•Editor: Lan•
Chương 42
Đêm ấy, Chư Tinh Tử mang chuyện trong Thần Tháp mà chìm vào giấc ngủ, bất giác lại mơ một giấc mộng.
Nó không ngờ lại gặp sư tổ trong mơ. Nói chính xác, đây chẳng phải mộng, mà là lần cuối cùng Phụng Cực Thiên Tôn dồn hết thần lực, bước vào mộng cảnh để gặp nó.
Điều này khác hẳn những gì Chư Tinh Tử tính toán, bởi kế hoạch của nó vẫn chưa bắt đầu.
Phụng Cực Thiên Tôn khẽ nói: “Ta biết con định làm gì… nhưng lần này, sư tổ sẽ đi trước. Trước kia ta vẫn thường thoả hiệp, nay thì không. Có lẽ vì làm thần quá lâu, ta đã quên mất cách làm người, mới khiến con chịu khổ đến thế.”
Chư Tinh Tử mím chặt môi, không đáp, cũng không nhìn lão.
“Còn một chuyện, sư tổ chưa từng nói với con.” Ánh mắt Thiên Tôn dừng nơi nó. “Con là con của Ma quân, cũng là con của Thiên đạo.”
“Cái gì?” Chư Tinh Tử kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nổi.
Trước mắt chợt biến đổi, mây mù tan đi, thiên quang chói lọi. Nó nghe thấy giọng sư tổ: “Đây là Vô Ngã Chi Cảnh, nơi Thiên đạo tồn tại. Thiên đạo vốn hư vô, chẳng ai biết dung nhan, nhưng giờ sư tổ muốn cho con thấy.”
Chư Tinh Tử theo bản năng giơ tay che ánh sáng, ngơ ngác nhìn bóng hình cao lớn giữa hư vô, rồi bỗng cứng đờ tại chỗ.
Nó không muốn khóc trước mặt sư tổ, nhưng nước mắt vẫn không kìm nổi, rơi xuống. Nó vội vàng quay mặt đi, dùng tay áo gạt đi, quyết không để sư tổ xem thường.
Trước nay, nó chưa từng gặp cha mình, nhưng khi thấy bóng hình ấy, bản năng trong máu mạch lập tức nói cho nó biết— đó chính là Ma quân, người đã dùng tâm huyết cùng linh khí trời đất để dưỡng dục nó.
Theo luân lý nhân thế, đó chính là phụ thân nó.
Huyết mạch tương liên, những giọt lệ này chính là bản năng từ trong cốt tủy.
Chư Tinh Tử nghẹn giọng: “Ông gạt ta! Ma quân sao có thể là Thiên đạo?”
Phụng Cực Thiên Tôn nói: “Nhân chi sơ, tính vốn thiện. Ma quân cũng không phải sinh ra đã mang ác chủng. Chỉ vì từ nhỏ bị chán ghét, bị tổn thương, bị coi là nhơ bẩn, chưa từng có ai đối tốt, nên hắn cho rằng đó là quy tắc tồn tại. Để sống sót, ngay cả ‘Vô Kỳ Quỷ’ mà yêu ma hung tàn nhất cũng chẳng dám nuốt, hắn đều cắn răng nuốt vào. Hắn từng bước trở nên cường đại, từng bước đem ác ý mình nhận lấy trả về cho Lục giới…
Hắn chưa từng cảm nhận được yêu thương, nên cũng chẳng có yêu thương đối với Lục giới. Hắn nhận được thứ gì, liền trả về y nguyên. Nhưng cuối cùng, vì con, hắn lại làm ra chuyện cả đời sẽ không bao giờ làm: hắn biết mình tất chết, biết Thần giới tất tru diệt con, bèn hồi sinh toàn bộ tinh quân từng bị giết, để tinh tú lại sáng, tạo cho con một điềm lành giả tạm.
