Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 66

Tên đầy đủ: 《Cypresses for Two Violins, Viola and Cello, sine Op. (B. 152): VII. I Wander Often Past Yonder House (Andante con moto)》- Antonín Leopold Dvořák

*Cypresses (Echo of Songs), B. 152: Tổ khúc gồm 12 bài được Dvořák viết cho String Quartet (Tứ tấu đàn dây, gồm 02 violin, 01 viola và 01 cello) năm 1887, mỗi bài lấy theo tên những bài thơ trong tập "Cypresses" của Gustav Pfleger-Moravsky cho nên mới mang tên này.

—--------------------------------------

Cửa chính mở ra, đứng bên ngoài lại không phải là người Lục Tảo Thu gọi đến mở khóa, mà là một vị trợ lý bên người Lục Hoài Xuyên, sau lưng còn có thêm vài vệ sĩ.

Thời điểm trợ lý nhìn thấy Lục Tảo Thu cũng ở trong phòng thì hơi thất kinh, thầm nghĩ ông chủ nhà mình đúng là liệu sự như thần. Trước khi anh ta đến đây, Lục Hoài Xuyên đã nhìn qua chiếc đồng hồ lớn đứng dựa vào tường rồi nói: "Tảo Thu sắp về, cậu mang người đi đón nó đi."

Chỉ một giây sau, trợ lý đã kịp che giấu suy nghĩ lịch sự chào: "Cậu Lục."

Lục Tảo Thu không trả lời, cầm lấy áo khoác đặt một bên phủ lên người Chung Quan Bạch, áo của mình thì vẫn cầm trong tay, chưa mặc đã nói: "Đi thôi."

"Cậu Chung." Trợ lý nhanh nhẹn nhìn mặt đoán ý, cũng nhanh chóng chào Chung Quan Bạch một tiếng rồi mới giải thích, "Ngài Lục vừa biết nơi này xảy ra chuyện nên mới gọi tôi đến đây, bây giờ tình huống bên ngoài khá phức tạp, ra vào đều không thuận tiện, để tôi đưa hai vị về, xe đã chờ dưới lầu rồi."

Lục Tảo Thu liếc nhìn trợ lý: "Về?"

Trợ lý: "Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi cậu không về nhà, ngài Lục dặn tôi phải đưa cậu trở về."

Lục Tảo Thu nhàn nhạt nói: "Tôi vừa từ nhà đến đây."

Trợ lý cứng họng, Lục Tảo Thu nhìn lướt qua đám vệ sĩ đứng sau lưng anh ta, ý đồ của bọn họ quá mức rõ ràng, nhưng lúc này vẫn chưa ai dám có hành động gì.

"A Bạch." Lục Tảo Thu chuẩn bị dẫn người đi.

Trợ lý nói: "Nếu cậu không quay về, chúng tôi không biết ăn nói như thế nào với ngài Lục đâu." Trong mắt anh ta và đám vệ sĩ, tính tình của Lục Tảo Thu cứng rắn không kém gì Lục Hoài Xuyên, bọn họ không dám mạnh tay làm gì với anh, nhưng cũng không thể để anh cứ thế bỏ đi được.

"Tảo Thu." Chung Quan Bạch gọi một tiếng, đồng thời nắm lấy tay Lục Tảo Thu, nhìn vào mắt anh thấp giọng nói, "Nếu em nói muốn cùng anh về căn nhà anh ở trước kia nhìn một chút, anh có đồng ý không?"

Lục Tảo Thu không nói gì, Chung Quan Bạch lại đến gần thêm một bước, áp vào trước ngực anh: "Đương nhiên, nếu anh không muốn thì chúng ta không cần đi."

Nếu hôm nay bọn họ không đi, Chung Quan Bạch vẫn sẽ đích thân đi gặp Lục Hoài Xuyên, có lẽ lại tiếp tục gặp trắc trở, nhưng nhất định hắn sẽ đâm đầu vào hết lần này đến lần khác, cho đến khi đâm ra được một khe nứt trên bức tường đó mới thôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Lục Tảo Thu yên lặng nhìn Chung Quan Bạch trong chốc lát, hàng lông mi rũ xuống: "Được, chúng ta đi."

