Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 31

•Editor: Lan•

Chương 31

Đám người vây xem vừa tận mắt thấy Hoắc Huyền thu phục quỷ quái, lại nghe những lời của Tấn Phổ, liền tin chắc rằng Tấn Thiếu An thật sự đã bị quỷ chiếm xác. Ai nấy đều đoán Hoắc Huyền cùng Chư Tinh Tử đều là những tu sĩ đạo hạnh không cạn. Thấy họ đã rời đi, bọn họ sợ nơi này còn quỷ quái tác oai tác quái, không dám nấn ná, chen lấn nhau rời khỏi Tấn gia.

Trong đám người tản đi, có một thanh niên mặc áo đen cứ mãi ngoái đầu nhìn lại.

Người ấy chính là Ngao Nguyên. Đêm qua, sau khi tức giận làm bị thương Tấn Thiếu An, y mới phát hiện người Tấn Thiếu An muốn làm nhục vốn chẳng phải Chư Tinh Tử. Đợi người kia chạy trốn rồi, y mới biến thành dáng dấp gia nô trong phủ, hỏi dò A Trụ đang hoảng hốt kia về nguồn gốc số lê. Sau đó y mới biết, thì ra Tấn Thiếu An quả thật đã nhắm vào Chư Tinh Tử, chỉ là đối phương không mắc bẫy, trái lại còn đem bán sạch hai sọt lê.

Trời vừa sáng, Ngao Nguyên liền vội vàng tìm đến khách đ**m kia, chỉ là còn chưa bước vào, đã phát giác có trận pháp ẩn hiện bên trong.

Y không cần nghĩ cũng biết là ai ra tay. Người hôm ấy có thể đưa ra ngoài hồn phách bị giam trong nước mười mấy năm, đạo pháp tất nhiên cao thâm. Lại mang họ Hoắc… trong tu chân giới này, e rằng chỉ có thể là người đó.

Cả tu chân giới đều không làm gì được hắn, y chỉ là một con giao long chưa hóa rồng, há có thể là đối thủ? Bất đắc dĩ, Ngao Nguyên đành cải trang thành tên bán hàng rong gần đó, chờ cơ hội gặp lại Chư Tinh Tử…

Hiện giờ quả thực đã gặp được, chỉ là có Hoắc Huyền ở bên, y ngoài nói vài câu thì chẳng làm được gì khác… Muốn để Chư Tinh Tử nhìn y bằng con mắt khác, dường như chỉ còn cách vượt qua Trường Hà, đưa Tấn Thiếu An thật sự từ Minh giới trở về!

Hủy đi thân xác của Tấn Thiếu An, coi như giúp nó một phen, cũng không sai.

Sau khi rời khỏi Tấn gia, Ngao Nguyên lại lo khi mình vắng mặt sẽ xảy ra biến cố, liền đến nơi vắng vẻ, huýt sáo gọi đến một gã nam nhân đang bán lê ngoài phố. Y thấp giọng dặn:

“Ta có việc phải rời đi một chuyến. Cái náo nhiệt vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đó. Vị công tử tên Chư Tinh Tử kia chính là ân nhân của ta, ngươi hãy để mắt chăm sóc y, nhất định phải để y vui vẻ ở thành Lăng Dương. Nếu ngươi làm tốt, cây lê của ta sẽ chia cho ngươi một ít!”



Bên này, Chư Tinh Tử vừa về đến khách đ**m, liền chăm chăm nhìn vào thanh kiếm của Hoắc Huyền không chớp mắt.

Hoắc Huyền tưởng nó muốn chơi, liền tháo kiếm đặt lên bàn.

Chư Tinh Tử vội kêu lên: “Cái thứ kia vẫn còn trong đó, huynh để kiếm lên bàn chẳng phải là để cái tên đó ngồi chình ình trước mặt chúng ta sao? Mau cất đi!”

Hoắc Huyền lại cầm kiếm lên: “…Vậy ngươi nhìn chằm chằm kiếm của ta làm gì?”

Chư Tinh Tử nói: “Thanh kiếm này trước giờ huynh toàn dùng để đánh nhau, tự dưng nhốt một con quỷ vào trong, ai mà không thấy lạ? À đúng rồi, nếu huynh rút kiếm ra, hắn có thừa cơ chạy thoát không?”

