Edit: Mean
Tiêu Hành trực tiếp tìm một bộ quần áo và khăn khô từ tủ đồ của Lục Duyên.
Vặn công tắc vòi sen.
Lúc này mới có chút cảm giác ra khỏi nhà họ Tiêu.
Giống như đưa ra lời giải thích cho Tiêu Hành của hai mươi năm qua.
… Từ nay về sau anh mới thật sự chỉ là Tiêu Hành.
Không phải Tiêu thiếu gia của tập đoàn Tiêu thị.
Anh chỉ là chính anh.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hành cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, anh nhắm mắt lại, để mặc cho mước lạnh rơi xuống.
Dự án này nhóm của Tiêu Hành vẫn không từ bỏ, sau khi anh dọn đồ đạc rời khỏi studio, tin tức của nhóm vẫn không ngừng xoay chuyển.
Tiêu Hành tắm xong, tắt nước.
Khi anh nhìn lại điện thoại, trong group đã không dưới 100 tin, anh dựa vào bồn rửa nhấp vào, thấy tin nhắn từ toàn màn hình “Chuyện gì đã xảy ra?” thay đổi thành nội dung sau.
– Lão đại, dù có làm gì anh em cũng ủng hộ.
– Đúng đó lão đại.
– Có việc gì thì nói, anh em có thể giúp nhất định sẽ giúp anh.
- Lão đại, có cơ hội… Nếu có cơ hội trong tương lai, tôi sẽ làm dự án với anh.
– Lầu trên +1
Tiêu Hành lướt xong, đang định mở cửa ra ngoài thì nghe thấy tiếng ghi-ta ngắt quãng.
Lục Duyên đang tập đàn.
Vừa đánh vừa nhẩm theo.
Hắn không chơi ghi-ta tệ như trước nữa, miễn là ngón tay không tác dụng lực quá lâu, âm thanh đánh ra cũng khá.
Tiêu Hành nhớ ngày đầu tiên bước vào tòa nhà, người này thậm chí không thể nhấn hợp âm, âm thanh như bị bóp nghẹt, đánh dở như ma còn tự tin dùng ghi-ta điện, vang đến tận tầng dưới.
Mặc dù bây giờ Lục Duyên hợp âm còn rất chậm, những thứ b4n ra cũng không được điêu luyện cho lắm, nhưng quả thật đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Nếu đưa vào trò chơi thăng cấp, có nghĩa là một người chơi nào đó cuối cùng đã đạt đến một cấp độ khác sau bốn năm khổ luyện quật cường.
Tiêu Hành nhìn ra cửa sổ ngắm bầu trời trong xanh.
Những ngày tiếp theo, Lục Duyên vì sự nghiệp bôn ba, đến trường Đại Pháo hai lần để xem địa điểm, diễn tập, thậm chí còn theo chân vào văn phòng chủ nhiệm uống vài ly.
Mặc dù trường Luis nổi tiếng điểm số thấp, nhưng phong cách trường học độc đáo, dọc theo đường đi có thể gặp bất kỳ sinh viên âm nhạc kỳ quái nào đó.
Hoàn toàn khác với trường học nghiêm túc.
Hứa Diệp liên tục kinh ngạc: “Tôi vừa mới đi qua sân thể dục, thấy bọn họ đang học… Trường các cậu còn có thể học như vậy sao, không học trong phòng?”
Đại Pháo: “Giáo viên thanh nhạc thích dẫn bọn tôi ra ngoài luyện tập, tuần sau nói leo núi luyện khí lực phổi.”
Hứa Diệp tưởng tượng ra cảnh một nhóm người vừa hát vừa leo núi.
“Thế giới sinh viên nghệ thuật các cậu thần kỳ thật đó.”
Không chỉ sinh viên thần kỳ mà ngay cả chủ nhiệm cũng không đi theo lối mòn thông thường.
Chủ nhiệm khoảng bốn mươi tuổi, nhuộm một đầu rock and roll vàng chói.
“Nghe thằng nhóc Đới Bằng nói,”Chủ nhiệm rót cho bọn họ hai ly rượu, “Các cậu là một ban nhạc chịu thất bại vẫn không bỏ cuộc, có kiên trì có ước mơ.”
Lục Duyên: “…”
Đại Pháo khom lưng cúi gập người viết bản kiểm điểm này nọ.
Thực tế thì bản kiểm điểm 1.500 từ của Đại Pháo viết cả một buổi chiều, trong lúc đó cậu ta không ngừng nói, nói nhiều đến mức chủ nhiệm muốn đuổi cổ ra ngoài.