Trợ lý không thể tin nhiều năm qua như vậy, lần đầu tiên Lục Tảo Thu chịu trở về nhà là do bị Chung Quan Bạch thuyết phục, không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác; dù sao tất cả mọi người đều biết khó có ai lay chuyển được Lục Tảo Thu, hơn nữa nếu là người bình thường trước kia bị Lục Hoài Xuyên đối xử như vậy, chỉ sợ cũng không bao giờ chịu đặt chân về lần nào nữa.

Đoàn người chia nhau lên hai chiếc xe rời đi, Chung Quan Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa nhà, dựa lên vai Lục Tảo Thu hỏi: "Có phải nhà anh cũng giống chỗ này không?"

Lục Tảo Thu nhắm mắt: "Không phải."

Chung Quan Bạch nghe được sự mệt mỏi trong giọng anh, vì thế ngồi thẳng dậy kéo đầu anh đặt lên vai mình.

Dọc đường đi Lục Tảo Thu luôn nhắm mắt như đã ngủ rồi.

Xe chạy ra khỏi nội thành, phía xa ẩn hiện từng làn sóng mờ nhạt, đi thêm một đoạn mới thấy rõ đó là một cái hồ không quá rộng, bên hồ có con thuyền nhỏ đang neo và hai con thiên nga tựa đầu vào nhau. Đi qua lớp cổng ngoài cùng, một vệ sĩ đứng gác cúi đầu chào người trong xe, sau đó xe chạy vòng quanh hồ, đến khi thấy thấp thoáng vài ngôi nhà nằm một nửa trên mặt hồ nước mới giảm tốc độ.

Người sinh sống trong đó đều là người nhà họ Lục.

Xe đi đến trước một tòa nhà thì dừng lại.

Trợ lý xuống mở cửa xe cho Lục Tảo Thu, Chung Quan Bạch ra hiệu cho anh ta im lặng, muốn để anh ngủ thêm một lát nữa, nhưng người sau đã lập tức mở mắt ra.

"Không cần đưa, tôi biết đường." Lục Tảo Thu nói với trợ lý.

Đám người trợ lý đứng xếp hàng bên cạnh xe, chắc là chờ cho Lục Tảo Thu bước chân vào nhà mới thấy yên tâm.

Cửa chính dùng khóa vân tay, Lục Tảo Thu mở cửa, bên trong tối om.

"Muộn quá, chắc mọi người ngủ hết rồi." Chung Quan Bạch nhỏ giọng.

Lục Tảo Thu gật đầu: "Đi theo tôi."

Chung Quan Bạch sờ sờ tay Lục Tảo Thu, bắt đầu nổi tà ý: "Đi đến phòng ngủ của anh à?"

"Ừ." Lục Tảo Thu dẫn Chung Quan Bạch đi vào trong, trên sàn nhà có những ngọn đèn nhỏ cảm biến sáng lên theo từng bước chân, lúc này Chung Quan Bạch mới nhận ra hình như bọn họ đang đạp lên mặt hồ, thi thoảng sẽ nhìn thấy cá bơi dưới chân mình.

Tòa nhà được trang hoàng cách đây khá lâu, theo lý mà nói thì đã phải cũ kỹ đi nhiều, nhưng nó lại được bảo dưỡng quá cẩn thận, cho nên chỉ làm cho người ta có cảm giác mình đang bước chân về quá khứ mà thôi.

Đột nhiên một căn phòng cách đó không xa sáng đèn.

Lục Hoài Xuyên mặc chiếc áo tắm dài màu trắng, đuôi mắt hơi mang ý cười chuẩn bị từ phòng ngủ đi ra. Chung Quan Bạch kinh ngạc phát hiện, Lục Hoài Xuyên bây giờ hoàn toàn không giống với người hắn đã gặp trong bữa tiệc hôm nay, mà trông giống với ngài Lục mà hắn luôn nhìn thấy trên tư liệu, đặc biệt là khi còn trẻ ——

Không chỉ có khả năng một tay che trời, mà còn mang khí độ nắm gọn cả trăng.

"Ngài ——"

Lục Hoài Xuyên và Lục Tảo Thu đều không nói gì, xuất phát từ lễ nghĩa cùng phép lịch sự, Chung Quan Bạch chuẩn bị chủ động chào hỏi trước, nhưng lời chưa kịp nói ra miệng đã nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.

Lục Tảo Thu nhìn Lục Hoài Xuyên mặc áo tắm dài, nỗ lực nhẫn nại nhưng không thể nhịn xuống, đứng tại chỗ nôn mửa dữ dội.

Dạ dày của anh trống rỗng, trừ một ít chất lỏng thì không nôn ra được gì nữa, nhưng vẫn không khống chế được phản ứng sinh lý. Chung Quan Bạch hoảng hốt nhanh tay đỡ người, vừa vỗ nhẹ lên lưng vừa liên tục hỏi anh bị làm sao vậy.

Lục Hoài Xuyên định gọi giúp việc và bác sĩ, nhưng hình như nhớ ra chuyện gì nên dừng động tác lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Lục Tảo Thu đang nôn mửa, cúi đầu nhìn xuống áo tắm dài mình đang mặc. Trang phục của ông ta luôn đặt may ở vài nơi cố định, sau khi bước qua độ tuổi yêu thích thứ mới lạ, loại quần áo ông ta hay mặc qua hơn mười năm vẫn giữ bộ dáng như cũ.

Lục Hoài Xuyên nhìn Lục Tảo Thu, lúc này anh cũng ngẩng đầu lên.

Thời khắc ánh mắt hai cha con chạm nhau, đều thấy được cùng một buổi tối của mười năm trước.

Đó là một đêm mưa, mặt hồ không yên tĩnh.

Nước mưa đánh lên cửa sổ xe, lái xe kiêm vệ sĩ Lương Đức nhìn Lục Tảo Thu từ kính chiếu hậu, đối phương đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lương Đức giảm tốc độ xe xuống, do dự hỏi: "Mưa lớn như vậy mà cậu vẫn muốn mở cửa sổ xe sao?"

Lương Đức theo thói quen lái xe vào nhà họ Lục luôn phải mở cửa sổ xe, bởi vì Lục Tảo Thu muốn nhìn hai con thiên nga anh nuôi trong hồ, đặc biệt là sau khi thiên nga đẻ trứng, mỗi khi thời tiết tốt anh còn xuống xe cho thiên nga ăn.

Lục Tảo Thu cách lớp kính mờ nhìn thấy hai cái bóng trắng, gật đầu: "Muốn."

Đôi thiên nga trong hồ cũng không sợ trời mưa, đang chải chuốt bộ lông cho nhau.

Nước mưa bắn vào cửa sổ xe dính ướt mái tóc Lục Tảo Thu, anh lại bật cười, trông vui vẻ hơn một chút so với ngày thường.

Lương Đức lái xe đưa đón Lục Tảo Thu đã nhiều năm, gần như chưa từng thấy anh tươi cười như vậy, thêm chuyện trước đó không lâu hình như anh vừa nhận được giải quán quân cuộc thi violin nào đó, vì thế không nhịn được hỏi nhiều thêm một câu, có phải anh lại vừa nhận giải thưởng mới gì không.

Lục Tảo Thu cúi đầu nhìn hộp đàn violin trong tầm tay, trả lời: "Không có."

Anh luôn luôn ít nói, Lương Đức nghe thấy hai chữ "không có" cũng không định hỏi thêm, nhưng Lục Tảo Thu nhìn thiên nga một lúc, lại chủ động mở miệng kể: "Gần đây cháu có bạn mới."

Lương Đức kinh ngạc nhìn vào gương chiếu hậu, trong trí nhớ của ông ta, Lục Tảo Thu chưa từng nhắc tới chữ bạn bè.

Đại khái ông ta đoán được, Lục Tảo Thu không đề cập tới là bởi vì nhiều năm trước đã xảy ra một sự kiện. Nếu không có chuyện đó, chắc ông ta cũng không thể nhận được công việc này từ tay người tiền nhiệm họ Trương.

......

Từ nhỏ Lục Tảo Thu đã không thích nói chuyện, luôn một mình tập đàn, một mình đọc sách, không am hiểu chuyện chủ động đi kết giao bạn bè.

Sau đó vất vả lắm anh mới quen được một người bạn ở trường tiểu học, liền dặn tài xế Trương mỗi ngày đón mình trễ hơn mười lăm phút, để anh cùng người bạn học đi với nhau thêm một đoạn đường.

Việc này vốn không hợp quy củ, nhưng tài xế Trương nhìn Lục Tảo Thu lớn lên, vẫn luôn đưa đón anh đi tham gia toàn bộ những chương trình học mà Lục Hoài Xuyên yêu cầu, biết Lục Tảo Thu không có nhiều thời gian giải trí như những đứa trẻ cùng tuổi, liền mềm lòng đáp ứng.

Tuy tài xế Trương đáp ứng nhưng vẫn không quá yên tâm, cho nên luôn đến rất đúng giờ rồi đi theo phía đằng xa, nhìn hai cậu bé sóng vai cùng đi một đoạn đường. Vào những ngày đó, Lục Tảo Thu luôn đưa đối phương đi đến trạm xe bus rồi lại một mình trở về cổng trường.

Ngoài cổng trường đậu rất nhiều xe hơi, bởi vì học sinh theo học ngôi trường kia đều có xe riêng đưa đón, ngày đầu tiên tài xế Trương từng hỏi, vì sao cậu bạn nhỏ kia không có ai đưa về.

Lục Tảo Thu suy nghĩ một chút, trả lời: "Không biết."

Lúc ấy Lục Tảo Thu vẫn chưa hiểu được nhiều chuyện, nhưng tài xế Trương thì hiểu hết. Ông ta hỏi nhiều thêm vài câu mới biết đứa bé kia là học sinh nhận học bổng theo diện tài trợ đặc biệt. Thông thường những ngôi trường quý tộc danh giá đều có vài suất học bổng tài trợ cho những học sinh có thành tích xuất sắc nhưng điều kiện gia đình không khá giả, không chỉ là để thêm chút máu mới mẻ của giai tầng khác, mà còn vì cái gọi là hành động chính trị đúng đắn.

Tài xế Trương vốn định báo cáo việc này cho Lục Hoài Xuyên, nhưng nghĩ lại hai năm gần đây Lục Hoài Xuyên luôn buồn vui thất thường, đành phải âm thầm che giấu việc Lục Tảo Thu quen bạn mới và yêu cầu đón người tan học trễ mười lăm phút.

Qua thêm mấy ngày, Lục Tảo Thu nói muốn ở lại chơi với bạn một lát, dặn tài xế Trương lại đón trễ thêm mười lăm phút, tổng cộng là nửa tiếng đồng hồ.

Tài xế Trương theo dõi từ xa mấy ngày, thấy Lục Tảo Thu sau khi ra khỏi cổng trường cũng không chạy lung tung, chỉ ngồi ở trạm xe nghe bạn học nói chuyện, chờ xe bus tới, người bạn kia lên xe rồi mới vòng trở về.

Tài xế Trương dần dần yên tâm, một ngày nọ ông ta đến trễ.

Chỉ có duy nhất một ngày, mà cũng chỉ trễ nửa giờ đồng hồ, nhưng ngày đó ông ta không chờ được Lục Tảo Thu.

Tài xế Trương tìm dọc từ cổng trường đến trạm xe công cộng vài vòng liên tục, từ trong trường học đến phạm vi mấy km quanh đó đều tìm, nhưng vẫn không thấy người đâu. Ông ta đã được huấn luyện bài bản, vốn nên báo ngay việc này cho Lục Hoài Xuyên hoặc gọi cảnh sát, nhưng chính ông ta tự ý đến trễ nửa tiếng cho nên không dám hé nửa lời, không thể gánh nổi trách nhiệm này, đành phải cố gắng nhanh chóng tìm thấy Lục Tảo Thu trong khi mọi người còn chưa biết chuyện.

Trời tối dần, tài xế Trương không biết đã dừng xe trước trạm xe bus bao nhiêu lần, lúc này toàn thân ông ta đã đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi bị hong khô lại đổ ra ướt đẫm, muốn hút một điếu thuốc cho bình tĩnh, nhưng nhận ra tay mình bây giờ run rẩy đến mức không thể mở được bật lửa châm thuốc nữa.

Đột nhiên di động trong túi ông ta vang lên.

Sờ soạng mất nửa ngày lấy ra mới biết là điện thoại của Lục Hoài Xuyên, tài xế Trương lập tức đổ thêm một thân mồ hôi lạnh.

Cuộc gọi này không thể không tiếp, thậm chí còn không dám tiếp chậm, nhưng mà nhận rồi ông ta cũng không biết giải thích thế nào. Ai ngờ Lục Hoài Xuyên không cần ông ta kể, trực tiếp gọi người về phối hợp với đội vệ sĩ và cảnh sát, bởi vì Lục Hoài Xuyên đã nhận được điện thoại của bọn bắt cóc——

Chỉ cách đây một phút.

Tài xế Trương vượt đèn đỏ tức tốc trở về nhà họ Lục, vừa khai báo cho cảnh sát toàn bộ những gì mình biết xong, ông ta đã lập tức bị đuổi việc, từ đó trở về sau không còn xuất hiện ở nhà họ Lục nữa.

......

Lương Đức nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lục Tảo Thu cầm cuốn nhạc phổ trên ghế bên cạnh, mở ra một trang cúi đầu xem, vì thế hỏi: "Là bạn cùng chơi đàn violin à?"

Lục Tảo Thu gật đầu: "Ừm."

Lương Đức cười nói: "Tốt quá nhỉ."

Xe chạy đến gần cửa, Lương Đức chuẩn bị xuống xe bung dù che cho Lục Tảo Thu.

Lục Tảo Thu từ chối: "Không cần đâu ạ."

Lương Đức cũng không miễn cưỡng, ngồi trên xe nhìn anh bước vào nhà.

Vừa lúc có điện thoại gọi đến, Lương Đức thấy là anh em cùng đội vệ sĩ trước đây, lập tức nghe máy.

"Bây giờ mày tan làm chưa? Tìm chỗ uống mấy ly đi?" Đối phương cười nói.

Lương Đức cũng cười: "Không tan làm rồi làm sao tiếp điện thoại của mày? Uống chỗ nào?"

"Chỗ trước đây thôi, đừng nói mày quên rồi nhé? Mày đấy, đi rồi cũng không thèm tụ với anh em cũ nữa, thật là ——"

"Tao làm sao dám quên?" Đột nhiên Lương Đức nghĩ ra chuyện gì, thuận miệng hỏi một câu, "Này, chuyện trước khi mày đi ấy, hôm đó không phải tao đang nghỉ phép sao, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?"

Đối phương sửng sốt không phản ứng kịp: "Người anh em, mày đang nhắc đến vụ gì?"

Chuyện đã lâu bây giờ tán phét qua điện thoại một chút, Lương Đức cũng chỉ muốn nghiệm chứng lại suy đoán của mình, cho nên hỏi rất thoải mái: "Thì vụ bắt cóc ấy, không phải lúc đó có hai đứa nhỏ sao? Có phải thằng nhỏ nhà nghèo kia bị bọn bắt cóc hăm dọa nên bán đứng cậu ấm nhà họ Lục không?"

Lương Đức nhìn Lục Tảo Thu cầm dù bằng một tay, tay kia xách hộp đàn violin lẻ loi đi về phía cửa chính.

Không phải bọn con trai sợ nhất là bị anh em của mình phản bội sao, Lương Đức nghĩ thầm, nếu không làm sao qua nhiều năm như vậy lại không nhắc đến hai chữ bạn bè nữa.

"Không có, đúng là bọn bắt cóc thuận tay trói cả hai đứa lại, nhưng thằng nhóc nhà nghèo không phải đối tượng chính, mang theo thì ngại phiền, thả ra thì sợ nó đi nhiều chuyện, thế là lên xe không bao lâu thì bị làm thịt mất." Đối phương cũng trả lời rất nhẹ nhàng, chẳng qua nói xong thì im lặng, qua hơn nửa ngày mới cười nói, "Mày xem, cha mẹ có tiền vẫn tốt hơn."

"Này? Này? Sao mày không nói gì thế?" Đầu dây bên kia léo nhéo, "Hay là không có tín hiệu?"

"...... À, vừa rồi tao cũng nghĩ thế, đúng là có ông bố có tiền thì tốt hơn." Lương Đức kéo khóe môi, nhìn Lục Tảo Thu khép dù lại, mở cửa ra, đi vào căn nhà tối đen.
Bình Luận (0)
Comment