Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 33

Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng, đóa hoa hồng trên tủ đầu giường lặng lẽ rơi mất một cánh hoa. Viên Hạ trở mình, chầm chậm mở mắt ra.

“Anh Thần Đông?” Cậu mơ màng gọi một tiếng, kết quả Tống Thần Đông không ở đây. Vậy chắc là đi chạy bộ rồi, cậu nghĩ vậy.

Đánh răng rửa mặt chải tóc, Viên Hạ quyết định đi làm bữa sáng cho mọi người, hôm qua lúc về tiện đường ghé chợ mua rất nhiều nguyên liệu, làm một bữa sáng đơn giản dinh dưỡng chắc chắn là đủ.

Ớt chuông đỏ, nấm, cà rốt thái nhỏ, thêm một ít dầu oliu để xào, đánh đều trứng với sữa, thêm chút muối và tiêu, mở lửa lớn rồi đổ dầu vào, đảm bảo trứng có thể chín nhanh, thành hình lại không bị cháy. Cuối cùng bỏ rau củ đã xào lên trên, rắc một ít phô mai, Viên Hạ lưu loát tắt lửa, bỏ món bánh trứng thơm ngon ra đĩa.

“Anh Thần Đông sao vẫn chưa về vậy ta?” Cậu vừa đánh trứng vừa nghĩ.

Có rất nhiều người ở đây, một cái bánh trứng chắc chắn không đủ, cậu nghĩ một hồi, lại nấu thêm món trứng hấp, chiên thêm mấy cái ốp la, làm món trứng bác kiểu Anh và mấy cái bánh mì nướng, dùng hết cả bánh mì và trứng.

Viên Hạ vừa ngâm nga hát vừa lục tủ lạnh, nghĩ đến Tống Thần Đông chắc chắn thích ăn hoa quả. Cậu lấy một quả xoài ra, cắt thành những miếng vuông vức, rồi bỏ chanh dây và mật ong vào một bình thủy tinh lớn, thêm đá vào, thành một thức uống nhiệt đới đặc sắc.

Ngô Vi và Hà Văn Lê đã thức dậy rồi, bọn họ giúp đỡ bưng bữa sáng ra bàn, Ngô Vi khen Viên Hạ: “Em giỏi ghê! Tống Thần Đông đúng là có phúc.”

Hà Văn Lê cầm bánh mì nướng lên cắn một miếng, bánh mì bên ngoài thơm giòn, bên trong vẫn còn giữ được độ mềm, rất đã miệng, mùi vị trứng gà và đường trắng tỏa ra ở đầu lưỡi, y giơ ngón cái với Viên Hạ, nói với Ngô Vi: “Hôm qua anh nói với Thần Đông, bảo cậu ta quản cho nghiêm vào. Ấy? Tống Thần Đông chưa dậy sao?” Hà Văn Lê nhướng mày hỏi Viên Hạ.

Ngô Vi nói: “Cậu ấy không đến giúp sao? Để chị thay em dạy dỗ cậu ấy.”

Viên Hạ sờ chóp mũi, cười nói: “Chắc là anh ấy đi chạy bộ rồi, sáng giờ em cũng chưa gặp anh ấy.”

Lát sau ca vương và ca hậu cũng đi xuống, chỉ còn lại nhóm Trình Hạo còn đang ngủ nướng. Bọn họ ăn sáng trước.

“Chúng tôi về rồi đây!” Ngải Mặc mặc áo sát nách và quần ngắn, cả người đầy mồ hôi, đứng ở cửa thay giày.

“Chào buổi sáng.” Tống Thần Đông cũng đi vào, chào hỏi mọi người.

“Hai đứa cùng đi chạy bộ sao?” Ngô Vi hỏi, “Mau đi tắm đi, Viên Hạ vừa sáng đã dậy làm rất nhiều đồ ăn ngon luôn này!”

Hóa ra là chạy bộ cùng Ngải Mặc…

Viên Hạ ngồi bên bàn ăn, nhìn Ngải Mặc và Tống Thần Đông vừa nói vừa lên lầu, cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cậu lập tức nhiễm phim truyền hình trạch đấu mà lúc trước nhàn rỗi hay xem, cảm thấy bản thân mình giống như là một tiểu nha hoàn chịu khổ, đợi lão gia thỉnh thoảng sủng hạnh, làm một bàn đồ ăn ngon, lão gia cũng không thèm liếc mắt một cái. Còn Ngải Mặc thì giống như quý phu nhân xinh đẹp nhất, cùng lão gia xuất đầu lộ diện bên ngoài.

Cậu nhanh chóng lắc lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ kì quái này ra khỏi trí óc.

Nghĩ đến tiểu nha hoàn vất vả làm đồ ăn, còn bị phu nhân chê bai. Ngải Mặc tắm rửa xong, một mình vào bếp luộc vài quả trứng, bưng đĩa ra ngoài, ngại ngùng giải thích với mọi người: “Gần đây tôi đang đi diễn, kiểm soát dáng người khá là nghiêm.” Y bóc một quả trứng ra, bỏ lòng đỏ sang một bên, nói: “Chỉ có thể ăn lòng trắng, hàm lượng chất béo trong lòng đỏ quá cao.”

Tống Thần Đông lúc này cũng xuống, ngồi bên cạnh Viên Hạ.

“Vất vả cho em rồi, không ngủ thêm chút sao?” Anh nắm lấy tay Viên Hạ, nhìn lên bàn, không chút do dự cầm lấy quả trứng luộc, “Tốt quá, vừa chạy bộ xong là muốn ăn cái này.”

Viên Hạ mấp máy môi, không nói gì.

Tống Thần Đông đập quả trứng vào góc bàn, tiếng vỏ trứng vỡ giống như tiếng lòng của Viên Hạ, cậu nghĩ, cả bữa sáng phong phú mình làm đến cuối cùng cũng không bằng một quả trứng luộc của Ngải Mặc. Viên Hạ đột nhiên cảm thấy tủi thân, giống như cậu có cố gắng chăm sóc Tống Thần Đông nhiều đến bao nhiêu, cũng không phải là thứ mà anh thực sự muốn. Còn Ngải Mặc lại phù hợp với anh đến thế, với chuyện ăn uống, Ngải Mặc chẳng cần phải cố ý làm cái gì, cũng đã chọc đúng vào sở thích của Tống Thần Đông.

Viên Hạ nhỏ giọng nói: “Anh có muốn thử bánh trứng không, ngon lắm á.”

Tống Thần Đông nói: “Không cần đâu cục cưng, cám ơn trứng luộc của em nhé.”

Viên Hạ: “…”

Tống Thần Đông bỏ lòng đỏ vào cùng một cái bát với Ngải Mặc. Ngải Mặc lại bỏ vào đó một cái nữa, Tống Thần Đông lại bỏ thêm một cái nữa.

Viên Hạ nhìn chằm chằm mấy cái lòng đỏ, cảm thấy vận mệnh đúng là quá sai, trong nháy mắt đã cảm nhận được sự đồng cảm mãnh liệt. Hàm lượng chất béo cao thì làm sao?! Hàm lượng chất béo cao thì phải bị chê bai bị lãng phí sao?! Dựa vào cái gì! Viên Hạ cảm thấy phẫn nộ thay cho lòng đỏ trứng, cậu im lặng đứng dậy, cầm cái bát bỏ lòng đỏ lên, đi vào bếp.

Mọi người trên bàn cười cười nói nói, không có ai cảm thấy có gì kì lạ.

Viên Hạ nhìn đống lòng đỏ bực bội một hồi, cảm thấy bản thân và chúng đồng bệnh tương liên, quả thật không nỡ lòng nào vứt chúng đi, quyết định làm một mẻ bánh quy margarita, đúng lúc lòng đỏ đã luộc là nguyên liệu chính. Cậu bỏ dầu, đường và muối vào trộn đều, nghiền nát lòng đỏ, thêm bột mì và bột ngô, chia thành những viên nhỏ, ấn dẹt, bỏ vào lò nướng, chỉnh 15 phút.

Mọi người ăn xong, bắt đầu thu dọn đồ, Ngô Vi cầm đĩa rỗng đi vào, nói: “Em nấu ăn ngon thật đấy, tất cả đều ăn sạch sành sanh. Ấy? Lại làm cái gì ngon đấy?”

“Em làm bánh quy.” Viên Hạ gượng cười.

Trong lò nướng tỏa ra một hương thơm thơm ngòn ngọt, đây là mùi vị thuộc về đường và dầu, nhưng mà Tống Thần Đông trước giờ chưa từng biết thưởng thức. Anh ấy chỉ thích lòng trắng trứng! Cả một bàn đồ ăn ngon, anh ấy chỉ ăn lòng trắng trứng của Ngải Mặc.

Viên Hạ chỉ cần nghĩ một chút thôi là máu đã mất hơn một nửa.

Cuối cùng bánh quy được mọi người ăn hết sạch, còn Tống Thần Đông một miếng cũng không đụng tới.

Cả ngày nay cảm xúc của Viên Hạ đều không tốt, buổi chiều khi chơi flyboard trên nước, cậu liều mạng biểu diễn nhào lộn cho mọi người xem, khiến Tống Thần Đông đau lòng không thôi, anh liền ở bên cậu cùng cậu nghỉ ngơi.

Ngải Mặc và Trình Hạo đều bộc lộ kỹ năng vận động, bay lượn trên mặt biển, nhấc bổng từng bọt sóng. Ngải Mặc lượn trái lượn phải, lật người một cái, cột nước vẽ lên đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời xanh, rồi vội vàng rơi xuống. Trình Hạo cũng học theo, ra vẻ thật ngầu, huýt sáo với Đường San San.

Ngải Mặc hình như cũng chơi rất hứng thú, giữa trời cao biển rộng, xoay người, bật lên, nhấc từng bọt sóng chiết xạ ánh sáng mặt trời. Cột nước vờn quanh y như thác nước, dưới ánh nắng rực rỡ đều là sân khấu của y.

Người vây xem ngày càng đông, mọi người trầm trồ khen ngợi. Tống Thần Đông cũng cười vỗ tay. Viên Hạ nhìn nhìn Ngải Mặc, lại quay đầu nhìn Tống Thần Đông, nở nụ cười chua xót.

“Anh Thần Đông, anh cũng ra chơi đi.” Viên Hạ nhỏ giọng nói, “Em đi thay đồ trước, lát nữa ở đây đợi anh.”

Tống Thần Đông lắc đầu: “Không sao, anh cũng đi thay đồ.”

Viên Hạ: “Anh rõ ràng rất muốn chơi mà, anh đi đi.”

Tống Thần Đông nhìn về phía Ngải Mặc, do dự nói: “Vậy anh đi đấy nhé?”

Viên Hạ “Ừm” một tiếng, cậu nhìn Tống Thần Đông đi về hướng bờ biển, mới lầm lũi đi về phòng thay đồ.

Hai ngày sau đó bọn họ đi Chichén Itzá và Cenote Ik Kil, bọn họ đi tham quan di tích khảo cổ của nền văn minh Maya thời kì tiền Columbus, chui vào giếng thánh tế thần mưa của người Maya, chơi đùa cùng cá nhỏ.

Những địa điểm này Viên Hạ đã từng tới chơi rồi, vốn cho rằng đi cùng Tống Thần Đông sẽ có cảm giác khác, không ngờ cảm giác này lại là mất mát. Cậu cảm thấy bản thân mình chắc bị ma ám rồi, Tống Thần Đông và Ngải Mặc đi gần nhau, Tống Thần Đông cười với Ngải Mặc, cậu đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không thể quang minh chính đại nêu ý kiến.

Nhưng mà kĩ thuật diễn xuất của bạn học Viên Hạ rất đáng sợ, cả quá trình Tống Thần Đông cũng không hề cảm nhận thấy gì khác thường, chỉ cho rằng cậu không có tinh thần vì trời quá nóng.

Bọn họ vào chợ chọn quà lưu niệm, Viên Hạ bị Ngô Vi bắt đi, dùng tiếng Tây Ban Nha để trả giá. Còn Tống Thần Đông và Ngải Mặc cùng đứng một bên vừa đợi vừa trò chuyện.

Nói nói nói, có cái gì mà nói suốt thế? Viên Hạ vừa trả giá với ông chủ người Mexico, vừa liếc bọn họ. Cậu thầm nhủ, Tống Thần Đông và cậu còn không có nhiều chuyện để nói như thế, hai người ở bên nhau, ngoại trừ ôm ôm hôn hôn, nói mấy lời ngọt ngào, dường như không hề có chủ đề nào khác. Cậu vốn cho rằng như vậy đã rất tốt rồi, yêu đương không phải là như vậy sao? Nhưng mà nhìn thấy Tống Thần Đông và Ngải Mặc, cậu bỗng nhiên lưỡng lự.

Có lẽ nên là như thế này.

Có lẽ mình đã làm một chuyện cực kỳ sai lầm rồi…

“Hai người kia trông đẹp thật đấy, bọn họ là minh tinh sao?” Ông chủ nhìn Tống Thần Đông và Ngải Mặc, dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi Viên Hạ.

Viên Hạ giật mình, gật đầu.

“Tôi nhìn một phát là ra!” Ông chủ tìm tiền thối cho Viên Hạ.

Rõ ràng là vì có máy quay, Viên Hạ oán thầm. cậu không biết tự dưng mình làm sao, ngưỡng cổ hỏi một câu: “Chẳng lẽ tôi không đẹp hay sao?”

Ông chủ cười đưa tiền cho cậu, “Được rồi được rồi, cậu cũng rất đẹp trai.”

Viên Hạ nghe giọng qua loa của ông chủ, tức tối không thôi. Nông cạn! Quá nông cạn! Con người đều có hai mắt một mũi một miệng, mình rõ ràng là một hotboy mạng người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nếu không so với Ngải Mặc… nếu không so với Ngải Mặc, mình cũng rất đẹp trai mà.

Cậu có hơi giận Tống Thần Đông, cũng hơi giận Ngải Mặc, nhưng mà giận chính bản thân mình nhiều hơn. Trước giờ cậu vốn không phải là một người thiếu tự tin, lo được lo mất, tại sao lại trở nên như vậy chứ?

“Bởi vì hạnh phúc là tương đối.” Trong đêm tối đầy sao, mọi người đều đã ngủ hết, Viên Hạ ngồi trong sân FaceTime với Hà Tự, Hà Tự nói với cậu, “Đại học Pennsylvania lúc trước có làm một cuộc nghiên cứu, điều tra trên hai chục nghìn người Mỹ, bọn họ phát hiện, cho dù mày ở giai cấp nào đi nữa, thì cảm giác hạnh phúc mà mày đạt được trong quần thể này là tương đối thành công, chứ không phải là tuyệt đối thành công.”

Gió biển xa xa thổi nhẹ vào, giống như là tiếng thở dài từ sâu trong vũ trụ truyền đến. Bầu trời xanh như lớp vải nhung tơ chứa đầy sao sáng, tạo thành một dải ánh sáng rực rỡ.

Viên Hạ nhìn cây hoa lan Mexico trong sân, suy nghĩ về câu nói này, gật đầu nói: “Cho nên nếu như không phải vì Ngải Mặc, không phải vì anh Thần Đông, tao sẽ mãi mãi vui vẻ, nhưng một khi so sánh với bọn họ, tao lại… tính so đo của tao, sẽ tổn thương tao.”

Hà Tự hiếm khi không trêu ghẹo cậu, chân thành nói: “Phải đó, đây không phải vấn đề của mày, đây là một bản chất trong tính cách con người. Chúng ta đều không thể không thừa nhận trên thế giới này có người ưu tú hơn mình, một khi để mày sống trong vòng giao thiệp của bọn họ, thật sự có thể hoàn toàn không sinh ra cảm xúc tiêu cực là rất khó. Giống như là đặt một người thu nhập một năm 50 vạn vào trong đám người có gia sản trăm triệu, cảm giác thành tựu mà tiền và địa vị mang đến sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt, không chừng còn cảm thấy mình là một kẻ thua cuộc không chỗ nào bằng người ta.”

“Vậy tao phải làm sao…” Viên Hạ thì thào.

Hà Tự cười nói: “Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình, tao kiến nghị mày nên nhìn tao nhiều vào, dù sao thì tao cũng không quá đẹp, đường mép tóc cũng có chút nguy hiểm.” (tức là sắp bị hói)

Viên Hạ biết hắn đang chọc cho mình vui, nhưng cậu không có tâm trạng nào mà cười, chỉ nói: “Nhưng mà mày rất thông minh, Ngải Mặc đương nhiên thích mày rồi, còn tao… anh Thần Đông thích tao ở điểm nào?”

Hai người lặng thinh một lúc, Hà Tự thở dài một hơi, mở miệng nói: “Viên Viên à, anh trai muốn nói với mày một chuyện, mày là lần đầu tiên yêu đương, tâm hồn dễ vỡ cũng rất bình thường, lo được lo mất, nghĩ quá nhiều, chuyện này cũng rất bình thường. Nhưng một mối quan hệ ổn định, cần nhất là có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, một cộng một phải bằng hai, không thể khiến mày lúc nào cũng phải bị giày vò, chịu tra tấn.”

“Nếu như không phải lúc đầu tao…” Viên Hạ cắn môi, lông mày nhíu lại, mệt mỏi nói, “Có phải sẽ không phải khó chịu như vậy không?”

Hà Tự lắc đầu, “Bây giờ không phải vấn đề này, mà là mày không có cảm giác an toàn trong mối quan hệ này, giả như bọn họ hoàn toàn không có quan hệ gì, mày nhìn thấy bọn họ thân thiết với nhau, vẫn sẽ khó chịu thôi. Nếu như, tao nói là nếu như, nếu như Tống Thần Đông không thể làm cho mày vui vẻ, tao khuyên nên chia tay đi. Tao cảm giác từ sau khi mày hẹn hò với anh ta, càng ngày mày càng không vui vẻ nữa, hoàn toàn không giống cậu nhóc cười như thiên thần mà tao quen.”

“Mày đáng ra cũng phải được người ta nuông chiều che chở, làm một hoàng tử nhỏ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, chứ không phải suốt ngày chiều theo ý anh ta. Nếu như quả thật thấy không được, thì thôi bỏ đi, đừng có ở bên anh ta mà tủi thân khổ sở như vậy nữa.” Hà Tự nhíu mày nói.

Viên Hạ nhỏ giọng nói, nhỏ đến nỗi có chút nghẹn ngào: “Anh ấy không hề khiến tao cảm thấy tủi thân, anh Thần Đông rất tốt, là bản thân tao… là bản thân tao không biết phải làm sao mới có thể vui vẻ… đều là lỗi của tao…”

“Tao không thể đem đến vui vẻ cho anh ấy sao?” Tống Thần Đông ngủ được nửa giấc thì tỉnh, vừa ra ngoài tìm Viên Hạ, liền nghe thấy câu nói cuối cùng. Anh nghe tiếng Viên Hạ nức nở, trong lòng chợt thấy chua xót, xoay người vào biệt thự. Viên Hạ mấy ngày nay cứ rầu rĩ không vui, đều là vì mình sao? Vậy… hy vọng điều bất ngờ mấy ngày sau, có thể khiến em ấy, vui lên.

Hai ngày nay anh toàn làm thân với Ngải Mặc, muốn dùng số tiền đó làm một buổi cầu hôn khó quên cho Viên Hạ, nhẫn anh cũng đem đến rồi, là cái anh đích thân làm trong tiệm trang sức ở Vân Nam. Ngải Mặc còn hiến kế cho anh, nói lúc trước từng đến Argentina, biết nhiều nơi lãng mạn ở Buenos Aires, hoặc là mua vé máy bay đến thác nước Iguazu, số tiền này cũng đủ rồi.

Ngải Mặc nói: “Thác nước giống như chuyện tình giữa hai người, vội vàng, nhưng không bao giờ ngừng lại. Nét dịu dàng người ấy ngâm nga hát khi tắm, phó thác cho trời cao một sự tĩnh mịch có thể phá vỡ chiếc bình gốm.” (một câu thơ)

Nhưng Viên Hạ sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh chứ? Tống Thần Đông bỗng nhiên không chắc chắn.

Tại sao? Tại sao em ấy lại không thể khiến “anh ấy” vui vẻ? Hóa ra Viên Hạ ở nơi mà anh không biết, đã buồn bã như vậy sao? Lẽ nào giống như một người phải vượt qua bệnh tật như anh, chỉ có thể đem mặt trời của mình ném vào vũng bùn thôi sao? Đến tận sáng sớm tinh mơ, Tống Thần Đông vẫn chưa nghĩ ra. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú của Viên Hạ khi ngủ, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Bình Luận (0)
Comment