Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 26

•Editor: Lan•

Chương 26

Thành Lăng Dương.

Trong Tấn phủ, gian phòng phụ ở hậu viện, phía sau rèm cửa.

Tấn Thiếu An cung kính dâng hương, rồi chắp tay bái lạy tượng thần trước mặt, khấn rằng: “Thần Thành Hoàng ơi, lão tổ tông, lễ tế thần năm nay, xin người phù hộ cho thành Lăng Dương có thêm nhiều mỹ nhân, con đã mấy tháng rồi không gặp được người nào vừa mắt… sống thế này, chẳng bằng làm ma cho xong!”

Khói hương mờ ảo lan tỏa, chỉ thấy bức tượng khoác giáp vàng, hình dáng như một vị tướng quân, nghiêm nghị vô cùng, nhìn chằm chằm vào gã. 

Tấn Thiếu An chẳng thấy lời mình có gì không ổn, tiếp tục nói: “Người cũng biết, đến đời con, dòng máu Lưu gia nhà ta đã đoạn tuyệt. Khó khăn lắm con mới sống lại được, nhưng lại dùng thân xác người khác, sau này sinh con đẻ cái, đương nhiên đều mang họ Tấn. Cha nuôi Tấn Phổ của con tuyệt đối sẽ không cho con đổi họ… nên con mới phải giả vờ thích nam nhân, tránh để Tấn gia được lợi, chứ con đâu thật sự có sở thích long dương! Người sau này đừng mắng con trong mộng nữa nhé!”

Sắc mặt tượng thần trở nên giận dữ, nghiến răng quát: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế!”

Tấn Thiếu An không những không sợ, còn bật cười: “Yêu cái đẹp, ai mà chẳng có? Dù là nam hay nữ, miễn xinh đẹp thì con đều thích, có gì sai? Nếu người không giúp con, con tự tìm cũng được!”

Nói rồi, gã vái một cái, đứng dậy nghênh ngang rời đi.

Cửa vừa khép lại, trong căn phòng trống vang lên một tiếng thở dài ai oán.

… 

Trên thuyền, từ sau sự cố thủy quái, thuyền cứ thế ổn định đi tiếp.

Chư Tinh Tử đang gặm lê, mắt thì dán chặt vào con cá chép nhỏ trong bát. 

Bà lão tên Ngao Nguyên đến gần, ngạc nhiên hỏi: “Công tử còn nuôi cá? Ta chỉ từng thấy người ta dắt mèo chó ra ngoài, chứ mang cá đi theo thế này đúng là hiếm gặp.”

Chư Tinh Tử gượng gạo giải thích: “Bà không hiểu được cái hay trong chuyện này. Cá không gây ồn, chỉ cần cái bát là mang theo được, tiện quá còn gì!”

Bà lão bật cười: “Vậy nói vậy, công tử là người thích mấy thứ sống dưới nước?”

Chư Tinh Tử gật đầu, lấy một cái bánh ngọt trong tay nải ra, bóp vụn rồi rắc vào bát.

Trong lòng nó nghĩ: Bọn ta cũng từng là sư đồ, trước kia người nuôi ta, giờ ta nuôi người, đó là nhân quả. Trước khi người đi, phải ăn cho no cái đã.

Con cá chép dường như hiểu tâm tư nó, bơi theo vụn bánh mà ăn.

Chư Tinh Tử nhìn cảnh đó mà cười khẽ, mãn nguyện như thể mình đang được ăn vậy.

Theo lịch trình thường lệ, thuyền sẽ cập bến sau khi trời tối.

Đến trưa, mọi người đói bụng, mỗi người tự tìm chỗ ăn lương khô.

Trong khoang thuyền, Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền ngồi ăn bánh.

Bánh do đầu bếp của Phần Nguyệt sơn trang làm, thơm phức, nó mới ăn được chút đã bẻ ra, cho cá trong bát ăn.

Thấy Hoắc Huyền cứ nhìn mình chăm chú cho cá ăn, nó hỏi: “Huynh sao không ăn?”

Hoắc Huyền đột nhiên nói: “Đưa cái bánh của ngươi cho ta.”

Chư Tinh Tử khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Hoắc Huyền cầm lấy mảnh bánh đã ăn dở, tay kia lại rút ra một cái bánh mới đưa nó. 

Chư Tinh Tử sờ vào thì thấy nóng, tròn mắt nhận ra lại là pháp thuật của Hoắc Huyền, lẩm bẩm: “Lúc nào cũng dùng pháp lực thế này, có ổn không đấy?”

