Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 118

“Nói nhảm, đương nhiên là đã xảy ra chuyện, nếu không xảy ra chuyện gì, làm sao chủ nhân có thể kinh hoảng như thế, vừa trở về thì tự giam mình trong phòng! ” Liễu Trì cũng tức giận nói.

“Vậy, chủ nhân không sao chứ?” Liễu Phong cả kinh nói, mặc dù thấy chủ nhân ngoại trừ kinh hoảng ra, cũng không có bị thương gì cả, nhưng mà nghĩ đến chủ nhân chưa từng có biểu hiện như vậy, trong lòng hắn càng thêm lo lắng.

“Đúng vậy! Nếu không, huynh đi xem chủ nhân một chút đi.” Liễu Trì cũng không ngốc, chủ nhân thật sự quá khác thường.

“Huynh, huynh đi đi.” Liễu Phong nhìn cửa thư phòng đóng chặt một lát, bèn đẩy Liễu Trì đi. 

“Hay là huynh đi đi!” Liễu Trì lui về phía sau mấy bước, sắc mặt có chút khó khăn, đẩy Liễu Phong một cái.

“Huynh đi đi” Liễu Phong không muốn, đẩy Liễu Trì.

“Huynh đi đi” Liễu Trì không dám, chỉ có thể một lần nữa đẩy Liễu Phong.

Cứ như vậy, hai người huynh đẩy ta, ta đẩy huynh, ai cũng không bằng lòng đi. 

Đúng lúc này, một giọng nam đầy hài hước truyền đến: ” Ha ha ha! Hai người ai cũng không cần đi, huynh ấy không có việc gì đâu.”

Sau khi Liễu Phong Liễu Trì nghe xong, nhất thời ánh mắt nhìn ra ngoài sân, chỉ thấy Giang Ngự Phong mặc bộ y phục màu đỏ, xinh đẹp tà mị đang chầm chậm đi tới, sắc mặt vô cùng hài hước. 

“Giang công tử làm sao mà công tử biết được, từ trước tới nay chủ nhân ta chưa bao giờ có hành động khác thường như vậy!” Liễu Trì không hiểu hỏi, nhìn bộ dáng kia của Giang Ngự Phong, dường như biết được chủ nhân xảy ra chuyện gì, hơn nữa hình như cũng không hệ trọng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng hắn vẫn muốn biết rốt cuộc chủ nhân đã xảy ra chuyện gì. 

“Đúng đó!” Liễu Phong cũng có chút vội vàng nói.

“Ha ha! Bên ngoài mọi người đã đồn ầm lên, chủ nhân của hai người… ” Giang Ngự Phong cười to nói, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra với Mạch, hắn cảm thấy hết sức buồn cười.

Chẳng qua là, lời còn chưa kịp nói hết, trong thư phòng bỗng truyền ra giọng nói có chút không vui của Thương Lan Mạch: ” Ngự Phong, đi vào đây.”

“Ặc …” Giang Ngự Phong bất đắc dĩ chau mày, đưa mắt nhìn Liễu Phong Liễu Trì, ý bảo họ lên đi ra bên ngoài nghe ngóng một chút, sau đó mới đi tới thư phòng.

Hai người Liễu Phong và Liễu Trì nghi ngờ nhìn nhau, từ ánh mắt đạt được nhận thức chung, Liễu Trì lắc người một cái, biến mất ở trong sân.    

Sau khi Giang Ngự Phong vào thư phòng, bèn đóng cửa lại, bởi vì lúc này, bọn họ có chuyện quan trọng cần nói.

“Mạch, chuyện ngày hôm nay … ” Giang Ngự Phong cười đùa hí hửng nhìn Thương Lan Mạch, không có nói hết, nhưng cũng đã làm cho người ta hiểu hắn định nói chuyện gì rồi.

Thương Lan Mạch vốn đã bớt kinh hoảng, vừa nghe thấy Giang Ngự Phong nhắc tới chuyện ngày hôm nay, trong lòng lại bắt đầu luống cuống, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn Giang Ngự Phong.

“Chuyện ngày hôm nay, chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi.” Thương Lan Mạch tức giận nói, nhưng trên mặt lại lộ ra chút chột dạ.

Có điều chuyện hôm nay đúng là ngoài ý muốn, chẳng qua là cái ngoài ý muốn này lại do hắn vô tình thúc đẩy mà tạo ra, nếu không phải do hắn trong lúc nhất thời quên mất thân phận ngốc tử của mình, đứng lên đỡ Phượng Thiên Mị, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.  Hắn không thể vì không muốn ngã xuống mà làm bại lộ thực lực của mình! Như vậy sẽ chọc phải phiền toái không cần thiết.

