Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 30

•Editor: Lan•

Chương 30

Hoắc Huyền thấy Chư Tinh Tử lại bưng cả bát muốn chạy đi, liền vội kéo người trở lại, ấn xuống ghế nói: “Gấp gì chứ? Ăn xong rồi hãy đi.”

Chư Tinh Tử vốn thích xem náo nhiệt, nghe vậy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống: “Cũng phải, bưng mì đi thì nước cũng văng hết! Hoắc Huyền, chúng ta phải ăn nhanh chút, kẻo lỡ mất chuyện hay.”

“…” Hoắc Huyền liếc nhìn bộ dạng sốt sắng kia, trong lòng lại thấy buồn bực. Chẳng qua chỉ là kẻ ác gặp báo ứng, có gì đáng xem chứ? Sao y chẳng bao giờ nhiệt tình với mình như vậy…

Ăn xong, hai người cùng đến Tấn phủ.

Trên đường đi, Chư Tinh Tử hứng khởi kể cho Hoắc Huyền nghe chuyện hôm qua bán lê. Nói đến cuối còn thở dài cảm khái: “Hoắc Huyền, mắt nhìn người của huynh quả nhiên chuẩn thật. Hắn đúng là kẻ chẳng ra gì, vậy mà ta còn tưởng là đại thiện nhân. Lòng người khó dò ha!”

Mặt Hoắc Huyền xanh mét. Ban đầu hắn chỉ nghĩ Tấn Thiếu An đến quán mua lê rồi đi, giờ nghe kể tường tận mới hiểu rõ — Tấn Thiếu An rõ ràng coi Chư Tinh Tử là tu sĩ, định dụ dỗ về nhà để hạ thủ!

Chư Tinh Tử nghi hoặc liếc hắn, không hiểu sao mình chỉ nói vài câu mà sắc mặt Hoắc Huyền lại đột nhiên thay đổi, càng lúc càng khó coi, đặc biệt đôi mắt kia như sắp bốc khói đen.

Nó lo lắng hỏi: “Huynh không sao chứ?”

Hoắc Huyền nhìn chằm chằm nó, môi mấp máy, trong lòng nghìn lời muốn nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Trong đầu hắn giờ chỉ có một ý niệm — giết Tấn Thiếu An!

Chư Tinh Tử còn muốn hỏi han thêm, eo đã bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt, cả người bị ôm ngang. Còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt đã đổi khác, hai người đã đứng trước cổng Tấn phủ.

Chư Tinh Tử ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên cao, biết rằng đã đến Tấn phủ.

Quả nhiên nơi này đông nghịt người, bàn tán xôn xao, có kẻ cười, có kẻ nhăn mặt. Nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện con rồng, tất cả đều cho rằng Tấn Thiếu An vì giữ thể diện mà bịa đặt. Suy cho cùng, so với việc “rồng xuất hiện tự dưng vào nhà thiến người”, thì “ác nhân làm ác, trời phạt thay dân hành đạo” lại càng hợp lẽ thường hơn.

Chư Tinh Tử cũng nghĩ vậy. Bằng hữu ở thành Cửu U từng nhắc nó: rồng vốn ghét dâm loạn, ai xinh đẹp thì phải cẩn thận, kẻo bị rồng bắt đi rồi cắn đứt căn nguyên… Nghĩ đến đây, quả thật có chút rùng rợn.

Hoắc Huyền vốn định xông thẳng vào, nhưng vừa tới gần cửa lại dừng bước, mặt lạnh căng, dường như phát hiện điều gì không nên xuất hiện tại đây.

Cùng lúc ấy, Chư Tinh Tử cũng ngửi thấy một luồng âm khí tỏa ra. Nó tuy không có pháp lực, nhưng có lẽ nhờ nuôi heo trấn trạch nên từ nhỏ đã có thể ngửi ra mùi xác khí. Lần ở làng ba mắt, vì rơi vào ảo cảnh nên mới không phát hiện. Nhưng lần này thì rõ ràng — nếu trong Tấn phủ có âm khí nồng đậm đến thế, Tấn Thiếu An tất đã nhiễm phải, sao nó chưa từng nhận ra? Chẳng lẽ chỉ qua một đêm, nơi này liền sinh quỷ?

Đang kinh ngạc, trong viện bỗng truyền ra tiếng khóc thê lương.

Dân chúng ngoài cổng nghe thấy thì cười ầm: “Kìa, lại bắt đầu rồi!”

Quả nhiên là tiếng Tấn Thiếu An chửi rủa, đúng như đại thẩm ngoài cổng nói, gã đang gào mắng một con rồng đã hại gã thảm thương.