“Chút linh lực mà còn tiếc thì tu hành làm gì.” Nói rồi, Hoắc Huyền tựa vào tấm ván gỗ, ngắm nghía chiếc bánh còn lưu vết răng kia, nghiêng đầu cắn một miếng.

Chư Tinh Tử còn đang nghĩ về câu nói đó, chợt hiểu vì sao Hoắc Huyền lại có nhiều kẻ thù – cách nói chuyện quả thật dễ bị đánh.

Bánh nóng quả nhiên thơm ngon, ăn xong lại tiếp tục gặm lê.

Dù không tiện nấu nướng, nhưng đồ ăn vẫn ngon hơn trước, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Chư Tinh Tử ăn no, bưng bát ra chơi nước ở mạn thuyền.

Người lái thuyền lo nó ngã, định lên tiếng nhắc nhở thì thấy Hoắc Huyền bước ra lắc đầu.

Ông lão chợt nhớ đến sức mạnh nhấc thuyền và việc bắt thủy quái bằng tay không của người này, đành an tâm chèo tiếp.

Mặt nước lặng phản chiếu ánh sáng, xa xa là bóng núi trập trùng, gió nhẹ thổi qua thật dễ chịu.

Chư Tinh Tử đưa bát lên cho lão đạo trưởng cùng ngắm.

Lão đạo trưởng bị nhốt dưới nước bao năm, hiếm khi thấy cảnh đẹp trên mặt nước.

Lão nhô đầu ra khỏi bát, nhìn mặt nước gợn sóng, ngắm trời mây, rồi lại nhìn Chư Tinh Tử đang cười ngốc bên cạnh.

Nỗi uất ức chất chứa bao năm dường như tan đi ít nhiều.

Chơi nước chán, Chư Tinh Tử lại ăn chút trái cây khô bà lão cho, no bụng là buồn ngủ.

Dưới ánh nắng, nó ngáp dài, ôm bát về khoang thuyền, đặt cá xuống rồi nằm nghỉ.

Vừa nằm chưa bao lâu, cảm thấy có người ngồi bên.

Mắt mơ màng mở ra, nó nhỏ giọng “Hoắc huynh? Huynh cũng muốn nghỉ à? Vậy ta nhường chút.”

Nói xong lười biếng nhích vào trong.

Hoắc Huyền vốn chỉ định nhìn nó một chút, thấy vậy đành nằm xuống, dù có phần chật, nửa người lơ lửng.

Nhưng hắn vẫn đưa tay, ôm lấy Chư Tinh Tử.

Chư Tinh Tử lại nhích vào trong.

“Đừng nhích nữa, ngủ đi.”

“Ừm.”

Hoắc Huyền không hề buồn ngủ, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng có cảm giác bình yên chưa từng có.

Đang ngắm nhìn, hắn bất giác đếm lông mi đối phương, chưa kịp đếm xong thì nghe Chư Tinh Tử làu bàu: “Sao thế? Ta không ngủ được!”

Mắt mở bừng: “Hoắc huynh, người huynh nóng thật đó! Lần sau đừng dùng pháp thuật hâm bánh nữa, chỉ cần nằm ngủ rồi để bánh lên người huynh là nóng ngay!”

“…”

Cảm giác bị từ chối làm đạo lữ đêm đó cũng chỉ đến thế là cùng.

Hoắc Huyền dời mắt, lần đầu niệm chú tĩnh tâm trong lòng.

Chư Tinh Tử tỉnh táo rồi, bắt đầu trò chuyện: “Hoắc huynh, dạo này ta cứ suy nghĩ mãi.” Hoắc Huyền lập tức ngừng niệm chú, trong lòng mong chờ.

Chư Tinh Tử nói: “Nếu ta thật sự là Ma châu kiếp trước, sao lại quen Thượng Tôn Phụng Cực? Theo như huynh thấy trong ký ức Mã Tam Nương, ta còn là đệ tử dưới trướng ông ấy? Kỳ lạ thật… Nhưng nếu ta không phải ma châu, sao những người có liên quan đến Ma Quân đều cho rằng ta là?”

Hoắc Huyền trầm mặc một lúc: “Nếu ngươi đúng là Ma châu thì sao?”

Chư Tinh Tử nhíu mày, chân cọ vào tấm ván: “Người ta khổ lắm mới đuổi được Ma quân, giờ lại thêm Ma châu, ai còn muốn tốt với ta? Tự dưng bị ghét, ta biết kêu ai?”