“Ha ha! Thật sao?” Giang Ngự Phong khẽ cười hai tiếng, giọng điệu không nghe ra là tin hay không tin, nhưng ý tứ lại vô cùng sâu xa.

Vừa nói, vừa đi đến chiếc ghế cạnh bàn ngồi xuống, tự mình rót trà, khẽ nhấp một ngụm, dừng một lát, lại mở miệng nói: ” Nói đến Phượng Thiên Mị, quả thật không tồi, dáng dấp không chỉ tuyệt sắc khuynh thành còn có tài nghệ song tuyệt, bây giờ lại được gọi là đệ nhất tài nữ mỹ nhân Thiên Vận, quan trọng hơn là máu của nàng ấy có thể ngăn chặn Thực Tâm cổ trong người huynh phát tác, nếu như huynh cưới nàng ấy, quả thực là ý kiến không tồi đâu!  “

“Huynh muốn ta lợi dụng nàng ấy?” Thương Lan Mạch hơi nheo mắt lại, lộ ra chút lạnh lẽo, giọng điệu có chút không vui. Chỉ có điều bỏ qua tất cả lợi ích mà Phượng Thên Mị mang lại, lúc Giang Ngự Phong nói muốn hắn cưới nàng, ở một nơi rất sâu trong lòng hắn không hiểu sao lại rung động, dường như không hề bài xích.

“Có gì là không thể? Trừ phi huynh thật sự thích nàng ấy, mới không muốn làm nàng ấy tổn thương.” Giang Ngự Phong nhìn Thương Lan Mạch, vẫn hài hước nói.

Sau khi nghe xong, dường như Thương Lan Mạch bị nói trúng tim đen, một sự chột dạ và kinh hoảng trào lên, vội vàng phản bác nói: ” Nói linh tinh gì thế? Làm sao ta lại thích nàng ấy, hơn nữa, thân thể ta như vậy, cũng không có tư cách đi thích người khác.” Nói đến đoạn sau, giọng nói của Thương Lan Mạch rõ ràng lộ ra chút khổ sở cùng tịch mịch.

Không biết vì sao? Hắn bắt đầu vì chuyện mình không còn sống được bao lâu nữa mà cảm thấy không cam lòng, thật sự không cam lòng, hắn muốn sống, ham muốn bắt đầu trở nên mãnh liệt.

Nghe thấy vậy, Giang Ngự Phong mới phát hiện mình đã nói sai, lập tức ngừng đùa giỡn, vội vàng an ủi:” Mạch, sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.”

Ánh mắt Thương Lan Mạch lóe lên tuyệt vọng, cười khổ nói: ” Có lẽ huynh nói đúng, có lẽ trong lòng ta có Phượng Thiên Mị, không muốn làm nàng ấy tổn thương, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là cảm kích. Bởi vì nàng ấy là nữ tữ đầu tiên không xa lánh ta, cũng là nữ tử mà ngoài mẫu hậu ra, ta không bài xích. 

Sự quan tâm của nàng ấy đối với ta, không phải sự thương hại, không là đồng tình, mà là một loại đồng bệnh tương liên, dẫu sao nàng ấy cũng từng bị đối đãi như vậy. Đối với Phượng Thiên Mị, ta quả thật rất hứng thú, bởi vì nàng ấy, ta đoán không ra, nhìn không thấu, nàng ấy không hề vô hại như vẻ bên ngoài, cái loại quyết đoán đó không phải chỉ trong một đêm mà luyện thành. 

Ta từng hoài nghi nàng ấy không phải Phượng Thiên Mị thật sự, thế nhưng, ngoại trừ chênh lệch tính cách bên ngoài ra, ta không tìm ra bất kì chứng cớ nào chứng minh được nàng ấy là giả.”

Hắn không dám thừa nhận tự mình đã nảy sinh một loại tình cảm mang tên là thích với Phượng Thiên Mị, tim hắn bởi vì thấy nàng vui vẻ mà mở ra, nhìn nàng khổ sở hắn khổ sở, vì nàng thù hận mà hắn căm hận, những thứ đó, đều đủ chứng minh, tình cảm của hắn không chỉ đơn giản là tò mò và cảm kích. 

Nhưng mà như thế thì sao, ngươi làm họ vui vẻ không có nghĩa là họ sẽ thích ngươi, quan tâm thì sao, lại càng không có khả năng ở chung một chỗ, hắn chỉ còn sống được hai năm, mà nàng, còn năm tháng rất dài.

Sau khi nghe xong những lời đó của Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong cũng hiểu, trong lúc vô ý Mạch đã thích Phượng Thiên Mị, chẳng qua là hắn không dám thừa nhận và đối mặt mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment