Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 74

Edit: Mean

Đoạn quảng cáo Vừa tốt lại nhiều của Lục Duyên rất được đầu tư, đến tối mới xong.

Phí không cao mà yêu cầu lại khá nhiều.

Đại Pháo sốt ruột, suýt chút nữa ném thùng dầu giữa buổi chạy lấy người: “Dầu này không cần nữa! Không làm nữa!”

Chủ siêu thị: “Chơi thế sao được!”

Đại Pháo: “Tự ông nghe đi, toàn cái yêu cầu shit gì đâu, động tác còn có thể ngu ngốc hơn nữa được không hả? Ca sĩ nhạc rock chúng tôi cũng có tôn nghiêm…”

Chủ siêu thị ra giá: “Năm nghìn.”

Ban đầu chỉ nói quà tặng kèm, không phải giá cả thông thường.

Đại Pháo còn muốn nói nữa, Lục Duyên từ phía sau đi tới bịt miệng Đại Pháo lại: “Ông chủ, ông nghe nhầm rồi, ca sĩ nhạc rock chúng tôi không có tôn nghiêm.”

Đại Pháo: “……”

Lý Chấn: “…”

Lục Duyên lại nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy động tác cũng không tồi. Không chỉ là rất thật, năng lượng tích cực, phù hợp với giá trị cốt lõi của giới trẻ nhạc rock, lan tỏa tình yêu đến toàn thế giới.”

Đại Pháo giãy giụa.

Lý Chấn không thể tin được: “Cậu không cần mặt mũi nữa hả?”

Tiêu Hành bước đến cửa Vừa tốt lại nhiều, nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy.

Lục Duyên cầm tiền từ tay chủ siêu thị, lấy xong mới thả ra, quay sang bên cạnh thì thấy Tiêu Hành đang đứng dựa vào cửa.

Lục Duyên lấy ra một phần của mình, nhét phần còn lại vào túi Đại Pháo, đi tới nói: “Sớm vậy?”

Tiêu Hành: “Đám kia làm việc chăm chỉ một tháng, hôm nay kết thúc sớm về nghỉ ngơi.”

Lục Duyên lại gần anh, ngửi thấy mùi thuốc lá.

Nồng hơn bình thường.

Lục Duyên: “Cha anh tới tìm à?”

“Nói vài câu,” Tiêu Hành dừng một chút rồi nói, “…Ông ta đầu tư thua lỗ, vội muốn anh trở về.”

“Nghiêm trọng không?”

“Tình hình không tốt lắm, nếu không đủ quay vòng vốn có thể không chống đỡ nổi.”

Trước đó Tiêu Hành bỏ nhà đi, Lục Duyên nhìn anh như một thiếu gia phá sản. Không nghĩ tới gia đình họ thật sự có thể phá sản.

Ông chủ bên trong đang hét tiếp tục quay.

Lục Duyên nói: “Về rồi nói, em còn hai cảnh.”

Mấy sợi xích trên hoa tai Lục Duyên đan vào nhau, Tiêu Hành vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra, tâm trạng hỗn loạn ban đầu cũng dần dần bình tĩnh lại: “Quay đến đâu rồi?”

Quảng cáo của bọn họ cực kỳ thiểu năng trí tuệ.

Oái oăm là có một cảnh hai người lần lượt vào siêu thị, khi đang lấy đồ vô tình chạm mặt: “Ô, cậu cũng đến Vừa tốt lại nhiều à.”

Một người khác đang tính tiền mỉm cười thích thú: “Đúng vậy, vì hàng tốt lại nhiều, vừa tốt vừa nhiều mà.”

“…”

Nghĩ đến đây, Lục Duyên nói: “Vừa khéo, còn một đoạn thiểu năng nữa.”

Lục Duyên là người có ít điểm mấu chốt nhất trong bốn người, hắn là người bên B hoàn hảo mà tất cả bên A đều thích, có thể biểu diễn bất kỳ biểu cảm nào, diễn vô cùng thật.

Dưới sự lãnh đạo của Lục Duyên, buổi quay chụp nhanh chóng kết thúc.

Mọi người chia chác xong, bàn thêm một chút tình hình kinh doanh cuối tuần trước khi giải tán.

Kinh doanh cuối tuần của bọn họ là biểu diễn ở vườn trường.

Mặc dù Đại Pháo về trường bị ăn phạt, nhưng cậu rất có đầu óc kinh doanh, về mặt này chỉ có hơn chứ không kém Lục Duyên, khi viết kiểm điểm ở văn phòng chủ nhiệm còn tranh chủ đẩy tiêu thụ.