“Bị ghét?” Hoắc Huyền hừ lạnh. “Ta thấy đi đâu cũng có người thích ngươi!”

Nhất là con lão hồ ly kia, phiền chết đi được.

Chư Tinh Tử đỏ mặt: “Thật không? Thôi, không nói chuyện này nữa, nước đến chân rồi tự sẽ có đường, ta ngủ tiếp đây.”

Chuyến đi đầu tiên bằng thuyền khiến nó không cảm thấy khó chịu, ngược lại ngủ rất ngon. Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, dưới ánh trăng, Hoắc Huyền ngồi không xa, chơi với quả lê.

Chư Tinh Tử lơ mơ ngồi dậy, nhìn theo ánh đèn phía xa, thấy bóng người nhấp nhô.

Trời tối mà vẫn náo nhiệt như vậy, chắc hẳn đã đến nơi cần đến.

Nghĩ đến đó, chợt nghe người lái thuyền gọi: “Đến thành Lăng Dương rồi!”

Chư Tinh Tử chạy ra, mắt lấp lánh nhìn cảnh đêm, bắt gặp ánh mắt Hoắc Huyền liền tỉnh táo, lập tức chạy về khoang, ôm lấy bát chứa lão đạo, nói nhỏ: “Nhìn kìa! Nhiều hoa đăng quá!”

Khi còn là heo con, nó sống trong đạo quán trên núi, về sau thiên hạ loạn lạc, dân chúng khổ sở, không hề có hoa đăng. Ở thành Cửu U có nhiều yêu đăng đẹp, nhưng đèn yêu mang yêu khí, luôn khác với đèn hoa của nhân gian.

Lão đạo sống lâu, từng thấy nhiều, lúc sống không thấy gì đặc biệt, giờ chết rồi lại thấy xúc động, thậm chí nhen nhóm chút hy vọng cho kiếp sau.

Hoắc Huyền nhìn đăm đăm về phía ánh đèn.

Chư Tinh Tử hưng phấn, nhón chân ôm bát, lắc lư cái đầu.

Cái đầu lắc đến độ khiến lòng hắn cũng loạn theo, Hoắc Huyền bước tới, đưa tay xoa mạnh lên đầu nó. 

Chư Tinh Tử quay đầu lại, chỉ ngơ ngác liếc hắn một cái, rồi lại tiếp tục vui vẻ ngắm hoa đăng.

 … 

Khi bọn họ xuống thuyền, vì mang nhiều hành lý, người lái thuyền tìm người quen dẫn bọn họ đến khách đ**m gần đó. Hoắc Huyền thấy người nọ không gian trá, liền trả tiền trước nhờ mang hành lý đi, bọn họ sẽ đến sau.

Người kia thấy hắn hào phóng thì lập tức đồng ý liên tục.

Chư Tinh Tử ôm lấy cái bát không rời tay, nói với Hoắc Huyền: “Ở đây đông người quá, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh để tiễn sư phụ đi nhé.”

Hoắc Huyền gật đầu, chẳng bao lâu đã dẫn nó đến một rừng đào rộng lớn.

Đợi Chư Tinh Tử đặt cái bát xuống, Hoắc Huyền khẽ vuốt lên thành bát, cá chép lập tức biến trở lại kích thước ban đầu là một con cá đen to.

Lão đạo trưởng thấy mình thật sự đã rời khỏi dòng nước, ánh mắt đầy ngơ ngác, hồi lâu không nói thành lời.

Chư Tinh Tử hỏi: “Sư phụ, ông thấy chỗ này thế nào? Nếu không vấn đề gì, bọn con sẽ chôn ông tại đây nhé!”

Câu nói ấy nghe sao lại có chút kỳ quái…

Lão đạo dở khóc dở cười: “Tốt… lần này thực sự phải cảm ơn các con…”

Đừng nói là một rừng đào đẹp như thế này, chỉ cần linh hồn được tự do, ném ông vào bãi tha ma cũng chẳng sao.

Chư Tinh Tử lập tức uốn éo thắt lưng, định biến lại thành con heo để dùng móng đào hố, thì Hoắc Huyền đã nhanh chóng tạo ra một cái hố to.

Nó thở dài cảm thán: “Hoắc huynh, có huynh ở đây, làm gì cũng thuận tiện thật!”

Nghe vậy, Hoắc Huyền rất vui, nhìn sang lão đạo hỏi: “Ông còn điều gì muốn nói không?”

Con cá lớn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nói nhiều dễ sai, ta không nói nữa.”

Lại nhìn về phía Chư Tinh Tử: “Con à, ta đi đây, con hãy bảo trọng!”

“Yên tâm đi ạ!” Một con heo con muốn bảo trọng thì cũng không khó lắm.

Con cá lớn hài lòng nhắm mắt lại, Hoắc Huyền thu lại pháp trận giữ hồn, con cá gần như lập tức mất sinh cơ.

Cả hai cùng ngẩng đầu, thấy một làn hồn phách nhẹ nhàng bay ra khỏi thân cá đen, chắp tay hành lễ với bọn họ rồi biến mất không còn tung tích.

Dù biết linh hồn đã rời đi, Chư Tinh Tử vẫn nghiêm túc đặt xác cá vào trong hố, dùng tay từng chút một lấp đất lại, cuối cùng còn lấy một quả lê đặt lên mộ của lão đạo.

Đứng dậy, nó mới đi theo Hoắc Huyền rời đi, vừa đi vừa ngoái lại ba lần.

Lo hậu sự cho sư phụ xong, tâm trạng Chư Tinh Tử uể oải, ăn cũng chẳng buồn ăn, nói rằng muốn về khách đ**m ngủ một giấc trước.

Hoắc Huyền không hiểu nổi nó làm sao lại có thể ngủ mãi như thế — ngủ từ trưa tới chiều, giờ lại muốn ngủ tiếp. Nghĩ tới tương lai nếu thành đạo lữ, chắc lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn một cái giường cho nó rồi.

Ở Lăng Dương, căn cứ của ma tu thường nằm ở vùng hẻo lánh, hai người liền chọn khách đ**m gần nhất để nghỉ chân.

Vừa lên phòng, Chư Tinh Tử đã thấy hai sọt lê lớn, lúc này mới nhớ mình còn nhiều lê mua từ bà lão chưa ăn hết.

Tuy nhiên, nó cũng không cảm thấy phiền, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Trên đời làm gì có con heo nào không thích nhà mình chất đầy trái cây?

Sợ nó nửa đêm đói, Hoắc Huyền ra ngoài dạo phố mua đồ ăn. 

Chư Tinh Tử thì không muốn ngồi chờ, liền nhờ tiểu nhị khách đ**m nấu cho một bát canh lê ngọt từ đóng lê của mình, sau đó lại lấy dao gọt lê thành từng miếng tròn tròn.

Có một miếng nó thấy giống cái móng heo của mình, thế là toàn bộ số lê còn lại đều được gọt theo hình đó.

Lúc Hoắc Huyền quay lại, đã thấy trên bàn là một đĩa lê được gọt thành hình trên tròn dưới nhọn.

Chư Tinh Tử vui vẻ mời gọi: “Đây là lê móng heo đó, mau đến ăn đi!”

“…”

Không biết nó nghĩ thế nào mà ra được kiểu này, nhưng nhìn mấy miếng lê xiêu vẹo ấy lại thực sự giống móng heo con, cũng thấy khá dễ thương, Hoắc Huyền liền tới ăn một miếng.

Chư Tinh Tử cũng bắt đầu ăn, dù hương vị không khác gì, nhưng đổi hình dáng thì lại như đang ăn một món mới, ăn đến vui vẻ hớn hở.

Liếc mắt thấy tay Hoắc Huyền ôm một đống đồ, đang lần lượt đặt xuống bàn.

Hoắc Huyền bày hết ra: “Bánh nướng đường, bánh thạch tinh, mơ ngào đường, kẹo hồ lô…” Không biết món nào nó thích, nên mỗi thứ đều mua một ít.

Phản ứng của Chư Tinh Tử đúng như Hoắc Huyền dự đoán: vừa nhìn thấy đống món ăn rực rỡ sắc màu thì đã không dứt nổi chân.

“Bảo sao buổi tối vẫn đông người như vậy, đồ ăn ngon thế này, ai mà muốn về nhà chứ!”

Nó chộp lấy xâu kẹo hồ lô, nắm chặt trong tay ngắm một hồi, rồi thử cắn một miếng… chua chua ngọt ngọt, ngon quá trời!

Hoắc Huyền sợ nó khát, rót cho một ly trà.

Chư Tinh Tử hỏi: “Sao mỗi thứ huynh chỉ mua một phần?”

