Nói đến đây, những kẻ khác cùng quỳ trên mặt đất cũng thi nhau ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa tranh nhau kêu oan, rằng mình cũng bị Tô thị gài bẫy, bị Giang Liêm ép buộc đến mức hồ đồ, lạc lối.
Chỉ còn duy nhất kẻ đứng lặng ở góc xa kia, vẫn không nói một lời, như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến hắn chút nào.
Giang Chẩn không thèm để tâm đ ến những tiếng khóc than kêu oan hỗn loạn kia, chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông vẫn đứng im lặng ở góc xa, khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng cười khẽ:
“Giang Liêm — ngươi còn gì để nói nữa không?”
Giang Liêm cũng bật ra một tiếng cười khinh khỉnh, ngẩng đầu lên, dùng con mắt phải duy nhất còn nhìn được để trừng trừng nhìn Giang Chẩn, giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy căm hận:
“Còn gì để nói?
Nếu không phải năm xưa phụ hoàng hồ đồ, bỏ mặc bản vương — đường đường là trưởng tử
Mà cứ nhất quyết truyền ngôi cho một thằng nhóc còn hôi sữa như ngươi,
Thì bản vương… làm sao lại có kết cục ngày hôm nay!”
Nói đến đây, hắn đột nhiên rống lên một tiếng dữ dội, cả đại điện đều rung chuyển:
“Giang Chẩn!
Ta rơi vào bước đường cùng như hôm nay — Tất cả là tại ngươi!
Đều là do ngươi hại ta!!”
34.
Giang Chẩn hít sâu một hơi, chậm rãi ngả người tựa vào long ỷ.
Một lúc lâu sau, chàng nặng nề đặt ngọc tỷ xuống, giọng trầm xuống, hỏi:
“Giang Liêm.
Trẫm nghe nói, khi Hiền Vương phi còn sống, nàng đã phải chịu nhiều khổ cực trong phủ ngươi.
Nay nàng c.h.ế.t dưới hồ sen trong phủ, ngươi có… một chút nào đau lòng không?
Có… một chút nào áy náy không?”
Giang Liêm nghe xong, ngửa đầu cười lớn hai tiếng, cười xong thì lạnh lùng trả lời, giọng đầy căm hận:
“Đau lòng? Áy náy?
Bản vương thì thấy — cuối cùng cũng g.i.ế.c được con đàn bà vô dụng ấy, chính là chuyện duy nhất khiến bản vương thấy đáng giá trong đời này.”
“Một đứa con gái quê mùa, dơ bẩn, không biết điều, không biết xấu hổ.
Chỉ nhìn thôi là bản vương đã buồn nôn.
Phụ hoàng gả ả cho ta, chẳng qua là muốn trừng phạt bản vương!”
“Cưới Văn Thanh Giản, là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời bản vương!
Nàng và phụ thân nàng, Văn Thắng, chẳng qua chỉ là một lũ hèn mọn rác rưởi.
Giết c.h.ế.t một con kiến hôi vướng víu, ngứa mắt thì có gì mà phải đau lòng? Có gì mà phải thấy tội lỗi?”
Phía sau bình phong, ta gắt gao bịt chặt miệng mình, tay thì bấu chặt mu bàn tay, đến mức m.á.u gần như rịn ra.
Chỉ có làm thế, ta mới có thể miễn cưỡng kìm nén lửa giận trong lồ ng ngực.
Không để cho mình lao ra ngoài bóp c.h.ế.t tên súc sinh đội lốt người kia.
Giang Chẩn nghe xong lời đó, vẻ mặt không hề nổi giận, chỉ khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
“Nghe được câu trả lời này,
Trẫm với chuyện xử trí ngươi tiếp theo… cũng không còn gì phải do dự nữa rồi.”
Nói xong, Giang Chẩn đứng dậy khỏi long ỷ, hai tay chắp sau lưng, bước chậm rãi đến bên bậc thềm ngọc thạch, rồi từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Giang Liêm, giọng bình tĩnh mà vô cùng sắc lạnh:
“Còn nhớ năm xưa — Trẫm mười một, ngươi mười ba.
Lúc đó, Thiếu phó từng dạy cả hai chúng ta viết sách luận.
Trẫm nhớ rõ, bài đầu tiên của ngươi viết rất tệ, không được Thiếu phó khen lấy một câu.”
Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Ngươi tự thấy đó là nỗi nhục, từ đó về sau liền coi thường sách luận,
Chỉ chăm chăm đắm mình trong văn từ hoa mỹ,
Viết toàn lời lẽ diễm lệ, rồi còn giao cho người khác đem đi khắp nơi truyền tụng.”
“Một bước biến mình thành cái gọi là tài tử nổi danh khắp Trường An.”
“Giang Liêm, giờ trẫm hỏi lại ngươi một câu —
Ngươi, đã biết viết sách luận chưa?”
Giang Liêm rõ ràng không ngờ Giang Chẩn sẽ hỏi điều đó, nét mặt thoáng biến sắc, tựa hồ đúng vào chỗ đau trong lòng hắn.
Hắn lùi lại một bước, môi run bần bật, cuối cùng lại gào lên phản bác:
“Ngươi từ nhỏ đã là một kẻ tầm thường dung tục, sao hiểu nổi sự tinh tế của thi văn từ chương!
Ngươi thua ta ở thơ phú, luôn luôn đố kỵ với tài danh của ta!”
“Với tài hoa của bản vương,
Cần gì phải học sách luận? Cần gì phải lấy lòng Thiếu phó?”
“Ngươi sao xứng mà so sánh với bản vương?!”
Lời Giang Liêm vừa dứt, không biết có phải ta nghe nhầm, mà trong đám quần thần lại vang lên vài tiếng cười khẽ đầy chế giễu.
Giang Liêm lập tức nổi giận, sải chân bước lên phía trước, nhưng lại trượt chân té nhào xuống nền điện, ngã rất nặng.
Cú ngã ấy khiến những tiếng cười càng rõ rệt hơn, lan khắp chính điện.
“Các ngươi… các ngươi là một lũ nịnh thần ngu muội!
Toàn là chó săn!
Đều là vì ganh tỵ với bản vương nên mới—!”
Giang Liêm cố ngẩng đầu dậy, mắng loạn lên trong cơn giận dữ, khuôn mặt vốn đã chẳng còn nguyên vẹn, giờ lại vặn vẹo khủng khiếp, trông chẳng khác gì quỷ dữ từ địa ngục trồi lên.
Thế nhưng Giang Chẩn từ đầu tới cuối không hề nở một nụ cười, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào hắn, nói bằng giọng thản nhiên như đang giảng đạo lý:
“Trẫm đến giờ vẫn không hiểu.
Vì sao chỉ vì một bài sách luận đầu tiên không tốt, ngươi lại từ đó khinh thường sách luận?”
“Bài đầu của trẫm còn không bằng ngươi,
Viết ra chẳng khác gì giấy lộn.
Nhưng trẫm vẫn viết bài thứ hai, rồi bài thứ ba.
Cuối cùng thì cũng có ngày viết được bài ra hồn.”
“Ngươi vừa nãy nói, thơ phú của trẫm không bằng ngươi thì coi như đúng đi.
Vậy ngươi nói thử xem, ngoài thơ phú ra, ngươi còn hơn trẫm ở điểm nào?”
“Ngươi cái gì không giỏi thì bỏ,
Cứ thế dần dần vứt bỏ hết thảy,
Từ khoảnh khắc ngươi vứt sách luận xuống, ngươi đã không còn tư cách tranh đoạt thiên hạ cùng trẫm nữa rồi.”
Giang Liêm gào lên, giọng khản đặc:
“Đó là vì phụ hoàng thiên vị ngươi!
Bản vương có gì kém ngươi?
Nếu không vì phụ hoàng thiên vị, sao đến lượt tên vô dụng như ngươi đăng cơ xưng đế?!”
Lời nói này vừa vang lên, tiếng cười trong triều đình càng lớn hơn, không còn che giấu nữa.
Ta đứng sau bình phong, một lần nữa phải bịt chặt miệng mình, vì sợ mình không nhịn nổi mà chửi mắng thành tiếng.
Thế gian này, còn có ai mặt dày hơn Giang Liêm sao?
Không biết tiến, không biết sửa, không thành tài lại đổ lỗi cho tiên đế không biết nhìn người, thiên vị Giang Chẩn?
Chuyện nực cười đến thế, thật chỉ có thể sinh ra từ một kẻ bại tướng như hắn mà thôi.