Ngủ Ngon, Lương Tiêu

Chương 9

“Ăn cơm chưa?” Diệp Quý An thừa dịp thay đổi chủ đề: “Sắp xuất phát rồi.”

“À đúng rồi, tôi có đem cho hai người chút bánh sandwich, còn có cà phê… Quản lý Diệp cà phê đen, còn Lương Tiêu Vanilla Latte, đúng không?” Tiểu Lý đứng cạnh nghe được liền hiểu ý, nói rồi quay người chạy thẳng vào thang máy.

“Cực khổ rồi!” Diệp Quý An nói.

“Phiền phức rồi” Lương Tiêu cũng nói.

“… Lúc nãy cảm ơn cậu nhé.” Nghe tiếng Tiểu Lý chạy vào thang máy, Diệp Quý An mới thở phào, lại còn dao cạo, thằng nhóc con thật biết bịa chuyện.”

“Vì bảo vệ thanh danh của của tiền bối thôi, nhưng mà yên tâm, em vẫn chưa come out trong công ty, ảnh hưởng chắc không lớn lắm.” Lương Tiêu thong thả đi vào phòng rửa mặt.

Diệp Quý An nhìn cánh cửa gỗ đóng lại, đứng đơ ra một lúc rồi mới trở về phòng mình. Thanh danh? Vừa rồi trong lúc hoảng hốt đúng là anh có nghĩ đến những từ tương tự, nhưng mà suy xét lại một chút, dù cho bị hiểu lầm thì có làm sao, công ty không có quy định cấm nhân viên yêu đương. Thời đại này, tuy nói yêu đương đồng tính với đồng nghiệp nam nhỏ tuổi không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận, nhưng cũng không phải việc đáng xấu hổ gì. Anh đã qua giai đoạn bài trừ yêu đương, cũng chưa có bạn gái, cho dù có bị đồn thành gay thì sao? Anh cũng là loại gay có người yêu nhé, tránh cho đồng nghiệp cùng trang lứa nhòm ngó, hoặc bị các bà chị làm mối.

Trên thực tế, Diệp Quý An cảm thấy điều khiến anh quan tâm mỗi ngày là công việc hôm nay xử lý như thế nào, thành tích của bộ phận mình ra sao, bản thân có nguy cơ bị sa thải hay không, làm thế nào mới có thể nhận thêm chút tiền thưởng xoa dịu áp lực trả nợ. Nói anh không có chí tiến thủ, anh cũng chưa thảm đến nỗi muốn cạo đầu xuất gia, nói anh có bao nhiêu nồng nhiệt với cuộc sống, cái này anh cũng không trả lời được.

Diệp Quý An chăm chú nhìn bản thân trong gương, hai mắt vô hồn mặt mày nhợt nhạt, khóe miệng còn vướng chút bọt kem đánh răng, nghĩ thầm, cuộc sống này của mình đúng là quá thiếu mưu cầu rồi.

Nhà là mình tự trả hết một lần sao? Anh để tay lên ngực tự hỏi.

Ngoại trừ căn phòng một trăm hai mươi mét vuông mỗi tháng trả góp năm vạn ở khu công trình hỗ trợ tàu điện ngầm thành phố vệ tinh* ra, mình còn có gì nữa nào, à, còn một suất mộ phong thủy ở nghĩa trang công cộng do công ty bảo hiểm kí cho, và dịch vụ dọn dẹp tự động xoay hạn mười lăm năm.

(*) 卫星城 thành phố vệ tinh: là khu vực thuốc quản lý của thành phố lớn cách trung tâm thành phố dưới 100km, có quan hệ mật thiết với thành phố lớn về sản xuất và đời sống, có dân số trên chục nghìn người. Thành phố trung tâm thường được gọi là thành phố mẹ, các các thành phố vệ tinh được gọi là thành phố con, có chức năng tiếp nhận một phần dân số của thành phố mẹ, chứa các doanh nghiệp phát triển và chia sẻ một số chức năng của thành phố mẹ.

Anh lại cảm thấy như mình đang tự chuốc lấy nhục nhã.

Diệp Quý An đối với việc tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân đã quá lành nghề, rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần. Anh chỉnh trang lại bản thân đẹp đẽ gọn gàng, xịt chút nước hoa, mặc chiếc áo sơ mi trắng tay rộng, xách cặp lên bắt đầu đi làm việc.

Các đồng nghiệp đều đã lên xe, Diệp Quý An nhận đồ ăn sáng Tiểu Lý đưa tới, lòng lặng trĩu ôm túi đồ ăn, anh ngồi ở hàng ghế sau chiếc Alphard, không tự giác liếc sang bên cạnh, Lương Tiêu ngồi đấy không nói gì, chỉ đặt một vật nhỏ vào lòng bàn tay anh.

