•Editor: Lan•
Chương 32
Nam nhân bày sạp vừa thấy heo con há miệng về phía mình, đôi mắt lập tức sáng rực. Gã vốn được Ngao Nguyên nhờ chăm sóc Chư Tinh Tử, lại là lang yêu, khứu giác nhạy bén, sớm đã đoán ra nó chính là một con heo nhỏ. Bữa bố thí hôm nay, chính là cố ý chuẩn bị cho nó.
Chỉ cần lấy lòng được heo con, sau này còn sợ không có cơ hội kiếm tiền sao?
Nghĩ vậy, gã liền nhanh tay lấy một miếng bánh táo mỏng giòn đưa vào miệng heo.
Heo con cắn rắc một tiếng, vừa nhai vừa chóp chép, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chủ sạp, như để biểu thị lòng cảm kích.
Chủ sạp đỏ mặt đến tận mang tai.
Hoắc Huyền tức đến mức tim đau nhói, nhưng con heo trong lòng vừa ăn vừa lấy cái mũi ươn ướt cọ cọ cằm hắn, khiến hắn chẳng giận nổi. Nhìn thấy heo con dõi mắt khắp bàn đồ ăn, hắn dứt khoát đặt nó lên bàn, tiện tay đưa cho chủ sạp một thỏi vàng, ra hiệu để heo tha hồ ăn.
Chủ sạp vội trả lại: “Đây là hoạt động trong lễ tế thần, bố thí đồ ăn là để tích công đức cho bản thân. Ngài đưa ta vàng, chẳng phải ta mất hết công đức sao? Nếu ngài cứ ép cho tiền, ta chỉ đành dẹp hàng thôi.”
Heo con sốt ruột, mấy chiếc bánh phủ đường vẫn còn chưa nếm kia mà! Nó giữ chừng mực mà quất cho Hoắc Huyền một cái móng, khiến Hoắc Huyền đành phải thu vàng lại.
Người xung quanh, lần đầu thấy cảnh bố thí cho heo con, ai cũng cho rằng đây là linh thú của Hoắc Huyền. Dù sao heo đi lang thang ngoài đường thì lạ, nhưng tu sĩ nuôi linh thú lại quá thường tình. Nhìn heo con chẳng lớn hơn con mèo, sạch sẽ xinh xắn, còn đeo vòng ngọc với vòng ngọc bích, ai nấy liền đưa điểm tâm ra đút cho.
Heo con chỉ ăn món mình thích, nhưng chỉ riêng món nó thích cũng đủ để há miệng không ngừng, ăn liền miệng không kịp nghỉ.
Chủ sạp nhìn heo con chóp mũi hếch lên, chạy theo từng miếng đồ ăn, gấp gáp thì còn ụt ịt kêu lên mấy tiếng, lúc nghiêng đầu thì hàng mi lại cong cong, đáng yêu đến nỗi gã suýt chịu không nổi. Nếu không phải thấy Hoắc Huyền đang dán mắt trông chừng, hẳn gã đã ôm lấy heo con mà v**t v* rồi.
Không ôm được thì thôi, gã bèn nhân lúc cho ăn, khẽ chạm đầu ngón tay vào cái mũi ướt ướt kia.
“Ối chà, đây đúng là con heo xinh đẹp nhất ta từng thấy. Nhìn kìa, giữa trán còn có nốt son đỏ nữa! Chủ nhân vẽ cho phải không?”
“Ụt ịt!” Đó là nốt chu sa bẩm sinh!
“Thân mình sạch sẽ quá, hẳn chủ nhân thường xuyên tắm rửa cho. Nhìn cái móng nhỏ này, chẳng khác gì ngọc vậy.”
“Ụt ụt…” Cảm ơn nha.
Chư Tinh Tử ngồi ở quầy hàng ăn một hồi lâu, món nào cũng phải nếm qua, đến mức ăn mệt phờ ra rồi mới miễn cưỡng cười với chủ sạp, ra vẻ như nói: Ta đây cũng chỉ có thể giúp ngươi tích công đức đến thế thôi.
Chủ sạp nhìn đến ngẩn cả người.
Hoắc Huyền liền bế nó lên, thẳng hướng khách đ**m mà đi.
Chư Tinh Tử vốn cũng chẳng còn sức mà bước, trong lòng hắn nghỉ ngơi một lúc, mới để ý thấy tay kia của hắn còn cầm khúc mía, trên thân còn buộc vải đỏ, ngạc nhiên hỏi: “Huynh đi chơi đoán đố đó à?”
Nghe nhắc tới, Hoắc Huyền lại nhớ cái khoảnh khắc tìm mãi không thấy người, lòng hoảng hốt, nghiến răng: “Thật là, mắt không thể rời ngươi lấy nửa khắc!”
Chư Tinh Tử nghe vậy cũng chột dạ, nhớ đến mình vì chút đồ ăn mà suýt quên mất huynh đệ, xấu hổ đáp: “Ta tưởng huynh mua đồ sẽ lâu lắm…”
Hoắc Huyền không nói thêm, ôm nó về khách đ**m. Vừa định đặt khúc mía dựa vào tường rồi tiện tay nhéo cái mũi nhỏ kia một phen, thì phía sau đã truyền đến giọng heo con nhỏ xíu: “Cái đó… mía phải cắn thử một khúc mới biết bên trong có tốt hay không.”
Hoắc Huyền sững lại, khó tin quay đầu: “Ngươi chưa ăn no à?”
Heo con lập tức đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy: “Huynh không biết rồi! Có cây mía bên trong bị hỏng, phải thử mới biết. Ta nếm cho huynh, nếu không ngon thì còn kịp mang trả. Đợi đến mai phát hiện thì chủ sạp chẳng nhận nữa đâu.”
“…” Hoắc Huyền đành nhấc mía lên, hỏi: “Cắn ở đâu?”
Heo con chăm chú nhìn, rồi chỉ vào đầu to hơn:
“Bên này, chặt một khúc thôi.”
Hoắc Huyền rút kiếm, chém soạt một cái, rồi gọt sạch vỏ.
Cây mía tươi rói, nước ngọt ứa ra, dưới ánh đèn trong suốt lấp lánh.
Chư Tinh Tử nằm bò trên ghế, ôm khúc mía bằng hai móng nhỏ, gặm “rốp rốp”. Vừa cắn một miếng, nước mía ngọt lịm đã lan khắp miệng, ngọt ngào đến tận tim.
Heo con vui vẻ kết luận: “Rất tươi, không hỏng, không khô. Không cần đổi nữa.”
Hoắc Huyền: “…”
Đã lâu không ăn mía, nó nhai mà miệng đầy vị ngọt, không nhịn được thốt: “Ta thích ăn mía nhất.”
Hoắc Huyền nhướn mày: “…Ngươi không phải thích ăn mì nhất sao?”
Heo con cẩn thận nhè ra bã mía, lại cắn thêm miếng giòn rụm, cái mũi heo con hếch hếch: “Ta… ta cái gì cũng thích.”
Nhìn nó gặm ngon lành, ngọt ngào rạng rỡ như thế, Hoắc Huyền bỗng muốn… gặm luôn cả nó.
Hắn cau mày: “Từ nay đừng tùy tiện ăn đồ người khác đưa. Lỡ có độc thì sao?”
Heo con khựng lại, động tác nhai chậm hẳn: “Ta từ nhỏ lớn lên ở nơi không có kẻ xấu. Ai cũng cho ta ăn. Đến khi rời khỏi Vương Hư Quán, có lúc đói đến chẳng có gì lót dạ, làm sao còn kén chọn được. Sau lại ở thành Cửu U, mọi người đều quen biết, bọn họ biết ơn ta trấn trạch cho, nên cũng hay đút cho ta. Ta không biết săn, không biết nấu, từ bé đã ăn cơm nhờ người khác mà lớn… ta vốn là như thế.”
Hoắc Huyền khựng người.
Theo bản năng, hắn muốn đưa tay xoa đầu, nhưng heo con đã cúi xuống gặm tiếp mía.
Hắn chỉ có thể nói khẽ: “Ngươi muốn ăn gì, cứ nói với ta. Đừng ăn bừa của người khác. Nếu có kẻ xấu muốn lừa ngươi, chẳng phải chỉ cần bày một cái sạp là đủ sao?”
Heo con chớp mắt, lại nghe hắn nói: “Còn chẳng biết ai nói, heo không hại người, chỉ có người hại heo?”
“…Lúc đó là huynh gạt ta!” Heo con trợn mắt, cái mũi đỏ ửng.
Hoắc Huyền: “Phải, ta gạt ngươi. Nhưng ngươi cũng dễ bị lừa quá. Người ta chỉ đưa cọng linh thảo là dụ được ngươi từ Kiếm Sơn về động phủ ta. Với cái khả năng ‘một phát một trúng’ như thế, ta không trông chừng thì sao yên tâm được?”
Chư Tinh Tử nghe xong, nhớ lại chuyện xưa ở Kiếm Sơn, mới nhận ra mình đúng là quá lơ là… Chỉ là từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai vì đồ ăn mà hại được mình, lâu dần cũng mất cảnh giác. Cắn thêm miếng mía, nó nhỏ giọng: “Ta biết rồi.”
Hoắc Huyền nhìn heo con cúi đầu lặng lẽ gặm, nhai cũng chậm lại, mũi còn hơi run run, chẳng còn hếch lên như trước.
Trong lòng hắn bỗng thắt lại, vội ôm nó lên.
Heo con nheo mắt, như mệt mỏi muốn ngủ, khóe mắt còn hơi ươn ướt, giọng nghèn nghẹn: “Hoắc huynh, sao vậy?”
Hoắc Huyền nhất thời không nói nên lời.
Heo con thấy hắn im lặng, liền nhè bã mía ra, đặt lên bàn, lấy móng chà lên má, vô tình chà luôn nước ngọt dính vào: “Bẩn quá… ta phải rửa mới được.”
Hoắc Huyền nhìn thêm mấy lần, rồi ôm nó xuống lầu, sai tiểu nhị mang nước nóng tới.
Heo con cũng ngoan ngoãn, sợ dính nước mía lên đất, nên rụt chân lại, để móng nằm gọn trong tay hắn.
Hoắc Huyền thấy nó gồng người, liền trực tiếp bóp lấy móng, ôm nó vào ngực, mặc kệ quần áo bị in dấu: “Ráng một chút, ta sẽ rửa sạch ngay.”
Heo con đáp khẽ, liếc thấy trên áo hắn đã in mấy vết móng heo, lại nhìn hoa văn mây ở tay áo, không nhịn được: “Vết in ta dẫm ra cũng chẳng kém hoa văn đâu. Huynh còn phải tốn công vẽ mây làm gì? Không bằng cho ta chấm mực, giẫm vài cái là xong.”
Hoắc Huyền khựng lại, thế mà còn nghiêm túc suy nghĩ: “Từ nay áo của ta, cứ nhờ ngươi giẫm dấu là được.”
Hừ, coi như huynh thức thời.
Heo con chỉ “ụt” một tiếng.
Nước nóng được mang tới, cửa phòng khép lại. Hoắc Huyền đặt heo con vào chậu, bắt đầu cọ rửa lưng cho nó.
Nước chỉ ngập đến bụng, Chư Tinh Tử cúi đầu, lấy mũi chọc vào mặt nước, rồi ngoái lại bảo: “Hay huynh mượn cái bàn chải lông mềm của chưởng quầy? Rửa sẽ nhanh và sạch hơn.”
“Không cần.” Hoắc Huyền đã rửa xong lưng, chuyển sang bốn móng nhỏ. “Ta có thể rửa sạch cho ngươi.”
Chư Tinh Tử định nói gì đó, nhưng rồi cảm giác năm ngón tay dài và vết chai của kiếm nhẹ nhàng chà qua móng và chân, lực vừa đủ, chẳng kém gì bàn chải. Thế là nó hài lòng gật gật đầu.
Hoắc Huyền thấy nó gật lia lịa, môi mím chặt, bỗng không nhịn được kéo lấy cái đuôi nhỏ.
Heo con giật mình quay lại, thấy bàn tay to đang nắm đuôi mình, vẫn nghiêm túc chà rửa, chẳng tạp niệm gì.
“Huynh làm ta hết hồn, cứ tưởng muốn giật đứt đuôi ta cơ.”
“…”
Khi rửa gần xong, heo con không cho hắn chạm vào nữa. Ở phần dưới bụng, heo con chìm xuống nước, nói: “Chỗ này ta tự làm.”
Hoắc Huyền thu tay lại, nhìn nó vùng vẫy trong nước tự rửa, rồi lấy chiếc khăn bên cạnh, vắt khô, lau mặt và cái mũi cho nó.
Mỗi lần bị lau đến mũi, cái mũi heo lại theo bản năng hếch lên cọ vào tay hắn. Hoắc Huyền nhịn không được, bóp nhẹ lấy cái mũi ấy, xoa xoa vài cái. Chưa đợi heo con kịp phản đối, hắn đã lau khô, ôm heo con sạch sẽ lên giường.
Heo con được tắm rửa nên tinh thần sảng khoái hẳn, vừa định mở miệng nói thì nghe Hoắc Huyền cất giọng: “Còn muốn ăn gì không? Ta đút cho ngươi?”
…Coi ta là heo thật chắc? Vừa định buột miệng chửi, chợt nhớ ra mình đúng là heo, nó hừ nhẹ: “Không cần, ta no từ lâu rồi.”
Hoắc Huyền ra ngoài tắm. Khi trở về, cởi áo ngoài, nằm nghiêng xuống cạnh nó, vòng tay ôm lấy, trầm giọng nói: “Từ nay ta sẽ không nói với ngươi như vậy nữa.”
“Gì cơ?”
“Ngươi muốn ăn của ai thì cứ ăn, ta nhìn, sẽ không để ai hại ngươi.”
“…”
Lúc này Chư Tinh Tử mới hiểu hắn đang nhắc đến chuyện vừa rồi.
Nó bất động.
Thật ra lúc đó cũng không giận lâu, tắm một trận đã quên gần hết, nỗi buồn cũng nhẹ đi. Khi ấy nghe Hoắc Huyền nói vậy, nó cũng nhận ra mình từng bị lừa gạt rất nhiều lần, nghĩ kỹ lại thấy lòng chua xót: sao lại có nhiều người lừa nó đến vậy?
Bây giờ thì chẳng buồn nữa.
Nó nói: “Hoắc huynh, thực ra lời huynh nói rất có lý. Trên đời này người gì cũng có, ta lại ăn Trường Sinh đan của huynh, thật sự cần phải đề phòng.”
Cơ thể Hoắc Huyền khựng lại: “…Đừng nhắc đến Trường Sinh đan nữa.”
Chư Tinh Tử: “Vậy chúng ta nói chuyện khác đi. Vừa tắm xong, người nóng hầm hập, ta cũng chưa ngủ được.”
Hoắc Huyền siết chặt cánh tay ôm nó, ừm khẽ một tiếng.
Chư Tinh Tử: “Huynh nói xem, câu nói kỳ quái của Phụng Cực Thiên Tôn rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là ‘yêu một người thì phải giết một người’? Hay là ‘giết một người thì phải yêu một người’? Thật mâu thuẫn quá.”
Hoắc Huyền chau mày, bản năng cảm thấy không phải vậy: “Đừng bận tâm đến lão ta.”
“Được thôi…”
Sau một lúc im lặng, Hoắc Huyền thấy heo con trong lòng vẫn mở mắt, liền hỏi: “Sao không nói gì nữa?”
Heo con  thở dài, nặng nề nói: “Ta vẫn đang nghĩ về câu nói của Phụng Cực Thiên Tôn, càng nghĩ càng không thông, nhưng lại thấy nó rất quen thuộc… Trước đây huynh nói qua Mã Tam Nương nhìn thấy kiếp trước của ta, ta từng là đệ tử của ông ấy. Vậy tại sao ông ấy không trực tiếp tìm ta? Chẳng lẽ ta phạm lỗi gì rồi sao?”
Hoắc Huyền lập tức đáp: “Ngươi sẽ không phạm lỗi. Ngươi muốn làm rõ, chúng ta sớm tìm lão ta là được.”
Heo con ừm một tiếng, trở mình, vẫn không ngủ được: “Hoắc huynh, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi.”
“Ừm.”
“Ta cũng không biết nói gì… Hay là kể cho huynh nghe chuyện hồi nhỏ của ta nhé?”
Hoắc Huyền ôm nó chặt hơn: “Kể đi.”
Những chuyện thời thơ ấu của Chư Tinh Tử, nó đã kể cho người trong thành Cửu U vô số lần, cứ mở miệng là không dừng được.
Nó nói: “Tuy ta là heo, nhưng còn thông minh hơn người. Người thường chẳng ai nhớ được lúc mới sinh, nhưng ta thì nhớ rõ mồn một!”
Ví như ngày nó chào đời, trên trời có một vầng trăng tròn. Vị lão đạo trưởng bế nó hôm ấy liền gọi tất cả đạo sĩ trong đạo quán lại, ghi tên nó vào sổ, còn định sẵn yến mừng thôi nôi.
Lúc tròn trăm ngày, nó đã có thể tự đi lại. Trong lễ bốc đồ, nó đứng hăng hái trên chiếc bàn dài trước lò đỉnh, vòng qua đủ loại đồ chơi rực rỡ, lại lấy mũi húc vào đạo bào của một tiểu đạo sĩ.
Cũng chẳng có ý gì lớn, chỉ vì trong bào ấy giấu mấy quả táo xanh, chính mắt nó thấy hái ở núi, muốn húc ra một quả ăn thử. Nhưng chưa kịp thì xung quanh đã reo hò.
Đặc biệt là lão đạo trưởng: “Đạo Heo! Đúng là đạo heo trời ban! Ta phải may ngay đạo bào cho nó, biết đâu ngày sau sẽ phi thăng thành tiên! Ha ha ha, thật vậy thì đạo quán nhỏ bé này sẽ rạng rỡ vô cùng!”
Mọi người đều phấn khởi, vì việc thần tiên báo mộng thì chỉ là hư truyền, nhưng heo con bốc được đạo bào lại là sự thật hiển nhiên. Dù thế nào, nó đúng là con heo có duyên lớn với bọn họ!
Từ đó, những ai vào đạo quán trước đều gọi nó là sư đệ, vào sau thì gọi nó là sư huynh. Khách hành hương biết nó là heo trấn trạch, sau khi dâng hương cũng thường đến thăm.
Heo con suốt ngày mặc một chiếc đạo bào nhỏ, đi khắp đạo quán, chưa bao giờ bị ai quát mắng. Có tiểu đồng hễ gặp nó còn chắp tay cúi chào, như thể nó thật sự là đệ tử thân truyền của chưởng môn.
Vì là heo trấn trạch, người trong đạo quán tự nhiên không dám giết mẹ nó, nên Chư Tinh Tử từ nhỏ lớn lên trong tình thương của mẹ và sự cưng chiều của đạo sĩ, khách hành hương. Thời gian ấy quả thật rất hạnh phúc.
Cho đến ba năm sau, dịch bệnh, chiến loạn… Mẹ nó bệnh chết, lão đạo trưởng bị bắt, đạo quán loạn lạc. Khi nó nhận ra có người muốn ăn thịt mình thì vội chạy trốn.
Khi ấy nó tưởng cả đời sẽ chẳng còn quay về Vương Hư Quán nữa. Một đời heo đâu được mấy năm, ra ngoài làm heo rừng cũng khó sống sót. Nó lại bé nhỏ như vậy, dù có sống, chắc cũng chỉ ăn mấy thứ người ta vứt đi thôi.
“May mắn là ta là heo trấn trạch, cho dù rơi vào bẫy cũng trấn được bẫy, nên mới giữ được mạng, còn kết bạn với Thừa Phong, nhờ thế mới có chỗ ở sau này.” Chư Tinh Tử đắc ý kể.
Hoắc Huyền chẳng muốn nghe chút gì liên quan đến lão hồ ly kia, nhưng cũng buộc phải thừa nhận, nếu không có y, tình cảnh năm đó của Chư Tinh Tử quả thật vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hắn lại càng hận bản thân… Mười bảy năm trước, hắn chỉ một lòng luyện trường sinh đan!
“Hoắc huynh.” Heo con cất giọng ồm ồm, “Ta kể mệt rồi… Huynh cũng kể cho ta nghe chuyện hồi nhỏ của huynh đi.”
Hoắc Huyền sững lại.
Chư Tinh Tử ngẩng lên nhìn, phản ứng của nam nhân hoàn toàn ngoài dự liệu: khuôn mặt hắn thoáng chốc phủ đầy sát khí kinh hoàng, nhưng chỉ chớp mắt đã trở lại bình thường, thản nhiên nói: “Chuyện hồi nhỏ của ta, chẳng có gì hay.”
“Vậy tại sao huynh lại tu luyện? Hẳn phải có nguyên do chứ?”
“Ta không biết.”
Chư Tinh Tử khó hiểu. Nó từng thấy nhiều yêu quái, cũng gặp không ít tu sĩ, chẳng ai tu luyện mà không có mục đích: kẻ muốn làm bá chủ, kẻ muốn vì đạo trừ tà, có kẻ vì báo thù, có kẻ vì trường sinh hay phi thăng, có người không muốn phụ lòng tiên tổ…
Con đường tu luyện dài dằng dặc, cần nghị lực to lớn, không có mục tiêu, sao mà kiên trì được?
Một con heo như nó muốn sống lâu thêm một chút, cũng là để ăn thêm nhiều món ngon, chơi thêm nhiều trò vui.
Chư Tinh Tử nghĩ mãi không hiểu, bèn đổi cách hỏi: “Vậy tại sao huynh luyện Trường Sinh đan?”
Hoắc Huyền bình thản đáp: “Linh căn của ta bị phế, cả đời không thể thành tiên. Ma tu thì tuổi thọ có hạn, nhiều lắm chỉ mấy ngàn năm.”
Heo con ngẫm nghĩ: “Huynh thấy mấy ngàn năm không đủ? Huynh theo đuổi trường sinh bất tử, vậy mục đích tu luyện của huynh cũng là vì trường sinh mà.”
“Không.” Hoắc Huyền bỗng nhìn thẳng nó: “Ngươi nói ngươi từ lúc sinh ra đã nhớ được mọi chuyện, ta cũng vậy.”
Heo con sững người.
“Từ khi chào đời, ta chỉ biết mình phải tìm một người. Ta không biết người đó là ai, nhưng nhất định phải tìm được. Một trăm năm không được thì hai trăm năm, hai trăm năm không được thì một ngàn năm, một ngàn năm không được thì một vạn năm. Cho nên, mấy ngàn năm là không đủ…”
Vốn đã lơ mơ buồn ngủ, nghe vậy heo con liền hoảng hốt, nhìn chằm chằm hắn: nuốt Trường Sinh đan của hắn, chẳng phải mình đã mang tội to rồi sao?
“Thế… thế huynh có tìm được chưa?”
Hoắc Huyền lặng lẽ rủ mắt, đôi mắt khẽ cong, nở một nụ cười: “Tìm được rồi.”
Chư Tinh Tử cũng cười. Trước khi ngủ nghe được một cái kết trọn vẹn, thật khiến người ta yên tâm.
Vừa rồi nó còn tưởng tượng cảnh cả đời ngồi trước lò luyện, liều mạng nhóm lửa luyện đan đến mệt chết mới thôi.
Bây giờ không còn áp lực, nó yên tâm nhắm mắt, ngáp một cái: “Huynh tìm được người ấy ở đâu? Có dịp giới thiệu cho ta biết nhé.”
“…”
Hoắc Huyền nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn yên bình của heo con, trong lòng như có ngàn vạn lời muốn nói.
Chư Tinh Tử đợi một lát, chẳng biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ trong tĩnh lặng, suốt đêm đều mộng đẹp.
…
Sáng hôm sau tỉnh lại, Chư Tinh Tử hoàn toàn quên mất chuyện tối qua, Hoắc Huyền cũng không nhắc đến. Hai người cùng đi ăn uống dạo chơi, một ngày trôi qua nhanh chóng. Đến tối, Chư Tinh Tử mới nhớ ra ngày mai là đại lễ tế thần, bèn ngồi bên bàn, nắm cây cờ nhỏ trong tay, suy nghĩ đối sách cho ngày mai.
Hoắc Huyền nói: “Ngủ đi, thần Thành Hoàng không chạy thoát được đâu.”
Chư Tinh Tử cũng không nghi ngờ điều đó, chỉ nói: “Nợ hoàn dương của hậu nhân, hắn ta trốn không thoát. Nhưng năm xưa rốt cuộc Tấn Thiếu An chết thế nào… bây giờ chẳng còn chứng cứ, đã năm năm trôi qua, không biết còn điều tra rõ được không.”
Mười lăm tuổi, một đứa trẻ ham chơi đang lúc khỏe mạnh sung sức. Nếu thật sự mắc bệnh, lại là độc đinh, Tấn gia tất nhiên sẽ mời danh y dùng thuốc tốt nhất. Chỉ vì gió lạnh mà mấy hôm đã bệnh chết, rồi chưa kịp tắt thở bao lâu, thần Thành Hoàng liền dùng hồn phách hậu nhân để hoàn dương vào thân thể khác… Nếu cái chết của Tấn Thiếu An có uẩn khúc, kẻ đáng nghi lớn nhất đương nhiên là thần Thành Hoàng.
Chỉ là năm năm trước, ngoài Tấn Phổ, tất cả mọi người đều cho rằng Tấn Thiếu An chỉ bệnh nặng mà chết. Không ai giữ lại chứng cứ liên quan. Thời gian lâu vậy, nhiều chi tiết đã không còn ai nhớ rõ. Muốn điều tra ra sự thật năm đó, nếu không có đương sự Tấn Thiếu An đứng ra, thì những gì thần Thành Hoàng nói cũng chỉ là lời một phía.
Hoắc Huyền khẽ đáp: “Người trước khi chết, tất nhiên sẽ nói thật.” Trong mắt hắn, lão già dung túng giả Tấn Thiếu An hại Chư Tinh Tử vốn chẳng đáng sống.
Chư Tinh Tử thấy hắn tự tin như vậy, bèn cất cây cờ nhỏ, gật đầu: “Cũng đúng, dọc đường này chúng ta còn gặp thứ đáng sợ hơn thần Thành Hoàng, có gì mà phải sợ!”
Nghe thế, Hoắc Huyền liền biết nó thật ra đang sợ. Không biết nên an ủi thế nào, hắn chỉ nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối không để ai động đến một cọng lông của ngươi!”
“Thật không? Thế thì ta thay lông heo của ta cảm ơn Hoắc huynh nhé!”
“…”
Trời vừa sáng, rốt cuộc đã đến ngày đại lễ tế thần.
Chư Tinh Tử không để Hoắc Huyền thay áo mới cho mình, mà mặc lại đạo bào, trong tay nắm cây cờ nhỏ: “Ngày như thế này, mặc đạo bào vẫn hợp hơn.”
Hoắc Huyền chăm chú quan sát, rồi gật đầu.
Khi đứng yên, nó là một tiểu đạo sĩ tuấn tú, như thư sinh. Nhưng vừa mở miệng, lại lộ dáng vẻ heo con phấn hồng đáng yêu… Đúng là mặc gì cũng đẹp!
…
Miếu Thành Hoàng.
Trong ngoài miếu chật kín người. Rất nhiều kẻ hoặc tận mắt thấy cảnh thảm của con Tấn gia, hoặc nghe người khác truyền lại. Giờ nhìn thần Thành Hoàng, ánh mắt đã khác hẳn.
Tấn gia là hào phú số một ở Lăng Dương, cũng là người mỗi năm cúng tiền nhiều nhất cho miếu Thành Hoàng. Ngay cả con trai nhà giàu ấy cũng bị hại, vậy thần này sao có thể bảo hộ trăm họ trong thành?
Đã có đạo sĩ pháp lực cao cường đứng ra đòi công bằng, thử xem thần Thành Hoàng này là thiện hay ác, họ đương nhiên không có gì phản đối.
Quan tài của Tấn Thiếu An đã đặt sẵn bên trong. Phu nhân Trần thị vẫn đứng chờ ở cửa, nghe nói Tấn Phổ vì sợ mất mặt nên không dám xuất hiện.
Thấy bọn họ đến, bà vội bước lên cúi chào, rồi nói rõ việc tế thần tiếp theo.
Chư Tinh Tử thấy Hoắc Huyền thần sắc bình thản, liền phất tay áo: “Không cần thay đổi, cứ làm theo lệ thường.”
Phu nhân Trần thị yên tâm, quay đầu nhìn tượng thần trong điện, kìm nén oán hận, nói với người chủ lễ: “Có thể bắt đầu rồi.”
Không bao lâu, tiếng trống nổi lên, bên ngoài pháo nổ rền vang. Đợi tiếng trống dứt, ban nhạc Tấn gia liền tấu nhạc lễ, chủ lễ bước lên, hướng trời đọc văn tế.
Nội dung kể về cuộc đời của thần Thành Hoàng – Lưu tướng quân, cũng như sự yêu kính và tưởng niệm của dân chúng…
Ngoài Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử, tất cả mọi người đều đã quỳ xuống.
Dù thế nào, họ cũng không dám vô lễ với thần linh.
Trong tiếng nhạc lễ, Hoắc Huyền lấy ra hồn phách của tên sắc quỷ trong kiếm, ra vẻ muốn ném vào lư hương.
Một khi thật sự ném vào, hồn phách đó sẽ không bao giờ có thể luân hồi!
Quả nhiên, trước tượng thần, làn khói hương bốc lên liền biến đổi kỳ dị.
Hoắc Huyền chăm chú nhìn, xác định vị trí Lưu tướng quân đang hiện thân.
Đối phương hiển nhiên đang cố tới gần, muốn nhân lúc hắn sơ hở mà cứu hồn phách kia đi.
Hoắc Huyền không động, hai tay âm thầm kết ấn. Đột nhiên, mọi người chỉ thấy một luồng gió thoảng qua, hắn đã lao thẳng tới trước tượng thần. Trong khoảnh khắc, tử quang tràn ngập, bàn tay hắn rút ra một luồng kim quang—
Dân chúng đang quỳ bái chưa kịp hiểu chuyện gì, thì từ trong tượng thần vang lên tiếng quát giận dữ: “Thật to gan! Thật to gan! Dám vô lễ với ta sao!”
Chư Tinh Tử thấy Hoắc Huyền đã lôi được hơn nửa hồn phách của Lưu tướng quân ra, vốn định hô “cố lên”, nghe lão còn giận dữ mắng, lập tức bốc hỏa: “Ông là cái thá gì mà đòi người ta tôn kính? Đã là thần linh mà coi thường luân thường đạo lý, đem hồn phách hậu nhân của mình nhét vào thân thể kẻ khác hoàn dương, loại người như ông còn đáng tôn kính sao? Hừ! Chi bằng ông thử nếm xem cảm giác bị hậu nhân của mình hại thảm thế nào!”
Lưu tướng quân đang gắng sức chống lại Hoắc Huyền trong tượng thần, nghe thế thì tức đến lỡ nhịp, bị hắn giật phăng ra ngoài.
“A—”
Giữa ban ngày ban mặt, mọi người trố mắt nhìn một thân ảnh kim quang bị Hoắc Huyền lôi ra khỏi tượng. Thân thể đó mơ hồ không thực, hẳn chính là hồn linh trong truyền thuyết…
Hoắc Huyền chẳng có gì để nói thêm với thần Thành Hoàng, trong tay lại vướng hai hồn phách. Trông thấy lư hương bên cạnh cháy rực, hắn thuận tay đá thẳng tên sắc quỷ đang gào “Tổ tông mau giết hắn đi” vào trong.
Lư hương lập tức bùng lửa dữ dội, tàn lửa văng tung tóe, chỉ còn lại tiếng thét của sắc quỷ: “Tổ tông, cứu con—”
Lưu tướng quân không ngờ Hoắc Huyền ra tay tuyệt tình đến vậy, trợn to mắt, một lúc cũng quên phản ứng.
Đến khi hoàn hồn, nhìn trận pháp giam mình, dần đoán ra thân phận đối phương.
Trong tu chân giới, cao thủ đạt đến cảnh giới nhất định, dù chưa phi thăng, tu vi cũng gần bậc tiên nhân. Còn lão ta – một thần linh nương nhờ hương khói địa phương – hoàn toàn không phải đối thủ. Huống hồ, kẻ lão ta đang đối mặt… chính là nhân vật mà cả tu chân giới đều khiếp sợ.
Lão ta thật sự không hiểu, nếu là tông môn khác đến thay Tấn gia đòi công đạo, thì còn hợp lý. Nhưng Hoắc Huyền mà lại ra mặt cho người khác? Chẳng khác nào mặt trời mọc đằng tây!
“Ngươi muốn gì?” Nghĩ tới nghĩ lui, lão ta chỉ có thể hỏi một câu như vậy.
“Còn muốn gì nữa? Đương nhiên là muốn công đạo!” Chư Tinh Tử tiến lên quát: “Ông dùng hồn hậu nhân chiếm thân người khác để hoàn dương, nhận hay không nhận?”
Lưu tướng quân nghi hoặc liếc nó một cái. Người này trong thân thể chẳng có tu vi gì, ra đây khoe khoang cái gì?
Lão ta nói: “Tấn Thiếu An đã chết, đó là sự thật. Cha nó, Tấn Phổ cầu ta cứu con, ta không đành lòng, quả thực đã cho nó chết mà sống lại. Hồn phách kia tuy là hậu nhân của ta, nhưng nó biết và đồng ý, không phải ta cưỡng ép!”
Phu nhân Trần thị nghe vậy, mắt đỏ hoe, nghiến răng: “Con ta không phải đồ của Tấn Phổ! Ngươi đã hỏi nó chưa? Đã hỏi ta chưa? Đường đường thần linh, chẳng lẽ không tìm được hồn phách nó mà hỏi? Ta hiểu nó nhất, từ nhỏ nó cứng cỏi, thà chết cũng không chịu để thứ dơ bẩn nhập vào, làm ô nhục danh tiếng nó!”
Lưu tướng quân coi lời bà như gió thoảng, cười nhạt: “Ta đã nói rõ rồi. Ta không ép buộc, chỉ làm tròn tâm nguyện của phu quân ngươi. Ngươi bất mãn thì về mà cãi với hắn.”
Phu nhân Trần thị gào lên định lao tới, Chư Tinh Tử vội chắn trước: “Hậu nhân của ông năm đó bị xử tử, thế mà ông lại cho hắn hoàn dương. Vậy chẳng khác nào phủ nhận phán quyết của quan lớn năm ấy? Hay là coi thường pháp luật triều đình? Ha, đúng là làm thần rồi thì khinh thường quy củ con người! Thật là vô đạo!”
Lưu tướng quân tức tối, còn chưa kịp phản bác, thì Chư Tinh Tử đã quay ra hỏi dân chúng:
“Các vị thờ phụng Lưu tướng quân làm Thành Hoàng, hẳn cũng thường cầu nguyện trước lão ta. Vừa rồi các vị cũng nghe thấy, vì thỏa mãn tâm nguyện kẻ khác, lão ta không tiếc đem cả hậu nhân duy nhất của mình hiến ra. Vậy những tâm nguyện thường ngày của các vị, chắc lão ta cũng đều đáp ứng cả rồi nhỉ?”
“…” Mọi người nhìn nhau, nín cười.
Có người đã nhịn không được, bụm miệng khúc khích.
Lưu tướng quân nheo mắt, mở miệng định nói…
Chư Tinh Tử lại một lần nữa cắt lời lão ta:
“Người ta là nhờ ông cứu con trai của họ, ông cứu không được thì thôi, sao lại đem cái hồn phách rách nát của con cháu mình nhét vào thân thể con trai người ta, tính là chuyện gì? Ta hỏi ông, là ông giúp con trai người ta phục sinh, hay là người ta giúp ông duy trì mạng sống cho dòng dõi duy nhất? Ông phải nói rõ ràng đó! Đúng rồi, đợi đến khi tuổi thọ của Tấn Thiếu An hết, ông có phải lại muốn tìm một nhà tốt cho cái tên háo sắc kia ký sinh nữa không? Các vị có gia sản phong phú, cần phải cẩn thận đấy!”
Sự thản nhiên ít ỏi của đối phương trong nháy mắt tan vỡ, tức đến nỗi hồn phách cũng không ổn định:
“Đừng nói bậy! Muốn gì cứ nói thẳng, một kẻ đã chết năm năm rồi, có cần phải làm to chuyện như vậy không?”
Vốn dĩ Trần thị đối với cái chết của con mình vẫn còn nghi ngờ, lúc này thấy Lưu tướng quân dám công khai ngụy biện, bèn khóc lóc nói:
“Con ta thân thể vốn rất khỏe mạnh, lúc đó chỉ là đột nhiên bị cảm lạnh, đại phu đều nói chỉ cần uống thuốc sẽ không sao, vì sao nó lại nhanh chóng tắt thở như thế? Vì sao? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc nó chết như thế nào?!”
“Là mệnh số thôi! Người chết vì bệnh kể sao cho hết, con trai ngươi chỉ là một trong số đó, liên quan gì đến ta?” Nói xong, lão ta không để ý đến tiếng khóc bên kia nữa, quay sang nhìn Hoắc Huyền:
“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự muốn giúp Tấn gia đòi công đạo?”
Hoắc Huyền ra vẻ lười biếng không muốn nói nhiều, liếc nhìn Chư Tinh Tử một cái, nói:
“Lão ta nói dối quá nhiều, hỏi cũng vô ích, chi bằng trực tiếp đem hồn linh bỏ vào lò luyện bảy ngày, sau khi nuốt vào, tự nhiên sẽ thấy được lão ta năm năm trước đã làm gì.”
Lưu tướng quân không dám tin:
“Ngươi… ngươi dám?”
“Có gì mà không dám?” Nói xong, hắn kéo lấy hồn linh nhảy ra trước lò đỉnh bên ngoài, một tiếng vang lớn, lòng bàn tay bốc ra ngọn lửa, ép thẳng hồn linh vào trong lò—
Hồn linh liều mạng phản kháng, hoảng sợ kêu to:
“Nếu ngươi muốn bảo vật, cho ngươi một hai món là được! Sao phải đối nghịch với ta, một thần Thành Hoàng nhỏ bé chứ?!”
Hoắc Huyền mặc kệ, chuyên tâm thiêu luyện.
Lưu tướng quân còn muốn nói, nhưng khóe mắt thấy tiểu đạo sĩ kia đang vỗ tay khen ngợi:
“Đợi đi, Hoắc huynh ta ngay cả những loại đan dược kỳ quái cũng luyện ra được, luyện ký ức của ông thì chắc cũng không vấn đề gì đâu!”
“…”
Dân chúng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, giờ phút này không dám cử động loạn, có mấy người sợ hãi quá mà chạy, nhưng phần lớn không muốn bỏ lỡ cơ hội tận mắt nhìn thấy thần linh diệt vong, vừa che mắt vừa chăm chú quan sát.
Trần thị ngây ngẩn nhìn ánh sáng vàng nơi lò đỉnh bên kia, thật ra lúc đến đây, bà không hề nghĩ có thể khiến thần Thành Hoàng bị trừng phạt, chỉ là lần cuối cùng liều một phen, muốn đòi lại công đạo cho con mình, để dân chúng đều biết nỗi oan khuất của con trai…
Thế nhưng bây giờ, bà lại thật sự thấy được một cảnh tượng như thế, giống như mình đang đối chất cùng thần linh trước công đường.
Lưu tướng quân cố sức giãy giụa, phát hiện không thể thoát khỏi tay Hoắc Huyền, hoảng loạn kêu lên:
“Ta chỉ làm chuyện hoàn dương, Tấn Thiếu An tiểu tử đó mệnh mỏng, trách được ai chứ?”
Hoắc Huyền cười nhạt:
“Tấn Phổ nói ngươi trong mơ bảo ông ta rằng, ngay ngày con ông ta chết liền xuống địa phủ, lời này ngươi lừa được người phàm thì thôi, ngươi nghĩ có thể lừa được ta sao?”
Người sau khi chết, ngày đầu tiên hồn phách không rời đi nhanh như vậy, thường sẽ quanh quẩn bên thi thể một lúc mới rời, cho dù rời đi, cũng sẽ trở về một lần trong vòng bảy ngày.
Dân gian đều biết “đầu thất”, nhưng chỉ coi đó là truyền thuyết, cho nên thần Thành Hoàng nói gì, Tấn Phổ tất nhiên tin cái đó.
Nếu Tấn Thiếu An chết tự nhiên, lão ta việc gì phải bịa lời nói dối này?
“Ta… ta không lừa ngươi!” Lưu tướng quân làm ra vẻ cứng rắn không thừa nhận, “Cho dù ngươi bức ta đến chết, cái chết của con hắn cũng chẳng liên quan đến ta! Hơn nữa người chết không thể sống lại, bức ta thì có ích gì?”
Đi đến bước này, nhận tội là chết, không nhận cũng là chết, lão ta sao có thể thừa nhận chứ?
Hoắc Huyền đang định tiếp tục gia tăng hỏa lực thiêu lão ta, thì trên trời đột nhiên mây đen cuồn cuộn, bầu trời trong xanh thoáng chốc trở nên u ám, tiếp theo là sấm sét ầm ầm.
Mọi người còn tưởng là thiên phạt, sợ hãi ôm đầu thét chói tai.
Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền đồng thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy một con giao long toàn thân đen kịt, đang xoay tròn trong mây đen! Khí thế dữ dội.
Chư Tinh Tử tưởng mình hoa mắt, vội dụi mắt, lúc này nghe thấy sau lưng có người thì thào:
“Rồng? Là rồng đó!”
Nó lại ngẩng đầu nhìn, giao long đã bổ nhào xuống hướng nó, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nó lại cảm thấy có chút quen thuộc…
Nhưng nó nhanh chóng phát hiện, con rồng này thực ra không có sừng, nghiêm khắc mà nói, căn bản không phải chân long, mà là loài giao long trong truyền thuyết.
Hoắc Huyền trước khi con giao long hạ xuống, liền kéo hồn linh chắn trước mặt Chư Tinh Tử. Con giao long kia thấy hắn sắc mặt hung hãn, dường như có chút e dè, lập tức đổi hướng, đáp xuống khoảng đất trống trước mặt Trần thị.
Dân chúng dưới đất đã sợ ngất đi một nửa, nửa còn lại không dám động, chỉ ngây dại nhìn cảnh tượng như trong mơ trước mắt.
Hoắc Huyền vốn cho rằng con giao long này là trợ thủ của thần Thành Hoàng, kết ấn chuẩn bị giao chiến, nhưng ngay sau đó lại thấy trên lưng giao long có một thiếu niên bước xuống.
Trần thị vừa nhìn thấy thiếu niên kia, nước mắt bỗng chảy ròng:
“Thiếu An?”
Thiếu niên lau mắt, hướng bà hành lễ:
“Hài nhi bất hiếu, để mẫu thân đau lòng rồi.”
Trần thị che miệng, sau đó òa khóc chạy qua, nhưng lại chỉ xuyên qua thân thể kia.
Đó chính là hồn phách của Tấn Thiếu An, hắn chết khi mười lăm tuổi, hồn phách cũng chỉ có dáng vẻ mười lăm tuổi.
Bên này, Chư Tinh Tử khép miệng lại, nhìn về phía con giao long thiện ý kia, không ngờ giao long cũng đang nhìn nó, trong mắt đầy ý cười.
“…” Chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau?
Trần thị thấy mình không thể chạm được con trai, vội lau nước mắt hỏi:
“Con à, rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho mẹ biết, nếu có oan khuất, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con! Đừng sợ!”
Tấn Thiếu An trên đường đến đây, đã nghe giao long kể lại sự việc, hắn quỳ lạy mẫu thân, lại liếc nhìn Lưu tướng quân đang hoảng loạn bên kia, không chút do dự đem mọi chuyện năm đó kể ra hết:
Năm ấy sau khi ngã bệnh, tuy ý thức mơ hồ, nhưng hắn luôn nhớ rõ mình đã uống gì, thứ được đổ vào miệng căn bản không phải thuốc, toàn là nước trắng.
Nói chính xác hơn, chén thuốc vốn còn có mùi dược liệu nồng nặc, nhưng vừa vào miệng liền không còn vị gì.
Dù chỉ mười lăm tuổi, nhưng Tấn Thiếu An biết, bệnh rồi thì phải uống thuốc mới mau khỏi. Rõ ràng hắn nghe phụ mẫu mời đại phu, đại phu cũng kê đơn, bên cạnh còn có nô bộc thân cận, cho dù nô bộc hại hắn, thì vẫn còn nhiều lần chính mẫu thân nếm thử rồi mới đút cho hắn uống, mẫu thân hắn sao có thể không phân biệt được thuốc và nước trắng…
Chỉ có một đáp án duy nhất: thuốc vừa vào miệng liền biến thành nước.
Trong vô hình, Tấn Thiếu An cảm nhận rõ ràng có một sức mạnh đang ngăn cản hắn hồi phục. Có một lần, hắn gắng gượng mở mắt muốn nói với phụ mẫu, nhưng thân thể vừa động liền giống như bị vật gì đè chặt, thế nào cũng không nhấc lên được, muốn mở miệng cũng không bật ra nổi một chữ.
Phụ mẫu ở ngay bên cạnh, nhưng hắn lại không sao nói ra nỗi khổ của mình.
Cứ thế, Tấn Thiếu An bị bệnh mà chết. Hồn phách hắn thậm chí không thể ở lại bên người thân thêm một ngày, đã bị sức mạnh kia cưỡng ép lôi xuống âm giới, không thể trở ra.
Hắn mới mười lăm tuổi, chết còn mờ mịt, lại chưa kịp từ biệt phụ mẫu. Hắn không cam tâm, không muốn cứ thế đi đầu thai, nên luôn lang thang bên bờ sông Hoàng Tuyền nơi âm giới.
Cho đến gần đây, một người xưng là Phụng Cực Thiên Tôn xuất hiện, nói rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có một con giao long đưa hắn rời khỏi, hắn chỉ cần nhớ đi theo con giao long đó, không cần quay lại nữa.
Lưu tướng quân thấy ngay cả hồn phách của Tấn Thiếu An cũng đến rồi, liền biết mình hoàn toàn xong đời, lúc này lại nghe hắn nhắc đến danh hiệu của Phụng Cực Thiên Tôn, càng mặt mày xám như đất.
“Sao có thể… sao có thể thế này… Phụng Cực Thiên Tôn sao có thể quản đến chuyện nhỏ nhặt như vậy?!”
Không ai để ý đến lão ta.
“Lại là vị Phụng Cực Thiên Tôn kia…” Chư Tinh Tử cau mày thì thầm, “Nhưng sao ông ấy lại nói ngươi không cần quay về? Ngươi chết thật oan uổng, nhưng thân thể ngươi sau khi tên háo sắc kia thoát ra thì đã sớm mục nát, chắc là không thể hoàn dương nữa.” Huống chi, thuật hoàn dương chỉ có thể thi triển trong vòng bảy ngày sau khi chết, nay đã năm năm rồi, làm sao có thể thực hiện? Chẳng lẽ là muốn ngăn cản luân hồi của thiếu niên này sao?
Tấn Thiếu An xuất thần nhìn nó, hắn đã nghe giao long Ngao Nguyên nói về Chư Tinh Tử, biết chính nhờ người này và vị cao nhân kia ra tay, thân thể hắn mới không tiếp tục bị kẻ xấu chiếm giữ.
Tấn Thiếu An bước lên hành lễ, nghiêm túc đáp:
“Khởi bẩm ân công, vị Thiên Tôn ấy nói với ta, thần Thành Hoàng ở đây sắp lụi tàn, sau này sẽ có thần Thành Hoàng mới xuất hiện, ta… ta chính là đồng tử dưới trướng của thần Thành Hoàng mới.”
Chư Tinh Tử há hốc miệng.
Nam nhân bày sạp vừa thấy heo con há miệng về phía mình, đôi mắt lập tức sáng rực. Gã vốn được Ngao Nguyên nhờ chăm sóc Chư Tinh Tử, lại là lang yêu, khứu giác nhạy bén, sớm đã đoán ra nó chính là một con heo nhỏ. Bữa bố thí hôm nay, chính là cố ý chuẩn bị cho nó.
Chỉ cần lấy lòng được heo con, sau này còn sợ không có cơ hội kiếm tiền sao?
Nghĩ vậy, gã liền nhanh tay lấy một miếng bánh táo mỏng giòn đưa vào miệng heo.
Heo con cắn rắc một tiếng, vừa nhai vừa chóp chép, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chủ sạp, như để biểu thị lòng cảm kích.
Chủ sạp đỏ mặt đến tận mang tai.
Hoắc Huyền tức đến mức tim đau nhói, nhưng con heo trong lòng vừa ăn vừa lấy cái mũi ươn ướt cọ cọ cằm hắn, khiến hắn chẳng giận nổi. Nhìn thấy heo con dõi mắt khắp bàn đồ ăn, hắn dứt khoát đặt nó lên bàn, tiện tay đưa cho chủ sạp một thỏi vàng, ra hiệu để heo tha hồ ăn.
Chủ sạp vội trả lại: “Đây là hoạt động trong lễ tế thần, bố thí đồ ăn là để tích công đức cho bản thân. Ngài đưa ta vàng, chẳng phải ta mất hết công đức sao? Nếu ngài cứ ép cho tiền, ta chỉ đành dẹp hàng thôi.”
Heo con sốt ruột, mấy chiếc bánh phủ đường vẫn còn chưa nếm kia mà! Nó giữ chừng mực mà quất cho Hoắc Huyền một cái móng, khiến Hoắc Huyền đành phải thu vàng lại.
Người xung quanh, lần đầu thấy cảnh bố thí cho heo con, ai cũng cho rằng đây là linh thú của Hoắc Huyền. Dù sao heo đi lang thang ngoài đường thì lạ, nhưng tu sĩ nuôi linh thú lại quá thường tình. Nhìn heo con chẳng lớn hơn con mèo, sạch sẽ xinh xắn, còn đeo vòng ngọc với vòng ngọc bích, ai nấy liền đưa điểm tâm ra đút cho.
Heo con chỉ ăn món mình thích, nhưng chỉ riêng món nó thích cũng đủ để há miệng không ngừng, ăn liền miệng không kịp nghỉ.
Chủ sạp nhìn heo con chóp mũi hếch lên, chạy theo từng miếng đồ ăn, gấp gáp thì còn ụt ịt kêu lên mấy tiếng, lúc nghiêng đầu thì hàng mi lại cong cong, đáng yêu đến nỗi gã suýt chịu không nổi. Nếu không phải thấy Hoắc Huyền đang dán mắt trông chừng, hẳn gã đã ôm lấy heo con mà v**t v* rồi.
Không ôm được thì thôi, gã bèn nhân lúc cho ăn, khẽ chạm đầu ngón tay vào cái mũi ướt ướt kia.
“Ối chà, đây đúng là con heo xinh đẹp nhất ta từng thấy. Nhìn kìa, giữa trán còn có nốt son đỏ nữa! Chủ nhân vẽ cho phải không?”
“Ụt ịt!” Đó là nốt chu sa bẩm sinh!
“Thân mình sạch sẽ quá, hẳn chủ nhân thường xuyên tắm rửa cho. Nhìn cái móng nhỏ này, chẳng khác gì ngọc vậy.”
“Ụt ụt…” Cảm ơn nha.
Chư Tinh Tử ngồi ở quầy hàng ăn một hồi lâu, món nào cũng phải nếm qua, đến mức ăn mệt phờ ra rồi mới miễn cưỡng cười với chủ sạp, ra vẻ như nói: Ta đây cũng chỉ có thể giúp ngươi tích công đức đến thế thôi.
Chủ sạp nhìn đến ngẩn cả người.
Hoắc Huyền liền bế nó lên, thẳng hướng khách đ**m mà đi.
Chư Tinh Tử vốn cũng chẳng còn sức mà bước, trong lòng hắn nghỉ ngơi một lúc, mới để ý thấy tay kia của hắn còn cầm khúc mía, trên thân còn buộc vải đỏ, ngạc nhiên hỏi: “Huynh đi chơi đoán đố đó à?”
Nghe nhắc tới, Hoắc Huyền lại nhớ cái khoảnh khắc tìm mãi không thấy người, lòng hoảng hốt, nghiến răng: “Thật là, mắt không thể rời ngươi lấy nửa khắc!”
Chư Tinh Tử nghe vậy cũng chột dạ, nhớ đến mình vì chút đồ ăn mà suýt quên mất huynh đệ, xấu hổ đáp: “Ta tưởng huynh mua đồ sẽ lâu lắm…”
Hoắc Huyền không nói thêm, ôm nó về khách đ**m. Vừa định đặt khúc mía dựa vào tường rồi tiện tay nhéo cái mũi nhỏ kia một phen, thì phía sau đã truyền đến giọng heo con nhỏ xíu: “Cái đó… mía phải cắn thử một khúc mới biết bên trong có tốt hay không.”
Hoắc Huyền sững lại, khó tin quay đầu: “Ngươi chưa ăn no à?”
Heo con lập tức đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy: “Huynh không biết rồi! Có cây mía bên trong bị hỏng, phải thử mới biết. Ta nếm cho huynh, nếu không ngon thì còn kịp mang trả. Đợi đến mai phát hiện thì chủ sạp chẳng nhận nữa đâu.”
“…” Hoắc Huyền đành nhấc mía lên, hỏi: “Cắn ở đâu?”
Heo con chăm chú nhìn, rồi chỉ vào đầu to hơn:
“Bên này, chặt một khúc thôi.”
Hoắc Huyền rút kiếm, chém soạt một cái, rồi gọt sạch vỏ.
Cây mía tươi rói, nước ngọt ứa ra, dưới ánh đèn trong suốt lấp lánh.
Chư Tinh Tử nằm bò trên ghế, ôm khúc mía bằng hai móng nhỏ, gặm “rốp rốp”. Vừa cắn một miếng, nước mía ngọt lịm đã lan khắp miệng, ngọt ngào đến tận tim.
Heo con vui vẻ kết luận: “Rất tươi, không hỏng, không khô. Không cần đổi nữa.”
Hoắc Huyền: “…”
Đã lâu không ăn mía, nó nhai mà miệng đầy vị ngọt, không nhịn được thốt: “Ta thích ăn mía nhất.”
Hoắc Huyền nhướn mày: “…Ngươi không phải thích ăn mì nhất sao?”
Heo con cẩn thận nhè ra bã mía, lại cắn thêm miếng giòn rụm, cái mũi heo con hếch hếch: “Ta… ta cái gì cũng thích.”
Nhìn nó gặm ngon lành, ngọt ngào rạng rỡ như thế, Hoắc Huyền bỗng muốn… gặm luôn cả nó.
Hắn cau mày: “Từ nay đừng tùy tiện ăn đồ người khác đưa. Lỡ có độc thì sao?”
Heo con khựng lại, động tác nhai chậm hẳn: “Ta từ nhỏ lớn lên ở nơi không có kẻ xấu. Ai cũng cho ta ăn. Đến khi rời khỏi Vương Hư Quán, có lúc đói đến chẳng có gì lót dạ, làm sao còn kén chọn được. Sau lại ở thành Cửu U, mọi người đều quen biết, bọn họ biết ơn ta trấn trạch cho, nên cũng hay đút cho ta. Ta không biết săn, không biết nấu, từ bé đã ăn cơm nhờ người khác mà lớn… ta vốn là như thế.”
Hoắc Huyền khựng người.
Theo bản năng, hắn muốn đưa tay xoa đầu, nhưng heo con đã cúi xuống gặm tiếp mía.
Hắn chỉ có thể nói khẽ: “Ngươi muốn ăn gì, cứ nói với ta. Đừng ăn bừa của người khác. Nếu có kẻ xấu muốn lừa ngươi, chẳng phải chỉ cần bày một cái sạp là đủ sao?”
Heo con chớp mắt, lại nghe hắn nói: “Còn chẳng biết ai nói, heo không hại người, chỉ có người hại heo?”
“…Lúc đó là huynh gạt ta!” Heo con trợn mắt, cái mũi đỏ ửng.
Hoắc Huyền: “Phải, ta gạt ngươi. Nhưng ngươi cũng dễ bị lừa quá. Người ta chỉ đưa cọng linh thảo là dụ được ngươi từ Kiếm Sơn về động phủ ta. Với cái khả năng ‘một phát một trúng’ như thế, ta không trông chừng thì sao yên tâm được?”
Chư Tinh Tử nghe xong, nhớ lại chuyện xưa ở Kiếm Sơn, mới nhận ra mình đúng là quá lơ là… Chỉ là từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai vì đồ ăn mà hại được mình, lâu dần cũng mất cảnh giác. Cắn thêm miếng mía, nó nhỏ giọng: “Ta biết rồi.”
Hoắc Huyền nhìn heo con cúi đầu lặng lẽ gặm, nhai cũng chậm lại, mũi còn hơi run run, chẳng còn hếch lên như trước.
Trong lòng hắn bỗng thắt lại, vội ôm nó lên.
Heo con nheo mắt, như mệt mỏi muốn ngủ, khóe mắt còn hơi ươn ướt, giọng nghèn nghẹn: “Hoắc huynh, sao vậy?”
Hoắc Huyền nhất thời không nói nên lời.
Heo con thấy hắn im lặng, liền nhè bã mía ra, đặt lên bàn, lấy móng chà lên má, vô tình chà luôn nước ngọt dính vào: “Bẩn quá… ta phải rửa mới được.”
Hoắc Huyền nhìn thêm mấy lần, rồi ôm nó xuống lầu, sai tiểu nhị mang nước nóng tới.
Heo con cũng ngoan ngoãn, sợ dính nước mía lên đất, nên rụt chân lại, để móng nằm gọn trong tay hắn.
Hoắc Huyền thấy nó gồng người, liền trực tiếp bóp lấy móng, ôm nó vào ngực, mặc kệ quần áo bị in dấu: “Ráng một chút, ta sẽ rửa sạch ngay.”
Heo con đáp khẽ, liếc thấy trên áo hắn đã in mấy vết móng heo, lại nhìn hoa văn mây ở tay áo, không nhịn được: “Vết in ta dẫm ra cũng chẳng kém hoa văn đâu. Huynh còn phải tốn công vẽ mây làm gì? Không bằng cho ta chấm mực, giẫm vài cái là xong.”
Hoắc Huyền khựng lại, thế mà còn nghiêm túc suy nghĩ: “Từ nay áo của ta, cứ nhờ ngươi giẫm dấu là được.”
Hừ, coi như huynh thức thời.
Heo con chỉ “ụt” một tiếng.
Nước nóng được mang tới, cửa phòng khép lại. Hoắc Huyền đặt heo con vào chậu, bắt đầu cọ rửa lưng cho nó.
Nước chỉ ngập đến bụng, Chư Tinh Tử cúi đầu, lấy mũi chọc vào mặt nước, rồi ngoái lại bảo: “Hay huynh mượn cái bàn chải lông mềm của chưởng quầy? Rửa sẽ nhanh và sạch hơn.”
“Không cần.” Hoắc Huyền đã rửa xong lưng, chuyển sang bốn móng nhỏ. “Ta có thể rửa sạch cho ngươi.”
Chư Tinh Tử định nói gì đó, nhưng rồi cảm giác năm ngón tay dài và vết chai của kiếm nhẹ nhàng chà qua móng và chân, lực vừa đủ, chẳng kém gì bàn chải. Thế là nó hài lòng gật gật đầu.
Hoắc Huyền thấy nó gật lia lịa, môi mím chặt, bỗng không nhịn được kéo lấy cái đuôi nhỏ.
Heo con giật mình quay lại, thấy bàn tay to đang nắm đuôi mình, vẫn nghiêm túc chà rửa, chẳng tạp niệm gì.
“Huynh làm ta hết hồn, cứ tưởng muốn giật đứt đuôi ta cơ.”
“…”
Khi rửa gần xong, heo con không cho hắn chạm vào nữa. Ở phần dưới bụng, heo con chìm xuống nước, nói: “Chỗ này ta tự làm.”
Hoắc Huyền thu tay lại, nhìn nó vùng vẫy trong nước tự rửa, rồi lấy chiếc khăn bên cạnh, vắt khô, lau mặt và cái mũi cho nó.
Mỗi lần bị lau đến mũi, cái mũi heo lại theo bản năng hếch lên cọ vào tay hắn. Hoắc Huyền nhịn không được, bóp nhẹ lấy cái mũi ấy, xoa xoa vài cái. Chưa đợi heo con kịp phản đối, hắn đã lau khô, ôm heo con sạch sẽ lên giường.
Heo con được tắm rửa nên tinh thần sảng khoái hẳn, vừa định mở miệng nói thì nghe Hoắc Huyền cất giọng: “Còn muốn ăn gì không? Ta đút cho ngươi?”
…Coi ta là heo thật chắc? Vừa định buột miệng chửi, chợt nhớ ra mình đúng là heo, nó hừ nhẹ: “Không cần, ta no từ lâu rồi.”
Hoắc Huyền ra ngoài tắm. Khi trở về, cởi áo ngoài, nằm nghiêng xuống cạnh nó, vòng tay ôm lấy, trầm giọng nói: “Từ nay ta sẽ không nói với ngươi như vậy nữa.”
“Gì cơ?”
“Ngươi muốn ăn của ai thì cứ ăn, ta nhìn, sẽ không để ai hại ngươi.”
“…”
Lúc này Chư Tinh Tử mới hiểu hắn đang nhắc đến chuyện vừa rồi.
Nó bất động.
Thật ra lúc đó cũng không giận lâu, tắm một trận đã quên gần hết, nỗi buồn cũng nhẹ đi. Khi ấy nghe Hoắc Huyền nói vậy, nó cũng nhận ra mình từng bị lừa gạt rất nhiều lần, nghĩ kỹ lại thấy lòng chua xót: sao lại có nhiều người lừa nó đến vậy?
Bây giờ thì chẳng buồn nữa.
Nó nói: “Hoắc huynh, thực ra lời huynh nói rất có lý. Trên đời này người gì cũng có, ta lại ăn Trường Sinh đan của huynh, thật sự cần phải đề phòng.”
Cơ thể Hoắc Huyền khựng lại: “…Đừng nhắc đến Trường Sinh đan nữa.”
Chư Tinh Tử: “Vậy chúng ta nói chuyện khác đi. Vừa tắm xong, người nóng hầm hập, ta cũng chưa ngủ được.”
Hoắc Huyền siết chặt cánh tay ôm nó, ừm khẽ một tiếng.
Chư Tinh Tử: “Huynh nói xem, câu nói kỳ quái của Phụng Cực Thiên Tôn rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là ‘yêu một người thì phải giết một người’? Hay là ‘giết một người thì phải yêu một người’? Thật mâu thuẫn quá.”
Hoắc Huyền chau mày, bản năng cảm thấy không phải vậy: “Đừng bận tâm đến lão ta.”
“Được thôi…”
Sau một lúc im lặng, Hoắc Huyền thấy heo con trong lòng vẫn mở mắt, liền hỏi: “Sao không nói gì nữa?”
Heo con  thở dài, nặng nề nói: “Ta vẫn đang nghĩ về câu nói của Phụng Cực Thiên Tôn, càng nghĩ càng không thông, nhưng lại thấy nó rất quen thuộc… Trước đây huynh nói qua Mã Tam Nương nhìn thấy kiếp trước của ta, ta từng là đệ tử của ông ấy. Vậy tại sao ông ấy không trực tiếp tìm ta? Chẳng lẽ ta phạm lỗi gì rồi sao?”
Hoắc Huyền lập tức đáp: “Ngươi sẽ không phạm lỗi. Ngươi muốn làm rõ, chúng ta sớm tìm lão ta là được.”
Heo con ừm một tiếng, trở mình, vẫn không ngủ được: “Hoắc huynh, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi.”
“Ừm.”
“Ta cũng không biết nói gì… Hay là kể cho huynh nghe chuyện hồi nhỏ của ta nhé?”
Hoắc Huyền ôm nó chặt hơn: “Kể đi.”
Những chuyện thời thơ ấu của Chư Tinh Tử, nó đã kể cho người trong thành Cửu U vô số lần, cứ mở miệng là không dừng được.
Nó nói: “Tuy ta là heo, nhưng còn thông minh hơn người. Người thường chẳng ai nhớ được lúc mới sinh, nhưng ta thì nhớ rõ mồn một!”
Ví như ngày nó chào đời, trên trời có một vầng trăng tròn. Vị lão đạo trưởng bế nó hôm ấy liền gọi tất cả đạo sĩ trong đạo quán lại, ghi tên nó vào sổ, còn định sẵn yến mừng thôi nôi.
Lúc tròn trăm ngày, nó đã có thể tự đi lại. Trong lễ bốc đồ, nó đứng hăng hái trên chiếc bàn dài trước lò đỉnh, vòng qua đủ loại đồ chơi rực rỡ, lại lấy mũi húc vào đạo bào của một tiểu đạo sĩ.
Cũng chẳng có ý gì lớn, chỉ vì trong bào ấy giấu mấy quả táo xanh, chính mắt nó thấy hái ở núi, muốn húc ra một quả ăn thử. Nhưng chưa kịp thì xung quanh đã reo hò.
Đặc biệt là lão đạo trưởng: “Đạo Heo! Đúng là đạo heo trời ban! Ta phải may ngay đạo bào cho nó, biết đâu ngày sau sẽ phi thăng thành tiên! Ha ha ha, thật vậy thì đạo quán nhỏ bé này sẽ rạng rỡ vô cùng!”
Mọi người đều phấn khởi, vì việc thần tiên báo mộng thì chỉ là hư truyền, nhưng heo con bốc được đạo bào lại là sự thật hiển nhiên. Dù thế nào, nó đúng là con heo có duyên lớn với bọn họ!
Từ đó, những ai vào đạo quán trước đều gọi nó là sư đệ, vào sau thì gọi nó là sư huynh. Khách hành hương biết nó là heo trấn trạch, sau khi dâng hương cũng thường đến thăm.
Heo con suốt ngày mặc một chiếc đạo bào nhỏ, đi khắp đạo quán, chưa bao giờ bị ai quát mắng. Có tiểu đồng hễ gặp nó còn chắp tay cúi chào, như thể nó thật sự là đệ tử thân truyền của chưởng môn.
Vì là heo trấn trạch, người trong đạo quán tự nhiên không dám giết mẹ nó, nên Chư Tinh Tử từ nhỏ lớn lên trong tình thương của mẹ và sự cưng chiều của đạo sĩ, khách hành hương. Thời gian ấy quả thật rất hạnh phúc.
Cho đến ba năm sau, dịch bệnh, chiến loạn… Mẹ nó bệnh chết, lão đạo trưởng bị bắt, đạo quán loạn lạc. Khi nó nhận ra có người muốn ăn thịt mình thì vội chạy trốn.
Khi ấy nó tưởng cả đời sẽ chẳng còn quay về Vương Hư Quán nữa. Một đời heo đâu được mấy năm, ra ngoài làm heo rừng cũng khó sống sót. Nó lại bé nhỏ như vậy, dù có sống, chắc cũng chỉ ăn mấy thứ người ta vứt đi thôi.
“May mắn là ta là heo trấn trạch, cho dù rơi vào bẫy cũng trấn được bẫy, nên mới giữ được mạng, còn kết bạn với Thừa Phong, nhờ thế mới có chỗ ở sau này.” Chư Tinh Tử đắc ý kể.
Hoắc Huyền chẳng muốn nghe chút gì liên quan đến lão hồ ly kia, nhưng cũng buộc phải thừa nhận, nếu không có y, tình cảnh năm đó của Chư Tinh Tử quả thật vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hắn lại càng hận bản thân… Mười bảy năm trước, hắn chỉ một lòng luyện trường sinh đan!
“Hoắc huynh.” Heo con cất giọng ồm ồm, “Ta kể mệt rồi… Huynh cũng kể cho ta nghe chuyện hồi nhỏ của huynh đi.”
Hoắc Huyền sững lại.
Chư Tinh Tử ngẩng lên nhìn, phản ứng của nam nhân hoàn toàn ngoài dự liệu: khuôn mặt hắn thoáng chốc phủ đầy sát khí kinh hoàng, nhưng chỉ chớp mắt đã trở lại bình thường, thản nhiên nói: “Chuyện hồi nhỏ của ta, chẳng có gì hay.”
“Vậy tại sao huynh lại tu luyện? Hẳn phải có nguyên do chứ?”
“Ta không biết.”
Chư Tinh Tử khó hiểu. Nó từng thấy nhiều yêu quái, cũng gặp không ít tu sĩ, chẳng ai tu luyện mà không có mục đích: kẻ muốn làm bá chủ, kẻ muốn vì đạo trừ tà, có kẻ vì báo thù, có kẻ vì trường sinh hay phi thăng, có người không muốn phụ lòng tiên tổ…
Con đường tu luyện dài dằng dặc, cần nghị lực to lớn, không có mục tiêu, sao mà kiên trì được?
Một con heo như nó muốn sống lâu thêm một chút, cũng là để ăn thêm nhiều món ngon, chơi thêm nhiều trò vui.
Chư Tinh Tử nghĩ mãi không hiểu, bèn đổi cách hỏi: “Vậy tại sao huynh luyện Trường Sinh đan?”
Hoắc Huyền bình thản đáp: “Linh căn của ta bị phế, cả đời không thể thành tiên. Ma tu thì tuổi thọ có hạn, nhiều lắm chỉ mấy ngàn năm.”
Heo con ngẫm nghĩ: “Huynh thấy mấy ngàn năm không đủ? Huynh theo đuổi trường sinh bất tử, vậy mục đích tu luyện của huynh cũng là vì trường sinh mà.”
“Không.” Hoắc Huyền bỗng nhìn thẳng nó: “Ngươi nói ngươi từ lúc sinh ra đã nhớ được mọi chuyện, ta cũng vậy.”
Heo con sững người.
“Từ khi chào đời, ta chỉ biết mình phải tìm một người. Ta không biết người đó là ai, nhưng nhất định phải tìm được. Một trăm năm không được thì hai trăm năm, hai trăm năm không được thì một ngàn năm, một ngàn năm không được thì một vạn năm. Cho nên, mấy ngàn năm là không đủ…”
Vốn đã lơ mơ buồn ngủ, nghe vậy heo con liền hoảng hốt, nhìn chằm chằm hắn: nuốt Trường Sinh đan của hắn, chẳng phải mình đã mang tội to rồi sao?
“Thế… thế huynh có tìm được chưa?”
Hoắc Huyền lặng lẽ rủ mắt, đôi mắt khẽ cong, nở một nụ cười: “Tìm được rồi.”
Chư Tinh Tử cũng cười. Trước khi ngủ nghe được một cái kết trọn vẹn, thật khiến người ta yên tâm.
Vừa rồi nó còn tưởng tượng cảnh cả đời ngồi trước lò luyện, liều mạng nhóm lửa luyện đan đến mệt chết mới thôi.
Bây giờ không còn áp lực, nó yên tâm nhắm mắt, ngáp một cái: “Huynh tìm được người ấy ở đâu? Có dịp giới thiệu cho ta biết nhé.”
“…”
Hoắc Huyền nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn yên bình của heo con, trong lòng như có ngàn vạn lời muốn nói.
Chư Tinh Tử đợi một lát, chẳng biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ trong tĩnh lặng, suốt đêm đều mộng đẹp.
…
Sáng hôm sau tỉnh lại, Chư Tinh Tử hoàn toàn quên mất chuyện tối qua, Hoắc Huyền cũng không nhắc đến. Hai người cùng đi ăn uống dạo chơi, một ngày trôi qua nhanh chóng. Đến tối, Chư Tinh Tử mới nhớ ra ngày mai là đại lễ tế thần, bèn ngồi bên bàn, nắm cây cờ nhỏ trong tay, suy nghĩ đối sách cho ngày mai.
Hoắc Huyền nói: “Ngủ đi, thần Thành Hoàng không chạy thoát được đâu.”
Chư Tinh Tử cũng không nghi ngờ điều đó, chỉ nói: “Nợ hoàn dương của hậu nhân, hắn ta trốn không thoát. Nhưng năm xưa rốt cuộc Tấn Thiếu An chết thế nào… bây giờ chẳng còn chứng cứ, đã năm năm trôi qua, không biết còn điều tra rõ được không.”
Mười lăm tuổi, một đứa trẻ ham chơi đang lúc khỏe mạnh sung sức. Nếu thật sự mắc bệnh, lại là độc đinh, Tấn gia tất nhiên sẽ mời danh y dùng thuốc tốt nhất. Chỉ vì gió lạnh mà mấy hôm đã bệnh chết, rồi chưa kịp tắt thở bao lâu, thần Thành Hoàng liền dùng hồn phách hậu nhân để hoàn dương vào thân thể khác… Nếu cái chết của Tấn Thiếu An có uẩn khúc, kẻ đáng nghi lớn nhất đương nhiên là thần Thành Hoàng.
Chỉ là năm năm trước, ngoài Tấn Phổ, tất cả mọi người đều cho rằng Tấn Thiếu An chỉ bệnh nặng mà chết. Không ai giữ lại chứng cứ liên quan. Thời gian lâu vậy, nhiều chi tiết đã không còn ai nhớ rõ. Muốn điều tra ra sự thật năm đó, nếu không có đương sự Tấn Thiếu An đứng ra, thì những gì thần Thành Hoàng nói cũng chỉ là lời một phía.
Hoắc Huyền khẽ đáp: “Người trước khi chết, tất nhiên sẽ nói thật.” Trong mắt hắn, lão già dung túng giả Tấn Thiếu An hại Chư Tinh Tử vốn chẳng đáng sống.
Chư Tinh Tử thấy hắn tự tin như vậy, bèn cất cây cờ nhỏ, gật đầu: “Cũng đúng, dọc đường này chúng ta còn gặp thứ đáng sợ hơn thần Thành Hoàng, có gì mà phải sợ!”
Nghe thế, Hoắc Huyền liền biết nó thật ra đang sợ. Không biết nên an ủi thế nào, hắn chỉ nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối không để ai động đến một cọng lông của ngươi!”
“Thật không? Thế thì ta thay lông heo của ta cảm ơn Hoắc huynh nhé!”
“…”
Trời vừa sáng, rốt cuộc đã đến ngày đại lễ tế thần.
Chư Tinh Tử không để Hoắc Huyền thay áo mới cho mình, mà mặc lại đạo bào, trong tay nắm cây cờ nhỏ: “Ngày như thế này, mặc đạo bào vẫn hợp hơn.”
Hoắc Huyền chăm chú quan sát, rồi gật đầu.
Khi đứng yên, nó là một tiểu đạo sĩ tuấn tú, như thư sinh. Nhưng vừa mở miệng, lại lộ dáng vẻ heo con phấn hồng đáng yêu… Đúng là mặc gì cũng đẹp!
…
Miếu Thành Hoàng.
Trong ngoài miếu chật kín người. Rất nhiều kẻ hoặc tận mắt thấy cảnh thảm của con Tấn gia, hoặc nghe người khác truyền lại. Giờ nhìn thần Thành Hoàng, ánh mắt đã khác hẳn.
Tấn gia là hào phú số một ở Lăng Dương, cũng là người mỗi năm cúng tiền nhiều nhất cho miếu Thành Hoàng. Ngay cả con trai nhà giàu ấy cũng bị hại, vậy thần này sao có thể bảo hộ trăm họ trong thành?
Đã có đạo sĩ pháp lực cao cường đứng ra đòi công bằng, thử xem thần Thành Hoàng này là thiện hay ác, họ đương nhiên không có gì phản đối.
Quan tài của Tấn Thiếu An đã đặt sẵn bên trong. Phu nhân Trần thị vẫn đứng chờ ở cửa, nghe nói Tấn Phổ vì sợ mất mặt nên không dám xuất hiện.
Thấy bọn họ đến, bà vội bước lên cúi chào, rồi nói rõ việc tế thần tiếp theo.
Chư Tinh Tử thấy Hoắc Huyền thần sắc bình thản, liền phất tay áo: “Không cần thay đổi, cứ làm theo lệ thường.”
Phu nhân Trần thị yên tâm, quay đầu nhìn tượng thần trong điện, kìm nén oán hận, nói với người chủ lễ: “Có thể bắt đầu rồi.”
Không bao lâu, tiếng trống nổi lên, bên ngoài pháo nổ rền vang. Đợi tiếng trống dứt, ban nhạc Tấn gia liền tấu nhạc lễ, chủ lễ bước lên, hướng trời đọc văn tế.
Nội dung kể về cuộc đời của thần Thành Hoàng – Lưu tướng quân, cũng như sự yêu kính và tưởng niệm của dân chúng…
Ngoài Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử, tất cả mọi người đều đã quỳ xuống.
Dù thế nào, họ cũng không dám vô lễ với thần linh.
Trong tiếng nhạc lễ, Hoắc Huyền lấy ra hồn phách của tên sắc quỷ trong kiếm, ra vẻ muốn ném vào lư hương.
Một khi thật sự ném vào, hồn phách đó sẽ không bao giờ có thể luân hồi!
Quả nhiên, trước tượng thần, làn khói hương bốc lên liền biến đổi kỳ dị.
Hoắc Huyền chăm chú nhìn, xác định vị trí Lưu tướng quân đang hiện thân.
Đối phương hiển nhiên đang cố tới gần, muốn nhân lúc hắn sơ hở mà cứu hồn phách kia đi.
Hoắc Huyền không động, hai tay âm thầm kết ấn. Đột nhiên, mọi người chỉ thấy một luồng gió thoảng qua, hắn đã lao thẳng tới trước tượng thần. Trong khoảnh khắc, tử quang tràn ngập, bàn tay hắn rút ra một luồng kim quang—
Dân chúng đang quỳ bái chưa kịp hiểu chuyện gì, thì từ trong tượng thần vang lên tiếng quát giận dữ: “Thật to gan! Thật to gan! Dám vô lễ với ta sao!”
Chư Tinh Tử thấy Hoắc Huyền đã lôi được hơn nửa hồn phách của Lưu tướng quân ra, vốn định hô “cố lên”, nghe lão còn giận dữ mắng, lập tức bốc hỏa: “Ông là cái thá gì mà đòi người ta tôn kính? Đã là thần linh mà coi thường luân thường đạo lý, đem hồn phách hậu nhân của mình nhét vào thân thể kẻ khác hoàn dương, loại người như ông còn đáng tôn kính sao? Hừ! Chi bằng ông thử nếm xem cảm giác bị hậu nhân của mình hại thảm thế nào!”
Lưu tướng quân đang gắng sức chống lại Hoắc Huyền trong tượng thần, nghe thế thì tức đến lỡ nhịp, bị hắn giật phăng ra ngoài.
“A—”
Giữa ban ngày ban mặt, mọi người trố mắt nhìn một thân ảnh kim quang bị Hoắc Huyền lôi ra khỏi tượng. Thân thể đó mơ hồ không thực, hẳn chính là hồn linh trong truyền thuyết…
Hoắc Huyền chẳng có gì để nói thêm với thần Thành Hoàng, trong tay lại vướng hai hồn phách. Trông thấy lư hương bên cạnh cháy rực, hắn thuận tay đá thẳng tên sắc quỷ đang gào “Tổ tông mau giết hắn đi” vào trong.
Lư hương lập tức bùng lửa dữ dội, tàn lửa văng tung tóe, chỉ còn lại tiếng thét của sắc quỷ: “Tổ tông, cứu con—”
Lưu tướng quân không ngờ Hoắc Huyền ra tay tuyệt tình đến vậy, trợn to mắt, một lúc cũng quên phản ứng.
Đến khi hoàn hồn, nhìn trận pháp giam mình, dần đoán ra thân phận đối phương.
Trong tu chân giới, cao thủ đạt đến cảnh giới nhất định, dù chưa phi thăng, tu vi cũng gần bậc tiên nhân. Còn lão ta – một thần linh nương nhờ hương khói địa phương – hoàn toàn không phải đối thủ. Huống hồ, kẻ lão ta đang đối mặt… chính là nhân vật mà cả tu chân giới đều khiếp sợ.
Lão ta thật sự không hiểu, nếu là tông môn khác đến thay Tấn gia đòi công đạo, thì còn hợp lý. Nhưng Hoắc Huyền mà lại ra mặt cho người khác? Chẳng khác nào mặt trời mọc đằng tây!
“Ngươi muốn gì?” Nghĩ tới nghĩ lui, lão ta chỉ có thể hỏi một câu như vậy.
“Còn muốn gì nữa? Đương nhiên là muốn công đạo!” Chư Tinh Tử tiến lên quát: “Ông dùng hồn hậu nhân chiếm thân người khác để hoàn dương, nhận hay không nhận?”
Lưu tướng quân nghi hoặc liếc nó một cái. Người này trong thân thể chẳng có tu vi gì, ra đây khoe khoang cái gì?
Lão ta nói: “Tấn Thiếu An đã chết, đó là sự thật. Cha nó, Tấn Phổ cầu ta cứu con, ta không đành lòng, quả thực đã cho nó chết mà sống lại. Hồn phách kia tuy là hậu nhân của ta, nhưng nó biết và đồng ý, không phải ta cưỡng ép!”
Phu nhân Trần thị nghe vậy, mắt đỏ hoe, nghiến răng: “Con ta không phải đồ của Tấn Phổ! Ngươi đã hỏi nó chưa? Đã hỏi ta chưa? Đường đường thần linh, chẳng lẽ không tìm được hồn phách nó mà hỏi? Ta hiểu nó nhất, từ nhỏ nó cứng cỏi, thà chết cũng không chịu để thứ dơ bẩn nhập vào, làm ô nhục danh tiếng nó!”
Lưu tướng quân coi lời bà như gió thoảng, cười nhạt: “Ta đã nói rõ rồi. Ta không ép buộc, chỉ làm tròn tâm nguyện của phu quân ngươi. Ngươi bất mãn thì về mà cãi với hắn.”
Phu nhân Trần thị gào lên định lao tới, Chư Tinh Tử vội chắn trước: “Hậu nhân của ông năm đó bị xử tử, thế mà ông lại cho hắn hoàn dương. Vậy chẳng khác nào phủ nhận phán quyết của quan lớn năm ấy? Hay là coi thường pháp luật triều đình? Ha, đúng là làm thần rồi thì khinh thường quy củ con người! Thật là vô đạo!”
Lưu tướng quân tức tối, còn chưa kịp phản bác, thì Chư Tinh Tử đã quay ra hỏi dân chúng:
“Các vị thờ phụng Lưu tướng quân làm Thành Hoàng, hẳn cũng thường cầu nguyện trước lão ta. Vừa rồi các vị cũng nghe thấy, vì thỏa mãn tâm nguyện kẻ khác, lão ta không tiếc đem cả hậu nhân duy nhất của mình hiến ra. Vậy những tâm nguyện thường ngày của các vị, chắc lão ta cũng đều đáp ứng cả rồi nhỉ?”
“…” Mọi người nhìn nhau, nín cười.
Có người đã nhịn không được, bụm miệng khúc khích.
Lưu tướng quân nheo mắt, mở miệng định nói…
Chư Tinh Tử lại một lần nữa cắt lời lão ta:
“Người ta là nhờ ông cứu con trai của họ, ông cứu không được thì thôi, sao lại đem cái hồn phách rách nát của con cháu mình nhét vào thân thể con trai người ta, tính là chuyện gì? Ta hỏi ông, là ông giúp con trai người ta phục sinh, hay là người ta giúp ông duy trì mạng sống cho dòng dõi duy nhất? Ông phải nói rõ ràng đó! Đúng rồi, đợi đến khi tuổi thọ của Tấn Thiếu An hết, ông có phải lại muốn tìm một nhà tốt cho cái tên háo sắc kia ký sinh nữa không? Các vị có gia sản phong phú, cần phải cẩn thận đấy!”
