•Editor: Lan•
Chương 43
Trong thần tháp, một mảnh tĩnh lặng.
Từ sau khi Phụng Cực Thiên Tôn lặng lẽ tự hủy kim thân, hóa vào phàm trần ngay trước mặt bọn họ, bọn họ liền không còn nói được lời nào.
Thật ra trong lòng bọn họ đều hiểu rõ: thần tháp có thể giam cầm thần linh, nhưng chỉ cần bọn họ buông bỏ thân phận tôn quý này, là có thể thoát khỏi xiềng xích.
Thế nhưng, bọn họ thà rằng lấy thân phận thần linh mà tiêu vong nơi đây, cũng không chịu một lần nữa hóa thành thân xác phàm tục, quay về nhân gian giãy giụa.
Không ai hiểu hơn bọn họ con đường từ phàm đến thần khó khăn nhường nào. Nếu bước vào luân hồi, chỉ sơ sẩy một khắc, có lẽ cả đời này, cả đời sau, thậm chí muôn kiếp về sau, cũng không thể trở lại. Đến khi đó, đừng nói là Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền, ngay cả những kẻ nhỏ bé nơi nhân gian cũng có thể nắm giữ sinh mạng của bọn họ.
So với một cái chết hiển hách, việc phải sống trong kiếp người tầm thường hèn mọn càng khiến bọn họ run sợ.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu, Phụng Cực Thiên Tôn lấy đâu ra tự tin, lấy đâu ra dũng khí mà lao thân vào cõi phàm. Bọn họ muốn cười nhạo, nhưng trong lòng lại biết rõ, kẻ đáng bị cười nhạo nhất chính là bản thân mình.
Ngày nối ngày, bọn họ bị giày vò bởi phẫn nộ, bởi hoang mang, bởi lo sợ. Thậm chí bọn họ bắt đầu nghi ngờ: Phụng Cực Thiên Tôn thật sự cam tâm sa vào phàm trần ư? Hay đó chỉ là trò thủ đoạn của Chư Tinh Tử? Nếu đúng là trò của nó, vậy kẻ tiếp theo sẽ là ai?
Mà nếu thật sự là thủ đoạn của Chư Tinh Tử, thì bọn họ lại có thể chống đỡ thế nào?
Không khí trong thần tháp dần dần biến đổi, càng lúc càng nặng nề.
Mãi cho đến khi có người khẽ cất lời: “Nếu tên nhóc kia thật sự diệt thế như ta lo sợ, vậy Phụng Cực Thiên Tôn sao có thể thuận lợi luân hồi?”
Một câu ấy vừa thốt ra, giống như mở ra một cơ quan, sắc vàng của thần tháp bỗng nhiên tan biến, trước mắt bọn họ hiện ra cảnh tượng hạ giới phồn hoa, cùng vô số biến hóa nơi thần giới: thần tôn mới từ đám đệ tử mà bọn họ bỏ lại dần dần xuất hiện, thần giới lại khôi phục trật tự, thần điện được sửa chữa, mà các vị tân thần còn dựa vào bài học xưa để lập ra những điều luật mới…
Bọn họ mở to mắt, dường như không tin nổi.
Mất đi bọn họ, thần giới chẳng những không loạn, mà ngay cả bóng dáng Chư Tinh Tử cũng không hề thấy.
Những đệ tử năm xưa của bọn họ trưởng thành nhanh chóng, ngay cả kẻ yếu đuối nhất cũng đã có thể tự gánh vác một phương. Thần vốn “vô tình”, song vô tình không phải là vô tâm vô nghĩa. Cái khó là ở chỗ: đối xử với chúng sinh phải bình đẳng. Nếu không có những điều cấm kỵ vô cớ, nghi kỵ và tư tâm, thì sao lại sinh ra đại kiếp ấy?
Bốn vị thần tôn sững như tượng đá, không thể động đậy.
Đạo thành thần đã khó, mà giữ được bản tâm lại càng khó hơn. Bọn họ giống như kẻ lữ hành lạc lối, đã đi quá xa, chẳng còn muốn quay đầu.
Đến nước này, ngoại trừ mấy kẻ dính líu năm ấy, những thần tiên khác đều bình yên vô sự. Cảnh sinh linh đồ thán trong tưởng tượng hoàn toàn không có, ngược lại, thế gian còn ngày một tốt đẹp hơn. Ngay cả vị trí của bọn họ, Chư Tinh Tử cũng chẳng buồn đoạt lấy…
Bọn họ vốn tự nhận mình đứng về phía thiên mệnh, thế nhưng lúc này, chính thiên mệnh lại giáng cho bọn họ một cái tát nặng nề.
Hai người kia chưa từng đồ sát thiên hạ, nhưng tội nghiệt mà bọn họ gieo thì quả thực chẳng thể chối cãi.
Ngồi ngay ngắn trong tháp, bọn họ chỉ thấy như có một bàn tay siết chặt lấy cổ họng, đến thở cũng khó khăn.
Ngay khi ấy, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Chư Tinh Tử:
“Người không phạm heo, heo cũng không phạm người. Các ngươi tự mình nhảy xuống, hay để ta đá cho một cước, các ngươi tự chọn đi!”
…
Sáng hôm ấy, khi Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền chuẩn bị đến thành Cửu U, thần tháp cuối cùng cũng vang lên động tĩnh.
Nó biết, bốn vị thần tôn còn lại cũng đã đi vào luân hồi.
Kiếp này, bọn họ có thể là người, là yêu, cũng có thể là cầm thú.
Có thể có ngày lĩnh ngộ đại đạo mà phi thăng, cũng có thể vĩnh viễn lưu lại nhân gian… Chư Tinh Tử sẽ không xen vào.
Đặt chân đến thành Cửu U, trông thấy thế giới mới trước mắt, nó nhanh chóng quên đi chuyện thần giới. Nơi này mở mang còn nhanh hơn dự liệu của nó: Bách Lý Thừa Phong lo liệu quy hoạch, Thiết Vô Vi giám công, yêu quái và ma tu cùng nhau dựng xây. Giờ đây đường đã mở đến tận núi Chương Vĩ, mọi người bắt đầu chọn đất để dựng nhà.
Chỉ là, ai cũng biết núi Chương Vĩ vốn là lãnh địa của Chúc Long, nên chẳng ai dám chiếm đất.
Chỉ có Bách Lý Thừa Phong là không sợ, y cầm bản đồ đến bên Chư Tinh Tử cười nói: “Điện hạ, ta muốn dựng một căn nhỏ trên ngọn núi này, sau này đến thăm ngài cũng tiện ở lại, ngài thấy thế nào?”
Chư Tinh Tử còn chưa kịp đáp, Hoắc Huyền đã mở lời: “Thế thì cứ ở đó đi, động phủ của chúng ta cũng định xây ngay đối diện.”
Mọi người đều thoáng kinh ngạc, đặc biệt là Thiết Vô Vi.
Chủ thượng là Chúc Long, đâu phải biến thành nữ tử. Vậy mà lại chịu để con lão hồ ly hắn ghét cay ghét đắng xây nhà ngay trước cửa?
Chỉ nghe Hoắc Huyền mỉm cười tiếp lời: “Không lâu nữa, chúng ta sẽ kết khế ước thành đạo lữ. Động phủ không tiện cho người ngoài ở, sau này ngươi đến thì ở đối diện cũng tiện. Nếu có thấy điều gì, cũng đừng quá kinh ngạc.”
“…”
Xem ra chủ thượng vẫn là chủ thượng, Thiết Vô Vi chỉ biết âm thầm nghiến răng.
Bách Lý Thừa Phong mỉm cười hỏi: “Khi nào kết khế ước? Đã là đại hôn của điện hạ, chúng ta nhất định phải làm cho thật náo nhiệt.”
Chư Tinh Tử vội đáp: “Thừa Phong, sau này đừng gọi ta là điện hạ nữa. Ta biết huynh xây thành Cửu U để bảo vệ ta, nhưng nay ta cũng không còn yếu ớt như trước, ta cũng có thể bảo vệ các huynh. Còn chuyện hôn kỳ… đợi mọi người dựng xong động phủ rồi hãy bàn. Giờ trước hết vẫn là khai khẩn mới quan trọng!”
Bách Lý Thừa Phong lặng lẽ nhìn nó một cái, rồi lại liếc sang Hoắc Huyền – kẻ từ đầu đến cuối luôn cảnh giác với mình, khẽ gật đầu: “Được.”
Từ khi rời khỏi thần giới trở về, y đã biết rõ: đôi Ma châu và Chúc Long còn sót lại này, không ai có thể chia cắt được nữa.
Y từng ước nguyện: chỉ mong heo con kia có thể sống lâu trăm tuổi. Nay nguyện ấy đã thành, thế là đủ rồi.
Bởi đây chính là nơi an cư tương lai, Chư Tinh Tử vui vẻ cùng mọi người trò chuyện, rồi cũng nhập vào đội ngũ mở mang. Năng lực cấm chế của nó giờ đã mạnh vượt mức, liền cùng Hoắc Huyền gia cố cấm chế cho thành Cửu U. Có thêm sức mạnh thần châu, cấm chế này không còn giới hạn bởi tu vi hay thời gian. Dẫu nghìn vạn năm sau, ngay cả thần tiên cũng không thể bước vào nếu không được nó cho phép!
Đây mới là một “giới” đích thực.
Và cũng là nhà thật sự, thuộc về bọn họ.
…
Một năm sau.
Thành Lăng Dương.
Đêm khuya, Vương Nhị Ngưu mệt mỏi rời khỏi tửu lâu Đại Phúc sau một trận bị chưởng quầy mắng xối xả.
Gã vốn là đầu bếp ở đây, làm việc cũng chẳng tệ. Nào ngờ gần đây, tiên sinh quản sổ sách dẫn đến một đứa cháu họ, nói rằng đã từng làm ở tửu lâu kinh thành mấy năm, có vài món sở trường, chỉ vì đắc tội chưởng quầy trước nên mới mất việc.
Từ khi thành Lăng Dương có Chân Long Thành Hoàng tọa trấn, thương khách qua lại ngày càng đông, tửu lâu cũng nhờ vậy mà hưng thịnh. Chưởng quầy thấy dạo này thiếu người, liền giữ gã thanh niên kia lại thử việc.
Quả thật gã kia nấu ăn ngon, lại chịu khó, quan trọng nhất là tiền công còn rẻ! Mấy hôm trôi qua, chưởng quầy ngày càng khó chịu với Vương Nhị Ngưu, chỉ chút việc vặt cũng lôi ra mắng.
Vương Nhị Ngưu biết rõ, chưởng quầy vốn keo kiệt, nay có được đầu bếp trẻ vừa giỏi vừa rẻ, tất nhiên không muốn giữ gã lại. Chẳng qua dạo này gặp dịp tế thần, khách đông nên chưa thể cho gã nghỉ. Đợi hết đợt này, có kẻ thay thế, gã sớm muộn cũng bị đuổi đi.
Trong lòng gã vừa khổ sở vừa uất ức. Các tửu lâu khác trong thành đều không thiếu đầu bếp, nhà lại có già có trẻ, gã chẳng thể bỏ đi nơi khác. Giá mà có thể tự mở quán thì tốt biết bao, khỏi phải chịu cảnh bị mắng mỏ này!
Năm xưa gã cũng để dành được chút tiền, nhưng sau con bệnh nặng, tiền tích góp gần như tiêu sạch. Giờ đừng nói mở quán, chỉ cần mất chỗ làm, cả nhà cũng chẳng có cơm ăn.
Về đến cửa, gã vừa định đẩy cổng thì thấy dưới bậc thềm tối om có một phong thiệp trượt ra.
Gã nhặt lên, trong lòng đầy nghi hoặc.
Hàng xóm nếu có tiệc tùng, thường qua miệng báo nhau, chưa từng có chuyện đưa thiệp mời.
Vào nhà, thấy người thân đều ngủ cả, gã mới cẩn thận mở phong thư dưới ánh nến.
Thì ra không phải người quen, mà là một vị khách trước kia ở tửu lâu. Người ấy viết rằng từng ăn món tủ của gã, rất ưa thích, ngày mai sẽ mở tiệc đại hôn, muốn mời gã làm đại đầu bếp. Chỉ là một mình nấu sẽ vất vả, nhưng sẽ có trọng thưởng.
Trong phong thư còn kẹp sẵn ngân phiếu làm tiền đặt cọc, sợ gã không tin.
Vương Nhị Ngưu dụi mắt, đưa tờ ngân phiếu sát vào ánh nến soi đi soi lại, còn véo mạnh tay mình một cái. Xác nhận thật rồi!
Số tiền này đủ để gã mở tiệm nhỏ, kẻ ngốc mới từ chối!
Tuy cũng thoáng ngờ vực, nhưng nghĩ lại, cho dù họ bán gã đi làm nô lệ, cũng chẳng đáng giá đến thế. Gã cả đời chưa đắc tội ai, sao có người bỏ số tiền lớn hại mình được?
Huống hồ trên thư ghi rõ địa chỉ, chỉ ở ngoài thành Lăng Dương, không xa lắm.
Gã cẩn thận cất ngân phiếu, trong lòng phấn khởi. Nghĩ ngày mai có việc làm thêm, liền tắm rửa rồi vội vàng đi ngủ.
Gà gáy sáng, gã dậy sớm, người nhà còn đang ngủ, chỉ để lại một lá thư dặn thê tử lúc rảnh thì ra tửu lâu báo với chưởng quầy một tiếng.
Lạ là hôm nay sương sớm dày đặc, ngoài đường vắng tanh. Gã vừa định thuê xe ra ngoài thành, thì có một tên tóc vàng bước tới, cười nói:
“Ngài là Vương đại trù chứ? Chủ nhân nhà ta sợ ngài tìm không ra đường, nên sai ta đến đón. Đi thôi.”
Theo lẽ thường thì chuyện này quá kỳ lạ, sao gia nhân đối phương vừa nhìn đã nhận ra gã, lại đúng lúc thế này?
Ấy vậy mà Vương Nhị Ngưu như bị thôi miên, chẳng thấy nghi ngờ, chỉ gật đầu theo bản năng.
Gã lên xe ngựa theo tên tóc vàng, bên trong đã có một người ngồi sẵn. Đó là một nam tử áo gấm đen, dáng vẻ anh tuấn, trông rất cao quý, dưới chân đặt hai sọt lê. Thấy gã bước vào, y còn cảnh giác kéo sọt lê sát vào trong.
Vương Nhị Ngưu: “…”
Xe ngựa chạy một hồi lâu. Tên tóc vàng cười lớn: “Đến rồi!”
Gã bước xuống, trước mắt không phải phủ đệ nào, mà là một vùng băng tuyết trắng xóa. Xa xa có cung điện cao lớn tráng lệ, cửa điện trải thảm đỏ, kéo dài thẳng tới xe ngựa. Gã quay đầu nhìn lại, tấm thảm đỏ nối tận nơi không thấy điểm cuối, xa hoa đến lóa mắt.
Ở đây rõ ràng là băng thiên tuyết địa, vậy mà chẳng hề lạnh.
Gã như mất hết cảnh giác, ngoan ngoãn đi theo tên tóc vàng vào bếp. Nơi đó rau quả, thịt cá đều chuẩn bị sẵn, chỉ chờ gã đến nấu.
Có mấy nam nữ trẻ tuổi đứng phụ, thỉnh thoảng hỏi han cách nấu. Gã cũng chẳng giấu nghề, nghĩ chủ nhân hào phóng, đã quý món ăn của mình thì truyền dạy cho bọn họ cũng được.
Trong lúc trò chuyện, gã mới biết hôm nay là đại hôn của hai nam nhân.
Vương Nhị Ngưu biết có người thích cùng giới, nhưng công khai tổ chức hôn lễ linh đình thế này thì lần đầu thấy. Dù sao cũng chẳng liên quan gì, gã chỉ cần nhận tiền. Hai nam nhân cưới nhau hay thú vật cưới nhau cũng mặc kệ.
Hôn lễ kết thúc, gã mệt rã rời. Bếp núc cũng dọn tiệc riêng, thức ăn đều là nguyên liệu thượng hạng, gã ăn rất ngon. Ăn đến nửa chừng, bỗng thấy cạnh mình có người lộ ra cái đuôi sói, gã giật mình nhìn lại, thì biến mất.
Lại nhìn người khác, thấy hiện ra tai mèo, chớp mắt đã không còn.
Đúng lúc này, tên tóc vàng tới gọi: “Để ta tiễn ngài về.”
Gã vội đáp, đi ra ngoài, thấy trong sân bao nhiêu khách uống say, thân người biến thành đủ loại thú vật…
Gã ngẩn ra, còn tên tóc vàng thì thản nhiên: “Đừng để ý, nếu dọa ngài thì ta lập tức đưa ngài về.”
Chưa kịp trả lời, mắt gã tối sầm. Khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường ở nhà.
Hóa ra là mơ, bảo sao…
Gã xoa đầu ngồi dậy, vẫn còn thấy kỳ quái. Nhưng khi vén chăn xuống, lại rơi ra một túi bạc căng phồng!
Gã run rẩy nhặt lên, đếm kỹ, vừa đúng số tiền ghi trong phong thư!
Đang kinh ngạc thì thê tử bưng thuốc vào, thấy gã tỉnh lại liền òa khóc ôm chặt.
Hóa ra gã đã ngủ liền hai ngày một đêm, hôm nay mới là sáng ngày thứ ba. Thê tử gã thấy thở vẫn còn nhưng gọi mãi không dậy, cứ tưởng gã mắc trọng bệnh, đã tính bán cả nhà đi tìm đại phu…
Gã choáng váng hồi lâu, rồi nhìn túi bạc trong tay, xúc động nói với thê tử:
“Chắc là tiên nhân từng ăn món của ta, nên mời ta đến nấu. Ta là phàm nhân, thân thể chẳng thể vào tiên cảnh, chỉ có hồn phách được đưa đi. Nàng xem, tiền còn đây, tuyệt không giả đâu!”
Hai phu thê ôm nhau, trải qua một phen bi hoan, vừa khóc vừa cười, rồi bắt đầu bàn tính chuyện mở quán.
…
Cửu U giới.
Hôn lễ kết khế đã xong, vốn dĩ Chư Tinh Tử muốn tiễn vị đầu bếp kia, bởi từ nhân giới đến Cửu U giới chẳng dễ dàng. Nhưng khế ước thành công rồi, Hoắc Huyền quá mức hưng phấn, vừa về phòng liền không rời nó được nữa.
Sự hòa hợp linh hồn mang lại kh*** c*m còn mãnh liệt hơn nhục thể. Trong lúc đó, Hoắc Huyền thậm chí không kìm được mà hóa nửa người nửa rắn, quấn lấy nó hôn m*t.
Chư Tinh Tử cũng thấy thú vị, thỉnh thoảng ghé môi hôn hắn một cái, nhưng mỗi lần nó hôn, hắn lại hôn tới mười cái… Hai người quấn quít, càng ngày càng chặt, chẳng thể tách rời.
Đến tận đêm khuya, Chư Tinh Tử mới tỉnh. Toàn thân ê ẩm, nhưng lại muốn xem quà mừng bằng hữu gửi đến. Hoắc Huyền liền hóa thành Chúc Long, chở nó đi mở từng hộp.
Chư Tinh Tử cởi giày, để chân trần thõng xuống, vừa đung đưa vừa dựa trên lưng rồng mát lạnh, hí hửng mở hộp quà.
Thừa Phong tặng một bức tranh — vẽ một con heo nhỏ lông hồng trắng, mắt sáng long lanh, đứng thẳng, eo đeo đai ngọc trai, móng mang vòng ngọc đỏ như máu, đuôi quấn một cây cờ nhỏ. Một con heo vừa sinh động vừa đáng yêu!
Từ khi mắt Thừa Phong hồi phục, y say mê vẽ tranh.
Chư Tinh Tử vô cùng thích, cẩn thận cất bức tranh, rồi xem tiếp những quà khác.
Thiết Vô Vi tặng đan dược dưỡng nhan do chính tay gã luyện.
Ngao Nguyên tặng hai sọt lê tươi, mang cả câu đối của Tấn Thiếu An gửi đến.
Hoàng Khuyển tặng bánh ngọt nó thích.
Ngoài ra còn có quà từ yêu quái, ma tu khác…
Bỗng nó khựng lại.
Trong hộp quà, nằm lặng lẽ một pháp khí đã sớm mất đi linh hồn.
Đó là Huyết Đồng.
Nó nhớ rõ, lần trước về Thần giới, Huyết Đồng trong cơ thể đã biến mất…
Trong hộp còn kẹp một phong thư, là của một sư huynh bên Thần giới.
Sư huynh nói, đây là vật mà trước khi mất tích, sư tổ đã báo mộng dặn phải tìm cơ hội trao lại cho sư đệ. Người dặn, khi Chư Tinh Tử nhìn thấy vật này, ắt sẽ hiểu ý nghĩa.
“…”
Chư Tinh Tử đương nhiên hiểu rõ, trong mắt Phụng Cực Thiên Tôn, đây chính là pháp khí duy nhất còn lại của Ma quân.
Theo truyền thống của nhân gian, vật này chẳng khác nào di vật để lại.
Nó ngẩn người một hồi, rồi mới đưa tay thanh tẩy hoàn toàn Huyết Đồng đã mất linh hồn, cẩn thận đặt trở lại trong hộp.
Hoắc Huyền nhận ra tâm tình nó không ổn, liền bất ngờ dùng đuôi quấn lấy nó, đong đưa nhẹ, khiến Chư Tinh Tử bật cười khúc khích, sau đó mới cùng hắn tiếp tục mở quà.
Quà tặng thật nhiều, đến nỗi Chư Tinh Tử nhìn hoa cả mắt.
“Ta muốn đem hết vào Tàng Bảo Các của ta!” Lúc xây động phủ, Hoắc Huyền đã vì nó dựng riêng một địa cung cực kỳ rộng lớn, chuyên làm Tàng Bảo Các, bên trong vốn đã chứa vô số bảo vật mà Hoắc Huyền tích góp suốt trăm năm.
Chúc Long vung đuôi cuốn toàn bộ lễ vật, rồi lại ngậm người trên lưng vào miệng, một chuyến đem tất cả gửi xuống lòng đất.
Nhìn Tàng Bảo Các chất đầy, lòng Chư Tinh Tử cũng đầy ắp. Giờ đây, mọi người đều rời xa tranh loạn, bất kể là tiểu yêu quái hay tiểu ma tu, đều đã có mái nhà ở Cửu U giới; lúc rảnh còn có thể qua lại thăm nhau. Ngoại trừ thành Cửu U rộng lớn và an toàn hơn xưa, kỳ thực chẳng khác gì ban đầu.
Đây chính là gia viên mà nó hằng mơ tưởng.
Nghĩ tới đó, nó ôm lấy đầu Chúc Long, hôn một cái: “Được rồi Hoắc Huyền, chúng ta đi thôi!”
Chúc Long ngẩn ra, ngay sau đó vung đuôi quấn chặt lấy nó, hôn mãi không buông. Địa cung rộng lớn, xung quanh tĩnh lặng, như thể thiên địa chỉ còn lại hai người họ.
Hồi lâu sau, thấy Chư Tinh Tử bị hôn đến mềm nhũn cả người, Hoắc Huyền th* d*c, hóa lại nhân thân, ôm nó trở lên.
Vài ngày sau, bọn họ từ biệt “hàng xóm”, cùng nhau du ngoạn bốn phương.
Chư Tinh Tử mở tấm bản đồ Thừa Phong vẽ, vừa nhìn vừa băn khoăn: “Nơi này đặc sản vải, chỗ kia có hải sản, còn nơi này lại có nhiều loại trái cây Trung Nguyên không có…”
Hoắc Huyền đáp: “Vậy thì lần lượt đi hết.”
“Ừm cũng đúng, huynh bay nhanh thế cơ mà.”
Thu lại bản đồ, Hoắc Huyền đã hóa thành Chúc Long, Chư Tinh Tử thoăn thoắt leo lên lưng, nắm chặt long lân rồi nói: “Ngồi trên lưng mới nhìn được phong cảnh, chứ lần nào huynh cũng ngậm ta trong miệng, ta chẳng thấy được gì cả.”
Chúc Long vốn định ngậm lấy nó, giờ đành thôi, chỉ dùng đuôi ấn nó vững vàng trên lưng, long tức hộ vệ quanh thân, rồi phóng vút lên mây xanh.
Những ngày tiêu dao như thế liền bắt đầu.
Bọn họ ở một thành hai ba hôm, rồi lại tới thành khác, ngày ngày vui chơi ăn uống, đêm xuống cũng chẳng yên. Lúc mệt mỏi quá, thì tìm một quán trọ ngủ say vài ngày rồi lại lên đường.
Hôm ấy, khi ngang qua một ngọn núi, thấy dưới chân cỏ xanh mềm mại, bọn họ hạ xuống nghỉ ngơi.
Đã lâu không chơi đùa trên cỏ, Chư Tinh Tử nổi hứng, hóa thành heo con, lăn lộn trên bãi cỏ vui đến quên trời đất. Vừa định đứng lên phủi móng, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Nó vội vàng hóa lại nhân thân, cùng Hoắc Huyền đóng vai huynh đệ đồng hành.
Tiếng bước gần hơn, hóa ra là một phụ nhân gầy gò, gánh trên lưng một đứa trẻ, dáng vẻ vội vã. Thấy bọn họ, bà kinh hãi, nhưng nhìn trên người không có vũ khí, mới khẽ thở phào.
Chư Tinh Tử trông bà quần áo rách nát, lại còn cõng theo hài tử, đúng lúc đứa bé bật khóc, không khỏi hỏi: “Thẩm ơi, thẩm cõng đứa nhỏ này đi đâu vậy?”
Nào ngờ phụ nhân kia lập tức cảnh giác, tránh sang bên, quay đầu bỏ đi.
Chư Tinh Tử nghe đứa bé khóc mãi không dừng, hành vi bà phụ nhân này cũng kỳ lạ, như thể rất sợ gặp người. Trong lòng sinh nghi, nó liền lướt người chặn trước mặt: “Đứa bé này từ đâu mà có?”
Mặt phụ nhân thoáng hiện sợ hãi, né nó mà chạy nhanh hơn.
Sợ bà ta là kẻ buôn trẻ con, Chư Tinh Tử dứt khoát định thân, rồi thi pháp dò ký ức về đứa trẻ. Nhìn thấy, trong lòng nó bỗng chấn động.
Thì ra phụ thân đứa bé vốn là một kiếm khách, không lâu trước ám sát hôn quân bạo chúa, sau đó bị loạn tiễn bắn chết. Mẫu thân cũng chết dọc đường. Phụ nhân này là nhũ mẫu, cũng là kẻ trọng tình nghĩa, lo đứa bé ở nhân gian bị truy sát, nên định đưa nó lên núi Côn Luân tu đạo, không mong lập đại nghiệp, chỉ cầu giữ được tính mạng.
Thân thể không thể động đậy, phụ nhân thấy Chư Tinh Tử phóng ra thần châu, liền biết trước mặt chẳng phải phàm nhân, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào: “Xin hai vị tiên nhân giơ cao đánh khẽ, đứa nhỏ này tên là Phụng Cực, cha mẹ nó đều là trung liệt vì nước vì dân, mong ngài lưu cho nó một con đường sống!”
Chư Tinh Tử sững lại, chậm rãi quay nhìn hài tử trên lưng bà.
Đứa bé độ một tuổi, ôm trong tay một con búp bê vải khâu mũi heo nhỏ, thấy nó thì ngừng khóc, thậm chí còn cười.
Phụ nhân không biết bọn họ rốt cuộc là thiện hay ác, thấy Chư Tinh Tử chăm chú nhìn búp bê heo, để khơi dậy lòng trắc ẩn, bà nghẹn ngào tiếp: “Con búp bê heo này do mẹ nó tự tay may, bởi nó từ khi sinh ra đã thích nhìn heo con. Mẹ nó mới làm cho nó búp bê, nó đi đâu cũng ôm theo, còn hay bắt chước người lớn, thỉnh thoảng đòi cho heo ăn cơm… dù bản thân nó cũng sắp chẳng còn cơm để ăn… bọn ta không cầu gì khác, chỉ mong ngài tha mạng thôi!”
Mắt Chư Tinh Tử nhòe đi, nó quay mặt lau lệ, nói nhỏ: “Thẩm cứ ngồi nghỉ đi, ta có thức ăn và nước đây.”
Phụ nhân giật mình, rồi phát hiện pháp thuật định thân đã được giải, quả nhiên đối phương đưa đến một gói đồ ăn. Bà cảm kích rưng rưng, ôm con ngồi xuống.
Ăn mấy chiếc bánh điểm tâm xong, bà mới nhận ra trong mắt đối diện đã phủ một tầng lệ quang. Khi còn chưa kịp hỏi, Chư Tinh Tử đã hóa ra một thanh kiếm, đưa tới: “Núi Côn Luân không dễ thu nhận đồ đệ, nhưng có thanh kiếm này, có lẽ sẽ thuận lợi hơn.”
Phụ nhân mừng rỡ, vội vàng tạ ơn.
Chư Tinh Tử chỉ lặng lẽ nhìn đứa bé, không nói gì.
Thanh tiên kiếm vốn do sư tổ ban cho nó, ở Thần giới chẳng đáng kể, nhưng ở nhân gian lại hiếm có. Với thanh kiếm này, Côn Luân nhất định sẽ nhận nó.
Coi như đem vật sư tổ ban cho mình, trả lại cho sư tổ.
Phụ nhân còn muốn hỏi tên kiếm, nhưng nhìn lại thì hai người kia đã biến mất.
Bà ngơ ngác bốn phía, rồi dần tin chắc vừa rồi chính là tiên nhân đi du ngoạn. Không kịp kinh ngạc, bà liền cõng đứa bé lên đường.
Thanh tiên kiếm buộc sau lưng, giữa lưng bà và đứa trẻ, đứa nhỏ hai tay ôm chặt, từ đó không khóc thêm một tiếng nào.
Còn bên này, Chư Tinh Tử nằm sấp trên lưng Chúc Long, dù đã bay qua vạn dặm, mắt nó vẫn cay xè.
Chúc Long dùng long tức dịu dàng an ủi. Hắn hiểu, so với Ma quân, Phụng Cực Thiên Tôn đối với Chư Tinh Tử càng giống phụ thân.
Khi còn ở Thần giới, thậm chí đến lúc bị hắn trộm hôn, phản ứng đầu tiên của Chư Tinh Tử cũng là chạy đi mách sư tổ, mong sư tổ xử phạt hắn…
Hoắc Huyền khẽ nói: “Sau này, chúng ta có thể đến Côn Luân thăm nó.”
Chư Tinh Tử khựng lại, lắc đầu: “Chuyện cũ nhân gian, không nhớ thì tốt hơn. Ta đã trao tiên kiếm cho nó rồi.”
Ân oán nơi Thần giới, không nên để một phàm nhân bị lôi kéo thêm.
Hoắc Huyền không nói gì nữa, chỉ cõng nó từ ngày sang đêm, cuối cùng bay đến biển rộng vô tận. Ngẩng nhìn vầng trăng sáng ngay trước mặt, hắn bỗng nảy ra một ý định muốn chọc nó vui.
Khi Chư Tinh Tử mơ màng hỏi đây là nơi nào, hắn ngẩng đầu phun ra một vòng lửa khổng lồ, nổ tung trên không, biến thành muôn vàn ánh sao rực rỡ.
Người trên lưng sững lại, rồi bật cười ha hả, nụ cười lẫn tiếng nghẹt mũi sau cơn khóc: “Huynh lợi hại thật, còn biết phun pháo hoa nữa! Nhưng mà sau này đừng phun bừa, lỡ bị thương nhân bán pháo hoa bắt đi thì khổ!”
“…”
Đuôi rồng đỏ quẫy mạnh trên mặt nước, bắn tung từng giọt nước. Chư Tinh Tử bật cười càng thêm khoái trá:
“Ta đã nói rồi, huynh giống rắn hơn chứ không giống rồng! Có con rồng nào vừa chơi lửa vừa chơi nước đâu!”
Nói xong, nó thả lỏng tứ chi, áp miệng vào lớp vảy rồng:
“Huynh xem bóng dưới nước đi, bốn chi của ta như thể chính là móng vuốt của huynh, trông mới giống rồng chứ! Nhưng mà thân rồng của huynh quá lớn, chân tay ta buông xuống thì lại giống như móng quá ngắn… ha ha ha, buồn cười chết mất thôi.”
Hoắc Huyền rốt cuộc nhịn không nổi, thân rồng xoắn lại, cuốn lấy nó bay thẳng về bờ. Vừa hóa lại thành người, hắn liền ôm chặt lấy Chư Tinh Tử, hôn ngấu nghiến, hai bàn tay rộng lớn siết lấy tay nó, mười ngón đan chặt.
“Bất kể ta là rồng hay rắn, chúng ta đều là đạo lữ kết khế, sống chết có nhau, vĩnh viễn chẳng thể thay đổi!” Nói xong, hắn hôn dọc bên má nó, từng bước c*n m*t xuống tận cổ.
Chư Tinh Tử bị hắn hôn đến ngứa ngáy cổ, vừa cười vừa nói:
“Được, vĩnh viễn chẳng thay đổi!”
Hoắc Huyền hôn thật lâu mới chịu dừng lại.
Biển trời mênh mông, ánh trăng bạc rải khắp muôn nơi.
Hắn ngắm nhìn nó, bỗng kề trán thì thầm:
“Chư Chư.”
Chư Tinh Tử lười biếng nhìn lại:
“Sao vậy?”
Hoắc Huyền cắn nhẹ một cái lên má nó.
Chư Tinh Tử cũng đáp lại một cái, xong liền ngáp dài, dáng vẻ mỉm cười mà ngái ngủ.
…Quả thật vĩnh viễn là một con heo nhỏ đáng yêu.
Tim Hoắc Huyền dâng trào xúc động, hắn xoa gương mặt ấy, rồi bế nó men theo bờ biển mà đi.
Thân hình hắn cao lớn vạm vỡ, ôm Chư Tinh Tử cuộn tròn lại chẳng khác gì ôm một con búp bê mềm mại. Vòng tay hắn siết càng lúc càng chặt, cúi đầu tham lam hít lấy toàn bộ hương khí của nó.
So với ôm, càng giống như nâng niu.
“Huynh ôm ta đi đâu vậy?” Người trong lòng cất giọng mơ màng.
Hoắc Huyền không trả lời. Nhưng chẳng bao lâu, Chư Tinh Tử cũng hiểu hắn định làm gì.
Phía trước, bên bờ biển trống trải, bỗng dưng hiện ra một vách núi dựng đứng, chắn ngang tận cùng biển rộng.
Dùng pháp lực di chuyển cả một vách núi đến đây, Hoắc Huyền trang nghiêm nói:
“Bây giờ chúng ta chính là ở nơi chân trời góc bể, vĩnh kết bất diệt.”
Chư Tinh Tử trong lòng thở dài — quả nhiên hắn có sức mạnh thừa thãi chẳng biết dùng vào đâu. Nó cũng rất nể tình, gật đầu:
“Ừm, vô tình đi đến chân trời góc bể, đúng là hữu duyên thật!”
Nói rồi lại chu môi, ra vẻ “còn chẳng biết huynh định làm gì nữa.”
Trong khoảnh khắc, Hoắc Huyền bị trêu chọc đến tâm thần rối loạn, cúi đầu hôn xuống, vốn định dịu dàng, nhưng vừa chạm môi liền mất kiểm soát, cả hai lăn lộn ngay trên bãi cát…
Chư Tinh Tử bị hắn hôn đến phát ra tiếng rên, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Khi hai người ôm siết lấy nhau tận lực, cả bầu trời đêm dường như bị bóng dáng Hoắc Huyền che phủ. Nó nghe hắn khẽ gọi:
“Chư Chư.”
“Hum hum, heo con ta đây.”
Hoắc Huyền lại hôn một cái, giọng như mộng ngữ:
“Cuối cùng cũng ở bên nhau.”
Nó mỉm cười:
“Từ lâu đã ở bên nhau rồi.”
Hoắc Huyền lại hôn:
“Phải mãi mãi bên nhau.”
“Tất nhiên, heo con ta đâu có thay lòng đổi dạ. Hơn nữa Thiết huynh đệ đã nói, chúng ta hợp lại chính là Long Châu, nghe tên thôi cũng biết chẳng thể tách rời. Huynh cứ yên tâm đi!”
“…”
Hoắc Huyền dứt khoát chặn miệng nó lại, không cho nói thêm lời nào.
Biển cả dâu bể, thế sự đổi thay, vạn năm sau nơi này có lẽ đã chẳng còn như cũ.
Nhưng với hắn, Chư Tinh Tử vĩnh viễn là hạt châu trong lòng bàn tay, hôn mãi chẳng bao giờ đủ.
╴Kết thúc╶