Ngự Tứ Lương Y

Chương 178

Editor: Vện

Đoàn tàu lênh đênh trên biển hai ngày hai đêm, rốt cuộc đã đến thành Hải Kính Tạ Cảnh Tu từng nhắc.

Thành Hải Kính chỉ có một hải cảng, chính là Lịch Phong cảng. Còn đảo Vô Danh của Tạ Cảnh Tu thì phải đi tiếp từ nơi này mới đến.

Đoàn tàu cập vào Lịch Phong cảng, Tạ Cảnh Tu cho hộ vệ đưa Nguyên Vương và Vương phi đến một thị trấn nhỏ bên ngoài thành Hải Kính, người của Giản gia cũng được mời xuống tàu.

Nguyên lão Vương gia không xuống tàu, nhóm người Tạ Cảnh Tu cũng không xuống, một chút hy vọng Nguyên Vương và Vương phi ôm ấp lập tức tan biến, cõi lòng lạnh giá như băng tuyết, Tạ Cảnh Tu thật sự không nhìn đến họ nữa.

Hai người lặng lẽ theo hộ vệ xuống tàu, ngồi lên xe ngựa mộc mạc đã được chuẩn bị sẵn.

Giản lục tiểu thư hất hộ vệ đến mời, chạy đến trước mặt Tạ Cảnh Tu, ngẩng đầu tức giận nói, “Tạ thế tử, ngươi không thể đối xử với dì như vậy! Ngươi không thể đối xử với Giản gia ta như vậy!”

Tạ Cảnh Tu lạnh nhạt nhìn nàng.

Tiêu Ngự đứng bên cạnh Tạ Cảnh Tu, thấy Giản lục tiểu thư xưa nay duy trì hình tượng thục nữ dịu dàng đột nhiên muốn gây sự, cũng nổi tính hiếu kỳ.

Giản lục tiểu thư liếc Tiêu Ngự một cái, nghiến răng nhìn Tạ Cảnh Tu.

“Tạ thế tử, ngươi đừng tưởng ta không biết, năm đó ngươi giúp y quán Giản gia mở cửa hiệu cháo thuốc cũng vì mục đích riêng của ngươi thôi!” Giản lục tiểu thư tức tối, “Ngươi dùng danh nghĩa của Giản gia mở cửa hiệu, âm thầm tích trữ lương thảo nuôi mấy vạn tư quân, nếu không phải vậy, hôm nay ngươi lấy đâu ra sức mạnh để nói phản là phản!”

Tiêu Ngự nhướn mày, hắn cũng không biết chuyện này.

Hắn quay đầu nhìn Tạ Cảnh Tu, vẻ mặt y rõ ràng là thừa nhận lời của Giản lục tiểu thư.

Những cửa hiệu cháo thuốc thật sự được dùng để nuôi tư quân sao

Cuối cùng Tiêu Ngự đã hiểu. Chẳng trách, Tạ Cảnh Tu xưa nay không để tâm vào bất cứ chuyện gì lại vô cùng chấp nhất với những cửa hiệu đó, dù bị loạn dân phá hoại cũng phải dựng lại.

Giản lục tiểu thư vừa nghe tin Tạ Cảnh Tu khởi binh tạo phản, những binh sĩ còn thần không biết quỷ không hay ẩn núp khắp kinh thành, nàng lập tức nghĩ đến chỗ quái lạ của những cửa hiệu cháo thuốc.

Cửa hiệu cháo thuốc mở nhiều năm như vậy mà nàng vẫn không hiểu được số liệu ghi trong sổ sách, tìm bao nhiêu tiên sinh có kinh nghiệm quản lý trướng phòng mà kết quả vẫn vậy. Lương thực và thảo dược được nhập vào thì ít mà xuất ra lại nhiều, từ đó đến giờ vẫn không thể làm rõ.

May mà Tạ Cảnh Tu vung tiền hào phóng, nàng không cần phải bận tâm các cửa hiệu hoạt động ra sao, tiền thừa còn có thể bổ sung vào y quán, nàng không hơi đâu xoắn xuýt chuyện sổ sách.

Giờ ngẫm lại, quả nhiên có vấn đề, cái gì mà cửa hiệu cháo thuốc, cũng chỉ dùng để che mắt thiên hạ thôi.

Giản lục tiểu thư cười lạnh, “Nếu không phải vậy, ta đâu đến mức phải dẫn bộ tộc Giản thị chạy khỏi kinh thành.”

Nuôi binh không phải chuyện đơn giản, chỉ lương thảo thôi đã là nan đề lớn rồi. Hôm nay nàng nhận ra được thì hoàng thất và các quan viên chỉ cần điều tra gốc gác Tạ Cảnh Tu là sẽ phát hiện.

Nếu Giản gia ở lại kinh thành chỉ có thể rơi vào kết cục đầu rơi máu chảy.

“Ân tình lớn đến vậy, chẳng lẽ bộ tộc Giản thị không đáng được đối đãi như thượng khách à” Giản lục tiểu thư lạnh lùng nói.

Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, chờ y lên tiếng.

Trước đây, tiểu cô nương này luôn tìm hắn gây hấn, vất vả lắm nàng mới mò được đến trước mặt Tạ Cảnh Tu, lúc này chỉ cần đứng xem trò vui là được.

Tạ Cảnh Tu thản nhiên nói, “Không có y quán Giản gia, cửa hiệu cháo thuốc vẫn có thể thích bao nhiêu xây bấy nhiêu. Y quán Giản gia cầu tiền tài danh vọng, phải đánh đổi vài thứ là lẽ đương nhiên. Ân tình mà Giản lục tiểu thư nói không biết từ đâu ra Việc mưu phản đúng là đã khiến Giản gia rơi vào hiểm cảnh, mà nay đã đến nơi an toàn. Về yêu cầu của Giản lục tiểu thư, Giản gia có đáng được đối đãi như thượng khách hay không à…”

Tạ Cảnh Tu, “Không đáng.”

“Ngươi!” Giản lục tiểu thư tức đỏ mặt, lại không biết phải đáp trả thế nào.

Giản gia dùng hai chữ ân tình mà dựa dẫm Tạ Cảnh Tu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chứng minh ân tình vốn chẳng hề tồn tại, hai chữ này bây giờ không thể dùng được nữa.

Tạ Cảnh Tu mặc kệ nàng, để hộ vệ đưa người xuống tàu.

Tiêu Ngự thấy mấy chiếc xe ngựa rời bến tàu, chạy ra ngoài thành Hải Kính.

“Giản lục tiểu thư y thuật không tệ, nếu có thể an phận làm nghề y ở đây cũng xem như tạo phúc cho bách tính thành Hải Kính.” Tiêu Ngự nói.

Tạ Cảnh Tu không bình luận, cầm tay hắn về tiểu lâu.

“Đừng quan tâm mấy chuyện vô bổ đó.”

Đoàn tàu khởi hành lần hai, mấy canh giờ sau, một hòn đảo nhỏ cây cối xanh um đã hiện ra trước mắt.

Bến cảng của đảo Vô Danh không sầm uất như Lịch Phong cảng, theo con mắt không chuyên của Tiêu Ngự, hắn cảm giác hệ thống phòng ngự của nơi này kiên cố hơn Lịch Phong cảng nhiều.

Bến cảng được lục địa bao thành hình bán nguyệt, địa hình do thiên nhiên tạo dựng, chỉ có một đường thông với bên ngoài.

Hải cảng có núi vây bọc bốn phía, cây xanh mở lối, chỉ cần bố trí canh gác trên bốn đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống thì bất kỳ ai tiếp cận vùng biển đều trở thành cá trong chậu.

Thảo nào Tạ Cảnh Tu luôn tính trước được mọi việc, thì ra sau lưng có thế lực mạnh thế này.

Hai con tàu đậu ngoài khơi, chờ thuyền nhỏ bơi ra xác nhận thân phận mới lái tàu theo hướng dẫn để cập bến.

Thuyền nhỏ phóng lên mấy chùm pháo đủ màu, Tiêu Ngự đang mù mờ, lại nghe tiếng hô rung trời từ phía bến cảng.

Tàu còn chưa vào bờ, Tiêu Ngự đã thấy người đông nghìn nghịt đứng ở bến, cùng hô to, “Công tử về rồi! Công tử về rồi!”

Không khí cuồng nhiệt dọa Tiêu Ngự nhảy dựng.

Tiêu Ngự đen mặt nhìn Tạ Cảnh Tu, tiểu tử này vẫn đeo vẻ mặt lạnh nhạt cách biệt nhân thế.

Không biết y cho người trên đảo uống thuốc gì nữa, tình huống này rõ ràng là tôn thờ một cá nhân.

Vầy là tốt hay không tốt đây.

Đợi tàu đến gần, một bầy đại cô nương tiểu nương tử cầm hoa tươi ném lên tàu, người nào cũng hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Tu đẹp trai cao ráo, gọi tên y ngày một vang dội, sắc mặt Tiêu Ngự đen thui trong nháy mắt.

Khi xuống tàu, hộ vệ cản đám đông, lại thả cho một bầy nữ tử mặc y phục phong cách dân tộc thiểu số chạy vào. Các nữ tử sôi nổi nhào đến, đỏ mặt nhét đủ thứ đồ vào tay Tạ Cảnh Tu.

Thằng nhóc này vậy mà không từ chối!

Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu nhận đồ, còn mỉm cười vươn tay chạm vào băng vải đỏ đeo trên vai một nữ tử, không biết là phong tục gì.

Tiêu Ngự nghiến răng nghiến lợi trừng Tạ thế tử. Rõ ràng ở ngoài cao lãnh lắm mà, sao lên đảo lại biến thành bộ dạng này, mặt còn mang ý cười như có như không, hỏi sao hấp dẫn được nhiều thiếu nữ như vậy.

Tiêu Ngự bùng lửa giận. Hắn vốn mang tâm tình tốt đẹp bỏ nhà theo trai () đến đây, kết quả lại cho hắn thấy cảnh này!

“Hộ vệ đâu! Còn không mau đến bảo vệ chủ nhân các ngươi!” Tiêu Ngự kêu to.

Nhị Cửu không biết từ đâu nhảy ra, chỉ mất một giây xuất hiện trước mặt Tiêu Ngự, mặt nghiêm túc.

“Chuyện gì Phượng đại phu không phải sợ!”

Tạ Cảnh Tu, “…”

Tiêu Ngự, “…”

Quên đi, hắn vẫn phải dựa vào chính mình bảo vệ trinh tiết cho Thế tử.

Tiêu Ngự níu ống tay áo Tạ Cảnh Tu, trừng mắt nhìn những nữ tử sàm sỡ Tạ Cảnh Tu.

Tặng đồ thì tặng đồ thôi, cấm sờ mó lung tung!

Tạ Cảnh Tu giao lễ vật trong tay cho hộ vệ, phất tay, các nữ tử hành lễ rồi rút xuống.

Y nhìn Nhị Cửu, mắt híp lại, quan sát vẻ mặt Nhị Cửu.

Nhị Cửu cúi đầu sợ nơm nớp, không dám ngẩng mặt lên.

Cuối cùng Tạ Cảnh Tu dời mắt, đẩy Tiêu Ngự lên xe ngựa. Nhị Cửu thở dài một hơi, trán toát mồ hôi lạnh.

Một thiếu niên đột ngột đến bên cạnh Nhị Cửu, giơ tay vỗ vai hắn.

Nhị Cửu giật mình suýt rút binh khí.

Phượng Chiếu Kỳ bị hắn dọa hết hồn, gương mặt giống Tiêu Ngự như đúc hiện vẻ hoảng sợ, vội rụt tay về, nhìn Nhị Cửu.

Nhị Cửu vội nói, “Là Kỳ thiếu gia à, mau lên xe thôi.”

“Ta không muốn ngồi xe!” Phượng Chiếu Kỳ lộ vẻ khổ tâm.

Ca ca cậu ở trên tàu sung sướng biết bao nhiêu, ở cùng tầng ba ở Thế tử, giường lớn như vậy, muốn lăn lộn sao cũng được. Đáng thương cho cậu bị nhét vào gian dưới, giường nhỏ đến mức phải cuộn người lại mà ngủ, cuộn cho eo lưng đau nhức.

Thật vất vả mới được xuống tàu, ai lại muốn phải chui vào buồng chật nữa.

“Ta muốn cưỡi ngựa!” Phượng Chiếu Kỳ nói.

Nhị Cửu hết cách, đành phải gọi người dẫn một con ngựa tới cho Phượng Chiếu Kỳ, lại sợ đại thiếu gia này không biết cưỡi ngựa, hắn liền kè kè bên cạnh, phút kinh hồn vừa rồi dần dần quên béng mất.

Xe ngựa chậm rãi rời bến cảng, chạy trên đường phố rộng rãi.

Tiêu Ngự vén màn nhìn xung quanh, đường dù rộng nhưng có hơi thô sơ, hàng quán hai bên đường lại vô cùng phong phú, có trà lâu, tửu lâu, tạp hóa, quà vặt, cực kỳ náo nhiệt.

Xe ngựa đổi đường hai lần, tấp lại trước một tòa nhà.

Hai người xuống xe, cửa tòa nhà bật mở, đông đảo hộ vệ chạy ra xếp thành hàng đứng hầu hai bên.

Tạ Cảnh Tu kéo tay Tiêu Ngự vào trong.

“Đảo mới khai khẩn có mấy năm, đại bộ phận vẫn là đất bỏ hoang.” Tạ Cảnh Tu giải thích, “Tiểu thành này mới được hoàn thiện hai năm gần đây. Điều kiện bây giờ khá là thô sơ, Ngọc Nhi chịu khó ở tạm mấy ngày, chờ ta dọn một khu đất rồi xây trạch viện.”

“Có chịu khó gì đâu.” Tiêu Ngự vội nói, “Ngươi đừng làm mấy chuyện hao tài tốn của.”

Tạ Cảnh Tu chỉ cười không nói.

Hai người chưa kịp dạo quanh tòa nhà, Nhị Cửu đột nhiên dẫn Tần Cánh đến tìm.

Tần Cánh đầu đầy mồ hôi, chạy đến trước mặt Tiêu Ngự, “Phượng đại phu, ngươi… ngươi qua nhìn tiểu Thái tử một cái đi, tình huống của nó, không ổn.”

“Sao vậy” Tiêu Ngự vội hỏi.

Tần Cánh, “Miệng vết thương của tiểu Thái tử sinh mủ. Lại còn sốt cao liên tục, thuốc của ta chỉ có thể áp chế tạm thời, hết dược tính lại bắt đầu sốt… Thật sự rất nguy hiểm! Ta và Phùng lão chăm sóc tiểu Thái tử đã nhiều ngày mà tình trạng chẳng khá hơn.”

Trong lòng Tiêu Ngự lạnh hẳn đi.

Chuyện hắn lo nhất đã xảy ra.

Từ trước đến nay hắn luôn cố hết sức chữa trị dưới tình trạng không có kháng sinh, lại có Tần Cánh và Phùng đại phu y thuật cao siêu phối hợp chăm sóc nên nhiều lần hữu kinh vô hiểm.

Mà lần này, Tần Cánh với Phùng lão đều bó tay, hắn phải làm sao đây

Số đông muốn sửa trực tiếp trên wp, vậy khi nào bộ này hoàn thành tôi sẽ beta. Giờ mấy bạn đọc đỡ bản lỗi tè le này vậy. Bạn nào đã ủng hộ tôi suốt chặng đường cần word thì thông cảm chờ thêm một thời gian, tôi hoàn thiện bản word sẽ tặng riêng các bạn. Vậy nhé.
Bình Luận (0)
Comment