Ngự Tứ Lương Y

Chương 179

Editor: Vện

Tiêu Ngự trầm mặc suy tư, Phùng đại phu cũng vào phòng.

Ông hít vào một hơi, nói, “Sống chết có số. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Phượng đại phu đừng quá buồn rầu. Những gì có thể làm ngươi đã làm hết rồi, lão phu với Tần tiểu đại phu sẽ tiếp tục trông coi tiểu Thái tử. Phương thuốc của Tần tiểu đại phu rất công hiệu, chúng ta sẽ tìm cách cải tiến, chưa hẳn là không cứu được tiểu Thái tử.”

Lúc trước, sau khi Tiêu Ngự giải phẫu xong sẽ giao bệnh nhân cho Tần Cánh chăm sóc. Phương thuốc của Tần Cánh không ngừng cải tiến, dưới điều kiện không có kháng sinh, hắn gần như dựa dẫm hoàn toàn vào Tần Cánh và Phùng đại phu.

Sách cổ có ghi lại Hoa Đà và Biển Thước phẫu thuật ngoại khoa như thế nào, Biển Thước thậm chí có thể phẫu thuật thay tim, sách ghi chép rất kỹ càng, hẳn là không phải biên soạn bừa. Hai vị thần y cũng không có kháng sinh, dĩ nhiên phải lấy thứ khác thay thế. Nhưng dù là thời đại này, những phương thuốc đó cũng rất khó tìm.

Từ sau khi chăm sóc Chu Chiêu, Tần Cánh và Tần lão đại phu đã nghiên cứu vô số sách cổ, lại kiểm chứng công hiệu thuốc trên nhiều bệnh nhân, cuối cùng phối ra được phương thuốc hiệu quả nhất. Tiêu Ngự không biết công dụng chính xác của những loại thảo dược kia nhưng hiệu quả rất rõ ràng.

Vậy mà bây giờ phương thuốc không có tác dụng với tiểu Thái tử.

“Xin lỗi, ta hấp tấp quá.” Tần Cánh suy sụp rũ vai.

Phượng đại phu đã sớm nói mình không rành dược lý, sở trường là giải phẫu, công tác chăm sóc bệnh nhân Phượng đại phu hoàn toàn giao cho hắn, chưa bao giờ xen vào.

Bây giờ hắn hết đường xoay sở, còn phải đến cầu viện Phượng đại phu, rốt cuộc chỉ tạo thêm phiền cho người ta.

Tạ Cảnh Tu vẫn luôn ngồi một bên nhìn Tiêu Ngự, lúc này đứng lên nói, “Ngọc Nhi hãy tin vào Phùng lão và Tần đại phu. Đừng nghĩ nhiều, đi rửa mặt rồi nghỉ một lát đi, chiều ta dẫn ngươi đi gặp vài nhân vật chủ chốt trên đảo.”

Phùng đại phu và Tần Cánh cáo lui, Tiêu Ngự vẫn ủ rũ. Người hầu dâng mâm trái cây lên, Tạ Cảnh Tu phất tay cho hộ vệ và tôi tớ lui ra hết, y nghiêng người ôm Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự đang cân nhắc mức độ khả thi điều chế penicillin. Tự tạo penicillin không khó, cái khó là phải đạt đến hạn lượng phát huy tác dụng, một bát thịt hầm lớn chỉ có thể rút được một mũi kim penicillin, đúng là thực dụng khó tả.

Nếu không tạo ra penicillin thì vẫn phải dựa vào Tần Cánh và Phùng đại phu. Thước có dài có ngắn, ở phương diện Đông y, hắn thật sự không bì kịp người của thời đại này.

“Ngọc Nhi, đừng suy nghĩ nữa. Ngươi không cảm thấy mình hao phí tâm tư vào người khác nhiều hơn ta sao” Tạ Cảnh Tu ghé vào tai hắn rầm rì.

Tiêu Ngự ngẩn người, đột nhiên nổi cáu, xoay lại nhìn Tạ Cảnh Tu.

Tạ Cảnh Tu chẳng hiểu ra sao mặc cho hắn săm soi, không hiểu tại sao mình chỉ nói một câu mà hắn lại giận.

Tiêu Ngự ngắm gương mặt Tạ Cảnh Tu, âm thầm bình luận.

