Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 117

Linh Nhi nói không sai, bây giờ Phượng Thiên Mị không nhắc đến, không có nghĩa là ả không nhớ, mà là ả chờ đến khi có được hậu thuẫn, có được sự bảo vệ của Hoàng thượng hoặc Thái hậu, có được sự sủng ái của Hiên Vương, lúc đó ả sẽ khai chiến với mẹ con bà.  

Phượng Thiên Mị, nếu thật đúng như ngươi không để cho chúng ta sống tốt, vậy thì cũng đừng trách bọn ta không để cho ngươi sống, ngươi trở về, chính là một sai lầm, nếu không phải tại ngươi, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy.

“Xem ra, chúng ta không thể đợi thêm nữa, nếu không, người thua thiệt chính là chúng ta.” Tròng mắt Phương Vãn Tình lóe lên tia hung tàn, rất là cay độc.

“Tiểu thư, phu nhân.” Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu lớn, theo đó bước chân vội vã cũng nhanh chóng tới gần. 

Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh đồng loạt nhìn về phía cửa, thì thấy Ngọc Nhi (nha hoàn thiếp thân của Phượng Thiên Linh) vội vội vàng vàng chạy vào, thở hổn hà hổn hển.

“Chuyện gì?” Thấy Ngọc Nhi lỗ mãng như vậy, giống như là có chuyện gì quan trọng,  Phượng Thiên Linh vội vàng hỏi.

“Tiểu, tiểu thư, mới vừa rồi, mới vừa rồi nô tỳ nhìn thấy, thấy Đại… không, thấy Phượng Thiên Mị, con tiện nhân kia ở bên ngoài cổng phủ Thừa tướng, cùng cái tên ngốc tử Mạch…Mạch Vương té… té ra ngoài, hơn nữa còn, còn ngã ở một tư thế bất nhã, chồng lên nhau thân thiết. “

Mặc dù Ngọc Nhi ấp a ấp úng, nhưng vẫn tận lực nói hết, nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, thì mắc cỡ đỏ mặt.

“Cái gì?” Phương Vãn Tình cùng Phượng Thiên Linh kinh ngạc hô thành tiếng, trợn to hai mắt không thể tin được, hai người liếc nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ đắc ý, Phương Vãn Tình nhanh chóng hỏi:” Lúc nãy đều là thật có phải hay không?” Phương Vãn Tình vẫn không chắc chắn.

“Đúng, đúng, là thật, rất nhiều dân chúng cũng thấy được, ngay cả Liên công công cũng nhìn thấy.” Ngọc nhi lập tức gật đầu, xác định nói.

“Cái gì? Liên công công? Liên công công tới phủ sao?” Phương Vãn Tình hỏi, trong lòng cũng đã đoán được mấy phần, lúc này Liên công công đến, khẳng định là có liên quan tới Phượng Thiên Mị. 

“Là phụng ý chỉ của Hoàng thượng, tới mời Phượng Thiên Mị ngày mai vào cung.” Ngọc Nhi nói.

Quả nhiên, là bởi vì Phượng Thiên Mị mà tới, một lần nữa Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh cùng nhìn nhau, âm thầm truyền đạt tin tức, đạt được nhận thức chung, sau đó Phương Vãn Tình mở miệng nói: ” Tất cả các ngươi đều lui ra cả đi!”

“Dạ” mấy nha hoàn lĩnh mệnh cáo lui, cũng đóng cửa lại.

“Linh Nhi, hôm nay Phượng Thiên Mị cùng thằng ngốc Mạch Vương xảy ra chuyện kia, nhất định sẽ bị phá hủy danh tiếng, hơn nữa, ngay cả Liên công công cũng nhìn thấy, sợ rằng Hiên Vương sẽ không chấp nhận Phượng Thiên Mị rồi.”Phương Vãn Tình có chút kích động nói.

Đúng vậy! Có thể không kích động sao? Danh dự của nữ tử vốn rất quan trọng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ bị xỉa xói bàn tán, hơn nữa đối phương còn là một ngốc tử.

Chỉ cần là nữ tử, sẽ đều cảm thấy xấu hổ, nếu Phượng Thiên Mị bởi vì chuyện này mà làm ra chuyện gì ngu ngốc, vậy thì càng hợp ý bà.

Chẳng qua là bà ta đã quên mất, nếu Phượng Thiên Mị chỉ bởi vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ, như vậy nàng đã không trở về rồi, bởi vì chuyện trước kia, càng làm cho nàng không còn mặt mũi hơn. 

Nhưng mà bà ta không biết, Phượng Thiên Mị bây giờ đã không phải là trước kia Phượng Thiên Mị nữa rồi, chắc chắn sẽ không bởi vì loại chuyện này mà cảm thấy xấu hổ, càng sẽ không làm ra chuyện gì hại mình.

