Ngự Tứ Lương Y

Chương 163

Editor: Vện

Nguyên Vương tái mặt, lắc đầu liên hồi, “Không thể, chuyện này không có khả năng!”

Vương phi trong xe cũng nghe tin báo của Tào Thụy, lập tức xốc màn, mặc kệ nha hoàn, suýt ngã khỏi xe, chạy đến kéo áo Nguyên Vương.

“Ta đã sớm nói, ta đã sớm nói rồi, tại sao ngươi có thể bắt Cảnh Tu đi cứu nữ nhân kia và con nàng! Y mới là trưởng tử của ngươi mà! Sao ngươi bắt y đi đổi mạng cho nữ nhân hèn mọn cùng thứ tử hả!” Vương phi run rẩy, quát to.

Nguyên Vương chỉ lắc đầu, “Không thể nào, nghiệt tử kia xưa nay giảo hoạt nên bản vương mới để y đơn độc đuổi theo, sao y có thể khiến mình gặp nguy hiểm chứ!”

Tất cả nhìn hắn chằm chặp, có lo lắng, có hoang mang và nhiều cảm xúc không thể thốt bằng lời. Hắn mơ hồ cảm giác được trong tay Tạ Cảnh Tu không chỉ có mỗi quân đội của phủ Nguyên Vương. Những hiểm cảnh ngày trước, y đều có thể chuyển nguy thành an, còn biến chuyện nhỏ hóa không. Hắn từng dò hỏi, cũng từng điều tra, nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết gì.

Vậy nên Nguyên Vương mới khẳng định Tạ Cảnh Tu không hề đơn giản. Nhưng y vẫn luôn che mưa chắn gió cho Vương phủ, Nguyên Vương cũng không muốn hoạch họe.

Gia tộc lớn nào cũng có sản nghiệp ở ngoài, con trai mình có năng lực như vậy, hắn yên tâm có thừa. Bởi vậy cứ thỏa sức cưng nhiều con trai nhỏ, cũng chưa từng có ý định làm lung lay địa vị Thế tử, hắn biết ai mới là người thích hợp nhất để kế thừa Vương phủ.

Đinh trắc phi và Tạ Cảnh Lâm bị truy sát, hắn để Tạ Cảnh Tu đi cứu vì biết chắc y nhất định còn thủ đoạn khác. Nếu đổi thành người khác đi cứu Cảnh Lâm sẽ phân tán binh lực bảo vệ Vương phi và lão Vương gia, còn ai khiến người ta không nhìn ra được thực lực như Tạ Cảnh Tu

Không ngờ, kết quả là một đi không trở lại.

“Không chừng có gian trá…” Nguyên Vương nghiến răng nói, như vừa an ủi thê tử, vừa giải thích cho bản thân.

“Ta đánh chết ngươi, cái thằng bất hiếu chẳng ra gì!” Nguyên lão Vương gia giơ gậy nện lên đầu Nguyên Vương, “Y là con trai ngươi, không phải thuộc hạ, không phải kẻ thù của ngươi! Còn không mau phái người đi tìm!”

Nguyên Vương không dám né, đứng đó ăn mấy gậy.

Nguyên lão Vương gia lại đến trước mặt Đinh trắc phi và Tạ Cảnh Lâm, mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn hai mẹ con, “Cảnh Tu đuổi theo các ngươi, rốt cuộc y xảy ra chuyện gì, mau khai báo rõ ràng cho ta! Không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào!”

Đinh trắc phi sợ hãi lùi về phía sau, Tạ Cảnh Lâm ôm bả vai bị thương, sắc mặt tái mét gật đầu, rành mạch kể lại chuyện vừa nãy.

Xảy ra chuyện như vầy, hành trình đến chùa Hộ Quốc dĩ nhiên không thể tiếp tục.

Tiêu Ngự chẩn bệnh trong Quảng An đường, mí mắt giật không ngừng. Tuy hắn không mê tín nhưng cũng bị làm cho rối trí.

Xế chiều, Lão Ngũ và Lão Thất chạy về Quảng An đường, mang theo tin tức như sấm sét giữa trời quang.

“Các ngươi nói gì! Thế tử mất tích!” Tiêu Ngự đứng bật dậy, gạt bệnh án rơi xuống đất.

Lão Ngũ cau mày, gật đầu nói, “Bọn ta hộ tống đoàn người lão Vương gia và Nguyên Vương đến chùa Hộ Quốc, giữa đường gặp thích khách, ngựa của Đinh trắc phi trở chứng, Nguyên Vương lệnh cho Thế tử đi yểm trợ Đinh trắc phi và Nhị thiếu gia. Đến bây giờ… vẫn không tìm được Thế tử.”

Lão Thất bổ sung, “Chiếu theo dấu vết trong rừng, có ít nhất hơn trăm tên thích khách truy sát Thế tử và Lão Lục.”

Lão Ngũ quắc mắt liếc Lão Thất, trách hắn báo cáo quá rõ ràng. Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Ngự lập tức tối sầm.

Lão Thất thấp giọng nói, “Thế tử đã nói, không được giấu diếm Thế tử phi bất cứ chuyện gì.”

Tiêu Ngự nghe Lão Thất nói thế, nhớ lại câu Tạ Cảnh Tu đã nói với hắn trước lúc đi, chỉ cần tin tưởng y là được…

Nhưng bây giờ người không thể gặp, có tin tưởng đi nữa cũng biết làm sao để yên tâm!

“Lập tức cho người đi tìm y!” Tiêu Ngự nóng giận.

Lão Ngũ, “Thế tử phi đừng vội, Vương gia đã phái thị vệ đi tìm, bọn ta cũng đang tìm. Thế tử ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không sao đâu.”

Tiêu Ngự đâu còn nghe lọt mấy câu an ủi này nữa, suy nghĩ một lát, vội nói, “Ta muốn đến phủ Nguyên Vương một chuyến!”

Tần Cánh nhặt bệnh án rơi dưới đất lên, lúc đứng dậy đã thấy Tiêu Ngự kéo Lão Ngũ và Lão Thất lao ra cửa.

Ba người phóng ngựa xuyên qua phố xá sầm uất, chưa đến nửa khắc đã về đến Vương phủ.

Đám người Nguyên Vương đang ngồi trong sảnh chính, Vương phi cũng không về Di Nhiên cư.

Nàng có khúc mắc với phụ tử Nguyên Vương, náo loạn hết nửa đời người, nhưng chung quy vẫn là ruột rà, việc sống chết trước mắt, sao nàng có thể không nóng ruột nóng gan.

Tiêu Ngự xông thẳng vào sảnh, chẳng buồn thực hiện lễ nghi, hỏi ngay, “Có tin tức của Thế tử chưa!”

Nguyên Vương và Vương phi không ưa hắn, không thèm phản ứng, Nguyên Vương tức tối quay đi, Vương phi cúi đầu rơi lệ.

Nguyên lão Vương gia thở dài, vẫy tay bảo Tiêu Ngự đến cạnh ông.

“Đang phái người tìm, biết ngươi nóng lòng, ngươi cũng ở lại đây chờ tin đi.”

Tiêu Ngự thấy sắc trời đã tối, sao có thể ở lại được.

“Ta không ở đây chờ, ta đi tìm y!”

Nguyên Vương vỗ bàn, cả giận quát, “Ngươi thì có thể làm gì! Chỉ gây thêm phiền cho các thị vệ!”

Tiêu Ngự nhìn Nguyên Vương, nhớ là Lão Thất nói chính Nguyên Vương để Tạ thế tử đi cứu Đinh trắc phi và Tạ Cảnh Lâm. Y đường đường là Thế tử Vương phủ, Nguyên Vương lại sai y đi làm chuyện như vậy, rốt cuộc xem y là cái gì! Coi như Tạ Cảnh Lâm mới là đứa con Nguyên Vương thật lòng yêu thương, nhưng chẳng lẽ tính mạng trưởng tử không quan trọng

Hắn mới là người đáng kinh tởm nhất, lại còn bày đặt ra vẻ.

Biết rõ tình huống nguy cấp mà còn đẩy con mình vào hiểm cảnh, chỉ vì một nữ nhân lòng dạ xấu xa!

Tiêu Ngự nghĩ trong lòng, ruột gan như lửa đốt, lại cảm thấy đây có thể là Tạ Cảnh Tu xài tương kế tựu kế, quả thật dằn vặt không thôi.

Tiêu Ngự không thể ở lại phủ Nguyên Vương đợi tin, mang Lão Ngũ và Lão Thất chạy ra ngoại thành.

Nguyên lão Vương gia nhìn ba người rời đi, thẫn thờ thở dài một hơi, khom lưng hỏi Lão Cửu bên cạnh, “Chuyện này đúng là Thế tử không biết trước à”

Lão Cửu cung kính cúi đầu đáp, “Lão Vương gia, nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ ngươi, chuyện của Thế tử, thuộc hạ thực sự không biết.”

Nguyên lão Vương gia hít vào, không lên tiếng nữa.

Nếu tôn nhi của ông đã ra lệnh cho bọn họ thì không ai có thể đào tin tức từ họ. Dù là ông cũng không thể.

Thật ra, đâu chỉ có Nguyên Vương nghi ngờ thế lực của con trai, ngay cả Nguyên lão Vương gia cũng nghi đây là mưu kế của Tạ Cảnh Tu, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời chắc chắn, trái tim lơ lửng không cách nào hạ xuống được.

Bất luận thế nào, trong lòng ai cũng nhen nhóm một tia hy vọng.

Nguyên Vương tình nguyện tin đây là âm mưu quỷ kế của Tạ Cảnh Tu, chờ đến lúc y lại thờ ơ xuất hiện trước mặt, hắn chỉ cần mắng một tiếng “Nghiệt tử” là mọi chuyện sẽ qua.

Nhưng, hình như ông trời không muốn ban cho hắn cơ hội này.

Ba ngày sau, Tào Thụy báo cáo, nói là tìm được manh mối bên vách núi.

Một thi thể, một thi thể không thể nhận diện.

Loạn đao chém chết, rơi xuống từ trên cao, còn bị thú hoang cắn xé tan nát.

Mười mấy thị vệ trườn xuống vách núi, hợp lực chắp vá mới đem được thi thể hoàn chỉnh trở về.

Tấm áo xanh sẫm bằng chất liệu thượng đẳng đã bị máu đen vấy bẩn, chỉ còn hoa văn mây bay bằng chỉ bạc nơi góc áo lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Không hổ là tay nghề của tú nương giỏi nhất tú phường Giang Nam.

Vương phi nghe tin, một lời cũng không thốt ra được, tròng mắt trợn trắng ngã vật ra đất, một bầy người hầu hoảng hốt chạy đến đỡ nàng.

Nguyên Vương sắc mặt trắng bệch, suy sụp ngã vào ghế, hai mắt đầy tơ máu nhìn vào hư không, lẩm bẩm, “Chuyện này không có khả năng, không có khả năng…”

Nguyên lão Vương gia xanh mặt, đứng dậy ra khỏi phòng, đến nơi đặt thi thể.

Đinh trắc phi được Tạ Cảnh Lâm vội vã đỡ đến, quỳ cái rầm trước mặt Nguyên Vương, đôi mắt đã sưng húp chỉ còn thấy được một đường chỉ lại trào nước mắt.

“Vương gia, đều là lỗi của thiếp, là thiếp liên tụy Thế tử! Thiếp có chết muôn lần cũng không thể chuộc lỗi với Thế tử! Vương gia!”

Đinh trắc phi bi thương khóc lên khóc xuống, nhưng Nguyên Vương đang bấn loạn chẳng thèm nhìn nàng một cái.

Tạ Cảnh Lâm cũng quỳ xuống, yên lặng cúi đầu nhìn mặt đất.

Nguyên Vương không còn sức đi quan tâm Đinh trắc phi, lát sau phục hồi tinh thần, sai người đưa Vương phi về, đứng lên đi nhìn thi thể kia.

Người trong sảnh tản đi sạch sẽ, Đinh trắc phi lấy khăn chấm nước mắt, được Tạ Cảnh Lâm đỡ lên, thong thả về hậu viện.

Nàng khóc ròng rã ba ngày ba đêm, đôi mắt sưng húp không phải là giả.

Tạ Cảnh Lâm trầm mặc suốt đường, khi về viện tử, rốt cuộc không nhịn được hỏi, “Đại ca… chết thật rồi à”

Đinh trắc phi hứ một tiếng, vẻ mặt và con mắt sưng phù thật sự rất không hài hòa.

“Đương nhiên là thật, thật đến không thể thật hơn được nữa.” Nói xong không kiềm được, cười khẽ hai tiếng, ném khăn tay, “Đúng là không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế. Ta vốn tưởng tiểu tử kia gian xảo, rất khó đối phó, còn đặc biệt phái nhiều người như vậy. Lần này Vương gia đã giúp chúng ta một đại ân rồi.”

“Mẫu thân.” Tạ Cảnh Lâm nâng cao giọng, kinh ngạc nhìn vẻ mặt hiền từ của Đinh trắc phi, ngập ngừng một lúc, nói, “Ngươi mua thích khách từ giang hồ à Có khi nào để lại hậu hoạn, lỡ như bị phụ vương phát hiện…”

“Mẫu thân biết chừng mực, ngươi không cần để ý.” Đinh trắc phi mỉm cười, không giải thích nhiều hơn, quay vào phòng nghỉ ngơi.

Tạ Cảnh Lâm thả chậm bước chân, cuối cùng đứng ở giữa sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám.

Vì cứu bọn họ nên Đại ca mới rơi vào cái bẫy vụng về này…

Nếu đổi vị trí, nếu hắn đơn thân độc mã, liệu hắn có dám đi cứu Vương phi và Tạ Cảnh Tu không

Hắn sẽ không, nhất định là không.

Tạ Cảnh Lâm muốn lật đổ Đại ca, lập mưu nhiều năm, đến khi thành công lại không được hưng phấn như trong tưởng tượng.

Chỉ có phiền muộn vô bờ không biết từ đâu ra.

Tạ Cảnh Lâm cũng biết lúc Tạ Cảnh Tu còn nhỏ, Đinh trắc phi đã ám hại y mấy lần, nhưng y đều tránh được hết. Đến hắn còn biết, sao Tạ Cảnh Tu lại không biết

Nhưng những năm gần đây, Tạ Cảnh Tu dù ngoài mặt thản nhiên, trên thực tế, y đang gánh vác cả phủ Nguyên Vương. Nếu không nhờ y, trông vào Nguyên Vương tối ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt chắc Vương phủ đã sớm bị hoàng thất xâu xé không còn một mảnh.

Y chưa bao giờ trả thù những gì Đinh trắc phi đã làm với y. Là khinh thường, hay không nghĩ đến Tạ Cảnh Lâm chưa từng suy nghĩ kỹ càng về Đại ca, lúc này ngẫm lại, càng thấy mờ mịt.

