Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 27

•Editor: Lan•

Chương 27

Đêm đó, Hoắc Huyền lâu lắm rồi mới lại mơ.

Trong mơ, hắn và con heo nhỏ ngồi giữa một màn sương mù, heo con cứ dùng cái mũi mềm mềm húc vào người hắn không ngừng. Hắn sợ mũi nó húc đau nên đưa tay định xoa, nhưng  heo con lại ngẩng mũi không cho xoa, lùi mấy bước, khịt khịt rồi quay người chạy mất.

Hắn lập tức đuổi theo, nhưng vừa lao ra khỏi màn sương dày đặc thì chẳng thấy bóng dáng  heo con đâu…

Tỉnh dậy, Hoắc Huyền toát mồ hôi lạnh.

Hắn lập tức cúi nhìn vào lòng… may quá! Heo con vẫn ngủ ngon lành, không biết đang mơ thấy món ngon gì mà miệng còn mấp máy, cái mũi trong lòng hắn vô thức húc nhẹ lên, như đang tìm đồ ăn.

Hai mắt Hoắc Huyền hơi đỏ, không hiểu sao, rõ ràng biết đó chỉ là mơ mà vẫn thấy tim đập thình thịch.

Nhớ lại bóng lưng rời đi của heo con trong mơ, cảm giác sợ hãi không nói thành lời lập tức tràn khắp người. Hắn không nghĩ ngợi gì, bản năng kết ấn, phủ lên Chư Tinh Tử từng tầng từng tầng trận hộ hồn…

Khi Chư Tinh Tử tỉnh dậy, Hoắc Huyền đã rời giường, đang ngồi gần cửa sổ, ngẩn người nhìn ra ngoài, giữa chân mày như phủ một tầng mây mờ.

Chư Tinh Tử biến lại thành người, xuống giường: “Chào buổi sáng, Hoắc huynh!”

Hoắc Huyền nhìn nó, giọng khàn khàn: “Hay là đi theo ta về động phủ, đừng đến Vương Hư Quán nữa.”

Chư Tinh Tử khựng lại, ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng không hiểu sao hắn đột nhiên nói vậy.

Nhưng nhanh chóng nghĩ ra: suốt đường đi, vì nó mà Hoắc Huyền chỉ có thể đi bộ bình thường, không chỉ chậm mà còn phải dùng pháp thuật làm đủ thứ việc vặt cho nó, nghĩ lại cũng thấy vất vả… Hoắc Huyền đi cùng nó đến đây đã là nghĩa khí lắm rồi.

“Hoắc huynh, huynh mệt thì cứ về đi. Ta vẫn còn ít lộ phí, đủ để từ từ tới Vương Hư Quán… đợi ta hỏi rõ chuyện với Phụng Cực Thiên Tôn rồi sẽ kể lại cặn kẽ cho huynh.”

Sắc mặt Hoắc Huyền đen lại.

Thấy nó đang hí hửng thu dọn đồ ăn và hành lý, hắn đứng dậy: “Ngươi muốn đuổi ta đi?”

Chư Tinh Tử không hiểu: chẳng phải chính huynh không muốn đi sao?

Hoắc Huyền tức giận, tiến tới giật hết đồ trong tay nó: “Muốn ta rời khỏi? Không đời nào! Hoặc là chúng ta cùng đến Vương Hư Quán, hoặc là ngươi theo ta về động phủ, hoặc là… bước qua xác ta mà đi!”

…Tấm lòng Hoắc huynh, như kim dưới đáy biển vậy!

Chư Tinh Tử thật sự không đoán nổi, đành nói: “Tự nhiên huynh lại bực bội, sao thế? Không hợp thủy thổ à? Thực ra ta cũng không gấp đi đường, huynh đừng nóng. Nếu không khỏe, ta đưa huynh ra ngoài đi dạo nhé.”

Cơn giận của Hoắc Huyền mắc kẹt giữa chừng, chẳng biết làm sao với nó: “Được thôi!”

“…Hoắc huynh thế này, ta lo huynh tẩu hỏa nhập ma mất.”

…Hắn quyết định trước khi nguôi giận sẽ không nói một lời.

Nhưng chưa ra khỏi khách đ**m đã gặp người quen.

Thiết Vô Vi vác một hòm pháp khí to đi tới.

