Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 28

•Editor: Lan•

Chương 28

Tửu lâu Đại Phúc là quán lớn nhất thành Lăng Dương, gần đến đại lễ tế thần, khách khứa kéo đến đông, các phòng riêng đều đã được đặt kín.

Chư Tinh Tử trực tiếp tìm một bàn trống ở đại sảnh ngồi xuống, ăn ở đâu cũng là ăn, đông người lại náo nhiệt. Giống như hồi nhỏ, đám heo con tụi nó khi ăn còn phải chen chúc quanh máng, vừa chen vừa giành, khi đó ăn cũng rất ngon lành.

Huống hồ, đại sảnh đông người lại tiện cho việc bán lê.

Hoắc Huyền thấy nó nhất quyết muốn ăn ở đây cũng không nói thêm, dẫn Thiết Vô Vi sang ngồi xuống.

Rất nhanh, hắn liền hiểu mục đích của Chư Tinh Tử.

Đợi món ăn mang lên, Chư Tinh Tử vẫn vểnh tai nghe mấy bàn bên cạnh uống rượu tán gẫu. Nghe thấy vài người ngoại địa nói chuyện về mỹ thực của thành Lăng Dương, nó lập tức xen vào: “Phải nói đến mỹ thực ở thành Lăng Dương, ta thấy lê là ngon nhất… À đúng rồi, các vị có biết ‘lê móng heo’ không?”

Hoắc Huyền: “…”

Thiết Vô Vi: “…”

Mấy đại hán ngoại địa thấy nó ăn mặc như công tử, da trắng trẻo, liền tưởng là công tử nhà giàu bản địa, quả nhiên sinh hứng thú: “Ồ? Ta nghe qua lê Tuyết Kinh Tây, lê Phu Nga, lê Xa Bảo, lê Đại Cốc, lê Vũ… nhưng chưa nghe ‘lê móng heo’ bao giờ? Công tử có thể nói rõ hơn chăng?”

Nghe vậy, Chư Tinh Tử trong lòng vừa kinh vừa giận: trên đời lại có nhiều loại lê như vậy mà mình không biết, càng chưa từng ăn qua!

…Đúng là số phận heo và người khác nhau!

Nhưng nghĩ đến chuyện lê của mình vẫn chưa bán được, nó không thể để lộ, liền đứng dậy, tay chắp sau lưng, bộ dạng ra vẻ muốn mở mang kiến thức cho thiên hạ: “Quả lê móng heo ấy, to hơn cả nắm tay ta, vỏ mỏng thịt dày, vừa ngọt vừa mọng nước, là loại lê ngon nhất ta từng ăn!” Nó cố ý dừng một chút ra vẻ thần bí, bước lên một bước, “Điều quan trọng nhất là, gọt nó thành hình móng heo thì rất đẹp, nhà mà có khách, bày ra đảm bảo khách nhìn là muốn ăn ngay!”

“…” Đại sảnh im phăng phắc.

Đám đại hán ban đầu còn bán tín bán nghi, nghe câu sau thì chỉ muốn trợn mắt: “Tưởng là thứ gì lạ, nghe công tử nói thì cũng như lê bình thường thôi! Đừng nói là lê, dù có củ cải thối cũng gọt được thành hình móng heo! Có gì đáng nói? Với lại, ai lại ăn hoa quả gọt thành hình móng heo? Nghe thôi đã mất hết cảm giác muốn ăn rồi!”

Mất khẩu vị? Mình với Hoắc huynh ăn ngon lành là đằng khác!

Chư Tinh Tử tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đúng là không biết thưởng thức!

Lúc này, lại có người hỏi: “Ngươi đã nói lê móng heo ngon thế, chi bằng lấy ra cho chúng ta xem, mắt thấy mới tin!”

Đi ăn uống ở quán rượu ai lại mang lê theo?

Nhưng Chư Tinh Tử nghe vậy lại tưởng đối phương hứng thú, liền cười nói: “Hai sọt lê móng heo của ta đều ở khách đ**m ta ở, nếu các vị muốn mua, đặt trước với ta mấy quả, ta sẽ để dành cho, lúc ấy tiền trao tay, hàng trao tận nơi.”

“…”

Thì ra là kẻ bán lê, đúng là tự khen hàng của mình lên tận mây xanh!

