Ngủ Ngon, Lương Tiêu

Chương 8

Điều hòa bật ba mươi hai độ, còn ấp áp hơn trong phòng Diệp Quý An, bước vào sảnh mới phát hiện, phòng cậu có bốn gian buồng nhỏ, gian nào cũng đèn đuốc sáng trưng.

“Thói quen của em.” Chỉ nghe thấy Lương Tiêu chốt cửa phòng, nhanh chóng giải thích: “Em thích bật tất cả đèn điện trong phòng.”

“Kể cả lúc đi ngủ.” Cậu bổ sung.

Diệp Qúy An gật đầu, tay chống eo đi đến giường ngủ, hai cái chăn bông xếp chồng lên nhau, loạn tung cả lên, ở giữa đặt một quyển sách, vì quên đem theo kính áp tròng nên anh cũng chẳng nhìn rõ bìa sách.

“Lúc nãy cậu chưa ngủ à?” Anh dụi mắt, cũng gần như có thể nhìn rõ bìa sách.

Lương Tiêu chợt tỏ vẻ thản nhiên: “Là không ngủ, em bị phụ thuộc thuốc.” Cậu ngồi xuống mép giường, “Thuốc bị giữ ở hải quan rồi, mấy ngày này bận không có thời gian đi kê đơn mới.”

Diệp Quay An ngây người, mấy hôm nay xác thực toàn hơn mười giờ mới được về khách sạn, về rồi còn phải nhanh chóng chuẩn bị cho công việc ngày mai, mọi người bận đến mức độ nào anh là người rõ nhất, mà ở khu này cứ đến tối là đường phố vắng tanh chẳng có bóng người, cũng không biết bệnh viện nằm ở đâu nữa, “Là thuốc ngủ à?”

“Loại tác dụng mạnh.” Lương Tiêu gật đầu, nằm ngửa ra sau, “Em vẫn liên tục uống loại đó.”

“Liên tục là bao lâu rồi?” Lúc nhận ra bản thân dò hỏi hơi sâu thì lời cũng nói ra miệng.

Lương Tiêu hoàn toàn không để ý tới chút vấn đề riêng tư này, cậu thậm chí còn cười, ánh mắt rời ra khỏi bóng đèn điện, rủ mắt nhìn Diệp Quý An, cũng không biết dưới đôi mắt kia là bóng hay quầng thâm.

“Bắt đầu từ năm hai mươi mốt tuổi, hoặc là hai mươi hai.”

“Khoảng thời gian đó… xảy ra chuyện gì sao?”

“A, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Lương Tiêu duỗi thẳng cánh tay, bắt lấy ánh đèn trước mắt: “Chuẩn bị học nghiên cứu sinh, người nhà giục em về nước, còn cả việc yêu đương thất bại, chia tay bạn trai cũ. Thực ra lúc đó em chỉ cảm thấy uống thuốc xong làm em ngủ rất ngon, đến lúc phản ứng ra, đã không thể tách rời thuốc mất rồi.”

Diệp Quý An mất một lúc để tiêu hóa những lời cậu nói, trong đó có vài chi tiết nhỏ làm anh quan tâm, không, phải gọi là hiếu kì mới đúng, nhưng anh cũng cảm thấy giờ phút này mình tốt nhất là không nên suy đoán linh tinh, những vấn đề nọ mỗi du học sinh đều có thể gặp phải, công tâm mà nói, những thứ như thuốc ngủ kia cũng không phải anh chưa từng dùng qua, ai mà chẳng có những lúc bị áp lực đè nén. Nhưng anh chưa bao giờ dám uống quá liều, thứ nhất là sợ trong lúc nghĩ quẩn mình tự sát luôn, thứ hai là sợ bị phụ thuộc vào thuốc. Anh không cho phép bản thân ngồi nhìn Lương Tiêu tự sa ngã như vậy.

“Thế là không bỏ được thuốc à?” Anh thuận thế ngồi xuống mép giường, hai tay chống ra sau lưng, quay sang hỏi.

“Tại sao phải bỏ?” Lương Tiêu đưa tay chống cằm, vạt áo phông bị kéo lên trên hơi lộ ra phần da thịt dưới eo, thế nhưng cậu lại rất thoải mái: “Mà cũng đúng là bỏ không nổi, tiền bối cũng thấy rồi, mấy hôm nay em làm sao cũng không ngủ được, nhắm mắt, nhắm rất lâu, cứ tưởng mình đã ngủ rồi, nhưng lại lập tức tỉnh dậy, thà rằng kiếm chút chuyện gì đó để làm.”