Trước đó Hoắc Huyền đã để lại tín hiệu trên đường, gã lần theo thuận lợi tìm được khách đ**m này. Vừa vào đã thấy hai người xuống lầu, gã mừng rỡ, rồi thoáng ngẩn ra khi thấy Chư Tinh Tử ăn mặc như công tử nhà giàu.

Thấy pháp khí được mang đến, tâm trạng Hoắc Huyền tốt hơn hẳn, vốn cũng chẳng định đi dạo. Hắn lập tức đưa mọi người lên lầu, bảo Chư Tinh Tử chọn pháp khí.

Trong phòng, nhìn đống pháp khí tỏa sát khí bừng bừng, Chư Tinh Tử nhăn mày: “Ta đâu biết pháp thuật, cũng không thể điều khiển pháp khí, mang theo chỉ nặng người thôi, hay là thôi.”

Hoắc Huyền cau mặt: “Đợi lão hồ ly kia mang pháp khí tới, ngươi lại lấy thì được à?”

Nghe ra ý tứ trong lời hắn, Chư Tinh Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Thừa Phong chưa chắc đã tìm ra món ta dùng được. Những bảo bối này huynh cứ giữ kỹ mà cất đi.”

Hoắc Huyền sốt ruột: “Ngươi nhất định phải chọn một món.”

Thiết Vô Vi đứng bên muốn nói lại thôi.

Khi còn là ma tu, gã đã biết chủ thượng cực kỳ đáng sợ, làm thuộc hạ phải cẩn thận từng li từng tí mới giữ được mạng. Đừng nói mơ tưởng bảo vật của hắn, nhìn nhiều một chút cũng không biết sẽ ra sao… Thế mà bây giờ, chỉ vì một con heo nhỏ mà giao cả gia sản, đúng là cây sắt cũng nở hoa.

Bị ép chọn, Chư Tinh Tử cũng ngại phụ tấm lòng của huynh đệ, chắp tay sau lưng, đi một vòng quanh hòm pháp khí rồi chọn ra một cây cờ nhỏ: “ Ừm… cái này nhé, nhẹ mà!”

…Thiết Vô Vi toát mồ hôi.

Đệ chọn cũng giỏi thật, đó là lệnh kỳ của toàn bộ ma tu!

Ma tu thiên hạ thấy cờ này chẳng khác nào thấy Hoắc Huyền. Hắn vốn không dùng tới, thỉnh thoảng ma tu cấp bậc như Thiết Vô Vi mới có thể mượn. Gần đây tìm thành Cửu U, gã từng mượn cây cờ này để điều động ma tu khắp nơi tìm kiếm.

Hôm đó gã bê cả hòm pháp khí quý nhất từ động phủ tới, nào ngờ lệnh kỳ cũng nằm trong đó.

Thiết Vô Vi vội nói: “Tiểu heo đệ, hay là đổi món khác đi, cái này thì…”

“Thế thì lấy nó đi, đợi ngươi có tu vi rồi sẽ dùng thứ khác.” Hoắc Huyền hài lòng.

Thiết Vô Vi đành ngậm miệng.

Biết cây cờ này sẽ là pháp khí của mình, Chư Tinh Tử lập tức có tình cảm đặc biệt. Vừa chạm vào, đã cảm thấy một luồng gió mạnh theo tay thoát ra, cậy cờ như hiểu ý nó, bảo rẽ trái thì rẽ trái, bảo nghiêng phải thì nghiêng phải.

Thích quá!

Nó cầm cờ, bắt chước Hoắc Huyền và Thiết Vô Vi, buộc “pháp khí” vào thắt lưng.

Thấy Chư Tinh Tử buộc lệnh kỳ của mình lên người như viết tên hắn trên đó, Hoắc Huyền chỉ thấy khoan khoái, nhìn Thiết Vô Vi cũng thuận mắt hơn. Đang định bảo gã rời đi thì nghe gã nói: “Chủ thượng, lần này ngoài giao pháp khí, thuộc hạ còn chuyện cần bẩm báo.”

“Nói.”

“Vài hôm trước, nhiều tông môn trên tiên sơn bỗng nhiên hành động, dường như nhằm vào ngài…”

Hoắc Huyền không coi ai ra gì: “Muốn chết thì cứ tới.”

“Vâng! Thuộc hạ cũng thấy bọn họ không biết lượng sức, chỉ lạ sao đúng lúc này lại hành động…” Vừa nói vừa liếc Chư Tinh Tử đang chơi cờ như chong chóng, “Có khi nào… bọn họ biết gì đó, định ra tay từ tiểu heo đệ?”

Sắc mặt Hoắc Huyền lập tức u ám, chợt nhớ tới giấc mơ, tim khẽ run.

Không… không thể nào, đám phế vật đó không có bản lĩnh!

Đang nghĩ, Chư Tinh Tử bước lại: “Ra tay gì từ ta? Ta tay trắng, có mỗi… mấy quả lê!” Nói rồi lấy từ giỏ ra hai quả đưa cho Thiết Vô Vi, “Đường xa vất vả, lê này ngọt lắm, nếm thử đi!”

Thiết Vô Vi ngẩn ra, vừa định cảm ơn thì nghe Hoắc Huyền khoanh tay: “Ngươi chỉ cho ta một quả, mà cho hắn hẳn hai quả, hào phóng quá nhỉ!”

Chư Tinh Tử: “Lê là của cả hai chúng ta, huynh muốn ăn thì lấy, so đo với Thiết huynh làm gì, đúng là nhỏ nhen.”

Thiết Vô Vi lập tức thấy mình cầm không phải lê, mà là ám khí sắp nổ, bỏ thì không được, giữ cũng chẳng xong. Mồ hôi túa ra, lại nghe Hoắc Huyền: “Của chúng ta? Thật không?”

“Đương nhiên.” Nó đã ăn Trường Sinh đab của người ta, mấy quả lê tính gì.

Nghe vậy, mắt Hoắc Huyền cong cong: ‘Ta hiểu rồi.”

Thiết Vô Vi: …Chủ thượng đúng là có bệnh!

Ban đầu Chư Tinh Tử định đưa Hoắc Huyền ra ngoài dạo chơi, giờ thấy tâm trạng hắn khá hơn, Thiết Vô Vi cũng tới, lại nghe ý gã là gã sẽ sớm rời đi, bèn hơi tiếc: “Thiết huynh ăn chưa? Nếu chưa, ra ngoài tìm quán ngon ăn một bữa nhé?”

Thiết Vô Vi cũng lâu rồi chưa nhìn kỹ tiểu heo đệ, thấy chủ thượng không đuổi mình đi thì vui vẻ đồng ý.

Trước khi ra cửa, Chư Tinh Tử bảo chờ để gã đếm lại lê.

“Ngươi làm gì vậy? Sợ người ta trộm lê à?” Hoắc Huyền chợt nhớ đây là lê của cả hai, khóe môi khẽ nhếch, “Không sao, ta bày trận canh cho.”

Thiết Vô Vi: “…”

Chư Tinh Tử lắc đầu: “Lê này mai là hỏng, thủ hạ huynh ở xa không tiện chia, mà thành này đông đúc, quán rượu cũng không thiếu tiền. Ta ăn cơm sẽ để ý xem ai cần lê, ghi số lượng lại, tránh lúc bán bị thừa thiếu.”



Tửu lâu Đại Phúc.

Tấn Thiếu An ngồi ở tầng hai, cạnh cửa sổ, mặt mày hớn hở uống trà, mắt sáng rực tìm kiếm trong đám đông bên dưới.

Một lúc sau, ánh mắt dừng lại.

Giữa dòng người qua lại, một thiếu công tử mặc áo gấm, giữa mày điểm chu sa, dung mạo tuấn tú đi ngang. Bên hông hắn cài một cây cờ nhỏ đen viền vàng, dưới ánh nắng, đôi mắt kia đảo quanh, nửa kinh ngạc, nửa mỉm cười, thỉnh thoảng nói chuyện với người bên cạnh.

Bên cạnh hắn là hai nam tử khí thế lẫm liệt, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

Người đứng gần hắn nhất, mặt như tạc, mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra khí áp khiến người khác khó mà đến gần.

Tấn Thiếu An nhìn chằm chằm vị công tử, xoa tay, hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại.

Cưỡng ép thì không được, mà mỹ nhân thế này trông cũng không phải loại bị tiền tài mua chuộc.

Gã nghĩ một hồi, đã vậy thì chỉ có thể… lừa thôi! Bèn gọi tiểu nhị, chỉ Chư Tinh Tử không xa: “A Trụ, ngươi xuống tìm cách bắt chuyện với mỹ nhân kia, xem y thích gì, tính tình ra sao, để bổn thiếu gia còn biết đường lấy lòng… mau đi!

Hết chương 27

Bình Luận (0)
Comment