Nói lê ngon như thần vật, giờ lại không lấy ra được, mọi người coi nó là kẻ bịp, chẳng ai buồn để ý nữa.

Chư Tinh Tử thấy nói xong mà đại sảnh người thì cười khúc khích, người thì xì xào, không ai đặt lê, trong lòng hơi thất vọng.

Hoắc Huyền vốn không muốn để nó bán lê của hai người, nhưng thấy nó nghiêm túc rao hàng mà bị bơ, trong lòng lại càng khó chịu.

Hắn nói: “Đừng nghĩ đến bán lê nữa, bán không được, ta có cách giải quyết.”

Chư Tinh Tử ừm một tiếng, buôn bán không thể ép, chuyện này đành chịu. Cùng lắm thì mang ra phố chia cho người ta ăn, không để hỏng.

Bữa cơm này, cả ba người đều ăn không tập trung.

Thiết Vô Vi nhìn lệnh kỳ bên hông Chư Tinh Tử, nghĩ xem sau này có nên theo một con heo con trộn đời không…

Hoắc Huyền thì nhớ đến giấc mơ kia, mặt lúc nào cũng trầm xuống.

Chư Tinh Tử ăn từng miếng nhỏ, trong đầu nghĩ cách bán lê mới. Nhiều người ngoại địa đến đây buôn bán thế, chẳng lẽ mình lại không bán nổi một quả lê?

Ăn xong, ba người rời tửu lâu, đi về hướng khách đ**m.

Đi chưa được mấy bước, Chư Tinh Tử chợt thấy bên vệ đường phía trước có một thanh niên đang quỳ, tóc tai rối bời, quần áo rách rưới, trước mặt đặt một tấm biển viết “Bán thân chôn cha”.

Chư Tinh Tử dừng bước, nhìn quanh không thấy ai lại gần hay hỏi han, càng thấy gã đáng thương.

Nó tiến lên hỏi: “Cha ngươi mất khi nào?”

Người kia ngẩng đầu liếc nhìn nó, lại cúi xuống lau mắt: “Bẩm công tử, đã ba ngày rồi! Nhà nghèo, không tiền an táng, cha chỉ có mỗi đứa con vô dụng này, vay mượn khắp nơi không được, đành thế này thôi… Tiểu nhân tay chân nhanh nhẹn, biết hầu hạ, công tử nếu không chê thì mua tiểu nhân làm nô, chỉ xin cha được ra đi yên lòng, thể diện.”

Hoắc Huyền cười lạnh, người này tuy mặc rách rưới nhưng cổ áo lộ ra mấy lớp bên trong lại sạch sẽ, tóc rối nhưng không bẩn, khóc chỉ ra tiếng chứ không có nước mắt — rõ ràng là kẻ lừa đảo.

Hắn chưa kịp mở miệng thì Chư Tinh Tử đã nói: “Ngươi nghĩ quẩn quá! Người chết rồi, chỉ còn cái xác, ai cũng mang theo được đâu. Mua không nổi quan tài thì đào cái hố chôn là xong! Sao phải bán cả bản thân? Cha ngươi có lẽ vốn yên lòng ra đi, thấy ngươi thế này, e cũng chẳng yên đâu.”

Việc bán thân chôn cha vốn không hiếm, lời của Chư Tinh Tử quả là gây sốc. Nhưng người kia không dám cãi, chỉ ấp úng: “Cái… cái đó sao được…”

Chư Tinh Tử: “Có gì mà không được? Nếu không yên tâm thì dẫn ta đi xem xác, ta tụng kinh siêu độ cho, để vong hồn cha ngươi ra đi thanh thản, những cái khác đều không quan trọng!”

Nghe nó muốn xem xác, gã biết sắp bị lộ, vội lắc đầu từ chối.

“Có gì mà không được? Đến lúc này rồi thì đừng ngại nữa!” Chư Tinh Tử định kéo gã dậy, gã hoảng sợ định chạy, thì đúng lúc một giọng quen vang lên: “Chẳng phải chỉ cần mua quan tài sao! Bổn thiếu gia trả tiền cho, cũng không cần ngươi làm nô, khỏi quỳ ở đây nữa!”

Thấy Tấn Thiếu An đến, A Trụ thở phào, vội phối hợp: “Ngài… ngài nói thật sao? Thế thì… tiểu nhân đa tạ Tấn thiếu gia!”

Tấn Thiếu An vốn sắp đặt từ trước, bảo A Trụ tìm cách bắt chuyện với Chư Tinh Tử, nhưng A Trụ nhát, lại sợ Hoắc Huyền, không dám tự tiện tiếp cận. Nghĩ mãi mới ra cách này, vì đoán công tử kia cũng cần một nô bộc thân cận, nếu mua được gã thì có thể ngày ngày báo cáo tình hình.

Không ngờ đối phương không mua, còn khuyên bỏ ý định bán thân chôn cha, thậm chí đòi đi siêu độ xác…

Tấn Thiếu An nãy giờ đứng trên lầu quan sát, thấy A Trụ hỏng việc liền nhân cơ hội xuất hiện giải vây.

“Tất nhiên là thật, bổn thiếu gia nói một là một! Một cỗ quan tài thôi, ta lừa ngươi làm gì? Thôi, đừng chắn đường khách ngoại địa nữa, gây phiền cho người ta.”

Chư Tinh Tử nhìn Tấn thiếu gia này, tuổi tác tương đương mình, dung mạo đoan chính, chỉ là vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Thấy đối phương chắp tay cười: “Tại hạ Tấn Thiếu An, vừa nghe công tử nói, cảm thấy rất có lý! Không biết công tử xưng hô thế nào?”

“Vậy sao? Ngươi thấy có lý là được… Ta là Chư Tinh Tử.”

“Chư Tinh Tử? Cái tên hay quá! Chư công tử, nhà ta cách đây một con đường, ta thấy có duyên, công tử nếu rảnh cứ ghé chơi!” Nói rồi định bước lại gần, nhưng bị nam tử sau lưng Chư Tinh Tử liếc một cái, lập tức lạnh sống lưng, không dám tiến thêm.

Chư Tinh Tử thấy gã nhiệt tình thì cười: “Đa tạ, nhưng ta có chỗ ở rồi, khỏi đến làm khách. Nếu ngươi muốn ăn lê móng heo thì đến chỗ ta mua vài quả.”

“Lê móng heo à?”

Chư Tinh Tử lại lặp lại câu nói mà mình đã nghe ở đại sảnh.

Tấn Thiếu An trong lòng thì cười, nhưng ngoài mặt lại nói: “Thật đúng là trùng hợp, bình thường ta thích ăn nhất là lê! Công tử ở khách đ**m nào? Ta lập tức đi mua một ít.”

Chư Tinh Tử lại nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt: “Chuyện đó không vội, Tấn thiện nhân, ngươi vẫn nên giải quyết chuyện của hắn trước đi. Trời nóng thế này, nên chôn cất sớm cho người chết thì hơn.”

Tấn Thiếu An liếc A Trụ một cái, vội nặn ra nụ cười: “Phải phải phải! Ta lập tức dẫn người đến nhà hắn xem qua!” Dù sao hiện tại có hai tên trông như hung thần bên cạnh, gã cũng không tiện ra tay. Nhưng mà đã quen biết được, thì sau này dễ làm việc hơn…

Trên đường trở về khách đ**m, Chư Tinh Tử vẫn còn cảm khái chuyện này: “Quả nhiên trên đời người tốt vẫn nhiều, huynh xem vị thiếu gia kia, tuy nét mặt hơi kỳ lạ, nhưng làm việc thiện thì dứt khoát gọn gàng!”

Hoắc Huyền chỉ nhếch môi cười lạnh: “Hắn không giống người tốt. Sau này nếu gặp lại, đừng để ý tới hắn.”

Nghĩ đến cảnh Chư Tinh Tử vừa rồi quá dễ tin người, hắn lại càng cảm thấy phải trông chừng cẩn thận.

Chư Tinh Tử thì không nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là một người xa lạ gặp thoáng qua, tốt hay xấu cũng chẳng liên quan đến nó. Nhưng nếu thật sự có thể mua được ít lê của nó, thì càng hay.

Về đến khách đ**m, Thiết Vô Vi mang theo hòm pháp khí chuẩn bị lên đường. Lần này là phụng mệnh đi điều tra chuyện của các tông môn kia. Những lão bất tử trước đây đều tránh Hoắc Huyền như tránh tà, lần này lại đồng loạt xuất động, ắt hẳn có người đứng sau chỉ điểm.

Lúc đi, Chư Tinh Tử đưa cho gã một cái bao.

Thiết Vô Vi mở ra, thấy bên trong là mấy quả lê tròn vo, cùng nhiều đặc sản của thành Lăng Dương.

Gã gói lại, im lặng một lúc lâu, rồi vác bao rời khách đ**m. Vô thức quay đầu nhìn, liền thấy trên cửa sổ lầu trên, có một con heo nhỏ đang vẫy vẫy móng về phía gã. Thiết Vô Vi sững ra, sau đó bật cười lớn.

Tiễn Thiết huynh xong, Chư Tinh Tử liền lết cái thân heo con của mình lên giường ngủ. Hoắc Huyền cũng quả nhiên lên giường, nhưng lần này không nằm xuống mà ngồi xếp bằng, hơi thở cũng khác hẳn lúc nghỉ ngơi.

Con heo nhỏ trên giường dùng móng cuộn cuộn chăn, giọng nói mang theo âm mũi lười biếng: “Hoắc huynh, huynh đang làm gì thế?”

Hoắc Huyền ngẩng mắt nhìn nó một cái, rồi lại nhắm mắt: “Tu luyện.”

Người tu hành đều phải tu luyện, cũng như thư sinh phải đọc sách. Chư Tinh Tử không quấy rầy nữa, cái đuôi ngắn vỗ vỗ mông, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Không bao lâu, Hoắc Huyền lại không nhịn được mở mắt, nhìn chằm chằm con heo nhỏ kia đến khi cái đuôi ngừng ngoe nguẩy mới nín thở, nhắm mắt lại ngưng thần, không để mình phân tâm.

Giấc mơ kia cứ chốc chốc lại thoáng hiện trong đầu, hắn nóng lòng muốn tinh tiến hơn nữa…

Ngủ chưa được nửa canh giờ, Chư Tinh Tử đã tỉnh. Ăn quá nhiều lê, lúc này nó gấp gáp muốn đi nhà xí.

Không xa, bóng người vẫn đang ngồi thiền, quanh thân tỏa ra một làn tử khí nhàn nhạt, có chút rợn người. Chư Tinh Tử rón rén xuống giường, biến lại thành hình người rồi đi ra ngoài.

Từ nhà xí bước ra, vừa đi ngang qua đại sảnh thì thấy một bóng người từ ngoài bước nhanh vào. Tấn Thiếu An vừa nhìn thấy nó liền mừng rỡ: “Chư công tử, thật trùng hợp quá!”

Đương nhiên trên đời chẳng có chuyện trùng hợp như vậy. Sau khi kế hoạch của A Trụ thất bại, gã liền cho người canh đại sảnh khách đ**m này, còn mình thì ngồi ở quán trà đối diện nghỉ ngơi. Chỉ cần Chư Tinh Tử xuống một mình, lập tức báo cho gã biết, rồi gã sẽ lấy cớ mua lê để tiếp cận. Không có hai tên nam nhân kia cản trở, muốn lừa tiểu mỹ nhân về phủ cũng không khó.

Chư Tinh Tử thấy gã, chỉ hơi ngạc nhiên rồi hỏi: “Ngươi tới mua lê à?”

Tấn Thiếu An gãi đầu, khẽ thở dài, rồi gượng cười gật đầu.

Chư Tinh Tử làm bộ muốn lên lầu lấy lê, nhưng Tấn Thiếu An kịp thời ngăn lại, mời nó ngồi xuống bàn bên cạnh: “Không vội, vừa rồi ta thấy xác cha người ta, chợt nhớ tới mẫu thân bệnh nặng của mình, trong lòng rất buồn bã, muốn tìm người nói chuyện… Công tử nếu rảnh, hãy ngồi với ta một lát.”

Chư Tinh Tử nghĩ gã còn muốn mua lê, nên ngoan ngoãn ngồi xuống: “Mẫu thân ngươi sao rồi?”

Tấn Thiếu An đã chuẩn bị sẵn lời, mỹ nhân này chịu đi siêu độ cho xác chết, chứng tỏ là người thiện lương, rất có thể là đệ tử tông môn nào đó.