“Em chính là người như vậy. Có thể em vẫn còn nhiều thói quen xấu mà tiền bối không biết.” Phủ nhận bản thân có lẽ giúp cậu thoải mái hơn một chút.

“Nhưng anh nghe nói uống nhiều thuốc ngủ sẽ khiến bản thân ngày càng ngốc, phản ứng chậm.” Diệp Quý An nghiêm mặt dọa trẻ con.

“Em không ngốc.” Lương Tiêu sửa lại, biểu tình cũng rất nghiêm túc.

“Cái này thì không chắc, não cậu bây giờ rất được việc, cả ngày cười hi hi cũng lừa được anh, nhưng ai mà biết được sau này?” Diệp Quý An co một chân lại, mặt lo lắng.

“Cậu nghĩ xem, cách năm sáu mươi tuổi còn bao nhiêu đâu, đến lúc đó não cậu bị thuốc ngủ lấp hết, tám mươi phần trăm là mắc alzheimer*, mà cậu còn chưa đến tuổi nghỉ hưu đâu, lúc đó sẽ thấy cậu hằng ngày một mình đi trên phố kéo áo người ta hỏi, nhà tôi ở đâu hả đồng chí cảnh sát ơi…”

(*) Bệnh Alzheimer được coi là căn bệnh trầm trọng của não bộ, là nguyên nhân gây ra suy giảm trí nhớ, giảm khả năng tư duy (suy nghĩ, giải quyết vấn đề đặt ra hợp lý) và các kỹ năng cuộc sống bình thường.

Chiêu nói nhằng dọa trẻ này quả nhiên có công hiệu, Lương Tiêu lập tức ngồi thẳng dậy, lúc lườm người hai quầng mắt thâm đen trông rất hung dữ, “Cái này không có chứng cứ, hơn nữa lúc đó tiền bối còn già hơn em đấy!”

“Ồ, vậy cậu muốn một ông lão bảy mấy tuổi đến chăm sóc cho cậu hay sao?” Diệp Quý An híp mắt, vui tươi hớn hở: “Cũng được, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, xem lúc đó răng ai rụng sạch trước.”

Lương Tiêu bị trọc cười vẫn trợn mắt lườm: “Tiền bối, ngày mai em muốn xin nghỉ, tiền bối phê chuẩn cho em.” Âm thanh tuyệt nhiên lãnh đạm.

“Đi kê đơn?”

“Để không làm ảnh hưởng đến giai đoạn công tác phía sau.” Lí do này thật là chính đáng.

“Thế này vậy, chúng ta giao ước với nhau một chút.” Diệp Quý An ngáp một cái thật dài, đối diện với đứa nhỏ xui xẻo vì mất ngủ mà bực dọc khó ở kia, anh đã vẽ ra một chủ ý, “Cậu cứ làm theo phương pháp của anh, nếu cậu ngủ được thì sau này không được phép uống thuốc linh tinh nữa, nếu như không ngủ được, ngày mai anh phê đơn cho cậu nghỉ ba ngày, tất cả bệnh viện ở Moscow cho cậu tha hồ chạy nhảy, công việc của cậu, anh sẽ giúp cậu hoàn thành.”

Lương Tiêu không bị cái ngáp của anh truyền nhiễm, ánh mắt vẫn tỉnh táo như cũ, dù vậy cũng không chịu nhìn Diệp Quý An, tầm mắt cậu vừa rơi xuống hình xăm của anh liền bị đánh văng ra xa, “Phương pháp gì?” Cậu nhìn rèm cửa màu trà xanh.

“Cậu ở nhà quen ngủ như thế nào?” Diệp Quý An hỏi ngược lại: “Ví dụ như nghe tiếng côn trùng, hoặc là có đồ chơi gì giúp ngủ ngon hay không?”

“… Marx sẽ ngồi trên tủ đầu giường nhìn em ngủ, chính là loại vật sống.”

Đôi mắt bác học khổng lồ của con thằng lằn xanh lam lập tức xuất hiện trong đầu, Diệp Quý An vuốt sống mũi: “Vậy tạm thời thế này, tối nay anh thay thế con thằn lằn, anh ngồi nhìn cậu ngủ.”

Lương Tiêu bị dọa nhảy ra khỏi giường, lê đôi dép đến trước mặt Diệp Quý An, từ cao nhìn xuống, cậu nghiêm túc muốn tiễn khách ra khỏi phòng: “Tiền bối cảm thấy mình giống con cự đà sao?”

“Anh cũng là vật sống, anh còn có thể yên tĩnh hơn Marx.”

“Mai còn phải làm việc!”

“Cậu không ngủ thì không cần làm việc mà.”

“… Không được.” Lương Tiêu kiên quyết: “Anh nhìn em chằm chằm em càng không ngủ được, thôi anh cho em xin nghỉ đi, nửa ngày là đủ rồi.”

“Vậy chúng ta nhường nhau một bước, anh nằm bên cạnh cậu, không nhìn cậu nữa.” Diệp Quý An kiên quyết ngồi ỳ tại chỗ không chịu về, “Trăm phần trăm, cậu chắc chắn ngủ được.”

Lương Tiêu ngạc nhiên đến lạ thường.

“Còn nhớ lần trước ngồi trên xe không, vừa xuất phát hai giây cậu đã ngủ rồi, ngủ hơn một tiếng, đến công ty mới tỉnh, lần đó cũng có cần uống thuốc đâu.” Diệp Quý An mềm giọng, thành khẩn phân tích: “Anh cảm thấy có thể là mình có loại năng lực làm cậu cảm thấy thả lỏng tâm thái, chúng ta cứ thử xem sao.”

Vẻ mặt của Lương Tiêu rất kỳ quái, còn kỳ quái theo phạm trù nào, Diệp Quý An chỉ có thể nói, người này không muốn mình nhìn cậu ta ngủ.

“Nghĩ xong chưa?” Anh hỏi.

“Vậy được.” Lương Tiêu giũ chăn: “Tiền bối cứ ngủ là được, mặc kệ em.”

Diệp Quý An chỉ cười, cuốn sách lõm dưới chăn bị giũ tung lên, là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, viết bởi một nhà văn nhỏ chưa từng nghe tên, có lẽ trong nước không có bản dịch. Anh nhặt quyển sách từ dưới mặt đất đặt lại trên tủ đầu giường, nhanh nhẹn chui tọt vào trong ổ chăn: “Anh phát hiện cậu đọc rất nhiều sách trinh thám nha.”

Lương Tiêu vốn định tách hai cái chăn nằm chồng lên nhau ra, nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, ngoan ngoãn chui vào đầu bên kia chăn: “Em thích đọc từ chương cuối cùng trở lại.”

“Vậy không phải vừa đọc đã biết kết cục rồi sao?”

“Đúng vậy, em thích tưởng tượng mình là kẻ phạm tội, muốn biết làm sao để né tránh cái kết của mình.” Lương Tiêu đưa tay gối lên mắt, chầm chậm nói: “Từ gần đến xa, nhìn xem đó là những manh mối nào, mà lại từng bước khiến em thất bại. Như vậy thú vị hơn.”

“Lần sau anh cũng thử xem.” Diệp Quý An trầm ngâm suy nghĩ, liếc nhìn cậu, “Ngủ đi!”

“Tiền bối không tắt đèn cũng không sao à?”

“Cậu ngủ là được.”

“Em khẳng định sẽ không ngủ được.”

“Câm miệng!”

Lương Tiêu quả nhiên ngoan ngoãn nằm một lúc, Diệp Quý An thi thoảng sẽ liếc mắt kiểm tra, anh cắn môi, không ngừng đổ mồ hôi. Bày ra là vẻ mặt liệu sự như thần, thực tế mình có năng lực ru ngủ hay không anh cũng chẳng biết được, anh căn bản chỉ tùy tiện nói để dỗ Lương Tiêu lên giường ngủ. Anh không có tự tin đi nhận định một thanh niên hai mươi bảy tuổi trưởng thành có bao nhiêu ỷ lại vào anh, hơn nữa đêm đó trên xe có lẽ là do tác dụng của rượu. Nhưng mà nếu như sau này Lương Tiêu lựa chọn dùng rượu để chợp mắt, vậy chẳng phải còn tệ hơn dùng thuốc hay sao?

Men rượu và thuốc ngủ khi lạm dụng đều như nhau, chính là cách thức rút ngắn tuổi thọ, loại nhân viên văn phòng ngày đêm làm việc như bọn họ lại càng phải trân trọng sức khỏe mới đúng.

Diệp Quý An cảm thấy mình có ích hơn con thằn lắn Marx kia một chút.