Lý Chấn: “Đại Pháo, nhạc viện hoàng gia Luis gì đó của cậu không tồi, rất tinh mắt.”

Lục Duyên: “Cậu ăn phạt không lỗ nha, sau này tìm cơ hội kiếm thêm một ít.”

Đại Pháo: “Ăn thêm vài cái là được…”

Phòng nói chuyện.

Tiêu Hành để ý thấy bao bì của cùng một mặt hàng trên kệ siêu thị, sô cô la nhập khẩu. Anh mơ hồ nhớ phát ngôn đầu tiên của ban nhạc ở Tân kỷ niên ban nhạc cũng là sô cô la.

Nghe nói phí phát ngôn là sáu con số.

Sau khi Storm Band ra mắt, Nam Hà Tam xuất hiện trên một số chương trình tạp kỹ, ngay lập tức trở thành lưu lượng mới, tung hoành khắp làng giải trí.

Rất khác bọn Lục Duyên, chỉ có thể quảng cáo trong siêu thị ở Hạ Thành.

Câu nói “Đừng bỏ cuộc” Lục Duyên có lẽ không chỉ dành cho anh.

“Đi thôi.” Lục Duyên đẩy cửa đi ra.

Hắn cầm xấp tiền đã phát trong tay đếm lại, tay kia cướp điếu thuốc: “Buổi tối muốn ăn gì, anh Duyên mời khách… Anh bớt hút đi.”

Tiêu Hành bị cướp điếu thuốc cũng không tức giận: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ nói ăn cái gì thì ăn cái đó.”

Lục Duyên hút hai ngụm, liền ném vào thùng rác: “Vậy thì ăn đại chút gì đó… Mua thêm vài vại bia?”

Tiêu Hành không phản đối: “Được.”

“Sao hôm nay ngoan vậy” Không nghe anh đốp lại hai câu, Lục Duyên không quen lắm, đặt tay lên vai Tiêu Hành: “Gọi anh Duyên nghe chút đi?”

Tiêu Hành nheo mắt: “Chậc, được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không?”

Tay Lục Duyên không được thành thật cho lắm.

Tiêu Hành một tay bắt lấy, nhắc nhở, “Hôm nay anh Hành ra ngoài không mang chứng minh thư.”

Vừa lúc đến tiệm cơm.

Lục Duyên đi vào gói mấy phần đồ ăn chín, gọi thêm nửa thùng bia.

Khi Lục Duyên xách bia lên lầu, tình cờ đụng phải anh Vĩ bước ra đổ rác, không biết có phải anh Vĩ diễn tập với Trương Tiểu Huy quá trớn hay không, run rẩy chỉ vào Lục Duyên: “Duyên đệ, sao chú có thể như vậy, chúng ta còn là anh em tốt không hả, anh móc tim móc phổi ra với chú, chú lại lén uống sau lưng anh?!”

“Anh, không có,” Lục Duyên nói xong duỗi tay kéo gã, “Đây không phải vừa lúc tới tìm anh sao?”

Anh Vĩ: “Chú tìm anh á hả? Chú đi ngang qua thì có!”

Quả thật là Lục Duyên đi ngang qua: “…”

Vì bận rộn nên cả hai hiếm khi có thời gian uống bia trên sân thượng.

Lúc này giống với bộ dáng khu 7 khi vừa tới đây.

Đèn trên sân thượng khu 7 lao động quanh năm suốt tháng, đến nay đã không còn tác dụng nữa, bóng đèn thỉnh thoảng chập chờn lạ thường, trên xào treo mấy cái mền không biết ai chưa kịp lấy về.

“Siêu sao, làm một lon.” Anh Vĩ chống bàn nhựa, kéo ra một vại.

“Cái gì mà siêu sao.” Lục Duyên cười, “Chúng ta thương lượng đi, biểu ngữ trên lầu có thể gỡ xuống không? Thi đấu đã qua bao lâu rồi mà.”

Anh Vĩ xua tay: “Cái này không thể gỡ, đây là vinh quang vĩnh viễn của khu 7 chúng ta.”

Nếu Lục Duyên có thể tin tưởng vinh quang chó má gì đó, hắn đã không chết dí ở Hạ Thành nhiều năm như vậy: “Anh, người hai nhà không nói chuyện một nhà.”

Anh Vĩ: “Nó đắt, chú có biết bọn này tốn bao nhiêu tiền để làm ra tác phẩm này không? Huy động vốn từ cộng đồng mới được đó… Cần phải treo, ghi lại vào sổ sách.”

Anh Vĩ khi uống rượu nói rất nhiều, nội dung cốt lõi là an ủi Lục Duyên, cuộc sống luôn thăng trầm: “Chú xem Huy đệ của chú kìa, lượng câu thoại vừa rồi tăng lên mười câu cậu ta đã rất vui rồi, kết quả hôm nay đã bị đạo diễn cho lĩnh cơm hộp.”

Ngồi bên cạnh Lục Duyên, Tiêu Hành chỉ nghĩ lên sân thượng uống bia, nhưng anh lại vì câu nói của anh Vĩ mà tâm trạng lên lên xuống xuống.

Anh uống vài lon, không nhịn được chạm tay Lục Duyên dưới bàn.

Hai người bí mật nắm tay nhau một lúc.

Cho đến khi Tiêu Hành tạm thời thay đổi lộ trình, sờ đùi Lục Duyên.

Vừa chạm vào đùi, Lục Duyên nhất thời cứng đờ, uống một hớp bia, đá anh một cái: “Anh mẹ nó…”

Tiêu Hành tưởng hắn muốn nói câu gì đó độc ác.

Kết quả mẹ nó nửa ngày, là một câu: “Không thể về rồi sờ à?”

Tiêu Hành bóp mạnh lon bia, cười rất lâu.

Cho dù cuộc sống luôn thăng trầm.

Nhưng điều duy nhất dường như không đổi là bầu trời đêm rực rỡ ở Hạ Thành.

Tiêu Hành uống đến cạn, đứng dậy đi đến mép tường thấp, nhìn lên trời.

Anh Vĩ đã hoàn toàn say, ngủ gục trên bàn.

Lục Duyên xách bia đứng bên cạnh, cuối cùng không tránh khỏi đề tài hôm nay: “Chuyện cha anh… tính thế nào?”

Mặc dù bị cồn không ngừng quấy phá, nhưng đầu óc Tiêu Hành vẫn rất tỉnh táo.

Câu nói Tiêu Khải Sơn sáng nay nói đúng, thiếu gia nhà họ Tiêu không phải thứ có thể tùy tiện vứt bỏ, chỉ cần cởi một cái áo khoác chạy ra ngoài là có thể ném đi.

Anh muốn tách biệt hoàn toàn khỏi Tiêu gia.

Một chắp bút rõ ràng.

Tiêu Hành cuối cùng nói, “Ngày mai anh trở về một chuyến.”

Tiêu Hành nói không đơn giản như nghĩa đen, Lục Duyên mơ hồ cảm nhận được anh muốn làm gì, nhưng hắn chỉ nói: “… Nghe nhạc không?”

Tiêu Hành: “Hát bài nào?”

Lục Duyên suy nghĩ một lúc, hát chay một đoạn Viên đạn bạc.

Khác hoàn toàn với chất giọng bùng nổ trên sân khấu, giọng hát nhẹ nhàng lạ kỳ, gió đêm thổi qua giọng ca này như muốn nói rằng, đi thôi, đừng sợ.

Đuổi theo, viên đạn bạc.

Ngược gió cùng chim bay tương phùng.

Có gió từ bên ngoài thổi vào, mang theo một chút mát mẻ ẩm ướt.

Tiêu Hành chỉ cảm thấy giọng Lục Duyên giống như rượu trôi xuống cổ họng, vừa rõ ràng vừa mạnh mẽ, Lục Duyên hát ngược gió:

The sky is about to dawn

Ngày sẽ tan vỡ

Run, I see the sun.

Đừng dừng lại cho đến khi bạn bắt gặp ánh nắng mặt trời

Ngày hôm sau.

Tiêu Hành gọi một vài người đến studio họp.

Dự án tiến triển đến giai đoạn hiện giờ, những vấn đề khó khăn nhất về cơ bản đã được khắc phục, tiếp theo là một số thử nghiệm và công việc lặp đi lặp lại. Trên thực tế đã đến rất gần với tầm nhìn ban đầu của họ.

Hay đúng hơn —— Triển vọng cho dự án này thậm chí còn tốt hơn suy nghĩ ban đầu.

Tuy nhiên, sau khi tổng kết công việc Tiêu Hành nói: “Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ trong suốt thời gian qua”.

Mọi người mơ hồ có một linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Tiêu Hành là anh đã bàn giao công việc.

