Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 33

•Editor: Lan•

Chương 33

Lưu tướng quân làm thần Thành Hoàng đã trăm năm, vốn tự cho là kiến thức rộng rãi, thế nhưng hôm nay tất cả những việc lão ta từng nghĩ tuyệt đối không thể xảy ra… lại đều xảy ra.

Kẻ mang tiếng xấu xa khắp tu chân giới – Hoắc Huyền – vậy mà lại nghe theo sai khiến của một tiểu đạo sĩ, chỉ vì muốn đòi lại công đạo cho một phàm nhân tục gia?

Ngay cả Tôn Thần chí cao của Thần giới – Phụng Cực Thiên Tôn, cũng nhúng tay vào việc này!

Đầu óc lão ta ong ong, ngây ngẩn nhìn hồn phách của Tấn Thiếu An, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ người này vốn là thần tiên nào đó chuyển thế, nên hắn mới gây họa lớn thế này…

Chư Tinh Tử hoàn hồn, thấy Lưu tướng quân đang bị Hoắc Huyền bắt giữ lúc này đã lộ rõ dáng vẻ kinh hoảng, liền hỏi: “Ông còn có gì để ngụy biện nữa không?”

Lưu tướng quân im lặng, thấy Hoắc Huyền lại định đẩy lão ta vào lửa thiêu, lão ta vội nói: “Tấn Thiếu An bị cảm phong hàn đúng ngay vào ngày con cháu duy nhất của ta chết đi… Ta cũng không tự tay giết nó, chỉ là dùng pháp thuật đổi dược và nước mà nó uống thôi. Nếu nó đủ khỏe mạnh, không uống thuốc cũng tự khỏi, ta cũng sẽ không động thủ với nó nữa… Chỉ có thể nói, chỉ có thể nói là nó vận khí không tốt mà thôi!”

Đoạt xá tất để lại dấu vết. Ban đầu lão ta đã tính tìm một thân thể vừa chết để cho con cháu hoàn dương. Nhưng trong vòng bảy ngày ở thành Lăng Dương, người chết phần lớn hoặc già yếu, hoặc bệnh tật, hoặc là ăn mày nghèo khổ, lão ta sao có thể coi trọng?

Hôm đó, vừa khéo nghe thấy phụ mẫu Tấn Thiếu An đến miếu cầu phúc cho con trai bị bệnh, lúc ấy mới sinh ra ý niệm kia.

Nghe vậy, Trần thị tức giận đến nỗi thở không ra hơi, phải có nô bộc dìu đỡ mới không ngất lịm.

Chư Tinh Tử chưa từng thấy kẻ nào trơ tráo đến thế, liền bước tới nói: “Ông chẳng qua không muốn tự tay giết hắn mà thôi! Ông sợ dính vào nhân quả của hắn, bị Thần giới và Địa phủ phát hiện! Hồn phách của Tấn Thiếu An vốn không hề biết thân thể mình bị chiếm, lại càng không biết là ai đã biến thuốc của mình thành nước. Trong Địa phủ, cái chết của hắn chỉ là bệnh lâu ngày không khỏi, bệnh tình ngày càng nặng, chết vì bệnh là lẽ tự nhiên. Dù hắn muốn nói có kẻ động tay động chân vào thuốc, hắn cũng không có chứng cứ, càng không biết là ai! Nếu không phải hôm nay lộ ra, ai biết được một Thành Hoàng địa phương như ông lại hại người đến vậy?”

Bị nó bức ép từng câu, Lưu tướng quân đành tức giận nhìn quanh mọi người: “Năm đó ta vì dân thành Lăng Dương mà chết trận, ta chỉ muốn lưu lại một mạch huyết cho mình, như vậy có gì sai?”

“Phì!” Chư Tinh Tử chỉ thẳng vào mũi lão ta: “Con cháu ông hại bao nhiêu người, quan phủ giết hắn ta thì có gì sai? Tấn Thiếu An thì có lỗi gì? Dân thành Lăng Dương tôn ông làm thần Thành Hoàng, chính là ghi nhớ công lao của ông, cảm kích ông, đâu có thua thiệt ông chút nào! Con cháu ông bị chém giết, đó là vì hắn vô đức! Muốn trách thì trách nhà các người sao sinh ra được một súc sinh như thế! Hừ!”

