"Ngài Lục, ngài Lục...... Này!"
Chung Quan Bạch dùng sức đập cánh cửa bị khóa trái nhưng không có kết quả, hắn đứng một mình trong đại sảnh trống rỗng, không thể tin được trên đời này lại có người lòng dạ hẹp hòi đến thế.
Lục Hoài Xuyên chẳng những không bị hắn thuyết phục hay đả động, ngược lại về sau không biết hắn đã nói sai câu nào rồi, Lục Hoài Xuyên nghe không lọt tai trực tiếp sai đám vệ sĩ nhốt hắn trong phòng một mình.
Gọi nửa ngày không có ai để ý, Chung Quan Bạch dự định gọi điện thoại cho Bình Huy Viễn, nhưng móc di động ra mới phát hiện mình đang đứng ở nơi không có sóng, hơn nữa còn sắp hết pin. Hắn thở phì phò đi qua đi lại nửa ngày vẫn không nghĩ ra phương pháp cầu cứu nào hữu hiệu, cuối cùng quyết định đi đến chiếc bàn dài còn lại chưa bị hắn phá hoại tự lấy một đĩa trái cây ăn.
Dù sao cũng không đến mức đói chết, ngài Chung lạc quan nghĩ.
Ăn trái cây, lại đánh đàn, rồi gối đầu lên tay nằm trên sàn nhà hơn nửa ngày, trước khi buồn ngủ đến sắp thϊếp đi rốt cuộc Chung Quan Bạch đã ý thức được một chuyện quan trọng: Có thể hắn thật sự phải qua đêm ở cái chỗ quỷ quái này.
Thời điểm bị lạnh đến tỉnh, hắn mới phát hiện ra điện đóm đã bị tắt hết, bốn phía tối đen, nhiệt độ trong phòng vốn được duy trì ổn định đã trở nên lạnh không khác gì ngoài trời, hắn không chỉ không có chăn, đến một chiếc áo khoác cũng không có.
Ngài Chung phải duy trì duy trì nhiệt độ cơ thể, đành bắt đầu bò ra tập hít đất, sau đó lại mò mẫm trong bóng tối tìm đồ ăn cung cấp thêm calo. Trong lúc sờ soạng trên bàn dài, đột nhiên Chung Quan Bạch phát hiện trong góc phía xa có một cái nút màu đỏ đang phát sáng.
Đến gần mới biết đó là nút báo cháy khẩn cấp.
Tuy hiện tại không xảy ra cháy nổ gì cả, nhưng Chung Quan Bạch nghĩ đến cả chuyện ngón tay bị kẹt nhẫn không rút ra được người ta vẫn có quyền gọi cứu hoả, liền cảm thấy tình huống bây giờ của mình không thể gọi là lãng phí cảnh lực, vì thế quyết đoán thò tay ấn nút.
Trong nháy mắt hắn ấn xuống, toàn bộ toà nhà vang lên tiếng chuông báo cháy inh ỏi.
Vài giây sau, đèn sự cố khẩn cấp sáng lên.
Cách một cánh cửa dày nặng, Chung Quan Bạch nghe loáng thoáng những tiếng la hét và tiếng chân chạy thình thịch ở bên ngoài, nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Chỗ nào cháy?"
"Nhanh, nhanh chạy ra ngoài."
"Đm......"
Tiếng mắng chửi không ngừng truyền ra từ những căn phòng khác nhau, sau đó rất nhiều nam nữ quần áo không chỉnh tề nhanh chóng vọt ra khỏi phòng, vài người thậm chí chỉ bọc một chiếc khăn tắm.
"Làm gì thế? Đừng nói vào lúc này mà đi diễn tập phòng cháy chứ đù má!"
"Cmn ai dám diễn tập ở nơi này, nhanh chạy ra ngoài theo những người khác đi, mẹ nó cháy thật đấy, không đốt đến trước mặt anh còn cho là bày trò cho anh xem à, chờ lửa lan đến đây thì cái xác cũng không còn."
......
Thời điểm Lục Tảo Thu tới cửa thì đã thấy vô số người không ngừng tháo chạy ra khỏi tòa nhà.
Chỗ nào cũng nhan nhản đàn ông mặc áo sơ mi đắt tiền nhưng bên dưới chỉ mặc qυầи ɭóŧ cùng với phụ nữ mặc váy dài trang điểm xinh đẹp nhưng đi chân trần xách theo giày cao gót đứng run rẩy trong gió lạnh, trong đám người còn có không ít nhân viên phục vụ quần áo chỉnh tề hoặc nhân viên vệ sinh.
Vừa nhìn đã biết là bên trong xảy ra sự cố.
Lục Tảo Thu chưa kịp mở miệng hỏi thăm tình huống, đã nghe thấy tiếng còi xe cứu hoả vang lên từ đằng xa, lập tức không cần hỏi nữa. Điện thoại của Chung Quan Bạch vẫn không có người nhận, từ lúc Lục Tảo Thu lên máy bay cho đến khi anh hạ cánh, giọng nữ trong ống nghe từ
tạm thời không nhấc máy biến thành
tạm thời không liên lạc được. Lục Tảo Thu đứng ở cửa gọi một cuộc cuối cùng, lúc này âm thanh đã trở thành âm báo tắt máy.
Video lúc trước anh xem là từ camera truyền trực tiếp qua internet theo thời gian thực, không lâu sau khi Chung Quan Bạch đàn xong đi đến trước mặt Lục Hoài Xuyên thì mất tín hiệu, tiếp theo xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không biết. Nhưng thật ra anh biết rất rõ con người Lục Hoài Xuyên, nếu mọi thứ bình thường, có khi video sẽ còn tiếp tục, nhưng nếu Lục Hoài Xuyên muốn làm gì mờ ám, chuyện đầu tiên cấp dưới của ông ta làm chính là tắt hết các thiết bị theo dõi.
Dòng người liên tục xẹt qua người Lục Tảo Thu.
Tiếng cảnh báo từ loa công suất lớn từ phía sau truyền đến, trấn an mọi người không nên hoảng loạn, cố gắng giữ bình tĩnh.
Có lẽ chỉ một lát nữa toàn bộ nơi này đều sẽ bị phong tỏa.
Lục Tảo Thu nhanh chân đi về hướng ngược với dòng người.
Nội thất bên trong tòa nhà đã sửa sang lại nhiều lần, quá nhiều năm Lục Tảo Thu không trở về nên không thể biết được phòng tiệc trong video kia rốt cuộc là ở chỗ nào, chỉ có thể đi tìm lần lượt từng tầng, không ngừng mở ra từng cánh cửa, phòng massage, bể bơi, quán bar, phòng trà, nhà hàng...... Thiết kế phòng ốc đan xen khiến người ta không tìm thấy bất kỳ quy luật nào, nơi này xây dựng vốn không phải để thu hút nhiều khách hàng đến hơn, nó chỉ phục vụ cho một nhóm khách nhỏ không quá biến động. Cảm giác phương hướng của Lục Tảo Thu rất tốt, nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo mình sẽ không đi vào nơi mình đã từng kiểm tra qua mà thôi.
"Anh Chung ——" giữa một tràng còi báo cháy inh ỏi lọt vào một tiếng gọi từ phía xa.
Lục Tảo Thu lập tức chạy về hướng phát ra âm thanh.
Bình Huy Viễn đang mở từng gian ghế lô ra tìm người, nghe thấy tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu nhìn lại. Có lẽ những ai không ở trong giới nhạc cổ điển đại đa số đều vì Chung Quan Bạch nên mới biết đến Lục Tảo Thu, nhưng Bình Huy Viễn thì không, anh ta có thể nhận ra Lục Tảo Thu, đầu tiên là bởi anh là con trai của Lục Hoài Xuyên, sau đó mới vì anh là người yêu của Chung Quan Bạch.
Năm đó vợ Lục Hoài Xuyên bỏ nhà chạy theo người khác đã trở thành một chuyện cười cực kỳ hoành tráng trong giới thượng lưu, Bình Huy Viễn nhớ rõ có một lần vài vị phu nhân nhà giàu ngồi tụ lại đánh bài nói chuyện phiếm, thuận miệng nhắc đến lại cười cợt sôi nổi chê Lục Hoài Xuyên ngu ngốc, không phân biệt được đàn bà loại nào nên cưới về loại nào chỉ nên vung tiền nuôi chơi, bây giờ trên đầu xanh rì rì, hai đứa con một trai một gái ở nhà cũng không biết có phải con ruột thật không. Về sau tính tình Lục Hoài Xuyên có thay đổi lớn, hỉ nộ vô thường, trong tối ngoài sáng đều dùng không ít thủ đoạn, trong giới không còn ai dám công khai đề cập đến cái tên Diệp Ngu nữa. Mãi cho đến giờ trên mạng cũng không thể nào tìm thấy một dòng tin tức của năm đó, nhưng những người biết chuyện thi thoảng vẫn lén trao đổi ánh mắt trào phúng cho nhau, nói không biết Lục Hoài Xuyên thấy con trai mình kéo đàn violin có cảm giác như thế nào, có phải càng nhìn càng thấy giống tình nhân của vợ mình hay không.
Lục Tảo Thu chỉ cần liếc sơ qua đã nhận ra áo khoác trên tay Bình Huy Viễn, chân mày nhíu chặt, đó là áo khoác của Chung Quan Bạch.
Bình Huy Viễn phát hiện ánh mắt của Lục Tảo Thu, nhanh chóng lại gần chào hỏi rồi thuật lại đơn giản chuyện Hạ Ngọc Lâu nhờ anh ta để ý Chung Quan Bạch, sau đó liền nói: "Tôi cũng không biết ngài Lục Hoài Xuyên đưa anh Chung đi đâu, bây giờ tìm không thấy người nữa. Có điều tôi đã dặn người theo dõi cửa ra vào, hiện tại chuyện có thể chắc chắn là anh Chung chưa đi ra khỏi tòa nhà này."
Lục Tảo Thu nhận áo khoác của Chung Quan Bạch từ tay Bình Huy Viễn, ánh mắt tối lại: "Trước đó em ấy ở trong một đại sảnh tổ chức tiệc, có đàn dương cầm, sàn nhà là mặt kính."
Bình Huy Viễn suy nghĩ một chút, trong trí nhớ anh ta chưa có đi qua phòng tiệc này: "Phòng tiệc quá nhiều, cũng không tập trung vào một chỗ, chỉ có thể đi tìm từng cái."
Ánh mắt Lục Tảo Thu càng tối hơn: "Cho dù nhất thời không tìm thấy, nhưng vẫn có thể tìm được nơi kích phát nút báo cháy khẩn cấp và phạm vi đại khái xảy ra hoả hoạn, trước hết tôi muốn xác nhận Chung Quan Bạch không ở chỗ đó."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nút báo động khẩn cấp có liên kết với phòng điều khiển, chắc là sẽ xác định được vị trí rất nhanh, nhưng bên đó không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cả." Bình Huy Viễn thở dài nặng nề, vừa mở từng cánh cửa mình đi ngang qua vừa giải thích, "Nơi này, anh Lục, có lẽ chính anh cũng thấy, xe cứu hoả đã tới từ sớm rồi, nhưng vì sao vẫn không xông vào? Tại sao giờ phút này trong toà nhà không hề xuất hiện một nhân viên bảo vệ? Không có gì khác, mọi người đều đang giằng co ở bên ngoài...... Bây giờ không có ai, tôi đành nói thật, nơi này có vài thứ mà người ta thà nhìn nó bị thiêu trụi cũng không cho phép người ngoài thấy. Ai mà biết được đêm nay nhân vật nào đã đến đây? Nói không chừng không phải phòng điều khiển không chịu cung cấp tin tức, mà chính bọn họ cũng bị dọn dẹp sạch sẽ rồi."
Trước kia không phải chưa từng có người ấn còi báo nguy trong toà nhà này, thậm chí có thời điểm còn cháy thật, nhưng rồi tất cả đều bị áp hết xuống, thống nhất nói là báo động giả, thậm chí còn không có nổi một góc tin trên báo chí ngày hôm sau.
Mặc dù là khu vực nước sâu, nhưng vẫn còn phân chia sâu ít sâu nhiều, không phải ai tiến vào cũng đều là cao thủ hàng đầu, giống như cảnh tượng người tháo chạy chỉ mặc qυầи ɭóŧ hoặc xách theo giày cao gót ở bên ngoài vừa rồi, một khi gặp chuyện, bọn họ cũng không thể diện hơn những nhân viên phục vụ bọn họ là bao nhiêu.
Bất kể đã đứng ở nơi rất cao, vẫn luôn có những người hoặc những thứ còn cao hơn, khiến bọn họ trở nên không còn quá quan trọng.
Lục Tảo Thu chưa từng hứng thú với những điều này, anh đưa số điện thoại của mình cho Bình Huy Viễn: "Chia nhau ra tìm, tìm được xin phiền anh gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, Lục Tảo Thu lập tức đi về một hướng khác.
Tìm kiếm là một chuyện cực kỳ khổ sở.
Ngày còn nhỏ anh cũng từng đi tìm như vậy, lần lượt đẩy ra từng cánh cửa trong nhà, vĩnh viễn hy vọng có thể nhìn thấy một hình bóng cầm đàn violin đứng đằng sau.
Từ nhỏ anh đã cố chấp, tuy không ngừng thất vọng nhưng vẫn không ngừng tiếp tục đẩy cửa, rất giống với hiện tại, chẳng qua cái tên mà anh vừa đẩy cửa vừa hô lên đã biến thành
A Bạch.
Đi đến một khu nào đó, đột nhiên Lục Tảo Thu dừng chân, cánh tay duỗi về phía cánh cửa cũng dừng lại.
Tập trung lắng nghe, giữa tiếng còi cảnh báo sắc nhọn có xen lẫn một tiếng đàn dương cầm tựa như mặt nước tĩnh lặng bị lửa lớn bao vây, tiếng đàn kia rất mơ hồ, nếu lúc này đổi thành người khác chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Không chút hoài nghi, Lục Tảo Thu cẩn thận tìm phương hướng âm thanh phát ra, đó chính là tiếng đàn của Chung Quan Bạch, là《 Une barque sur l"océan 》trong tổ khúc《 Miroirs 》, đại khái chỉ có hắn mới có loại hứng thú này, cho dù bị nhốt ở nơi bốn phía đều là tiếng còi cảnh báo quấy nhiễu nhân tâm cũng có thể tự nhiên đàn nhạc của Ravel mà hắn thích nhất.
Tiếng đàn lớn dần, Lục Tảo Thu đứng trước khung cửa hai cánh dày nặng đang đóng chặt.
Cửa không chỉ bị khóa, trên tay vặn còn bị móc thêm một ổ khóa kim loại lớn nữa.
Lục Tảo Thu gõ cửa, cất cao giọng hô: "A Bạch."
Tiếng đàn bên kia cánh cửa dừng lại.
Chung Quan Bạch hoài nghi mình ở trong bóng tối quá lâu nên bị ảo giác, cho đến khi hắn nghe thấy tiếng "A Bạch" lần thứ hai mới đột ngột đứng lên, vừa gào "Em ở trong này" vừa chạy về phía cửa.
"Tảo Thu." Chung Quan Bạch kêu lớn.
Lục Tảo Thu hỏi: "Tình huống bên trong bây giờ như thế nào?"
Chung Quan Bạch thành thật nói hết để Lục Tảo Thu biết hắn đang an toàn: "...... Dù sao ngoại trừ hơi lạnh ra thì không bị gì khác, vừa rồi em còn ăn không ít hải sản đâu...... Cũng không biết vì sao đã ấn nút báo cháy mà cũng không có ai đến kiểm tra, em cứ nghĩ sẽ có bảo vệ chạy đến mở khóa cứu em chứ."
"A Bạch." Giọng Lục Tảo Thu vẫn vững vàng như trước, "Em ở bên trong chờ tôi."
"Anh muốn đi tìm cha anh à? Em thấy hay là vẫn nên......"
"Chờ tôi." Lục Tảo Thu để lại hai chữ rồi rời đi.
"Tảo Thu anh đừng đi tìm ông ấy ——" Chung Quan Bạch nhận thấy bên ngoài không còn tiếng trả lời nữa, chỉ có thể nhỏ giọng tự lẩm bẩm nửa câu mình chưa nói xong, "...... Tính tình ông ta thật sự rất xấu lại còn rất hẹp hòi......"
Chung Quan Bạch không biết Lục Tảo Thu định làm gì, chờ thêm vài phút không thấy chuyện gì xảy ra, bèn tiếp tục trở về đánh đàn.
Đàn một hồi lâu, bỗng nhiên hắn nghe thấy trên trần nhà cách đó không xa vọng xuống tiếng gì đó, nhưng xung quanh quá tối, không thể thấy rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chung Quan Bạch cảnh giác đi đến chỗ bàn dài sờ soạng tóm lấy một chiếc dao ăn, không chờ hắn tìm được nơi phát ra âm thanh đã nghe thấy một tiếng động lớn, còn vang to hơn cả tiếng còi báo động.
Đó là âm thanh của nắp cửa thoát khí khổng lồ trên trần nối các ống thông gió rơi xuống đất.
Chung Quan Bạch đứng phía dưới nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng kia ——
Một chùm sáng chiếu xuống từ trên trần nhà.
Nơi phát ra ánh sáng là một bàn tay cầm điện thoại, bên ngoài da có vài vết máu nho nhỏ do bị vật sắc nhọn cứa qua.
Dọc theo bàn tay kia, có thể nhìn thấy cánh tay dính vết bẩn và ống tay áo, sau đó liền thấy được một gương mặt góc cạnh rõ ràng lấm lem đầy bụi.
Lục Tảo Thu không nói gì đã nhảy xuống, trần nhà quá cao, anh hơi lảo đảo một chút rồi đứng vững lại rất nhanh, vươn hai tay về phía Chung Quan Bạch.
Hắn chạy đến gần đôi tay kia, lúc sắp đến trước mặt Lục Tảo Thu mới giật mình ném phắt dao ăn đang cầm trong tay qua một bên. Hắn nhìn anh, không tiến lên ôm mà dừng lại vươn tay ra, cảm giác không biết nên làm sao, lại không dám chạm vào người Lục Tảo Thu.
Anh không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn Chung Quan Bạch.
"Cái đó......" Chung Quan Bạch nhìn trần nhà tối om bị thiếu mất một miếng, lại nhìn xuống Lục Tảo Thu trước mặt, nhìn xuống ảnh chiếu ngược dưới sàn nhà, căn bản không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra, "Cái đó...... Làm sao anh có thể......"
"Chẳng lẽ ngoại trừ khoá học bắn súng, anh còn học cả...... sửa chữa ống thông gió sao?"
Chung Quan Bạch hỏi hai câu mới cảm thấy lúc này mình toàn hỏi mấy câu không thích hợp, chỉ là hắn luôn cho rằng Lục Tảo Thu mười ngón tay không dính nước mùa xuân, từ ngày bọn họ ở bên nhau, hắn luôn nghĩ mấy việc như làm tài xế mở cửa xe hay toàn bộ việc nặng trong nhà đều mặc định là việc của mình, cho nên lúc này mới khϊếp sợ đến thế.
Lục Tảo Thu nghe hết câu "sửa ống thông gió", đầu tiên là bị chọc cho bật cười, sau đó thì không biết nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt trở nên hơi phức tạp.
"Chờ một chút......" Chung Quan Bạch bận chú ý đến vết bẩn trên mặt Lục Tảo Thu, không nhìn thấy được vẻ mặt biến hoá của đối phương. Hắn nương theo ánh đèn tù mù từ di động trong tay Lục Tảo Thu, đi tìm một chai nước khoáng và một chiếc khăn ăn chưa bị dùng qua, sau đó thấm ướt khăn lau mặt cho anh. Nhìn những vết bẩn và tro bụi từ từ được lau sạch sẽ, Chung Quan Bạch mới đột nhiên phát giác, chuyện vừa rồi hắn lúng túng không biết làm sao, không dám tin tưởng, khϊếp sợ...... kỳ thật đều là biểu hiện của đau lòng, "Anh...... thật ra chờ một lúc sẽ có người đến mà, em rất an toàn......"
Lục Tảo Thu rũ mi, nhìn Chung Quan Bạch nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi chờ không kịp."
Chung Quan Bạch dùng giọng mũi ừ một tiếng, tiếp tục lau tay cho anh, lúc lau đến những vết trầy đột nhiên cực kỳ ảo não, cảm thấy mình vẫn chẳng thể giải quyết hết vấn đề một mình.
Dù sao Lục Hoài Xuyên và Ôn Nguyệt An không phải cùng một loại người. Trước kia Lục Tảo Thu đứng trước cửa nhà Ôn Nguyệt An kéo một khúc《 Trầm tư 》, ông biết tâm ý anh dành cho Chung Quan Bạch, lập tức đối xử không khác gì con cháu trong nhà; mà ngày hôm nay cho dù Chung Quan Bạch ngồi trước dương cầm đàn đến chết, cũng không chắc Lục Hoài Xuyên có một chút mảy may xúc động.
Điểm này Lục Tảo Thu hiểu rõ, Chung Quan Bạch mặc dù ảo não, bây giờ cũng đã rõ ràng.
Cả hai người đều không nói ra câu gì tự trách, mặc dù Chung Quan Bạch biết Lục Tảo Thu vì mình nên mới chật vật như thế, Lục Tảo Thu cũng biết Chung Quan Bạch vì mình nên mới bị cha đối xử kiểu này.
Đại khái là bởi vì một năm này bọn họ vượt qua quá gian nan, có vài thứ đã yên lặng thay đổi, bọn họ có thêm một loại ăn ý còn sâu sắc hơn lúc trước, Chung Quan Bạch cảm thấy đó chắc là một loại tin tưởng tuyệt đối, loại tin tưởng này khiến cho bọn họ không còn mang lòng áy náy vì những trả giá của đối phương.
Áy náy không phải một thứ tốt, trong lòng của bọn họ nên mang những thứ khác tốt hơn.
Ví dụ như tình yêu.
Nếu đã có, vậy về sau sẽ còn có nhiều hơn nữa.
Bởi vì đi vào theo đường ống thông gió, áo khoác của cả hai người đều bị Lục Tảo Thu để lại bên ngoài, nhiệt độ xung quanh rất thấp, có nhiều chuyện đến mấy cũng phải để đến nơi ấm hơn rồi mới nói được. Tai Lục Tảo Thu hơi giật giật, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Chung Quan Bạch nói: "Đi ra ngoài cùng tôi."
Chung Quan Bạch nhìn lên cái lỗ trên trần nhà, do dự không biết có nên kéo thêm mấy cái ghế qua không: "...... Làm sao ra ngoài?"
"Em nghe đi, có người tới." Lục Tảo Thu nhìn ra cửa, "Trước khi tôi vào đây đã gọi người đến mở khoá, hẳn bây giờ đã tới rồi."
Chung Quan Bạch: "Vậy anh còn tự mình ——"
"Tôi nói," Lục Tảo Thu nắm tay Chung Quan Bạch đi về hướng cửa chính, "Tôi chờ không kịp."