•Editor: Lan•
Chương 36
Ngày hôm nay trôi qua chẳng dễ chịu chút nào.
Khi ra ngoài bắt cá, Hoắc Huyền một lần liền tóm được hai con cá, còn to hơn cả hôm qua. Đáng ra đây phải là chuyện vui, nhưng Chư Tinh Tử lại chẳng thấy hứng thú gì.
Chỉ cần nhớ lại giấc mơ kia thôi, trong lòng đã dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Thấy nó cứ mím môi, ủ rũ không vui, Hoắc Huyền tưởng rằng ở trong bí cảnh quá lâu nên chán nản. Trở về hang động, hắn nhóm lửa nướng cá, sau đó chẻ một gốc gỗ cũ, chọn lấy đoạn vuông vức rồi chăm chú dùng kiếm khắc tạc.
Chư Tinh Tử lập tức tò mò, ghé sát lại xem. Dù hiện tại là hình người, nhưng khi đứng cạnh, cả thân hình nó liền bị bóng dáng cao lớn của Hoắc Huyền che phủ, tương phản rõ rệt.
Sợ nó lạnh, Hoắc Huyền đưa tay kéo nó vào lòng, vừa ôm vừa tiếp tục mài giũa khúc gỗ trong tay.
Chư Tinh Tử hỏi: “Huynh đang làm gì vậy?”
Hoắc Huyền liếc nhìn nó một cái, khóe môi hơi mím lại, rồi rất nhanh khắc ra được dáng hình ban đầu.
“Đây là… con heo sao?”
Hoắc Huyền gật đầu, động tác ngày càng thuần thục.
Chư Tinh Tử vừa hồi hộp vừa bất ngờ mừng rỡ: “Khắc cũng giống lắm đấy! Huynh sao lại biết làm cái này?”
“Ta từng làm tạp dịch ở Cửu Thiên Kiếm Tông mấy năm, việc gì cũng đã trải qua.”
“Tạp dịch á?”
Chư Tinh Tử sững sờ. Nó luôn cho rằng Hoắc Huyền trước kia là đệ tử chính thức bước vào đại tông môn tu luyện. Ai mà ngờ người mạnh mẽ như hắn lại từng làm tạp dịch, thậm chí còn cam tâm tình nguyện như vậy…
Nó tò mò hỏi: “Thế huynh vào Cửu Thiên Kiếm Tông bằng cách nào?”
Nhắc tới chuyện cũ, Hoắc Huyền vốn chẳng muốn nói. Nhưng giờ hắn chỉ muốn khiến Chư Tinh Tử vui hơn, nên không hề do dự: “Khi ta mới một tuổi, cả nhà bị một con yêu lợn g**t ch*t. Người của Cửu Thiên Kiếm Tông đến nơi thì chỉ còn ta sống sót, nên bọn họ đem ta về nuôi.”
Còn về kết cục của con yêu lợn đó và những chuyện sau này, hắn cố tình giấu đi, sợ làm heo con hoảng sợ.
Chư Tinh Tử lặng im nhìn hắn. Khoảng cách gần đến mức nó thấy rõ, nhưng Hoắc Huyền vẫn chỉ tập trung khắc gỗ, gương mặt chẳng hề hiện chút đau buồn nào, như thể đang kể lại một chuyện chẳng liên quan tới bản thân.
Chư Tinh Tử vỗ nhẹ lên cánh tay hắn: “Hoắc huynh, huynh thật tốt. Lúc ở động phủ nhìn thấy ta, huynh cũng không hề đánh ta.”
Nghĩ đến Bách Lý Thừa Phong vì bị tu sĩ làm mù mắt mà oán hận tất cả tu sĩ trên đời, đáng ra với quá khứ của Hoắc Huyền, dù không đánh thì hắn cũng nên đuổi mình đi mới phải. Thế mà hắn lại bằng lòng làm huynh đệ tốt với mình…
Không ngờ vừa nghe vậy, sắc mặt Hoắc Huyền liền thay đổi: “Ai đã từng đánh ngươi?”
Chư Tinh Tử vội lắc đầu: “Không có ai cả. Nhưng kẻ thù của huynh là yêu lợn, mà ta lại là một con heo nhỏ… Giờ ta mới hiểu vì sao có người nói huynh ghét heo lợn nhất.”
Hoắc Huyền ôm chặt lấy nó: “Ngươi không giống bọn chúng.”
Chư Tinh Tử rúc vào lòng hắn, trong tim ngọt ngào ấm áp: “Vì ta là heo hương con sao? Heo hương con quả thực chẳng hại được ai.”
“…”
Hoắc Huyền im lặng, trong mắt lại càng thêm dịu dàng.
Hoắc Huyền nhìn chằm chằm nó, không nói một lời.
Chư Tinh Tử thò đầu tới gần, định tiếp tục xem hắn khắc con heo gỗ đến đâu rồi, thì bất chợt khóe môi nó bị một mảnh nóng ấm phủ lên.
Lửa trong hang cháy tí tách, không khí nóng hơn hẳn.
Chư Tinh Tử không rõ mình quay đầu thế nào, chỉ nhớ Hoắc Huyền khẽ cắn lấy đầu lưỡi, khiến nó hoảng sợ như chim kinh động, muốn tránh ra lại bị ôm chặt hơn.
