•Editor: Lan•
Chương 34
Chư Tinh Tử không ngờ một con heo nhỏ như mình mà cũng có ngày được “cưỡi rồng”, chuyện này còn cần suy nghĩ sao? Lập tức đồng ý ngay!
Đồng ý xong liền thấy sắc mặt Hoắc Huyền đen kịt, hoàn toàn không vui vẻ như mình. Nó chợt nhớ đến việc đối phương vừa rồi còn nói người ta “tanh mùi cá”, bèn vội nói: “Hoắc huynh, nếu huynh say rồng thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, chúng ta tách ra hành động. Tốc độ của huynh nói không chừng còn nhanh hơn bọn ta, vậy thì mình hẹn gặp nhau trước đạo quán là được!”
“Đừng có mơ.” Ánh mắt Hoắc Huyền hung dữ, “Ngươi còn muốn đi riêng với con giao long kia à? Không sợ dọc đường nó đem ngươi bán đi sao!”
“Không đâu, người ta bao nhiêu lê còn chưa bán hết, sao lại bán ta chứ? Ta cũng đâu có mấy lạng thịt!”
Vốn dĩ Ngao Nguyên đang rất giận, nhưng vừa nghe Chư Tinh Tử nói giúp mình, lập tức lòng nở hoa, bước tới dịu giọng: “Ân công, ta sao có thể hại ngài! Huống hồ nay ta đã trở thành thần Thành Hoàng của thành Lăng Dương, cho dù có chạy được hoà thượng cũng không chạy được chùa. Vị đại ca này nếu không ưa giao long thì cứ đi trước, ta lập tức chở ân công theo sau, có gì mà không yên tâm?”
“Ai nói ta đi trước?” Hoắc Huyền tức muốn chết, “Ta đi cùng y!”
Ngao Nguyên: “…”
Chung quanh toàn là bách tính, Ngao Nguyên không tiện hoá rồng ngay tại chỗ, bèn hẹn sẵn địa điểm với bọn họ, rồi lập tức đi tới chân núi ngoài thành chờ.
Ngao Nguyên vừa đi, Chư Tinh Tử liền vui vẻ lên xe ngựa. Nó hỏi Hoắc Huyền đang mặt nặng như chì: “Sao ta lại cảm thấy trên người Ngao Nguyên huynh không có mùi tanh gì cả? Huynh ngửi ra kiểu gì vậy?”
Hoắc Huyền chẳng buồn đáp.
Chư Tinh Tử đành khuyên: “Huynh đừng có thành kiến với người ta, huynh ấy vốn không sống ở biển, mà là giao long trong sông ngòi, càng gần gũi đất đai! Nhiều người còn nói heo hôi đó, nhưng ta thì chẳng thấy mình hôi chút nào.”
Hoắc Huyền lạnh lùng cứng ngắc: “Ngươi và hắn khác nhau. Dù có biến về heo con, ngươi cũng là thơm! Có thể so với hắn sao?”
“Đương nhiên rồi, bởi vì ta thích sạch sẽ, còn thích tắm rửa! Nếu có ai thấy ta là heo liền chê hôi, ta thật sự sẽ buồn chết mất! Cho nên huynh cũng đừng định kiến quá lớn với giao long, Ngao Nguyên huynh có lẽ cũng rất buồn trong lòng đó.”
“…” Buồn? Khoé môi Hoắc Huyền giật giật, con giao long thối tha kia lúc đi, rõ ràng đắc ý đến mức cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi!
Chẳng bao lâu, xe ngựa tới nơi.
Khi bọn họ xuống, Ngao Nguyên đã biến về nguyên hình — một con giao long đen nhánh khổng lồ cuộn mình dưới chân núi, khí thế oai phong lẫm liệt.
Chư Tinh Tử nhìn mà phấn khích vô cùng, tuy rằng hôm trước đã thấy dáng vẻ giao long ở miếu Thành Hoàng, nhưng lúc này vẫn rung động không kém chút nào.
Giao long mỉm cười hỏi: “Ân công muốn ngồi đầu ta hay ngồi lưng ta?”
Chư Tinh Tử còn chưa kịp trả lời, liền nghe Hoắc Huyền lạnh băng: “Cách xa cái đầu hắn ra!”
Ngao Nguyên rốt cuộc nhịn không nổi, đảo cặp mắt trắng dã.
Chư Tinh Tử vốn chẳng có yêu cầu gì với chỗ ngồi, nó đem hết bánh trái trong xe bỏ vào tay nải, đeo lên lưng, rồi cố sức trèo lên thân rồng.