“…Thanh kiếm này vừa là binh khí, vừa là pháp khí, chứa một con quỷ tầm thường thì chẳng có gì khó. Không có ta giải cấm chế, cho dù kiếm bị chặt gãy, thứ bên trong cũng không chạy được.”

“Thế à? Vậy thì ta yên tâm rồi.” Chư Tinh Tử thở phào, ra dáng trút gánh nặng, “Ta chỉ lo thần Thành Hoàng nhân lúc đó tới, trộm kiếm của huynh để cứu hắn thôi.”

Hoắc Huyền lạnh giọng cười: “Đến thì tốt! Dùng hắn luyện hóa một món pháp khí cho ngươi, chắc chắn không tệ!”

“Huynh sao cứ động một chút là luyện hóa người khác thế?” Chư Tinh Tử bĩu môi, “Dù ta có muốn pháp khí, ta cũng không cần dùng người khác mà luyện. Khác gì cầm xương người vung vẩy khắp nơi? Huynh không thấy rợn người sao?”

Hoắc Huyền nghe nó nói “rợn người”, lập tức đáp: “Trong kiếm ta ngoài máu của chính ta, không có thứ gì khác.”

Chư Tinh Tử: “…”

Dùng máu mình để luyện, còn nói hùng hồn thế chứ! Nó lắc đầu, định ăn ít nho để trấn tĩnh. Ai ngờ tay vừa khựng lại, ánh mắt dán chặt vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Cái này… trên đó cũng có máu huynh đấy à?”

Hoắc Huyền chẳng hiểu sao nó phản ứng lớn thế, ngẩng cằm đáp: “Tất nhiên rồi.” Đây là tín vật định tình của bọn họ, há có thể để vương máu kẻ khác?

Nói xong thấy vẻ mặt nó kỳ quái, liền cau mày: “Ngươi chê máu ta?”

“…Đây đâu phải chuyện chê với không chê? Ai lại tùy tiện lấy máu mình luyện đồ? Hoắc huynh, lâu dần huynh không sợ mình bị hư tổn sao?” Chư Tinh Tử nhìn chằm chằm chiếc vòng, tháo ra không xong, để lại cũng không ổn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ đành quyết định sau này niệm ít kinh trừ tà vào đó.

Dù sao cũng là vật Hoắc huynh vất vả luyện cho mình, không thể khiến hắn lạnh lòng.

Lúc này, trong đầu Hoắc Huyền chỉ quanh quẩn một chữ — “hư”? Chỉ một chút máu thôi, sao có thể hư được?

Thấy Chư Tinh Tử nghiêm túc ăn nho, dường như thật lòng nghĩ vậy, hắn lập tức đứng dậy: “Một giọt máu đối với ta chẳng khác gì một sợi tóc! Ngươi rụng một sợi lông, cơ thể có yếu đi không?”

“Sao lại không? Cái này phải tính tích tiểu thành đại chứ. Ban đầu không để ý, nhưng rụng nhiều rồi thì có chịu nổi không?” Chư Tinh Tử còn lườm hắn một cái, “Huynh đừng thấy bổn heo con rụng lông ít, chứ mỗi sợi ta đều tính cả đấy! Ngoài mấy sợi rụng tự nhiên, ta chưa từng tự nhổ. Lông của ta màu trắng hồng, vốn đã không nổi bật, không chăm sóc kỹ thì sao được? Người khác mà nhổ, ta sẽ lấy móng chọi ngay! Chính ta lại càng không nhổ. Khác gì huynh tự chảy máu chứ!”

Hoắc Huyền tức đến suýt phun máu. Nói chuyện với nó, đúng là không thông nổi!

Hắn quay người định ra ngoài hít thở cho bớt giận, thì sau lưng vang lên giọng Chư Tinh Tử thì thầm: “Hoắc huynh, có câu này, không biết nên nói hay không.”

Hắn nghiến răng: “… Ta nói không nên, ngươi liệu có im miệng được sao?!”

“Vậy ta nói nhé… Vừa rồi huynh nói chuyện lông tóc máu huyết, ta chỉ muốn bảo huynh một điều, huynh thật sự dễ nổi nóng quá đấy, biết không?”

“…”

“Hay nổi giận thì không tốt cho sức khỏe đâu. Huynh trước đây luyện Trường Sinh đan, chắc cũng giống ta, đều là người thích dưỡng sinh. Nhưng cứ nổi giận như vậy, sao mà trường thọ nổi? Thuốc bổ không bằng ăn bổ, ăn bổ không bằng điều khí… Huynh nói có đúng không?” Giọng nó thoang thoảng, pha chút mũi, hoàn toàn không phải nói đùa.