Chỉ cần như vậy thôi, ta đã biết hắn không phải kẻ vô tình. Nếu huyết mạch hắn chỉ mang ác, sao lại sinh ra được một đứa ngốc như con?”
Chư Tinh Tử cắn môi, không nói gì.
“Có lẽ cũng chính nhờ hành động cuối cùng ấy, hắn đã xoá đi hết oán hận, vô ái vô hận, lại nắm giữ lực lượng của Lục giới, nên khi Thiên đạo cũ tiêu tan, hắn mới có thể hóa thân thành Thiên đạo mới.”
Chư Tinh Tử ngây ngẩn nhìn lão, thật lâu mới khàn giọng hỏi: “Lúc trước ông không để Thần giới giết ta… là vì Thiên đạo sao?”
Phụng Cực Thiên Tôn lặng im.
Chư Tinh Tử cố nén chua xót nơi mắt: “…Thôi, ta cũng chẳng muốn biết.”
“Không phải.” Lão khẽ thở dài. “Ý nghĩa ta tồn tại chính là thay Thiên đạo giữ Vô Ngã Chi Cảnh. Nay ta muốn chuyển thế tu luyện lại từ đầu, Thiên đạo ngăn cản, ta mới biết được bí mật này. Ta chỉ là đi trước con một bước.”
Chư Tinh Tử hít hít mũi, không nói.
“Ngày trước ta cũng chẳng tin Thiên đạo, nên mới nuôi lớn con. Sau này ta mê lạc, hết lần này đến lần khác thoả hiệp cùng thiên mệnh…” Ánh mắt lão vừa phức tạp vừa an lòng. “Con có thể phá thiên mệnh, không cần thuận theo, vậy là tốt rồi.”
“…Thật sao? Ta cũng thấy, rất tốt.”
Chư Tinh Tử lau nước mắt, vừa định nói, thì bóng dáng Thiên Tôn đã hoá thành sương khói, tiêu tan không còn.
Nó luống cuống muốn đuổi theo, nhưng trước mắt chỉ còn mây mù bao phủ, chẳng còn gì nữa.
Nó đứng ngẩn người, cúi đầu, như nghĩ mà chẳng rõ.
Ngay lúc ấy, thân ảnh trong hư vô chậm rãi quay đầu, tĩnh lặng nhìn nó.
Chư Tinh Tử cắn môi, xoay người định đi, đi được mấy bước lại dừng, quay đầu nhìn chằm chằm bóng hình ấy, tức giận hỏi: “Ngài đã thành Thiên Đạo rồi! Vậy cớ gì còn hại người? Người nhà Mã Tam Nương có phải ngài giết không? Hồn phách lão đạo trưởng Vương Hư Quán có phải ngài giam lại không? Lúc các thần tôn tuỳ ý sửa đổi nhân mệnh, vì sao ngài không quản? Ngài còn giảng lý hay không?”
Bóng hình cao lớn lặng lẽ quan sát nó một hồi, rồi đưa tay chỉ ra, trước mắt nó hiện lên hai đoạn nhân sinh:
Một là Mã Tam Nương, sau khi chết chuyển sinh vào nhà quyền quý, cả đời cơm no áo ấm, an lạc sum vầy.
Một là phu quân của Mã Tam Nương, nay lại trở thành thần Thổ địa của Trần gia thôn.
Chư Tinh Tử ngẩn ra, nghe đối phương nói: “Mã Tam Nương vốn cũng sẽ có kết cục tốt. Bà ta khi đó dám dò thiên cơ, ta không thể để bà ta tiết lộ, nên mới biến bà ta thành rắn. Nếu bà ta an phận làm rắn, trăm năm sau tất thành rắn tiên… chỉ là bà ta chịu không nổi thử thách.
Còn lão đạo trưởng kia, nếu không cố chấp đòi sau khi chết phải tìm ngươi, ta cũng sẽ không quản. Hồn phách ông ấy lưu lại trong nước bao nhiêu năm, kiếp sau sẽ dài thêm bấy nhiêu năm thọ mệnh.
Về phần Thần giới, bọn họ cai quản trật tự các giới, chẳng thuộc quyền ta. Sự công chính của Thiên đạo, ngươi không cần hoài nghi.”
Chư Tinh Tử bật cười, tiếng cười lẫn cả nghẹn ngào: “Công chính? Ngài chưa từng cho họ lựa chọn! Đây chỉ là công chính trong mắt ngài thôi! Ngài thành Thiên đạo, đó là một kết cục tốt, nhưng những tàn khốc mà ngài từng chịu, lẽ nào cũng đúng sao? Đợi khi họ mãn kiếp, nhớ lại tiền trần, ngài dám để hồn phách họ đến đối chất, xem họ là cảm kích hay oán hận ngài không? Ngài dám không?”
Thiên Đạo im lặng.
“Sinh mạng con người nhỏ bé chẳng khác gì đàn kiến. Một bước chân đạp xuống, hàng trăm con chết đi cũng chẳng khiến Lục giới lay động. Nhưng nếu ta hay ngài là một trong số đó thì sao? Nếu trong đám kiến ấy lại sinh ra một Ma quân thì thế nào? Ngài muốn giữ kín thiên cơ, nhưng ta vẫn biết hết mọi chuyện từ Mã Tam Nương và lão đạo trưởng. Điều này chẳng phải chứng minh rằng, ngài vốn dĩ không nên can thiệp sao?”
Lúc này, nét mặt Thiên đạo rốt cuộc cũng biến đổi.
Trong bóng dáng khổng lồ của ông ta, Chư Tinh Tử nhỏ bé đến đáng thương. Nó ngẩng đầu nhìn thẳng, trừng mắt nói: “Ta muốn cùng ngài đánh một ván cược. Coi thử Lục giới không có Thiên đạo, vạn năm sau sẽ thành ra sao!”
Thiên Đạo khẽ lắc đầu.
“Ta không phải bàn bạc với ngài!” Chư Tinh Tử quát lên, rồi há miệng gầm mạnh một tiếng. Từ trong miệng, Thần châu lóe sáng, chấn ra một luồng uy lực vô hình, hoà nhập cùng hư vô chi cảnh.
Thiên đạo cau mày – ông ta vậy mà lại bị phong ấn!
Chư Tinh Tử đứng tại chỗ, lặng chờ một lúc, thấy quả nhiên ông ta không thoát ra được, mới yên lòng hừ nhẹ: “Hừ! Ngài cứ ngủ cho ngon đi. Vạn năm sau chúng ta sẽ phân cao thấp!”
Từ sau khi tỉnh lại ở Thần giới, Ma châu của nó đã mất hết ma khí, sức công kích chẳng đáng kể, nhưng pháp trận dùng để trấn áp thần linh thì lại tuyệt luân.
Thiên đạo nhịn không được mở miệng: “Thu lại thần thông này mau!”
“Không thu! Tuyệt đối không thu! Ngài là Thiên đạo, vậy ngài nói đi – chẳng lẽ sức mạnh của Thần châu không phải sinh ra để kiềm chế các ngài sao? Ta thấy, đây mới gọi là thiên mệnh!” Chư Tinh Tử cao giọng.
Thiên đạo thử thêm lần nữa, phát hiện mình thật sự bị áp chế, trong lòng vốn tĩnh lặng bỗng nổi lên một cảm xúc khó tả. “Ngươi giam ta, ta sẽ không thể giáng thiên phạt nữa, nhưng đồng thời cũng chẳng thể che chở Lục giới. Mai sau sinh biến, ngươi đừng hối hận.”
“Hối hận? Ngài tưởng không có ngài, Lục giới sẽ sụp sao? Quá coi trọng bản thân rồi!” Chư Tinh Tử ưỡn người, khoanh tay, để lộ vẻ ngạo nghễ: “Ta cố tình không cho ngài ra đấy!”
Thấy ông ta định nói tiếp, nó vội cắt lời: “Đừng giở trò tình cảm! Ngài chưa từng nuôi ta, rõ ràng chẳng có tình nghĩa, thì ta cũng chẳng cần phải có! Giữa ta với ngài, vốn chỉ là người dưng nước lã! Ta nói vạn năm, tức là vạn năm!”
Thiên đạo lặng nhìn nó hồi lâu, rồi khẽ bật cười: “Đã như vậy, ngươi đã giam ta rồi, sao còn chưa chịu rời đi?”
Chư Tinh Tử sững lại, lập tức nổi giận: “Ta đây là đang mơ, chưa tỉnh, tất nhiên chẳng đi được! Ngài cho rằng ta luyến tiếc không muốn đi sao? Nghĩ nhiều quá rồi! Ta đi đây!”
…
Thấy Thiên đạo vẫn bình thản nhìn chằm chằm, Chư Tinh Tử càng khó chịu, bèn biến về hình dáng heo con, lấy đôi mắt heo mà trừng ông ta.
Thiên đạo thoáng ngẩn ngơ.
Heo con không có nhiều biểu cảm như con người, Chư Tinh Tử giậm móng, thấy ông ta quả nhiên bị mình áp chế, thì hếch mặt đắc ý: “Nhìn cái gì? Đừng tưởng ta đối xử thế này chỉ vì từng làm một con heo! Nói cho ngài biết, bản heo con sống chẳng tệ chút nào! Là các người quá đáng trước!”
Thiên đạo vẫn lặng lẽ nhìn.
Heo con hừ một tiếng, vòng quanh ông ta một vòng như thể quan sát vật hiếm lạ: “Sư tổ bảo ngài vô tình vô ái mới thành Thiên đạo, vậy ngài có còn xứng làm cha ta không? Ta làm thế này, chắc không tính là đại nghịch bất đạo đâu nhỉ?”
“…”
“Hừ, tính đại nghịch thì đã sao!” Heo con liếc ông ta: “Ngài vô pháp vô thiên sống bao lâu, cũng đến lúc phải có kẻ quản!”
Thiên đạo chẳng giận dữ, mà im lặng thật lâu, rồi bỗng bật cười: “Không hổ là con ta.”
Chư Tinh Tử ngơ ngác.
“Một vạn năm, thì một vạn năm. Ta cũng muốn nhân một vạn năm này, suy nghĩ cho thấu… rốt cuộc đúng sai thế nào, Lục giới không còn Thiên đạo, sẽ đi đến đâu.”
Trong tâm hồn đã nguội lạnh, lần đầu dấy lên một tia mong chờ.
Chư Tinh Tử còn chưa kịp đáp, cảnh tượng đã nhanh chóng nhạt mờ, ý thức phiêu tán, nó biết mình đang rời khỏi giấc mộng.
Mở mắt, chỉ thấy Chúc Long đang ghé sát, l**m đi giọt lệ nơi khóe mắt: “Chư Chư, đừng khóc…”
Chư Tinh Tử nhìn dáng vẻ hắn như dỗ trẻ nhỏ, bỗng bật cười trong nước mắt, lấy mũi heo cọ mạnh vào hắn.
Cả hai cùng biến lại thành người, mái tóc rối vào nhau. Hoắc Huyền kề trán nó, thấp giọng hỏi vì sao lại khóc.
Chư Tinh Tử lí nhí kể lại chuyện trong mộng.
Nghe xong, Hoắc Huyền cũng kinh ngạc khi biết Ma quân biến thành Thiên đạo, nhưng ngoài việc liên quan đến Chư Tinh Tử, những thứ khác hắn đều chẳng để tâm. Giờ đây, hắn chỉ muốn ngày đêm ở bên heo con.
Hắn cúi xuống hôn nó: “Vạn năm sau, nếu ông ta tỉnh lại, ngươi cứ trốn trong miệng ta. Ta sẽ đấu với ông ta.”
Chư Tinh Tử trợn mắt: “Không thể đổi chỗ khác sao? Không đúng, cần gì phải trốn? Ta vốn đâu sợ ông ta!”
Hoắc Huyền cắn khẽ má nó, ôm mãi không thấy đủ, bất giác hóa thành nửa người nửa rồng, thân xích long tựa đuôi rắn quấn chặt lấy nó.
Chúc Long vốn đã như rắn, nhưng nhìn thấy Hoắc Huyền nửa người nửa rồng, Chư Tinh Tử vẫn giật mình, rồi má bỗng nóng bừng.
Đuôi rắn đỏ rực càng quấn càng chặt, đôi môi nam nhân vẫn rải xuống từng nụ hôn, y phục của Chư Tinh Tử đã bị cởi nửa, sắc đỏ và trắng như hòa làm một…
“Nếu người khác trông thấy, còn tưởng huynh đang đi săn mồi đó!” Chư Tinh Tử đỏ bừng mặt, khẽ vỗ đuôi rồng, “Nhưng cái đuôi to này đúng là oai phong. Huynh nói xem, nếu huynh quấn phần dưới ta, còn ta ngồi dậy, chẳng phải giống hệt một yêu xà sao?”
“…” Trong thời khắc ái mật thế này, nó còn nghĩ mấy chuyện kỳ lạ, Hoắc Huyền không hài lòng, khẽ cắn vai nó, càng quấn chặt hơn.
Sau mấy lần mây mưa, tỉnh lại đã là hai ngày sau. Hoắc Huyền vẫn tinh thần sáng láng, không những thế còn không đi mua thức ăn nữa, mà trực tiếp bày tiệc ngay trong động phủ.
Hắn lấy hết thiên tài địa bảo tích trữ bao năm, làm nên một bàn tiệc kỳ trân dị bảo:
Canh tiên liên nhân sâm, ngọc châu xào trúc linh, nước ép thánh quả ngàn năm…
Chư Tinh Tử khoanh tay, lắc đầu bình luận: “Bổ quá rồi! Tuy có hơi mệt, nhưng cũng chẳng đến mức hư nhược thế này. Nếu ta là phàm nhân thì chịu không nổi mất…”
Nói rồi lại nhớ đến lần trước ăn phải Trường Sinh đan suýt lăn ra bất tỉnh, nó đành thở dài: “Huynh cũng ăn đi. Ba trăm năm tích cóp chẳng dễ, để một mình ta dùng hết, coi sao được.”
Hoắc Huyền vốn thu thập những thứ này là để luyện đan kéo dài sinh mệnh, mong chờ gặp lại người kia.
Nay người đã tìm được, ký ức cũng trở về, hắn chỉ muốn dâng tất cả cho Chư Chư.
Hoắc Huyền bưng muỗng, tự tay đút cho nó.
Chư Tinh Tử ngoan ngoãn há miệng, mùi vị quả nhiên ngon lạ, thánh quả giòn giòn, lại thoang thoảng vị ngọt thanh, nó ăn mà lòng đầy khoái chí.
Ăn no uống đủ, Hoắc Huyền liền ôm nó vào lòng ngủ.
Chư Tinh Tử lẩm bẩm: “Ngày tháng gì thế này, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn… cuối cùng cũng sống dễ chịu giống heo con thật rồi.”
Dù sao, heo con vốn là như vậy mà sống thôi.
Hoắc Huyền siết chặt nó trong ngực, hai tay vòng qua nách, khóa chặt chẳng để sót một khe hở: “Chư Chư…”
“Bổn heo con ở đây!”
Hoắc Huyền khẽ cắn cằm nó, giọng khàn thấp: “Vĩnh viễn không rời xa.”
Chư Tinh Tử gật đầu. Nó biết chuyện trong bí cảnh đã để lại cho Hoắc Huyền bóng ma tâm lý, bèn vỗ vỗ ngực hắn, trấn an: “Giờ ta tuy không giỏi đánh nhau, nhưng ai dám bắt nạt ta, ta sẽ lập tức nhốt hắn lại! Huynh cứ yên tâm.”
Hoắc Huyền mổ nhẹ lên khóe môi nó, giọng khẽ run: “Ngươi… cũng đừng rời bỏ ta nữa.”
Chư Tinh Tử nghèn nghẹn, chỉ có thể “ừm” mấy tiếng. Để cho hắn thêm cảm giác an lòng, nó vòng tay ôm lấy cổ hắn, chủ động đưa đầu lưỡi khẽ chạm, dụi mặt nũng nịu.
Thân thể nam nhân chấn động, trái tim run lên từng đợt tê dại, cuồng nhiệt dâng trào khiến hắn rốt cuộc không thể kiềm chế, hưng phấn lật người…
Mấy ngày sau, Chư Tinh Tử cảm thấy như vậy không ổn, cho dù có bao nhiêu linh dược bồi bổ, cũng chẳng thể chịu nổi sức lực của Hoắc Huyền.
Lúc này, Hoắc Huyền lại tinh thần dồi dào, đang luyện đan ở không xa. Dựa vào việc nơi này là động phủ của mình, hắn thản nhiên c** tr*n, lộ bờ vai rắn chắc, thổi lửa vào lò luyện. Thi thoảng hắn lấy đan dược ra quan sát, nhíu mày rồi lại đặt vào.
Nghe nói đó đều là đan dược hắn luyện riêng cho Chư Tinh Tử, không chỉ để bồi bổ thân thể, mà còn dưỡng cả làn da.
Chư Tinh Tử gãi gãi mặt, chẳng hiểu hắn lấy đâu ra tinh lực dồi dào như thế. Nó ngồi yên điều tức một hồi, rồi nhân lúc hắn bận rộn, liền mở linh thị, dò xét tình hình trong thần tháp.
Bên trong, năm vị Thần tôn giờ chỉ còn bốn, Phụng Cực Thiên Tôn đã biến mất từ lâu. Dù trong mộng nó đã biết người đã đi vào luân hồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi thất thần một lúc.
Trong lòng nó vừa giận vừa không thể thật sự oán hận sư tổ.
Sư tổ tính toán bao điều, sai thì sai, nhưng đến phút cuối cùng lại tính chuẩn đến không ngờ.
Đám thần tiên kia ở trên trời quá lâu, sớm đã mất đi lòng trắc ẩn với chúng sinh. Năm đó, bọn họ nêu danh nghĩa “cứu vớt thiên hạ” mà bức ép nó và Hoắc Huyền trăm bề, còn an bài một mệnh cách cay nghiệt, chỉ để cắt đứt tiên duyên của Hoắc Huyền. Miệng thì nói vì chúng sinh, nhưng trong mắt bọn họ, cha mẹ Hoắc Huyền kiếp ấy, cả thôn dân vô tội… những mạng người chết thảm dưới nanh vuốt yêu lợn, lẽ nào không đáng kể sao?
Nhân sinh luân hồi bất tận, nhưng mỗi lần chuyển kiếp, ký ức kiếp trước đều tan biến. Đối với bọn họ, tiền duyên hậu kiếp quá mức xa vời, họ chỉ ghi nhớ đời này, và trân quý ký ức thuộc về kiếp này mà thôi.
Chúng sinh trước mặt thần linh yếu đuối, khốn khó sinh tồn, lại bị “số mệnh” trói buộc hết lần này đến lần khác… đã đến lúc để đám thần trên cao kia nếm thử mùi vị ấy rồi.
Hết chương 42