Phía bên kia, Hoắc Huyền từ lâu đã đổi chiếc rương gỗ đàn hương vốn to và nặng thành một chiếc hòm dài có thể đeo sau lưng. Hắn nhẹ nhàng mang theo, rồi bấm quyết khiến con ngựa tự quay về thành.
Xoay người, liền thấy Chư Tinh Tử còn đang treo lơ lửng giữa thân rồng mà r*n r*, lập tức bước tới nâng người, ôm lên lưng giao long.
Ngao Nguyên đã chuẩn bị trước, biết Chư Tinh Tử không có pháp lực, lại sợ vảy rồng trơn khiến nó ngồi không vững, nên đã sớm đặt trên lưng mình một cái đệm hoa lệ tựa yên ngựa, vừa vặn một người ngồi.
Chư Tinh Tử nhìn thấy huynh đệ tốt chẳng có chỗ ngồi, thế thì sao được? Lập tức treo tay nải lên cổ mình: “Ta biến thành heo con đi, huynh bế ta ngồi trên đệm, thế là cả hai ta đều có chỗ rồi!”
Ngao Nguyên: …Giờ đi mua cái yên ngựa còn kịp không?
Hoắc Huyền cũng hơi ngạc nhiên, bật cười: “Không cần, chỉ là giao long nhỏ bé thôi, ta đã có thể giết thì cũng có thể ngồi.”
Ngao Nguyên: “…”
May mà không uổng công may vá cho người ta… yên rồng cực khổ khâu cả đêm, cuối cùng vẫn là ân công ngồi, Ngao Nguyên chẳng buồn so đo với Hoắc Huyền nữa.
Xác định cả hai ngồi ổn, thân rồng hơi chuyển hướng, liền vút thẳng lên trời, xuyên thẳng vào mây.
Cùng lúc đó, thân rồng đen nhánh toả ra một tầng chân khí, chặt chẽ bao lấy Chư Tinh Tử, khiến nó không bị tốc độ hay cao độ ảnh hưởng.
Vừa lên cao, Chư Tinh Tử đã kích động kêu to liên hồi. Lần này hoàn toàn khác khi được người ta cưỡi kiếm, tuy giao long lúc thì xuyên mây, lúc lại đảo nghiêng, nhưng nó chẳng thấy khó chịu chút nào.
Gió rất lớn, mái tóc dài đen nhánh tung bay như dòng nước, trên lưng rồng, thiếu niên với nốt chu sa nổi bật trên trán mở to đôi mắt sáng rực, nhìn quanh khắp nơi, chẳng nỡ chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên Chư Tinh Tử thoải mái đến thế khi ngắm nhìn đại địa từ trên cao, trong khoảnh khắc còn có cảm giác “trời cao mặc heo bay” đầy sảng khoái!
Chẳng trách tiên nhân đều thích cưỡi linh thú làm tọa kỵ!
Hoắc Huyền ngắm đôi mắt sáng rỡ ấy, khẽ hỏi: “Ngươi thích không? Ta bắt cho ngươi một con linh thú biết bay làm tọa kỵ nha..”
Chư Tinh Tử lập tức lắc đầu: “Ta vốn chỉ là heo hương con, cần gì tọa kỵ? Đều là động vật nhỏ, sao phải hại nhau?”
Ngao Nguyên nghe vậy cảm động không thôi: Quả nhiên là ân công!
Y nói: “Ân công, sau này ngài tới thành Lăng Dương chơi, nhớ tìm ta. Có ta ở đây, ngài muốn đi đâu, ta liền chở ngài tới đó!”
Hoắc Huyền lập tức hạ quyết tâm: Sau này tuyệt đối không đến thành Lăng Dương nữa.
Chư Tinh Tử chỉ cho rằng y khách sáo, liền cười hỏi: “Ngao Nguyên huynh, sau này Tấn Thiếu An sẽ cùng huynh cộng sự phải không?”
“Gần như thế. Nghe nói ngoài Lăng Dương, những nơi khác các cũng xuất hiện thêm một đồng tử giám sát bên cạnh thần Thành Hoàng, chắc là để tránh chuyện hoang đường như Lưu tướng quân trước kia… Nhưng ta ngoài việc trồng lê thì chẳng làm gì xấu, chẳng cần phải sợ.”
“Thế thì cũng tốt rồi.”