Nóng… nóng đến mức không thở nổi, toàn thân như bị lửa bao phủ.
Bàn tay nó vô thức sờ phải sống mũi cao thẳng, men lên trên là đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm: “Trước đây chẳng phải ngươi đều để ta làm sao?”
Bàn tay kia cuối cùng cũng không đẩy ra nữa.
Hoắc Huyền như được khích lệ, càng thêm cuồng nhiệt. Hắn không chỉ cắn môi, mà còn cắn cả cằm, thậm chí lướt qua má, cuối cùng lại ngậm lấy môi nó mà hôn không dứt.
Chư Tinh Tử run rẩy, cảm giác bản thân như miếng thịt bị kẹp trong miệng đối phương.
Hoắc Huyền đang hưng phấn thì nhận ra nó bắt đầu hoảng loạn, liền ôm chặt trấn an: “Được rồi, không cắn nữa, đừng sợ.”
Nó cũng không thật sự sợ hãi… chỉ là đột nhiên hiểu ra “đạo lữ” nghĩa là gì.
Hoắc Huyền dỗ dành một lúc, rồi không nhịn được lại cúi xuống hôn. Thấy nó lập tức biến thành heo con, dùng cái mũi ươn ướt nhìn chằm chằm, hắn khựng lại, chỉ đành xoa xoa mũi nó, cúi đầu khẽ hôn lên cái mũi mềm mềm ấy. Hắn hít sâu một hơi, cố kiềm chế, rồi quay lại tiếp tục khắc con heo gỗ.
Khi heo con ăn xong cá nướng, con heo gỗ cũng được khắc xong.
Hoắc Huyền đặt trước mặt Chư Tinh Tử. Nó ngắm nghía rồi vui vẻ dùng mũi ủi qua ủi lại, chơi rất thích thú.
Thấy nó vui, Hoắc Huyền ôm cả người lẫn heo gỗ vào trong áo choàng, chẳng bao lâu chính hắn cũng nằm xuống, khẽ nói: “Ngủ đi.”
Chư Tinh Tử ôm con heo gỗ, mắt dán vào đường viền cằm của hắn. Nó trở mình, chẳng bao lâu liền bỏ heo gỗ sang một bên, quay qua ôm chặt cánh tay hắn: “Hoắc Huyền.”
Hoắc Huyền lập tức căng thẳng, cúi mắt nhìn.
Heo con nóng hổi ôm tay hắn, ngọt ngào nói: “Huynh cũng đừng lo. Biết đâu ngủ một giấc, sáng mai những người ngoài Vương Hư Quán sẽ thả chúng ta ra.”
Việc đó tuyệt đối không thể… nhưng Hoắc Huyền lại buột miệng “Ừm” một tiếng.
Heo con cười khẽ, dùng mũi dụi vào lòng hắn, rồi yên tâm nhắm mắt.
Đêm nay lại chẳng yên bình.
Mới chợp mắt, mặt đất bỗng rung chuyển. Chư Tinh Tử tưởng động đất, vội mở mắt định chạy, nhưng chưa kịp thì đã bị Hoắc Huyền ôm dậy, ánh mắt sắc như dao quét ra ngoài.
Có thứ gì khổng lồ đang tới gần…
Chư Tinh Tử ló đầu muốn nhìn, nhưng ngay sau đó, đôi mắt đã bị bịt chặt bởi một mảnh vải. Hoắc Huyền dặn: “Là con hắc yêu xà tối qua, nó giỏi dùng ảo thuật để mê hoặc kẻ không có tu vi, đừng nhìn!”
Heo con ngẩn ra, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay sau đó, nó cảm giác mình bị quấn thành một bọc, cơ thể lắc lư – là Hoắc Huyền đang cõng chạy.
Tiếng chấn động ầm ầm bốn phía.
Chư Tinh Tử vểnh tai, nghe rõ tiếng quái vật rít gào lao tới. Một bàn tay vẫn che chắn bên ngoài bọc, tay kia cầm kiếm chém giết. Tiếng kim loại xuyên phá lẫn tiếng xương vảy nứt rạn vang dội.
Trong gió rít gào, nó cảm nhận được Hoắc Huyền lao vút lên không. Bất chợt một lực đánh tới, mùi máu tanh xộc vào mũi.
Hoắc Huyền vẫn không dừng lại.
Trong lúc giao chiến dữ dội, một vật dài quất mạnh trong không trung. Chư Tinh Tử nhạy bén nhận ra có thứ nhọn sắc lao về phía mình, chưa kịp kêu thì liền nghe tiếng xé rách xương thịt… nhưng bản thân lại chẳng thấy đau.
Đầu óc nó ù đặc, run rẩy kéo xuống tấm vải che mắt.
Đôi mắt heo con lóe sáng, qua khe hở của bọc nhìn thấy rõ: một con mãng xà đỏ rực dài gần như phủ cả ngọn núi.
Chiếc đuôi xà nhọn hoắt đã xuyên thẳng qua bàn tay Hoắc Huyền đang che chắn trước bọc, máu bắn tung tóe.
Hoắc Huyền không kêu một tiếng, chỉ cúi người, mạnh mẽ rút chiếc xương nhọn ra, động tác nhanh đến mức không kịp thấy. Chớp mắt sau, hắn đã vọt lên đầu con xà, vặn lấy đầu nó rồi một kiếm chém xuống.
Tiếng gào vang dội, thân xà tan biến, chỉ còn tiếng cười quái dị vang vọng giữa không trung.
Thở hổn hển, Hoắc Huyền lặng nhìn nơi con quái biến mất. Rất lâu sau, hắn mới ôm lấy bọc trước ngực, bước đi loạng choạng về hang.
Vừa đi, hắn vừa nói: “Ảo thuật của yêu xà phải một canh giờ mới tiêu tán, đừng mở mắt, ngủ đi, tỉnh dậy sẽ không sao.”
Chư Tinh Tử mím môi, hồi lâu không nói.
Hoắc Huyền thấy nó im lặng, sợ có chuyện, vội mở bọc, mặc cho tay mình còn vương máu.
Trong bọc, heo con co mình lại, bốn móng ôm chặt cây cờ nhỏ, cố gắng không bật khóc, miệng cắn chặt. Tấm vải che mắt đã rơi xuống, ướt đẫm nơi mũi.
Hoắc Huyền lúng túng, muốn ôm dỗ dành, lại sợ nó nhìn thấy thương tích của mình. Hắn đành ngồi xuống cạnh lửa, dùng tay lành lau nước mắt: “…Ngươi nhìn thấy rồi sao?”
Heo con đôi mắt long lanh, ngẩng lên liếc hắn, rồi lại cúi xuống.
“Đó chỉ là ảo thuật… đã bảo đừng nhìn rồi mà.”
Chư Tinh Tử không nói gì, chỉ từ trong bọc chui ra, dứt khoát nhìn chằm chằm bàn tay rách toạc lộ xương, rồi quét mắt sang nửa người đầy máu. Nó không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn như chuỗi ngọc đứt.
Tim Hoắc Huyền thắt lại, đau đớn khôn xiết.
Chư Tinh Tử biến về hình người, quay đầu lục trong rương lấy quần áo, xé thành vải để băng bó.
Hoắc Huyền không dám để nó thấy thêm vết thương, giành lấy vải, tự quấn qua loa rồi nói: “Ta sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”
Chư Tinh Tử im lặng. Giờ nó đã không dễ bị lừa như trước. Rõ ràng ở nơi này khác hẳn bên ngoài – những vết thương hắn từng có thể lành ngay, thậm chí mọc lại cả cánh tay, nhưng giờ chỉ mới đóng vảy sau một đêm.
Nó biết, tất cả là vì Chúc Âm.
Hoắc Huyền rửa sạch vết máu, lại giúp nó lau khô nước mắt, rồi ôm lấy nó nằm xuống.
Chư Tinh Tử sợ chạm vào vết thương, định biến lại thành heo nhỏ, nhưng nghe hắn thì thầm: “Cứ như thế này… để ta ôm thêm một lúc.”
“…”
Nó không nhúc nhích nữa, hai cơ thể truyền cho nhau hơi ấm, dường như giá lạnh ngoài kia chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Một lúc sau, Chư Tinh Tử khẽ hỏi: “Có đau lắm không?”
Cằm của Hoắc Huyền tì lên đầu nó: “Không đau.”
Chư Tinh Tử biết hắn lại đang nói dối, bèn cúi đầu thổi nhẹ lên băng vải quấn ở vai.
Hoắc Huyền khẽ cứng người, rồi cúi đầu, cố chấp cọ mạnh mặt mình vào má nó.
Khuôn mặt Chư Tinh Tử bị ép đến biến dạng như cái bánh bao, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn để mặc cho đối phương cọ.
Đêm ấy, Chư Tinh Tử ôm đầy tâm sự, mãi không ngủ nổi. Mãi đến lúc trời gần sáng, nó mới mệt mỏi thiếp đi một chút.
Trong cơn mê man, nó mơ hồ nghe thấy Huyết Đồng nói với mình: “Ngài đã tận mắt nhìn thấy Chúc Âm rồi, sao còn chưa chịu quyết định?”
Vừa nghe đến hai chữ “Chúc Âm”, nó liền hoảng hốt mở bừng mắt.
Trong hang sáng bừng, ngoài ánh mặt trời chiếu vào còn có cả ánh lửa ấm áp. Hoắc Huyền đang ngồi nướng cá, thấy nó tỉnh dậy thì gắp một miếng thịt cá chín bỏ ra, bưng đến định đút cho nó.
Chư Tinh Tử ngẩn ngơ ngồi dậy.
Hắn đã thay một bộ y phục mới, vết thương trên người không còn nhìn thấy, nhưng thương tích trên tay vẫn ghê gớm chói mắt.
Mắt Chư Tinh Tử còn đọng nước: “Để ta đi tìm ít thuốc cho huynh.”
“Ở đây không có thuốc, ta cũng không cần, chẳng mấy chốc sẽ lành thôi.” Hoắc Huyền che giấu bàn tay bị thương.
Chư Tinh Tử muốn phản bác, nhưng nghĩ đến hôm qua cả hai lang thang khắp nơi một ngày trời, ngay cả đồ ăn còn chẳng có, nói gì đến thuốc. Lòng nó chợt trĩu xuống, vô cùng tuyệt vọng.
Thấy nó không chịu ăn, Hoắc Huyền bế nó lại ngồi bên đống lửa: “Thật ra ta đã nghĩ ra một cách rời khỏi đây, chỉ cần bảy ngày.”
Chư Tinh Tử tưởng mình nghe nhầm: “…Cái gì?”
“Con quái vật kia không thể dùng cách thường mà giết. Ta phải mất bảy ngày dựng nên một đạo pháp mới, chính là để đối phó nó.”
Chư Tinh Tử bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Ta tuyệt đối không lừa ngươi.” Hoắc Huyền ôm lấy nó, giọng điệu cũng thoải mái hơn, “Trong bảy ngày ấy, ngươi chỉ cần ăn uống đàng hoàng, không được đi đâu hết.”
Nhìn dáng vẻ chắc nịch của hắn, Chư Tinh Tử cũng thấy hắn không giống như đang nói dối, bèn dụi mắt, khẽ cười.
Từ bi hoan đến bi thương, từ tuyệt vọng đến hy vọng, hẳn là như thế. Nó lí nhí gắp cá muốn đút cho hắn, nhưng Hoắc Huyền lắc đầu: “Ta vốn không cần ăn thứ này. Bây giờ phải dựng pháp mới, lại càng chẳng nên ăn uống.”
Chư Tinh Tử đành nuốt phần cá nướng ấy, ăn đến no căng bụng, đi một vòng trong hang, rồi lại lén đưa mắt ra ngoài cửa động. Vốn định thử tìm ít thảo dược, nhưng còn chưa kịp bước ra đã bị Hoắc Huyền ôm trở lại.
“Ta chỉ muốn nhìn thôi…”
“Không được! Không được đi đâu cả!”
Chư Tinh Tử đành biến thành một con heo nhỏ, lo lắng chui lại vào trong áo choàng.
Thấy nó ngoan ngoãn không còn đòi ra ngoài, Hoắc Huyền mới ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tọa.
Chư Tinh Tử gác đầu lên đôi móng trước, phát hiện hắn đang lẩm nhẩm gì đó, liền hỏi: “Huynh định tu luyện à?”
“Ừm.”
“Thế ta đi ngủ nhé, có gì thì nhớ gọi ta.”
Đêm qua nó vốn không ngủ được, giờ quả thật đã mệt mỏi.
Hoắc Huyền sợ nó lạnh, còn lấy thêm một tấm áo đắp lên.
Con heo nhỏ vốn định ngủ, nhưng phát hiện hắb còn cẩn thận phủ thêm áo cho mình, bèn chui luôn vào lòng hắn, ủi ủi rồi kêu khụt khịt: “Ta vẫn ngủ ở đây thì hơn, vừa ấm vừa có thể sưởi cho huynh. Huynh bị thương, lỡ nhiễm lạnh thì không ổn đâu.”
“…”
Trong hang, một nam nhân to lớn cường tráng ngồi xếp bằng tĩnh tọa, trong lòng ôm gọn một con heo nhỏ tròn vo, quấn chặt trong áo.
Quả thật hắn không hề nói dối. Cả đêm qua hắn đã nghĩ nát óc, mới tìm ra được một cách đối phó với Chúc Âm.
Chúc Âm bây giờ là âm linh, nhưng không phải loại âm linh bình thường. Muốn tiêu diệt thật sự, hắn chỉ có thể dùng đến nguyên thần.
Hắn đã chuẩn bị sẵn đường lui: trong bảy ngày dựng một bộ quỷ thuật, bảy ngày sau nguyên thần xuất khiếu, g**t ch*t Chúc Âm rồi mang Chư Tinh Tử ra ngoài.
Dù thân thể này có hủy đi, thì ra ngoài vẫn có thể bỏ ra vài năm tái luyện một thân xác mới.
Nhưng dù có trở thành quỷ, hắn cũng nhất quyết phải quấn lấy Chư Tinh Tử.
Đám người kia muốn thừa cơ hắn vắng mặt để bắt đi heo con này, nghĩ cũng đừng hòng!
Chư Tinh Tử đang ngủ say, bỗng cảm thấy cơ thể bên dưới khẽ run, liền tỉnh giấc. Nó mở mắt thì thấy trên mặt đất trước mặt vọt ra một ngụm máu tươi.
Nó giật mình quay lại, bắt gặp Hoắc Huyền đang nhìn mình bằng đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở rối loạn.
Chư Tinh Tử hoảng hốt: “Huynh… Huynh làm sao vậy? Tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”
Nó vội giơ móng đặt lên ngực hắn dỗ dành: “Đừng vội, cứ từ từ…”
Máu trong mắt hắn dần tan, ánh nhìn ngẩn ngơ rơi xuống heo con, rồi chợt nắm chặt lấy cái móng ấy.
“Sau khi ra ngoài, ngươi có cờ lệnh của ta, tất cả ma tu đều phải nghe lệnh ngươi. Không ai có thể làm hại được ngươi, nhất định đừng để bị lừa đi mất!”
Chư Tinh Tử cảm thấy lời này lạ lùng: “Chúng ta không phải sẽ cùng nhau đi ra sao?”
“Đúng. Giết xong quái vật, ta sẽ ngay lập tức đưa ngươi ra ngoài!”
Cho dù biến thành quỷ, hắn cũng không để mình tách khỏi hắn.
Chư Tinh Tử nghe vậy, trong lòng vẫn chẳng yên, lần đầu tiên thấy hắn suy yếu như vậy, bèn cau mày: “Huynh thế này… có trụ được bảy ngày không?”
“Tất nhiên là được!” Hắn đáp, rồi lại hỏi nó có đói không, định đứng lên nướng cá.
Chư Tinh Tử nhìn thấy hắn đã như vậy mà còn lo chuyện nướng cá, tức đến dùng mũi húc nhẹ vào chân hắn: “Không cần! Ta ăn không nổi, hơn nữa ta tự nướng được…”
Hoắc Huyền nghe nó nói không nuốt nổi, liền cuống quýt ôm nó lên: “Có phải bụng khó chịu không?”
Heo con lắc đầu, không biết giải thích sao. Thấy hắn mặt mày tái nhợt, nó bất đắc dĩ hóa lại hình người, ánh mắt chần chừ rồi bỗng nghiêng lại gần: “Ta đã ăn Trường Sinh đan… nếu vậy, huynh… ăn môi ta, có phải sẽ khá hơn chút không?”
Ánh mắt Hoắc Huyền tối sầm lại.
Bên tai, tiếng tim của Chư Tinh Tử đập thình thịch như trống. Nó ngẩng đầu, nghĩ bụng: cùng lắm liều một lần, coi như lấy độc trị độc!
Còn chưa kịp chủ động áp lại, hắn đã mạnh mẽ giữ chặt gáy nó, kéo xuống…
“…”
Ánh hoàng hôn phản chiếu trên nền tuyết trắng chói lòa, trong mắt Chư Tinh Tử hiện lên vài phần kinh ngạc – nó dường như vẫn chưa hiểu, sao hai người lại quấn lấy nhau đến thế này.
Hoắc Huyền không chỉ chiếm đoạt môi nó, mà gần như còn chiếm đoạt khắp thân thể nó.
Hắn quên mất vết thương trên người mình, thân thể cao lớn cuồn cuộn cơ bắp, như một con dã thú hung mãnh bất ngờ tóm được con mồi, hận không thể nuốt chửng nó, không để sót lại một mảnh.
Trời đất vắng lặng vô biên, tầm mắt đảo ngược, trời và tuyết hòa thành một dải, bên ngoài gió gào rít lạnh lẽo, nhưng Chư Tinh Tử lại thấy mình như đang chìm trong biển lửa.
Hoắc Huyền hôn lên vành tai nó, thấp giọng thì thầm điều gì đó. Nó chỉ khẽ ừm một tiếng, giọng mũi nặng nề.
Hoắc Huyền điên rồi…
Đó giống hệt như một trận bão tuyết cuồng loạn.
Chư Tinh Tử suýt chút nữa hôn mê, nhưng rồi một thứ cảm giác kỳ diệu lại thay thế tất cả. Đến khi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, tứ chi quấn chặt lấy nhau, bên tai là giọng nói trầm thấp của Hoắc Huyền:
“Hãy làm đạo lữ của ta, làm đạo lữ của ta…”
Hắn lặp đi lặp lại, như thể chỉ cần nói nhiều lần, đối phương sẽ đồng ý.
Câu “chú ngữ” ấy quả thật có tác dụng. Chư Tinh Tử ngây ngẩn nhìn hắn, trong lòng thấy câu hỏi này thật buồn cười – đến mức này rồi, chẳng lẽ còn không phải đạo lữ?
Nó ngáp dài, mơ hồ ừm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ, mặc kệ Hoắc Huyền đang cảm động đến run rẩy.
Hoắc Huyền càng thêm phấn khích, vừa hôn vừa cắn khắp người nó, sau cùng ôm chặt vào lòng, chẳng để sót một khe hở.
Chư Tinh Tử mệt đến rã rời, tinh thần chẳng sánh được đối phương, nhưng vẫn khe khẽ ừm vài tiếng coi như đáp lại.
Không ngờ, người từng là huynh đệ chí thân, cuối cùng lại thề hẹn cả đời như thế!
Chư Tinh Tử cũng chẳng thấy xa lạ, ngoài chút bối rối lúc đầu, trong khoảnh khắc ấy nó chỉ cảm thấy tất cả tự nhiên như cơm ăn nước uống… đời quả thực khó lường.
…
Nơi đây vốn hàn băng tịch mịch, đêm đến càng lạnh thấu xương.
Nửa đêm, Hoắc Huyền nhận ra Chư Tinh Tử đang run rẩy, lập tức cởi hết y phục hai người, chỉ quấn chung trong một chiếc áo choàng, rồi ôm chặt nó để truyền hơi ấm.
Một lúc sau, Chư Tinh Tử quả nhiên không còn lạnh nữa.
Trong cơn mơ màng, nó chỉ cảm thấy chung quanh nóng bỏng, vô thức dụi vào lồng ngực nam nhâm, giống hệt như hồi nhỏ chui vào lòng heo mẹ, thỏa mãn dùng mũi cọ tới cọ lui.
Cánh tay ôm nó càng lúc càng chặt, như muốn bóp nát thân thể nhỏ bé. Nó lại vui vẻ kêu ư ử.
“Đúng là một con heo con…” Bờ môi nam nhân lướt trên má nó, hôn lấy hôn để không dứt, “Heo con ngoan nào.”
Giấc ngủ ấy kéo dài chưa từng có, Chư Tinh Tử chưa bao giờ thấy dễ chịu đến vậy. Toàn thân ấm áp, như không còn ở chốn băng thiên tuyết địa, mà đang trong một túp lều nhỏ giữa rừng sâu, cùng người kia gác chân ngủ chung, sưởi ấm cho nhau.
Khi tỉnh dậy mới phát hiện, chẳng phải “gác chân”, mà chính nó đã biến lại thành heo con, móng nhỏ đặt trên ngực Hoắc Huyền, thân thể được quấn mấy lớp áo, nằm gọn trong tay nải quen thuộc. Trước mắt tuyết trắng chói lóa, Hoắc Huyền đang cõng nó đi bắt cá.
Cá đã bắt xong, trở lại sơn động, Chư Tinh Tử ngạc nhiên hỏi: “Sao lại bắt cá nữa? Cá hôm qua vẫn còn mà!”
Hoắc Huyền nhìn nó thật sâu: “Ngươi đã ngủ ba ngày rồi, cá cũ không còn tươi.”
“Cái gì?” Chư Tinh Tử há hốc mồm, tưởng mình nghe nhầm. “Ba ngày? Không thể nào…”
Hoắc Huyền ôm nó hong lửa, rồi xiên cá nướng: “Nơi này lạnh hơn trước rất nhiều, ngủ nhiều là bình thường. Chờ ngươi ngủ thêm một giấc nữa, có khi chúng ta đã ra ngoài.”
Nghe vậy, Chư Tinh Tử cũng chẳng thấy kỳ lạ nữa. Nó chui ra khỏi tay nải, giũ lớp áo quấn quanh người, bỗng giật mình phát hiện bên trong còn mặc một bộ đồ heo con vừa khít!
Hoắc Huyền bình thản: “Đêm qua ta xé vài ống tay áo, may tạm cho ngươi. Mặc thế này giữ nhiệt tốt hơn nhân thân. Đêm đến ta lại ôm ngươi ngủ, sẽ không dễ sinh bệnh.”
…Nghe cũng rất có lý! Heo con ngoan ngoãn gật đầu, ăn hết cá nướng mới, đi lại tiêu thực một vòng rồi chui vào lòng Hoắc Huyền: “Huynh tiếp tục tu luyện đi.”
Hoắc Huyền lấy ra đai ngọc trai, một đầu quấn vào tay mình, đầu kia buộc vào móng heo con.
Heo con nghiêng đầu: “Làm gì vậy?”
Hoắc Huyền nghiêm giọng: “Ta phải tu luyện bước cuối cùng, có lẽ sẽ hôn mê. Đừng sợ, ta đã bố trí trận pháp, trừ khi ta tỉnh lại, không ai có thể vào, càng không thể chia cắt chúng ta.”
Mũi heo con hồng lên: “Có trận pháp rồi sao còn dùng cái này?”
Hoắc Huyền: “Ta sợ ngươi chạy lung tung.”
“Ta mới không chạy.” Nghĩ một chút, nó lại lắc đầu “Không đúng, lỡ ta đói thì còn phải đi kiếm ăn.”
Hoắc Huyền đã tính đến, hôm nay bắt thêm vài con cá: “Ta đã nướng sẵn, đặt cạnh ngươi, đai ngọc trai dài vừa đủ để ngươi ăn.”
“…Hừm.” Heo con liếc mắt, rồi nằm yên, không nói nữa.
…
Một lát sau, nó chán nản ngẩng nhìn Hoắc Huyền nhắm mắt nhập định, lại nhìn bàn tay thương tích vẫn chưa hồi phục, trong lòng thấp thỏm khó ngủ.
Hoắc Huyền như cảm nhận được, khẽ mở mắt: “Sao vậy?”
Chư Tinh Tử xoay người: “Ngủ một giấc nữa, thật sự có thể ra ngoài không?”
Hoắc Huyền không do dự: “Có thể.”
Chư Tinh Tử vội hỏi tiếp: “Rốt cuộc huynh tu luyện đạo pháp gì, sao chỉ bảy ngày đã xong?”
Hoắc Huyền mím môi, không đáp. Một lúc sau, hắn cầm con heo gỗ đưa vào tay Chư Tinh Tử, như dỗ trẻ con.
“…”
Chư Tinh Tử nghĩ đó là bí mật không tiện nói, đành ôm heo gỗ vò nắn, miễn cưỡng nhắm mắt.
Hoắc Huyền thấy nó ngủ, liền kéo áo choàng phủ kín, lập trận, rồi từ từ nhắm mắt.
Nhưng Chư Tinh Tử đâu có ngủ được. Vừa nhắm mắt, trong đầu đã vang lên tiếng của Huyết Đồng:
“Tiểu chủ nhân, hắn đang lừa ngài! Trọng linh như Chúc Âm sao dễ dàng bị giết? Hắn rõ ràng đang tu luyện quỷ thuật!”
Chư Tinh Tử không muốn nghe, nhưng Huyết Đồng tiếp tục rít gào:
“Ngài không tin thì mở mắt xem! Rất nhanh thôi, trên mặt hắn sẽ hiện ra phù văn – đó là chú văn biến nguyên thần thành âm linh! Ngài nhìn sẽ rõ!”
Chư Tinh Tử cứng người.
Nó hé mắt.
Gương mặt Hoắc Huyền toát mồ hôi, gân xanh nổi rõ, trong giá lạnh mà nhiệt khí phừng phừng.
Nó định chạm vào, nhưng vừa đặt móng nhỏ lên ngực đã bị hơi nóng dọa sững.
“Đây chẳng khác nào tìm chết! Rất nhanh thôi, ở đây sẽ thêm một thi thể nữa – là hắn!” Huyết Đồng gào, “Ngài mau quyết định đi! Nếu không giao hồn cho ta, Thiên Tôn kia sẽ để ngài vĩnh viễn không thể tỉnh lại!”
Đầu Chư Tinh Tử đau như xé, tiếng Huyết Đồng như đinh đóng, liên tục nhấn vào:
“Ngài chẳng phải đã làm đạo lữ của hắn rồi sao? Ngài chẳng phải muốn cứu bằng hữu sao? Ngài chẳng phải nguyện cứu người hay sao? Thế thì sao giờ lại bỏ mặc hắn chết?!”
“Đừng nghĩ tới Hoắc Huyền nữa! Chính hắn mới đang lừa ngài!”
Rồi giọng gã bỗng biến đổi, quỷ dị cười rợn người:
“Chi bằng giết hắn, đoạt lấy pháp khí, sau đó cùng ta trở về thần giới! Nam nhân sau này thiếu gì! Chúng ta sẽ tung hoành, khiến Lục giới loạn lạc, thiên hạ trở về hỗn độn!”
“Ngài chính là con trai Ma Quân, đáng để chúng sinh run sợ, không phải bị ép đến bước đường này!”
Tiếng cười ma mị ấy như muốn xé rách đầu óc. Chư Tinh Tử che tai cũng vô ích, âm thanh vẫn chui thẳng vào óc.
Ngay lúc ấy, cả ngọn núi rung chuyển dữ dội. Ban đầu nó tưởng mình hoa mắt, đến khi thân thể cũng chao đảo mới nhận ra – không phải ảo giác, mà là thiên địa thực sự đang chấn động!
Nó khó nhọc ngẩng đầu.
Trên bầu trời, một dải máu đỏ đang dần dần áp xuống, từng chiếc vảy đỏ rực lóe sáng…
Heo con ngẩn ra, dồn sức đứng dậy, bốn móng run rẩy đặt trên đầu gối Hoắc Huyền.
Huyết Đồng vẫn thao thao bất tuyệt: “Pháp trận này tuy có thể ngăn cản một lúc, nhưng chỉ cần ngài còn ở đây, Chúc Âm sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ ngài. Nếu ngài không mau chóng trở về thân thể vốn có, hắn sẽ càng thêm phần hy vọng. Sao ngài cứ phải làm khó chính mình?”
Trong cơn đầu óc mơ hồ, Chư Tinh Tử lại chuẩn xác nắm được một câu: “Ngươi nói… Chúc Âm là nhắm vào ta?”
Huyết Đồng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng hét lớn: “Không! Không! Âm linh của Chúc Âm háo máu, sinh linh nào ở đây cũng sẽ bị truy sát!”
Nghe gã cố sức biện giải như vậy, Chư Tinh Tử càng thêm chắc chắn.
Nếu lời của Phụng Cực Thiên Tôn là thật, thì so với việc giết Hoắc Huyền, Chúc Âm lúc này dĩ nhiên muốn giết nó hơn.
Đêm đó, cái đuôi xương kia rõ ràng cũng nhằm vào nó…
Nó hít sâu một hơi, chờ đầu bớt đau, liền khẽ nhảy xuống khỏi đầu gối Hoắc Huyền. Vừa định đi tiếp, chiếc đai ngọc trai buộc ở chân lại chợt kéo căng, giữ chặt nó lại.
Dãy dụa mấy lần vẫn không thoát, Chư Tinh Tử quay đầu nhìn về phía Hoắc Huyền, tim khẽ run lên.
Quả nhiên như Huyết Đồng nói, trên gương mặt kia đã bắt đầu hiện lên những phù văn quỷ dị, chẳng bao lâu nữa, nguyên thần sẽ bị thúc hóa thành âm linh kh*ng b*…
Thời gian không còn nhiều, Chư Tinh Tử vội dùng mũi húc vào đai ngọc trai, rồi ngậm lấy, cố sức cắn đứt một bên dây.
Trước khi rời đi, nó lại dùng mũi đẩy heo gỗ nhỏ vào lòng Hoắc Huyền, như thể để đối phương lầm tưởng nó vẫn luôn ở đó.
Nam nhân kia dường như cảm nhận được điều gì, nhưng đang ở thời khắc mấu chốt của quá trình tu luyện, không thể tỉnh lại, chỉ chau mày càng lúc càng sâu.
Chư Tinh Tử ngậm lấy cây cờ nhỏ của mình, từng bước rời khỏi hang động.
Trong đầu, Huyết Đồng gào thét tuyệt vọng: “Là lúc này! Chính lúc này! Mau giao nguyên hồn cho ta! Nếu nguyên hồn bị Chúc Âm nuốt mất thì coi như xong rồi! A a a!”
Chư Tinh Tử mặc kệ, sợ đánh thức Hoắc Huyền, nó đặt móng xuống thật nhẹ, chỉ khi đi xa khỏi sơn động mới cắm đầu phóng đi, hướng ngược lại.
Quả nhiên, vừa thấy nó, Chúc Âm lập tức đổi hướng, đuổi thẳng theo.
Heo con dốc sức chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại dùng cây cờ quạt ra một luồng kình phong, mong cản bước đối thủ.
Nhưng tác dụng chẳng đáng bao nhiêu. Chư Tinh Tử thở hồng hộc, trong khi Chúc Âm lại rượt theo rất dễ dàng.
Huyết Đồng sắp phát điên, lo nó chết trong miệng Chúc Âm, bèn tự chủ động lôi kéo nguyên hồn nó ra ngoài.
Nguyên hồn chao đảo, Chư Tinh Tử lập tức hoa mắt choáng váng, buộc phải dừng bước.
Huyết Đồng nhìn Chúc Âm lại nhìn nó, hoảng loạn thét chói tai. Nếu heo con bị người khác giết hay trọng thương, gã còn có cơ hội chuyển dời nguyên hồn. Nhưng ở nơi bí cảnh này, nếu để Chúc Âm nuốt mất, thì gã hoàn toàn bó tay…
“Mau giao nguyên hồn cho ta! Mau, mau! Ta van ngài đó!”
Heo con lắc mạnh đầu, định tiếp tục chạy. Nào ngờ giẫm phải một mảnh băng vỡ, mới nhận ra mình đã chạy đến mặt sông.
Đầu quá choáng, sức lôi kéo của Huyết Đồng khiến toàn thân nó mềm nhũn. Nó cố lê vài bước, muốn thò mũi xuống nước lạnh để tỉnh táo lại.
Mơ hồ cúi đầu, đôi mắt đen tròn như hạt nho bỗng nhìn chằm chằm vào mặt nước… chớp khẽ.
Ánh nhìn xuyên qua làn sóng lăn tăn của mùa đông, nó chợt thấy chính mình trong một không gian xa xăm…
Nó thấy Hoắc Huyền…
Thấy lời ước hẹn cùng nhau luân hồi…
Thấy mình từ hắc ám vô biên xông ra, một kiếm đâm xuyên sư tổ…
Thấy sư tổ biến một viên châu đỏ thành heo con…
“Sư tổ biết rõ, chính con biến nó thành ra thế này. Con ngay cả một con gà còn chẳng dám giết, sao lại khởi sát niệm?”
“Con chẳng phải muốn hạ phàm sao? Khi con không còn là người, không còn gương mặt này, không có pháp lực tu vi, mất đi người thân bằng hữu, làm một con súc vật bị người khinh rẻ… khi bước vào hồng trần, ngay cả tư cách nhập cuộc cũng chẳng có, thì con còn gì không nhìn thấu?”
“Hai mươi năm sau, khi con chết trong tay tình ái xưa, có lẽ mới thoát được gông xiềng tình cảm, thấu hiểu khổ tâm của sư tổ.”
Trong tuyết băng, nỗi bi thương không lời xuyên phá nghìn năm kéo đến, va chạm dữ dội với ký ức hai mươi năm ngắn ngủi đời này. Nước lửa giao tranh, trong khoảnh khắc, Chư Tinh Tử đau đớn đến cực hạn.
Nó bỗng mềm nhũn ngã xuống, nhìn đuôi mãng xà đỏ lửa phủ kín trời ngay phía trước. Thân thể run lên, nhưng trong lòng lại chẳng còn chút sợ hãi.
Như vừa từ cơn mộng dài mê loạn mà tỉnh lại.
Một vệt bạch quang xé rách bầu trời.
Nó nói với Huyết Đồng: “Đưa ta về đi.”
Thấy nó đột nhiên đổi thái độ, Huyết Đồng dù ngạc nhiên cũng chẳng dám chậm trễ, vội vàng kéo nguyên hồn nó đi. Lần này đối phương không hề chống cự, thuận lợi vô cùng.
Heo con vốn còn th* d*c, trong nháy mắt liền im bặt, không động đậy.
Chúc Âm đang lao đến dường như cảm ứng được gì, động tác thoáng chậm lại.
Một lát sau, hắn cảnh giác tiến gần.
Trên mặt băng, heo con đã không còn hơi thở. Vòng ngọc vì chủ nhân tử vong mà vỡ thành hai nửa, cái móng vẫn còn giữ chặt lấy cây cờ.
…
Thần giới, Phù Quang điện. Một viên châu huyết sắc bay vút tới.
Các tiên quân thủ vệ trước cửa kích động hô lớn: “Sư đệ trở về rồi! Sư đệ trở về rồi! Mau hộ trận cho sư đệ!
Hết chương 36