Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 40

•Editor: Lan•

Chương 40

“Rốt cuộc đây là nơi nào vậy?”

Thiết Vô Vi bồn chồn đi tới đi lui. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, gã đã thử đủ mọi cách, thậm chí còn chẳng tiếc phải bịt mũi mà bắt tay cùng đám yêu quái thành Cửu U, thế nhưng phí hết công phu, ngay cả một khe nhỏ trên cánh cửa trước mắt cũng không tài nào mở ra được.

Nơi này đối với bọn họ mà nói hoàn toàn xa lạ. Tựa như một tòa cung điện cổ xưa, không gian bốn phía rộng lớn mênh mông, tường và cửa đều lấy sắc vàng cùng sắc trắng làm chủ, toát ra vẻ thánh khiết lạ thường, song giữa sự thánh khiết ấy lại phảng phất một nét quái dị. Trên vách tường còn in hằn vô số dấu vết cũ kỹ, dường như từng bị vật gì kinh khủng va đập qua…

Bị nhốt ở chốn này, Thiết Vô Vi quả thực chẳng sao hiểu nổi.

Lúc trước, sau khi từ biệt Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử ở thành Lăng Dương, gã liền thân hành tới Vương Hư Quán dò xét. Không ngờ lại lạc bước đến một vùng băng thiên tuyết địa, sau đó gặp một trung niên tóc bạc phơ, thần thái tiên phong đạo cốt, dung mạo và y phục lại vô cùng giống với Phụng Cực Thiên Tôn nơi Vương Hư Quán. Gã còn chưa kịp mở miệng hỏi han, đã ngã lịm đi.

Tỉnh lại thì đã ở đây. Ngoài gã ra, ngay cả Bách Lý Thừa Phong, đám yêu quái thành Cửu U, cùng vô số thuộc hạ của Hoắc Huyền… cũng đều có mặt!

Hỏi qua Bách Lý Thừa Phong mới biết, trải nghiệm của bọn họ giống hệt nhau.

Bách Lý Thừa Phong vốn là chọn pháp khí cho heo con, đến Vương Hư Quán trước một bước, chẳng ngờ sa vào cạm bẫy.

Hoàng Khuyển giận dữ mắng: “Đại nhân vốn còn lo heo con bị mùi máu làm kinh sợ, dò được khí tức đám tu sĩ kia cũng chẳng thèm ra mặt tranh đấu. Nào ngờ bọn chúng lại đê tiện đến thế!”

Bách Lý Thừa Phong im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Đám ngốc ấy đâu có bản lĩnh bắt ta. Nếu bản tọa đoán không lầm… nơi này, chính là Thần giới.”

“Thần… Thần giới?!”

Nghe vậy, cả đại điện đều sững sờ. “Không thể nào! Làm sao có thể là Thần giới được!”

Nếu Thần giới thực sự muốn trừng phạt bọn họ, chỉ cần giáng thiên lôi là xong, đâu cần phí công lừa gạt cả đám đưa lên tận đây?

Thoái lui vạn bước mà nói, cho là muốn bắt yêu quái thành Cửu U làm tọa kỵ đi, vậy đám ma tu kia thì để làm gì? Chẳng lẽ dùng để quạt lò luyện đan?

Suy đi tính lại, nào có đạo lý Thần giới thiếu nhân lực đến mức ấy.

Thiết Vô Vi cũng bán tín bán nghi. Thần giới há lại là chỗ bọn họ có thể tùy tiện bước chân tới? Quá mức hoang đường!

Thế nhưng, nếu chẳng phải Thần giới, thì vì sao ngay đến một đại yêu vạn năm như Bách Lý Thừa Phong cũng bị giam giữ dễ dàng thế này? Đừng nói ác chiến, ngay cả một lần giao thủ cũng chưa kịp có!

Nghĩ vậy, Thiết Vô Vi lại thấy lời của Bách Lý Thừa Phong chẳng phải không có lý. Nhất là trước khi hôn mê, gã còn kịp thấy một người có dung mạo cực kỳ giống tượng Phụng Cực Thiên Tôn… Chẳng lẽ đó chính là chân thân của Thiên Tôn?