Hoắc Huyền mặt cứng đờ quay lại.

Chư Tinh Tử trước đó, đi xem náo nhiệt ở Tấn gia, đã ăn một bát mì lớn. Trên đường về lại mua thêm ít quà vặt, giờ lại ăn nho, nên nói xong thì bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, xoa mắt lẩm bẩm:

“Ta không biết luyện Trường Sinh đan, chỉ có thể giúp huynh từ mấy chuyện này thôi… Haizz, huynh nói xem, ta đã ăn Trường Sinh đan, nhỡ huynh chết trước ta, vậy ta biết sống sao cho phải? Làm heo thật khó quá…” Giọng càng lúc càng nhỏ, “…Huynh có biết không, dạo này ta ăn nhiều chẳng phải vì thật sự muốn ăn, mà là muốn bổ khí huyết, đợi xong chuyện thân thế, ta sẽ đến động phủ huynh, chích ít máu heo cho huynh luyện đan. Biết đâu có tác dụng? Dù không luyện ra Trường Sinh đan, chắc làm ra Huyết Heo đan cũng bổ dưỡng lắm, huynh ráng mà dùng nhé…”


“…”

Hoắc Huyền hít một hơi, bất lực quay lại ngồi xuống bên cạnh nó, nói: “Ngươi đã nói, đi Vương Hư Quan xong thì phải theo ta về động phủ đó.”

Chư Tinh Tử gật đầu: “Đến lúc đó huynh đánh ngất ta rồi hẵng lấy máu, ta sợ đau, với lại đừng lấy nhiều quá, chúng ta ít một chút nhưng nhiều lần…”

Lời còn chưa dứt, miệng đã bị một bàn tay to mạnh mẽ bịt chặt!

Chư Tinh Tử ngẩng mắt lên.

Nam nhân kia tới gần, đôi mắt đỏ ngầu hơn mấy phần. Bàn tay đang che miệng nó trượt lên, che kín cả mắt nó.

Trong màn đen đặc, Chư Tinh Tử bỗng cảm thấy có thứ gì đó nóng rực, hung hăng áp mạnh lên môi mình.

Nó trợn to mắt, đôi môi mím chặt.

Mắt bị che, chẳng nhìn thấy gì, mấy lần muốn mở miệng nói, nhưng theo bản năng lại không dám. Luôn có cảm giác rằng chỉ cần mình mở miệng… thì sẽ không thể ngăn lại được điều gì đó.

Nó nghe thấy Hoắc Huyền nói: “Ngươi cứ chọc tức ta cho chết đi.”

Nó vội vàng lắc đầu.

Chốc lát sau, đối phương khẽ cắn vào môi nó, giọng có chút bực dọc: “Chỉ hôn thôi mà, đâu có nuốt ngươi.”

Chư Tinh Tử bất động, môi vẫn mím chặt.

Hoắc Huyền cũng không động, dường như chỉ cần áp sát thế này là đã thỏa mãn.

Không biết bao lâu sau, đôi tay kia mới rời khỏi mắt nó.

Chư Tinh Tử nhân cơ hội bật dậy, không thèm nhìn Hoắc Huyền, chạy về giường, đá văng giày rồi nằm vật xuống.

Hoắc Huyền ngẩn ra. Rất hiếm khi thấy nó tức giận như vậy, liền có chút căng thẳng mà bước tới.

Chư Tinh Tử quay lưng lại, lấy tay che mặt, vai run run.

Hoắc Huyền lập tức cúi người lại gần: “Ta…”

Nhưng khi xoay vai nó lại, nửa khuôn mặt lộ ra kia lại đang cười đến phát ra tiếng: “Thật… thật không hiểu nổi huynh, cái miệng thì chẳng có mùi vị gì, có gì ngon đâu? Lần trước ta không hiểu, không có kinh nghiệm, lần này ta thử cảm nhận kỹ rồi, cũng giống như lúc ngủ đè môi lên móng trước vậy, chẳng khác là bao, hahaha…”

Tiếng cười chợt nghẹn lại.

Hoắc Huyền cúi rạp người, sức mạnh áp đảo khóa chặt nó dưới thân.