Thế nhưng Lương Tiêu lại chẳng có chút dấu hiệu buồn ngủ nào, đột nhiên hạ cánh tay đang gối trên mắt xuống, nghiêng người nhìn Diệp Quý An, “Tiền bối, anh ngủ chưa?” Cậu gọi nhỏ.

“Từ chối trò chuyện!” Diệp Quý An tuyên bố.

“Ừm, anh quay qua, đối lưng với em có được không?” Lương Tiêu vẫn cẩn thận hỏi.

Diệp Quý An tránh không được ánh mắt cậu, ngoảnh qua nhìn, anh thấy đôi mắt của cậu đỏ đỏ như mắt thỏ con.

Thỏ con nào có nhiều phiền muộn giống như cậu, thỏ con cả ngày ăn no căng bụng rồi ngủ một giấc thật say, anh lặng lẽ nghĩ: “Được, nhưng cậu phải nghe lời nhắm mắt lại.”

“Vâng.” Lương Tiêu ấp úng đáp, lúc quay lưng qua, Diệp Quý An cảm nhận được trọng lượng cơ thể người kia cũng đang cử động theo, còn có hơi ấm của hai người được giữ thật lâu trong chăn, vừa xoa dịu, vừa quấn quýt.

Mình nằm đây có khiến cậu ta càng thêm căng thẳng không nhỉ? Anh không nhịn được tự hỏi. Quả nhiên, giờ nghỉ ngơi ai lại muốn ở chung một phòng, nằm chung một giường với cấp trên? Nếu không phải bị bắt ép thì tuyệt đối không có chuyện đó! Ví dụ như mình tuyệt đối sẽ không muốn mặt đối mặt với tổng giám đốc lúc nửa đêm.

Anh nghĩ vậy.

Bỗng bên tai nghe được tiếng nói truyền qua: “Em có thể ôm tiền bối không?”

Diệp Quý An ngớ ra: “Như thế có làm cậu cảm thấy buồn ngủ không?”

Lương Tiêu bất giác bật cười: “Như thế làm em cảm thấy ấm áp.”

“Vậy cậu ôm đi.” Diệp Quý An phát hiện, bản thân lại không dám quay đầu qua.

Âm thanh ma sát của ráp giường phát ra, đệm bên dưới cũng hơi dao động, cái ôm đó nhẹ đến lạ thường, chỉ là một cánh tay khe khẽ vòng qua eo, những bộ phận khác không hề tiếp xúc, lại khiến cho Diệp Quý An ngay cả hô hấp cũng phải chú ý tám phần.

Thậm chí eo của anh cũng cứng đơ, sợ chính mình động nhẹ một cái sẽ đè lên cánh tay còn lại đang đệm ở bên dưới của Lương Tiêu.

Cả hai người đều có chừng mực, thật lâu sau vẫn giữ nguyên một mảnh trầm mặc.

Hô hấp khe khẽ của Lương Tiêu đổ lên cổ Diệp Quý An, nhiệt độ như có như không, không xác định là còn thức hay đã ngủ, giống như đang bị thôi miên.

“Hình xăm của tiền bối, em thật sự rất thích, thích từng cái một.” Lương Tiêu mê man nói.

Mang theo giọng mũi, nghe rất mơ hồ, Diệp Quý An cũng nhẹ giọng đáp: “Còn nhìn nữa, không ngoan ngoãn ngủ đi? ”

“Chắc chắn là em không ngủ được rồi… Nhưng những thứ này, đều là nhóm nhạc em thích.” Nghe Lương Tiêu mơ màng nói sang một thứ quy luật gì đó cậu vừa hiểu được, trán cậu chạm lên cổ Diệp Quý An, những sợi tóc mảnh như tơ mang lại cảm giác đâm chích.

Diệp Quý An run lên, lập tức đè giọng xuống: “Đĩa CD nhà cậu, tôi cũng rất thích.” Anh nói: “Nhưng cậu phải đi ngủ rồi.”

Lương Tiêu dùng sức gật đầu, làm cho phần cổ sau nhạy cảm của Diệp Quý An không giữ được nổi bình thường. “Vậy chúc ngủ ngon, tiền bối.”

“Ừ.”

“Ngủ ngon, anh, mau chúc em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Diệp Quý An bắt đầu mất niềm tin vào khả năng thôi miên của bản thân, không những không ru nổi người khác ngủ, chính mình còn mất ngủ luôn. Anh kết luận mình và người nằm phía sau trời định đêm nay sẽ mất ngủ, nhưng không lâu sau chợt nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn, anh không xác định được cậu bạn luôn tự nhận “em không thể ngủ được đâu” kia đã thật sự ngủ hay chưa, lại nghe thấy tiếng nói mớ, đầu tiên là nhỏ líu ríu, sau đó ngày càng phẫn nộ, có tiếng Nga, có cả tiếng Trung: “Cút đi.” Lương Tiêu chỉ nói một câu.

Trái tim của quản lý Diệp rơi bộp xuống đất.

Không phải bảo mình cút là được, anh nghĩ, mệt nhọc bỗng nhiên truyền đến, sau đó cũng chìm vào giấc mộng.

Chất lượng giấc ngủ lần này đối với Lương Tiêu mà nói là kỳ tích trong kỳ tích, giống như ai đói rồi cũng phải ăn đến căng bụng. Khi chuông báo thức kêu đã là buổi sáng, hai chiếc điện thoại đều đặt chuông ba lần, nhưng cả hai người chẳng ai nghe thấy cả.

Cuối cùng Diệp Quý An cũng tỉnh dậy sau từng hồi đập cửa đùng đùng bên ngoài: “Lương Tiêu, quản lý Diệp đi đâu rồi cậu có biết không? Hai người xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiếng gào như tiếng sấm, Diệp Quý An hoảng hốt bật dậy.

Lương Tiêu vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mắt. Đột nhiên mất đi gấu ôm bên cạnh làm cậu rất không hài lòng: “Tôi biết rồi!” Cậu đen mặt gào lên.

“Cậu biết cái gì!” Tiểu Lý bên ngoài sốt ruột, lòng như lửa đốt.

Chứng phát cáu sau khi ngủ dậy của Lương Tiêu vẫn chưa qua hết, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, cậu bật người ngồi dậy, nổi nóng đáp: “Tôi biết anh ấy ở đâu, các người đợi một chút!”

“Vậy hai người nhanh lên một chút!”

Lần này Lương Tiêu từ chối đáp trả.

Mặt trời lên cao, hiện tại đã hơn tám giờ sáng, Diệp Quý An cúi đầu nhìn áo ngủ hoa văn xoắn ốc và quần đùi thể thao của mình, còn cả cánh tay chi chít hình xăm hoa hòe hoa sói, trong lòng than gay rồi, chỉ có thể cầu mong lát nữa lúc đi ra hành lang sẽ không có ai trông thấy.

Nghiêng tai thám thính, xác định ngoài cửa đã không còn tiếng động, cuối cùng mới nhìn sang con người vẫn đang nằm ỳ trên giường không muốn dậy kia, “Tranh thủ thời gian, mười giờ họp mặt, ít nhất chín giờ phải xuất phát rồi.”

“Ngủ ngon quá.” Lương Tiêu cười he he, nhìn sao cũng thấy đắc ý, thằng nhóc con, còn rất biết cười trên nỗi đau của người khác!

“… Biết rồi.” Diệp Quý An gầm gừ: “Đi thôi!”

Chưa đi được hai bước đã bị kéo lại, Lương Tiêu nhanh nhẹn rời giường, tiện tay đưa cho anh một cái áo sơ mi, “Hành lang lạnh lắm đấy.” Lời nói vô cùng có căn cứ.

Diệp Quý An hoài nghi nhìn cậu, lại nhìn vào chiếc Valentino, im lặng mặc lên, cũng không cài cúc: “Cảm ơn, chút nữa trả lại cậu.”

“Không cần.”

“Nhanh đi đánh răng rửa mặt!”

Nói xong liền bước ra khỏi cửa.

Vừa mở cửa, Diệp Quý An giật mình hét toáng lên.

Cái cô Tiểu Lý kia sao vẫn còn ở ngoài đợi thế, vừa ra đã gặp, Diệp Quý An đần mặt như bị bắt quả tang.

Tiểu Lý từ kinh ngạc chuyển sang hưng phấn, cô cẩn thận hỏi: “Anh Diệp, hai người các anh…”

Diệp Quý An ấp a ấp úng, hai người chúng tôi làm sao nào? Chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã có một người đi tới: “Chào buổi sáng, tiền bối vừa sang phòng tôi mượn dao cạo râu, tôi vẫn chưa dậy.”

Lương Tiêu híp mắt cười như con cáo già.
Bình Luận (0)
Comment