Kì kèo một lúc lâu, cả đoàn mới kéo lê cơ thể mệt mỏi xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Cancun đang là buổi chiều, nắng mặt trời gay gắt, khiến cánh tay người ta bỏng rát, không khí trên những con đường bị phơi nắng đến nỗi hằn lên những gợn sóng méo mó. Các cô gái xịt kem chống nắng mấy lớp liền mà vẫn còn lo không đủ.
“Phải có gợi ý gì chứ nhỉ, không thể nào cứ chạy loạn ngoài đường cả ngày trời được.” Trình Hạo nói.
Đạo diễn “đầy nhân tính” nói: “Được rồi được rồi, gợi ý đầu tiên, là người Ngô Vi quen, là nam.”
Ngô Vi nói: “Chỉ có tôi quen thôi sao?”
Đạo diễn gật đầu, rồi nói tiếp gợi ý số hai: “Cậu ấy đang lẫn lộn trong những nghệ sĩ biểu diễn đường phố.”
“Vậy không phải rất rõ ràng rồi sao? Chắc chắn là Hoa kiều, đi thôi đi thôi, mau đi tìm đi, sau đó tìm chỗ nào đó ăn cơm!” Ca hậu vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người mau tăng tốc.
Dân dĩ thực vi thiên, nghe đến chuyện ăn, Viên Hạ lập tức lên tinh thần, mắt sáng lấp lánh, bắt đầu tìm quanh bốn phía.
Người trên phố đi bộ vô cùng náo nhiệt, những căn nhà được sơn đủ loại màu sắc, màu xanh, màu vàng, màu hồng, ánh nắng vàng óng chiếu xuống, những đám mây mềm mại như kẹo bông gòn lơ lửng trong gió, giống như đang ở trong thế giới cổ tích ngập tràn những màu sắc rực rỡ. Khắp hai bên đường là những nghệ sĩ đường phố đang chơi những loại nhạc cụ độc đáo, tiếng nhạc vui tai bay bổng trong gió mùa hè.
“Em muốn chụp tấm ảnh, căn nhà màu hồng này đẹp hết ý!” Đường San San nói với Trình Hạo.
Trình Hạo chậm chạp chụp cho cô hai tấm, kĩ thuật quá tệ, còn bị Đường San San chê, xem điện thoại trách móc hắn.
Ngô Vi phì cười, giải cứu cho Trình Hạo, khuyên Đường San San: “Tìm người trước đi đã! Bây giờ nắng lắm, đến tối chúng ta lại đến chụp nhé.”
Đường San San lúc này mới lưu luyến mà đi.
Viên Hạ ngược lại không cảm thấy hiếu kỳ, đi phía sau mọi người.
“Ấy? Bên kia sao nhiều người vậy?” Trình Hạo chỉ vào đám người cách đó không xa nói. Bên đó có một đống người bu đen bu đỏ, đủ loại màu da, chắc đều là khách du lịch, không biết đang xem trò vui gì.
“Tôi đoán khách mời ở trong đó!” Hà Văn Lê bày đặt vuốt chòm râu không có thật trên cằm, nói.
Ngô Vi không thèm nể mặt, “Còn cần anh nói chắc?”
“Excuse me! Excuse me!” Bọn họ luồn lách qua đám đông, cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy một chàng trai Hoa kiều tóc buộc hờ hững sau đầu, ở trên mặc một chiếc áo thun màu đen, bên dưới là một chiếc quần dài dân tộc màu đỏ thẫm, chân mang một đôi giày thuyền, đang nhảy múa ở giữa đám đông. Âm sắc ghita trong trẻo, phối hợp cùng với tiếng trống conga và bộ gõ maracas, khán giả dùng nhịp vỗ tay tạo thành tiết tấu, chàng thanh niên kia đang xoay tròn trong tiếng nhạc, quần bay phất phới trong gió, giống như tiên giáng trần.
Ngô Vi vừa nhìn thấy người đó liền nở nụ cười, giống như bạn cũ lâu ngày không gặp, chạy nhanh đến bên cạnh y. Nhưng chàng thanh niên không hề dừng lại, mà đột nhiên duỗi tay túm lấy eo Ngô Vi, một tay khác duỗi ra, lòng bàn tay hướng lên trên, Ngô Vi dở khóc dở cười, cũng vươn tay ra nắm lại. Hai người bày ra tư thế điệu tango, cánh tay chàng thanh niên hơi dùng sức, hai người dính sát vào nhau, đối mắt một hồi, vô cùng ám muội.
Vũ khúc tràn đầy nhiệt tình vang lên.
“Đã lâu chưa nhảy tango rồi.” Ngô Vi nhìn vào mắt y, cười nói.
Chàng thanh niên nói: “Sư tỷ luôn nhảy đẹp nhất.”
Nói xong, y nở một nụ cười, dùng chân ôm lấy eo Ngô Vi, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác cố ý làm rất khoa trương. Ngô Vi không hề cảm thấy lúng túng, tiếp tục dùng bước nhảy ocho tiến lên lùi xuống, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tango vốn là một điệu nhảy mang theo chút tình sắc, những động tác này khá cởi mở và thẳng thắn, những người vây xem đều trầm trồ khen ngợi.
Lâm Bồi ghé sang hỏi Hà Văn Lê: “Đây là ai vậy, cậu có quen không?”
Hà Văn Lê: “Biết nhưng chưa gặp bao giờ, bây giờ em đang thấy không ổn lắm, anh đừng có nói chuyện với em nữa.”
Lâm Bồi xem trò vui, vỗ vai Hà Văn Lê, ý bảo mình đã hiểu.
Cảm xúc của Viên Hạ cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Đúng là trùng hợp thật.” Tống Thần Đông hơi kinh ngạc, nói, “Lại gặp được Ngải Mặc.”
Viên Hạ thừ người gật đầu, nói: “Sao cứ luôn trùng hợp như vậy chứ… đúng thật là…” Đúng thật là hết cách.
Điệu nhảy đến đoạn cao trào, tiết tấu ngày càng nhanh, Ngải Mặc và Ngô Vi tập trung nhảy múa, họ nắm tay nhau, người tiến người lùi, cùng xoay tròn, Ngải Mặc đột nhiên đỡ dưới nách Ngô Vi nhấc lên xoay, Ngô Vi một chân gập lại một chân đá cao về phía sau, giống như đang bay vậy, cô ngước đầu, cằm nhấc lên, môi dường như dán vào Ngải Mặc.
Sau đó bọn họ ngừng xoay, Ngải Mặc giữ eo Ngô Vi, thân trên nghiêng về phía trước, Ngô Vi ưỡn ra sau, một chân duỗi thẳng, mũi chân chỉ thẳng lên trời. Chỉ trong giây lát, tiếng nhạc ngừng lại.
“Bravo! Bravo!” mọi người nhiệt liệt vỗ tay, ai cũng bỏ tiền xu vào hộp đàn trước mặt người đánh đàn.
Ngô Vi kéo tay Ngải Mặc nói: “Đây là nhóc sư đệ của tôi, Ngải Mặc, chúng tôi từ nhỏ đã theo cô Tôn Phân học múa, lúc trước em ấy biểu diễn ở nước ngoài, bây giờ đã trở về rồi, chúng tôi lại trong cùng một vũ đoàn. Gần đây vũ đoàn chúng tôi có chuyến lưu diễn, nếu có thời gian mong mọi người ủng hộ!”
Ca hậu rất có hứng thú: “Chuyến lưu diễn tên gì vậy?”
Ngải Mặc vén tóc, cười nói: “Chuyến lưu diễn của bọn em tên là Đóa hoa hoang liêu, hy vọng quảng cáo như thế này sẽ không quá gượng gạo.”
Ngải Mặc chào hỏi mọi người, khi nhìn thấy Tống Thần Đông và Viên Hạ, y gật đầu cười một cái, hiển nhiên đã biết bọn họ ở đây. Không biết có phải là ảo giác của Viên Hạ hay không, cậu luôn cảm thấy ánh mắt Ngải Mặc nhìn mình có hơi… sâu xa?