Mới qua một năm, Tạ thế tử hình như càng đẹp trai hơn lúc mới gặp. Khi đó y một thân sương giá, người lạ chớ gần, đôi mắt sắc bén khiến người ta không dám lỗ mãng. Hiện tại bầu không khí xung quanh y ấm áp hơn nhiều, dù tướng mạo không đổi nhưng cảm giác dễ gần hơn.

Chẳng trách thu hút được vô số thiếu nữ vây quanh.

Thời đại này cho rằng nam nhân mới là người lãnh đạo, chỉ có nam nhân chọn nữ nhân chứ không thể bị nữ nhân chọn. Nhưng mà hắn thấy rõ ràng, đám thiếu nữ kia giương đôi mắt sáng lấp lánh thẳng thừng chiếm tiện nghi tên nhóc này!

“Ta quan tâm ngươi ít hơn người khác à” Tiêu Ngự nheo mắt, “Người khác là ai Còn ai mà không hao phí tâm tư vào ngươi hả Ngươi đang khinh ta không có người khác đúng không!”

Tạ Cảnh Tu cũng ngẩn người, nhướn mày nói, “Vớ vẩn! Rõ ràng ngươi quan tâm người khác nhiều hơn bổn thế tử, giờ ngươi còn trả treo!”

Từ sau khi cưới người về, Thế tử chưa từng được hưởng thụ thời gian tân hôn ngọt ngào, chẳng biết tại sao lại đốt cháy giai đoạn, nhảy thẳng đến cảnh sinh hoạt nhàn nhã của lão phu lão thê, cho nên Thế tử rất bực bội.

Nếu đã ăn được đến miệng thì còn đỡ, nhưng vấn đề là y chưa xơ múi được gì hết, tại sao lại trực tiếp biến thành lão phu thê rồi

Tạ thế tử luôn cảm thấy mình bị thiệt thòi mà không thể nói ra được.

Chẳng lẽ y lại đi nói tiểu thê tử của mình chưa bao giờ ngượng ngùng trước mặt y, dù là cởi sạch đồ đi tắm hoặc ôm ngủ còn tự nhiên hơn y nữa, thậm chí hắn còn bấm đốt tay tính thời gian y đi đại tiện xem dạ dày có bệnh hay không, để xem cần bồi bổ hay điều trị lâu dài, không lẽ y lại đi nói mình cảm thấy thiệt thòi vì những chuyện như vậy!

Lại nghe người kia nói, “À, ra là thế. Ha ha.” Cười hai tiếng cho có lệ.

Tạ thế tử nhăn mặt nhíu mày nhìn Tiêu Ngự, Tiêu Ngự bị y nhìn cho chột dạ, bèn bốc một miếng trái cây trong mâm đưa đến bên môi Thế tử.

“Nào, ăn một miếng dưa hấu đi.” Tiêu Ngự cười nói.

Tạ Cảnh Tu há miệng cắn miếng dưa được cắt khéo léo, đột ngột vươn tay ấn gáy Tiêu Ngự, đầu hơi nghiêng, cúi xuống chặn cái miệng luôn thích chọc giận y.

Tiêu Ngự mở to mắt nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại, trong miệng được đẩy vào miếng dưa, vị ngọt lan khắp đầu lưỡi.

Tiêu Ngự suy nghĩ một hồi, quyết định thuận theo y, nhận miếng dưa.

Ánh mắt Tạ Cảnh Tu trầm xuống, hôn sâu hơn.

Lại nghe ực một tiếng, Tiêu Ngự không thèm nhai, nuốt luôn miếng dưa hấu.

Tạ Cảnh Tu đen mặt buông hắn ra, giương mắt trừng hắn.

Tiêu Ngự vẻ mặt vô tội nhìn lại, nuốt nước bọt, hỏi, “Sao không tiếp tục”

Tạ Cảnh Tu, “…” Không khí bị ngươi phá hết rồi, tiếp tục cái rắm!

“Ngươi chê ta nuốt miếng dưa à” Tiêu Ngự nói, “Ta biết Thế tử muốn chơi trò gì, nhưng mà ngậm đồ ăn sẽ kích thích tuyến nước bọt tiết ra nhiều hơn, hôn như vậy sát phong cảnh lắm.”

Tạ thế tử mặc kệ, khỏi xây dựng không khí, cúi xuống chặn cái miệng lúc nào cũng chọc giận người ta.

Tên này còn biết cái gì gọi là sát phong cảnh sao Người sát phong cảnh nhất là ngươi đó!

Tiêu Ngự không chống cự, ngửa đầu phối hợp, vươn hai tay vòng qua cổ Tạ Cảnh Tu, đôi mắt sáng ngời nửa nhắm, lông mi thật dài khẽ run, nhìn cũng thấy có chút thẹn thùng.

Tạ thế tử theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn tạm thời thấy được an ủi.

Tiêu Ngự thấy Tạ Cảnh Tu càng hôn càng kích động, bàn tay ấm áp đặt ngay eo hắn từ từ vuốt lên lưng, lại di chuyển đến trước ngực…

Tiêu Ngự nhướn mày, cắn nhẹ đầu lưỡi Tạ Cảnh Tu.

Suýt quên Tạ thế tử trong thời kỳ cao quý lãnh diễm nhất từng lẳng lặng dùng ánh mắt khinh bỉ hắn ngực phẳng, thứ háo sắc!

Nụ hôn vừa dứt, Tiêu Ngự thở hổn hển đẩy Tạ Cảnh Tu ra, mặt đỏ ửng, môi hồng ướt át, nhìn vô cùng ngon miệng.

Tạ Cảnh Tu âm trầm nhìn hắn, trong đầu nhẩm xem kỳ hạn ba năm còn bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm.

Chỉ thấy mỹ nhân chép miệng nói, “Hơi mặn.”

Tạ Cảnh Tu, “…”

“Gió biển thổi dữ quá, muối trong nước biển văng hết lên mặt rồi.” Tiêu Ngự giải thích.

“Ngươi cố ý chọc điên ta.” Tạ Cảnh Tu đẩy Tiêu Ngự vào tường, dùng một tay ghìm hắn, cúi đầu trầm giọng nói.

Tiêu Ngự dựa vách tường, ngửa mặt nhìn y, lắc đầu nguầy nguậy, “Làm gì có, sao Thế tử lại nghĩ vậy”

“Ngươi đâu phải chưa từng nếm mùi vị nam nhân, vẫn chưa thấu sao.” Tạ Cảnh Tu hơi hất hàm, hai mắt híp lại, “Ngọc Nhi, kiên nhẫn của ta có hạn. Đừng ỷ vào ước hẹn ba năm mà không để ta vào mắt. Dù gì thì ta vẫn là trượng phu của ngươi.”

Tiêu Ngự, “…” Đã lâu rồi Thế tử không diễn ngôn tình, hắn suýt quên phải phối hợp thế nào.

“Đâu có quên.” Tiêu Ngự nghiêm túc gật đầu.

Hôn nhân là đại sự cả đời, hắn chưa bao giờ muốn đùa giỡn.

Tạ Cảnh Tu lộ vẻ hài lòng, lại nghe thiếu niên trong lòng lên tiếng, “Ta cũng là trượng phu của ngươi đấy.”

Tạ Cảnh Tu, “…”

Kết quả cuối cùng, hai người thành thật tắm chung trong bể nước nóng.

Tiêu Ngự bị chà cho toàn thân ửng hồng, được Tạ Cảnh Tu bế về phòng ngủ, bờ vai mảnh khảnh và hai chân lộ ra ngoài, hắn thoải mái tựa đầu lên vai Tạ Cảnh Tu, mệt mỏi vào giấc.

Tầm mắt mơ hồ tự dưng xuất hiện mâm trái cây đủ màu, màu mật của dưa vàng đặc biệt bắt mắt.

Tiêu Ngự mở mắt, thần thái thanh minh.

Trong các thí nghiệm chế tạo penicillin, vài nhà khoa học, giáo sư toàn cầu và đồng nghiệp của hắn nằm trong phạm vi được chọn, tìm được nấm từ một quả dưa vàng bị mốc, sau đó, nhà nghiên cứu sinh vật học người Mỹ Andrew J.Moyer căn cứ vào kết quả của bọn họ để sản xuất hàng loạt penicillin, được sử dụng cho trị liệu lâm sàng và thúc đẩy kinh tế.

Nghĩ đến Tần Cánh và Phùng đại phu hết đường xoay sở với bệnh tình của tiểu Thái tử, trừ khi sau này hắn không tùy tiện chữa trị cho người ta, nếu không, chắc chắn phải cần đến kháng sinh.

“Ta muốn dưa vàng!” Tiêu Ngự kêu lên.

Tạ Cảnh Tu vừa được chiếm tiện nghi, đã sớm quên béng ái nhân có sở thích sát phong cảnh, vô cùng cưng chiều thả hắn xuống giường, xoa đầu hắn.

“Khát hả Ta đút ngươi.”

Tiêu Ngự nghiêm túc nhấn mạnh, “Ta muốn dưa vàng chín rục, càng nhiều càng tốt.”

Tạ Cảnh Tu, “…”

Nói là làm liền, Tiêu Ngự không kịp chờ Tạ Cảnh Tu điều binh khiển tướng, phóng xuống giường, cố gắng tìm hết dưa vàng có thể nhìn thấy, ném vào chỗ nóng ẩm chờ nó mọc mốc.

Lệnh vừa ban, cư dân trên đảo lập tức nhốn nháo.

Đảo Vô Danh hoạt động gần mười năm, hệ thống quản lý đã rất thành thục, quan văn quan võ đều có nhiệm vụ và chức vị rõ ràng, chung tay kiến thiết đảo Vô Danh.

Tạ Cảnh Tu thiết lập các ban ngành dựa trên lục bộ triều đình, các trưởng quan toàn là tâm phúc của y.

Cơ cấu quan võ vẫn giữ hình thức hộ vệ. Có hai trăm hộ vệ do y bồi dưỡng nghiêm ngặt trở thành bảo kiếm, họ cũng là những thuộc hạ trung thành nhất, tất cả lấy số hiệu làm tên, Lão Lục, Lão Thập, Nhị Cửu cũng xuất thân từ nhóm này.

Quân đội chính quy hiện có trên đảo hơn bảy vạn người, phủ Nguyên Vương ở kinh thành là hai vạn, cùng ba vạn nhân mã ẩn mình khắp kinh thành.

Toàn bộ thống lĩnh đều được chọn ra từ hai trăm người tinh anh này.

Ngoại trừ họ, những người di cư toàn là dân chúng bình thường.

Tạ Cảnh Tu miễn thuế cho người dân mười năm, nhưng yêu cầu mỗi hộ gia đình phải đưa ra ít nhất một trai tráng khỏe mạnh, lập nên hai mươi vạn lính canh phòng, mỗi ngày phái huấn luyện viên xuống đào tạo, cũng không trì hoãn việc làm chính của họ. Quân chính quy cứ nửa năm là tiến hành diễn tập chiến trận một lần, cả trên biển và đất liền, lính canh phòng cũng phải tham gia.

Lỡ như đảo Vô Danh bị tập kích, tất cả mọi người có thể lập tức tham chiến.

Mặc dù đảo Vô Danh là tài sản riêng, nhưng Tạ Cảnh Tu lại nghiễm nhiên đứng trên đỉnh quyền lực, huống chi y còn sở hữu tàu lớn triều đình khó mà sánh kịp.

Bây giờ mệnh lệnh ban ra, chỉ nói là người bên cạnh công tử muốn dưa mốc, toàn dân trên đảo lập tức đình chỉ mọi hoạt động, lấy nhiệm vụ gom góp dưa làm đầu!

Tiêu Ngự chưa được giới thiệu chính thức, trừ những người đến từ kinh thành biết thân phận hắn, dân trên đảo đâu ai biết thiếu niên này là thần y, cũng không biết hắn chính là “thê tử” được công tử nhà mình cưới hỏi đàng hoàng.

Xem cách làm của công tử bọn họ kìa, rất có khí thế hôn quân “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai!”.(*)

(*)Ngựa ruổi bụi hồng phi mỉm miệng, ai hay vải tiến đã về triều!: Hai câu cuối trong bài thơ Quá Hoa Thanh cung kỳ 1 – Đỗ Mục, nói về nếp sống xa hoa của Dương quý phi.

Ngay tức khắc, quan văn lục bộ bắt đầu nổi dậy.
Bình Luận (0)
Comment