Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 29

•Editor: Lan•

Chương 29

Đêm xuống, Tấn phủ.

Tấn Thiếu An ngẩn ngơ ngồi bất động trên ghế, mắt dán vào hai sọt lê, hồi lâu không nói một lời.

A Trụ dè dặt: “Thiếu gia, phu nhân đã gọi ngài đi dùng cơm, gọi đến hai lần rồi.”

“Ngươi nhìn ta thế này… còn ăn nổi cơm sao?”

“Thiếu gia… theo ý tiểu nhân, thôi bỏ đi thì hơn! Đợi đến ngày đại điển tế thần, khách khứa từ khắp nơi đổ về, mỹ nhân chẳng thiếu, còn lo gì?”

Tấn Thiếu An đập bàn: “Ngươi nói bậy! Lỡ bỏ qua người này, cả đời cũng không tìm được nữa! Vẻ đẹp ấy, ngươi tưởng như mấy quả lê này, chỗ nào cũng có chắc?”

A Trụ bất lực: “Nhưng người bên cạnh công tử kia… e là chẳng phải kẻ tầm thường. Dù thiếu gia có thật sự chiếm được, e hắn cũng chẳng tha cho ngài đâu.”

Tấn Thiếu An lườm gã: “Cùng lắm cũng chỉ là tu sĩ, hắn dám giết ta chắc? Huống hồ biết đâu sau này công tử kia cũng có cảm tình với ta. Hôm nay ta mua vài quả lê thôi mà y đã vui mừng như thế. Sau này ta chịu khó lấy lòng, chưa chắc đã không thành!”

A Trụ hiểu rõ tính tình thiếu gia nhà mình, nhưng đây là lần đầu thấy gã để tâm đến người khác đến mức chẳng màng hậu quả. Nghĩ đến dung mạo kia đúng là hiếm có, A Trụ thở dài, đành im lặng.

Không lâu sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong viện, cửa bị đẩy mạnh. Một phụ nhân y phục lộng lẫy dẫn theo người hầu xông vào:

“Đồ nghiệt tử, con muốn phản trời sao! Hôm nay cha con khó khăn lắm mới trở về, gọi con đi dùng cơm, gọi cả buổi cũng không thấy mặt! Trong nhà còn có khách, con định làm cha mẹ tức chết chắc?!”

Người này chính là mẹ của Tấn Thiếu An – Trần thị.

Đám nô bộc cùng A Trụ lập tức cúi gằm mặt, nín thở không dám thở mạnh.

Tấn Thiếu An vừa rồi còn đang nghĩ cách đưa mỹ nhân kia về phủ, nghe thấy chỉ ngẩng đầu liếc mẹ một cái: “Mẹ à, chỉ là bữa cơm thôi, sao phải nổi giận? Hài nhi còn đặc biệt mua cho người ít lê, mẹ nếm thử xem?”

Trần thị liếc sọt lê, giận dữ: “Nhìn con ngồi đây ra vẻ mưu tính ghê gớm, ta còn tưởng làm được chuyện lớn gì. Hóa ra chỉ đi mua hai sọt lê rách? Định coi mẹ con là heo mà vỗ béo chắc? Mau cút sang ăn cơm với cha con ngay!”

Tấn Thiếu An lắc đầu từ chối, trong đầu toàn nghĩ đến mỹ sắc, chẳng muốn ăn uống gì.

Trần thị khuyên nhủ: “Con tưởng cha chỉ gọi đi ăn cơm sao? Con giờ chỉ biết hưởng lạc, không lo tiến thân, dẫu trong nhà có cả núi vàng cũng bị con phá sạch! Cha con lo lắm, lần này đặc biệt mời một vị tiên sinh văn tài xuất chúng đến dạy. Vị ấy có cách dạy trò rất hay, từng cảm hóa được đứa trẻ ham chơi trong làng. Cha con chỉ mong ngài ấy kéo con về chính đạo! Tiên sinh đang chờ bên kia, mau đi!”

Vốn không muốn đi, nghe còn có tiên sinh, Tấn Thiếu An càng mất hứng, chỉ nghĩ chắc là lão già nào đó. Gã định quay lưng vào phòng ngủ, nhưng Trần thị đã đoán trước, liền ra lệnh bọn gia nhân xông tới trói chặt.

“Mẹ! Người làm gì vậy?”

“Nếu không quản, con sắp lên trời mất! Hôm nay bữa cơm này nhất định phải đi! Bọn ta quản không nổi, chẳng lẽ tiên sinh cũng không trị được con?”

Tấn Thiếu An vùng vẫy hồi lâu, nhưng sức đâu địch nổi mấy tên nô làm việc nặng quanh năm. Thấy chống cự vô ích, gã đành ngoan ngoãn bước đi, trong bụng chửi rủa om sòm.

Bị áp vào đại sảnh, thấy trên ghế trên ngoài cha mình Tấn Phổ, còn có một thư sinh trẻ tuổi.

Mắt Tấn Thiếu An lập tức sáng rực.

Tuy thư sinh không đẹp bằng công tử kia, nhưng cũng tuấn tú nho nhã.

Thư sinh thấy gã thì mỉm cười: “Vị này chính là Tấn thiếu gia?”

Tấn Phổ nghiêm nghị gật: “Ừm, chính là đứa con bất tài của ta! Từ sau trận bệnh năm xưa, đầu óc ngày càng kém, suốt ngày chỉ ham vui, chẳng có dáng vẻ gì. Ta chỉ có một đứa con, chẳng dám mong công danh hiển hách, chỉ mong nó đừng phá sạch gia sản.” Nói xong, ông chắp tay với thư sinh, “Tiểu tử này tính khí nông nổi, tiên sinh từng dạy dỗ nên người, mong ngài cũng chỉ bảo nhiều cho nó.”

Thư sinh khiêm tốn vài câu, rồi hỏi Tấn Thiếu An mấy vấn đề về sách vở.

Tấn Thiếu An vốn không mong chờ bữa cơm, giờ nhìn thấy thư sinh tuấn tú thì lập tức vui vẻ, tiến lên hành lễ, nói năng cung kính. Tuy trả lời toàn “không biết”, nhưng dáng vẻ tôn kính khiến đối phương khó trách.

Tấn Phổ thấy vậy cũng yên lòng, dặn gã sau này theo tiên sinh học hành tử tế, sớm ngày san sẻ cho cha mẹ.

Tấn Thiếu An miệng dạ vâng, nhưng khóe mắt lại len lén nhìn thư sinh, nghĩ bụng: mỹ nhân kia chưa tới tay, đêm nay cũng coi như có niềm vui.

Dùng cơm xong, Tấn Phổ bảo quản gia sắp xếp chỗ ở cho thư sinh, rồi ai về phòng nấy.

Về đến viện mình, Tấn Thiếu An càng khó kìm nén.

Người bên cạnh công tử kia không dễ đối phó, gã chưa thể nóng vội, chỉ có thể dần lấy lòng. Nhưng lửa tình bị gợi lên, vẫn phải tìm người dập tắt…

Gã lập tức sai A Trụ mời thư sinh sang “trò chuyện”.

Đây là địa bàn của gã, đối phương chỉ là thư sinh, chẳng phải mặc gã muốn làm gì thì làm sao?



Đêm khuya.

Trên sông gió nổi, mặt nước cuồn cuộn. Dưới ánh trăng bạc, một con giao long đen phá sóng lao ra, rồi biến mất vào bóng đêm, chớp mắt vượt tường thành, đáp xuống hóa thành một nam tử áo đen anh tuấn.

Đêm đó, sau khi tiễn Chư Tinh Tử, Ngao Nguyên bất đắc dĩ quay về cùng thuyền phu. Đợi đến tối nay thấy trên sông không người, y mới vượt sông vào thành Lăng Dương.

Lão bà hôm nọ chỉ là giả thân, chân thân y vốn là giao long trong sông. Sau khi thành hình người, thấy nhân gian phú quý sung sướng thì bắt chước làm thương nhân buôn bán.

Nhờ khéo dùng nước, y trồng lê trên núi, quả to ngọt nhưng bán không chạy. Có người thương nhân tốt bụng bảo y: “Nhìn ngươi sạch sẽ, y phục vải tốt, dung mạo cũng tuấn tú, cứ như con nhà quyền quý ra chơi, ai tin ngươi là kẻ bán lê thật?”

Y nghĩ lại, quả thấy có lý, bèn hóa thành lão già tay chai da đen, còn bày thêm một “bà vợ bệnh nặng” để lấy lòng thương hại. Quả nhiên, từ đó lê bán chạy.

Sau này, y để tiểu yêu làm việc, còn mình nghỉ ngơi dưới nước. Hôm kia, y vốn muốn hiện thân long hình qua sông xem lễ, nhưng thấy có hai người lạ, liền thu khí tức, dùng giả thân lên thuyền. Nhìn thấy công tử mày có nốt chu sa, y thấy hứng thú nên luôn quan sát.

Chuyện “thủy quái” y đều nghe rõ, chỉ vì thấy tu vi Hoắc Huyền quá cao, nên vờ ngất tránh họa. Nếu không, với phép rút hồn kia, chưa chắc y giữ nổi thân giao chưa hóa rồng.

Hai sọt lê hôm ấy vốn bán được, y giả khóc chỉ vì mặt nổi vảy rồng, suýt lộ nguyên hình. May Chư Tinh Tử giải vây cho, coi như ân nhân. Để bọn họ gánh lê thì không đành, vả lại y từng đánh dấu khí tức lên mỗi cây lê, dễ dàng lần theo.

Nay y nhân cơ hội, tìm đến Tấn phủ.

Vượt tường vào viện, y nghi ngờ: nơi này chính là nhà giàu nhất thành, sao ân nhân lại ở đây? Chẳng lẽ quen biết?

Nghĩ thế, mặt y trầm xuống.

Nghe đồn Tấn Thiếu An là dâm ma… Mà Chư Tinh Tử lại là dạng mỹ nhân gã thích, hơn nữa không có pháp thuật bảo vệ…

Đang nghĩ, chợt nghe tiếng nói d*m đ*ng vang lên trong viện: “Ối chà, mới uống một hớp đã ngất rồi? Thiếu gia ta còn chờ ngươi phản ứng chứ!”

Ngao Nguyên trợn mắt.

Giọng bẩn thỉu trong viện tiếp: “Tiên sinh chẳng phải muốn dạy ta đọc sách sao? Lên giường dạy đi! Ha ha ha…”

Trong phòng tối, Tấn Thiếu An hí hửng ôm thư sinh lôi lên giường. Nhưng chưa kịp vén màn, ngoài trời sấm chớp ầm vang, gã giật mình quay đầu, chẳng thấy ai, mới thở phào.

Ngoài gió nổi, cửa sổ rung lắc, gã vội ném thư sinh lên giường rồi quay ra định khóa cửa.

Nhưng chưa kịp tới nơi, cửa đã “ầm” một tiếng bật tung!

Một con giao long đen kịt, mắt đỏ ngầu, lao thẳng vào gã…



Hôm sau, trời quang đãng.

Tỉnh dậy, Chư Tinh Tử nằm bên cửa sổ phơi nắng, vui vẻ nói với Hoắc Huyền: “Đêm qua sấm chớp, ta tưởng hôm nay mưa, ai ngờ lại nắng đẹp thế này!”

Hoắc Huyền đã cảm nhận được khí tức lạ trong thành, nhưng chẳng bận tâm: “Hôm nay muốn ăn gì?”

“Ăn mì! Ta thích nhất là mì!”

Hoắc Huyền chọn cho nó một bộ áo bào tím, rồi đưa ra phố ăn mì dương xuân.

Hai người vừa ăn, liền thấy đám trẻ con hớn hở chạy, vừa kêu: “Đi xem Tấn gia! Đi xem Tấn gia!”

Chư Tinh Tử húp mì, tò mò: “Chẳng lẽ Tấn gia phát tiền sao?”

Một đại thẩm cười: “Xem ra ngươi chưa nghe gì rồi. Giờ trước cửa Tấn gia náo nhiệt như lễ tế thần đấy!”

Chư Tinh Tử vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ôi, cũng là tự gieo gió gặt bão thôi. Tấn Thiếu An vốn háo sắc, lần này lại dám động ý đồ với chính tiên sinh dạy mình! Có lẽ ông trời cũng không chịu nổi, ngay lúc hắn chưa kịp ra tay, sét liền giáng xuống, chặt đứt căn nguyên của hắn, biến thành thái giám rồi! Thằng nhóc kia sợ phát điên, gặp ai cũng gào là có rồng, rồng cắn đứt của hắn, còn khóc lóc bảo thần Thành Hoàng bắt rồng. Người ta nghe thế mới đổ đi xem náo nhiệt!”

Chư Tinh Tử há hốc, vội đặt bát: “Hoắc huynh, trên đời còn có chuyện như vậy? Mới lạ quá, chúng ta cũng đi xem đi!”

Hoắc Huyền: “…”

_

Lời tác giả.

Ngụ ngôn heo con bán lê.

Heo con: “Bán lê móng heo đây, bán lê móng heo đây!”

Hoắc Huyền: “Bao nhiêu một quả?”

Heo con: “Ba văn một quả, bảy văn hai quả!”

Hoắc Huyền: “Mua nhiều lại đắt hơn? Đồ gian thương!”

Heo con cuống: “Không phải! Vì hai móng của ta chỉ bưng nổi một quả. Nếu đưa ngài hai quả thì phải bưng hai lần, thêm một văn là phí công móng heo!”

Hoắc Huyền: “… Vậy ta mua một quả.”

Heo con bưng một quả: “Ba văn, đa tạ.”

Hoắc Huyền lại nói: “Cho ta thêm một quả.”

Heo con lại bưng thêm quả: “Ba văn, đa tạ.”

Hoắc Huyền nhận lấy, lần này chộp luôn móng heo: “Bảo ngươi không gian thương mà! Rõ ràng sáu văn đã đủ cả lê lẫn phí công!”

Heo con ngẩn ra, nghĩ kỹ mới vỡ lẽ, xấu hổ ôm sọt lê định chạy.

Hoắc Huyền túm lại: “Muốn chạy? Không cửa đâu!”

Heo con mắt tròn long lanh: “Huynh đừng báo quan mà… Huynh là người đầu tiên mua hai quả, ta tính sai thôi.”

Hoắc Huyền lộ mặt thật gian tà: “Đã không biết tính toán thì đừng bán lê nữa, theo ta về nhà! Ta dạy ngươi học toán, học xong mới cho ra bán.”

Thế là heo con bị bắt về hang ổ, ngày ngày ngoài ăn uống ngủ nghỉ thì phải học toán.

Bài học từ chuyện heo con bán lê: Học hành thật sự rất quan trọng!

Hết chương 29

Bình Luận (0)
Comment