Chủ nhiệm: “Sau này tôi sẽ xem tiết mục của các cậu, học sinh của trường chúng tôi…” Chủ nhiệm muốn nói đã đạt được kết quả thành tích học tập vô cùng ghê gớm, nhưng nghĩ đến Đại Pháo mới vừa nhập học, cùng lắm là huấn luyện quân sự, một tiết cũng chưa học xong, nên đổi ý, “Tóm lại, có thể đạt được thành tích như vậy rất không dễ dàng.”
Chủ nhiệm cười lắc đầu, rót cạn ly rượu trong tay, xúc động nói: “Tuổi trẻ bây giờ còn nhiệt huyết như vậy”.
Được truyền cảm hứng từ “Nhiệt huyết” của Đại Pháo, Hứa Diệp quyết tâm cống hiến sức lực cho ban nhạc của mình.
Ngày hôm sau chạy đến gõ cửa phòng chủ nhiệm.
Kết quả bị đuổi không thương tiếc.
“Tại sao?” Sau khi diễn tập, Hứa Diệp trầm tư trên sân khấu, “Tôi còn chưa kịp nói xong một câu nữa mà.”
“Các vị lãnh đạo?”
“Chủ nhiệm nghệ thuật với khoa máy tính.”
Lý Chấn cười nhạo: “… Cậu mẹ nó có thể làm ra thành tựu cái quỷ gì, tìm được đối thủ không?”
Lục Duyên nghe vậy cũng bật cười.
Cười xong, Lục Duyên chuyển chủ đề, hỏi: “Thái độ của dì bây giờ thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Hứa Diệp gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Mẹ em mạnh miệng không nói có ủng hộ hay không, sau này nghe bố bảo trong cuộc thi bà ấy dùng mấy tài khoản để bỏ phiếu cho chúng ta đó.”
Lý Chấn vỗ vỗ cậu: “Được, anh nói cho cậu biết, phụ nữ mạnh miệng mềm lòng, mẹ anh cũng từng như vậy…”
Địa điểm biểu diễn kinh doanh của bọn họ không cần phải dàn dựng gì cả, trường học mở một sân khấu ở quảng trường, ngày thường học sinh thường tự tổ chức biểu diễn.
Lục Duyên đi dạo quanh khuôn viên trường đại học hai ngày, giống như cũng là một sinh viên.
Sau buổi tổng duyệt, Lục Duyên lắc chân ngồi trên mép sân khấu, dùng điện thoại di động chụp lại khung cảnh khuôn viên trường. Bức ảnh các học sinh đến và đi với túi đàn trên lưng, một số đang tụ tập trên sân bóng rổ luyện giọng.
Ngay sau khi Lục Duyên quay xong, Tiêu Hành mới gửi một tin nhắn.
[Tiêu Hành]: Không hợp.
Hôm nay Tiêu Hành đến một công ty bàn chuyện hợp tác.
Công ty công nghệ này từ lâu đã ném cho anh một cành ô liu, công việc chính là phát triển chip điện thoại di động.
Tiêu Hành trước đó vẫn đang tiếp tục thực hiện dự án, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Bây giờ mọi chuyện đã khác. Ngay cả khi anh có ý tưởng cho dự án tiếp theo, cũng không thể thực hiện được ngay lập tức, thêm vào đó, dự án trước bắt đầu hơi vội vàng, ý tưởng trống rỗng, thiếu kinh nghiệm thực tế, đi nhiều đường vòng.
Nếu có một vị trí phát triển phù hợp, không phải không thể xem xét.
Nhưng khi thực sự trao đổi, vẫn thấy các ý kiến chưa thống nhất.
Lục Duyên gõ: Không sao, tiếp theo sẽ tốt hơn.
Tiêu Hành nhanh chóng phản hồi.
[Tiêu Hành]: Ông chủ Duyên không phải nên nói em nuôi anh là được rồi sao?
Lục Duyên bật cười.
Sau vài giây, hắn gửi: Ông đây nuôi anh.
Lục Duyên trả lời xong, gửi bức ảnh vừa chụp.
[Tiêu Hành]: Vẫn ở trường?
[Lục Duyên]: Ừ.
Tiêu Hành rời khỏi công ty công nghệ.
Anh biết Lục Duyên đã tiết kiệm tiền vì Nhạc viện, vì vậy khi anh bấm vào bức ảnh, phản ứng đầu tiên không phải cảm thấy cuộc sống vườn trường đẹp đẽ.
Một lúc sau, Tiêu Hành trả lời: … Hâm mộ sao?
Nói không hâm mộ là giả.
Khi Lục Duyên ở Tễ Châu, hắn ngủ trong một quán bar và một cửa hàng tạp hóa. Cuộc sống đại học mà hắn nghĩ đến gần giống như những gì hắn thấy bây giờ, có thể làm bất cứ chuyện gì muốn làm.
Bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là hoài niệm mà thôi.
Lục Duyên lại liếc nhìn đám đông đang lướt qua trước mặt mình.
[Lục Duyên]: Hơi hâm mộ một chút.
[Lục Duyên]: Nhưng không hối hận.
Cuộc đời không có lựa chọn đúng hay sai, hay buộc phải lựa chọn. Chẳng qua là đổi một con đường để xem một khung cảnh khác mà thôi. Như hắn mà nói, những gì học được trong ngôi trường “xã hội” quan trọng hơn nhiều so với bốn năm đại học.
Lục Duyên lười gõ, dứt khoát gửi tin nhắn thoại, một tay ấn nút ghi âm nói: “Thật ra trước kia cũng có một thời gian tự sa ngã. Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu không phát sinh chuyện trước đó, sẽ không có VENT, sẽ không chuyển đến khu 7, sẽ… ”
Lục Duyên nói đến đây, dừng một chút, trong lời nói mang vài phần ý cười: “Cũng sẽ không gặp anh.”
——Nếu là vì muốn chuẩn bị gặp anh, em sẽ đến dù con đường này có khó khăn thế nào.
Trước khi về, Lục Duyên rẽ vào chợ rau mua ít đồ ăn.
Tiêu Hành đẩy cửa bước vào, cái anh thấy là Lục Duyên đang đảo nồi.
Lục Duên vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt, trên người mặc áo thun.
Hắn đảo hai cái, lấy nước xong tắt lửa, mở cửa sổ để thoát khói.
“Về rồi à?” Lục Duyên không quay đầu lại, nói: “Vừa lúc, nấu canh xong là có thể ăn cơm được rồi.”
Tiêu Hành từ phía sau nghiêng đầu hôn hắn: “Làm gì vậy?”
Lục Duyên: “Thịt kho tàu.”
Lục Duyên nói xong, dùng đũa gắp một miếng, chuẩn bị tự mình nếm thử độ mặn.
Tiêu Hành nhìn thấy cơ hội, cúi đầu giật lấy.
“… Phắc,” Lục Duyên đẩy anh: “Anh là chó hả?”
“Nhà chúng ta chỉ một chú cún,” Tiêu Hành không có ý định dành danh hiệu cún với Lục Duyên, “Cún Duyên.”
(Câu gốc là cẩu Duyên, chuyển qua tiếng việt nghe thô quá nên xin phép được đổi chút nha.)
Tiêu Hành gọi xong, Lục Duyên nghe cũng buồn cười: “Đừng nói nữa, trước kia ở nông thôn không phải thích lấy tên xấu xấu sao, dễ nuôi…”
Tiêu Hành: “Thật sự được gọi là cún Duyên?”
Lục Duyên: “Cũng tựa vậy.”
Lục Duyên xoay người, giơ tay móc cằm Tiêu Hành: “Như anh thế này, nếu là ở thôn, anh thường được gọi là nhà giàu.”
Sau bữa ăn, Tiêu Hành rửa bát, tiếp đó vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Duyên bắt đầu ôm đàn chơi vài giai điệu trước kia chưa từng nghe qua.
Tiêu Hành nghe một hồi liền kéo khăn lau tóc, sau đó bước ra hỏi: “Bài mấy ngày nay chơi, là bài nào vậy?”
Lục Duyên ngồi trước máy tính, đổi một hợp âm nói: “Bài hát mới.”
Hắn gảy dây, cầm bút đánh dấu phần hợp âm gốc trên giấy.
Lục Duyên: “Có một wed drama liên hệ với Weibo của ban nhạc, chắc là do xem chương trình… Chỉ là giá cả không cao.” Lục Duyên liếc mắt nói: “Nhưng vẫn nuôi nổi anh nha.”
Tiêu Hành trần thân trên đi qua xoa đầu hắn: “Tính kiếm tiền nuôi anh thật à?”
Lục Duyên: “Không phải anh bán thân cho em sao?”
Tiêu Hành buông tay xoa đầu.
Lục Duyên tưởng anh đi ngủ, nhưng không bao lâu liền nghe thấy tiếng sột soạt, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Hành đang đưa tay lên cúc quần, c0i quần vừa mặc vào.
Người đàn ông vòng eo thon chắc, trên người cái gì cũng không mặc.
Tiêu Hành: “Không thưởng sao.”
“…” Nếu không phải bên kia thúc giục gấp gáp, Lục Duyên sẽ thật sự đạp hố, “Anh Hành, đừng có chơi lưu manh.”
Tiêu Hành có hơi tiếc nuối miễn cưỡng cài cúc lại.
Bởi vì khoảng thời gian này Tiêu Hành trường kỳ tu tiên, Lục Duyên thúc giục anh lên giường nhắm mắt ngủ: “Anh còn việc gì làm không? Không có việc gì thì đi ngủ đi.”
Trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng Lục Duyên thỉnh thoảng chơi hai đoạn ghi-ta.
Lục Duyên sửa nhạc cũng tạm ổn, dự định chơi lại một lần.
Nhưng sau khi chơi xong một bài hoàn chỉnh, tốc độ tay cơ bản không thể theo kịp.
Lắc nhẹ cổ tay, thử thêm vài lần nữa, quyết định nghe hiệu ứng nhạc điện tử.
Ngay khi Lục định đặt đàn sang một bên, lưng đột nhiên dán vào l0ng nguc ấm áp —— Chỗ ngồi máy tính của Lục Duyên không đủ để nhét thêm ghế vào, cho nên chỉ có thể trực tiếp ngồi ở cuối giường, Tiêu Hành đứng dậy là có thể đụng vào hắn.
Động tác này không khác gì ôm người vào lòng.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Không ngủ được.”
Đồng hồ sinh học của anh tạm thời không thể chỉnh lại. Thông thường, giờ này anh vẫn đang gõ bàn phím, đầu óc tỉnh táo, muốn ngủ cũng khó.
Tiêu Hành nheo mắt, vươn một bàn tay ra từ phía sau, khịt mũi: “… Ấn cái gì?”
Tiêu Hành cúi đầu, lướt qua vai Lục Duyên, nhìn ngón tay hắn.
Động tác ấn vừa rồi chưa kịp buông ra. Đang ấn hợp âm C.
Ngón tay xinh đẹp, đặt lên cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tiêu Hành không kìm được nhìn nhiều hơn hai cái.
Lục Duyên nổi tiếng có ngón tay điêu luyện, khi Hoàng Húc và Đại Minh mới gia nhập, Hoàng Húc còn chưa biết thực lực của hắn đến đâu, vừa nhìn thấy bàn tay này liền cảm khái: “Cái tay chết tiệt này, lớp kén này, anh chắc chắn là cao thủ rồi.”
Cho dù Hoàng Húc xúi giục thế nào, Lục Duyên cũng không bao giờ đánh trước mặt bọn họ.
Chuyện này sau khi đã quen thuộc rồi, Lục Duyên bị phiền đến không chịu nổi mới nói: “Được rồi, cho mấy đứa mở mang tầm mắt.”
Lục Duyên nhấc đàn lên.
Hoàng Húc nhìn không chớp mắt: “Tư thế cầm đàn này, đúng chuẩn luôn! Hừ! Nhìn ngón tay này đi! Nhìn thôi cũng biết là cao thủ rồi… Mẹ nó chơi cái quỷ gì vậy?!”
Bị người vây quanh như thế này, Lục Duyên không dùng được, khó chịu cử động ngón tay: “Muốn đánh không? Muốn đánh ông đây sẽ …” Dạy anh.
Trước khi kịp nói hai từ dạy anh, bàn tay Tiêu Hành đã dán lên.
Chính xác là, đặt trên ngón tay hắn.
Lòng bàn tay không nhẹ không năng chạm vào đốt ngón tay đầu tiên.
Một cỗ lực chặt như đinh đóng ấn xuống phím đàn.
“Thất thần gì vậy?” Tiêu Hành ấn nhẹ ngón áp út bên trái nhắc nhở, “Chơi đi.”
Lục Duyên gảy dây đàn.
Tiêu Hành như tìm thấy đồ chơi mới, cảm thấy khá thú vị, anh nhắm mắt lại, tựa cằm vào vai Lục Duyên, hắn đổi chỗ nào anh liền nhấn theo đến đấy.
Tiếng đàn chậm rãi chảy xuôi.
- -----oOo------