Ngày 17 tháng 6.
Sáng sớm, Kiều Tang cùng mẹ đi đến trường Trung học Cơ sở Danh Bồi.
Địa điểm thi Trung học Phổ thông được chia theo quận, các học sinh đi thi sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên đến địa điểm thi của từng trường.
Kiều Tang được chia đến lớp 1-7 trường Trung học Cơ sở Danh Bồi.
“Đã mang thẻ dự thi chưa?”
“Mang rồi.”
“Bút đã mang hết chưa?”
“Mang rồi.”
“Lúc thi cái nào biết thì làm trước, không biết thì để lại nghe chưa?”
“Vâng.”
“Con vào đi, thi xong mẹ sẽ quay lại đón con.” Mẹ cô dịu dàng nói.
Từ sau khi mất chữ kỹ Tiêm Tiêm Hùng, đây là lần đầu tiên mà mẹ cô dịu dàng như vậy, Kiều Tang cảm thấy không quen.
“Mẹ…”
Mẹ cô dịu dàng nói: “Sao thế?”
“Bây giờ vẫn chưa được vào.” Kiều Tang bất lực nói.
Nếu có thể thì cô muốn sửa cái thói quen lần nào đi đâu cũng đến sớm nửa ngày.
Mẹ cô: “…”
…
Mỗi lớp không chỉ có hai giám thị canh thi, mà còn có cả hai thú sủng.
Kiều Tang yên lặng ngồi ở dãy 5 bàn 6
Một con thú sủng thuộc loài chuột màu xanh tím, lần lượt đến chạm vào người của các thí sinh, những chiếc râu của nó mọc ở trên trán, dài khoảng 7-8cm, nhìn giống một chiếc anten.
Kiều Tang là một người học dốt, dạo gần đây có chút tiến bộ đã nhận ra thú sủng này có tên là Tử Ngõa Thử.
Tử Ngõa Thử, thú sủng hệ Điện.
Nó có khả năng thông qua chiếc râu trên trán để nhận biết xung quanh có thiết bị điện tử hay không.
Một đám Tử Ngõa Thử chạm vào từng người, khi nó chạm vào một thí sinh ngồi dãy 3 bàn 3 thì bỗng có một tia điện màu tím phát ra.
“Ối!”
Thí sinh ở dãy 3 bàn 3 không chịu nổi, kêu lên một tiếng, tay phải đang cầm bút không thể cầm được nữa, lăn trên bàn.
Cường độ của dòng điện này rất thấp, không gây ảnh hưởng gì, chỉ là tay của thí sinh bị tê một chút.
“Chít chít.”
Tử Ngõa Thử kêu lên, chỉ vào thí sinh ngồi dãy 3 bàn 3.
“Lấy ra.” Cô giáo đang ngồi trên bục giảng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tử Ngõa Thử nói.
Mặt thí sinh kia trắng bệch, mím chặt môi, không động đậy.
“Tôi lặp lại lần nữa, lấy ra đây.” Cô giáo lại nói.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người và ánh mắt áp bức của cô giáo, thí sinh đã vén tóc lấy ra một sản phẩm điện tử nhỏ bằng cục pin cúc áo.
Loại sản phẩm này cũng không hiếm gặp, có thể truyền tin đến cho bạn bè, đề trắc nghiệm nên chọn đáp án nào ở một khoảng cách khá xa, những câu hỏi tự luận thì không có cách nào.
Bởi vì chỉ có thú sủng hệ Siêu Năng Lực mới có khả năng truyền tin này.
Chứng minh rằng cậu ta có một đồng bọn là thú sủng hệ Siêu Năng Lực có thể xem được bài thi.
Dĩ nhiên là tên đồng bọn này không phải học sinh dự thi.
“Kết quả thi của em bị hủy bỏ.” Cô giáo không hề hạ thủ lưu tình, tịch thu thiết bị rồi cầm cả bài thi của cậu ta đi.
Đến lúc học sinh kia suy sụp, lau nước mắt, cô giáo ở trên bục giảng nói: “Bây giờ còn thiết bị điện tử nào thì nhanh chóng lấy ra đây, đừng cầu may, Tử Ngõa Thử mà tìm thấy thì kết quả của các em đều sẽ bị hủy hết.”
Không ai nói một lời nào.
May mà lúc Tử Ngoã Thử đi kiểm tra cũng không có gì bất thường nữa.
Khi thí sinh đang ghi bài, một thú sủng như con mắt đã phân thân thành 5,6 con và lơ lửng ở những nơi khác nhau.
Thú sủng này được gọi là Giám Giám Nhãn, hình ảnh mà các phân thân đã thấy đều được chia sẻ với bản thể.
Yên lặng theo dõi toàn bộ phòng thi.
Thú sủng được xem như là một giám thị, không chỉ trong kì thi Trung học Phổ thông mà ngay cả kỳ thi vào đại học cũng có thể thấy bóng dáng của nó.
Nhưng canh thi đại học thì quy mô lớn hơn khoảng 10 con.
Kiều Tang đang tập trung làm bài đột nhiên có một con Giám Giám Nhãn đến gần tay đang viết của cô.
Tay đang viết của Kiều Tang khẽ run lên.
Con ngươi hình xoắn ốc không ngừng nhìn vào bài kiểm tra của cô rồi lại quay sang nhìn cô.
5 giây sau thấy không có gì khác thường xảy ra nên Giám Giám Nhãn đã rời đi.
Kiều Tang cho rằng, để đậu kỳ thi Trung học Phổ thông không những phải kiểm tra về kiến thức mà còn kiểm tra cả tâm lý nữa.
Thử hỏi xem lúc người ta đang tập trung làm bài mà tự nhiên có một con thú sủng như con mắt đến nhìn chằm chằm thì có bị dọa không?
Mấy đáp án vừa nghĩ ra đã bốc hơi hết sạch rồi!
May là qua hai ngày thi, Kiều Tang đã cũng đã quen, cho dù có xuất hiện hai con Giám Giám Nhãn cùng một lúc thì cô cũng có thể bình tĩnh làm xong bài.
Ngày 19 tháng 6.
Một ngày sau kì thi lý thuyết trung học phổ thông.
Sau khi thi xong môn cuối cùng, Kiều Tang vừa về nhà đã lăn lên giường ngủ.
Tinh thần cô trong khoảng thời gian này luôn ở trong trạng thái căng thẳng, sau khi kì thi Trung học Phổ thông kết thúc thì chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Cô ngủ một mạch đến 7 giờ 2 phút tối.
Kiều Tang ngủ dậy thì đầu óc trở nên minh mẫn hơn nhiều, những lần trước tỉnh dậy thì đều không được như thế này.
Kiều Tang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời cũng đã tối, nhưng dưới ánh trăng và những ánh đèn của thành phố thì vẫn có hơi sáng.
Đèn trong phòng tối đen, nhìn kẽ hở của cánh cửa cũng có thể thấy phòng khách cũng tối, mọi thứ đều yên tĩnh, Hỏa Nha Cẩu cũng không ở bên cạnh.
Cảm thấy có hơi buồn tẻ, Kiều Tang đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.
Bây giờ ở dưới lầu đang có rất nhiều người, trẻ con đang chơi đùa ầm ĩ, các cặp đôi, các ông bà cụ đang hóng mát.
Vừa nhìn Kiều Tang đã nhận ra ba hình bóng quen thuộc đang ở dưới đó.
Là mẹ cô, Hỏa Nha Cẩu và Bàn Gia Cưu.
Lặng lẽ nhìn 3 phút, Kiều Tang thấy đói bụng…
Cô nhớ trước khi ngủ đã nói với mẹ là sẽ cùng đi ăn với đám người Phương Tư Tư.
Ở dưới lầu.
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu vừa nhìn thấy Kiều Tang thì vui vẻ kêu một tiếng, nhào vào lòng cô.
Hỏa Nhau Cẩu vẫn còn đang đeo chiếc vòng tạ nặng 15kg, tay Kiều Tang hạ xuống, đón nó một cách vững vàng.
“Mẹ, con ra ngoài đây.” Kiều Tang nói.
“Ừm.” Mẹ cô gật đầu nói.
Trước khi ngủ Kiều Tang đã nói với mẹ về chuyện sẽ ra ngoài ăn cùng Phương Tư Tư, vậy nên mẹ cô cũng không hỏi gì nhiều.
…
20 phút sau.
Kiều Tang ôm Hỏa Nha Cẩu đi đến quán lẩu đã hẹn.
“Ôi vãi!”
“Hỏa Nha Cẩu!”
Hai tiếng cảm thán vang lên từ bàn số 27.
Không chỉ có Phương Tư Tư hẹn với Kiều Tang mà còn có cả Lã Tư Nhã.
“Vậy mà cậu lại lập khế ước với Hỏa Nha Cẩu!” Lã Tư Nhã kinh sợ nói.
“Kiều Tang, cậu không tốt chút nào, đến bây giờ mới cho bọn tớ xem Hỏa Nha Cẩu.” Phương Tư Tư nói.
Cô ấy nhìn Hỏa Nha Cẩu ngoan ngoãn, muốn sờ nhưng lại không dám sờ.
Có lẽ đây là lần đầu cô ấy thấy thú sủng hệ Hỏa…
Kiều Tang ăn xiên thịt hỏi: “Hình như Tư Nhã đã biết tớ thức tỉnh từ trước rồi nhỉ?”
Người bình thường khi thấy bạn học ôm Hỏa Nha Cẩu có lẽ sẽ hỏi đối phương tại sao lại ôm Hỏa Nha Cẩu chứ không phải nói: “Vậy mà cậu lại lại lập khế ước với Hỏa Nha Cẩu!”.
Phương Tư Tư im lặng trong nháy mắt.
Còn Lã Tư Nhã thì đưa mắt nhìn Phương Tư Tư rồi trực tiếp bán đứng nói: “Chủ nhật hai tuần trước Phương Tư Tư đã nói cho tớ.”
Quả nhiên…
Kiều Tang không ngạc nhiên lắm, cô sớm đã nghĩ đến rồi.
Chuyện về tóc của chủ nhiệm lớp Phương Tư Tư đã nói với một đống người, thay vì hy vọng cô ấy giữ bí mất cho thì hy vọng là Hỏa Nha Cẩu có thể leo cây còn hơn.