Lại xen lẫn vài tiếng phụ mẫu khóc lóc khuyên can, lúc nào cũng gọi “con ơi”.

Chư Tinh Tử giận dữ giậm chân: “Cái gì? Mẫu thân hắn chẳng hề bệnh nặng sao? Hoắc Huyền, huynh nghe chưa? Rõ ràng hôm qua hắn lừa ta nói mẹ hắn trọng bệnh nhiều năm! Ta còn vì thương tình mà bớt cho hắn hai đồng, thật tức chết đi được!”

“…”

Đến giờ mới nhận ra bị lừa, thế mà suốt cả quá trình cũng chẳng hề mắc bẫy, Hoắc Huyền trong lòng ngổn ngang, không biết nên nói nó thông minh hay khờ khạo nữa.

Nghĩ vậy, hắn càng siết chặt cổ tay Chư Tinh Tử: “Chuyện này xong, ta nhất định phải bày một pháp trận trên người ngươi mới được, thực sự khiến người ta không yên lòng!”

Chư Tinh Tử trừng mắt: “Pháp trận gì? Huynh trách ta vì mất hai đồng sao? Thôi, không sao đâu, nhìn chung vẫn lãi. Bà lão bán cho ta còn rẻ hơn, coi như hòa vốn rồi, đừng vì chuyện này mà khó chịu.” Nói xong còn vỗ vỗ tay hắn.

“Đừng nói nữa.” Hoắc Huyền thật muốn bịt luôn cái miệng kia lại, sao dễ bị lừa đến vậy?

Nhưng lại nghĩ, nếu năm xưa y không bị lừa, thì cũng chẳng bước vào động phủ của mình…

Trong nháy mắt, mọi oán khí đều dồn hết lên người Tấn Thiếu An. Sắc mặt Hoắc Huyền lạnh như băng, lập tức dẫn Chư Tinh Tử phi thân vượt tường, đường hoàng nhảy vào trong.

Dân chúng bên ngoài ồ lên kinh hãi, bọn nô bộc trong phủ cũng hoảng sợ, vài tiểu đồng định xông ra ngăn cản, nhưng Hoắc Huyền chỉ khẽ búng tay, toàn bộ đều bị định trụ, chỉ có thể run rẩy nhìn hai người tiến thẳng vào trong…

Chư Tinh Tử liếc hắn, cười giễu: “Hoắc Huyền, vừa nãy còn nói ta nóng ruột, nhìn huynh xem, chẳng phải cũng gấp gáp muốn vào coi sao? Chắc huynh cũng chưa từng thấy thái giám, trong lòng đã ngứa ngáy không chịu nổi rồi chứ?”

“…” Hoắc Huyền hít sâu một hơi, lần này dứt khoát bóp miệng nó.

Đôi môi mềm ướt kia lập tức bị bóp thành miệng vịt, Chư Tinh Tử trừng mắt, ánh nhìn vừa gấp vừa nghi hoặc, miệng phát ra mấy tiếng ư ử như muốn hỏi hắn làm gì vậy.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Hoắc Huyền vội buông tay, ngượng ngùng nói: “Nếu ngươi là heo con, bóp miệng chẳng phải còn phải bóp cả mũi sao?” Nghĩ lại cảm giác mềm mềm vừa nãy, chẳng khác gì mũi heo, hắn lại thấy ngứa tay.

Chư Tinh Tử tức giận hừ hừ: “Sao tự dưng lại bóp miệng ta?” Nhưng rồi đảo mắt, vẫn thuận miệng giải thích, “Ừm, đúng là phải bóp cả mũi. Miệng trên của heo chính là mũi, nên mũi bọn ta rất linh hoạt.”

“…” Hoắc Huyền nhìn nó sâu xa, quyết định khi về nhất định phải dựng pháp trận bảo hộ quanh người nó.

Cứ thế, hai người ung dung vượt hành lang, chẳng mấy chốc đã đến sân nơi Tấn Thiếu An đang ở. Từ xa đã thấy một nam tử nửa th*n d*** máu me, lăn lộn gào khóc: “Mất căn nguyên rồi, ta không muốn sống nữa! Mau đi cầu thần Thành Hoàng cứu ta! Mau lên! Đúng rồi, nhất định phải bắt được con rồng kia! Ta… ta muốn nướng sống nó!”

Chư Tinh Tử nghe vậy lập tức bất bình: “Tự mình làm bậy, sao còn muốn nướng kẻ khác? Thật vô lý!”

Nghe thế, mọi người trong viện đều kinh ngạc quay đầu.

Tấn Phổ và Trần thị thấy có người lạ xông vào, cả kinh: “Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi vào? Người đâu!”

“Đừng gọi nữa, bọn họ đều bị cố định rồi, không vào được đâu.” Chư Tinh Tử vẫy tay giải thích.

Quả nhiên, mặc kệ bọn họ kêu thế nào, bên ngoài vẫn im lìm.

Lúc này, Tấn Thiếu An dưới đất cũng nhìn thấy Chư Tinh Tử, thoáng ngây dại. Mỹ nhân gã mơ tưởng bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện trong phủ mình, nhưng bản thân lại thành ra thế này, mỹ nhân ở ngay trước mặt thì có ích gì nữa? Nghĩ vậy, gã càng khóc lóc thảm thiết.

Hoắc Huyền đã nghe phát ngán, vốn chẳng định để gã sống, đang định ra tay thì nghe Chư Tinh Tử thì thầm: “Âm khí hình như tỏa ra từ người hắn.”

Hoắc Huyền gật nhẹ: “Cơ thể này đã bị quỷ chiếm, thân thể vừa xuất hiện tàn khuyết nên âm khí mới lộ ra ngoài.”

Nói rồi, hắn giơ tay, một luồng khí tức sắc bén như điện xẹt lao thẳng tới—

Tấn Thiếu An còn đang khóc lóc kêu cha gọi mẹ, chợt thấy thân thể nhẹ bẫng, tiếp đó trời đất quay cuồng. Khi mở mắt ra, Hoắc Huyền đã đứng trước mặt, một tay xách chặt lấy cổ gã.

“Ặc… cứu… cứu mạng…” Trong cơn nghẹt thở, gã trợn trắng mắt, ra sức nhìn về phía không xa là Tấn Phổ và Trần thị.

Đang yên đang lành, bỗng dưng xuất hiện người lạ muốn lấy mạng Tấn Thiếu An… Tấn Phổ và Trần thị cũng bị biến cố trước mắt dọa choáng váng, cả hai đồng loạt lao tới định cứu con. Nhưng còn chưa kịp chạm vào Hoắc Huyền, trước mắt đã xuất hiện một bức màn tím tỏa ra tử khí, bọn họ dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.

“Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Mau thả con trai ta ra!”

“Xin các ngươi đừng làm hại nó!”

Thấy Hoắc Huyền không buồn đáp, chỉ chăm chú kéo hồn phách trong cơ thể kia ra, Chư Tinh Tử bèn bước tới thay lời: “Mấy người chắc chắn đây là con trai mình sao? Vừa xảy ra chuyện, thân thể hắn liền tràn ra quỷ khí, rõ ràng có vấn đề! Mấy người đừng xen vào thì hơn.”

“Quỷ khí? Cái gì mà quỷ khí? Ngươi nói bậy! Các ngươi vô cớ xông vào nhà ta, còn muốn hại con ta, rõ ràng chính các ngươi mới là yêu ma quỷ quái!” Tấn Phổ quát lớn.

Trần thị ban đầu cũng muốn lên tiếng, nhưng thấy con trai bị Hoắc Huyền siết cổ đã lâu mà không hề ngất, cũng chẳng giãy giụa theo bản năng, ngược lại còn dùng ánh mắt cầu cứu mình, trong lòng bỗng dấy lên nghi ngờ. Bà ta nắm lấy tay Tấn Phổ khẽ nói: “Lão gia… trước khi con chúng ta mắc trọng bệnh, tuy không chăm học, nhưng cũng đâu có dâm loạn như vậy, chẳng lẽ thật sự là…”

“Nữ nhân ngu muội!” Tấn Phổ hất bà ta ra, “Con sắp chết rồi, bà còn tin lời yêu ma quỷ quái sao!” Nói xong, ông ta lại ra sức đập đá bức màn trước mặt, gào: “Thả con ta ra! Nếu các ngươi muốn tiền, ta cho cũng được!”

Hoắc Huyền chẳng buồn để ý.

Một phàm nhân tuyệt đối không thể chịu đựng lâu như vậy trong tay hắn. Chỉ thấy tay kia của Hoắc Huyền khẽ nâng lên, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai hoàn toàn khác hẳn với Tấn Thiếu An vang lên, rồi từ cơ thể gã bị kéo ra một con quái vật đen sì.

Trong chớp mắt, tất cả đều lặng ngắt.

Con quái vật kia như một đống bùn đen kịt, điên cuồng giãy giụa trong tay Hoắc Huyền: “Tha cho ta! Đừng giết ta! Không phải ta cưỡng chiếm thân thể này, mà là cha mẹ hắn không cam tâm con chết yểu, nên ta mới đến hiếu kính bọn họ! Xin tha cho ta!”