Ý niệm ấy vừa lóe lên, chợt từ xa vang vọng đến một tiếng long ngâm hùng mãnh như xé toạc trời xanh.

Ầm! Mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội.

Đám người chưa kịp định thần, đã hoảng hốt ôm chặt lấy các cột trụ xung quanh.

“Chuyện gì thế này? Nơi này… chẳng lẽ sắp sụp xuống rồi?”

“Ta sắp điên mất! Dù có chết cũng phải cho người ta chết cho minh bạch chứ!”

Trong tiếng kêu kinh hãi, Bách Lý Thừa Phong vẫn bình thản nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Thứ kia không hẳn nhằm vào chúng ta. Nếu sợ hãi, hãy cùng ta bày hộ thân pháp trận!”

Nghe vậy, bầy yêu quái vội trấn định tinh thần, chen chúc chạy đến bên Bách Lý Thừa Phong cùng nhau kết trận. Đám ma tu khác cũng theo Thiết Vô Vi mà đồng loạt kết ấn, chuẩn bị hết sức.

Chấn động kéo dài một lúc, rồi bỗng nhiên im bặt.

Tất cả đều không dám buông lỏng, dồn khí tập trung, chăm chú nhìn về phía đại môn.

Thế nhưng, chờ mãi, vẫn chẳng có gì xảy ra.

Các cửa sổ trong cung điện đều bị phong kín, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài rốt cuộc có biến cố gì.

Bọn yêu quái vốn còn tỏ ra trấn định, giờ thì bắt đầu đứng ngồi không yên: “Liệu có phải đám đạo sĩ mũ trâu kia bày sát trận không?”

Thiết Vô Vi hừ lạnh: “Đám ấy ta giao thủ chẳng biết bao lần, tuyệt đối không có bản sự như vậy!”

Đột nhiên, Bách Lý Thừa Phong bật dậy.

Ngay khoảnh khắc vừa rồi, y đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc—

Mùi của heo con!

Hương khí rất nhạt, rất mờ, như thể thoát ra từ trong một nguồn thần lực khôn cùng vô tận…

Thấy Bách Lý Thừa Phong khi trước còn bình tĩnh trấn định, giờ lại hối hả xông lên dùng yêu lực công kích cánh cửa đá, mấy người Hoàng Khuyển đều ngơ ngác, còn chưa kịp hỏi thì tiếng long ngâm uy mãnh khi nãy lại vang lên, hơn nữa còn áp sát tới gần. Ngay sau đó, cánh cửa vốn kiên cố bất động kia bỗng nổ tung thành muôn mảnh!

Một con chân long đỏ rực phá tan mà lao thẳng vào, từ trong miệng rồng, một âm thanh quen thuộc hô lớn: “Thừa Phong! Thiết huynh… mọi người quả nhiên ở đây!”

Mọi người thoáng chết lặng.

Bên kia, Chư Tinh Tử đã lau nước mắt, lăn một vòng từ miệng rồng nhảy ra: “Mọi người không bị thương chứ? Ta đưa mọi người ra ngoài ngay đây!”

“…”

Diện mạo vẫn giống như trước, nhưng khí tức mà Chư Tinh Tử toát ra lúc này đã hoàn toàn khác xưa. Đó là khí thế tự nhiên, uy áp bẩm sinh chỉ thần linh mới có.

“Đệ… rốt cuộc là thế nào?” Ánh mắt Thiết Vô Vi lướt qua lại giữa nó và đầu rồng đỏ kia.

Bách Lý Thừa Phong thì lặng lẽ nghiêng người đứng. Y tuy không thấy được, nhưng thính giác cùng khứu giác đều nói cho y biết: người tới cứu bọn họ, ngoài Chư Tinh Tử còn có Hoắc Huyền… Thế nhưng, y lại chẳng nghe Thiết Vô Vi gọi một tiếng “Chủ thượng”.

“Chuyện này nói ra thì dài lắm…” Chư Tinh Tử vừa mở miệng, thấy bọn họ vô cùng e ngại với con Chúc Long nơi cửa, nó vội vàng chỉ tay giải thích: “Đừng sợ, đó là Hoắc Huyền! Thật ra ta với huynh ấy đã quen biết từ kiếp trước rồi, đó là chân thân của huynh ấy, sẽ không làm hại ai cả. Ta… ta vốn là đệ tử của Phụng Cực Thiên Tôn, vì vài chuyện nên mới hạ phàm làm một kiếp heo con…”

Hoàng Khuyển nghe ngẩn người, bỗng kêu lên: “Vậy ra điện hạ là… thần tiên?!”

Chư Tinh Tử khựng lại, mặt thoáng đỏ: “Coi như vậy đi.”

Trong khoảnh khắc, nét mặt lũ yêu biến đổi liên hồi: kinh ngạc, nghi hoặc, sợ hãi… rồi sau cùng, tất cả hòa thành một ngọn lửa sáng rực – chính là sự sùng bái cuồng nhiệt!

“Điện hạ là thần tiên!”

“Heo con thần tiên! Heo con thần tiên!”

“Quả nhiên xứng đáng là U Hoàng, hu hu hu…”

Cung điện vốn tĩnh lặng thoắt chốc ồn ào huyên náo, bầy yêu quái đã quên hết nỗi sợ ban đầu, vây quanh bó mà hỏi tới tấp.

Chư Tinh Tử vừa thẹn vừa cười, còn chưa kịp đáp thì khóe mắt lại thoáng thấy Bách Lý Thừa Phong đứng lặng nơi xa. Có lẽ bởi y không nhìn thấy, nên bóng dáng kia càng toát ra vẻ cô độc lạ thường.

Chư Tinh Tử vội đẩy bầy yêu ra, lao tới gần, thổi một hơi vào đôi mắt mù kia.

Một luồng thần lực vô hình tuôn tràn vào đôi con ngươi vô thần. Bách Lý Thừa Phong khẽ run rẩy.

Khi rời khỏi thành Cửu U, nỗi tiếc nuối duy nhất của Chư Tinh Tử chính là không thể chữa đôi mắt ấy cho y.

Giờ phút này, tâm nguyện cuối cùng rốt cuộc cũng đã trọn vẹn.

Bách Lý Thừa Phong chớp mắt, ngơ ngẩn nhìn vị nam tử tuấn mỹ trước mắt.

Tuy chưa từng thấy hình người của nó bao giờ, nhưng khi thực sự nhìn thấy lại chẳng hề có chút xa lạ. Trong đầu y, hình ảnh heo con khả ái kia, vốn dĩ nên chính là như thế này.

Đôi mắt như minh châu, cả con người tỏa sáng rực rỡ… bất kỳ ai chỉ cần thoáng nhìn cũng đều sẽ sinh lòng ưu ái.

“Thì ra… ngươi vốn là thế này.” Y khẽ nói.

Lời ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người mới kinh ngạc nhận ra – Bách Lý Thừa Phong đã nhìn thấy được!

Lại nhìn về phía Chư Tinh Tử – kẻ vừa giúp y khôi phục thị lực – ai nấy đều chấn động không thể tin.

Đôi mắt của Bách Lý Thừa Phong năm đó bị thương cực nặng, ngay cả thần y cũng bất lực. Có một yêu y thuật cao siêu từng nói “Đôi mắt này muốn chữa, e chỉ có cầu tới thần tiên.”

Nhưng thần tiên há dễ gì gặp? Dù có gặp, liệu bọn họ có ra tay cứu giúp một yêu quái? Trong mắt tu sĩ và thần linh, y chỉ là yêu nghiệt, đáng tội!

Bọn họ chưa từng nghĩ đôi mắt của Bách Lý Thừa Phong có thể ngày nào đó sáng trở lại.

Vậy mà hôm nay, điều không tưởng đã xảy ra.

Thấy y ngây người nhìn mình, Chư Tinh Tử dụi mắt, nhoẻn cười: “Giờ huynh đã thấy được rồi, ta cũng yên tâm! Đi thôi, ta với Hoắc Huyền đưa mọi người về!”

Bách Lý Thừa Phong lúc này mới nhìn về phía con Chúc Long nơi cửa, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh.

Y sớm biết đó chính là Hoắc Huyền, nhưng tận mắt thấy chân thân kia, trong lòng vẫn khó mà bình ổn.

Phía bên kia, Hoắc Huyền vốn định không tới gần, song thấy Bách Lý Thừa Phong cứ nhìn chằm chằm Chư Tinh Tử, hắn tức giận húc sập cả hai bên tường, hùng hổ lao tới, một miệng liền ngậm Chư Tinh Tử mang đi.

Mọi người kinh hãi kêu lên, nhưng ngay sau đó lại thấy Chư Tinh Tử an nhiên trong miệng rồng, còn cười với bọn họ.

Con Chúc Long ấy chỉ ngậm lấy, thỉnh thoảng l**m qua, tuyệt chẳng có ý hại người. Duy chỉ khi nhìn Bách Lý Thừa Phong, trong mắt hắn mới lóe ánh thù địch, thậm chí còn nhe răng cảnh cáo khi y toan bước tới.

Thiết Vô Vi: “…” Quả nhiên, đây chính là Chủ thượng.



Đang lúc ấy, ngoài cung bỗng vang lên sấm sét đùng đoàng.

Chư Tinh Tử ngoái đầu, liền thấy năm thân ảnh khổng lồ dẫn theo vô số thần linh lao tới.

Năm vị Thần Tôn! Trong đó có cả sư tổ của nó.

Chư Tinh Tử đã từng ở Thiên giới hàng ngàn năm, dĩ nhiên nhận ra từng người.

Song giờ phút này, các Thần Tôn lại vô cùng chật vật, nếu không nhờ hào quang hộ thân, nó e rằng đã không nhận ra nổi.

Bọn họ vốn đã dự cảm sau chấn động kinh thiên khi nãy, nhưng tận mắt chứng kiến Chúc Long – kẻ năm xưa bị phế bỏ đường tiên lộ – nay lại xuất hiện, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.

Điều khiến bọn họ khó tin hơn cả – chính là Chư Tinh Tử cũng trở về Thiên giới!

Hai mối họa lớn, lại còn mật thiết gắn bó!

Không dám khinh suất tiến lại, mấy vị Thần Tôn liền quay sang chất vấn Phụng Cực Thiên Tôn – kẻ theo sau cùng: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?!”

Phụng Cực Thiên Tôn trầm mặc không nói.

“Khi trước chính ngươi nhất quyết không cho chúng ta can thiệp chuyện đồ đệ ngươi. Giờ nó trở lại rồi, ngươi định dọn mớ hỗn loạn này thế nào?”

Phụng Cực Thiên Tôn nhếch môi cười nhạt: “Nhưng Hoắc Huyền cũng đã trở lại, chẳng lẽ các người tự cho là mình làm được rất tốt sao?”

“Ngươi—!”

“Đừng ồn nữa, lo nghĩ cách giải quyết hai mối họa này đi đã.”

Không biết có phải lời ấy lọt vào tai hay không, nhưng ngay khi tiếng nói vừa dứt, Chúc Long đột ngột lao khỏi tiên cung, gầm vang một tiếng, phun ra ngọn hỏa diễm hừng hực về phía bọn họ.

Mấy vị Thần Tôn vội vàng vận pháp chống đỡ.
Nhưng Chúc Long vẫn còn định tiếp tục phun lửa, miệng lớn chợt bị chặn lại.

Chỉ thấy Chư Tinh Tử từ dưới lưỡi rồng chui ra, lăn một vòng rồi trèo lên trán hắn, hiên ngang đứng dậy, chống nạnh quát lớn:

“Các người mới là tai họa! Không chỉ hại bọn này, còn hại cả Hạ giới! Ta và Hoặc Huyền từ khi sinh ra chưa từng làm chuyện xấu, các người lại vô cớ lừa bọn ta xuống phàm trần mưu hại! Trong khoảng thời gian đó, biết bao nhiêu người đã chết vì các người trực tiếp hoặc gián tiếp! Tai họa chính là các người, tai họa!”

“Đừng ăn nói hồ đồ!” Một vị Thần Tôn giận dữ, “Ngươi là con Ma quân, hắn là hậu nhân Chúc Âm cùng tà thần thông dâm mà sinh! Hai ngươi vốn mang tội từ khi chào đời! Bọn ta vốn đã không muốn tuyệt diệt, nhưng chính Hoắc Huyền phá cấm mà ra, ngươi lại ngấm ngầm cấu kết, khiến Thiên giới lâm nguy! Bọn ta là thay trời hành đạo, sao có thể nói là vô cớ?”

Một vị khác liền phụ họa: “Năm đó Hoắc Huyền chuyển thế, nếu ngươi nghe lời sư tổ, tự tay kết liễu hắn, bọn ta đâu đến nỗi làm khó ngươi. Nhưng ngươi đã làm gì?”

“Đúng vậy! Ngươi đã tịnh hóa Ma châu, há chẳng nhớ thân phận chính mình? Đáng lẽ phải vì Thiên giới mà hành sự!”

“Ta đã nói rồi, khi đó nên nhổ cỏ tận gốc, giết luôn cả ngươi! Nhưng sư tổ ngươi lại nghĩ có thể giữ ngươi nơi này, mong ngươi tỉnh ngộ… Giam trăm năm, ngươi đã tỉnh chưa? Nay chẳng phải vẫn cùng ma đầu kết bè kết cánh sao?!”

Ánh mắt bọn họ đỏ rực, giọng nói mỗi lúc một nhanh, một cao…

Những lời ấy, Chư Tinh Tử đã sớm nghe chán, chỉ thấy nực cười, không còn động lòng.

Nhưng Hoắc Huyền thì mắt đã đỏ rực, lửa giận bùng trào, không thể khống chế. Hắn gầm lên, phun ra một ngọn viêm diễm, thân hình lao tới, hận không thể xé xác từng vị thần kia thành tro bụi.

Khi hồi phục ký ức tiền kiếp ở núi Chương Vĩ, Hoắc Huyền vốn không biết, sau khi hắn rời Thần giới, Chư Tinh Tử đã phải trải qua những gì… Giờ đây, qua lời lẽ của bọn Thần Tôn, hắn mới ghép được toàn bộ sự thật.

Chỉ nghĩ đến việc Chư Tinh Tử vốn là kẻ ham ăn ham chơi, mà phải chịu cảnh bị nhốt nơi này trăm năm, lòng hắn liền đau đến run rẩy, cổ họng bật ra một tiếng bi thương, chỉ muốn nghiền nát hết thảy trước mắt.

Long vĩ như lưỡi đao quét ngang, hung hãn đập tan lớp kết giới trước mặt Thần Tôn!

Uy lực ấy khiến tất cả chấn động, vội vàng thi pháp chống đỡ. Nhưng còn chưa kịp vận thần thông, Thần giới vốn sáng chói đã bất chợt chìm vào bóng tối.

Một luồng ma khí vô hình lượn quanh. Những tiểu thần hộ pháp cho năm vị Thần Tôn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nghe Phụng Cực Thiên Tôn quát lớn: “Là khí lực của Chúc Âm! Mau rút lui!”

Chúng thần đồng loạt biến sắc. Chúc Âm có thể đổi thay ánh sáng trời đất. Từ sau khi các Thần Sáng Thế ngã xuống, hậu nhân Chúc Âm tuy còn pháp lực mạnh mẽ, nhưng đã không còn thần lực bậc này.

Thế mà giờ đây, Hoắc Huyền có thể đổi thay trời đất, chẳng phải đã giống như Chúc Âm còn sống? Trận chiến này đâu còn là đối kháng, mà là áp chế tuyệt đối!

Giữa bóng tối vô tận, một chiếc đầu rồng đỏ máu hiện ra, mắt rồng rực sát khí, há miệng táp xuống.

Phụng Cực Thiên Tôn ngẩn ngơ nhìn, thấu rõ bọn họ đã không thể thoát. Việc duy nhất có thể làm, là giảm bớt thương vong.

Lão cất giọng: “Hôm nay quả này, là nhân do năm người chúng ta gieo. Hãy dùng thần lực cuối cùng cản lại, trước tiên cho đệ tử lui khỏi nơi đây…”

Có kẻ lập tức phản bác: “Cả Lục giới giờ đều trong tay chúng, rút lui thì ích gì? Chi bằng liều chết một trận, còn hơn chịu chết uổng phí!”

Lời chưa dứt, long tức nóng bỏng đã ập tới, vô số tiên quân bị thổi bay.

Trong cõi đen đặc, chỉ còn một con rồng đỏ cuồng bạo, hắn hất tung tất cả đệ tử quanh năm vị Thần Tôn, rồi ngoái đầu, há miệng nuốt chửng vị thần vừa mở lời.

Trong miệng Chúc Long, vị Thần Tôn kia không chút sức chống cự, nhỏ bé chẳng khác gì phàm nhân.

Bốn vị còn lại thấy đồng bạn biến mất, thoáng chốc còn tưởng mình hoa mắt.

Chúc Long lại há miệng định nuốt người thứ hai, thì từ trên đầu truyền xuống giọng nói của Chư Tinh Tử: “Khà khà, nhổ ra mau! Đồ dơ bẩn đừng có ăn! Nhổ ra!”

Chúc Long sững lại, sát khí tan biến, đang do dự thì heo con đã nhào xuống, gắng sức cạy miệng hắn.

Hắn đành há miệng, nhả ra vị Thần Tôn nửa thân đầy máu.

Kẻ kia bị hút cạn quá nửa thần lực, trọng thương, chỉ còn nằm trên đất, trừng mắt thoi thóp.

“Ai bảo các người bắt nạt người ta, đáng đời!” Heo nhỏ đứng vững trên đầu rồng, miệng hùng hồn, rồi ngậm ra một viên Ma châu rực rỡ, âm thanh vang dội khắp nơi: “Khụ khụ! Ta, ta tuyên bố! Ta là Thần Heo, Hoắc Huyền là Thần Long, còn các người đều là Ma Tôn! Các người nha là tai họa của Lục giới, ta muốn nhốt hết các người lại!”

Hừ, ta sẽ đi theo con đường của các người, để các người không còn đường thoát!

Mấy vị Thần Tôn trừng to mắt. Trong nháy mắt, cây cờ đen kim nơi bụng heo con bay ra, dưới ánh sáng của Ma châu, càng lúc càng lớn, từ một lá cờ hóa thành một tòa tháp đen kim, ầm một tiếng, trấn áp xuống bọn họ.

Không cửa, không sổ, vách tường vàng son kín kẽ.

Giọng heo con vang vọng trong tháp: “Đây là Tỏa Ma Tháp. Các người không phải Ma Tôn, nó sao trấn được các người? Chắc chắn là các người đã phạm sai lầm. Đã sai ở đâu, cứ ở trong này mà nghĩ cho rõ đi!”

Bên trong thần tháp, lặng ngắt như tờ.

Phụng Cực Thiên Tôn khẽ bật cười.

Hồi lâu, một vị trọng thương gắt gỏng: “Hai ma đầu này tất giết chúng ta, mau nghĩ cách đi!”

Có kẻ cười lạnh: “Nghĩ cách gì? Chúng ta khác nào cá thịt trên thớt?”

“Khiến chúng nhốt ta, chẳng phải rõ ràng muốn hành hạ cho đến chết? Cái tháp này chắc chắn do Chư Tinh Tử luyện để giết ta. Chỉ chờ xuất hiện chí âm chí độc, khiến ta hồn diệt xác vong, rồi nhân đó đồ diệt Thần giới!”

Phụng Cực Thiên Tôn chau mày: “Không đâu, đứa nhỏ ấy khác các ngươi.”

Không khí lập tức thay đổi.

“Khác cái gì? Mỉa mai bọn ta đấy à?”

“Phải, đúng là khác! Bọn ta nhiều lắm chỉ đối phó nó và Hoắc Huyền, giờ bọn nó lại đảo loạn Thần giới, chẳng bao lâu Ma quân lại thống trị! Đây chẳng phải kết quả ngươi muốn sao?”

Phụng Cực Thiên Tôn im lặng nhắm mắt, không biện giải.

Những lời trách móc dồn dập. Cuối cùng, lão buông xuôi, không tranh cãi nữa.

Trong thần tháp chẳng thấy ngày đêm, nhưng năm vị Thần Tôn đều tính được thời gian. Một ngày một đêm trôi qua, chẳng có gì xảy ra.

Ngoài việc thần lực bị phong tỏa, tất cả vẫn như thường.

Kẻ bị thương cũng đã hồi phục, nghi hoặc: “Rốt cuộc chúng định giở trò gì?”

Có kẻ mỉa mai: “Mới một ngày, đợi thêm xem. Có lẽ tháp còn chưa phát uy.”

Kẻ khác thì gằn giọng: “Nó vừa phi thăng, thần lực có hạn, nhất thời chưa giết được chúng ta, nên nhốt tạm nơi đây. Đợi nó hút đủ linh khí, chắc chắn sẽ lấy chúng ta bổ sung!”

“Chúng ta chỉ còn cách tự cứu. Bỏ hiềm khích đi, hợp lực mà thoát thân!”

Bốn người còn lại gật đầu, kết ấn, thần lực tụ hội.

Thời gian trôi, khí thế dâng cao, cuối cùng năm vị Thần Tôn hợp lực, lấy toàn lực công phá tòa tháp.

Thế nhưng, khi thần lực chạm tới, lại tan thành khói trắng.

Bọn họ thử lại, hết lần này đến lần khác, mà tháp không hề rạn nứt, trái lại chính bọn họ kiệt quệ, chẳng còn sức.

Có người tuyệt vọng: “Chẳng lẽ… chúng ta thật sự sẽ chết trong tay tiểu tử ấy?”

Lời qua tiếng lại, oán hận dâng tràn.

Nhưng dù tranh cãi, vẫn chẳng đổi được kết cục.

Ngày kế, bọn họ càng thêm tuyệt vọng.

Có người gào to: “Chư Tinh Tử! Ngươi đâu? Muốn gì thì ra mặt! Có bản lĩnh thì giết ta đi!”

Không có hồi âm.

Từ một người gào, rồi hai, rồi ba… mà vẫn chỉ có im lặng.

Thời gian cứ thế kéo dài vô tận. Ban đầu còn bình tĩnh, sau hóa giận dữ, cuối cùng chỉ còn bi ai.

Có kẻ nghẹn giọng: “Thà chết trong miệng Chúc Long còn hơn…”

“Đúng thế, đáng lẽ ngày trước phải hợp lực trấn áp nó, như đã trấn áp hậu nhân Chúc Âm, thì đâu đến nỗi này!”

“Ta thì cho rằng… nếu không ép nó xuống hạ giới, có lẽ cũng chẳng đến mức ấy…”

“Ngươi nói gì?!”

Không khí nổ tung, nghi ngờ, oán hận, bế tắc tràn lan.

Phụng Cực Thiên Tôn mở mắt, nhìn từng gương mặt đỏ bừng vì tranh cãi.

Lão bỗng nhớ tới lời Chư Tinh Tử – “Ma châu và các người, rốt cuộc khác gì nhau?”

Khi đã không còn quyền kiểm soát tất cả… Thần với người, khác biệt là ở đâu?

Hết chương 40

Bình Luận (0)
Comment