Hoắc Huyền: “Ta không ăn.”

Sao lại vậy được? Chư Tinh Tử vội vàng ăn thêm vài kẹo hồ lô, rồi đưa nửa xiên kẹo hồ lô còn lại cho hắn: “Chúng ta mỗi người một nửa, nhiều vậy ta cũng ăn không hết, đừng khách sáo!”

“…”

Nhìn xiên kẹo hồ lô, Hoắc Huyền càng thêm tin rằng quyết định chỉ mua một phần mỗi món là đúng đắn.

… 

Ăn uống no say, chưởng quầy mang nước nóng tới.

Chư Tinh Tử tắm rửa xong chỉ cảm thấy hôm nay trôi qua thật mỹ mãn.

Nhưng đến khi lên giường thì lại thấy khó xử.

Phòng chỉ có một cái giường, tuy rộng đủ cho hai người, nhưng nay tình thế đã khác. Người huynh đệ thân thiết giờ muốn kết đạo lữ với mình, lại cùng ngủ chung giường, như vậy sao mà ổn?

Lúc Hoắc Huyền tắm xong quay về phòng, thấy Chư Tinh Tử đang ngồi bên mép giường, vẻ mặt rầu rĩ.

“Sao vậy?”

Chư Tinh Tử không biết nói sao cho phải. Theo lý thì nên ngủ riêng với vị huynh đệ đầy nhiệt huyết này, nhưng suốt dọc đường nó cứ gặp yêu tà mãi, đâu dám ngủ một mình?

Do dự mãi, nó đứng dậy, nhìn Hoắc Huyền rồi quay lưng lại nói: “Ta… tối nay… vẫn nên biến thành heo con để ngủ thôi!”

“…Không cần, giường này đủ rộng.”

“Biến thành heo ngủ sẽ thoải mái hơn! Dù sao ta cũng cứ ngủ thế này rồi!”

Không đợi Hoắc Huyền nói thêm, nó liền nhảy lên giường, hóa thành một con heo hồng nhỏ, vội vàng lấy mũi húc chăn, chui tọt vào trong.

Hoắc Huyền đứng đó, nửa ngày không nói nên lời.

Khi quay lại giường, hắn cũng hiểu ra vì sao Chư Tinh Tử lại làm thế.

Nằm xuống, hắn nói: “Ngươi nghĩ biến thành thế này là ta hết cách với ngươi sao?”

Lời vừa dứt, cái mũi heo ló ra, miệng bên dưới tức tối lên tiếng: “Hoắc huynh, huynh đừng hồ đồ nha!”

“Ta hồ đồ lâu rồi.”

Hoắc Huyền vừa nói xong, liền tóm lấy con heo, trước khi nó kịp kêu lên, đã cù nhẹ vào nách.

“?”

Heo con nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Hoắc Huyền cũng ngạc nhiên: “Không nhột sao?”

Chư Tinh Tử lườm hắn: “Heo với người khác nhau chứ!”

Nói rồi, bỗng có linh cảm phản kích, thừa lúc Hoắc Huyền không đề phòng, nó lao tới, lấy hai móng trước đâm vào nách đối phương: “Cho huynh dám sàm sỡ ta!”

“…”

Nam nhân cố gắng nhịn.

Một lát sau, heo con ngẩng mũi nhìn hắn: “Ồ? Huynh cũng không sợ nhột sao?”

Ngay lúc ấy, nó bị nhấc bổng lên.

Tầm mắt nâng cao, nó mới phát hiện tai Hoắc Huyền đã đỏ bừng.

Chư Tinh Tử lập tức đắc ý: “Trúng chiêu rồi chứ gì? Còn dám lung tung nữa, heo gia sẽ cù huynh tiếp!”

Hoắc Huyền nhịn không nổi nữa, ôm chặt lấy con heo trong lòng.

Heo con bị giữ chặt tứ chi, sững người.

Đèn tắt, nó nghe thấy giọng khàn khàn của Hoắc Huyền: “Ngủ đi.”

Ban đầu Chư Tinh Tử còn thấy không quen, nhưng nằm được một lúc, thấy Hoắc Huyền không làm gì khác, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xoa móng giúp nó thư giãn, nó dần nhắm mắt lại, miệng còn lẩm bẩm: “Đừng… đừng sờ loạn đó nha…”

Đối phương bật cười: “Ừm, sờ là móng, không phải tay…”

“…”

Hết chương 26

Bình Luận (0)
Comment