Toàn thân Tấn Phổ cứng đờ, nhìn chằm chằm vào đống đen ngòm kia, không còn mở miệng nổi.

Trần thị kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi lại nhìn đứa con đã vô hồn ngã lăn trên đất trong tay Hoắc Huyền, cả người mềm nhũn, ngồi phịch xuống.

Lúc này, bên ngoài có mấy đứa nhỏ hiếu kỳ thấy có người lạ xông vào Tấn phủ, liền lén mở cửa muốn nhìn trộm. Nào ngờ vừa mở cửa, đã thấy tất cả gia nhân canh giữ đều hóa tượng đá đứng im bất động. Càng thêm hiếu kỳ, chúng gọi thêm người ùa vào xem náo nhiệt!

Một đám người vừa xông vào, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho há hốc miệng.

…Không phải thái giám sao? Sao lại biến thành quỷ rồi?

Chư Tinh Tử nhìn cục đen sì kia cũng đầy chán ghét, lại nghĩ Tấn Thiếu An thật sự đã chết, thân xác bị một tên dâm quỷ chiếm lấy làm ác, không khỏi thấy thương cảm cho bản thể gã. Bèn hỏi Trần thị đang khóc không ngừng: “Bà nói con bà trước khi mắc bệnh không như thế, vậy hắn bệnh từ bao giờ? Mấy người đã làm gì để hắn ‘khỏi’?”

Yêu quái mạnh tất có thể đoạt xác, nhưng con dâm quỷ này rõ ràng không có bản lĩnh ấy, trong tay Hoắc Huyền ngoài cầu xin ra chẳng có nửa phần năng lực phản kháng.

Mặt Trần thị trắng bệch, định mở miệng thì bị Tấn Phổ gắt gao ngắt lời: “Đừng tin bọn họ! Bọn họ đã giết con chúng ta, giờ chỉ dùng ảo thuật để lừa dối thôi!”

Hoắc Huyền cười lạnh, giơ tay định xé hồn phách dâm quỷ kia.

Tấn Phổ mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng, vội kêu: “Không được! Tuyệt đối không được!”

Chư Tinh Tử thấy thế liền nhận ra có điều mờ ám: “Ông đã nói đây là ảo thuật, vậy sao lại sợ hãi thế? Để con trai ông bị quỷ nhập thân, chẳng phải chính là thủ đoạn của ông?”

“Không! Không! Ta chỉ muốn con mình sống lại thôi!” Tấn Phổ gào, “Chuyện này liên quan gì đến các ngươi! Người hay quỷ thì có can hệ gì tới các ngươi?!”

Đã đến mức vỡ lở, Chư Tinh Tử hừ một tiếng: “Bọn ta bắt quỷ, chứ đâu bắt con ông. Liên quan gì đến ông?”

Tấn Phổ còn định cãi, nhưng thấy Hoắc Huyền đã không kiên nhẫn, ngọn lửa pháp bùng cháy thiêu đốt hồn quỷ, ông ta biết chẳng thể ngăn cản, đành gục xuống đất, tuyệt vọng thốt ra: “Đừng hại nó… Nó… nó là hậu duệ của thần Thành Hoàng gia!”

Hoắc Huyền dừng tay: “Thần Thành Hoàng?”

Tấn Phổ đau đớn: “Là thần Thành Hoàng của thành Lăng Dương bọn ta, vốn là Lưu tướng quân tử trận trăm năm trước khi bảo vệ thành. Sau khi chết, dân chúng lập miếu thờ, phong làm thần…”

Chư Tinh Tử khó hiểu: “Vậy sao con cháu ông ta lại nhập vào thân con trai ông?”

“Chuyện này phải nói từ năm năm trước…” Tấn Phổ run giọng kể lại toàn bộ chuyện con trai chết yểu, ông ta dâng lễ cầu thần Thành Hoàng, rồi trong mộng được cho một hồn phách “cháu chắt” thế thân… đến lúc tỉnh lại quả nhiên con trai mở mắt, kêu cha, ông ta mừng rỡ, nào ngờ chỉ vài ngày sau tính tình đã thay đổi, dâm loạn vô độ. Ông ta tra xét mới biết ‘hậu duệ’ kia vốn là một tên d*m t*c, bị quan phủ xử trảm không lâu.

Nghe xong, Trần thị đau đớn nhào lên đánh phu quân: “Ta đã nói rồi, con trai ta sao lại biến thành như vậy! Đều tại ông, lại để thứ khác chiếm lấy thân xác nó! Ta phải giết ông!”

Dân chúng nghe đến đây đều sững sờ.

Chư Tinh Tử cũng nghẹn lời trước màn kịch này. Nó khoanh tay, đi tới trước mặt hồn quỷ, nghiêm giọng bảo Hoắc Huyền: “Tội con cháu không liên quan tổ tiên, nhưng thần Thành Hoàng dung túng chuyện này lại là khác. Huynh xem, giờ huynh sắp giết hậu duệ ông ta rồi mà ông ta vẫn không hiện thân, rõ ràng muốn chối bỏ, che giấu. Không được! Sắp tới chẳng phải có đại điển tế thần sao? Theo quy củ, lễ tế trên nghìn người, thần được thờ ắt phải hiện thân thụ hưởng công đức. Huynh cứ tạm giữ nó lại, chúng ta sẽ vạch trần ngay trong buổi tế lễ! Ta còn nghi ngờ cái chết của Tấn Thiếu An cũng liên quan đến ông ta, nếu không sao lại trùng hợp như vậy? Nếu thần linh vì tư lợi mà đoạt mệnh phàm nhân, vậy không chỉ là giúp con cháu hoàn dương nữa rồi… Khi đó đông đảo dân chúng chứng kiến, mọi chuyện tất sáng tỏ!”

Nghe vậy, Tấn Phổ sợ hãi run rẩy. Tu sĩ bắt quỷ thì lạ gì, nhưng dám thẩm vấn cả thần linh? Đây chẳng khác gì tìm chết!

Nhưng Trần thị lại quỳ rạp xuống, dập đầu đến bật máu: “Tiên nhân! Xin hãy vì con ta làm chủ! Nó chết khi mới mười lăm tuổi, ham chơi nhưng chưa từng làm ác! Nếu quả thật là bị hại chết… cho dù ta mất mạng cũng phải đòi công bằng cho nó!”

Chư Tinh Tử không ngờ bà ta lại cương quyết như vậy, vội đỡ lên: “Con trai bà có phải bị hại hay không, giờ vẫn chưa biết chắc. Thần Thành Hoàng kia có chịu nói thật hay không, cũng chưa rõ… Nếu tìm được hồn phách con bà thì dễ giải quyết nhất.”

Nhưng người đã chết năm năm, lại có thần Thành Hoàng nhúng tay, hồn phách tất chẳng còn ở nhân gian. Trừ khi có kẻ có thể vượt dòng sông giữa Nhân giới – Minh giới, lôi hồn từ địa phủ ra… mà điều này gần như không thể.

Nó nhớ đến lời kể ở thành Cửu U: nhân giới và minh giới cách nhau bởi một con sông vô hình, chỉ kẻ chết mới thấy và qua được. Ngay cả yêu quái cũng không thể, chỉ có “giao long” khi chưa hóa rồng mới có khả năng du hành hai giới… Nhưng giờ, đi đâu tìm được một con giao long đây?

Chư Tinh Tử lắc đầu, vận dụng lời dạy của lão đạo trưởng năm xưa, trấn an Trần thị: “Thần Thành Hoàng vốn là người hóa thần, dựa vào hương khói tín ngưỡng mà thành. Mới được trăm năm thờ phụng, chưa thể coi là chân thần, Hoắc Huyền của ta chẳng việc gì phải sợ! Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, tới ngày đó tự sẽ có cách.”

Nghe nó nói như khen mình, Hoắc Huyền cũng không vội hủy hồn quỷ, chỉ khẽ niệm chú, thu gã vào trong vỏ kiếm, quyết định làm theo.

Lúc này, Chư Tinh Tử quay lại thấy một đám đông đã ùa vào, bèn sát lại gần Hoắc Huyền, ngẩng cao đầu, ra dáng uy nghi: “Vậy thì các người chuẩn bị đi. Ta và Hoắc Huyền sẽ về nghỉ ngơi. Đợi đến ngày tế thần, chúng ta sẽ tới miếu thần Thành Hoàng, xét hỏi Thành Hoàng cho ra nhẽ!”

_

Lan: mọi người đừng thấy khó chịu khi tui xưng Chư Tinh Tử là Nó nhé, vì ẻm là heo con đôi lúc sẽ biến thành người rồi lại biến thành heo, chuyển đổi xưng hô qua lại sẽ bị rối, nên vẫn giữ xưng hô ở dạng heo con cho dạng người của Chư Tinh Tử lun nhé. Tại vì thấy cũng hợp với em nó quá trời, vừa ngốc nghếch dễ dụ vừa dễ thương đáng yêu.

Hết chương 30

Bình Luận (0)
Comment