•Editor: Lan•
Chương 39
Chư Tinh Tử liều mạng muốn tỉnh lại, chỉ mong nhanh chóng tới núi Chương Vĩ cứu người. Vừa nghiến răng phá tan xiềng xích, trong khoảnh khắc ấy, tiền trần vãng sự cũng ùa về như thủy triều.
Nó đã không còn rơi lệ được nữa, chỉ phẫn nộ buông một câu, rồi chống trán ngồi dậy.
Cảnh tượng quen thuộc — thần điện quen thuộc, mây khói quen thuộc, từng gương mặt quen thuộc…
Những sư huynh mà nó từng ngỡ rằng đã bị chính tay mình giết đi trong cơn điên loạn, nay lại an nhiên đứng trước mặt.
Lẽ ra nó phải sớm hiểu ra…
Sư tổ lại lừa nó. Sư tổ vẫn luôn lừa nó…
Sắc mặt tái nhợt, nó bước xuống khỏi băng sàng.
Phụng Cực Thiên Tôn mừng rỡ đi tới: “Con à, con…”
Chư Tinh Tử một chưởng đẩy lão ra. Các sư huynh tuy chẳng rõ tiểu đệ tử này chính là Ma châu, nhưng bọn họ biết phần nào những khổ nạn nó đã chịu. Thân là đệ tử, không ai dám nhiều lời. Lúc này thấy nó đẩy sư tôn ra, mọi người cũng ngầm hiểu, chẳng ai dám mở miệng.
Sư đệ ngày trước đột ngột bị giam cầm nơi Tiên cung, trải qua thiên kiếp, lại bị biến thành heo con chuyển thế…
Trong mắt bọn họ, nó chẳng khác nào một con chó nhỏ ngoan ngoãn đi theo chủ nhân, tận tâm trông nhà hộ viện, bỗng dưng lại bị đá văng không thương tiếc. Ai thấy cảnh ấy mà chẳng đau lòng?
Những ân oán rối ren kia, lúc này Chư Tinh Tử đã không rảnh để gỡ bỏ. Nó chỉ nhớ Hoắc Huyền còn đang ở núi Chương Vĩ, Bách Lý Thừa Phong và Thiết Vô Vi cũng chưa rõ sống chết. Nó nhất định phải mau chóng tới nơi!
“Không được ra ngoài!” Phụng Cực Thiên Tôn biết rõ nó định đi đâu, tuyệt đối không thể để hai người gặp mặt, liền vội vàng quát, “Bách Lý Thừa Phong bọn họ chưa chết!”
Chư Tinh Tử sững bước.
“Đây chỉ là tâm cảnh mà sư tổ an bày để con chứng đạo thành thần! Nếu con bằng lòng xả thân cứu người, liền có thể vượt qua cửa ải này. Kỳ thực bọn họ đều bình an vô sự, ngay khi tiến vào bí cảnh, các sư huynh của con đã đưa bọn họ về Tiên cung— nơi từng giam giữ con!”
Nghe tới câu cuối cùng, thân thể nó khẽ run, vết thương hằn sâu trong ký ức khiến nó chẳng thể thoát ra. Tựa như chẳng còn nghe lọt tai điều gì, nó vươn tay triệu hồi thanh kiếm cũ, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Phụng Cực Thiên Tôn định thi pháp ngăn cản, thì một đệ tử hốt hoảng xông vào: “Thiên Tôn! Hoắc Huyền phá cấm, đang hướng thẳng Thần giới!”
Chư Tinh Tử lập tức lao ra ngoài. Vừa bước qua đại môn, một luồng thần uy áp tới dữ dội. Nó biết sư tổ đang chặn mình, liền quay đầu quát to: “Tránh ra!”
Tiếng quát rền vang, mặt đất chấn động. Âm hưởng mang sức hủy diệt, khiến cả thần điện cũng rung chuyển lắc lư. Vài đệ tử không chịu nổi, ngã vật xuống.
Ánh mắt Phụng Cực Thiên Tôn trừng lớn, không tin nổi khi thấy trong miệng nó thấp thoáng hiện ra một viên Ma châu — nay đã tỏa sáng ngũ sắc huy hoàng. Đến khi Chư Tinh Tử khép miệng lại, lão mới chợt hiểu ra.
Ma khí trong Ma châu… tất thảy đã được tẩy sạch.
Lão lắc đầu lẩm bẩm: “Sao có thể thế này? Sư tổ còn chưa kịp xóa đi ký ức cho con… Con nếu đã chứng đạo, sao vẫn cố chấp đi tìm con Chúc Long ấy…”
Chư Tinh Tử vốn định bước đi, nghe vậy liếc nhìn: “Sư tổ quên rồi ư? Thiên địa huyền hoàng, vạn vật đều dung chứa. Bao năm nay trong mộng, ta luôn nghĩ: Ma châu và các người rốt cuộc khác biệt chỗ nào? Ta nhớ tới Mã Tam Nương. Người thân bà ấy bị Thiên đạo ép chết, bà ấy chìm trong hận thù, để báo oán mà sát hại kẻ khác, cuối cùng chuốc lấy quả báo. Có vẻ như đó chính là số mệnh bà ấy. Nhưng số mệnh ấy, ai định ra? Trên đời này, thực sự có phân chia tuyệt đối thiện ác sao? Không! Chỉ là hết lần này đến lần khác lựa chọn mà thôi. Trước khi bị Thiên đạo trừng phạt, bà ấy từng là một người tốt. Nhưng về sau, quả thực bà ấy đã ác đến mức giết hại sinh linh. Đó là một niệm sai lầm, cũng là lựa chọn của bà ấy… Bà ấy chịu báo ứng là lẽ đương nhiên. Vậy còn Thiên đạo thì sao? Nếu luận nhân quả, không có Thiên đạo xen vào, Mã Tam Nương chưa chắc bước vào đường cùng, người khác cũng chưa chắc phải chết… Tại sao Thiên đạo không sai? Không, cho dù có sai, Thiên đạo vẫn tự đặt ra một vòng xoáy số mệnh để tự che giấu! Như khi Mã Tam Nương giết người, gánh lấy huyết nghiệp, người đời sau nhắc tới cái chết kỳ lạ của thân nhân bà ấy, chỉ cho rằng đó là vì bà ấy tội chồng chất nên người thân chịu thay. Vậy thì tất cả đau khổ oan uổng mà bà ấy phải gánh, kể cả khi chưa từng lựa chọn con đường sai trái, cũng đều bị coi là đáng tội!”
Phụng Cực Thiên Tôn hoảng sợ: “Con… Con có biết mình đang nói gì không?”
“An tâm, ta rất tỉnh táo.” Chư Tinh Tử nói, “Ta chỉ muốn hỏi sư tổ, năm xưa Ma Vương hùng bá Lục giới, không ai chế ngự nổi. Vạn năm sau hắn vẫn hóa thành tro bụi… Vậy cớ gì sư tổ cho rằng có thể vĩnh viễn khống chế ta? Nay ta muốn đi, sư tổ còn ngăn nổi sao?”
Phụng Cực Thiên Tôn khựng lại, vội quát: “Con khó khăn lắm mới tẩy sạch ma khí, chẳng lẽ còn muốn đối địch toàn bộ Thần giới?”
Chư Tinh Tử cười lạnh: “Không phải ta đối nghịch các người, mà chính các người cứ muốn đối nghịch với ta!”
Lời vừa dứt, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Sắc mặt Phụng Cực Thiên Tôn tái hẳn, chưa kịp phản ứng thì tiếng long ngâm bi ai đã cuồn cuộn vang lên…
Hỏng rồi.
Chư Tinh Tử lao ra, lập tức nhìn thấy đuôi rồng huyết hồng vươn tận trời cao.
Thiên môn đã bị Chúc Long đánh sập, vô số linh vật bị ngọn lửa dữ thiêu đốt. Pháp quyết dập lửa liên tiếp giáng xuống, vẫn không thể dập tắt.
Thân hình Chúc Long khổng lồ, hung mãnh, điên cuồng xông phá Thần giới. Trong miệng khẽ ngậm một con heo nhỏ màu hồng. Long đồng thấm máu lệ, chuẩn bị vung đuôi công kích tiếp, bỗng chợt nhìn thấy một bóng người.
Con ngươi dựng thẳng của Chúc Long co rút kịch liệt, hắn thở gấp, gầm thét lao thẳng tới.
Chư Tinh Tử cũng nghênh gió chạy tới. Trong khoảnh khắc, sóng nhiệt ập đến, thân thể đã bị đuôi rồng đỏ rực cuốn chặt.
Chúc Long quấn nó vòng này đến vòng khác, rồi cẩn trọng đặt thân heo con trong miệng xuống trước mặt nó.
Chư Tinh Tử chết lặng.
Chúc Long phát ra tiếng rên bi ai, đưa đầu lưỡi dài đỏ rực khẽ l**m từng chút trên người nó.
Mũi Chư Tinh Tử cay xè. Năm xưa ở tiên sơn, Hoắc Huyền thường hóa thành nguyên thân cùng nó nô đùa. Khi ấy Chúc Long vừa dài vừa oai hùng, đỏ rực như lửa, sức mạnh vô song, vậy mà chưa từng làm nó bị thương.
Nhưng nay, trên gương mặt Chúc Long lại chằng chịt vết chú văn màu đen.
Đó là cái giá phải trả khi cưỡng ép tỉnh lại từ quỷ thuật.
Con heo nhỏ trắng hồng, mát lạnh mềm mại, bị cuốn chặt vào lòng hắn. Đó chính là nhục thân phàm trần của nó. Chúc Long bảo hộ vô cùng chu đáo, không để lại chút thương tổn nào, ngay cả cây cờ nhỏ kia cũng được hắn dùng đai ngọc trai buộc chặt nơi bụng heo.
Chư Tinh Tử dụi mắt trong làn ẩm ướt, đưa tay khẽ chạm vào heo con. Thân heo bỗng hóa thành từng đốm tinh quang, chậm rãi dung nhập vào cơ thể nó.
Hai mươi mấy năm heo sinh, cũng chẳng kém cạnh ngàn năm tháng ngày ở thần giới. Nó đã nếm trải biết bao cảm tình chưa từng có, làm sao có thể buông bỏ?
Ban đầu Chúc Long thấy thân heo con sắp tiêu tan, vội hoảng loạn, há miệng định đuổi theo. Nhưng khi trông thấy những đốm tinh quang nhập hết vào người trước mắt, hắn mới chợt hiểu.
Chư Tinh Tử không hề từ bỏ kiếp này, ngay cả nhục thân phàm trần, nó cũng đem về bên mình.
Chiếc đuôi đỏ rực siết chặt lấy nó, như sợ những đốm tinh quang kia lần nữa rời đi. Đôi mắt vàng rực gắt gao dõi theo, từng phiến vảy cũng run rẩy khẽ động.
Đó là kích động, là hân hoan, là sợ hãi, là bất an, cũng là vô tận thương yêu và khao khát…
Ký ức tiền trần, Chư Tinh Tử đã nhớ lại, và nó biết Hoắc Huyền cũng vậy.
Ân oán cuồn cuộn, tình ý miên man, một thời khó mà phân tỏ. Nó chỉ ôm đầu Chúc Long, buột miệng thốt: “Hoắc Huyền, ta chưa từng lừa huynh hạ phàm… là bọn họ h**p áp ta thôi…”
Chúc Long lại càng quấn siết, thoạt nhìn như dùng đuôi ôm chặt lấy nó. Hắn giận dữ quay đầu phun một ngụm hỏa diễm về phía Thần điện, rồi mới cúi xuống cọ cọ an ủi: “Chư Chư…”
Chư Tinh Tử khựng lại, tầm mắt chợt nhòa đi.
Khi còn ở tiên sơn, Hoắc Huyền vẫn thường thừa lúc nó say ngủ mà khẽ khàng gọi như vậy. Hắn tưởng nó không biết, nhưng thực ra, nó chưa từng ngủ say đến mức ấy!
Chư Tinh Tử lau lệ, ôm đầu Chúc Long muốn trèo lên. Thế nhưng đối phương siết quá chặt, chẳng hề buông lơi. Nó trèo tới trèo lui vẫn đứng y nguyên, đành nói: “Hoắc Huyền, ta phải ra ngoài thôi… vẫn còn việc chưa xong.”
Chúc Long vẫn chẳng lay chuyển, nỗi đau mất đi heo con hãy còn in hằn, hắn tuyệt chẳng thể để Chư Tinh Tử rời khỏi tầm mắt lần nữa.
Nghĩ vậy, hắn bèn há to miệng, nuốt lấy nó vào trong.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, tâm tình Chư Tinh Tử vẫn lên lên xuống xuống như sóng dậy. Dẫu đã được gặp lại Hoắc Huyền, nó vẫn chẳng dám để lộ hết nỗi lòng, sợ đối phương càng thêm khó chịu. Giờ đây, được long tức kia bao bọc, từng tấc thần kinh trong người dần buông lơi, mềm nhũn ra, chẳng còn mảy may phòng bị.
Nghĩ lại bao chuyện, thật quá đỗi bi thương. Giống như đứa nhỏ chịu hết oan ức, rốt cuộc được trở về nhà, heo con không kìm được nữa, trong miệng hắn mà òa khóc nức nở:
“Bọn họ thật đáng ghét! Chúng ta vốn không hề hại bọn họ, vậy mà bọn họ cứ nhất quyết đến hại chúng ta! Hoắc Huyền… ta… ta trước đây đâu hay biết mình là Ma châu. Ta vẫn tưởng bản thân chỉ là tiên đồng được sư tổ thu nhận, một lòng tu luyện, ta nào có đắc tội bọn họ…”
Chúc Long nghe mà lòng như tan nát, từng phiến vảy run rẩy, miệng không ngừng l**m l**m an ủi. l**m xong lại khàn giọng nói:
“Chư Chư đừng sợ… giết hết là được!”
Heo con nghe xong, vừa khóc vừa lắc đầu liên hồi:
“Không! Ta phải nhốt hết bọn họ lại! Bọn họ làm sai, ta sẽ trói lại! Ta còn muốn thẩm tra bọn họ! Ta sẽ cho bọn họ làm heo thịt, suốt đời không được ăn Tết!”
Nói xong, lại ngẩng móng lên chùi nước mắt, càng chùi càng tuôn ra, chùi mãi chẳng hết.
Hết chương 39