Sự thản nhiên ít ỏi của đối phương trong nháy mắt tan vỡ, tức đến nỗi hồn phách cũng không ổn định:
“Đừng nói bậy! Muốn gì cứ nói thẳng, một kẻ đã chết năm năm rồi, có cần phải làm to chuyện như vậy không?”
Vốn dĩ Trần thị đối với cái chết của con mình vẫn còn nghi ngờ, lúc này thấy Lưu tướng quân dám công khai ngụy biện, bèn khóc lóc nói:
“Con ta thân thể vốn rất khỏe mạnh, lúc đó chỉ là đột nhiên bị cảm lạnh, đại phu đều nói chỉ cần uống thuốc sẽ không sao, vì sao nó lại nhanh chóng tắt thở như thế? Vì sao? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc nó chết như thế nào?!”
“Là mệnh số thôi! Người chết vì bệnh kể sao cho hết, con trai ngươi chỉ là một trong số đó, liên quan gì đến ta?” Nói xong, lão ta không để ý đến tiếng khóc bên kia nữa, quay sang nhìn Hoắc Huyền:
“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự muốn giúp Tấn gia đòi công đạo?”
Hoắc Huyền ra vẻ lười biếng không muốn nói nhiều, liếc nhìn Chư Tinh Tử một cái, nói:
“Lão ta nói dối quá nhiều, hỏi cũng vô ích, chi bằng trực tiếp đem hồn linh bỏ vào lò luyện bảy ngày, sau khi nuốt vào, tự nhiên sẽ thấy được lão ta năm năm trước đã làm gì.”
Lưu tướng quân không dám tin:
“Ngươi… ngươi dám?”
“Có gì mà không dám?” Nói xong, hắn kéo lấy hồn linh nhảy ra trước lò đỉnh bên ngoài, một tiếng vang lớn, lòng bàn tay bốc ra ngọn lửa, ép thẳng hồn linh vào trong lò—
Hồn linh liều mạng phản kháng, hoảng sợ kêu to:
“Nếu ngươi muốn bảo vật, cho ngươi một hai món là được! Sao phải đối nghịch với ta, một thần Thành Hoàng nhỏ bé chứ?!”
Hoắc Huyền mặc kệ, chuyên tâm thiêu luyện.
Lưu tướng quân còn muốn nói, nhưng khóe mắt thấy tiểu đạo sĩ kia đang vỗ tay khen ngợi:
“Đợi đi, Hoắc huynh ta ngay cả những loại đan dược kỳ quái cũng luyện ra được, luyện ký ức của ông thì chắc cũng không vấn đề gì đâu!”
“…”
Dân chúng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, giờ phút này không dám cử động loạn, có mấy người sợ hãi quá mà chạy, nhưng phần lớn không muốn bỏ lỡ cơ hội tận mắt nhìn thấy thần linh diệt vong, vừa che mắt vừa chăm chú quan sát.
Trần thị ngây ngẩn nhìn ánh sáng vàng nơi lò đỉnh bên kia, thật ra lúc đến đây, bà không hề nghĩ có thể khiến thần Thành Hoàng bị trừng phạt, chỉ là lần cuối cùng liều một phen, muốn đòi lại công đạo cho con mình, để dân chúng đều biết nỗi oan khuất của con trai…
Thế nhưng bây giờ, bà lại thật sự thấy được một cảnh tượng như thế, giống như mình đang đối chất cùng thần linh trước công đường.
Lưu tướng quân cố sức giãy giụa, phát hiện không thể thoát khỏi tay Hoắc Huyền, hoảng loạn kêu lên:
“Ta chỉ làm chuyện hoàn dương, Tấn Thiếu An tiểu tử đó mệnh mỏng, trách được ai chứ?”
Hoắc Huyền cười nhạt:
“Tấn Phổ nói ngươi trong mơ bảo ông ta rằng, ngay ngày con ông ta chết liền xuống địa phủ, lời này ngươi lừa được người phàm thì thôi, ngươi nghĩ có thể lừa được ta sao?”
Người sau khi chết, ngày đầu tiên hồn phách không rời đi nhanh như vậy, thường sẽ quanh quẩn bên thi thể một lúc mới rời, cho dù rời đi, cũng sẽ trở về một lần trong vòng bảy ngày.
Dân gian đều biết “đầu thất”, nhưng chỉ coi đó là truyền thuyết, cho nên thần Thành Hoàng nói gì, Tấn Phổ tất nhiên tin cái đó.
Nếu Tấn Thiếu An chết tự nhiên, lão ta việc gì phải bịa lời nói dối này?
“Ta… ta không lừa ngươi!” Lưu tướng quân làm ra vẻ cứng rắn không thừa nhận, “Cho dù ngươi bức ta đến chết, cái chết của con hắn cũng chẳng liên quan đến ta! Hơn nữa người chết không thể sống lại, bức ta thì có ích gì?”
Đi đến bước này, nhận tội là chết, không nhận cũng là chết, lão ta sao có thể thừa nhận chứ?
Hoắc Huyền đang định tiếp tục gia tăng hỏa lực thiêu lão ta, thì trên trời đột nhiên mây đen cuồn cuộn, bầu trời trong xanh thoáng chốc trở nên u ám, tiếp theo là sấm sét ầm ầm.
Mọi người còn tưởng là thiên phạt, sợ hãi ôm đầu thét chói tai.
Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền đồng thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy một con giao long toàn thân đen kịt, đang xoay tròn trong mây đen! Khí thế dữ dội.
Chư Tinh Tử tưởng mình hoa mắt, vội dụi mắt, lúc này nghe thấy sau lưng có người thì thào:
“Rồng? Là rồng đó!”
Nó lại ngẩng đầu nhìn, giao long đã bổ nhào xuống hướng nó, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nó lại cảm thấy có chút quen thuộc…
Nhưng nó nhanh chóng phát hiện, con rồng này thực ra không có sừng, nghiêm khắc mà nói, căn bản không phải chân long, mà là loài giao long trong truyền thuyết.
Hoắc Huyền trước khi con giao long hạ xuống, liền kéo hồn linh chắn trước mặt Chư Tinh Tử. Con giao long kia thấy hắn sắc mặt hung hãn, dường như có chút e dè, lập tức đổi hướng, đáp xuống khoảng đất trống trước mặt Trần thị.
Dân chúng dưới đất đã sợ ngất đi một nửa, nửa còn lại không dám động, chỉ ngây dại nhìn cảnh tượng như trong mơ trước mắt.
Hoắc Huyền vốn cho rằng con giao long này là trợ thủ của thần Thành Hoàng, kết ấn chuẩn bị giao chiến, nhưng ngay sau đó lại thấy trên lưng giao long có một thiếu niên bước xuống.
Trần thị vừa nhìn thấy thiếu niên kia, nước mắt bỗng chảy ròng:
“Thiếu An?”
Thiếu niên lau mắt, hướng bà hành lễ:
“Hài nhi bất hiếu, để mẫu thân đau lòng rồi.”
Trần thị che miệng, sau đó òa khóc chạy qua, nhưng lại chỉ xuyên qua thân thể kia.
Đó chính là hồn phách của Tấn Thiếu An, hắn chết khi mười lăm tuổi, hồn phách cũng chỉ có dáng vẻ mười lăm tuổi.
Bên này, Chư Tinh Tử khép miệng lại, nhìn về phía con giao long thiện ý kia, không ngờ giao long cũng đang nhìn nó, trong mắt đầy ý cười.
“…” Chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau?
Trần thị thấy mình không thể chạm được con trai, vội lau nước mắt hỏi:
“Con à, rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho mẹ biết, nếu có oan khuất, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con! Đừng sợ!”
Tấn Thiếu An trên đường đến đây, đã nghe giao long kể lại sự việc, hắn quỳ lạy mẫu thân, lại liếc nhìn Lưu tướng quân đang hoảng loạn bên kia, không chút do dự đem mọi chuyện năm đó kể ra hết:
Năm ấy sau khi ngã bệnh, tuy ý thức mơ hồ, nhưng hắn luôn nhớ rõ mình đã uống gì, thứ được đổ vào miệng căn bản không phải thuốc, toàn là nước trắng.
Nói chính xác hơn, chén thuốc vốn còn có mùi dược liệu nồng nặc, nhưng vừa vào miệng liền không còn vị gì.
Dù chỉ mười lăm tuổi, nhưng Tấn Thiếu An biết, bệnh rồi thì phải uống thuốc mới mau khỏi. Rõ ràng hắn nghe phụ mẫu mời đại phu, đại phu cũng kê đơn, bên cạnh còn có nô bộc thân cận, cho dù nô bộc hại hắn, thì vẫn còn nhiều lần chính mẫu thân nếm thử rồi mới đút cho hắn uống, mẫu thân hắn sao có thể không phân biệt được thuốc và nước trắng…
Chỉ có một đáp án duy nhất: thuốc vừa vào miệng liền biến thành nước.
Trong vô hình, Tấn Thiếu An cảm nhận rõ ràng có một sức mạnh đang ngăn cản hắn hồi phục. Có một lần, hắn gắng gượng mở mắt muốn nói với phụ mẫu, nhưng thân thể vừa động liền giống như bị vật gì đè chặt, thế nào cũng không nhấc lên được, muốn mở miệng cũng không bật ra nổi một chữ.
Phụ mẫu ở ngay bên cạnh, nhưng hắn lại không sao nói ra nỗi khổ của mình.
Cứ thế, Tấn Thiếu An bị bệnh mà chết. Hồn phách hắn thậm chí không thể ở lại bên người thân thêm một ngày, đã bị sức mạnh kia cưỡng ép lôi xuống âm giới, không thể trở ra.
Hắn mới mười lăm tuổi, chết còn mờ mịt, lại chưa kịp từ biệt phụ mẫu. Hắn không cam tâm, không muốn cứ thế đi đầu thai, nên luôn lang thang bên bờ sông Hoàng Tuyền nơi âm giới.
Cho đến gần đây, một người xưng là Phụng Cực Thiên Tôn xuất hiện, nói rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có một con giao long đưa hắn rời khỏi, hắn chỉ cần nhớ đi theo con giao long đó, không cần quay lại nữa.
Lưu tướng quân thấy ngay cả hồn phách của Tấn Thiếu An cũng đến rồi, liền biết mình hoàn toàn xong đời, lúc này lại nghe hắn nhắc đến danh hiệu của Phụng Cực Thiên Tôn, càng mặt mày xám như đất.
“Sao có thể… sao có thể thế này… Phụng Cực Thiên Tôn sao có thể quản đến chuyện nhỏ nhặt như vậy?!”
Không ai để ý đến lão ta.
“Lại là vị Phụng Cực Thiên Tôn kia…” Chư Tinh Tử cau mày thì thầm, “Nhưng sao ông ấy lại nói ngươi không cần quay về? Ngươi chết thật oan uổng, nhưng thân thể ngươi sau khi tên háo sắc kia thoát ra thì đã sớm mục nát, chắc là không thể hoàn dương nữa.” Huống chi, thuật hoàn dương chỉ có thể thi triển trong vòng bảy ngày sau khi chết, nay đã năm năm rồi, làm sao có thể thực hiện? Chẳng lẽ là muốn ngăn cản luân hồi của thiếu niên này sao?
Tấn Thiếu An xuất thần nhìn nó, hắn đã nghe giao long Ngao Nguyên nói về Chư Tinh Tử, biết chính nhờ người này và vị cao nhân kia ra tay, thân thể hắn mới không tiếp tục bị kẻ xấu chiếm giữ.
Tấn Thiếu An bước lên hành lễ, nghiêm túc đáp:
“Khởi bẩm ân công, vị Thiên Tôn ấy nói với ta, thần Thành Hoàng ở đây sắp lụi tàn, sau này sẽ có thần Thành Hoàng mới xuất hiện, ta… ta chính là đồng tử dưới trướng của thần Thành Hoàng mới.”
Chư Tinh Tử há hốc miệng.
Hết chương 32