Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 38

•Editor: Lan•

Chương 38

Phụng Cực Thiên Tôn đứng lặng như nhập định, thật lâu không nói một lời.

Hơn ba trăm năm nay, lão đã tính toán đủ điều, chỉ duy một việc ngoài ý liệu — chính là Chúc Long lại tái thế nhân gian.

Nỗi bất an năm ấy, một lần nữa dấy lên trong lòng.

Tiếng các đệ tử lo lắng hỏi han dần dần trở nên mơ hồ. Rõ ràng là đang thỉnh ý lão đối phó Chúc Long thế nào, mà trong tai lão, lại biến thành tiếng chất vấn của chư vị Thần Tôn hơn ba trăm năm trước…

“Chúc Long trong cấm địa đã biến mất! Chúng ta đã hợp lực dò xét, phát hiện khí tức ngay tại tiên sơn của đệ tử dưới toạ của ngươi – Chư Tinh Tử! Ngươi nói xem, nên làm thế nào?”

“Hiện tại chúng nó thân mật khăng khít! Một kẻ là Ma châu, một kẻ là hậu nhân Chúc Âm. Nếu hai bên trong ngoài liên kết… tiền lệ Ma Quân vẫn còn trước mắt, lẽ nào ngươi còn muốn Lục giới quay lại những ngày chìm trong biển lửa sao?”

“Phụng Cực Thiên Tôn, năm đó ngươi vì mềm lòng trước hài tử do Ma châu hóa hình mà cố chấp giữ hắn lại, gieo mầm tai họa. Khi ấy ngươi nói rằng: Ma châu có thể chế ước Chúc Long trong cấm địa, tương lai nếu có kẻ phản bội thần giới, chúng nó tất sẽ đối đầu, dẫu không đồng quy vu tận thì cũng loại bỏ được một. Thế nhưng giờ đây, hai mối họa lớn nhất lại tụ hợp làm một! Ngươi còn biện giải thế nào?”

Năm ấy, lão một lời cũng không nói, thật lâu sau mới trầm giọng: “Chẳng lẽ các người có thể giết được chúng sao?”

“Giết không được, vậy ngươi định thả mặc cho chúng liên thủ ư?”

“Ý ta, chuyện này cần tính toán lâu dài. Trước tiên đừng khinh động, giết cũng không nổi, nếu ép bức sinh ra một tân Ma Quân, há chẳng phải đại hoạ? Thượng sách vẫn là để chúng tự chém giết lẫn nhau.”

Lúc ấy, chư thần bàn luận sôi nổi, đủ mọi kế sách, nào là ly gián, nào là dẫn hoạ đông ngã, nào là giá họa vu oan… tất cả những thủ đoạn mà ngày thường bọn họ khinh miệt, nay đều đưa ra dùng cả.

Phụng Cực Thiên Tôn chau mày, nói: “Nó là đệ tử của ta, việc này, do ta gánh vác.”

Lão không triệu Chư Tinh Tử đến, mà trước hết đi đến tiên sơn của nó.

Trong lòng vẫn còn chút hy vọng, rằng hết thảy chỉ là hiểu lầm. Có lẽ Hoắc Huyền e ngại Chư Tinh Tử, nên giả dạng tiên phó đến thám thính mà thôi… khả năng có nhiều vô số.

Ngày đó, tại ngọc trì của tiên sơn, Phụng Cực Thiên Tôn nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Hoắc Huyền đã hóa lại chân thân, chiếc đuôi đỏ rực đáng sợ vung lên, ném thiếu niên cười không ngớt bay lên không, rồi lại kịp thời đón lấy.

Lão nhìn thấy đứa đệ tử ngu ngốc của mình nắm chặt vảy đỏ, vui sướng như đang ngồi xích đu.

“Vui quá đi! Lên cao chút nữa! Nhưng ngươi đừng mong lừa ta nhé! Đây nào phải rồng, rõ ràng chỉ là rắn! Ngươi không có móng vuốt, rồng sao lại không có vuốt chứ! Ta xem ngươi chỉ là yêu xà tu luyện thành tiên thôi!”

Chúc Long khác với long tộc, một bên là huyết mạch thần tiên bẩm sinh từ thuở khai thiên, một bên là giống loài phân nhánh. Thế nhưng, Chúc Long kia lại chẳng hề thấy mình bị coi nhẹ, còn bắt chước loài rắn, cuộn chặt lấy thiếu niên trong vòng đuôi.

Thiếu niên không chút sợ hãi, ôm lấy chiếc đuôi, chân đá nước tung tóe, ai ngờ đuôi khẽ quẫy, thân ảnh liền thoắt một cái từ bờ này sang bờ kia, ngẩn ra một thoáng, rồi phá lên cười giòn giã: “Ha ha, ta bơi nhanh quá đi mất!”

Chúc Long khựng lại, cúi đầu cọ lên gương mặt ướt sũng kia.

Thiếu niên trán kề trán, đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu một phiến vảy đỏ rực.

Chúc Long lại hôn chốc chốc lên má nó, thiếu niên hừ nhẹ cúi đầu.

Lần này không bị đẩy ra, Chúc Long bỗng hưng phấn, chiếc đuôi khổng lồ quét mạnh xuống mặt nước, bọt tung như mưa, rồi lại quấn lấy thiếu niên mở to đôi mắt, dẫu nó cố sức gỡ ra, vẫn chẳng thoát khỏi.

Phụng Cực Thiên Tôn sa sầm nét mặt, lặng lẽ rời đi.

Hôm ấy, lão đuổi lui tất cả đệ tử Phù Quang điện, triệu tập chư vị Thần Tôn từng biết chuyện Ma châu, nghị bàn ba ngày ba đêm. Cuối cùng, lão thuyết phục được chư thần— Ma châu này, để lão tự tay kết thúc.

Chẳng bao lâu sau, lão gọi Chư Tinh Tử đến Phù Quang điện.

Đứa nhỏ ấy chẳng hay biết gì, vừa gặp đã ríu rít kể tiên sơn của mình hiện nay thế nào, mồi lão có dịp ghé thăm.

Lão lặng yên nghe, mãi đến khi Chư Tinh Tử nói mỏi, mới bỗng hỏi: “Con à, con có từng nghe chuyện Ma Quân chưa?”

Thiếu niên lập tức sáng mắt: “Dĩ nhiên từng nghe rồi! Chính là kẻ từng tàn hại sinh linh, bá đạo vô song, khiến Lục giới đều bó tay bất lực ấy!”

“Thế nhưng, có một việc, con chưa biết.”

“Việc gì ạ?”

“Trước khi chết, Ma Quân để lại một viên Ma châu thai nghén trong ma khí, nay sắp hiện thế. Thần giới tuyệt đối không thể khoanh tay, ta định cho con hạ giới, phò trợ tông môn bản gia, tiêu trừ Ma châu.”

Thiếu niên ngẩn ra, thoáng chốc hiểu được đây là trọng trách. Chầm chậm hỏi: “Sư tổ… con có thể làm được sao?”

“Con đương nhiên có thể.”

Chư Tinh Tử kích động lĩnh mệnh, sau khi hỏi rõ thời điểm chuyển thế, liền hăng hái quay về tiên sơn chuẩn bị.

Phụng Cực Thiên Tôn đã tính không sai— với tính cách của đứa nhỏ, ắt sẽ nói cho Hoắc Huyền. Mà Hoắc Huyền biết Chư Tinh Tử sẽ theo an bài của chư thần mà chuyển thế, tất sẽ sớm một bước hạ giới chờ nó.

Mọi sự đều thuận theo dự liệu của lão.

Thời gian ấy, Chư Tinh Tử cứ ngỡ rằng xuống phàm sẽ mang theo ký ức để trợ giúp tu sĩ nhân gian cứu thế, ngày đêm đọc hết thảy điển tịch về Ma Quân. Mãi đến khi sư tổ tới, nói rằng muốn kể cho nó một bí mật.

Chư Tinh Tử vốn thích nghe bí mật, vội vàng hỏi là gì.

Phụng Cực Thiên Tôn hỏi nó: “Con có quen Hoắc Huyền không?”

Chư Tinh Tử á khẩu, trong thoáng chốc đỏ bừng tai, ngượng ngập không đáp.

Phụng Cực Thiên Tôn: “Ta đã biết cả rồi. Chính nó mê hoặc con. Con tưởng nó là đệ tử một vị thần quân tầm thường, nào biết nó chính là Ma châu.”

Chư Tinh Tử chấn động, vội vàng lắc đầu: “Không… không phải! Hắn không lừa con! Hắn chỉ hay cùng con chơi thôi! Hắn rõ ràng là một con rắn, sao có thể là Ma châu được?”

Phụng Cực Thiên Tôn lạnh giọng: “Nếu không phải Ma châu, sao ngay từ lúc sinh ra đã bị giam trong cấm địa? Có phải con lạc vào cấm địa nên mới gặp nó? Hừ, chẳng những bị nó lừa gạt, con còn tự tay thả nó ra nữa!”

Chư Tinh Tử ngây ngẩn đứng đó, dường như chẳng hiểu lão đang nói gì.

“Hiện giờ vẫn còn kịp vãn hồi. Con theo ta hạ giới, giết đi Ma châu vừa mới sinh, chặn đứng mầm hoạ từ trong trứng nước!”

Đây chính là kết quả sau khi nghị bàn cùng chư thần. Chỉ khi Chư Tinh Tử quyết tâm trừ diệt “Ma châu Hoắc Huyền” trong mắt mình, nó mới thực sự đứng về phía thần giới.

Chỉ có như vậy, lão mới bảo toàn được Chư Tinh Tử.

“…Sư tổ?” Thiếu niên nghiêng đầu, thì thầm từng tiếng: “Ngài đang hù dọa con phải không? Sao tự nhiên lại thành ra thế này? Ngài uống say rồi à? Con không muốn nghe nữa… con đi đây.”

Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa trước mặt thiếu niên nặng nề đóng sập, nó đứng sững.

Phụng Cực Thiên Tôn trầm giọng: “Con không chịu lĩnh mệnh, thì đừng hòng bước ra ngoài!”

Thiếu niên quay đầu nhìn lão, hỏi lão có phải đã bị kẻ xấu đoạt xá, hỏi tại sao, nói không bằng lòng, nói Hoắc Huyền không xấu, nói chư thần bất công…

Phụng Cực Thiên Tôn nhắm mắt, ẩn thân: “Chờ con bình tĩnh, nghĩ thông suốt, rồi hãy đến nói với ta.”

Từ ấy, ngày ngày lão đều quan sát động tĩnh trong tiên cung.

Nhưng từng ngày trôi qua, bên trong cung điện bị hạ cấm chế lại yên ắng lạ thường.

Đứa nhỏ xưa nay huyên náo, nay lặng như tờ.

Sương rơi, tuyết phủ, lại thêm một đoạn thời gian. Hạ giới đã dậy sóng, biến hóa long trời lở đất. Phụng Cực Thiên Tôn nhìn ra đứa đệ tử này sẽ không đổi ý, bèn mở cửa bước vào, nói cho nó sự thật.

Thiếu niên nằm dài trên đất, dụi mắt, quay lưng về phía lão.

Lão nói: “Sư tổ quả thực đã lừa con, Hoắc Huyền không phải Ma châu.”

Đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên khựng lại, bật dậy, tóc rối tung, chân trần lao tới trước mặt sư tổ, tức giận kêu lên: “Con biết ngay mà! Ngài chỉ thử con thôi phải không? Sư tổ, ngài thật đáng ghét!”

Phụng Cực Thiên Tôn thản nhiên: “Nó không phải Ma châu, mà là hậu nhân Chúc Âm cùng đọa thần tư thông. Cha mẹ nó đã bị thượng thần tru diệt, đứa con vốn cũng nên xóa bỏ. Nhưng nó lại đánh thức u linh Chúc Âm. Để phòng u linh phục sinh, thần giới mới mang nó đi, giam trong cấm địa ấy.”

“…”

“Còn về Ma châu thật sự…” Phụng Cực Thiên Tôn nhìn nó, “Chính là con. Năm ấy thấy con đã hóa thành hình người, ta liền mang về thần giới giáo hóa. Nếu con sa ngã làm ác, thì đem thả xuống cấm địa cho Hoắc Huyền cùng con chém giết. Dù con giết nó, hay nó giết con, với thần giới mà nói— đều không hề là chuyện xấu.”

“…”

Phụng Cực Thiên Tôn mặt không đổi sắc:

“Con nếu chỉ là si tình vướng bụi trần thì cũng chẳng sao. Nhưng Thần giới tuyệt đối không thể dung nạp hai mối uy h**p lớn nhất lại quấn lấy nhau. Các Thần Tôn thương nghị xong, liền định ra số mệnh cho các con.”

Số mệnh vốn định sẵn là: Chư Tinh Tử hạ phàm, chuyển kiếp thành yêu lợn, giết sạch gia tộc Hoắc Huyền. Hoắc Huyền chịu k*ch th*ch mà phản sát, đến lúc ấy hắn sẽ khôi phục ký ức. Nếu hắn thật sự si mê đến vậy, tất có khả năng sẽ tự hủy. Như thế, hai mối họa liền cùng lúc bị trừ khử.

Nhưng lão không chịu thuận theo, nên mới dối gạt Chư Tinh Tử rằng Hoắc Huyền chính là Ma châu. Đợi khi Chư Tinh Tử hạ phàm, lấy danh nghĩa tru sát Ma châu mà giết hắn, các Thần tôn liền sẽ biết Chư Tinh Tử đã đứng về phía Thần giới. Đến khi trở lại, lão sẽ xóa hết trí nhớ, khiến Chư Tinh Tử không còn đau khổ, vĩnh viễn chẳng biết bản thân chính là Ma châu.

Vì Thần giới diệt Ma châu, ai còn có thể trách nó điều chi?

“Vốn số mệnh, chỉ cần con theo sư tổ đi hạ giới làm một đoạn kết thúc là đủ. Sư tổ thậm chí sẽ không để nó chết quá đau đớn… Nhưng con quá cố chấp! Con tưởng con không xuống tay thì Thần giới sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”

Nói đoạn, lão bấm pháp quyết, trước mắt nó hiện ra một đoạn cảnh tượng.

Trong ngôi làng hoang tàn, xác chết nằm ngổn ngang. Yêu lợn điên cuồng ngấu nghiến thi thể.

Khi quay đầu định xé xác một thiếu niên, bỗng toàn thân run rẩy, bị tàn lưu khí tức Chúc Long áp chế. Thiếu niên mờ mịt, vô tri, lại há miệng cắn nuốt yêu lợn, cả yêu đan cũng bị nuốt trọn.

Đệ tử Cửu Thiên Kiếm Tông tới nơi thì thi thể đã thối rữa. Bọn họ không biết vì sao thiếu niên còn sống, chỉ đoán yêu lợn và một kẻ võ lực cường hãn trong thôn đồng quy vu tận, thiếu niên bị đói khát nhiều ngày, bất đắc dĩ ăn sống thịt yêu.

Đứa bé được mang về tông môn, tông chủ thấy hắn có thiên tư tu đạo, vốn định bồi dưỡng. Nhưng đêm ấy, gã mộng thấy một vị tiên nhân giáng xuống, chặt đứt linh căn của hắn, còn hạ chú, khiến hắn suốt đời không thể thành tiên.

Hôm sau kiểm tra, quả nhiên linh căn biến mất. Tông chủ thất vọng, bèn sai hắn làm tạp dịch.

Mười mấy năm sau, thiếu niên tạp dịch ấy lại đánh bại toàn bộ đệ tử trong đại hội tỷ võ. Đại sư huynh giận dữ, trách hắn ăn trộm công pháp, nhưng chẳng có chứng cứ, lại buột miệng nói ra chuyện yêu lợn năm xưa. Hắn ta cho rằng thiếu niên đã ăn yêu đan, căn bản chẳng còn là người, mà là một con yêu quái!

Trong lúc tranh cãi, đại sư huynh lỡ lời thêm nhiều chuyện. Thiếu niên mới biết, năm ấy chính kẻ này không đánh lại yêu lợn, bèn dẫn nó về phía thôn, khiến cả thôn chịu nạn. Sau còn vì sợ bị chê cười nên giấu đi tin tức, khiến thời khắc cứu viện tốt nhất bị bỏ lỡ.

Thiếu niên một kiếm g**t ch*t đại sư huynh, lại trọng thương tông chủ và các trưởng lão, từ đó rời khỏi Cửu Thiên Kiếm Tông.

Mười mấy năm nhân gian, đau khổ oán hận, ở trong tay tiên nhân cũng chỉ là một cái búng tay.

Trong tiên cung, thiếu niên ngây ngẩn nhìn cảnh tượng, mái tóc dài rũ xuống như thác, phủ gần kín cả thân thể. Nó nằm phục dưới bóng của Thiên Tôn, tựa mất hết tri giác.

Phụng Cực Thiên Tôn lạnh giọng: “Nó mất linh căn, tu theo tà đạo, dẫu dốc trọn tinh lực cả đời cũng chỉ có thể làm ma quái hạ giới, chẳng thể uy h**p Thần giới.”

Thiếu niên trước mắt mơ hồ, không hiểu, chẳng thể hiểu vì sao lại như vậy.

Phụng Cực Thiên Tôn nói tiếp: “Nó vĩnh viễn không thể thành tiên. Là com khiến hắn cam tâm chuyển thế xuống hạ giới. Công lao này, sư tổ sẽ để Thần giới ghi nhớ cho con. Từ nay, con cứ an tâm tu đạo, nó làm phàm nhân của nó. Chờ ngàn vạn năm sau, chỉ bàn công tội, sẽ không còn ai nhớ con là Ma châu. Nếu con còn chấp mê bất ngộ, sư tổ chỉ có thể giam con trong đây, cho đến ngày con tỉnh ngộ.”

Khi bước ra khỏi tiên cung, Phụng Cực Thiên Tôn nghe trong điện vang lên tiếng khóc.

Đó là lần đầu tiên lão nghe Chư Tinh Tử khóc, khóc đến thê lương như thế.

“Sư tổ lừa con! Sư tổ lừa con—!”

“Com muốn ra ngoài!”

“Con muốn ra ngoài a…”

Chân trời vang tiếng sấm chớp, chính là thiên kiếp của Ma châu! Phụng Cực Thiên Tôn cảm thấy chẳng lành, vội lệnh chư tiên quân rời khỏi nơi đây.

Qua một trận thiên kiếp, chẳng ai biết Chư Tinh Tử sẽ biến thành cái gì…

Sấm sét ầm vang, như mạng nhện giăng khắp bầu trời, muốn chẻ cả tiên cung làm hai nửa!

Một lúc sau, tiếng khóc kia dần hóa thành lời nguyền rủa thảm thiết:

“Các người bắt nạt ta! Là các người không đúng! Tất cả đều là lỗi của các người! Ta… ta muốn giết các người!”

Ầm! Một tiếng nổ lớn, ma khí bùng phát.

Thiếu niên chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau Phụng Cực Thiên Tôn, một kiếm đâm xuyên qua ngực lão.



Giấc mộng kéo dài, vẫn chưa dứt.

Trước mắt Chư Tinh Tử mờ mịt, nó ôm chặt đầu, lờ mờ thấy đôi môi sư tổ đang thì thầm niệm gì đó…

Nó nghe thấy câu nói quen thuộc, câu mà từ thuở nhỏ mỗi khi sắp ngủ đều vang lên bên tai. Lồng ngực như muốn bị xé làm đôi, nó đánh rơi kiếm, co quắp dưới đất. Trước mắt, khắp nơi đều là máu…

Nó run rẩy ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.

Bao nhiêu thi thể, khuôn mặt nào cũng quen, vài vị sư huynh từng thương nó nhất, từng giúp nó luyện dược, còn lén mang đồ ăn từ tiên sơn khác cho nó…

Giờ đây, bọn họ chỉ lặng lẽ nằm trong vũng máu.

Chư Tinh Tử nhìn xuống đôi tay đẫm máu, sợ hãi đến mức rúc sát xuống đất, thân mình run cầm cập: “Ta sai rồi… sai rồi… không… không phải ta!”

Cả giấc mộng tràn ngập huyết quang.

Sư tổ rút kiếm, lạnh lùng hỏi: “Đây là điều con muốn sao?”

Nó lấy tay bịt tai, hét nghẹn ngào: “Không phải con… con sai rồi… Hoắc Huyền đâu? Mau tới giúp ta, được không? Ta sợ quá… cứu bọn họ với…”

Nó càng lúc càng co rút lại, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt. Nó muốn trốn, nhưng thân thể chẳng thể nhúc nhích…

Nó che mắt, rồi một hạt châu từ trong thân thể bay ra, ngay khoảnh khắc ấy, người nó cứng đờ, bất động.

Phụng Cực Thiên Tôn đưa tay bắt lấy hạt châu. Nó long lanh, đập loạn trong lòng bàn tay lão.

“Sư tổ biết, chính nó đã biến con thành ra thế này. Con đến con gà cũng chẳng nỡ giết, sao có thể nhuốm sát nghiệt?”

“Sư tổ không trách con. Con hãy hối cải, sư tổ sẽ rửa sạch ký ức cho con, hết thảy đều có thể bắt đầu lại.”

Hạt châu khóc hu hu: “Ta ghét chỗ này! Ta không muốn làm thần tiên! Thần giới không tốt! Sư tổ cũng chẳng tốt! Các người đều bắt nạt ta… Ta… ta muốn đi tìm Hoắc Huyền chơi…”

Nó cho rằng chính mình đã giết sư huynh, nỗi đau đớn quá sức chịu đựng khiến ký ức tự tách lìa, thần trí tan loạn.

Phụng Cực Thiên Tôn nghiến răng: “Con nghĩ bây giờ đi tìm Hoắc Huyền, nó còn có thể nhận ra con sao? Sư tổ là để bảo vệ con, con có hiểu hay không!”

“Sư tổ xấu! Ta muốn tìm Hoắc Huyền… muốn chơi cùng hắn…”

“Được… được…” Lão nghiến chặt hàm, “Vậy sư tổ thành toàn cho con!”

Hạt ma châu đỏ như máu rơi xuống đất, biến thành một con heo nhỏ.

Trong làn mây mù mênh mông, heo con ngơ ngác đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ đều mới lạ. Nó ụt ịt chạy tìm đồ ăn, ngẩng đầu thấy vạt áo của Phụng Cực Thiên Tôn, còn ngúng nguẩy cái đuôi ngắn, hớn hở kêu lên mấy tiếng.

…Từ thần tiên hóa thành bộ dạng này, lại chẳng thấy mình đáng thương, cũng chẳng để tâm đến lời Thiên Tôn, tự tại sung sướng, ủi tới ủi lui trên bồ đoàn.

Phụng Cực Thiên Tôn nhìn nó, vừa buồn cười, vừa không biết nên nói thế nào. Trong lòng vừa thương hại, lại vừa thở phào.

Lão nghĩ, hai mươi năm sau, khi chính tay mình nuôi lớn Ma châu này, theo số mệnh an bài mà trở lại thần giới, trải qua một kiếp phàm trần, chứng kiến sinh tử hợp tan, có lẽ nó sẽ hiểu: trên đời chẳng có gì là không thể mất đi, cũng chẳng có gì là không thể thỏa hiệp.

Hai mươi năm sau, lão sẽ lấy cớ trấn áp âm linh Chúc Âm, đưa một con heo nhỏ lên trời làm linh thú, tẩy sạch ký ức, cho nó tu luyện lại, trở về làm đồ đệ vô ưu vô lo bên cạnh mình.

Nếu… nếu lại còn vướng vào Hoắc Huyền, thì con heo ấy cũng sẽ chết trong tay hắn theo số mệnh. Khi ấy, Chư Tinh Tử về thiên giới tự khắc đoạn tuyệt tình niệm, buông bỏ tất cả, sống yên ổn làm một thần tiên.

Sinh tử, số mệnh… tất thảy lão đều đã tính toán kỹ lưỡng.

Trên Phù Quang điện, gương mặt Phụng Cực Thiên Tôn thoáng chốc già đi nhiều.

Nay luận nhân quả, Chư Tinh Tử đích thực vì Hoắc Huyền mà chết. Nhưng cớ sao vẫn chưa tỉnh lại?

Điều khiến lão càng nhức đầu hơn — Hoắc Huyền lại nuốt cả Âm linh, mượn hình bổ hình mà tìm lại chân thân…

Lúc này, lão thật sự còn có thể ngăn cản sao?

“Thưa sư tổ!” Đệ tử thấy lão lặng im mãi, nóng ruột kêu, “Chúc Long đang liều mạng va vào cấm chế, sắp phá ra rồi, xin ngài mau nghĩ cách!”

Phụng Cực Thiên Tôn vừa định mở miệng, thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng rên.

Lão giật mình quay lại.

Trên băng đài, Chư Tinh Tử gắng sức mở mắt, hàm răng đánh cầm cập, run run thốt ra:

“Tức… tức chết ta rồi!”

Hết chương 38

Bình Luận (0)
Comment