“Tốt thì tốt… nhưng mà đứa nhỏ kia đã khác trước rất nhiều. Lần ta đi Trường Hà tìm hắn, hắn còn là quỷ hồn, vẫn canh cánh không yên về gia đình, nhắc đến phụ mẫu là rơi nước mắt. Nhưng sau khi thành thần, lại như bỗng dưng chẳng còn hỉ nộ ái ố. Ta bảo hắn mẫu thân đã xuất gia, có muốn đi gặp không? Hắn thờ ơ, chỉ nói nhân quả trần thế đã kết thúc, không cần vướng bận gì nữa… Haizz, dù sao ta nghe cũng chẳng hiểu nổi…”
Chư Tinh Tử cũng không hiểu, nhưng nghĩ thần tiên vô tình, đối với bách tính mà nói lại chưa chắc là chuyện xấu. Nếu thần nhân mà cũng như phàm nhân, có thể kết giao, hối lộ, mua chuộc, quan hệ dây dưa chẳng dứt… thì mới thật sự đáng lo.
Bay thêm một lúc, Chư Tinh Tử cảm giác bọn họ đã vượt qua mấy thành trì. Nó nhìn thân rồng bên dưới không ngừng bay tới, sợ
Ngao Nguyên quá mệt, không nhịn được mà nói: “Ngao Nguyên huynh, nếu mệt thì nhất định phải nói với ta, ta sẽ tìm chỗ đất trống cho huynh nghỉ, thân rồng mới tinh thế này, ngàn vạn lần đừng để ngã hỏng.”
Hoắc Huyền: “…”
Ngao Nguyên cười ha hả: “Vậy thì đa tạ ân công!”
Còn cách Vương Hư Quán một đoạn, Chư Tinh Tử nhìn phong cảnh một đường, mắt dần mỏi, liền rúc vào ngực Hoắc Huyền, gục đầu ngủ thiếp đi.
Trong mơ, trước mắt nó xuất hiện Vương Hư Quán— tiểu đạo quán phủ đầy máu, trên đường núi, máu tươi uốn lượn chảy xuống, đỏ thẫm khiến người kinh hãi…
Chư Tinh Tử giật mình mở bừng mắt.
“Sao thế?” Hoắc Huyền thấy trán nó rịn mồ hôi lạnh, nhíu mày, “Ác mộng à?”
…Mộng?
Đúng rồi, là mộng thôi!
Bọn họ bây giờ vẫn chưa đến Vương Hư Quán.
Chư Tinh Tử nhìn xuống phía dưới, rồi lại mơ hồ nhìn về khoảng không phía trước, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi sợ hãi khi nghĩ đến việc đi Vương Hư Quán.
Hoắc Huyền lau mồ hôi trên trán nó: “Không sao, chỉ là một giấc mộng thôi.”
Chư Tinh Tử bất an nắm chặt cây cờ nhỏ bên hông, suy nghĩ cẩn trọng rồi nói: “Trước khi đến Vương Hư Quán, huynh hãy dùng lá bùa biến hóa lần trước biến chúng ta đi, để chúng ta quan sát trước đã. Nếu lỡ có nguy hiểm thì lập tức rời đi.”
Thấy nó thật sự bị dọa sợ, Hoắc Huyền không chút do dự đáp: “Được.”
Chư Tinh Tử vẫn chưa yên tâm, lại nhắc lại: “Chỉ cần có nguy hiểm, chúng ta lập tức đi! Nếu Phụng Cực Thiên Tôn hại chúng ta, bất kể ông ta là ai, ta… ta sẽ không bao giờ gặp ông ta nữa!”
Hoắc Huyền ôm chặt nó: “Được!”
Theo yêu cầu của Chư Tinh Tử, Ngao Nguyên hạ bọn họ xuống ở một ngọn núi cách Vương Hư Quán một đoạn.
Tia nắng chiều chiếu xuống vai hai người, sau khi con giao long rời đi, Chư Tinh Tử liền biến thành một con ong mật tròn trĩnh mập mạp nhờ bùa chú của Hoắc Huyền. Trong tay nó còn cầm chặt một cây cờ nhỏ bé đến mức gần như không thấy, cẩn thận bay theo sau một con vò vẻ hung dữ hướng về phía núi…
…
Thật ra, suốt quãng đường đến Vương Hư Quán, Hoắc Huyền cũng thấy kỳ lạ. Dù là Thiết Vô Vi hay các thuộc hạ ma tu khác, mấy ngày nay đều không truyền đến bất kỳ tin tức nào.
Điều này trái với lẽ thường. Dù có bị tập kích cùng lúc, thì loài quạ truyền tin ngửi thấy khí tức của ma tu cũng phải mang tin về mới đúng.
Nghĩ đến đây, hắn lại kẹp con ong mật đi theo phía sau vào giữa đôi cánh của mình, sợ rằng chỉ cần lơ đãng một chút thì sẽ mất hút.
Chư Tinh Tử ngoan ngoãn phối hợp. Nói thật, đôi cánh của nó không lợi hại như ong vò vẽ, khi bay cao rất mệt. Được kẹp như vậy ngược lại khá tiết kiệm sức.
Ong vò vẽ bay rất nhanh, Chư Tinh Tử vừa mới thở hổn hển vài hơi thì đã thấy Vương Hư Quán dưới ánh hoàng hôn.
Dù không phải vượt núi băng rừng mà đến, nhưng sau bao trắc trở cuối cùng được thấy nơi chôn nhau cắt rốn, trong lòng vẫn dâng lên cảm xúc khó tả, đôi mắt ong mật cũng trở nên ươn ướt.
Ông vò vẽ dùng cánh lau đi nước mắt cho nó, rồi cảnh giác quan sát xung quanh, không thấy khí tức thuộc hạ, cũng chẳng có hơi thở tu sĩ nào…
Hắn liền dẫn Chư Tinh Tử lặng lẽ bay vào đạo quán.
Vừa mới bước vào, cánh cửa liền “ầm” một tiếng khép chặt.
Hai người vừa định quay đầu, thì thấy trong quán nến tự cháy sáng lên, pho tượng Phụng Cực Thiên Tôn ở chính giữa mỉm cười nhẹ với bọn họ.
Hoắc Huyền lập tức ôm lấy ong mật muốn bay ra ngoài, nhưng cánh cửa kia như một tảng đá khổng lồ, thế nào cũng không mở ra được.
Trong điện ngoài pho tượng ra, không thấy bóng dáng một ai.
Chư Tinh Tử lập tức cảm thấy mình lại bị lừa, vội nhìn quanh, chỉ vào lỗ nhỏ trên mái hiên: “Chúng ta từ đó bay ra đi!”
Hoắc Huyền nhìn qua một cái, thấy nơi đó đã bị giăng cấm chế, liền lắc đầu: “Không ra được đâu.”
Lúc này nếu biến lại nguyên hình, có lẽ còn có thể dùng pháp trận mở cửa, nhưng chắc chắn bên ngoài có người mai phục sẵn. Nếu chỉ mình hắn thì không sao…
Hoắc Huyền nhìn Chư Tinh Tử, đao kiếm không có mắt, hắn không thể mạo hiểm. Lập tức ôm chặt ong mật bay lên phía đầu tượng thần.
Trước tiên phải xem chuyện gì đang xảy ra.
Đã không trực tiếp phục kích tại đây mà bày ra “bẫy”, chứng tỏ bọn chúng sợ đối đầu thật sự sẽ thất bại. Mục đích chính là bắt người trước, sau đó dùng pháp khí đối phó…
Hoắc Huyền vẫn chưa biết chúng có những pháp khí thần giới nào, nên càng không thể khinh suất.
Chư Tinh Tử cẩn thận nằm rạp trên đầu tượng, lo lắng nhìn ong vò vẽ đang ôm mình: “Xin lỗi, ta lại bị lừa, còn liên lụy đến huynh…”
Ong vò vẽ khựng lại, ghé sát tai nó an ủi: “Dù ngươi không đến, ta cũng sẽ đến.”
Có đến hay không Vương Hư Quán, vốn chẳng phải do bọn họ lựa chọn.
Hoắc Huyền thông qua Mã Tam Nương đã thấy được quá khứ của Chư Tinh Tử. Đã biết quan hệ giữa nó và Phụng Cực Thiên Tôn, thì càng không thể coi như không có chuyện gì. Đến đây chỉ là sớm hay muộn.
Chư Tinh Tử lại không hiểu, nếu Phụng Cực Thiên Tôn thực sự lợi hại như thế, muốn hại nó thì tại sao phải bắt nó đến Vương Hư Quán? Sao không nhân lúc bọn họ sơ hở trên đường mà bày bẫy phục kích, chẳng phải càng dễ thành công hơn sao?
Cứ mơ hồ bắt người đến Vương Hư Quán, mà đến thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ phòng bị… Làm vậy rốt cuộc có ý gì?
Nghĩ tới đây, bên ngoài truyền vào tiếng người:
“Người có ở trong đó không?”
“Không thấy, nhưng pháp khí của Thiên Tôn vừa động, đã cảm ứng được bọn chúng rồi!”
“Hay lắm! Giờ có trưởng lão của trăm môn phái, lại thêm bảo vật của Thiên Tôn trong tay, còn sợ không giết được Hoắc Huyền sao? Ha ha ha…”
Chư Tinh Tử nghe vậy ngẩn ra, rồi lập tức tức giận, nhỏ giọng hỏi Hoắc Huyền: “Huynh quen bọn họ à?”
Hoắc Huyền: “Có người của Cửu Thiên Kiếm Tông.”
Chư Tinh Tử thấy bọn ngoài cửa chưa có ý định xông vào, bèn nằm trên tượng tiếp tục hỏi nhỏ: “Cửu Thiên Kiếm Tông? Bọn họ là kẻ thù của huynh sao?”
Hoắc Huyền gật đầu, rồi lại lắc đầu cười: “Kẻ thù của ta nhiều vô số, nhưng Cửu Thiên Kiếm Tông ngoài là kẻ thù, cũng là sư môn của ta, không dễ gì quên được.”
Chư Tinh Tử chớp mắt chậm rãi, ngay sau đó nghe bên ngoài có tiếng lão giả hét lớn:
“Hoắc Huyền! Ta biết ngươi ở bên trong, đừng hòng trốn thoát. Đám thuộc hạ của ngươi sớm đã bị Thiên Tôn nhốt trong mật cảnh, ngươi sắp được đoàn tụ với bọn chúng rồi! Ha ha ha… Nếu muốn chết nhanh gọn, chi bằng bây giờ ra đây!”
Chư Tinh Tử lần đầu nghe thấy tiếng cười ghê rợn đến vậy, nó nhìn về phía Hoắc Huyền, thấy Hoắc Huyền cũng đang cười, trong mắt toàn là băng sương.
Bên ngoài vẫn hô to:
“Hoắc Huyền, ngươi ngày trước làm điều ác, giết hại sư huynh đồng môn, làm chuyện bất nhân bất nghĩa! Ngươi tưởng bọn ta không có cách nào trị ngươi, nhưng nhiều kẻ bất nhân tất tự diệt, ngay cả thiên đạo cũng muốn giết ngươi. Bọn ta chỉ là thuận theo thiên ý! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Chư Tinh Tử cau mày: “Sao bọn họ lại thế? Thiên đạo còn giết cả người thân của Mã Tam Nương đó thôi! Thiên đạo nào phải thuận theo lẽ trời chứ!”
Thấy nó tức giận phồng má, Hoắc Huyền liền vơi đi phần lớn sát khí trong mắt. Ôm lấy ong mật, hắn khẽ hỏi: “Bọn họ nói ta giết sư huynh đồng môn, ngươi không sợ sao?”
Con ong nhỏ với cái mũi như heo nhìn hắn: “Ta chưa thấy, thì ta không tin. Hoắc huynh là người tốt, ta đã ăn Trường Sinh đan của huynh, huynh cũng không giết ta, sao có thể giết đồng môn sư huynh được?”
Hoắc Huyền ôm nó chặt hơn, giọng trầm thấp: “Ngươi không giống bọn họ. Kẻ khác mà ăn Trường Sinh đan của ta, ta sẽ luyện kẻ đó thành đan dược.”
“…”
“Ta quả thực đã giết bọn họ. Nhưng những kẻ đó vốn đáng chết!”
Con ong mật ngẩn người một lúc, rồi nhớ tới việc Hoắc Huyền từng nói linh căn của mình đã bị phế, vĩnh viễn không thể thành tiên, bèn vo ve: “Cũng phải, Lưu tướng quân kia còn là thần Thành Hoàng, vậy mà cũng chẳng tốt đẹp gì… Chúng ta đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần rồi, ta còn không hiểu huynh sao? Huynh làm gì chắc chắn có lý do của huynh.”
“…”
Hoắc Huyền không nhịn được, cúi xuống hôn một cái lên cái đầu ong mật lông xù của nó. Hôn xong, nhìn bộ dáng ngơ ngác kia, hắn lại hận không thể đem người nuốt vào bụng mới cam lòng.
Bên ngoài, đám người chửi mắng một hồi lâu, thấy Hoắc Huyền vẫn không có phản ứng, cũng chẳng có động tĩnh gì, ai nấy đều lấy làm lạ.
Đây không giống phong cách của Hoắc Huyền chút nào.
Bị mắng câu đầu tiên, hắn vốn phải giống như chó điên lao ra liều mạng với bọn họ mới đúng.
Khi lập kế hoạch, bọn họ đã chuẩn bị sẵn hai phương án. Phương án thứ nhất là chửi mắng ép Hoắc Huyền ra ngoài, sau đó chia làm hai nhóm: một nhóm cầm pháp khí của Thiên Tôn bao vây công kích Hoắc Huyền, nhóm còn lại đi bắt tên đạo sĩ đi cùng hắn. Dù Hoắc Huyền có chạy thoát, thì cũng có thể dùng đạo sĩ kia làm con tin… Tốt nhất chính là lợi dụng đạo sĩ khiến Hoắc Huyền phân tâm, để Bọn họ có thể chém giết hắn ngay tại chỗ.
Phương án thứ hai, trực tiếp dùng pháp khí của Thiên Tôn bức hắn vào trong mật cảnh.
Ai nấy đều muốn tự tay giết Hoắc Huyền, hơn nữa còn hiểu rất rõ tính tình hắn: muốn hắn nhịn nhục chịu bị mắng, so với lên trời còn khó hơn!
Nào ngờ mắng nửa ngày, người lại chẳng ra!
Nếu không phải la bàn chỉ rõ người đang ở trong đó, bọn họ còn tưởng gặp quỷ.
Bên ngoài, trưởng lão Cửu Thiên Kiếm Tông không nhịn được nói: “Hay là chúng ta xông thẳng vào?”
Chưởng môn lắc đầu: “Ngươi quên Thiên Tôn đã dặn thế nào rồi sao? Tuyệt đối không được vào! Ngươi đã quên bài học những kẻ biến mất trước đó à?”
“Vậy… cứ chờ thế này sao?”
Chưởng môn trầm ngâm một lúc, lại lắc đầu: “Không thể đợi thêm. Nếu để Hoắc Huyền phát hiện ra sơ hở của cấm chế, thì công sức của chúng ta coi như uổng phí. Mau dùng Huyền Băng Tỏa mở mật cảnh ra!”
Trong điện, Chư Tinh Tử đang vắt óc suy nghĩ cách rời khỏi, chợt thấy một luồng bạch quang chói mắt ập tới—
Hoắc Huyền tưởng bên ngoài có người tấn công, lập tức biến lại nguyên thân, nhét con ong mật tròn trịa vào tay áo giấu kín, rồi ngưng tụ kiếm khí trong lòng bàn tay, vung ra chém tới.
Chư Tinh Tử trốn trong tay áo, sốt ruột ghé mắt nhìn qua khe hở, chỉ thấy ánh sáng trắng rực rỡ, ngày một lớn, khiến trước mắt chao đảo, rồi bất giác hôn mê…
Đến khi mở mắt lại, Chư Tinh Tử ngẩn người.
Nó vẫn còn trong tay áo của Hoắc Huyền, nhưng bên ngoài đã là trời đất băng tuyết, hiển nhiên không phải nội điện Vương Hư Quán nữa.
Nó vội vã bò ra, định bay lên, lại bị một bàn tay khum lại giữ lấy.
Hoắc Huyền nâng nó trong tay, giọng lo lắng: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Chư Tinh Tử lắc đầu, thấy Hoắc Huyền cũng không bị thương thì mới thở phào: “Chúng ta ra ngoài rồi sao? Sao lại biến thành mùa đông thế này?”
Hoắc Huyền lắc đầu: “Đây hẳn là mật cảnh bọn chúng nói.” Vừa nói, hắn vừa dùng bùa chú biến Chư Tinh Tử trở lại nhân thân.
Hai người nắm tay đứng giữa trời đất mênh mông băng tuyết, dường như thế gian chỉ còn lại mỗi bọn họ.
Chư Tinh Tử ôm chặt cây cờ nhỏ, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Đúng lúc đó, cách đó không xa vang lên một tiếng gọi: “Chủ thượng! Tiểu heo đệ!”
…Là Thiết Vô Vi!
Nó quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Thiết Vô Vi dẫn theo mấy ma tu bay tới.
Chư Tinh Tử mừng rỡ: “Thiết huynh đệ! Huynh cũng ở đây sao?”
Thiết Vô Vi khổ cười: “Nói thì dài… Không chỉ ta, mà bằng hữu của đệ ở thành Cửu U cũng ở đây!”
“Cái gì? Họ đâu rồi?”
Thiết Vô Vi chỉ về phía sườn núi xa xa. Thấy Hoắc Huyền đang nắm tay Chư Tinh Tử, gã khẽ cười, bước lên dẫn đường: “Đi theo ta là được.”
Theo Thiết Vô Vi đi lên bậc đá, Chư Tinh Tử mới phát hiện trên núi lại có một đạo quán giống hệt Vương Hư Quán!
Đến cửa đạo quán, quả nhiên thấy vô số gương mặt quen thuộc.
Bách Lý Thừa Phong, Hoàng Khuyển… đều ở cả!
Chư Tinh Tử vừa mừng vừa lo, đông người thì dễ bàn bạc đối sách, nhưng tất cả bị giam cầm nơi này, khiến nó vô cùng khó chịu.
Trên đường, nó đã nghe Thiết Vô Vi kể qua: Bách Lý Thừa Phong sau khi tìm được pháp khí ở thành Cửu U liền đi thẳng đến Vương Hư Quán chờ nó, nhưng vô tình sa vào mật cảnh này… Đã bị giam mấy ngày, thế nào cũng không thoát được.
Khi đó, Hoắc Huyền nói: “Nơi này mang khí tức Thần giới, người ngoài Thần giới rất khó thoát ra.”
Thấy Bách Lý Thừa Phong và mọi người vẫn bình an, Chư Tinh Tử yên tâm phần nào, liền theo bọn họ vào trong đạo quán, kể lại nguyên do.
Đạo quán này bề ngoài giống hệt Vương Hư Quán, nhưng bên trong lại chẳng có tượng thần nào, trống trải tàn tạ.
Thiết Vô Vi cùng mọi người nhóm lửa, bọn họ ngồi trong đó, ít ra ấm áp hơn ngoài trời.
Mọi người quây quần bàn bạc.
Thiết Vô Vi nói: “Mật cảnh này hẳn tọa lạc trên một ngọn tiên sơn. Bọn ta đã thử đủ cách, hoàn toàn không thể rời khỏi vài ngọn núi kề sát nhau này, như thể bị cấm chế Thần giới bao phủ… Muốn tiến vào, chắc chỉ có thể thông qua Vương Hư Quán.”
Chư Tinh Tử hơ tay bên lửa, hỏi: “Vậy có thể nhờ đạo quán này tìm đường ra không?”
Thiết Vô Vi lắc đầu: “Bọn ta đã thử suốt nhiều ngày, từng tấc tường gạch đều đã dò xét, không có lối thoát… Bọn ta đều bị một luồng bạch quang cuốn vào, bên trong mang khí tức pháp khí thượng cổ. Đạo quán này hẳn chỉ là thông đạo, muốn ra ngoài, nhất định phải có pháp khí ấy.”
Chư Tinh Tử hiểu rồi: đạo quán chẳng khác nào ổ khóa, mà pháp khí kia mới là chìa khóa… nhưng chìa đang nằm trong tay kẻ thù bên ngoài.
Chẳng lẽ bọn họ mãi mãi không thể ra ngoài?
Chư Tinh Tử co chân, gục đầu lên gối, lòng ngập tràn ấm ức. Nó thật sự không hiểu Phụng Cực Thiên Tôn vì sao lại đối xử với mình như vậy. Lừa nó đến đây chỉ để nhốt lại thôi sao? Tại sao còn phải sai khiến các môn phái nhằm vào Hoắc Huyền? Tại sao phải lôi kéo cả bằng hữu của nó vào đây? Vì sao… vì sao lại phải làm thế với nó?
Nghĩ mãi không thông, ấm ức dâng đầy, đúng lúc ấy Bách Lý Thừa Phong nói: “Thuở nhỏ ta ở trong tông môn, từng nghe một câu chuyện. Thần giới coi trọng số mệnh. Một người có duyên với Thần giới sẽ được định sẵn sinh – tử, nơi sinh – tử, tất cả đều viết trước ở vòng luân hồi. Nếu có sai lệch, sẽ không thể quay lại Thần giới. Phụng Cực Thiên Tôn vốn là người Thần giới, lại quen biết ngươi, có lẽ… chính là đang thực hiện việc này.”
Chư Tinh Tử ngẩng đầu: “Ý huynh là… phải có người chết ở nơi này?”
Bách Lý Thừa Phong im lặng không đáp.
Sắc mặt Hoắc Huyền chợt tái nhợt, hắn nhớ lại giấc mơ kia, lập tức nắm chặt tay Chư Tinh Tử, đột ngột đứng dậy: “Ta đi xem thử!”
Hắn không thể ngồi yên chờ chết!
Chư Tinh Tử theo hắn ra ngoài. Khi đi đến cửa, nó lén quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiết Vô Vi trước đống lửa lắc đầu ủ rũ, Bách Lý Thừa Phong nhắm mắt ngồi yên, còn những người khác cũng đều là dáng vẻ chẳng còn hi vọng.
Nó còn muốn nhìn kỹ, thì nghe Hoắc Huyền nói: “Ngươi biến thành ong mật, trốn vào áo ta đi.” Không đặt người trước mắt, hắn tuyệt đối không yên tâm.
Chư Tinh Tử lắc đầu, kéo tay hắn đi được mấy bước mới khẽ nói: “Huynh đừng lo, ta nghi ngờ Thừa Phong kia không phải thật. Nếu huynh ấy là giả, thì những gì huynh ấy vừa nói… cũng chưa chắc đúng.”
Hoắc Huyền thoáng sững người.
Chư Tinh Tử quả quyết: “Thừa Phong tuy từng tu luyện trong tông môn, nhưng huynh ấy rất ghét nơi đó. Tu sĩ đã từng hại huynh ấy, còn khiến mắt huynh ấy bị thương. Mỗi lần nhắc đến, huynh ấy luôn vô cùng căm hận… Nhưng vừa rồi huynh ấy lại không như vậy! Hơn nữa, huynh ấy cũng chẳng nhắc tới pháp khí mà huynh ấy từng tìm cho ta, điều này càng không hợp với phong cách của huynh ấy. Còn Thiết huynh đệ nữa, tuy nhìn thì không khác trước, nhưng hôm nay từ đầu tới cuối hắn chưa từng liếc trộm cây cờ nhỏ của ta. Trước đây hắn luôn nhìn trộm… Ta nghi ngờ, trong nơi này, thật sự chỉ có chúng ta thôi!”
Hoắc Huyền chấn động.
Ngoài Chư Tinh Tử, hắn vốn chẳng để tâm đến ai, nên không nhận ra những khác thường này.
Chư Tinh Tử nói: “Ta thấy ở trong đạo quán càng nguy hiểm. Chúng ta nên tìm chỗ khác trú tạm, rồi nghĩ cách rời đi.”
Hoắc Huyền khẽ ừm một tiếng. Thấy đôi chân nó có chút run, liền bế ngang xuống núi.
Chư Tinh Tử lúc đầu còn giãy giụa, nhưng sức Hoắc Huyền quá mạnh, nó cũng không phí sức nữa, rúc vào ngực hắn, buồn bực nói nhỏ: “Hoắc huynh, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, huynh yên tâm đi.”
Hoắc Huyền biết, mỗi khi Chư Tinh Tử an ủi người khác, chính là lúc nó sợ hãi nhất. Hắn áp cằm lên trán nó, nhẹ nhàng cọ sát: “Ừm, ta nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Bên ngoài lạnh buốt, Hoắc Huyền tìm được một sơn động, mở hòm hành lý mang theo, lấy ra áo choàng, quấn Chư Tinh Tử thành cái kén, rồi vội vàng nhóm lửa.
Chư Tinh Tử vén lớp áo dày gọi hắn: “Hoắc huynh, ta ấm rồi, mau vào đây.”
Trong động có một khúc quanh, gió không lùa vào được, nhưng Hoắc Huyền vẫn cảm thấy ngồi chắn phía trước hắn mới an tâm, vừa có thể che gió, vừa có thể ứng phó nguy hiểm bất ngờ. “Ta không lạnh.”
Chư Tinh Tử thấy hắn không vào, lại co người vào trong áo, thở dài.
Hoắc Huyền nhìn nó một cái: “Đói không?”
Chư Tinh Tử lắc đầu, giờ nó chẳng có khẩu vị gì: “Ta ngủ một lát đã.”
“Ừm, ngươi ngủ đi, tỉnh dậy ta tìm đồ ăn cho ngươi.”
Nghe đến đồ ăn, mắt Chư Tinh Tử liền chua xót. Nhưng nghĩ có lẽ tỉnh dậy là đã ra ngoài, nó lại nặn ra một nụ cười.
Trong ánh lửa, Hoắc Huyền nhìn nó chăm chú không chớp.
Nửa đêm gió mạnh, trong động chỉ còn than hồng. Chư Tinh Tử dường như mơ mộng, khẽ rên một tiếng.
Hoắc Huyền tưởng nó lạnh, liền ôm người cả áo choàng vào lòng sưởi ấm. Nhưng vừa ôm xong, thân thể mềm dài kia bỗng biến thành một con heo con hồng hào, tròn mũm mĩm.
Heo con chỉ chiếm một góc nhỏ trong áo choàng, đầu nhô ra, mắt khẽ hé, như đang mơ màng nói mê: “Hoắc huynh… ta ấm rồi, mau vào đi… ta không chiếm chỗ đâu… huynh ôm ta ngủ nhé…”
Bàn tay rộng lớn của nam nhân bao bọc lấy con heo nhỏ trong lòng, rất lâu vẫn chẳng nhúc nhích.
Hết chương 34