Trần thị đã khóc đến nỗi không thành tiếng. Suốt hai ngày nay bà vẫn hồi tưởng mọi việc khi con trai mình bệnh năm năm trước, bà từng nghĩ là do mình sơ suất, không chăm sóc chu đáo, nào ngờ con trai lại chết oan ức như vậy. Rõ ràng phụ mẫu đều ở ngay bên cạnh, vậy mà hắn không cầu cứu được…

Bà không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng thảm thiết, đẩy nô bộc ra, rút dao trong tay áo nhằm thẳng Lưu tướng quân mà chém.

Nhưng Lưu tướng quân vốn không có thực thể, một nhát ấy chỉ xuyên qua kim quang, “choang” một tiếng đánh trúng đỉnh lư hương, sức lực quá mạnh, lại khiến giữa rãnh ngón bà rớm máu.

Chư Tinh Tử sững sờ, còn chưa kịp ngăn cản, Trần thị đã vứt dao, lao thẳng vào đại điện.

Sợ bà nghĩ quẩn, nó cùng Tấn Thiếu An vội vã đuổi theo, ai ngờ vừa bước qua cửa điện thì nghe “ầm” một tiếng dữ dội — tượng thần cao ba trượng liền ngã nhào xuống đất, vỡ tan.

Trần thị không biết lấy sức lực từ đâu, cứ thế mà xô ngã tượng thần… Hai tay đầy máu, tóc tai rối loạn, bà cắn răng khóc: “Con ơi, mẹ đã báo thù cho con rồi!”

“Mẹ!” Tấn Thiếu An nghẹn ngào lao đến, hắn muốn ôm mẹ, nhưng lại quên bản thân đã chết, chỉ có thể không ngừng xuyên qua thân bà.

Một đôi mẫu tử, chỉ có thể đối diện hư không mà ôm lấy nhau.

Chư Tinh Tử ngắm nhìn vài lượt, lặng lẽ lui ra, vừa xoay người, liền thấy ngoài đám đông có một bóng dáng quen thuộc đang nép trong góc.

… Là Tấn Phổ.

Những lời của Lưu tướng quân, Tấn Phổ đã nghe hết.

Ông ta dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất, đầu óc trống rỗng, làm thế nào cũng không dám tin con trai mình lại bị chính vị thần mà ông ta cầu khấn hại chết, mà năm đó ông ta còn ôm xác con, chủ động dâng cho hung thủ làm vật chứa…

Lưu tướng quân là thần Thành Hoàng, mọi sự trong miếu Thành Hoàng lão ta đều cảm ứng được. Giờ biết kim thân mình đã mất, chợt nhớ đến lời Phụng Cực Thiên Tôn truyền qua Tấn Thiếu An, hiểu rõ mình không thể làm Thành Hoàng ở đây nữa, lão ta đành nói: “Ta… ta tuy có lỗi với các ngươi, nhưng nể tình công lao trước kia, lại che chở các ngươi nhiều năm… xin đừng tận diệt ta!”

Chư Tinh Tử giờ nhìn lão một cái thôi cũng thấy buồn nôn, rút cây cờ nhỏ bên hông ra: “Dân chúng tôn ông làm thần, để ông hưởng hương khói trăm năm, thế mà ông lại làm chuyện này, đến giờ còn không biết hối lỗi. Nếu không kịp thời phát hiện, con súc sinh con cháu ông kia còn ch**m l** th*n th* Tấn Thiếu An, hại thêm bao người nữa? Muốn kết thúc dễ dàng như thế? Không cửa đâu!”

Một trận cuồng phong từ cây cờ nhỏ quét qua mặt Lưu tướng quân, đau rát y như bị tát mạnh, chưa từng chịu nhục nhã như thế, lão ta trừng mắt dữ tợn, nhưng ngay sau đó đã bị Hoắc Huyền ấn cả đầu vào trong lửa.

Mất kim thân và hương khói, lại bị ma hỏa thiêu đốt, Lưu tướng quân không chịu nổi nữa, hồn phách nổ tung, hóa thành vô số mảnh, lao vút lên trời.

Đây là hồn phách vỡ của thần linh, nuôi dưỡng ngàn năm vẫn có thể tụ lại. Hoắc Huyền đang định lập trận thu về, thì con giao long vốn đang xem trò náo nhiệt lại bất ngờ lao tới, há miệng nói: “Ân công nói rất đúng! Ngươi không chỉ hại Tấn gia, còn phá hoại đại điển tế thần, khiến lê của ta bán ế, năm nay buôn bán sa sút hẳn… Đừng mong chạy!”

Lời vừa dứt, những mảnh hồn phách kia liền bị gió giao long cuốn mây tan hút sạch vào bụng, không còn sót chút nào.

Chư Tinh Tử ngạc nhiên: “Giao long cũng ăn cái này? Thật sự ăn được sao? Không biết mùi vị thế nào…”

Hoắc Huyền: “…”

Ngao Nguyên nuốt xong, thấy Chư Tinh Tử nhìn mình chằm chằm, bỗng thấy hơi đỏ mặt.

Ngay sau đó liền nghe Chư Tinh Tử hô lên: “Á, Giao huynh, đầu huynh nổi u kìa! Không phải ăn hỏng bụng đấy chứ?”

“?”

Ngao Nguyên ngẩn người, bỗng đau đầu kịch liệt, đau đến mức vung đuôi quẫy mạnh, ngửa đầu gầm dài, chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong đầu muốn chui ra…

Trong lòng hoảng hốt, còn tưởng là do mảnh hồn kia gây họa. Khóe mắt lại thấy đuôi mình lớn thêm mấy phần, trong cơ thể trào dâng luồng linh khí thông suốt chưa từng có…

Chư Tinh Tử cũng tưởng y ăn bậy hỏng bụng, vội vàng giơ cây cờ nhảy cẫng dưới đất: “Giao huynh mau xuống đây, để ta thò tay móc miệng cho huynh, huynh nhanh nôn hết ra đi!”

“… Không được móc.” Hoắc Huyền nghiến răng, “Hắn đang hóa rồng.”

“Hóa rồng?” Chư Tinh Tử kinh ngạc, chẳng mấy chốc đã thấy trên đầu con giao long mọc ra đôi sừng hoàn chỉnh!

Trong chốc lát, mọi người đều quỳ xuống, hô to xúc động: “Là rồng! Quả nhiên là rồng thật!”

Ngay lúc đó, gia nô Tấn gia từ trong đại điện chạy ra kêu: “Tượng thần thay đổi rồi… Là Thành Hoàng mới! Từ nay Thành Hoàng của chúng ta chính là rồng! Chính là con rồng ấy!”

…Sự việc biến chuyển quá nhanh, Chư Tinh Tử cầm cây cờ ngẩn ngơ.

Con rồng trên không trung cũng đờ ra. 

Ngao Nguyên hóa rồng xong, đầu không còn đau, thân thể biến hóa to lớn, y cảm ứng được hết thảy trong ngoài miếu Thành Hoàng, tựa như đó chính là thân thể khác của y. Dù không tận mắt thấy tượng thần mới, y cũng biết mình đã trở thành vị Thành Hoàng mới.

Trong lòng y cực kỳ ủ ê, vốn chỉ muốn ra oai trước mặt Chư Tinh Tử, ai ngờ lại hóa rồng luôn rồi?

Hoàn toàn chưa chuẩn bị, tư thế cũng chẳng kịp bày, cơ hội hóa rồng duy nhất trong đời thế mà không thể thể hiện oai phong trước mặt Chư Tinh Tử…

Chư Tinh Tử hoàn hồn, thấy con rồng trên cao thần sắc lúng túng, liền tưởng rằng y hóa rồng thân thể quá lớn, không biết làm sao hạ xuống. Vội vung cây cờ gọi mọi người tản ra, để lại khoảng trống cho rồng đáp xuống.

Đợi không gian đủ rộng, nó liền vẫy cờ chỉ huy Ngao Nguyên h* th*n: “Bay từ hướng nam đi, bên đó không có cây lớn hay mái nhà. Đến gần mái thì cuộn đuôi lại! Đúng rồi, cuộn chặt chút, đừng để đập nát mái. Tiếp tục hạ xuống, đầu hướng bắc, đừng quét đuôi lung tung, cẩn thận làm bị thương người. Đầu có thể cử động, bên đó không có ai…”

Mọi người: “…”

Trở thành thần Thành Hoàng, Ngao Nguyên tự nhiên có thể khống chế thân thể rồng lớn nhỏ tùy ý. Nhưng thấy vẻ mặt vừa lo lắng vừa nghiêm túc của Chư Tinh Tử, y cố ý không biến hóa thân thể, mà một năm một mười theo chỉ huy của nó, đem thân rồng to bằng mấy gian phòng ổn ổn dừng ngay trên khoảng đất trống trước miếu Thành Hoàng.

Vừa dừng lại, Chư Tinh Tử liền nắm cây cờ chạy qua kiểm tra. Thân thể Ngao Nguyên dừng lại rất ổn, ngay cả hoa cỏ cũng không làm tổn hại, ngoan ngoãn cuộn mình lại nhìn nó. 

Chư Tinh Tử vẫn còn lo y ăn bậy thứ gì, ngồi xổm xuống định tách miệng rồng ra kiểm tra lần nữa, liền bị Hoắc Huyền một tay nhấc bổng lên:

“Hắn đã thành thần Thành Hoàng rồi, ngươi còn lo lắng làm gì?”

Chư Tinh Tử nghiêm túc giải thích: “Đây là động vật trân quý, không thể qua loa được.”

Hoắc Huyền: “…”

Ánh mắt Ngao Nguyên theo nó di chuyển, không nhịn được mở miệng: “Nguyên thân của ta là giao long, lần này có cơ duyên hóa rồng là nhờ ân công ban cho, chẳng tính là gì hiếm có. Ngược lại, ân công nhỏ bé như thế mà còn có thể hóa thành người, mới thật sự là trân quý.”

Chư Tinh Tử không ngờ y lại nhìn ra mình vốn là một con heo nhỏ, còn nói mình trân quý, lập tức đỏ vành tai: “Thật… thật vậy sao? Ta cũng là động vật trân quý?” Nói xong, hai cái móng giẫy trong không trung liền chụm lại như móng heo.

Hoắc Huyền đặt nó ra sau lưng, chắn tầm mắt, không vui nói: “Ngươi chẳng phải rất quan tâm Tấn gia sao? Lo gì con rồng này?”

Nghe vậy, Chư Tinh Tử lập tức nhớ đến Tấn Thiếu An. Giờ giao long đã hóa rồng thành thần, vậy Tấn Thiếu An chẳng phải là…

Nó kéo Hoắc Huyền chạy thẳng vào đại điện. Bên trong truyền ra tiếng khóc bi thương tột cùng của Trần thị. Hai người vừa bước vào liền thấy trên thân thiếu niên phủ thêm một tầng kim quang. Hắn hướng Trần thị dập đầu, rồi lại cảm ứng được bọn họ đến, lại hướng hai người hành lễ, bóng dáng ngay sau đó hóa thành một vầng sáng bay về tòa thiên điện bên cạnh.

Trần thị loạng choạng đuổi theo, liền thấy trong thiên điện đã nhiều thêm một tượng đồng tử bằng đá đứng đó.

Dân chúng ùa vào, ai nấy đều kinh hãi nhìn tượng đá. Chẳng bao lâu, có người phát hiện trên bia đá của thiên điện đã thêm một hàng văn tự, ghi rõ chức trách của đồng tử thiên điện: không quản chuyện địa phương, chuyên giám sát thần Thành Hoàng. 

Chư Tinh Tử xúc động vô cùng nhìn tượng đá trước mắt. Dù cho cảm thấy vị Phụng Cực Thiên Tôn kia kỳ kỳ quái quái, nhưng không thể không thừa nhận đây là kết cục tốt nhất.

Bản thân Tấn Thiếu An, đúng là rất thích hợp đảm nhiệm chức thần này, cũng tránh cho sau này thần Thành Hoàng phạm sai lầm.

Mà nó hoàn toàn không biết, lúc này Tấn Thiếu An cũng đang từ trong tượng đá nhìn Trần thị cùng nó. 

Gần như ngay khoảnh khắc trở thành đồng tử thiên điện, Tấn Thiếu An đã gạt bỏ hết thảy tình cảm. Giây trước còn vì Trần thị mà đau khổ, giây sau đã chẳng sinh nổi chút cảm xúc nào với người mẹ bi thương tột cùng ấy.

Nói đúng hơn, trong mắt hắn, tất cả mọi người đã chẳng còn phân biệt.

Hắn không còn yêu, cũng chẳng còn hận, chỉ bình thản nhìn đám người trước mặt, tựa như chỉ là một kẻ quan sát.

Tấn Thiếu An chợt nhớ lại câu Phụng Cực Thiên Tôn từng nói bên bờ trường hà: “Trong tâm thần linh không có ái, mới có thể dành đại ái cho thế nhân. Nếu Lưu tướng quân làm được như thế, gia đình các ngươi đã không gặp đại nạn này.”

…Thì ra là vậy, thì ra là vậy.

Thiếu niên trong tượng thần gật đầu với Trần thị, vung tay, đem thi thể trong quan tài chính điện toàn bộ hóa đi.

Tức thì có người kêu lên: quan tài cháy rồi!

Trần thị ngẩn người, hoàn hồn liền điên cuồng nhào tới.

Quá nguy hiểm, mọi người hợp lực ngăn bà lại.

Trần thị không thể qua được, chỉ thấy ngọn lửa cháy sạch trọn quan tài, sụp đổ gào khóc: “Thiếu An! Thiếu An! Con của ta—”

Tấn Thiếu An vẫn bất động.

Đã thoát khỏi nhục thân, không còn là người, thế gian không nên lưu lại dấu vết của hắn nữa.

Chuyện thần Thành Hoàng xem như đã giải quyết, nhưng Chư Tinh Tử lại phiền muộn mấy ngày. Nhớ đến hồi nhỏ, sau khi heo mẹ mắc dịch chết đi bị người ta vứt chôn, nó đã khóc mấy đêm liền, còn lén tới chỗ heo mẹ bị chôn mà trò chuyện, ngủ ngoài trời một đêm bị lạnh đến tỉnh mới nhớ quay về.

Khi đó nó từng cảm thấy như trời sập… Nỗi đau của Trần thị, nó thật sự đồng cảm.

Hoắc Huyền cũng nhìn ra tâm tình nó không tốt, liền không vội lên đường, dẫn nó đổi quán trọ nghỉ lại mấy hôm ở thành Lăng Dương.

Trong khoảng thời gian này, không ít dân chúng địa phương mang đồ ăn đến tạ ơn bọn họ. Nay thần Thành Hoàng là rồng, lại có thần linh giám sát, khiến tất cả dân cư thành Lăng Dương yên lòng vô cùng.

Chư Tinh Tử bụng nhỏ như thế, tâm tình ủ dột, khẩu vị cũng giảm, chẳng nhận những đồ ăn kia. Nhưng từ miệng họ, nó nghe thêm nhiều chuyện Tấn gi

Nghe nói sau hôm đó, Trần thị an táng tro cốt con trai, rồi tìm một đạo quán xuất gia.

Tấn Phổ khuyên ngăn thê tử không được, liền lâm bệnh một trận. Sau khi khỏi, lại từ họ hàng kế tự một đứa con…

Chư Tinh Tử nghe xong càng thêm u uất, về sau cũng chẳng hỏi thêm nữa, chỉ thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng Hoắc Huyền tiếp tục lên đường.

Hoắc Huyền thuê một cỗ xe ngựa, bên trong ngoài y phục của Chư Tinh Tử, còn để đầy sản vật đặc sản thành Lăng Dương, riêng mía đã chất mấy cây.

Chư Tinh Tử nhìn đống thức ăn đầy ắp, cảm thấy rất an tâm. Vừa lên xe liền vén rèm nhìn miếu Thành H**ng X* xa, cảm thán: “Hồi ấy con rồng đó đến thật kịp lúc!”

Hoắc Huyền hừ lạnh một tiếng. Hắn đã dựa vào khí tức đoán ra giao long kia chính là lão bà trên thuyền hôm trước, hẳn là đặc biệt vì Chư Tinh Tử mà tìm đến thành Lăng Dương, phát hiện nó muốn đối đầu cùng thần Thành Hoàng, mới chạy tới âm giới mang hồn phách Tấn Thiếu An đến đây…

Chỉ là hắn chẳng định nói ra, dù sao sau này cũng chẳng gặp lại… Đã thành thần Thành Hoàng, thì ngoan ngoãn ở yên đây, đừng ra ngoài quấy rầy heo con nữa.

Đang nghĩ thế, chợt nghe ngoài xe có tiếng rao: “Bán lê đây! Bán lê đây! Lê to ngọt mà rẻ đây!”

Hoắc Huyền: “…”

Chư Tinh Tử nghe đến rẻ, lập tức móc tiền kêu: “Dừng xe! Lê trước ta đều bán đi rồi, phải mua thêm vài quả ăn dọc đường!”

Hoắc Huyền mặt đen sì, bảo xe dừng lại.

Hai người xuống xe, Chư Tinh Tử liếc một cái liền nhận ra gương mặt lão bà kia, mừng rỡ: “Bà… bà chẳng phải chính là vị trên thuyền khi đó…”

Ngao Nguyên mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Huyền đã không nhịn nổi, túm lấy cổ áo y ép hỏi: “Ngươi dám theo dõi bọn ta?!”

“Huynh sao có thể đối xử với bà lão thế này, mau buông tay!”

“….” Ngao Nguyên biết thân phận mình đã chẳng giấu nổi Hoắc Huyền, đành biến lại chân thân, đem mọi việc nói rõ với Chư Tinh Tử đang ngơ ngác. 

“Lần này không phải theo dõi, mà là đưa tiễn.” Ngao Nguyên chắp tay nói: “Đương nhiên, ta cũng muốn đến gặp ân công thêm lần nữa. Ngoài lê, ta còn mang nhiều mỹ thực thành Lăng Dương. Nay ta là thần Thành Hoàng mới nơi này, vốn nên thay dân chúng tạ ơn các vị.”

Chư Tinh Tử còn ngẩn ngơ: “Bà lão, hóa ra huynh chính là huynh giao long kia…”

Ngao Nguyên: “…”

Hoắc Huyền tức giận: “Tránh ra, tanh chết, mọi thứ ta đã chuẩn bị cho y rồi, chẳng cần ngươi xen vào!”

Ngao Nguyên cố nén đối địch của Hoắc Huyền, nhìn Chư Tinh Tử vui vẻ nhận mình là huynh đệ mà trong lòng vừa cao hứng vừa mất mát. Giờ đây y đột ngột trở thành thần Thành Hoàng nơi này, chẳng thể rời đi lâu, tâm tình phức tạp vô cùng.

Nhưng nghĩ lại, mình chưa kịp nhờ bán lê mà thành phú hộ, đã biến thành thần Thành Hoàng, hình như cũng không tệ.

Trước kia một lòng vùi đầu buôn bán, vốn cho rằng hóa rồng vô vọng, mới tính toán trở thành phú hào nhất phương. Nay trở thành thần linh một phương, cơ duyên đều liên quan đến Chư Tinh Tử. Đây là ân công thực sự, vô luận công hay tư, y đều phải tiễn bọn họ một đoạn.

“Chi bằng thế này.” Ngao Nguyên liếc xe ngựa của bọn họ, nhìn Chư Tinh Tử đang chống nạnh hiếu kỳ đánh giá mình, mỉm cười: “Ân công không ngồi được pháp khí, là do thân thể yếu ớt. Không sao, rồng có chân khí hộ thể, ta sẽ làm tọa kỵ một ngày cho ân công, đích thân tiễn đến Vương Hư Quán!”

Hết chương 33

Bình Luận (0)
Comment