Thật buồn cười, Nguyên Vương vẫn luôn tưởng thê thiếp của mình dù không vừa mắt nhưng cũng không đấu đá nhau. Nam nhân luôn quen thói coi thường nữ nhân, luôn xem các nàng như con nít ngây ngô, hết ăn rồi ngủ, nào biết dã tâm và khao khát quyền lực của nữ nhân tuyệt đối không thua kém nam nhân. Tạ Cảnh Lâm lớn lên bên cạnh Đinh trắc phi, vậy nên hắn hiểu nữ tử lợi hại đến thế nào. Nợ phong lưu ngày xưa Nguyên Vương rước vào, cuối cùng lại báo ứng lên người Tạ Cảnh Tu.

Không sai, đây chính là báo ứng Nguyên Vương tự rước lấy.

Tạ Cảnh Lâm thơ thẫn ra khỏi viện tử của Đinh trắc phi, hắn không muốn nhìn thi thể đã biến dạng kia, lại vẫn không kiềm được mà chuyển hướng đến đó.

Còn chưa đến cửa đã nghe âm thanh lạnh lẽo như băng của thiếu niên.

“Ta muốn khám nghiệm tử thi!”

Là tiểu nam thê của Đại ca… Tạ Cảnh Lâm khẽ rục rịch trong lòng, cất bước vào trong, đứng sau đám người quan sát.

Khắp sân tràn ngập mùi hôi thối, là mùi vị của cái chết.

Mặt Tiêu Ngự tái nhợt, phải siết chặt nắm tay mới có thể khiến thân thể ngừng run.

Hắn không tin, tuyệt đối không tin. Nam nhân như Tạ Cảnh Tu nên vĩnh viễn cao cao tại thượng, không ăn khói lửa trần gian.

Giờ thì xem tình huống buồn cười gì đây

Nguyên Vương đã nhìn thi thể kia, bất luận là hình dạng hay phục sức đều giống hệt Tạ Cảnh Tu.

Chuyện đến nước này, hắn đã tin hơn nửa, nhất thời như mất đi chỗ dựa, lảo đảo sắp ngã, Phượng Chiếu Ngọc được hai hộ vệ che chở, cương quyết xua mọi người ra ngoài để đến chỗ thi thể, hắn cũng không còn sức bận tâm.

Tiêu Ngự vuốt ống tay áo, không chút do dự vươn tay sờ cái đầu lâu dữ tợn, người hầu Vương phủ đứng xung quanh đồng loạt hít vào khí lạnh.

Tiêu Ngự không quan tâm họ, chỉ nhắm mắt, tập trung dùng ngón tay cảm nhận đường nét của xương sọ.

Sống mũi không cao và thẳng như Tạ Cảnh Tu, hốc mắt không sâu như y, xương gò má lại cao hơn y nhiều… cảm nhận từng chút một, Tiêu Ngự so sánh với tiêu chuẩn trong đầu. Hắn chưa từng phát hiện, thì ra hiểu biết của hắn về Tạ Cảnh Tu lại sâu sắc như vậy.

Người ta nói, tình thâm tựa biển, khắc cốt ghi tâm, hắn không có đôi mắt nhìn xuyên thấu trái tim, nhưng lại rõ ràng về Tạ Cảnh Tu đến mức khắc tận xương.

Thi thể này không phải Tạ Cảnh Tu.

Nhịp tim đập loạn của Tiêu Ngự đã bình thường trở lại, tâm tình phẳng lặng như mặt hồ.

Lời Tạ Cảnh Tu đã nói sáng hôm đó lại vang vọng bên tai.

Y nói binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Xem ra, lúc ấy Tạ Cảnh Tu cũng không đoán trước được tất cả.

Nhưng đã kiểm nghiệm ra kết quả, ít nhất cũng biết y vẫn an toàn.

Mặc kệ y đang làm gì, nếu muốn hắn giả vờ, vậy hắn làm như không biết là được.

Khóe môi Tiêu Ngự nhếch nụ cười.

Hắn không biết hình ảnh hai tay sờ soạng đầu lâu, nhắm mắt mỉm cười của mình trong mắt người khác kinh dị cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment