•Editor: Lan •
Chương 37
Trước mắt là một bức cảnh mờ ảo, như một cuộn tranh cũ kỹ đang chậm rãi trải ra.
Một đứa bé đang bò qua bò lại, chung quanh là pháp khí vỡ nát và ngọn lửa ngút trời. Vô số người vội vã kết pháp quyết để dập tắt lửa, chỉ có nó ngồi trên bồ đoàn mà cười khanh khách không thôi.
Có người cao giọng hô: “Phụng Cực Thiên Tôn đến rồi!”
Một bóng người hiện ra, ngọn lửa lập tức bị linh phong quét sạch.
Điện đường vốn tiên khí ngợp trời nay thành phế tích. Người được gọi là Phụng Cực Thiên Tôn bước vào: “Chuyện gì vậy?”
Vị thần quân cầm đầu vẻ mặt khổ sở tiến lên: “Sư phụ, ngài xem, nó mới được bế về một năm, đã khiến nhà đệ tử cháy rụi, thôi cũng đành. Nhưng các đệ tử khác cũng bị nó quấy phá chẳng yên, tìm chỗ bế quan cũng bị nó phá tan! Không lâu trước có một tiên hữu đến bái phỏng, thấy nó tưởng chỉ là hài tử bình thường, vừa bế lên thì bị nó ngậm tay cắn lấy! Đệ tử vội đến ngăn, kết quả nó lại quay sang cắn tay đệ tử! Hiện tại tuy nó chưa mọc răng, nhưng sau này mọc đủ e rằng thấy ai cũng muốn cắn. Có một ‘tổ tông’ như thế, đệ tử đi đâu cũng bị ghét bỏ… xin sư phụ hãy chọn cho nó vị thầy khác dạy dỗ!”
Nam nhân liếc nhìn đứa bé.
Đứa trẻ cười khanh khách, hoàn toàn chẳng biết mình vừa gây họa lớn thế nào.
Phụng Cực Thiên Tôn khẽ thở dài: “Ngươi đã thu nó vào môn, sao có thể tùy tiện bỏ mặc?”
Thần quân ủy khuất: “Là sư phụ khi trước giao nó cho đệ tử, đệ tử thấy nó còn là hài nhi nên mới đồng ý. Ai ngờ nó lại khác thường như vậy?”
“Bản tọa hỏi ngươi, nó có hay khóc nháo không?”
“Hồi sư phụ… cái đó thì không.”
“Nó có từng làm hại người chưa?”
“Tuy là chưa, nhưng cứ thế này thì…”
“Chỉ cần trả lời có hay không.”
“… Không.”
“Nó có từng làm chuyện gì chống đối ngươi và đồng môn?”
“…Không ạ.”
Phụng Cực Thiên Tôn vung tay áo: “Nói tới nói lui, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ nghịch ngợm. Ngươi định bỏ mặc sao?”
Thần quân chỉ đành cúi đầu: “Nếu sư phụ cho rằng nó chỉ nghịch ngợm, vậy xin sư phụ tự mình dạy dỗ. Đệ tử ngu dốt, thật sự không biết nuôi trẻ con.”
Phụng Cực Thiên Tôn chau mày, vừa định nói, đứa bé đã bò từ bồ đoàn tới, chộp lấy chiếc linh lục dưới áo lão mà chơi.
Chưa kịp ngăn cản, nó há miệng cắn “rắc” một tiếng, cắn đứt cả linh lục!
“…” Thần quân vội cúi đầu nín cười, chờ xem thiên tôn nổi giận.
Thế nhưng hồi lâu, Phụng Cực Thiên Tôn chỉ khẽ kéo áo, cúi nhìn đứa bé đang ngậm chuông cười tít mắt với mình, cũng nhịn không được mỉm cười.
Thần quân ngẩng đầu, chỉ thấy thiên tôn cúi xuống ôm lấy nó: “Đã vậy, sư phụ con không cần con, thì sư tổ sẽ nuôi con!”
“…”
Phù Quang điện.
Đứa bé cắn lấy tay sư tổ, gặm gặm, cắn không nổi thì lại quay sang tay kia.
Trong điện, các tiên đồng im phăng phắc, nghĩ thầm: chẳng trách thần quân kia tình nguyện đắc tội thiên tôn chứ không chịu nuôi, ngay cả thiên tôn đích thân dạy dỗ một tháng mà cũng không sửa nổi cái tật thấy ai cũng muốn cắn này.
Đứa bé gặm tay không ngừng, tựa như muốn ăn luôn bàn tay ấy vào bụng.
Phụng Cực Thiên Tôn lặng lẽ nhìn.
Bất chợt, lão khẽ thổi một hơi lên tay mình.
Đứa bé đang gặm hăng say thì thấy trong miệng trào máu, càng cắn thì máu càng nhiều.
Nó lập tức hoảng sợ, ngây ngô nhìn máu, lại ngẩng lên nhìn chủ nhân bàn tay.
Các tiên đồng cũng giật mình, nhưng biết thần tiên không dễ chảy máu, huống hồ một đứa trẻ chưa mọc răng sao cắn ra nổi máu thế này? Nhất định là thiên tôn dùng pháp thuật. Chúng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ xem lão định làm gì.
Phụng Cực Thiên Tôn giả như trọng thương, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Cắn đi, cắn đến khi máu ta chảy hết, đợi ta chết rồi, con lại tìm sư phụ con.”
Đứa bé bị dọa sợ, nhả tay ra, miệng dần dần mếu máo.
Thấy có tác dụng, Phụng Cực Thiên Tôn thu tay, tiếp lời: “Con không cắn ta thì ta sẽ không chảy máu, cpm không cắn người khác thì họ cũng không chết… từ nay còn cắn nữa không?”
Đứa bé không biết có hiểu không, chỉ ngơ ngác nhìn lão, sau đó mím môi, quả nhiên không cắn nữa.
Các tiên đồng nhìn nhau, chợt hiểu ra.
Hôm sau, đứa bé bò chơi một lát, thấy chán, lại bò tới bên thiên tôn, ngó chằm chằm đôi tay kia. Nhìn rồi, nó cúi đầu, thử hé miệng muốn cắn một cái…
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, từ đâu bay đến một thanh kiếm, đâm xuyên thân Phụng Cực Thiên Tôn.
Các tiên đồng ngồi trên bồ đoàn đã quen cảnh này, sắc mặt bình thản.
Nhưng đứa bé thì không hiểu chuyện, chỉ thấy nam nhân kia phun máu, mặt mày tái xám, run rẩy lùi lại.
Máu trào ra không dứt, thiên tôn thở yếu ớt, hé mắt nhìn nó, tựa như sắp chết.
Đứa bé vừa rồi còn lùi lại, nay lại bò đến, r*n r*, đem chiếc chuông vừa giành được trả lại cho lão.
Nhìn lão vẫn sắp chết, trong đôi mắt mơ hồ của nó cuối cùng ngấn lệ, thật lâu sau mới gắng gượng thốt ra hai tiếng ngọng nghịu:
“Chư… chộ…” (sư tổ.)
Phụng Cực Thiên Tôn khép mắt, nói: “Con đã biết nói, thì hãy theo ta niệm.”
Đứa bé bám lấy người lão, khe khẽ ê a.
Sắc mặt lão không đổi, chậm rãi đọc: “Người ta yêu chính là kẻ ta giết, kẻ ta giết cũng chính là người ta yêu.”
Đứa bé phát ra một chuỗi âm thanh mơ hồ, kẻ khác không hiểu, nhưng Phụng Cực Thiên Tôn biết nó đang ngoan ngoãn lặp lại theo mình.
Lão tiếp tục dặn: “Từ giờ trở đi, con phải nhớ kỹ câu này. Khi trong lòng khởi sát niệm, kẻ con muốn giết chính là người thân yêu nhất của con. Con có nỡ ra tay với người mình chí thân chí ái không? Mỗi khi con giận dữ, hận thù, hay oán trách… con đều phải niệm một lần câu này, nhớ chưa?”
Đứa bé nghe mà nửa hiểu nửa không, chỉ ê a, muốn lấy tay ngăn máu lão chảy. Phụng Cực Thiên Tôn khẽ vung tay, mọi cảnh tượng trước đó đều tan như ảo ảnh: kiếm biến mất, máu cũng không còn.
Mọi thứ khôi phục như cũ.
Đứa bé tưởng lão đã khỏi hẳn, bèn ngửa đầu cười rạng rỡ.
Phụng Cực Thiên Tôn khựng lại, khẽ thở dài: “Dễ lừa thế này, vậy mà bọn họ lại nói khó nuôi dưỡng? Ở thần giới lâu quá, ngay cả cách dỗ một đứa trẻ bọn họ cũng không biết rồi…”
Ngàn năm vạn năm ở thần giới, chỉ như một thoáng chớp mắt.
Đứa bé lớn thành tiên đồng, tiên đồng dần hóa thiếu niên ngọc chất kim tướng, dáng dấp cao ráo tuấn mỹ…
Một ngày nọ, chàng thiếu niên đi lịch luyện, lạc bước vào cấm địa thần giới.
Nó không hay nơi này có một con quái vật. Quái vật hóa thành nhân hình, lén theo sau nó, mãi đến khi bị phát hiện…
“Ngươi là ai? Vì sao theo ta? Ngươi có mục đích gì?” Nó rút kiếm chất vấn.
Người kia thân hình cao lớn, gương mặt phủ mờ mây sương, chỉ lộ đôi môi mỏng kiêu bạc. Hắn mỉm cười nhìn nó, rất lâu mới mở miệng: “Bọn họ gọi ta là… Hoắc Huyền.”
Tiếng nói trầm lạnh, nghe có chút quái dị, như lâu lắm rồi chưa từng cùng ai trò chuyện.
Chàng thiếu niên chưa từng nghe cái tên này, chỉ thấy ánh mắt hắn rực lửa, chăm chú nhìn mình, như muốn khắc ghi hình dáng của nó. Nhưng chờ mãi mà hắn chẳng hỏi gì, thiếu niên tức giận hừ một tiếng, quay đi: “Ngươi muốn biết ta là ai? Ta là Chư Tinh Tử, đệ tử dưới trướng Phụng Cực Thiên Tôn ở Phù Quang điện! Lẽ nào tùy tiện nói ra cho kẻ lạ như ngươi?”
Dứt lời liền xoay người bỏ đi, nhưng cái bóng kia thế nào cũng không thoát khỏi.
Nó tưởng hắn cũng bị lạc như mình, đang chờ nó tìm được lối ra để đi theo. Nghĩ vậy, nó cũng không nói thêm, chỉ mỗi lúc đi vài bước lại quay đầu lườm hắn một cái.
Người kia bị lườm cũng chẳng giận, khiến nó dần cảm thấy ngượng ngùng, như thể mình đang bắt nạt một kẻ cam chịu vậy.
Không tìm thấy lối ra, nó bèn leo lên một cây tiên thụ, định nằm nghỉ. Ai ngờ vừa nằm xuống, người kia cũng trèo lên theo!
“Bao nhiêu cây không chọn, lại muốn chiếm chỗ của ta?!” Nó tức giận mắng, nhưng thấy hắn mang theo cả đống tiên đào tiên quả đưa tới.
“Ngươi… lấy ở đâu ra nhiều thế?” Quả thực quá phong phú!
Người kia không nói, thiếu niên nghĩ chắc hắn ở đây lâu hơn, gặp cây kết quả cũng bình thường. Thế là nó chẳng khách khí, bốc một quả cắn ăn.
Tiên quả mọng ngọt, thanh khiết vô cùng. Thấy người kia không ăn, chỉ nhìn mình chăm chú, nó vừa nhai vừa phồng má, lẩm bẩm: “Huynh đài, giờ ta với ngươi cũng coi như đồng cảnh ngộ, ta sẽ không mặc kệ đâu. Ngươi yên tâm, ta nhất định tìm được lối ra!”
Nghe vậy, khóe môi người kia thoáng run, trầm giọng: “Ra ngoài?”
“Chứ không ra ngoài thì ở đây làm người rừng à?” Nó trừng mắt đáp.
Người kia im lặng.
Ăn xong tiên quả, nó ngả lưng ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cảm giác có ai khẽ chạm vào mặt mình. Mở mắt thì chẳng thấy gì, người kia cũng biến mất.
Nó vội vã bật dậy, sợ hắn gặp chuyện, cầm kiếm tìm khắp nơi. Tìm mãi… lại bất ngờ phát hiện lối ra! Vui mừng khôn xiết, nó muốn quay lại tìm hắn, nhưng nghĩ lối ra này có lẽ sẽ biến mất, bèn lưu lại dòng chữ trên đất:
“Hoắc huynh đệ, lối ra ở đây, cứ đi thẳng là được! Ngươi cũng thật là, lúc cần theo thì chẳng theo cho đàng hoàng, lúc không nên theo thì cứ bám riết, làm ta lo lắng chết đi được!”
Về tới Phù Quang điện, thấy sư huynh đệ đang cuống cuồng tìm mình: “Đệ cuối cùng cũng trở lại! Sư tổ còn tưởng đệ vào cấm địa thần giới, suýt nữa tự mình đi cứu đấy!”
“Cấm địa? Gì cơ? Ta chỉ là bị lạc thôi mà.” Nó gãi đầu.
Sư tổ trước nay ít khi nghiêm khắc, vậy mà lần này gương mặt cực kỳ trầm trọng, tra hỏi từng chuyện xảy ra sau khi nó lạc đường.
Nó kể lại hết, nhưng riêng cái tên “Hoắc Huyền” thì giấu đi. Dù sao, đi lịch luyện mà để lạc đường vốn là sai lầm sơ đẳng, dễ bị trách mắng.
Phụng Cực Thiên Tôn nghe xong, thấy nó không nói rõ được tướng mạo người kia, bèn nhíu mày, cho lui ra.
Đợi thiếu niên đi, các tiên quân bàn luận: “Có lẽ sư tổ lo lắng quá rồi. Đây là lần đầu sư đệ lịch luyện, lạc đường là chuyện thường. Người kia chắc chỉ là đệ tử nào khác của thần giới, sợ bị trách nên che giấu tướng mạo thôi, tuyệt đối không thể là Hoắc Huyền!”
“Đúng vậy. Nghe sư đệ kể, người kia đối xử tử tế, còn cho ăn quả, rõ ràng là hiền hòa, hoàn toàn chẳng giống Hoắc Huyền!”
Phụng Cực Thiên Tôn trầm ngâm: “Chỉ mong là vậy.”
…
Lại thêm một lần lịch luyện, chàng thiếu niên được ban cho một ngọn tiểu tiên sơn riêng.
Trên núi, không có sư tổ giám sát, nó sống thoải mái vô cùng: ngày ngày ăn uống, ngủ nghỉ, thỉnh thoảng luyện kiếm, đọc kinh, tiêu dao tự tại.
Cho tới một hôm, nó kinh ngạc nhìn thanh kiếm của mình: “Vừa rồi… có phải ngươi nói chuyện? Tại sao ngươi biết nói?” Nó còn bóp cằm suy nghĩ “Chẳng lẽ là quỷ quái? Nhưng ta là thần, núi của ta sao lại có quỷ được?”
Một giọng cười quen quen vang lên: “Cứ coi ta là kiếm linh của ngươi đi.”
“Kiếm linh?” Nó sửng sốt. Kiếm linh vốn chỉ có ở thần kiếm trải qua vạn năm linh tính mới thành, còn thanh kiếm này chỉ là pháp khí bình thường, chưa từng lấy sinh linh tế luyện.
“Ngươi đừng lừa ta! Rõ ràng ngươi trốn trong kiếm, muốn ở nhờ tiên sơn của ta thôi! Mau ra đây!”
Kiếm không phản ứng. Nó sốt ruột, tức thì há miệng cắn mạnh lên chuôi kiếm. Kiếm thân lập tức nóng rực, lóe sáng, rồi một bóng người từ trong kiếm bước ra.
Nó vừa nhìn, liền nhận ra ngay! Không còn mây mù che mặt, nhưng thần thái kia rõ ràng chính là kẻ năm đó trong cấm địa đã lặng lẽ theo dõi nó!
“Là ngươi? Ngươi từ khi nào đã ẩn trong kiếm của ta? Tiên sơn ta còn đang khai khẩn, ngươi lại lén đến ăn chực ở nhờ, thật là! Ngươi không có tiên sơn của riêng mình sao?”
Người kia lặng yên ngắm nó, rồi từ trong tay áo lấy ra một đống bảo vật kim quang lấp lánh.
Có kỳ trân dị bảo có thể ăn uống, có thượng đẳng pháp khí, nhiều thứ nó chưa từng thấy.
“Trời ơi, ngươi lấy đâu ra nhiều báu vật thế này? Ngay cả ta cũng không có, vậy mà ngươi lại có!”
“Đều… cho ta sao? …” Nó đỏ mặt.
“Thôi được, ngươi đã thích ở tiên sơn của ta đến vậy, thì ở đi cũng được!”
“Cái gì? Ngươi không chỉ muốn ở, còn muốn ta bầu bạn cùng ngươi? Nằm mơ đi! Ta còn phải tu luyện, đâu rảnh suốt ngày tiếp đãi ngươi? Những thứ này ta không cần, ngươi đi đi!”
Một lúc sau, hắn lại lấy ra thêm nhiều tiên quả hiếm có, loại ngay cả sư tổ cũng hiếm khi được nếm.
Thiếu niên nhìn mà choáng váng, lòng dao động, cuối cùng quay lưng, thầm thì: “Được rồi, chơi cùng ngươi một chút cũng không sao… Ngươi thật đáng thương, ngay cả tiên sơn cũng không có, coi như ta kết thêm một người bạn vậy.”
Người kia khẽ lắc đầu.
“Không muốn làm bạn? Ngươi đúng là không biết điều!” Thiếu niên tức tối ôm chặt bảo vật bỏ đi.
Từ đó về sau, bọn họ ở lại tiên sơn gần trăm năm. Thiếu niên ngày ngày ngoài tu luyện thì chỉ biết ngồi đếm bảo vật, thời gian còn lại bất đắc dĩ mới cùng người kia tản bộ, dùng cơm, đánh cờ…
Chỉ là cờ chưa đánh xong nó đã buồn ngủ, ngồi lâu là gật gà gật gù. Nam tử bèn hóa cờ đen trắng thành những món ăn nó thích, mỗi lần lại đổi khác.
Nhưng có buồn ngủ thì vẫn buồn ngủ, đôi khi vừa ngủ gục, mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường, nam tử ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn. Ban đầu nó thấy rất kỳ quái, lâu dần lại thành thói quen.
Hôm ấy thì khác.
Tựa như một tiếng sét ngang tai, nó bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nam tử gần ngay trước mắt. Nó ngây người một thoáng, rồi đột nhiên “a” một tiếng: “To gan! Ngươi, ngươi dám…”
Nó vội đưa tay lau khóe môi, trong cơn thẹn giận liền tát cho đối phương một cái: “Ta phải bẩm với sư tổ!”
Bị tát, nam tử không tức giận, chỉ dùng đôi mắt đen thẳm kia chăm chú nhìn nó.
Thấy hắn còn dám chắn trước mặt, thiếu niên tức đến run môi: “Ngươi thật không sợ sao? Ta sẽ nhờ sư tổ hạ cho ngươi lời nguyền độc nhất, khiến ngươi ngày đêm chịu đựng đau thấu tim gan, đến khi hối cải mới thôi!”
Lời vừa dứt, nam tử không chút do dự, ngay tại chỗ ấn máu nơi lòng bàn tay thành một đạo huyết ấn. Ấn vừa thành, lập tức có lôi điện tím giáng xuống – đó chính là Thiên Chú.
Thiên Chú chẳng phải chú ấn tầm thường, nó khắc vào tận hồn phách, dẫu có luân hồi cũng không thể giải. Thiếu niên kinh hãi ngây dại: “Ngươi… ngươi làm gì vậy?”
“Đã là hối cải nhận tội, liền để linh hồn ta ngày đêm chịu đau đớn thấu tâm can, đốt cạn huyết nhục, cho đến khi hồn phi phách tán mới thôi!”
“Ngươi, ngươi điên rồi sao?”
…
Trong Phù Quang điên, hương nến vẫn cháy nghi ngút.
Chư Tinh Tử th* d*c dữ dội, ký ức xưa cuồn cuộn hiện về, đầu đau như xé. Nó muốn tỉnh lại, nhưng dường như bị xiềng xích giam cầm, không sao thoát được.
Nó nghe thấy tiếng Phụng Cực Thiên Tôn: “Tâm không chết, đạo không sinh. Vì sao còn chưa tỉnh?”
Nó nghe thấy sư huynh hô gấp: “Sư tổ! Ở núi Chương Vĩ xảy ra chuyện rồi… Hoắc Huyền cưỡng ép tỉnh lại rồi!”
Phụng Cực Thiên Tôn khựng lại: “Lúc này mà cưỡng ép cắt đứt, chẳng phải sẽ thành không phải người cũng chẳng phải quỷ sao?”
Người kia vội bẩm: “Hắn… hắn thấy heo con bị Chúc Âm nuốt mất, liền trực tiếp xé toạc đầu nó, chui thẳng vào trong miệng!”
“Cái gì?!”
Đệ tử sợ hãi quỳ xuống: “Bọn đệ tử không ngờ hắn lại tỉnh giữa lúc thi triển quỷ thuật… sớm biết thế, đã trực tiếp hủy đi nhục thân của sư đệ ở phàm gian rồi…”
“Giờ thì sao?” Phụng Cực Thiên Tôn lo lắng hỏi.
Đệ tử lau mồ hôi: “Hoắc Huyền… đã tìm lại được thi thể heo con trong bụng Chúc Âm, nhưng, nhưng có chỗ rất lạ…”
Ngay lúc đó, một đệ tử khác hốt hoảng chạy vào: “Sư tổ! Hoắc Huyền chưa chết! Hắn đã nuốt trọn âm linh của Chúc Âm, khôi phục chân thân của Chúc Long rồi!”
Hết chương 37