Ngự Tứ Lương Y

Chương 164

Editor: Vện

Tiêu Ngự khám nghiệm tử thi xong, chậm rãi thu tay về.

Lão Ngũ không biết lấy đâu ra một vò rượu cho Tiêu Ngự rửa tay.

Tiêu Ngự không phối hợp. Đã quyết định diễn thì phải làm tròn vai, lúc này mà lấy rượu rửa tay thì người có tâm sẽ nghi ngờ thân phận thi thể.

Nguyên Vương lần đầu thấy dáng vẻ khi làm việc của Tiêu Ngự, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa mang hy vọng nhìn hắn, như đang nhìn một đại phu chân chính.

“Đó… có phải Cảnh Tu không” Nguyên Vương run giọng hỏi.

Tiêu Ngự hé miệng, cuối cùng không nói gì.

Dù là phối hợp lừa người hắn cũng không muốn nói “phải”.

Tiêu Ngự lạnh lùng lườm Nguyên Vương một cái, xoay người bỏ đi, đoàn người tự động nhường lối, tránh hắn như tránh quỷ, hoang mang nhìn theo bóng thiếu niên kia.

Nhìn thái độ của hắn với Nguyên Vương, hành động này e là đã ngầm thừa nhận.

Một màu đen nặng nề giáng xuống, trước mắt Nguyên Vương tối sầm, ngã xuống.

Cả đám luống cuống tay chân, kêu la inh ỏi. Tiêu Ngự ra khỏi viện, quay đầu nhìn lướt qua, lát sau thở dài.

Nguyên Vương như vậy, xem ra không phải là không quan tâm Tạ Cảnh Tu.

Vậy tại sao thường ngày lại lạnh nhạt với y như thế Đến lúc mất đi mới biết đau lòng hay sao

Tầm mắt chuyển đi, bỗng dưng đụng phải cặp mắt khác, người kia khẽ gật đầu với hắn rồi xoay người vào viện tử của Nguyên Vương.

Là Tạ Cảnh Lâm.

Tiêu Ngự nhíu mày. Ai cũng thấy, nếu Tạ Cảnh Tu gặp bất trắc, người hưởng lợi nhiều nhất chính là Tạ Cảnh Lâm.

Rõ ràng chỉ là một chuyến du ngoạn bình thường, tại sao lại đụng trận tập kích lớn đến thế Đã điều động được mấy trăm người vây công ám sát, dù trong tay không có sức mạnh lớn như Tạ Cảnh Tu nhưng chắc chắn nắm giữ thế lực không thể xem thường.

Tạ Cảnh Lâm xưa nay chỉ như con cháu thế gia thông thường, tuy có tài nhưng không xuất chúng, ngày nào cũng tận hiếu với Nguyên Vương nên mới được trưởng bối yêu thích hơn Tạ Cảnh Tu. Chẳng lẽ hắn cũng là dạng thâm tàng bất lộ

Trực giác của Tiêu Ngự không cho là vậy. Sức lực một người có hạn, Tạ Cảnh Tu vì phát triển thế lực bên ngoài nên không thể chú ý Vương phủ, còn Tạ Cảnh Lâm nếu đã đặt tâm tư vào Vương phủ thì hắn lấy đâu ra thời gian bồi dưỡng thế lực khác

Nói chung là trong lòng Tiêu Ngự không muốn thừa nhận có người giỏi hơn Tạ Cảnh Tu.

Trừ Tạ Cảnh Lâm là người thừa kế thứ hai của Vương phủ, còn ai có thể nhắm vào Tạ Cảnh Tu Hoàng tộc Hay kẻ thù của y

—o0o—

Tầng tầng lớp lớp trong cung cấm, đại điện sương khói lượn lờ, Vĩnh Vinh đế xem xong thư báo vừa được trình lên, là tin về cái chết của Nguyên Vương thế tử.

“Tạ Cảnh Tu… chết rồi” Gò má Vĩnh Vinh đế hóp sâu, mặt đỏ ửng không bình thường, một tay ôm mỹ nhân mềm mại thơm nức, nhếch miệng cười, “Trẫm không ngờ, một thanh niên tài giỏi như vậy lại chết trước trẫm.”

Đại điện không trang trí tráng lệ như những cung điện khác, nóc điện cong vút, ngọc thạch lót thềm. Bậc thang bạch ngọc nhẵn nhụi bóng loáng, không bày biện vật trang trí nào cả, chỉ có mấy khoảnh vườn nhỏ rải rác.

Trên bậc thang đặt cái bàn dài, hai bên bàn là lư hương hình tiên hạc tung cánh, khói trắng mờ ảo bay ra từ mỏ hạc.

Vĩnh Vinh đế mặc trường bào như nước, mái tóc nửa bạc xõa dài, ngồi dựa vào bàn, nhìn không giống quân vương một nước mà như người tu tiên.

Lý quý phi nằm trong lòng Vĩnh Vinh đế, áo tuột xuống đầu vai, tay cầm một cái tẩu thủy tinh.

Tầm mắt lướt qua tờ tin báo trên bàn, móng tay hung hăng bấm lòng bàn tay, Lý quý phi không nhanh không chậm nhét đầy thuốc vào tẩu, đưa cho Vĩnh Vinh đế.

“Đã có thiên sư đặc chế tiên dược cho hoàng thượng, hoàng thượng còn muốn tranh thọ với người phàm à Chẳng phải quá chèn ép người ta sao.” Lý quý phi sẵng giọng.

Vĩnh Vinh đế nhận tẩu thuốc, rít một hơi, mơ màng ngẩng đầu, phả ra luồng khói trắng, khung cảnh như ngập tràn tiên khí.

“Ái phi nói xem, trẫm có nên phái người triệt bỏ hai lão thất phu Tạ gia kia, để phủ Nguyên Vương hoàn toàn biến mất hay không” Vĩnh Vinh đế tự lẩm bẩm, cuối cùng không chống nổi cảm giác lâng lâng, suy nghĩ mông lung theo màn khói.

Một năm trước, Vĩnh Vinh đế cấp thiết muốn tiêu diệt mối nguy là phủ Nguyên Vương, đến bây giờ, kiên quyết và mưu tính ban đầu đã bị ném ra sau đầu.

“Ái phi nói đúng… trẫm muốn vĩnh viễn trường tồn với ái phi, người phàm gì đó chỉ là phù du.” Vĩnh Vinh đế ngơ ngẩn cười nói, đưa tẩu đến bên môi Lý quý phi, “Ái phi tu luyện cùng trẫm nào.”

Lý quý phi khẽ nhíu mày, há miệng ngậm ống tẩu, nhắm mắt rít một ngụm khói thuốc độc hại vào phổi. Rất nhanh, cảm giác phiêu bồng lan ra toàn thân, từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

Đã quyết tâm đẩy đế vương một nước vào địa ngục, nàng đâu thể lo cho thân mình nữa.

—o0o—

Lão Ngũ và Lão Thất không về bên cạnh Nguyên lão Vương gia, chỉ để lại Lão Cửu bảo vệ ông, hai người bọn họ theo Tiêu Ngự về Quảng An đường.

Tiêu Ngự nhìn bọn họ, hơi nhíu mày, không nói gì, đến chỗ Tần Cánh đang chẩn bệnh.

Lão Ngũ và Lão Thất hơi chột dạ, thầm thở phào.

Mấy ngày sau, Tiêu Ngự để Lão Ngũ mang người đến nghĩa địa tìm mấy xác chết vô danh, hắn dẫn học trò Quảng An đường đến học giải phẫu.

Chuyện như vậy bình thường sẽ cực kỳ gây chú ý, nhưng bây giờ mọi người nghĩ hắn thương tâm vì Tạ thế tử nên mới làm việc đáng sợ như thế, nhờ vậy mà bớt được không ít rắc rối. Thuận lợi đến ngoài dự đoán.

Tạ Cảnh Tu bận chuyện của y, Tiêu Ngự cũng không nhàn rỗi. Học trò trong Quảng An đường theo hắn mới có một năm, sau này sẽ không dẫn họ lên đảo theo Tạ Cảnh Tu, cứ trực tiếp dạy họ bằng thực tiễn, học được bao nhiêu phải xem năng khiếu mỗi người, tốt xấu gì cũng được mở rộng tầm mắt hơn các đại phu khác.

Mấy ngày liên tiếp, phủ Nguyên Vương không có động tĩnh gì, Tạ Cảnh Tu vẫn không báo tin về.

Lần này Vương phi ngã bệnh thật, ủ ê nằm trên giường, đôi mắt ngây dại nhìn ra cửa sổ.

Nàng chưa từng nghĩ đến việc Tạ Cảnh Tu sẽ chết.

Chết, con chữ đáng sợ đến thế. Mỗi lần chữ đó lướt qua trong đầu sẽ khiến nàng run rẩy không ngừng.

Nàng xuất thân cao quý, vạn người nuông chiều, chưa bao giờ biết cuộc đời tàn khốc cỡ nào.

Nàng biết Nguyên Vương là người niệm tình xưa, nhưng không thể chịu đựng nổi sự tồn tại của Đinh trắc phi, nàng lại không thể một mình sống sót nếu rời khỏi phủ Nguyên Vương, nên cực kỳ căm ghét cái ***g giam này.

Con trai nàng từ bé đã tài giỏi hơn người, phủ Nguyên Vương sẽ thuộc về y là chuyện đương nhiên.

Thật vậy, dù nàng chiến tranh lạnh với Nguyên Vương gay gắt đến mấy, địa vị của nàng vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, toàn Vương phủ không ai dám khinh thường nàng. Con trai nàng kế tục tước vị Thế tử từ nhỏ, mặc kệ Nguyên Vương cưng chiều Tạ Cảnh Lâm thế nào cũng chưa từng có ý định thay đổi Thế tử.

Tất cả đều là lẽ đương nhiên.

Cho nên, tin dữ đến bất thình lình đã khiến nàng suy sụp hoàn toàn.

Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.

Xuất sắc như vậy, trầm lặng như vậy, con trai nàng còn xứng với danh nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất hơn Nguyên Vương, y cứ như vậy mà biến mất!

Trên mình Vương phi đắp chăn thật dày mà vẫn không kiềm được cơn run.

Lúc Nguyên Vương vào phòng, các tiểu nha hoàn đang bọc thêm chăn ủ ấm cho Vương phi.

Nguyên Vương chờ các nàng xong việc, vẫy lui nha hoàn, ngồi xuống ghế đẩu bên giường, muốn nói vài lời thân thiết lại không biết bắt đầu ra sao. Ngừng một lát, nói thẳng, “Ta đã quyết định thỉnh chỉ truyền địa vị Thế tử cho Cảnh Lâm.”

Vương phi mở bừng đôi mắt đang nhắm chặt, ánh nhìn như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào mặt Nguyên Vương.

“Ngươi nói gì! Ngươi thỉnh chỉ phong ai làm Thế tử! Nguyên Vương thế tử chỉ có thể là Cảnh Tu, không ai khác xứng đáng hết!” Vương phi ngồi bật dậy, thê lương nói, gương mặt toát vẻ dữ tợn chưa khi nào xuất hiện, “Ta biết rồi, ta biết rồi! Nhất định là tiện nhân tâm địa ác độc và tiểu tạp chủng kia muốn cướp đoạt địa vị Thế tử, lập kế hãm hại Cảnh Tu!”

Nguyên Vương thấy nàng ăn nói khó nghe, nhưng thương Vương phi gặp biến cố quá lớn, không nỡ so đo với nàng.

Tạ Cảnh Tu cũng là con hắn, sao hắn không đau cho được Nhưng hắn phải suy nghĩ cho Vương phủ, bây giờ Vương phủ không còn tư quân, nếu cơ nghiệp bị người ta thừa cơ phá hủy thì sao hắn dám ngẩng đầu với các đời tổ tiên Tạ gia.

Chỉ cần tấm biển “Phủ Nguyên Vương” còn tồn tại thì con cháu đời sau vẫn có thể từ từ vực dậy, khôi phục thế lực.

“Đây chỉ là kế tạm hoãn, chỉ cần Cảnh Tu trở về, địa vị Thế tử vẫn sẽ thuộc về y như trước thôi.” Nguyên Vương kiên nhẫn giải thích. Tuy mọi người đã thừa nhận thân phận thi thể kia, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chưa công bố ra ngoài, hiện tại vẫn nói là Tạ Cảnh Tu mất tích.

“Cảnh Tu mất tích, nếu không có người thừa kế địa vị Thế tử, nếu bản vương gặp bất trắc thì phủ Nguyên Vương sẽ hóa thành mây khói.”

Không có Vương gia, không có Thế tử, phủ Nguyên Vương xem như xóa sổ.

Đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả Vương phi đầu óc ngây thơ cũng có thể hiểu rõ, nhất thời ngơ ngác.

Lát sau, nàng phát run kịch liệt, run như lá vàng trong gió, răng đánh lập cập, một tiếng cũng không thốt ra được.

Nguyên Vương hoảng hồn, lớn giọng hô, “Người đâu! Tìm đại phu, mau mời Phùng đại phu đến đây!”

Toàn sân rối loạn, vài vị nhũ mẫu già lao đi thật nhanh.

Nguyên Vương ôm chặt Vương phi, nhét khăn tay vào miệng nàng để nàng không cắn phải lưỡi.

Hắn nhìn tình hình hỗn loạn, lòng không khỏi thấy thê lương.

Trước đây hắn có thể thỏa thích làm Vương gia nhàn tản, vì đã có trưởng tử gánh vác Vương phủ.

Hiện tại, con trai nhỏ dù đã lớn nhưng vẫn cần hắn chú ý bồi dưỡng. Tạ Cảnh Lâm hoàn toàn không bì được với Tạ Cảnh Tu, hắn biết rất rõ.

Trẻ con biết khóc sẽ có sữa uống, đứa con yếu kém hơn thì càng cần nhiều quan tâm, vậy nên hắn mới yêu thương con trai nhỏ hơn.

Bây giờ Thế tử mới biến mất có vài ngày mà hắn đã cảm thấy chán nản, phủ Nguyên Vương xưa nay ngăn nắp nghiêm cẩn đã không còn uy nghi như trước nữa. Hắn có đánh mắng bao nhiêu cũng không trị được những nô bộc lười nhác lơ là, cảm giác bất lực đến cùng cực.
Bình Luận (0)
Comment