Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ

Chương 42

Đang nghĩ tới đây, trong đám triều thần cũng có một người bước ra, chắp tay tâu với Giang Chẩn:

 

“Khởi bẩm bệ hạ,

Nghe lời Hiền Vương vừa rồi, chỉ thấy là do bệ hạ quá xuất chúng, mới khiến hắn không với tới được ngôi vị đế vương.”

 

“Theo ý của vi thần, Hiền Vương là kẻ ngoan cố ngu muội, không thể giáo huấn.

Mong bệ hạ sớm ban xử phạt.

Đêm đã khuya, Bệ hạ cũng nên giữ gìn long thể, sớm hồi cung nghỉ ngơi.”

 

Quả là một người ngay thẳng, không thể chịu nổi bộ dạng mặt dày của Giang Liêm, nên mở lời thúc giục bệ hạ về nghỉ sớm.

 

Giang Chẩn gật đầu nhẹ, ra hiệu cho thị vệ đưa đám tội nhân lui xuống.

Những kẻ quỳ dưới đất vừa nghe liền biến sắc, hốt hoảng quỳ rạp xuống cầu xin tha tội, chỉ duy nhất Giang Liêm là vẫn đứng yên mặc cho người lôi đi, vẻ mặt như không có vấn đề gì.

 

Ngay khi cả bọn sắp bước ra khỏi điện, Giang Chẩn đột ngột quát lớn:

“Khoan đã!”

 

Tất cả đều dừng bước ngay tại cửa điện, đồng loạt quay đầu.

Giang Chẩn từ từ trở lại long ỷ, ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng, hỏi Giang Liêm:

 

“Về chuyện trắc phi của ngươi, ngươi không có gì muốn nói sao?”

 

Giang Liêm nghe xong, bỗng nhiên cúi đầu cười thầm 1 lúc, rồi bật cười càng lúc càng lớn, như thể vừa nhớ lại chuyện gì buồn cười đến phát điên.

Một hồi lâu sau, hắn mới miễn cưỡng dừng cười, đảo mắt liếc qua những người xung quanh, sau đó lại nhìn thẳng Giang Chẩn.

 

“Các ngươi…

Chẳng phải đều rất muốn biết —

Đứa con trong bụng ả…

Rốt cuộc là của ai phải không?”

 

Vừa nói, Giang Liêm lại phá lên cười, tiếng cười khản đặc, chứa đầy giễu cợt và điên loạn.

Giang Liêm cười ngặt nghẽo một hồi rồi lắc đầu, giọng đầy châm chọc:

 

“Biết tại sao phụ thân của ả lại chịu để ả hạ mình làm trắc phi không?

Vì hồi nhỏ, ả từng bị thương trong lúc luyện múa.

Đại phu nói — cả đời này không thể sinh con.”

 

“Phụ thân ả biết chuyện, sợ con gái buồn khổ nên giấu nhẹm suốt bao năm.

Đến khi bản vương tới phủ Tô tướng cầu hôn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện tư tình với ả, Tô Tương đã cảm kích rơi nước mắt mà gật đầu đồng ý,

Còn hứa sẽ đưa theo vài tiểu thiếp xinh đẹp làm của hồi môn, để sau này, nếu có con thì sẽ chọn một đứa mà nhận làm con nàng.”

 

Nói xong, Giang Liêm lại cười điên dại thêm trận nữa, cười đến mức cả người khụy xuống đất, quỳ thẳng tại chỗ. 

 

“Nhưng mà… ha ha…

Tiểu thiếp vừa mới có thai, đã bị ả g.i.ế.c chết!

Thật ngu, ngu đến nực cười — Nhưng dễ sai khiến đến kỳ lạ.

Chỉ cần bản vương ra lệnh,

Không cần biết là ai — ả đều có thể dụ xuống vũng bùn.

Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cũng không uổng công bản vương mấy năm qua tốn tâm tư.

Nếu không có ả, ta lấy đâu ra lắm đồng bọn xuống suối vàng cùng thế này!”

 

Hắn vừa nói xong, mấy người quỳ cạnh hắn đều c.h.ế.t lặng, ánh mắt trừng lớn đầy kinh hoàng.

 

Ngay sau đó — như bừng tỉnh khỏi cơn mê — tất cả đồng loạt vùng khỏi tay thị vệ, lao đến đ.ấ.m đá Giang Liêm túi bụi, vừa đánh vừa gào lên chửi rủa.

 

Giang Liêm vốn đã bị thương nặng, giờ lại bị loạn cước giáng lên người, m.á.u miệng phun ra, ngất lịm tại chỗ, không còn động đậy.

 

Thị vệ phải phải một phen vất vả, mới kéo được đám người kia ra, rồi lôi hết ra khỏi chính điện.

 

Còn ta, đứng sau bình phong, chỉ thấy toàn thân dần trở nên mềm nhũn, từng đợt choáng váng vô lực ập tới.

Hai chân bủn rủn, ta không kịp giữ thăng bằng, chỉ đành buông người ngồi sụp xuống đất.

 

35.

Không biết đã qua bao lâu, triều thần đều đã lui cả, Giang Chẩn mới xuất hiện sau bình phong. 

Vừa nhìn thấy chàng, ta liền không kìm được mà nhào vào lòng chàng.

 

Giang Chẩn vừa dỗ dành ta, vừa bế bổng ta lên, ôm thẳng một đường trở về tẩm điện.

 

Ta thu mình trong vòng tay của chàng, cả người không ngừng run rẩy, khẽ hỏi:

“Trong phủ Hiền Vương, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật, bao nhiêu nhơ nhuốc, bao nhiêu chuyện khiến người ta ghê tởm đến vậy?”

 

Giang Chẩn ôm chặt lấy ta, dịu giọng nói:

 

“Tất cả đều đã qua rồi,

Giờ đều là chuyện cũ.

Đêm nay, nàng cũng đã tận mắt thấy được mặt tối nhất trong lòng người.

Những thứ này là vực sâu không đáy.

Giờ nàng đã biết nó đáng sợ thế nào,

Vậy thì về sau, đừng bao giờ tự mình đối diện với nó nữa.”

 

“Trẫm sẽ luôn đứng trước mặt nàng,

Không để nàng bị những điều kinh hoàng đó dày vò thêm lần nào nữa.”

 

Nhưng ta vẫn không sao ngừng run rẩy. 

May mắn thay, năm đó Giang Liêm chỉ hành hạ thân thể ta, chứ không thèm đem những toan tính đen tối, ti tiện này trút lên một kẻ vô dụng như ta.

Bằng không… ta thực sự không dám tưởng tượng, nếu đến một ngày những bức màn đen đó bị vạch trần, ta sẽ đau đớn, điên dại đến mức nào.

 

Nghĩ đến Tô Uyển Mị mà xem.

Ả nhất định không ngờ được rằng — mình hại bao nhiêu người, bày bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu, thậm chí dùng thân thể vì Giang Liêm, chỉ để nắm thóp quan lại triều đình…

 

Nhưng độc nhất, vẫn là mưu kế mà Giang Liêm dùng lên chính ả.

Ngay từ ván cờ mở đầu, hắn đã biết Tô Uyển Mị không thể sinh con, mà Tô tướng phủ cũng chưa từng mong ả trở thành hoàng hậu.

 

Một đêm hoan lạc ở Vũ Hoa Các, đổi lại là cả một con đường không lối về.

Không biết khi ấy, trong khoảnh khắc tim đập rộn ràng, Tô Uyển Mị si mê Giang Liêm đến mê muội, có từng nghĩ rằng chính mình đã là con cá tự nguyện mắc câu?

 

Đêm đó, ta ngủ vô cùng bất an.

Hễ vừa chợp mắt là ác mộng nối tiếp ác mộng.

Toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

Cả một đêm dài, ta giật mình tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần.

 

Mỗi lần ta bị ác mộng đánh thức, anh mắt Giang Chẩn nhìn ta, giống như có kẻ đang rạch từng nhát d.a.o vào tim chàng vậy.

Chàng ôm chặt ta trong lòng, không ngừng dỗ dành, thậm chí còn hối hận:

 

“Sao hôm nay trẫm lại đưa nàng vào đại điện, để nàng phải nghe thấy những chuyện như vậy…”

 

Cuối cùng, ta cũng mở lời — Không phải để cầu xin tha cho Tô Uyển Mị, mà là để ả c.h.ế.t nhưng phải hiểu rõ sự việc.”

 

Còn về kết cục của ả và Giang Liêm,

Ta giao hết cho Giang Chẩn xử trí.

Bởi ta nghĩ — Chỉ riêng sự thật ấy thôi, đã là nỗi dày vò tàn nhẫn nhất dành cho Tô Uyển Mị rồi.

 

Ta từng nghe người xưa nói:

Nếu một người c.h.ế.t không minh bạch,

Sau khi c.h.ế.t sẽ hóa thành lệ quỷ lảng vảng nhân gian.

Ít nhất, ta không muốn để Tô Uyển Mị mang theo oán hận mà vĩnh viễn không thể siêu thoát.

 

Còn ta —

Cũng không thể vì cố chấp làm người lương thiện, mà để thù hận nuốt chửng lấy bản thân mình.

Ta vẫn muốn được làm Văn Thanh Giản như xưa,

Người sẽ cùng Giang Chẩn đi đến tận cuối cuộc đời.

 

Giang Chẩn lập tức đồng ý,

Rồi ôm chặt ta vào lòng, liên tục vỗ về an ủi.

Lần này, ta cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật sâu.

Bình Luận (0)
Comment