“Bàn giao?”

“Bàn giao gì, lão đại muốn đi đâu? Anh từ bỏ dự án này hả?”

Phòng làm việc nổ tung chảo.

Tiêu Hành nhận một phần tiền của mình, tạm thời bỏ dự án.

Dù ai cũng biết bỏ đi vào lúc này là sự lựa chọn không sáng suốt nhất.

Tại thời điểm này, trước mắt cầm trong tay mấy triệu, sau này tỷ suất lợi nhuận sẽ càng nhiều hơn.

Nhưng Tiêu Hành không nói gì nhiều, anh rời studio rồi bước vào cửa Tiêu gia, như thể cách xa mấy đời.

Tiêu Khải Sơn ngả người trên ghế sô pha trong phòng khách, nồng nặc mùi rượu, cũng không thay quần áo.

Người giúp việc trong nhà cũng giảm đi một nửa.

Thấy anh bước vào, ông ta nheo mắt tự hỏi liệu có phải nhìn nhầm người rồi không.

Tiêu gia sa sút nhanh hơn tưởng tượng, trong giới kinh doanh một khi lộ ra yếu kém sẽ có vô số người lao vào —— Luân phiên đánh đòn phủ đầu, nếu không nhờ người “Vợ” trên danh nghĩa kia, chỉ sợ bây giờ đã không chịu nổi.

Mãi cho đến khi Tiêu Hành đi đến trước mặt, Tiêu Khải Sơn mới nhận ra Tiêu Hành đang cầm một thẻ ngân hàng.

Tiêu Khải Sơn ngơ ngác nói: “… Có ý gì?”

Tiêu Hành cúi xuống, đặt tấm thẻ lên bàn.

Trong khoảng thời gian này anh đã thay đổi rất nhiều, nếu là như lúc mới bỏ đi, anh sẽ ném thẻ ngân hàng vào mặt Tiêu Khải Sơn, nhìn ông ta bằng lỗ mũi, ném một câu: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Nhưng bây giờ anh có thể đứng trước mặt Tiêu Khải Sơn, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: “Thân phận Tiêu thiếu gia đúng là không thể thoát được”, Tiêu Hành, “Tôi đã trả tất cả những gì có thể rồi.”

Không khí vốn đã trở nên ẩm ướt hơn kể từ đêm qua, tụ lại với nhau, cuối cùng, trời đổ xuống một cơn mưa lớn.



“Chăn bông trên sân thượng là của ai? Mang vào đi, trời mưa!”

“Của tôi của tôi! Lấy ngay đây!”

Có hộ vẫn chưa về, Lục Duyên lên sân thượng giúp thu dọn quần áo, vô tình liếc nhìn dưới sân thượng, sửng sốt một hồi.

Ở tầng dưới khu 7, Tiêu Hành ướt sũng từ đầu đến chân.

Lục Duyên không biết tình huống thế nào, chờ Tiêu Hành lên lầu, dựa vào hành lang hỏi: “Về rồi?”

Tiêu Hành hất tóc: “Là anh có tật xấu hay em có tật xấu?”

Hình như không sao.

Tiêu Hành chỉ không ngờ hôm nay trời lại mưa, xe anh chỉ lái đến cổng khu 7, chạy từ cổng vào tòa nhà vẫn ướt như chuột lột.

Lục Duyên xoay người để anh vào phòng: “Tắm không?”

Tiêu Hành hỏi, “Có thu tiền không?”

Áo sơ mi người đàn ông dính chặt vào người, nước mưa theo tóc chảy xuống, cảnh tượng cùng lời nói trước mắt đưa Lục Duyên trở về trong đêm mưa nhặt được anh.

Giống như lần trước.

Nhưng lại hoàn toàn khác lần đầu tiên.

Lục Duyên chắn trước mặt anh nói: “Thu, đưa ba trăm cho anh vào.”

Tiêu Hành: “Ba trăm?”

Lục Duyên: “Bây giờ giá cả tăng rồi, em cũng vậy.”

Tiêu Hành dùng bàn tay thấm nước lạnh véo nhẹ cằm hắn: “Đòi tiền thì không có, muốn người thì có một.”

Lục Duyên nói đến đây nhịn không nổi nữa.

Dựa vào tường cười một tiếng, đáp: “Được, ông đây miễn cưỡng thu vậy.”

Mưa không bao lâu thì ngừng, trời quang mây tạnh, bầu trời được cơn mưa gội rửa sạch sẽ, sáng chói.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment