•Editor: Lan•
Chương 41
Bên kia, Chư Tinh Tử đang ngồi trong miệng Chúc Long, gãi tai lắng nghe tiếng thì thầm lải nhải trong Thần Tháp.
Hừ, trước kia còn chưa nhận ra, mấy vị Thần tôn này so với nó còn nhiều lời hơn!
Lúc ấy, Chúc Long ngậm heo con lao xuống phá mây, phóng thẳng về Hạ giới.
Thiết Vô Vi dẫn theo đám ma tu và yêu quái, nơm nớp lo sợ bám trên lưng rồng. Mà phía sau không xa, còn có một con cửu vĩ hồ trắng muốt đang phi hành theo.
Lần đầu trải qua chuyện này, bị bắt lên Thần giới, lại còn có thể thoát khỏi Thần giới… đầu óc Thiết Vô Vi trống rỗng, chỉ còn nhớ lời Chư Tinh Tử vừa nói không lâu trước đó.
“Hoắc Huyền, giết thẳng bọn họ chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ quá sao? Nghe ta đi, cứ giam bọn họ lại! Chắc chắn sẽ khiến bọn họ tức chết!”
“Thần Tháp sẽ tạo cho bọn họ ảo giác thời gian trôi đi khác biệt, ở ngoài ta mới qua nửa ngày, nhưng ở trong đó, bọn họ lại tưởng như đã qua rất lâu… trước hết cứ để bọn họ nếm mùi thống khổ này đi!”
Thiết Vô Vi lén nhìn thân ảnh trong miệng rồng, vẫn thấy hoang mang ngỡ ngàng.
Dễ dàng khống chế được cả đám Thần tôn, sức mạnh khủng khiếp đến thế… lại đến từ một tiểu heo đệ.
Đám ma tu và yêu quái phía sau cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cả bọn mơ mơ màng màng như đang mộng du.
Rời khỏi phạm vi Thần giới, Chư Tinh Tử nói: “Người dưới kia cũng không thể quên! Trước tiên đến Vương Hư Quán!”
Chúc Long khẽ l**m nó như đáp lời, vung đuôi một cái, Vương Hư Quán vốn nhỏ bé giữa trời đã hiện ngay trước mắt.
Ngoài Vương Hư Quán, lúc này đang vây quanh rất nhiều người.
Chưởng môn cùng trưởng lão các đại môn phái đã canh giữ nơi này nhiều ngày. Từ lúc Hoắc Huyền tiến vào, bọn họ không dám lơ là, sợ hắn còn một tia sinh cơ thoát ra khỏi bí cảnh… Lần này may có thần tiên giúp sức, tất phải trừ hậu hoạn tận gốc!
Đúng lúc đó, chân trời bùng lên hỏa quang cuồn cuộn, càng lúc càng gần. Ngẩng đầu lên, bọn họ kinh hãi nhận ra đó là một con rồng đỏ không vuốt, vội vàng quỳ xuống lạy bái, coi là sứ giả Thần giới.
Bọn họ chẳng dám ngẩng đầu, nào biết được sau khi Chúc Long hạ xuống, một đám ma tu và yêu quái đã chui ra, rồi lại nghe tiếng heo con “ụt ịt” vang lên.
Có kẻ ngạc nhiên nhìn lên, chỉ thấy trong miệng rồng bước ra một nam tử phong thần như thiên nhân, mở miệng quát: “Các ngươi thật to gan, dám liên kết với Đọa thần để hãm hại người lương thiện!”
Chúng tu sĩ ngây người.
Ý gì vậy? Hóa ra thần linh cũng chia làm hai phe?
Chư Tinh Tử chẳng buồn dài dòng, vung tay cho bọn họ xem cảnh tượng mà sư tổ từng cho mình thấy: chân tướng Hoắc Huyền giết sư huynh năm xưa…
Mọi người sững sờ. Việc đó đã gần ba trăm năm, chưởng môn cùng trưởng lão của Cửu Thiên Kiếm Tông cũng thay mấy đời. Thật ra, chẳng ai còn để tâm đến chân tướng ấy.
Hoắc Huyền vốn kiêu ngạo, lại tu tà đạo, đối nghịch khắp nơi. Tu chân giới không ai trị được hắn, vì thế thay vì giữ công đạo, bọn họ chỉ cần một cái cớ hợp lý để trừ khử mối họa này.
Thành ra, trừ người Cửu Thiên Kiếm Tông âm thầm đổ mồ hôi, kẻ khác hầu như thản nhiên: cho dù vị “thần tiên” kia là Đọa thần, bọn họ cũng chỉ bị lừa, mà Hoắc Huyền tám phần mười đã chết trong bí cảnh, liên quan gì đến bọn họ.
Lúc này, nam tử tuấn mỹ khẽ cười khẩy, gương mặt lộ vẻ xấu xa: “Ta và Hoắc Huyền theo ý chỉ Thiên đạo, chuyển thế hạ phàm để phò trợ bổn môn. Kết quả lại bị các ngươi đối xử như thế… Vậy các ngươi nói xem, bọn ta nên xử trí thế nào mới phải?”
“Cái gì?!”
Chúng nhân kinh hãi. Ngước nhìn lại, con rồng đỏ đã hóa thành một nam tử tóc đỏ cao lớn – chính là Hoắc Huyền mà bọn họ từng vây giết!
Còn vị thần tiên vừa nói chuyện cùng bọn họ, giờ hóa thành một heo con trắng hồng, giơ móng chỉ vào bọn họ: “Trời cao có đức hiếu sinh, ta cũng chẳng làm khó các ngươi. Các ngươi đã đuổi đạo sĩ nơi đây đi, vậy thì ở lại thay họ làm đạo sĩ ba năm đi!”
Đạo quán rách nát nơi hẻo lánh này, nếu không vì vây giết Hoắc Huyền, bọn họ căn bản sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới! Giờ lại bắt bọn họ làm đạo sĩ nơi đây ư?!
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của heo con, bọn họ kinh hãi vội quay lưng bỏ chạy.
Thiết Vô Vi rút đao định ngăn, heo con lắc đầu:
“Không cần, bọn chúng chạy không thoát đâu.”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, đám người ấy thất vọng quay về từ chân núi.
Dưới núi không biết từ lúc nào sinh ra một tầng cấm chế vô hình, bọn họ không sao vượt qua, tu vi từng dày công tu luyện giờ chẳng còn chút nào.
Đám tu sĩ hoảng hốt nhào tới quỳ rập đầu van xin: “Đại tiên tha mạng! Bọn ta cũng bị lừa dối! Nay đã rõ chân tướng, biết sai rồi!”
“Nếu các ngươi thật lòng hối cải, sao lại sợ ở trong đạo quán này ba năm?” Heo con nghiêm nghị nói, “Ba năm không ngăn trở các ngươi tu hành, có thể tự trồng rau trên núi, sửa sang đạo quán, tự nhiên có hương khách tìm đến… Nơi tốt đẹp như vậy mà các ngươi lại không chịu, vậy thì để ta ném các ngươi vào bí cảnh nhé?”
Chúng nhân sợ hãi vội vàng lắc đầu: “Không, không! Nơi này rất tốt, rất tốt! Bọn ta nhất định tu tâm sửa lỗi, ba năm sau…”
“Nếu các ngươi thật sự cải tà quy chính, trùng tu Vương Hư Quán, ba năm qua đi, tự nhiên tu vi sẽ quay lại!”
“Đa tạ đại tiên! Đa tạ đại tiên!” Trước sức mạnh tuyệt đối, căn bản không còn đường mặc cả.
Một trưởng lão nhân cơ hội lấy ra Huyền Băng Tỏa: “Vậy… còn cái này…”
Chư Tinh Tử liếc mắt, Huyền Băng Tỏa lập tức vỡ nát thành bụi.
Mọi người kinh hồn bạt vía, không còn dám nghi ngờ thân phận nó nữa. Có thể diệt hủy pháp bảo bậc ấy, ngoài thần tiên thì còn ai?
Rời Vương Hư Quán, đám yêu quái ban đầu còn hớn hở, sau lại nhìn heo con, dần dần sinh ra nỗi buồn. U Hoàng của bọn họ vốn thuộc về Thần giới, ắt sẽ chẳng về thành Cửu U nữa.
Bách Lý Thừa Phong đi đầu bỗng dừng lại, ngẩng nhìn chân trời, rồi nhìn về heo con trong ngực Hoắc Huyền: “Sau này… sau này muốn gặp ngươi, thì biết tìm ở đâu?”
Từ Thần giới đến Vương Hư Quán, quá khứ của Hoắc Huyền và heo con, y đã mơ hồ đoán được.
Về nơi an cư, thật ra Chư Tinh Tử đã sớm nghĩ xong. Miệng thì nói muốn chiếm Thần giới, nhưng nơi đó nó căn bản chẳng muốn ở, chỉ là dọa người mà thôi. Nó liếc Hoắc Huyền, cười bảo: “Ta định mở rộng thành Cửu U, nối dài đến núi Chương Vĩ, sáng lập nên một tồn tại ngoài Lục giới! Mọi người thấy thế nào?”
Chúng nhân choáng váng.
Rồi lập tức không kìm được niềm vui. Bọn họ tận mắt thấy Chư Tinh Tử giam Thần tôn Thần giới, nên chẳng nghi ngờ nó có thể dựng nên một “giới” mới. Điều khiến bọn họ vui mừng hơn là… nó bằng lòng ở lại thành Cửu U, cùng bọn họ chung sống!
“Đến lúc đó, địa bàn của chúng ta sẽ gọi là Cửu U giới!” Heo con thấy ai nấy vui mừng, cũng ưỡn ngực tự tin, “Cửu U giới chúng ta mặc kệ chuyện khác, chỉ quản Thần giới! Dựa vào đâu mà bọn họ có thể ngồi trên đầu thiên hạ? Trong mắt phàm nhân, ta thấy bọn họ mới thật sự là vô pháp vô thiên! Sau này chúng ta sẽ chuyên tu Lôi trận, tiện tay mà bổ cho tiên thần vài đạo sấm sét cũng hay!”
“…Ha ha ha ha!”
“Vậy… còn bọn ta thì sao?” Thiết Vô Vi sốt ruột, “Bọn ta cũng có thể đến thành Cửu U không?”
Heo con liếc gã một cái, bộ dạng như thấy câu hỏi đó thật kỳ quặc: “Tất nhiên rồi. Có điều, nếu các huynh muốn ở lại phàm trần mà tu luyện thì cũng tùy ý nguyện của mình thôi.”
Phàm trần cái khỉ gì chứ!
Thiết Vô Vi vội vàng nói: “Chủ thượng đã giao lệnh kỳ cho ngài, thuộc hạ chỉ theo lệnh kỳ mà đi thôi!”
Heo con khựng lại, cúi đầu gãi gãi chỗ bụng quấn cây cờ, bỗng nhiên ngộ ra.
Chả trách Thiết huynh đệ cứ dán mắt nhìn cây cờ nhỏ, thì ra là tưởng rằng lão đại của gã đã đổi sang mình rồi à…
Nó có chút ngượng ngùng, lấy móng đào đất lạch cạch, thầm nghĩ liệu mình sau khi có được cây cờ nhỏ này… có toát ra phong thái của một lão đại hay chưa…
Ngay lúc ấy liền nghe Hoắc Huyền nói: “Trước tiên theo ta về động phủ.”
Dứt lời, hắn hóa thành chân thân Chúc Long, một ngụm ngậm lấy heo con.
Đám yêu quái và ma tu thấy bọn họ định rời đi, lập tức phục thần lại, đồng loạt hô to: “Cung tiễn Thần châu đại nhân!”
…Thần Châu đại nhân?
Nghe cũng khá hay đấy.
Heo con vẫy móng, ló đầu ra từ miệng rồng, hướng về phía Bách Lý Thừa Phong gọi lớn: “Thừa Phong, bọn ta đi trước nhé, hồi sau gặp lại tại thành Cửu U!”
Bách Lý Thừa Phong khẽ gật đầu: “Bọn ta đều sẽ chờ ngươi ở thành Cửu U.”
Chúc Long đã mang theo heo con bay vút lên trời, thoắt cái biến mất.
Chúc Long nhảy một cái, ngàn dặm liền vượt.
“Ui da, huynh nhanh quá đấy, ta còn chưa kịp vẫy tay chào Thừa Phong nữa cơ.” Heo con co ro trong miệng hắn oán trách.
Chúc Long phun ra một luồng long tức giận hực. Nếu còn không đi, con heo nhỏ này chắc dang tay ôm chầm lấy lão hồ ly kia mất!
Qua khỏi một dải rừng rậm, cuối cùng bọn họ về đến động phủ quen thuộc. Hạ xuống đất, cả hai hóa lại thành hình người.
Trở lại chốn xưa, Chư Tinh Tử không khỏi xúc động. Hồi ấy rời khỏi nơi này, còn tưởng bản thân trúng độc, nào ngờ đi một chuyến liền trải qua bao biến cố… Quả là cảnh cũ heo khác.
Trong động phủ vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngày nào. Hoắc Huyền tựa như có chuyện gấp, nắm tay nó đi thẳng vào chỗ lò đỉnh.
Lò đỉnh vừa sinh ra u hỏa, hắn liền rút từ tay áo ra một chiếc vòng ngọc gãy và một mảnh long lân đỏ rực. Vòng ngọc gãy làm đôi cùng mảnh long lân từ tay hắn từ từ bay lên, rồi tan chảy trong lửa, hợp thành một chiếc vòng ngọc đỏ như máu.
Chư Tinh Tử tròn mắt nhìn. Chớp mắt, chiếc vòng mới đã ôm chặt lấy cổ tay nó.
“Lần này sẽ không bao giờ vỡ nữa.” Hoắc Huyền trầm giọng, “Sẽ không bao giờ nữa.”
Ấy chính là tín vật định tình năm xưa hắn tặng heo con. Nay thêm long lân, dù gặp phải công kích, mảnh lân ấy cũng sẽ thay nó chịu đỡ.
Hắn nhớ lại khi xưa, lúc trong bí cảnh cố ép mình tỉnh lại, hoảng hốt đuổi theo khí tức heo con… cuối cùng tìm thấy, lại thành ký ức cả đời chẳng thể quên.
Có khoảnh khắc ấy, hắn tưởng như trời đất đều nên tận diệt, bản thân chìm vào hỗn loạn đau thương, lần đầu cảm thấy mình mang trọng tội…
Cái đau vạn tiễn xuyên tâm, đến nay vẫn còn rành rành trước mắt.
Chư Tinh Tử ngắm vòng, khẽ nói: “Ừm… đợi ta rụng lông heo, ta cũng luyện cho huynh một cái!”
Lời còn rơi xuống, đầu đã bị giữ chặt, Hoắc Huyền gấp gáp hôn lấy nó.
Nụ hôn này như muốn nghiền nát nó ra, Chư Tinh Tử suýt chẳng thở nổi, chỉ có thể vòng tay ôm cổ hắn. Vòng ngọc đỏ lạnh dán trên da cổ Hoắc Huyền, khiến nam nhân run lên, rồi bế ngang nó lên…
Chư Tinh Tử đã chẳng nhớ nổi là lần thứ mấy. Ban đầu còn hứng khởi đáp lại, sau thực sự theo không kịp sức lực của hắn, đành lười biếng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bao lần tỉnh rồi lại mê, đến khi hoàn toàn tỉnh táo, nó liếc thân mình chi chít vết hôn, tính lại thời gian… bỗng há to miệng.
Ba ngày ba đêm…
Hoắc Huyền lúc này vẫn ôm nó, hôn khắp mặt.
Chư Tinh Tử thực sự bội phục tinh lực hắn, lắc đầu hỏi: “Huynh… không đói sao?”
Nghe vậy, Hoắc Huyền liền hiểu nó đói rồi, bế người đứng dậy: “Ta đút ngươi ăn.”
Trên bàn trong động phủ bày la liệt thức ăn. Chư Tinh Tử lờ mờ nhớ, trong lúc mình ngủ hắn có rời đi một lần, chắc là khi ấy mua về.
Toàn là những món nó thích ăn ở tửu lâu, Chúc Long lại dùng pháp lực giữ cho chúng luôn nóng hổi.
Chư Tinh Tử ăn mấy miếng, ngon quá trời!
Hoắc Huyền vừa ngắm nó ăn, vừa xoa bóp eo nó.
“Huynh không ăn à?”
“Ta no rồi.”
“….”
Chư Tinh Tử liếc hắn một cái, nghĩ lại thì, thôi kệ, coi như kiểu vô pháp vô thiên của hắn vậy.
Ăn xong, còn đầy trái cây ngon, Chư Tinh Tử hóa về hình heo, tìm tư thế dễ chịu nhất, bắt đầu gặm mía ung dung.
Bao chuyện ở Thần giới và các tông môn khiến nó mệt rũ rượi, lúc này phải bù lại thật tốt.
Hoắc Huyền nhìn một hồi, nhịn không được hóa về chân thân, lấy long thể dài siết chặt heo con.
Heo con nhỏ xíu bị quấn chặt đến mức thở chẳng thông. Cắn xong miếng mía cuối, nó chống móng bò ra, bộ dạng muốn gây sự với rồng: “Ta đã nói rồi, huynh rõ là rắn! Nào có con rồng nào mà cứ quấn người mãi thế này?” Nói xong, đôi móng nhỏ đào đào trên thân rồng.
Như bị gãi ngứa, Chúc Long cúi mắt nhìn nó, bỗng cúi đầu l**m, ngay cả móng heo con cũng không bỏ qua.
Heo con bị l**m đến nghiêng ngả, vừa kêu ư ử vừa lăn lộn, long lân nóng ấm, lăn mãi toàn thân nó cũng trở nên ấm áp.
Chơi chán, Chúc Long lại quấn lấy, vừa thương vừa hít vừa l**m, sau cùng ôm chặt không buông.
Heo con ăn no rồi chơi cũng mệt, cọ cọ trên thân hắn: “Huynh xem vảy huynh cứng thế này, vừa rồi làm ta ngứa muốn chết.” Nói đoạn, còn dí mũi heo hồng hồng tới, chưa kịp chạm đã bị cái miệng rồng nuốt lấy.
Heo con: “…Ta sắp thở không nổi rồi.”
Chúc Long lúc ấy mới lưu luyến thả cái mũi mềm kia ra.
Heo con thở phào, lại lười biếng nằm dài.
Long thân quấn quanh khiến nó chìm trong vòng ấm áp, heo con lim dim mắt, ôm móng mà nghĩ đến việc tiếp theo.
Về phía Thần Tháp, cách xử trí cuối cùng, nó cũng đã nghĩ xong rồi.
Hết chương 41