Vừa rồi Phương Vãn Tình lo lắng sau khi Phượng Thiên Mị gả cho Hiên Vương, sẽ mang đến uy hiếp cho mẹ con bà, nhưng mà bây giờ, sợ rằng Phượng Thiên Mị không thể gả cho Hiên Vương rồi, mặc dù trước kia Hoàng gia không vì Phượng Thiên Mị ngốc mà thoái hôn, cũng không có nghĩa là bây giờ bởi vì Phượng Thiên Mị làm ra những chuyện khác người như vậy, còn muốn ả ta gả cho Hiên Vương.

Phải gả, thì cũng gả cho ngốc tử Mạch Vương kia, một ngốc tử không quyền không thế, đối với mẹ con bà, không có bất cứ uy hiếp gì.

“Nương, chuyện không hề đơn giản như vậy đâu, bây giờ Phượng Thiên Mị đã không giống ngày xưa rồi, tài mạo song toàn, nếu Hiên Vương đã thích, dĩ nhiên sẽ không để ý chuyện xảy ra ngày hôm nay đâu.” Phượng Thiên Linh bình tĩnh nói.

Nếu Thương Lan Hiên thật sự thích Phượng Thiên Mị, mặc kệ là bởi vì ả ta xinh đẹp, hay là vì tài hoa của ả ta, đều sẽ không tính toán chuyện ngày hôm nay.

Còn Phượng Thiên Mị, nàng nghĩ, ả ta cũng sẽ không vì vậy mà đi tìm cái chết.

“Đúng thế! Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?” Phương Vãn Tình vừa nghe, trong lòng “lộp bộp “, kinh hoảng hỏi.

Nếu thật sự như vậy, đúng là không dễ dàng rồi!

“Trước tiên đợi câu trả lời của ngoại công bên kia đi!” Phượng Thiên Linh ép buộc lòng mình phải trấn định, bây giờ nàng không thể tự loạn trận tuyến được, bằng không, mọi chuyện sẽ càng loạn hơn. 

“Ừ” Mặc dù trong lòng Phương Vãn Tình vẫn rất lo lắng, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Bên này, Phượng Thiên Mị đã trở lại Đông Uyển, Đông Uyển đã được lau dọn sạch sẽ.

Mặc dù nàng không biết trước kia ở Đông Uyển được bài trí như thế nào, không biết những đồ vật nào thuộc về Quỳnh Hoa phu nhân, sau khi xem xét xung quang một vòng, nhìn Đông Uyển xa hoa cao quý, bên trong có rất nhiều đồ cổ quý giá, nhưng Phượng Thiên Mị cũng không để ý. 

Cho dù là Phương Vãn Tình có cầm đi đồ gì không nên cầm, thì nàng cũng không sao cả, bởi vì, nàng vốn không muốn bỏ qua cho Phượng Vãn Tình, không muốn cho bà ta sống tiếp tại Phượng phủ nữa. 

Chờ đến khi nàng giày vò bà ta đủ rồi, sẽ khiến bà ta không mang được bất cứ cái gì vào trong quan tài.

Bên kia, Thương Lan Mạch trở về Mạch Vương phủ với tốc độ nhanh nhất, sau đó vội vã vào thư phòng, không cho người khác quấy rầy, làm cho Liễu Phong Liễu Trì gấp đến độ đi tới đi lui, nhưng lại không dám hỏi.

Liễu Phong và Liễu Trì ở bên ngoài thư phòng của Thương Lan Mạch đi tới đi lui, sắc mặt lo âu, không ngừng nhìn về phía cửa. 

“Liễu Phong, huynh thử nói xem chủ nhân làm sao vậy? Lúc đi tâm tình còn rất tốt, còn bây giờ là thế nào đây? Thời điểm chủ nhân đi ra ngoài còn rất tốt, vì sao khi trở về, lại trở lên hoảng hốt lo sợ, sắc mặt còn đỏ bừng, có phải là đã bị bệnh rồi hay không! ” Liễu Trì vừa nghi ngờ lại vừa lo lắng hỏi, nhưng hắn không tin chủ nhân mình bị bệnh.

Bởi vì ngoại trừ trúng Thực Tâm cổ ra, thân thể chủ nhân rất là khỏe mạnh, năng lực rất cao có thể che giấu thực lực, không thể nào dễ dàng bị bệnh như thế được.

“Huynh hỏi ta, ta biết hỏi ai! Mỗi lần chủ nhân đi ra ngoài đều không cho chúng ta đi theo, làm sao ta biết được đây! ” Liễu Phong tức giận nói. Chẳng qua là, trong lòng cũng rất là lo lắng và nghi ngờ. “Nhưng mà, nhìn bộ dáng kia của chủ nhân hẳn là không xảy ra chuyện gì đi!”
Bình Luận (0)
Comment