Mở bàn tay ra nhìn, Diệp Quý An ngơ ngác, là một miếng ngọc bội mỏng dính, khắc hình Phật Di Lặc đang cười, nét khắc rất nông, chất liệu chẳng có gì đặc biệt, không phải phỉ thúy cũng chẳng giống dương chi. Vật này từ lúc Diệp Quý An có ý thức đã được đeo trên cổ, trước đó không quá để ý đến, dần dần bị anh đeo lâu ngày dẫn đến mờ đi, thậm chí mòn đi mất, đêm qua rơi trên giường người khác anh cũng không biết.

Cho đến bây giờ anh cũng không muốn vứt nó, đây không phải đồ của hai vị phụ huynh đã nuôi anh đến năm mười tám tuổi, nếu nói anh còn chút liên hệ gì với thời điểm năm ba tuổi trước khi được nhận nuôi, thì chính là miếng ngọc bội này.

Lương Tiêu đợi mãi không thấy anh nhận lại đồ, cũng không định mở túi bánh ra ăn, nhăn mày: “Đây không phải của anh hả?” Âm thanh cậu hạ thấp xuống, âm lượng rất nhỏ.

Diệp Quý An không có ý che dấu, dùng âm lượng nói chuyện bình thường nền nã đáp: “Của anh, bị đứt rồi, lúc về anh xâu lại cái dây mới.”

Lương Tiêu giảm bớt một nửa căng thẳng, nhấc dây lên dùng bật lửa sém hai đầu mút bị đứt xù tơ. “Như vậy là được rồi.” Cậu so chiều dài một chút: “Tiền bối, đưa em mượn cổ.”

Diệp Quý An đại khái đoán ra cậu muốn làm gì.

Chỉ nghe thấy Lương Tiêu đang tìm từ giải thích: “Em giúp anh đeo lên.” Cậu lắc lắc cái dây, nghiêm túc nói: “Sau đó thắt lại.”

Trong xe yên tĩnh khác thường, không biết vốn dĩ đã như vậy, hay là mới vừa biến thành như vậy. Diệp Quý An đưa mắt liếc qua mấy chiếc lưng ghế trước mặt. Trong lòng bỗng nhiên rất rõ ràng, cũng rất thản nhiên. Loại cảm giác này đột nhiên ập tới, giống như giọt sương lăn trên phiến lá, sau đó trong một giây rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Cởi một nút cúc áo sơ mi, nới lỏng cà vạt, anh cho Lương Tiêu “mượn” cổ mình thật, sợi dây tiếp xúc da thịt, nhẹ đến mức không cảm nhận được ma sát, tay Lương Tiêu hơi run lên, Diệp Quý An không nghĩ đây là ảo giác.

“Chắc cũng tính là bùa hộ mệnh nhỉ?” Diệp Quý An cười, đem Phật Di Lặc nhét vào cổ áo, nói tiếp: “Nếu như khách sạn cho người đến dọn phòng thì chưa chắc đã tìm lại được, cậu chu đáo thật.”

Lương Tiêu hiếm khi thẹn thùng, nhìn Diệp Quý An chỉnh lại cà vạt, chuyển tầm mắt sang cảnh vật bên ngoài cửa kính.

Công việc ngày hôm đó khá thuận lợi, lúc dùng bữa tối lão Trần nói đùa, bảo Diệp Quý An đeo bùa trên cổ đem lại may mắn, Diệp Quý An trên mặt cười khà khà, trong lòng mắng may mắn con khỉ, còn không phải do mấy người bọn anh chuẩn bị chu đáo, phối hợp ăn ý hay sao.

Lương Tiêu bị món cà ri Ấn Độ không chính tông trong nhà hàng Ấn Độ không chính tông làm cay sặc, liên tục ho ra tiếng, vớ lấy cốc nước bạc hạ uống ừng ực giữ bình tĩnh. Diệp Quý An vừa tiếp tục chém gió với lão Trần, vừa vẫy tay kêu phục vụ, gọi một phần súp khoai tây giải cay.

Buổi tối, anh mặc một bộ Valentino đứng ở trước cửa phòng Lương Tiêu, lần này hai người đã lên kế hoạch thỏa đáng, có nhắn tin hẹn trước, cửa cũng không cần gõ. Sáng sớm ngày hôm sau, chuông báo thức cuối cùng cũng có tác dụng, Diệp Quý An ung dung trở về phòng mình, ung dung nhìn mình trong gương, bắt đầu mặc niệm cho chuỗi ngày tuyệt vọng, rồi ung dung xuống lầu lên xe đi làm.

Bốn ngày sau cũng trôi qua như thế.

Diệp Quý An cảm thấy bản thân mình cũng có chút công dụng trên phương diện dỗ trẻ nhỏ đi ngủ, nhưng anh không phải vạn năng. Dù đã dần dần tìm lại được giấc ngủ, dù ban đêm có ôm anh, Lương Tiêu cũng rất muộn mới có thể ngủ được, nhưng ít nhất đã không còn thức trắng đêm. Diệp Quý An trong lòng có dự tính, Lương Tiêu dùng thuốc ngủ đã thành nghiện, nhất định không được gấp gáp bắt cậu ta dừng thuốc ngay được, về nước cần phải điều trị dần dần. Nói đơn giản hơn, anh phải tiến hành song song hai việc, thứ nhất là giảm từ từ lượng thuốc ngủ của Lương Tiêu, thứ hai là anh tạm thời làm thuốc ngủ của Lương Tiêu, giúp cậu ta trở về với quỹ đạo giấc ngủ ban đầu.

Anh phát hiện cứ nửa đêm sẽ có nhiều cuộc điện thoại gọi tới, liên tục mấy ngày hôm nay rồi. Điện thoại của Lương Tiêu rung lên không ngừng, lại bị từ chối thô bạo, ném xuống sàn nhà.

Công ty quy định trong thời gian đi công tác nhân viên phải bật điện thoại 24 giờ, không có lý do đặc biệt thì không được đổi số, mà theo như Lương Tiêu nói, những cuộc điện thoại kia đều đến từ nhiều số lạ, chặn không hết, cho nên chỉ có thể chịu đựng bị quấy rầy. Về những vấn đề khác, ví dụ như kẻ nào ngoan cố đến vậy, tại sao cậu không chịu nghe máy, tình hình này diễn ra trong bao lâu rồi, Lương Tiêu chưa từng giải thích qua, Diệp Quý An cũng không hỏi.

Chắc là người yêu cũ rồi, có lẽ là cái cậu tình đầu chia tay trước khi tốt nghiệp đó, anh thầm nghĩ. Giống như lần trước anh sang nhà cậu nấu cơm, tên nhóc này cũng nhận được một cuộc điện thoại tương tự. Đối ngược với vẻ mặt thản nhiên của Lương Tiêu, trong điện thoại là giọng hét lên phẫn nộ của đối phương, Diệp Quý An không nghe ra là thứ ngôn ngữ gì.

“Đừng, có ngày cậu ném nát cái điện thoại mất.” Diệp Quý An giả vờ không để ý nhắc nhở.

Lương Tiêu vẫn giữ vẻ mặt chẳng làm sao cả, mơ mơ hồ hồ, ôm càng chặt hơn. “Ghét thật, làm phiền tiền bối ngủ rồi.”

Diệp Quý An không ngừng nghĩ, nếu sau này mình vẫn một mình nằm ngủ, có phải cũng thấy cô đơn, có phải cũng thấy không ấm áp?

Đến lúc đó người mất ngủ không phải là mình hay sao?

Diệp Quý An cũng chưa thương lượng với Lương Tiêu sau khi về nước phải làm sao, chuyến công tác còn lại rất ít ngày, anh lại càng do dự. Dù sao cũng là hàng xóm, mùa đông lại lạnh, hay là cứ tiếp tục như vậy? Nói với cậu ta anh nghĩ ra cách trị dứt điểm chứng mất ngủ của cậu rồi. Thực tế Diệp Quý An thiếu chút nữa đã nói ra ngoài miệng, bản thân vả lại còn cảm thấy hết sức khó hiểu.

Điều làm mọi người cảm thấy được an ủi là chuyến công tác đã hoàn thành viên mãn theo đúng kế hoạch, những băn khoăn trong lòng trước kì nghỉ tết cũng được gỡ bỏ một nửa. Đêm trước ngày về nước, Diệp Quý An mời khách, sáu người ngồi trong một quán cơm truyền thống của Nga uống rượu. Những đồng nghiệp nữ đương nhiên có quyền lựa chọn uống nước trái cây, mà ba người lão Trần, Diệp Quý An, Lương Tiêu hào hùng khí thế bật nắp chai rượu, không say không về.

Bên ngoài quán có rất nhiều người say nằm la liệt, bên trong cũng vậy, những anh chàng Slavs lực lưỡng ngồi thành nhiều nhóm hả hê nâng ly, miệng rêu rao khẩu hiệu dao chém rìu bổ, mà bàn bọn họ cũng không biết đã say ngã đi đâu rồi, các đồng nghiệp nữ uống không ít, ai cũng bận bán sống bán chết cả năm nay, ai cũng mệt, ai cũng tủi thân, chỉ muốn ở nơi đất khách được một lần phóng túng chẳng băn khoan điều gì.

Duy chỉ có Diệp Quý An là còn đủ tỉnh táo, anh nhìn Tiểu Lý phòng tổng hợp sắp trụ không nổi rồi, trong lòng ý thức được mình là cấp trên, phải duy trì tỉnh táo. Ở khu vực an ninh không ai nói trước được như thế này, sáu con người đều say mèm nằm thành một đống, đúng là có chút ngốc nghếch. Vì thế dù mọi người có khuyên thế nào Diệp Quý An cũng kiềm chế không uống, chỉ cụng ly.

Nào biết như thế chỉ làm Lương Tiêu uống càng nhiều hơn, thằng nhóc này ngốc thật, tự mình giải quyết không xong còn muốn giúp mình cản rượu, một ly lại một ly: “Đưa em!” Chỉ nói hai từ này.

“Hầy, lát nữa anh có phải cõng cậu về không?” Diệp Quý An nói đùa.

Lương Tiêu lắc đầu, chỉ ngoan ngoãn cười.

Lão Trần nhận thua, tạm thời rời cuộc chơi, Diệp Quý An không thấy lão đi về hướng phòng vệ sinh, nghĩ rằng lão uống nhiều bực dọc, muốn ra ngoài hít gió. Nào biết hơn hai mươi phút sau, vẫn không thấy tung tích lão đâu, gọi điện thì phát hiện điện thoại của lão vẫn để ở trên bàn.

Diệp Quý An trong lòng trầm ngâm, anh lo lão Trần chọc phải một nhóm say rượu bên ngoài, ví dụ như giẫm phải ai đấy, bị đè xuống đất đánh. Hoặc là say mèm ngã ngửa ra đất rồi cũng nên. Nhớ lại tin tức vài năm trước có thanh niên Nga say ngất nằm ngoài đường bị đông chết, Diệp Quý An lại lo lắng không thôi. Nghĩ như vậy anh liền đánh thức Tiểu Lý và cô bé phiên dịch say rượu ngủ gà ngủ gật trên bàn dậy, giao cho bọn họ ở lại giữ đồ, còn mình thì khoác áo khoác chạy ra khỏi cửa tìm người.

Diệp Quý An cuối cùng cũng tìm thấy người ở một con hẻm tốt phía sau quán rượu. Lão Trần nằm im như chết, bị người ta mắc ở đầu hẻm, bảy tám người vây quanh lão hút thuốc, là một đám thanh niên Nga. Người dẫn đầu có mái tóc vàng óng để dài đến vai, rất gầy, trời đổ tuyết vẫn chỉ mặc một cái áo phông và quần bò ống rách, đứng trong đám người cực kì chói mắt. Liếc xéo Diệp Quý An, gương mặt xinh đẹp của thanh niên tóc vàng không hiểu sao cứng đờ một lúc, ngoài ra không còn phản ứng gì khác, vẫn không quên gạt tàn thuốc đang hút lên mặt lão Trần.

“Đây là bạn của tôi.” Diệp Quý An đến gần hai bước, thử dùng tiếng anh nói chuyện với bọn họ: “Thả ông ấy ra trước, có gì từ từ nói chuyện.”

Có người quay mặt sang nhìn anh, nhưng thanh niên tóc vàng thờ ơ làm như không thấy, nhưng kẻ khác thấy vậy cũng không dám mở miệng.

“Điện thoại ở trong túi tôi, tôi sẽ ấn gọi cảnh sát!” Quả là mạo hiểm, Diệp Quý An không xác định được hiệu quả sẽ là uy hiếp hay kích động, “Bắt cóc người nước ngoài rất phiền phức, các người chắc cũng biết.”

Vừa dứt lời, thanh niên tóc vàng đã bật cười, quay lưng về phía anh, Diệp Quý An nhìn gã cười đến sống lưng rung bần bật, cũng không thấy gã có hành động gì tiếp theo.

Bọn này đang diễn trò hề gì vậy, anh phiền muốn chết, còn một ngày nữa là được về nước, vào phút cuối cùng không cẩn thận lại phát sinh loại việc này, bốn người say mèm kia cũng không nhờ vả được. Ở tại đây gọi cảnh sát? Trước mặt năm sáu thanh niên hung hăng như thổ phỉ này? Mình cũng quá phách lối rồi.

Anh đang phát sầu không biết tiếp theo nên làm gì, bỗng nghe sau lưng có tiếng bước chân, lún trong tuyết cũng cảm thấy vội vã khẩn trương. Lương Tiêu không những có thể đứng vững, cậu ta còn chạy qua đây, đến cả áo khoác cũng không mặc, cứ thế đứng bên cạnh Diệp Quý An, híp mắt hai giây, “Roman.”

Cậu gấp gáp thở, dùng tiếng Anh nói: “Cậu vẫn còn muốn ngồi tù hả?”

Nghe thấy thế, thanh niên tóc vàng rốt cuộc cũng quay người lại, Diệp Quý An nhìn thấy đôi mắt chỉ dã thú mới có kia, hốc mắt đỏ bừng giờ phút này đang chuyển lực chú ý lên người Lương Tiêu.
Bình Luận (0)
Comment