Hắn điên cuồng hôn xuống, mạnh mẽ cạy mở môi răng nó…

Hơi thở nóng rực phủ lên mặt Chư Tinh Tử. Nó ngơ ngác nhìn tất cả, muốn nói nhưng lưỡi đã chẳng còn nghe theo mình.

Hoắc Huyền như muốn nghiền nát nó.

Mơ hồ nghe thấy đối phương khàn giọng hỏi: “Bây giờ có khác không?”

Có… nhưng nó không nói được.

Một lúc lâu sau, Hoắc Huyền thở hổn hển buông môi nó ra, hai tay chống hai bên, bộ dạng sợ nó chạy mất: “Ngươi đánh ta, mắng ta cũng được, nhưng không được chạy.”

Chư Tinh Tử vẫn ngây ngốc nhìn hắn, mãi mới nói: “Chuyện thần Thành Hoàng còn chưa giải quyết, ta chạy làm gì?”

“…”

Chư Tinh Tử còn đang nghĩ về cảm giác vừa rồi. Quá đỗi chấn động. Dù chưa từng hôn, nhưng vốn dĩ heo con cũng không hôn nhau, dễ đụng trúng mũi, nên nó chưa từng nghĩ tới chuyện này… Kết quả lại bị huynh đệ tốt cướp đi môi, còn chạm cả lưỡi, mà huynh đệ ấy lại say mê như thế… Thật khó tin.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, khác hẳn với ăn sơn hào hải vị… Ngón chân tới giờ vẫn tê rần, toàn thân lạ lẫm. Trước đây ăn nhầm thứ độc trên núi, ngộ độc thực phẩm cũng chưa từng thế này.

Thấy nó ngơ ngác như bị hóa đá, Hoắc Huyền dứt khoát leo lên giường nằm cạnh, ôm chặt eo nó: “Chuyện thần Thành Hoàng xong rồi, ngươi cũng không được chạy.”

Chư Tinh Tử liếc hắn mấy cái, lúc này mới bình tĩnh lại, trái lại còn khuyên nhủ: “Ta là loại heo bỏ trốn không lời từ biệt sao? Không đâu. Dù gì ta cũng thích ăn mấy thứ mới lạ, coi như mở mang tầm mắt thôi, huynh cũng đừng áp lực quá.”

“…” Hoắc Huyền rốt cuộc hiểu cái gì gọi là “tự rước khổ”, cố đè nén lửa giận, môi run run phun ra một chữ: “Được.”

Thấy hắn nghĩ thoáng, Chư Tinh Tử cũng không bận tâm nữa.

…Hôn môi thì hôn môi thôi, coi như trải nghiệm mới trong đời heo, chuyện đã rồi thì nghĩ nhiều cũng vô ích. Về phần Hoắc huynh, chỉ còn trông chờ xem lúc nào hắn tỉnh táo lại thôi.

Trưa hôm sau ăn xong, tâm trạng Hoắc Huyền rõ ràng tốt hơn, thỉnh thoảng lại liếc nó, đưa tay vẽ vời gì đó trong lòng bàn tay.

Chư Tinh Tử tò mò lại gần nhìn, mới phát hiện đầu ngón tay hắn hiện ra một ngọn lửa tím, đang dùng pháp lực khắc hình một con heo nhỏ trên lòng bàn tay!

Con heo ấy trên trán còn có một chấm đỏ rõ rệt, chẳng phải chính nó thì là ai?

Chư Tinh Tử kinh ngạc: “Huynh làm gì vậy?”

Hoắc Huyền liếc nó, rồi vẽ nốt cái mũi heo, giọng trầm thấp: “Ta vẽ gì trên tay ta, ngươi cũng không ngăn được.”

“Nhưng đây chẳng phải tự hại mình sao?”

“Đứt cả cánh tay còn mọc lại được, thế này chỉ như gãi ngứa, tính gì tự hại?” Nói rồi, vành tai hắn hơi đỏ, “Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không ghi nhớ?”

Chư Tinh Tử cau mày, thấy hắn nói cũng đúng, huynh đệ tốt mà lại hôn nhau, quả thật không bình thường… Nhưng cũng chẳng cần phô trương như vậy chứ? Nó bĩu môi: “Nhớ thì nhớ, nhưng lần sau không được thế nữa!”

