•Editor: Lan•
Chương 35
Khi còn là một con heo con, Chư Tinh Tử hầu hết thời gian trong ngày đều ngủ. Sau này biến thành người, thời gian ngủ mới ít đi một chút. Giờ tiến vào bí cảnh, ngược lại lại trở về trạng thái trước kia, vừa nhắm mắt là lập tức ngủ say, như thể đã mệt mỏi nhiều ngày rồi. Nửa đêm bị Hoắc Huyền bế lên, mơ mơ màng màng nói xong câu kia, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, hơi thở đều đều lại ngủ tiếp.
Trong mơ, nó cảm thấy mũi ngứa ngứa, mặt cũng ngứa, hình như đang bị ai đó hôn mạnh. Nó đưa móng lợn đá một cái, đá xong thì toàn thân chẳng còn sức, nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Tỉnh dậy thì ánh sáng bên ngoài chói lòa, heo nhỏ trong chiếc áo choàng dày ngửa đầu nhìn quanh, phát hiện trong chăn không có Hoắc Huyền. Nó ngẩn ra một lát, ngẩng lên mới thấy hóa ra Hoắc Huyền ôm cả nó lẫn áo choàng trong lòng.
Trong mắt nam nhân có tơ máu, hiển nhiên một đêm chưa chợp mắt. Không biết vì sao, trên mặt còn có dấu móng heo.
Chư Tinh Tử vội vàng dùng móng đập ngực hắn: “Thật là, bảo huynh ngủ mà lại không chịu ngủ! Ta còn nhường chỗ cho huynh rồi mà… Đêm nay không được thế nữa đâu đấy!” Nói xong, lại lo lắng hỏi: “Cả đêm huynh ngồi đây sao? Không lạnh à?”
Hoắc Huyền nhìn nó: “Không lạnh, vì ngươi ấm.”
Chư Tinh Tử hơi bất ngờ, lại có chút đắc ý: “Ta quả thật là nóng người mà.” Rồi hỏi: “Bây giờ mới sáng sao?”
Hoắc Huyền lắc đầu: “Đã là buổi chiều rồi.”
“Cái gì?! Ta ngủ lâu thế á?”
Hoắc Huyền lại chẳng thấy lâu. Hắn buộc áo choàng thành một cái bọc, heo con vẫn ngồi yên ổn trong đó, thoắt cái đã đeo chéo trước ngực: “Đói rồi phải không? Ra ngoài tìm chút đồ ăn cho ngươi.”
Số lương thực Chư Tinh Tử mang theo đã để dưới chân núi trước khi vào Vương Hư Quán, giờ ngoài một rương quần áo thì chẳng còn gì. Muốn ăn thì chỉ có thể tự lo liệu.
Chư Tinh Tử bị hắn cõng ra khỏi hang, ánh sáng bên ngoài chói đến mức phải che mắt, khẽ nói: “Huynh đặt ta xuống đi, ta cùng huynh tìm, mũi ta rất thính, biết đâu có thể ủi ra thứ ngon lành.”
Hoắc Huyền hoàn toàn không nghe. Ở đây toàn băng tuyết, ủi một cái mũi đã đau rồi.
Thấy hắn không để ý, Chư Tinh Tử lại nói: “Ta không giỏi săn bắn, vậy huynh đặt ta ở trong hang đi, ta đợi huynh về, để huynh đỡ tốn sức phải cõng thêm.”
Hoắc Huyền vẫn không đồng ý. Ở nơi này chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể biến mất, hắn tuyệt đối không để nó rời khỏi tầm mắt.
Chư Tinh Tử thấy hắn kiên quyết thì ngoan ngoãn ngồi trong bọc, chỉ ló đầu ra tìm kiếm cái ăn.
Nhưng trong núi rừng chẳng thấy bóng dáng sinh vật sống nào, lấy đâu ra thức ăn?
Chư Tinh Tử chợt nhớ đến Vương Hư Quán hôm qua, ngoảnh lại nhìn về phía ấy, chẳng thấy bóng người, liền hỏi: “Thiết Vô Vi bọn họ không xuống tìm huynh sao?”
“Ừm, từ hôm qua đến giờ, người trong đạo quán đều chưa xuất hiện.”
Xem ra nó đoán không sai! Bình thường mà nói, cả đêm không về, dù là Thiết Vô Vi hay Bách Lý Thừa Phong đều phải ra tìm mới đúng.
Heo con nằm trong bọc, thấy ánh sáng nơi chân trời dần tắt, biết sắp tối, bèn nói: “Hoắc huynh, chúng ta quay về thôi. Trước khi đến đây ta đã ăn nhiều, có thể chịu được một thời gian.”
Hoắc Huyền vượt qua hai ngọn núi vẫn không thấy thú vật, chẳng có ý định quay lại: “Trên bờ không có thì xuống nước tìm.”
Chư Tinh Tử còn chưa hiểu “xuống nước tìm” là gì thì Hoắc Huyền đã bước ra mặt băng, dùng kiếm đâm thủng, rồi rạch ngón tay, nhỏ máu xuống.
Heo con sững lại, vội chộp lấy tay hắn: “Huynh làm gì vậy?!”
Máu nhuộm đỏ cả nửa móng heo, Hoắc Huyền nhíu mày, vội lau sạch cho nó rồi cầm máu, trầm giọng nói: “Trong tiên sơn bí cảnh không thể nào không có sinh linh. Nơi này hoặc là chốn thần tiên, hoặc là nơi trấn áp tà vật… Mấy vị chưởng môn kia đều cực kỳ sợ hãi, xem ra là trường hợp sau.”
Nghe vậy, Chư Tinh Tử cũng hoảng: “Không đến mức thế chứ?”
Vừa dứt lời, dưới nước đã có bóng cá đen bơi tới.
Hoắc Huyền cầm kiếm, mặt trầm xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy sáng rực của con cá.
Đây là bữa ăn của heo con.
Heo con cũng nín thở, không dám động.
Đợi cá bơi theo vết máu lại gần, Hoắc Huyền lập tức đâm xuyên, cánh tay cắm sâu vào nước, động tác nhanh gọn, xuyên qua làn nước loang máu, một phát tóm đầu cá, hất mạnh lên bờ.
Đó là một con cá biển mập ú, giãy mấy cái rồi nằm im.
Nhanh như vậy đã bắt được cá, Chư Tinh Tử mừng rỡ vô cùng. Nhưng nghĩ đến việc nó bơi theo máu thì lại thấy sợ, vội nhìn tay hắn: “Nó không cắn huynh chứ? Hàm răng con cá này to thật…”
Có được thức ăn, Hoắc Huyền tâm tình tốt hẳn, lắc đầu, xách cá rửa sơ dưới nước, rồi mang về hang.
Chư Tinh Tử nửa thân người thò ra quan sát con cá, lúc thì thấy cá đáng sợ, lúc lại thấy cá béo ngon, đủ ăn mấy ngày. Nó nghiêng đầu nói: “Chúng ta về làm cái cần câu đi, trước khi ra ngoài thì ở đây câu cá cũng được.”
Hoắc Huyền tưởng tượng cảnh heo con câu cá… dứt khoát lắc đầu: “Không được.”
Cá cắn câu thì chắc chắn heo con bị lôi đi mất.
…Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Chư Tinh Tử đành rụt vào bọc, không nói gì nữa.
Trước khi về hang, Hoắc Huyền còn chặt ít củi khô đem theo nhóm lửa.
Khi nhóm lửa, Chư Tinh Tử biến lại thành người, ngồi xổm bên cạnh con cá cạo mấy cái vảy. Vảy cá rất to, nó nghĩ có thể dùng làm xẻng đào tuyết.
Cá được nướng trên lửa.
Chẳng bao lâu hương thơm lan tỏa, Chư Tinh Tử vừa sưởi vừa ngửi mùi cá, tâm trạng cực kỳ tốt: “May mà là mùa đông, ăn không hết thì chôn trong tuyết, không sợ hỏng!”
Ánh mắt Hoắc Huyền tối lại, nhìn dáng vẻ vui mừng của nó, cứ như người chịu ấm ức hôm qua hoàn toàn không phải là nó vậy.
Ăn xong, còn nửa con. Chư Tinh Tử lo lắng tìm một chỗ có tuyết trong hang, trước dùng vảy cá đào một lúc, thấy chậm quá, liền biến lại thành heo dùng mũi ủi. Chưa được mấy cái đã bị Hoắc Huyền bế đi, hắn trực tiếp dùng kiếm chấn nứt nền tuyết, chôn nửa con cá xuống.
Chư Tinh Tử, mũi đỏ ửng, nói: “Kiếm của huynh sau này không cùn đi chứ?”
“…”
Hoắc Huyền nhanh chân bế nó về bên đống lửa, đôi tay ấm áp xoa mũi nó: “Mũi có đau không? Sau này đừng ủi bậy bạ.” Thật sự là không thể rời mắt một giây!
“Không đau, chỉ mát mát thôi.” Heo con giơ móng sưởi lửa, “Mũi heo là để ủi mà, huynh đừng làm quá lên!” Nói xong, nó còn ấn mạnh mũi vào lòng bàn tay hắn, chứng minh mũi mình linh hoạt.
Hoắc Huyền bị nó ủi đến run tay, trong lòng mềm nhũn.
Trên người Chư Tinh Tử có mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, hắn cúi xuống ôm chặt heo con, nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Muốn hủy bí cảnh này, chỉ có hai cách: giết chủ nhân nơi đây, hoặc giết thứ bị trấn áp… Nơi này trông chẳng giống chỗ ở của thần tiên, rốt cuộc là đang trấn áp cái gì?
Chư Tinh Tử cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghĩ mãi rồi lại ngủ quên.
Hoắc Huyền nhìn đống lửa nổ tí tách, quyết định ngày mai xuống nước dò xét.
Lửa dần nhỏ, heo con đã nhắm mắt. Hoắc Huyền cúi đầu, không kìm được hôn lên trán nó, rồi đặt nó vào áo choàng. Vừa quấn xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động xào xạc…
Hắn quay đầu nhìn.
Dưới ánh trăng mờ, một chiếc đuôi rắn đỏ như máu vụt qua.
…
Chư Tinh Tử ngủ rất ngon trong ổ chăn ấm áp.
Ngủ chưa bao lâu, nó nghe thấy có người nói chuyện. Bị tiếng ồn làm phiền, nó trở mình, nhưng âm thanh kia càng lúc càng gần, thật sự phiền chết đi được!
Nó dụi mắt, tức giận ngồi dậy: “Là ai thế, không thấy có người đang ngủ sao?”
Không xa đó, một nam nhân tóc bạc trắng nhìn nó, nửa cười nửa không: “Không nhớ sư tổ rồi à? Ngày trước ai cứ dính lấy sư tổ không rời? Giờ thì quên sạch.”
“?”
Chư Tinh Tử nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lão, càng nhìn càng thấy quen, bỗng đập tay lên trán: “Ta gặp ngài rồi! Lần trước ăn Trường Sinh đan, chính ngài quấy rầy ta trong mơ!”
“Lần đó có biến cố, bằng không con và ta đã sớm gặp mặt.”
“Ngài là ai?”
Đối phương cười: “Con nên gọi ta là sư tổ, kẻ khác gọi ta là Phụng Cực Thiên Tôn.”
Chư Tinh Tử trừng mắt.
…Đây chính là người mà nó đã tìm bấy lâu – Phụng Cực Thiên Tôn?
Đối phương quay người, dường như định bỏ đi.
Nó vội đuổi theo: “Ngài, ngài lừa ta! Ngài bảo ta đến Vương Hư Quán, nhưng ngài căn bản không ở đó, còn hại ta và Hoắc huynh! Mau thả bọn ta ra ngoài!”
Phụng Cực Thiên Tôn im lặng, chỉ giữ khoảng cách không gần không xa. Chư Tinh Tử tức đỏ mắt, đang muốn mắng tiếp thì bỗng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc… Nó khẽ động mũi, nhìn theo hướng mùi máu, rồi đứng sững, không nhúc nhích nữa.
Trên nền tuyết trắng xóa, nằm la liệt Thiết Vô Vi, Bách Lý Thừa Phong, Hoàng Khuyển… còn có vô số yêu thú thành Cửu U, cùng những ma tu mà nó chỉ gặp một lần…
Tất cả bọn họ đều chết, toàn thân chi chít vết thương kinh khủng. Giữa những thi thể ấy, một con mãng xà toàn thân đỏ như máu uốn lượn.
Phụng Cực Thiên Tôn chỉ vào con mãng xà: “Đó là Chúc Âm, cũng là Chúc Long. Từng là thần linh thượng cổ, sau khi chết thì âm linh quanh quẩn nơi này, muốn nuốt chửng vạn vật để phục sinh. Ta bất đắc dĩ phải hạ cấm chế tại đây, vừa trấn áp âm linh, vừa ngăn kẻ khác xâm nhập… Những người này tự ý xông vào, bị Chúc Âm nuốt sạch, sau khi chết hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi.”
“Không thể nào…” Chư Tinh Tử nắm chặt nắm tay, “Ông đừng hòng lừa ta!”
Phụng Cực Thiên Tôn đối diện ánh mắt nó: “Con không nhớ, thì ta sẽ nói hết. Vương Hư Quán chính là lối vào duy nhất nối tới nơi này. Ta từng biến con thành heo con đặt trong Vương Hư Quán, trấn áp không phải đạo quán, mà là nơi này… Chỉ có Ma châu mới trấn áp được Chúc Âm. Cứ mỗi hai mươi năm nó lại ăn một lần, đáng tiếc con đến muộn rồi.”
Chư Tinh Tử lao tới định đánh, nhưng nắm đấm lại xuyên qua thân thể lão. Nó đỏ mắt hét: “Thừa Phong là yêu quái vạn năm, sao có thể chết dễ dàng! Ông mới đáng chết! Ông đi chết đi!”
“Yêu quái vạn năm? Ha ha… Người trong Thần giới còn không giết nổi Chúc Âm, hắn làm sao là đối thủ? Con ngoan, bọn họ thật sự đã chết rồi.”
“Không, không, không có!”
Phụng Cực Thiên Tôn nhìn nó, hồi lâu không nói gì.
Chư Tinh Tử lau nước mắt, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó xoay lưng bỏ đi khỏi con đường nhuốm máu: “Ông cứ tiếp tục lừa ta đi! Nếu ta thật sự là Ma châu, sao ông lại nhận ta làm đệ tử? Ông nói chỉ có Ma châu mới trấn áp được Chúc Âm, thì trực tiếp để ta canh giữ nơi này là được, cần gì biến ta thành heo con cho phiền phức? Ta vào đây là vì pháp khí kia, nếu không có ông sai người dùng nó mở lối, Thừa Phong và Thiết huynh làm sao vào được? Ta không phải Ma châu, nhưng ông nhất định là tà thần!”
“…Tà thần?” Phụng Cực Thiên Tôn dường như không ngờ mình lại bị đánh giá như vậy, lão ngẩn ra, thấy nó thật sự quay đầu bỏ đi thì tức giận: “Vẫn cứng đầu như thế! Con có nghĩ tới không, chính vì con là Ma châu nên mới cần luân hồi dưới thân phận mới để phi thăng! Nếu không, sao có thể bịt miệng thiên hạ? Sư tổ là vì con, mà con lại coi sư tổ là tà thần?”
Chư Tinh Tử vẫn mặc kệ, thậm chí chẳng buồn đối thoại, biến lại thành heo con, “ụt ịt” chạy đi.
Nhưng dù chạy thế nào cũng không thoát khỏi nơi này. Giọng Phụng Cực Thiên Tôn vẫn vang bên tai: “Được thôi, coi như ta lừa con. Dù sao cái chết của bọn họ, sớm muộn con cũng sẽ biết.”
Heo con dừng bước, lông mi run rẩy.
Phụng Cực Thiên Tôn im lặng chờ nó quay lại.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, heo con mắt rưng rưng quay lại, dùng móng đập vào áo lão: “Không được… Trả họ lại cho ta! Đều là ông hại chết họ! Trả lại cho ta! Đều tại ông!!!”
Phụng Cực Thiên Tôn thở dài, ngồi xuống: “Muốn bọn họ sống lại, thật ra con có thể làm được.”
Chư Tinh Tử còn định đánh lão, nghe vậy thì khựng lại: “Ta… ta có thể cứu họ?”
“Tất nhiên.”
Heo con chớp mắt, ép ra giọt lệ, giọng mũi nghèn nghẹn: “Vậy… ta phải làm sao? Ông không được lừa ta nữa đâu!”
“Con là Ma châu, con có sức mạnh hủy diệt vạn vật, cũng có năng lực cứu vạn vật. Chỉ cần con từ bỏ thân xác phàm trần này, thuận theo thiên mệnh phi thăng thành thần, thì cứu bọn họ chỉ trong nháy mắt.”
Heo con sững người, rồi giậm chân tức giận: “Ông lại muốn lừa ta! Chẳng phải là bảo ta đi chết sao? Ông tưởng ta ngốc à?!” Quay đầu bỏ đi.
Phụng Cực Thiên Tôn lặng người, thấy nó đi được vài bước rồi dừng, liền mỉm cười.
“Sư tổ không lừa con.” Lão đưa cho nó viên Huyết Đồng đã nhỏ hơn nhiều, “Con còn chưa nghĩ thông, sư tổ cũng không ép. Đây từng là pháp khí của phụ thân con, giờ trả lại. Chỉ cần con quyết tâm từ bỏ phàm thân vô dụng này, cứ nói với nó, nó sẽ đưa con trở về nơi con cần đến.”
Ban đầu, lão định nhân lúc Hoắc Huyền quyết chiến với chư môn các phái, để Huyết Đồng thừa cơ mang hồn Chư Tinh Tử đi. Nào ngờ Hoắc Huyền lại không theo lẽ thường, chẳng những không giao chiến, còn vào hẳn bí cảnh, ánh mắt lại luôn dõi theo Chư Tinh Tử, khiến Huyết Đồng chẳng có cơ hội ra tay.
… Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách này.
Chư Tinh Tử nhìn viên Huyết Đồng nịnh nọt trong tay, vừa kinh ngạc vừa tức giận – thứ này không chết, lại rơi vào tay Phụng Cực Thiên Tôn! Thật quá đáng!
Nó phồng má, định ném đi.
Huyết Đồng vội cầu xin: “Tiểu chủ nhân đừng vội! Ngài xem ta thành ra thế này, chẳng làm được gì đâu! Nếu ngài thật sự muốn cứu người, sao không để lại cho mình một con đường lui? Lão thần tiên kia cũng không hẳn lừa ngài, ngài quả thật có khả năng đó. Ta từng theo cha ngài, chính mắt thấy ông ấy quyết định sinh tử của cả một cõi!”
Heo con chớp mắt, chậm rãi siết chặt Huyết Đồng, quay đầu định hỏi thêm Phụng Cực Thiên Tôn, nhưng sau lưng đã chẳng còn ai…
Chư Tinh Tử mở mắt, trong hang, Hoắc Huyền đang hơ nửa con cá trên lửa than, mọi thứ vẫn giống như trước khi ngủ, trừ cái mùi máu tanh kia…
Chư Tinh Tử nhăn mũi, run người, rồi vội tung áo choàng, chạy đến bên Hoắc Huyền. Càng lại gần, mùi máu càng nồng, nó hoảng hốt lấy móng đập hắn: “Hoắc huynh, huynh bị thương rồi phải không?”
Hoắc Huyền xé cá thành miếng nhỏ đút cho nó, lắc đầu: “Sao thế?”
Chư Tinh Tử quay đầu không ăn, môi mím chặt. Giờ cứ ngửi thấy mùi máu là nhớ tới giấc mơ kia, trong lòng rối bời.
Hoắc Huyền tưởng nó không thích cá còn lại, liền đứng dậy lấy áo choàng, định dẫn nó đi bắt cá mới.
Chư Tinh Tử vội biến lại thành người, nhân lúc ấy lao tới kéo toạc y phục hắn, “soạt” một tiếng, cả hai đều sững lại.
Hoắc Huyền phản ứng trước, nhíu mày kéo áo lại, che chặt những vết thương đáng sợ cùng máu loang bên trong.
“Sao lại thế này? Đêm qua huynh đi đâu?” Chư Tinh Tử ngây ngốc hỏi.
“Không có gì, chỉ là gặp một con xà yêu.”
“Xà yêu… sao tự dưng lại có xà yêu?” Nhìn trạng thái rõ ràng không ổn của Hoắc Huyền, nó biết một con xà yêu bình thường không thể khiến hắn thành ra thế… Chớp mắt nhớ tới Chúc Âm trong mơ, run rẩy hỏi: “Con xà yêu ấy… trông thế nào?”
Hoắc Huyền tưởng nó bị vết thương mình dọa sợ, trong lòng càng căm hận con mãng xà kia. Vết thương hôm qua đến giờ vẫn chưa tự lành… Hắn ôm lấy Chư Tinh Tử, dịu giọng: “Chỉ là một con mãng xà đen tầm thường, đừng sợ.”
Đen sao? Nó thở phào, vậy chắc không phải Chúc Âm…
Nhưng vẫn còn nghi ngờ: “Thật chứ?”
“Thật.” Hoắc Huyền ôm nó về bên đống lửa, bàn tay to xoa đầu nó, dịu dàng trấn an, “Ta sẽ sớm đưa ngươi ra ngoài… Ngươi gầy đi rồi, ăn ngoan nào.”
Chư Tinh Tử ăn cá, phồng má, cố gắng kìm nước mắt.
Ừm, bọn họ sẽ ra ngoài, ở đây chỉ có rắn đen, nào có Chúc Âm gì. Phụng Cực Thiên Tôn nhất định lại đang lừa nó!
Nó không biết, đôi mắt tối tăm của Hoắc Huyền vẫn lặng lẽ dõi theo, đã có một tính toán mới.
Con mãng xà đêm qua, thân dài cả ngàn dặm, toàn thân đỏ máu, khát máu ăn thịt. Nếu hắn đoán không sai, đó chính là âm linh của thượng cổ Chúc Âm…
Vậy nơi này, chính là núi Chương Vĩ.
Nơi này sẽ ngày càng lạnh, phàm nhân không có tu vi khó lòng cầm cự.
Hắn nhất định phải nhanh chóng giết Chúc Âm.
Hết chương 35