“Ôi, mẫu thân ta bệnh đã nhiều năm. Vài năm trước còn có thể trò chuyện, gần đây mấy tháng ngay cả nói cũng không rõ, không biết còn sống được bao lâu. Nghĩ mà đau lòng… Ta làm con, cũng không biết nên làm gì…”

Chư Tinh Tử nhíu mày. Người này xem ra không thiếu tiền, chắc bệnh này cũng vô phương chữa, liền an ủi: “Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường, Tấn huynh đừng quá lo. Lê nhuận họng, cho mẫu thân ngươi ăn nhiều lê, biết đâu lại nói được.”

Tấn Thiếu An suýt nghẹn: “…Làm gì có dễ vậy? Mời đại phu cũng bó tay. Nghe nói người tu hành thì có thể chữa, nhưng ta chỉ là phàm nhân, biết tìm đâu ra?”

Chư Tinh Tử nghe thế thì giật mình: “Đại phu trị không khỏi, mà tu sĩ lại trị được? Nhà ngươi chẳng lẽ bị ma ám?”

Tấn Thiếu An toát mồ hôi: “Không… không phải! Mời đạo sĩ rồi, cũng vô dụng. Ta đoán… chắc là bệnh trong lòng thôi!”

Chư Tinh Tử tò mò: “Bệnh gì mà thành ra thế này?”

“Haiz, nói ra công tử chớ cười. Mẫu thân ta từ nhỏ luôn muốn thành tiên. Từ khi mắc bệnh nặng, bà càng tin chỉ có tiên nhân mới cứu được. Tu sĩ tính là nửa tiên, nhưng chúng ta ở quá xa tiên môn, khó mà tìm được… Giờ cũng chẳng biết bao giờ mới mời được tu sĩ về nhà!” Gã lắc đầu khổ sở: “Nếu có một vị tu sĩ chữa khỏi bệnh cho mẫu thân ta, đừng nói vàng ngàn lượng, ta chết cũng cam tâm!”

Quả là một người con chí hiếu hiếm thấy.

Chư Tinh Tử nghiêm túc suy nghĩ: “Tấn huynh đừng lo, bệnh trong lòng thì cần thuốc cho lòng. Thế này nhé— ngươi mua thật nhiều lê móng heo, rồi bảo với bà ấy đây là lê thần tiên mọc trên núi tiên, trong vườn có một con heo tiên canh giữ, lê chín thì chính móng heo hái xuống, vì thế gọi là lê móng heo. Ăn vào kiếp sau sẽ thành tiên! Bà ấy biết thế, bệnh trong lòng tự nhiên sẽ khỏi thôi!”

Tấn Thiếu An nắm chặt nắm đấm.

…Lê, lê, lê! Đúng là trốn không thoát cái lê này!

“Tấn huynh? Tấn thiện nhân? Sao vậy? Không khỏe à?”

Tấn Thiếu An gượng cười: “Không… không sao, chỉ là… chỉ là…”

“Không sao, đừng lo ăn không hết. Nhà ngươi chắc nhiều nô bộc, mỗi người một quả là hết ngay. Mẫu thân ngươi bệnh lâu ngày chưa khỏi, người ta thường nói ‘bệnh lâu giường bên không con hiếu’, huống chi là nô bộc? Ngươi đối xử tốt với họ, họ cũng sẽ chăm sóc tận tình, có lợi cho việc bình phục của bà. Ngươi thấy sao?”

Sắc mặt Tấn Thiếu An càng lúc càng khó coi.

…Lần đầu gặp người khó đối phó thế này! Trong lòng vừa tức vừa vội, nhưng lại sợ dọa người chạy mất, sau này mất cơ hội, đành nghiến răng nuốt giận: “Ha ha… vẫn là công tử có cách!”

Chư Tinh Tử vỗ vai gã, bảo chờ rồi dẫn tiểu nhị lên lầu lấy lê.

Mở cửa thì thấy Hoắc Huyền đã tỉnh, đang định xuống tìm nó. Chư Tinh Tử nhanh chân lên trước, vui vẻ chia sẻ tin mừng: “Hoắc huynh, ta đã bán hết hai sọt lê rồi! Không chỉ bán lê, còn giúp người khác một việc… Đây là lần đầu ta kiếm được tiền, tối nay mời huynh ăn ngon!”

Nói xong, không cần xem phản ứng của đối phương, nó đã rút ra cây cờ nhỏ, hăng hái chỉ huy tiểu nhị nhẹ nhàng khiêng sọt lê xuống.

Hết chương 28

Bình Luận (0)
Comment