Không được thế nào? Tất nhiên là chuyện hôn môi. Hoắc Huyền không trả lời, chỉ ngắm lại bàn tay, rồi ngước nhìn nó: “Hôm tế thần phải thu phục thần Thành Hoàng, không có thời gian chơi. Ngươi không phải muốn xem náo nhiệt lễ tế sao? Đêm trước còn náo nhiệt hơn ban ngày, ngươi có muốn đi không?”

Chư Tinh Tử lập tức: “Đi chứ, tất nhiên đi, tiền bán lê của ta còn dư nhiều lắm!”

Hoắc Huyền liền rút túi tiền đưa nó: “Ngươi cứ tiêu tùy ý.”

Chư Tinh Tử lắc đầu: “Huynh coi ta như ống tiết kiệm chắc? Huynh cầm đi, ta có tiền rồi.”

Hoắc Huyền tưởng nó ngại nặng, lập tức biến túi tiền thành một chiếc đai lưng nạm ngọc trai, buộc lên eo nó: “Khi nào ngươi muốn lấy tiền, chỉ cần vuốt qua là được.”

Thần kỳ vậy sao?

Chư Tinh Tử vội đưa tay vuốt một cái, quả nhiên trong tay xuất hiện ngay một miếng bạc!

“Cái này tiện quá đi!”

Nó liếc Hoắc Huyền, rồi chạy lại soi gương đồng, phát hiện chiếc đai này lại còn rất hợp với y phục của mình, bèn hỏi: “Huynh có cách này, sao không biến cái rương quần áo kia nhỏ lại luôn?”

Hoắc Huyền thấy nó không từ chối nữa, cười nói: “Một cái rương quần áo cỏn con, ta xách được.”

“…”

Vừa nhìn đã biết là sức lực dư thừa, chẳng có chỗ xài, Chư Tinh Tử lắc đầu, lại vui vẻ đứng trước gương ngắm nghía.

Tuy lễ tế thần còn chưa bắt đầu, nhưng không khí đã rộn ràng. Trời vừa tối, hai người ra ngoài, chỉ thấy khắp nơi đầy rẫy hàng quán nhỏ, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng từng góc phố, dòng người chen chúc, kẻ đi dạo, người mua đồ, cũng có không ít người tụ tập đầu đường nói chuyện phiếm.

Chư Tinh Tử cầm một xâu kẹo hồ lô, vừa đi theo Hoắc Huyền vừa nhìn ngắm. Con đường này rất dài, người cũng đông, ai nấy đều đã nghe tin Tấn gia xảy ra chuyện, đoán lễ tế thần hôm đó e sẽ bị ảnh hưởng, thế nên nhiều hoạt động được mở sớm, như làm thơ đối đáp, đố chữ… đã bắt đầu rồi.

Chư Tinh Tử không thích làm thơ, nhưng cũng chạy đi chen vào đố vài lần. Tiếc là lần nào cũng đoán sai, trong lòng thầm cảm thấy mấy ông chủ ra đề toàn “kì thị heo”, nên chẳng buồn bước tới mấy sạp đố chữ nữa.

Hoắc Huyền nhìn nó: “Ta giúp ngươi, sao không chịu?”

Chư Tinh Tử chắp tay ra sau lưng thở dài: “Là ta muốn tự chơi, tự ta không giải được thì thắng có gì vui? Thôi thôi thôi!”

Một lúc sau, thấy nó vẫn còn ấm ức, Hoắc Huyền biết ngay là nó vẫn để ý phần thưởng— mía ngọt dán dòng chữ “nhai một miếng, hưởng một phần phúc”. Nghĩ ngợi rồi nói: “Ngươi đợi ở đây, ta đi mua thứ này.”

Chư Tinh Tử ỉu xìu dựa vào gốc cây: “Huynh đi đi, ta nghỉ chút.”

Hoắc Huyền mới đi được hai bước lại không yên tâm, bèn giơ tay đặt một pháp trận nhỏ trên người nó— chỉ cần có nguy hiểm, hắn sẽ biết ngay.

Quay lại sạp đố chữ, Hoắc Huyền trả tiền, nhanh chóng đáp đúng đáp án, lấy được cây mía liền vội quay lại. Nhưng vừa tới nơi thì người đâu mất rồi.

Dưới gốc cây trống không, xung quanh người tới kẻ đi, nhưng chẳng có bóng dáng hắn muốn tìm.

Hoắc Huyền khựng lại, bỗng nhớ tới giấc mơ hôm trước, trong lòng rối loạn, vội vã kéo lấy một người qua đường hỏi tung tích.

Đối phương bị hắn dọa sợ, vội lắc đầu rồi chạy mất.

Hoắc Huyền đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt càng lúc càng lạnh, nhưng pháp trận chưa phát động, chứng tỏ người kia chưa gặp nguy hiểm. Hắn lập tức kết ấn, định mở Truy Hồn Lôi Trận. Ngay lúc đó, khóe mắt thoáng thấy một bóng hồng nhạt vun vút lướt qua— một con heo nhỏ hồng hồng tròn trĩnh đang oẳng oẳng chạy về phía một sạp hàng gần đó, còn hí hửng xoay vòng.



Chuyện xảy ra ít lâu trước.

Chư Tinh Tử quả thật ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây chờ, nào ngờ Hoắc Huyền vừa đi, đối diện có đôi phu thê trẻ bưng bàn ra, trên bày đầy đủ trái cây tươi và bánh ngọt đủ màu sắc, lại dựng lên một tấm biển:

“Bố thí cho Ly Nô, Phúc Tôn!”

Ly Nô là mèo, Phúc Tôn là chó. Một loài bắt chuột, một loài giữ cửa— đều là thú nuôi quen thuộc của dân gian.

Đây hẳn là hoạt động thường niên trong dịp lễ tế thần. Quả nhiên chẳng bao lâu đã có người bế mèo bế chó tới.

Hai phu thê nọ vui vẻ cho ăn, còn đảo mắt nhìn quanh, như đang tìm xem chỗ nào còn sót mèo chó.

Trái cây trên bàn rất tươi, bánh ngọt lại muôn hình muôn sắc, nhìn cực kỳ ngon miệng, Chư Tinh Tử trước nay chưa từng thấy ngoài phố.

Nó vốn muốn chạy qua, nhưng trên biển lại không ghi “bố thí heo”, trong lòng sốt ruột.

Ngay lúc ấy, bên cạnh lại có người dựng thêm bàn nữa, một nam tử gánh sọt lê bày đầy trái cây và bánh ngọt tương tự, nhưng tấm biển lại viết:

“Bố thí Chánh Thuận!”

Chánh Thuận… chính là heo!

Chư Tinh Tử xúc động đến suýt rơi lệ, sợ lỡ mất cơ hội, lập tức chạy ra một góc không người biến về hình heo con, hồng hộc chạy tới. Nhưng khi tới trước bàn lại hơi ngượng, dù sao cũng là “ăn chùa”, bèn giả bộ vờ vịt ngẩng đầu hít ngửi, đi qua đi lại như chỉ đang tìm đồ ăn ngang đường.

Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy tấm biển “Bố thí Chánh Thuận” đã sững sờ, tưởng gã chủ sạp có vấn đề trong đầu. Dù gì đây cũng chẳng phải đạo quán tu hành gì, bình thường heo người ta nuôi để… ăn, ai lại bế heo đi nhận bố thí? Mèo chó thì còn có thể đi lạc, đói bụng mò tới, chứ heo mà chạy lang thang thì xưa nay chưa từng nghe!

Nghĩ thế xong, quay đầu lại liền thấy một con heo nhỏ da hồng, thắt đai lưng nạm ngọc trai ở bụng, tí tách chạy tới. Rõ ràng là ham ăn, vậy mà lại giả bộ vểnh mũi, đi vòng vòng như thể chỉ tình cờ đi ngang…

Cả đám người đều ngẩn ra.

Ngay sau đó, lại thấy một nam nhân tuấn tú lao tới, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào heo con kia.

Heo con vừa thấy hắn, lập tức học theo mấy con mèo chó bên cạnh, nhào thẳng vào lòng.

Chư Tinh Tử dùng cái mũi húc húc vào cằm lạnh cứng của Hoắc Huyền, thì thào: “Hoắc huynh, cuối cùng huynh cũng tới rồi. Ta— một con heo với không tới bàn, huynh mau học mấy người bế mèo chó kia, bế ta lên nhận bố thí đi! Mấy cái bánh kia ta chưa bao giờ được ăn! Mau giúp ta với!”

Nói xong còn ngoái đầu lại, đôi mắt to tròn ướt rượt lấp lánh, hướng về phía ông chủ sạp đang hóa đá mà ụt ịt năn nỉ.

_

Tác giả.

Kịch trường ngụ ngôn heo — Heo con xử án

Heo con: “Ụt ịt, người dưới công đường là ai? Vụ kiện gì?”

Hoắc Huyền: “…”

Bách Lý Thừa Phong: “Bẩm đại nhân, tại hạ là Bách Lý Thừa Phong. Nhưng không hiểu vì sao vị nam nhân ba trăm tuổi này lại cáo buộc tại hạ.”

Hoắc Huyền: “Lão hồ ly một vạn tuổi này dụ dỗ heo con, xin ngài phán hắn tử tội!”

Heo con: “Ụt ụt ụt ụt… Ngươi có chứng cứ gì chứng minh y dụ dỗ heo con?”

Hoắc Huyền: “Ta không gọi là ‘Ụt’, ta tên Hoắc Huyền! Hắn bày bẫy, heo con rơi vào, sau đó bị hắn nuôi nhốt ở thành Cửu U hơn mười năm. Yêu quái trong thành Cửu U đều có thể làm chứng!”

Heo con: “Mời yêu chứng!”

Hoàng Khuyển: “Bẩm heo đại nhân, tại hạ có thể chứng minh, mười mấy năm nay heo con luôn ở thành Cửu U. Nhưng không phải do sứ giả ép buộc, mà heo con cảm thấy thế gian loạn lạc, nên tự nguyện muốn làm lợn rừng cùng sống với chúng ta.”

Hoắc Huyền: “Nói bậy! Khi đó nó còn bé tí, hiểu gì chứ? Với lại lợn rừng là chủng khác, hôi thối vô cùng! Một con heo hương xinh đẹp sao có thể làm lợn rừng? Ngươi chỉ cần nói Bách Lý Thừa Phong có bày bẫy hay không!”

Bách Lý Thừa Phong: “Tại hạ quả thật có đặt bẫy. Nhưng trong núi nhiều thú vật và thợ săn thế, chẳng ai sập bẫy, chỉ có một con heo hương rơi vào. Điều đó chứng tỏ giữa ta và nó có duyên, là ý trời, không phải cạm bẫy.”

Heo con chống hai móng trước, gục đầu trầm tư.

Ai ngờ ngay lúc đó Hoắc Huyền bỗng nổi điên, rút kiếm lao vào Bách Lý Thừa Phong: “Ý trời cái đầu ngươi!!!”

Heo con giật nảy mình.

Thiết Vô Vi: “Chủ thượng cố lên!”

Hoàng Khuyển: “Sứ giả cố lên!”

Heo con nhìn trái nhìn phải, chẳng biết nên cổ vũ cho ai, sốt ruột đến mức đập mạnh móng xuống bàn.

Mọi người tưởng là đập mộc đường, liền ngừng tay quay đầu.

Chỉ thấy heo con đứng trên bàn, tai ngoe nguẩy, bồn chồn đi đi lại lại, thở dài một hơi. Bất ngờ nó lấy móng xóa đi vết ấn mặt trăng che nốt son, đôi mắt ngân ngấn lệ, nghẹn ngào nói:

“Thật ra… thật ra ta chính là heo con đó. Chỉ vì ta làm quan, gặp vụ án quen biết phải tránh hiềm nghi, nên mới không nói cho các huynh ta tên là Chư Tinh Tử. Ta thích thành Cửu U, đó là quê hương ta. Sứ giả Thừa Phong không sai, Hoắc Huyền lo cho an nguy của ta cũng không sai… Nói cho cùng, là lỗi của ta. Thôi thì ta tự xử: phạt mình một ngày không ăn! Kết án! Mọi người giải tán đi.”

Hoắc Huyền: “Cái gì? Vì hắn mà ngươi dám tuyệt thực?”

Tức khắc, công đường lại ầm ầm đánh nhau loạn trời.

Heo con trên bàn khuyên ngăn không được, chỉ lặng lẽ rơi một giọt nước mắt: “Làm sao heo có thể vẹn toàn cả đôi bên, không phụ Như Lai, không phụ tình?”

Đạo lý heo xử án: Khi bản thân ở giữa vòng xoáy, làm heo cũng phải có chính kiến. Nếu không, chỉ có thể khóc thành heo con ướt nhòe mà thôi.

Hết chương 31

Bình Luận (0)
Comment