Đúng là… âm hồn bất tán, Viên Hạ cạn lời cúi đầu nghĩ, thôi được rồi, nói như vậy quả thật là không lịch sự cũng không được may mắn, vậy thì là “linh hồn vừa xinh đẹp vừa có khí chất bất tán”, vậy được rồi chứ gì.
Cậu đột nhiên nhớ đến hình như Hà Tự từng nói Ngải Mặc muốn phát triển trong giới giải trí, nhưng ai mà ngờ lại trùng hợp vậy chứ?! Thế giới lớn như vậy, mà vòng giao thiệp lại nhỏ đến thế? Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cũng đúng thôi, Tống Thần Đông và Hà Văn Lê là anh em tốt, Ngô Vi và Ngải Mặc là sư tỷ sư đệ, cho nên AI Love phối hai người lại với nhau, cũng rất có căn cứ, có đạo lý.
Viên Hạ muốn khóc rồi, hu hu hu, đây là thứ duyên phận đáng ghét gì vậy, thứ khoa học đáng chết này, một đống tâm sự mới buông xuống được, bây giờ lại bị đào lên.
Mọi người hình như đã bắt đầu thảo luận gì đó, nhưng Viên Hạ vẫn lặng lẽ suy tư, không có tâm trạng để ý.
“Đạo diễn, chúng ta trước tiên xác nhận quy tắc, cặp đôi nào được Ngải Mặc chọn sẽ được nhận kinh phí đúng không? Vậy chị Ngô có khi nào…” Trình Hạo dò hỏi.
Ngô Vi liền nói: “Có khi nào chiếm hời không á hả?” Cô quay đầu nhìn Ngải Mặc, “Chị có không?”
Ngải Mặc: “Chắc là không được đâu, công bằng công minh, công khai… à thôi không công khai, tiêu chuẩn của em là không có tiêu chuẩn nào hết.”
“Kinh phí gì vậy?” Đường San San lúc trước không nghe thấy, khẽ hỏi Trình Hạo, mà Trình Hạo đã trực tiếp nhập vai xu nịnh, đưa chai nước vừa mới mua cho Ngải Mặc, nói: “Trời nóng lắm, uống nhiều nước lên nhé.”
Đường San San: “…”
Đạo diễn giải thích quy tắc thêm lần nữa. chỉ có Viên Hạ là phân tâm, hoàn toàn nghe không vào.
Ăn một bữa cơm đơn giản, mọi người đều chia nhau về phòng nghỉ ngơi, hành trình sẽ chính thức bắt đầu từ sáng mai. Viên Hạ tắm rửa xong đi ra, phát hiện Tống Thần Đông không ở trong phòng.
“Đi đâu rồi ta?” cậu vừa nhỏ giọng lầm bầm vừa đi từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy Tống Thần Đông và Ngải Mặc ngồi đối diện nhau trên sô pha, đang tán gẫu vô cùng vui vẻ. Tống Thần Đông còn mặc bộ đồ vừa ở bên ngoài, Ngải Mặc đã thay một cái áo sát nách, lộ ra đường nét cân xứng của cơ thể.
Viên Hạ: “…”
Cậu cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, cũng không đi xuống ngay, mà chỉ đứng ở khúc quanh cầu thang, nghe lén bọn họ nói chuyện. Đột nhiên khóe mắt cậu nhìn thấy một camera ở bên cầu thang, cái khó ló cái khôn, đặt chân lên lan can, giả vờ như mình giẫm phải.
“Tôi và Viên Hạ lúc trước đi xem buổi biểu diễn của cậu, vô cùng đặc sắc. Kỹ thuật và biểu hiện của cậu, thật sự đáng được gọi là hoàn mỹ.” Tống Thần Đông chân thành nói.
Ngải Mặc rất lịch sự cười nói: “Cám ơn, tôi không dám nhận đâu. Vốn dĩ tôi cũng không định lên chương trình này, nghe sư tỷ nói hai người cũng tới, mới muốn thêm chút náo nhiệt.”
Tống Thần Đông: “Rất có duyên phận.”
Ngải Mặc nở một nụ cười thần bí: “Ừm… chúng ta quả thật khá có duyên.”
Gân chân sau của Viên Hạ chợt thắt lại, tim cũng co rút, cậu luôn cảm thấy Ngải Mặc rất kì lạ… Hai chữ “chúng ta”, rốt cuộc có Viên Hạ hay không? Ngải Mặc không phải đã biết cái gì rồi chứ? Chắc là không đâu, Hà Tự đâu định nói.
Tống Thần Đông và Ngải Mặc nói chuyện cả nửa ngày, còn thảo luận về suy nghĩ của mình về “Đóa hoa hoang liêu”. Chân Viên Hạ đè sắp gãy rồi, mà bọn họ vẫn còn sức nói chuyện.
“Cậu đang làm gì vậy?” Trình Hạo vắt một cái khăn tắm trên cổ, đứng trên cầu thang hỏi Viên Hạ.
Viên Hạ lúng túng bỏ chân xuống, ngón tay trỏ đặt lên miệng ý bảo đừng phát ra tiếng, sau đó vội vàng chạy lên lầu.
Viên Hạ không yên tâm gửi tin nhắn cho Hà Tự:
[Ngải Mặc lên chương trình rồi aaaaaa! Bọn tao bây giờ đang ở Cancun, cậu ấy và Tống Thần Đông còn nói chuyện rất hòa hợp (tạm biệt.jpg)]Hà Tự:
[… Hóa ra là chương trình của bọn mày à? Em ấy không có nói với tao.]Viên Hạ:
[Tao cứ có dự cảm rất kì quái, mày chắc chắn cậu ấy không biết chứ?]Hà Tự:
[Chắc chắn.]Viên Hạ lặng lẽ thở phào:
[Vậy thôi… tại sao lần nào nhìn thấy cậu ấy tao đều muốn ghen tị, phiền phức quá đi…]Hà Tự:
[Bởi vì mày ở Mexico ăn taco vị nước chanh (lanh lợi.jpg)]Viên Hạ:
[…]Hà Tự:
[Ấy, muốn ăn taco quá đi, hay là mày mở một tiệm bán taco ở Bắc Kinh đi?]Viên Hạ đánh chữ rất vô tình:
[Xùy xùy xùy, nói sau đi.]Viên Hạ nằm trên giường một mình nghĩ lung tung, lăn qua lộn lại, còn ăn một cái đau điếng vào giữa chân, đau đến nỗi cắn răng, suýt nữa là mất “năng lực” luôn. Dằn vặt một hồi, Tống Thần Đông mới quay lại.
Viên Hạ đáng thương nhìn anh, giống như một chú cún con bị vứt bỏ, nói: “Anh đi đâu thế?”
Tống Thần Đông đứng bên giường, xoa đầu cậu, thẳng thắn nói: “Lúc nãy nói chuyện với Ngải Mặc.”
Viên Hạ lập tức lật người nằm úp trên giường, không nhìn anh nữa, cố gắng giữ vững giọng điệu: “Hai người nói chuyện lâu thật đó…”
“Cậu ấy là một người rất có tài, nói chuyện với cậu ấy rất thú vị.” Tống Thần Đông cởi áo ra, chuẩn bị đi tắm, vừa cầm quần áo từ trong tủ ra vừa nói, “Với lại, phải tạo quan hệ tốt với cậu ấy mới được chứ, để cuối cùng cậu ấy chọn anh.”
Viên Hạ: “???”
Tạo quan hệ tốt?! Chọn anh? Cậu giật mình ngồi dậy, vừa định hỏi tại sao, Tống Thần Đông đã vào phòng tắm rồi, để lại một mình cậu lăn lốc trong gió.
Cậu lo sợ nghĩ: “Em không muốn làm một con yêu tinh chanh đâu, anh có thể nào đừng nói mấy lời khiến em ghen như vậy được không…”
Mùi vị này, còn khó chịu hơn là ép chân nữa.