Đệ Thập chưa bao giờ thích tháng 12 ở Phi Thiên thành vì thời tiết độ ấy như bản sao của phương bắc. Dưới bầu trời xám tro, người Phi Thiên bận rộn công việc cuối năm, mưa tuyết sắc giá cạo trụi lá hàng cây dẻ ngựa bên quận Trăng Khuyết, hoa Bạch Tuyết mới hé nụ, sông Vành Đai Xanh đóng băng xẻ dọc thành phố bằng một màu nhờ nhờ lạnh ngắt. Ngay cả quận Mắt Trắng với những ngọn tháp rực rỡ ánh đèn cũng chẳng làm không gian bớt ảm đạm. Nhưng giờ Đệ Thập tự nhủ cảnh sắc không đến nỗi nào, bởi đây có thể là lần cuối ông được ngắm nhìn thành phố. Người sắp chết vốn ít lựa chọn, hoàng đế coi đấy là khoảnh khắc quý giá.
Mải nhìn mải ngắm nên hoàng đế không để ý tiếng chuông cửa bên ngoài phòng Bạch Quang, mãi hồi lâu mới nghe thấy. Lát sau Trần Độ bước vào cùng tách trà thiết mộc bốc hơi nghi ngút, tấm thân già đét hơi cúi phát tiếng kêu lạo rạo xương xẩu. Đệ Thập chào lão già bằng tràng ho sù sụ, miệng ám đầy khói đen như có muội than dưới cuống họng. Lão pháp quan vỗ lưng Đệ Thập đoạn đưa tách trà. Hoàng đế hớp dăm ba lượt, cơn ho mới chịu yên. Hồi trước Đệ Thập phải kiêng cữ món này nhưng giờ uống thoải mái. Người sắp chết có cái hay là được tự do ăn uống, hoàng đế coi đấy như thú vui.
-Ngài đã đến giới hạn. – Trần Độ nói – Ngài nên gác lại mọi thứ và đến Thánh Vực cuối tháng này. Quỷ Vương có thể bộc phát bất cứ lúc nào, nếu tiếp tục ở đây, ngài sẽ gây nguy hiểm cho người khác.
Đệ Thập ho khan:
-Vậy sao? Tiếc thật! Chắc ta chẳng còn cơ hội xem tranh cử ngôi vị Đệ Thập Nhất nữa… Thực tình ta rất muốn coi, ông bạn già! Ta cứ nghĩ Lục Thiên chắc chắn lên ngôi, nhưng ông làm mọi thứ khó đoán quá!
Nói rồi hoàng đế đẩy tờ nhật báo ra mặt bàn, trên trang nhất là hình ảnh con gái hoàng đế cùng tiêu đề
Công chúa Lục Châu – thánh sứ chân chính hiếm hoi của Thánh Vực. Truyền thông Phi Thiên quốc dạo gần đây liên tục đưa tin về công chúa, bài báo trên chỉ là ví dụ nhỏ. Đệ Thập nói:
-Đám báo chí của ông thích đặt tít gây tranh cãi nhỉ? Ông không cảm thấy Lục Châu xuất hiện hơi quá mức sao? Giờ ai cũng bàn tán về con bé, ta cứ tưởng nó là ngôi sao màn bạc hay cái gì tương tự chứ?!
-Là công chúa chủ ý làm vậy, thưa ngài. – Trần Độ trả lời – Trước đây công chúa không hào hứng với chiến dịch truyền thông của tôi lắm, tuổi trẻ mà! Nhưng giờ cô ấy tận dụng nó tốt hơn cả tôi, khà! Nhờ những bài báo về Lục Châu, người ta mới chịu chú ý tình hình Tuyệt Tưởng Thành. Người Tuyệt Tưởng nợ công chúa của chúng ta rất nhiều đấy, thưa ngài…(*)
Nói đoạn lão pháp quan lật tờ báo, ngay sau trang nhất là thông tin lẫn hình ảnh cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành mà cách đây vài tháng còn ở tít trang cuối. Nhờ công chúa, dân chúng Khối Ngũ Giác quan tâm chuyện Tuyệt Tưởng Thành nhiều hơn, thậm chí tuần hành biểu tình đòi liên minh hành động. Như một hệ quả, đám chính trị gia Phi Thiên bắt đầu coi nàng như đối thủ xứng tầm với Lục Thiên. Hoàng đế khoanh tay nhìn con gái mình, bỗng bật cười:
-Lũ trẻ bây giờ dữ dội nhỉ?! Con gái ta đã vậy, gã Đấu Thánh còn hơn thế! Nằm mơ cũng không nghĩ thằng trẻ con ấy mang đất nước đi tị nạn, đem cả công nghệ Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm làm giá trao đổi. Theo lộ trình hai năm nữa, tiểu quốc đó sẽ là thành viên Khối Ngũ Giác. Cả vua Đấu Nhân hay Hoàng Tử Cát cũng chưa bao giờ tiến xa vậy!
-Nhưng hắn chơi canh bạc quá mạo hiểm. – Trần Độ nói – Dải đất chết miền tây Thượng Cổ rất nghèo nàn, nó cần một lượng tài chính, nhân lực và công nghệ khổng lồ để cải tạo. Mà người Tuyệt Tưởng quen sống vàng bạc nhung lụa, bảo họ xây dựng mọi thứ từ đầu thì chịu sao nổi? Chương trình trao đổi nhân lực là cái bẫy, đám lao động chất lượng cao của Tuyệt Tưởng Thành sẽ sớm nhập cư những nước ổn định. Năm năm tiếp theo, họ nhiều khả năng tan rã vì nạn chảy máu chất xám.
Đệ Thập mỉm cười:
-Là do Đấu Thánh lựa chọn thôi, nhưng trước đó cứ giúp hắn theo điều khoản hiệp ước. Phi Thiên quốc chúng ta luôn chơi đẹp, không phải đám Lưu Vân lật lọng! Mà công việc tới đâu rồi? Hình như ông vừa từ chợ rác về? Bên đó trả lời thế nào?
Lão pháp quan nhún vai thở một tiếng “Ừm…” dài đằng đẵng. Đệ Thập ngạc nhiên quá đỗi bởi rất lâu rồi ông mới bắt gặp dáng điệu này, nó báo hiệu Trần Độ vừa bị lép vế trong một cuộc thương lượng. Lão già xác chết tặc lưỡi:
-Như ngài nói, lũ trẻ bây giờ dữ dội lắm!
Câu chuyện của Trần Độ lùi lại nửa ngày khi lão đang trầm mình giữa những con hẻm tăm tối ngập ngụa rác của Uất Hận Thành và mang theo một thỏa thuận. Chợ rác cần hợp đồng đổi chác chứ không cần viếng thăm xã giao.
*
* *
Trần Độ chẳng mấy hài lòng khi người tiếp lão là Giả Chung thay vì thiên tử Uất Hận Thành – ông vua chợ rác. Vẫn chiếc áo khoác xanh xám, tóc đen mượt hất ngược, gương mặt vuông vức điển trai cùng chiếc mũi dài thẳng tắp, một năm đã qua nhưng tay thư ký trẻ tuổi chẳng đổi khác. Giả Chung cười:
-Thiên tử đang giải quyết chuyện nội bộ. Chúng ta cứ nói chuyện, tôi sẽ chuyển lời của ông tới cậu ấy.
Không dông dài, lão pháp quan đi thẳng trọng tâm là cuộc chiến ở Kim Ngân xa xôi. Quân đoàn phương nam ngày càng mạnh; tiền bạc, vũ khí cùng hàng viện trợ mỗi tuần đổ về như thác lũ hòng giúp Liệt Giả triệt hạ tòa thành. Trong khi bên kia chiến tuyến, người Tuyệt Tưởng phải dồn sức bảo vệ trận địa vùng mỏ; theo hiệp ước vừa ký với Phi Thiên, họ phải giữ vững các mỏ đã rao bán cho đến khi đại diện Khối Ngũ Giác tiếp quản. Do Tuyệt Tưởng Thành chưa chính thức gia nhập liên minh nên Phi Thiên không thể viện trợ quân sự, Trần Độ bèn tìm giải pháp khác. Lão đề nghị chợ rác can thiệp thị trường chợ đen, ngăn chặn dòng tiền cung ứng cho Liệt Giả, bởi lẽ tài chính của tập đoàn phương nam phụ thuộc nguồn này mà chợ rác lại có sức ảnh hưởng lớn.
-…thêm nữa, ta cần nhân lực Uất Hận Thành. – Trần Độ tiếp lời – Chắc cậu vẫn nhớ kế hoạch di dời chợ rác(**)? Ta cần tổ chức vài đợt di dời để bịt miệng đám báo chí đối lập ngoài kia. Cũng vừa đúng dịp! Tuyệt Tưởng Thành sắp chuyển đến dải đất chết miền tây Thượng Cổ, thời gian tới cần rất nhiều tài lực để xây dựng và tái thiết. Ta cần người chợ rác giúp đỡ Tuyệt Tưởng đồng thời xâm nhập xã hội bọn họ bằng chương trình trao đổi nhân lực. Đổi lại, chính phủ sẽ tái cơ cấu hạ tầng Uất Hận Thành, hẳn mấy người đang gặp vấn đề ô nhiễm và cơ sở xuống cấp, nhỉ? Chúng ta cũng di dời nhiều xưởng thí nghiệm vũ khí hóa sinh và giải quyết đống rác thải xung quanh, chợ rác không cần tốn bất cứ chi phí nào, rất ưu đãi! Cậu thấy sao?
Giả Chung gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, mặt trơ trơ không biểu cảm. Tác phong của gã vẫn hệt như một năm trước. Nhưng thay vì suy nghĩ, gã trả lời ngay như thể đã dự trù chuyện này từ lâu:
-Tôi thấy hơi rắc rối, nhiều điều khoản quá, ông Trần Độ à! Tôi biết một cách giải quyết đơn giản hơn. Thế này đi, chúng tôi chấp nhận toàn bộ đề nghị của ông, đổi lại chúng tôi cần một ghế trong hội đồng dân biểu(***).
Cái cười mỉm thường trực trên mặt Trần Độ bốc hơi sạch sẽ, cặp môi xám ngoét kẻ một đường mỏng dính thẳng tắp, da thịt dồn hết lên trán làm hiển hiện bộ đầu lâu già cỗi. Im lặng ít phút, lão nhướn mày:
-Xin lỗi, ta nghe nhầm chăng?
Tay thư ký ngả lưng vào chiếc ghế tựa:
-Tai ông rất tốt, tôi đảm bảo. Chợ rác cần một ghế ở hội đồng dân biểu, chúng tôi muốn được công nhận là một quận riêng biệt ở Phi Thiên thành, là thành phần của Phi Thiên quốc. Chúng tôi cần tiếng nói lẫn quyền tham gia chính trị.
-Chuyện này không thể được! Di dời người chợ rác đến nhiều thành phố khác nhau và giúp họ hòa nhập xã hội, đó là cách duy nhất để họ được công nhận là công dân Phi Thiên quốc. Cả bãi rác thải không có một trường học hay bệnh viện, cư dân quá nửa thuộc thành phần tệ nạn, cuộc sống băng đảng… người ta có thể gọi nó là “quận” được sao? Và đảng phái nào chịu chứa chấp đại diện chợ rác đứng trong quốc hội? Cậu đi xa, quá xa rồi, anh bạn trẻ!
Giả Chung rướn người, gương mặt ghé sát cái đầu lâu của lão pháp quan:
-Chúng tôi có ba triệu nhân khẩu, quá đủ để gọi là “quận”! Cư dân chợ rác không chỉ chém giết, họ tạo lợi nhuận mỗi ngày và đóng góp rất nhiều cho Phi Thiên quốc. Không có chúng tôi, Đả Thải thành hay khu công nghiệp Bờ Tây đã chìm dưới rác thải công nghiệp. Máu của dân chợ rác không ít lần đổ xuống vì Phi Thiên dù các ông đối xử với chúng tôi chẳng hay ho gì! Đừng quên hầu hết vũ khí hóa sinh của các ông còn nằm ở chợ rác.
-Cậu đe dọa ta? – Trần Độ nhướn mày – Định chơi trò truyền thông báo chí với ta?
Giả Chung lắc đầu:
-Ai biết đâu đấy?! Nhưng chắc ông hiểu sau khi Bạch Dương đệ thập ra đi, Hội Đồng Pháp Quan tất chia rẽ. Đâu tự dưng hoàng đế cho con mình chuẩn bị công tác bầu cử sớm? Đừng ngạc nhiên hay phủ nhận, tôi có nhiều nguồn tin hơn ông tưởng đấy! – Tay thư ký cười – Mỗi lần bầu cử hoàng đế mới, đảng phái lẫn nội bộ Phi Thiên đấu đá nhau ra sao, chắc ông biết rõ. Đặc biệt là Hội Đồng Pháp Quan, hiểm họa lớn nhất ở mỗi kỳ bầu cử(****).
Trần Độ im lặng hồi lâu. Tay thư ký được đà lấn tới:
-Giống như những gì mà thiên tử tiền nhiệm từng làm khi Đệ Thập lên ngôi bốn mươi năm trước, chúng tôi sẽ không ngả theo pháp quan nào, thậm chí ủng hộ hai người con hoàng đế. Mặt khác chúng tôi sẽ đưa nhân lực đến dải đất chết miền tây Thượng Cổ, can thiệp chợ đen cắt viện trợ của Liệt Giả. Đổi lại, chúng tôi cần ghế ở hội đồng dân biểu.
Lão pháp quan khẽ tặc lưỡi, ánh mắt trong khoảnh khắc hơi lảng đi. Dễ chừng cả chục năm qua Trần Độ mới né tránh kẻ khác. Nhưng lão lấy lại tư thế rất nhanh, sau lục lọi tâm tư Giả Chung bằng cái nhìn trực diện:
-Lấy ghế hội đồng dân biểu… đám già đầu chợ rác không thể nghĩ ra chuyện này. Là cậu, phải không? Thẳng thắn xem, cậu dự tính nó từ bao giờ?
Giả Chung trả lời:
-Ấp ủ rất lâu nhưng chính thức thì từ năm ngoái, khi tôi tổ chức cuộc họp Thập Kiếm. Như ông đã biết, Hệ Tôn thất bại trong nhiệm vụ lấy đầu công chúa Lục Châu và phải khiêu chiến Phương Tưởng. Nhưng tất cả là kế hoạch của Liệt Giả. Đó không phải khiêu chiến mà thực chất Phương Tưởng bị đánh hội đồng. Chuyện này trái luật nhưng Liệt Giả đã thỏa hiệp với chợ rác nhằm tiến hành chiến tranh(*****). Liệt Giả khẳng định rằng bằng cách này hay cách khác, chiến tranh sẽ đụng chạm lợi ích Phi Thiên quốc, đấy là cơ hội để chợ rác ra giá về chiếc ghế hội đồng dân biểu.
-Cậu đã dự tính cuộc gặp này?
-Phải, mấy ngày nay tôi luôn chờ ông tới. – Tay thư ký bật cười.
-Có thật các người muốn được công nhận hay còn khao khát điều gì hơn thế?
Giả Chung châm điếu thuốc. Dưới ánh đèn tù mù quện khói thuốc xanh ngắt, gã cất lời:
-Năm ngoái, ông tới đây nói về thời đại mới, đồng tiền mới cùng hồi kết của chủ nghĩa bạo lực trên Tâm Mộng. Ông nói đúng, nó là sự thật. Vì vậy chợ rác cần thay đổi. Bọn trẻ con Uất Hận Thành không thể sống như tôi từng sống: vất vưởng, trộm cắp, phó mặc cuộc đời vào băng đảng, chìm đắm bạo lực. Chúng cần được giáo dục và vui chơi như lũ trẻ ngoài kia. Nơi này cần trường học, bệnh viện hoặc dịch vụ phúc lợi chứ không phải chỗ Phi Thiên quốc trút rác thải. Khao khát chính đáng chứ?
Tay thư ký đẩy bao thuốc mời Trần Độ nhưng lúc đó lão pháp quan từ chối.
*
* *
Cũng giống việc Tuyệt Tưởng Thành xin tị nạn, chuyện chợ rác đòi vị trí trong quốc hội nằm ngoài dự liệu của đám người già Đệ Thập hoặc Trần Độ. Hoàng đế ho khù khụ:
-Bỏ đi, không được! Khục… thằng oắt con Giả Chung đã tính chuyện lấy ghế quốc hội thì có Vạn Thế mới biết hắn định làm gì tiếp. Ta nợ thiên tử chợ rác tiền nhiệm nhiều thứ nhưng chuyện này không thể được!
Trần Độ khoanh tay suy nghĩ đoạn nói:
-Nhưng ngài còn quá ít thời gian để phong tỏa Hội Đồng Pháp Quan. Thành thực mà nói, cả Lục Thiên lẫn Lục Châu chưa đủ khả năng khống chế họ. Nếu chợ rác can thiệp, cuộc bầu cử với các con ngài sẽ dễ thở hơn. Mà xét nhiều khía cạnh, chợ rác cũng cần họ Bạch Dương ủng hộ nhằm hợp pháp hóa sự tồn tại của mình. Dư luận chắc chắn phản đối Uất Hận Thành là một “quận” song nếu có họ Bạch Dương chống đỡ, câu chuyện sẽ khác. Chưa kể kế hoạch di dời còn rất nhiều khuyết điểm, hợp pháp hóa chợ rác là cách bù lấp mấy khuyết điểm đó.
-Ông ngả về chợ rác? Chấp nhận cho họ một ghế quốc hội? Hình như ông hơi mềm yếu đấy, bạn già!
Lão pháp quan lắc đầu:
-Tôi không mềm yếu nhưng tôi biết sợ, thưa ngài. Người Phi Thiên chúng ta từng nói “bóp chặt tương lai trong nghiệt ngã, thời đại mới sẽ dùng tàn bạo đáp trả”. Cái chết của Phương Tưởng, sự sụp đổ của Tuyệt Tưởng Thành là ví dụ nhãn tiền. Ngài nghiệt ngã đủ lâu rồi, hoàng đế, ngài biết mà…
Nói rồi lão già đẩy tách trà thiết mộc ra trước mặt Đệ Thập. Nhìn ảnh phản chiếu của mình trên mặt chất lỏng, Đệ Thập chìm đắm ưu tư, chốc chốc ho khạc đầy khói đen. Thời đại mới đang chào đón ông theo cách chẳng dễ chịu, nhưng ít nhất nó chưa đau đớn theo cách mà người Tuyệt Tưởng đang gánh trên vai.
…
Trong những cơn mơ hoang đường nhất, Triệt Phạt chưa bao giờ thấy mình rời bỏ mảnh đất sa mạc đã gắn bó suốt cuộc đời, bỏ sau lưng hai quận hay Ngọn Xám. Khốn thay, cơn ác mộng này lại xuất hiện giữa thực tại và bắt ông mở to mắt chứng kiến. Gã vua trẻ Đấu Thánh đang nhấn chìm Triệt Phạt và vô số người Tuyệt Tưởng khác xuống tận cùng thống khổ. “Con quạ!” – Triệt Phạt đã có lúc chửi đổng.
Nhưng lúc bình tâm, đội trưởng ngự lâm nhận ra Tuyệt Tưởng Thành suốt tám trăm năm hiện đại vẫn y hệt thời phi cơ giới. Biết bao thế hệ được gọi là “tương lai” tiếp tục lớn lên với quang tố, lòng tin tuyệt đối vào Ngọn Xám cùng thanh Hoa Sa Tấu, thánh nữ Tịnh Hoạt chưa bao giờ vượt khỏi giá trị “công cụ” trong mắt vua Đấu Nhân. Tám trăm năm đã qua, người Tuyệt Tưởng vẫn tự kiềm tỏa mình bằng niềm tự hào xưa cũ rồi khi mọi thứ sụp đổ, những người như Triệt Phạt mắc kẹt giữa dòng chảy thời đại.
“Bóp chặt tương lai trong nghiệt ngã, thời đại mới sẽ dùng tàn bạo đáp trả”. Đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt đã nghe câu ngạn ngữ đó của người Phi Thiên quốc. Ông đang nếm trải nó đầy đủ, không sót một từ nào.
Giữa tháng 12, Tuyệt Tưởng Thành khẩn trương di dời. Một nửa máy móc vật tư thiết yếu đã rời tiểu quốc, sách vở chất đống bên ngoài thư viện quốc gia chuẩn bị cập bến dải đất chết miền tây Thượng Cổ. Nhưng dân chúng Tuyệt Tưởng thì không sẵn sàng như thế, hàng triệu người quyết tâm ở lại bất chấp quân đội hay chính phủ thúc giục. Đấu Thánh đi khắp khu tị nạn vận động song họ không nghe, thậm chí quăng gạch đá rác rưởi xua đuổi gã. Ngay cả quân đội cũng xa lánh Đấu Thánh, số lượng Thống Lĩnh và Thủ Lĩnh bất tuân nhà vua ngày càng tăng, họ theo gã ra trận nhưng cực lực phản đối kế hoạch tị nạn. Đám nội các bất đồng chính kiến tiếp tục kéo bè phái hòng gây sức ép hạ bệ gã vua trẻ. Vừa chống kẻ địch vừa mâu thuẫn nội bộ, Tuyệt Tưởng Thành rối như gà mắc tóc. Giữa hoàn cảnh đó, Triệt Phạt không biết phải làm gì.
Cùng thời gian, tập đoàn phương nam chiếm giữ đoạn tường thành phía đông rồi trực tiếp đe dọa vùng đông bắc thành phố. Đấu Thánh cấp tốc điều động quân đội tới vì toàn bộ chuyến hàng di dời đều đi qua đây, bất quá không mấy ai nghe lệnh gã, họ muốn bỏ mặc chiến trường này nhằm buộc gã hủy kế hoạch tị nạn. Sự vụ nghiêm trọng đến mức đại thánh sứ phải tìm Triệt Phạt, nhờ tiếng nói của đội trưởng ngự lâm nhằm vãn hồi tình thế. Triệt Phạt ừ hữ song rốt cục chẳng có động thái nào. Ngày 14 tháng 12, gã vua trẻ cùng Thủ Lĩnh tóc đỏ Vô Phong dẫn vỏn vẹn hai trăm vệ quân đương đầu hàng nghìn Chó Hoang ở mặt trận đông bắc.
Hai ngày tiếp theo, Triệt Phạt sống trong sợ hãi. Ông nghe nói ba kẻ mạnh nhất đích thân ra trận đối đầu nhà vua, chiến trường đông bắc khốc liệt hơn bất cứ trận chiến nào từng xảy ra. Nhưng mỗi lần định cất bước, viễn cảnh tha hương bỏ xứ lại gò chặt thân thể Triệt Phạt. Vinh quang quá khứ, tự hào truyền thống, kỷ niệm lẫn sự gắn bó với vùng đất sa mạc… tất cả trở thành ngục tù giam giữ đội trưởng ngự lâm.
Chiều ngày 16, đại thánh sứ tiếp tục tìm gặp Triệt Phạt. Đội trưởng ngự lâm dễ dàng nhận ra những nét khó coi trên gương mặt Tây Minh, tinh thần chờ đón một bài thuyết giáo răn giảng. Nhưng đại thánh sứ chỉ mang đến một bao thuốc cùng thông tin chiến trường:
-Nhà vua đang chiến đấu trong bức tường, có lẽ muốn đánh sập đoạn tường thành. Có nhóm Lục Châu và Thôn Tàng trợ giúp nhưng sợ rằng cậu ta không cầm cự nổi đến sáng mai, kẻ địch quá đông…
Triệt Phạt im lặng. Tây Minh chìa bao thuốc, đội trưởng ngự lâm nhận lấy rồi trông về hướng đông bắc qua làn khói xanh. Im lặng khá lâu, Triệt Phạt cất lời:
-Nhà vua bằng tuổi con trai tôi. Tôi ít nhiều chứng kiến quá trình cậu ấy lớn lên, chứng kiến cậu ấy vật lộn dưới cái bóng anh trai rồi trở nên kiêu căng ngạo mạn. Vậy đây là cách nhà vua đáp trả chúng tôi sau ngần ấy thời gian? Bắt chúng tôi rời bỏ tiểu quốc? Có cần thiết phải tàn bạo như vậy không?
-Nhưng thâm tâm ông thừa nhận nhà vua đúng đắn. Ông biết rõ điều đó! – Tây Minh nói.
-Tôi bằng tuổi đức vua Đấu Nhân. Tôi đã già, già thì như đứa trẻ nít chẳng cần biết đúng sai! – Triệt Phạt lắc đầu thở dài – Khi già, mọi thứ trở thành máu thịt và nếu cắt bỏ chúng, cơ thể lẫn linh hồn sẽ chết từ từ. Tòa thành này, vùng đất này, mọi câu chuyện về những ông vua vĩ đại, Đạo Chích Không Trung hay điệu múa sa ngã thần… tất cả đều chảy trong huyết quản người Tuyệt Tưởng. Tôi không thể hình dung một ngày sống thiếu chúng.
-Nói cho cùng, ông phản đối nhà vua?
-Phải, đúng vậy! – Đội trưởng ngự lâm thở một hơi nặng nề – Nhà vua đúng đắn nhưng tôi cùng nhiều người khác đã mắc kẹt ở thời đại cũ, đại thánh sứ à! Chẳng chiếc thăng vân tàu nào có thể đưa chúng tôi bay trên cơn gió thời đại mới nữa…
Tây Minh gật gù cười, không phản đối cũng chẳng đồng tình. Xa xa, đạn pháo xé toang màn đêm bằng luồng sáng đỏ chói, đứng ở hoàng cung mà vẫn cảm nhận được cơn chấn động dữ dội. Triệt Phạt quay sang hỏi:
-Ngài đã nghỉ hưu, ngài nên hưởng cuộc sống nhàn nhã, tại sao còn nhọc công giúp đỡ kẻ xa lạ như chúng tôi?
Đại thánh sứ cười:
-Người già luôn lạc lõng. Tôi cũng mắc kẹt như ông, cũng cứng đầu chẳng quan tâm đúng sai, không biết thỏa hiệp những điều mới mẻ và chỉ tin tưởng những điều làm nên con người mình. Căn bệnh chung mà! Khì! Nhưng vì chẳng chiếc thăng vân tàu nào có thể đưa tôi đến thời đại mới nên tôi chọn cách sống trọn vẹn cho thời đại cũ.
Triệt Phạt ngẫm nghĩ. Như hiểu ra điều ra điều gì, đội trưởng ngự lâm đột nhiên cúi thấp lưng với cánh tay dang rộng thể theo nghi thức trang trọng nhất của người Tuyệt Tưởng. Đại thánh sứ cười đoạn đổi chủ đề:
-Gia đình ông vẫn an toàn chứ?
-An toàn, thưa ngài. Vạn Thế vẫn che chở con cháu tôi. – Triệt Phạt đáp – Vậy còn ngài? Gia đình thăm hỏi ngài chứ?
Đại thánh sứ nhún vai cười gượng. Dưới mái hiên chảy cát mưa bạc, họ nói chuyện người già. Chuyện người già vui ít buồn nhiều, nói thì dông dài mà nghe thì nhàm tai.
Tối đó, người Tuyệt Tưởng nghe tiếng xạ ưng hét lớn trên nóc hoàng cung. Ngự lâm là nhóm quân duy nhất vẫn sử dụng xạ ưng thay vì dùng thiết bị bộ đàm hiện đại. Người ta hiểu rằng ngự lâm quân đã đáp lại nhà vua. Từ hoàng cung, hàng trăm bóng áo trắng đeo giáp vai bạc tiến vào chiến trường đông bắc. Dưới sự chỉ huy của Triệt Phạt, ngự lâm quân đánh thẳng vào bức tường đông bắc, giải cứu gã vua trẻ và tên tóc đỏ giữa vòng vây Chó Hoang. Giáp mặt ba kẻ mạnh nhất, Triệt Phạt trong phút chốc bỗng thấu hiểu tình cảnh của Hoàng Tử Cát cách đây vài tháng. Nhưng truyền thống Tuyệt Tưởng Thành nhắc nhở ông về trách nhiệm bảo vệ nhà vua. Từng là ngục tù giam hãm Triệt Phạt, những giá trị xưa cũ nay là động lực thôi thúc ông. Ông đánh tay đôi với con quỷ Hệ Tôn mà không chút yếu thế. Đội trưởng Triệt Phạt dũng cảm, quân ngự lâm dũng cảm, những bóng áo trắng lần lượt đẩy lui ba kẻ mạnh nhất lẫn hàng nghìn Chó Hoang.
Nhưng khi Liệt Giả xuất hiện, áo trắng ngự lâm dần bị nuốt chửng. Lần đầu chứng kiến ngọn lửa đen của kẻ mạnh hơn tất cả, Triệt Phạt biết mình không cách nào chống lại nó. Xui xẻo thay, Bất Vọng không có mặt ở chiến trường này để ngăn cản Liệt Giả. Trong lúc ấy thuốc nổ chưa đủ, Đấu Thánh chưa thể phá sập đoạn tường thành. Đội trưởng ngự lâm liền kéo Vô Phong lại đoạn dúi quân hàm vào tay hắn. Tên tóc đỏ ngạc nhiên:
-Cái gì đây? Sao ông làm vậy?!
-Ngày mai, cậu là Thủ Lĩnh quân ngự lâm! Dẫn dắt họ, chỉ lối cho họ! Bảo vệ nhà vua đến ngày cuối cùng! Làm được chứ? – Triệt Phạt nói.
Vô Phong nhận ra ánh mắt đội trưởng ngự lâm dữ dội tới nỗi hắn không có cơ hội từ chối. Tên tóc đỏ gật đầu, Triệt Phạt vỗ vai hắn:
-Rất vui vì quen biết cậu, tóc đỏ!
Nói rồi người đội trưởng dẫn một trăm lính ngự lâm xông pha tuyến đầu cản bước Liệt Giả, tạo điều kiện cho cánh quân Đấu Thánh rút lui đồng thời có thời gian đặt thuốc nổ. Một trăm người đánh với Liệt Giả, ba kẻ mạnh nhất cùng hàng ngàn Chó Hoang suốt nửa đêm. Họ lần lượt gục ngã nhưng quân phương nam hoàn toàn bị chặn đứng. Rạng sáng, thuốc nổ đánh sập một đoạn bức tường tạo đống đổ nát khổng lồ, quân phương nam hết cơ hội đánh úp mặt trận đông bắc. Quân Tuyệt Tưởng rút hết, chỉ còn Triệt Phạt đứng dưới chân đống đổ nát, tóc dài xõa tung, áo ngự lâm nhuốm màu đỏ quánh chẳng còn một li vải nào màu trắng. Trước mặt ông là hàng nghìn Chó Hoang và một Hệ Tôn khát máu. Hệ Tôn hất hàm:
-Này lão già! Liệt Giả cần hỏi vài việc, nghe lời ta, lão sẽ sống!
Triệt Phạt cười khùng khục. Đoạn kết của người dũng cảm không hay ho như câu chuyện hay khúc ca vẫn kể. Sau rốt người đàn ông ấy xách Hoa Sa Tấu lao vào kẻ địch dù hai tay đã gãy. Đám phương nam kể rằng đội trưởng ngự lâm vẫn chiến đấu tới bình minh trước khi bị Hệ Tôn chặt đầu rồi treo xác lên tường thành.
Ngày 17 tháng 12, sau cái chết của Triệt Phạt, quân đội Tuyệt Tưởng dần quay về với nhà vua, kế hoạch di dời vẫn tiếp tục. Cạnh mái hiên tòa điện chính, đại thánh sứ lặng lẽ nhìn dân chúng Tuyệt Tưởng rời khu tị nạn. Ông có nhiều chuyện muốn nói, nhiều điều muốn kể mà chẳng biết tìm ai chịu lắng nghe.
Chuyện người già vui ít buồn nhiều, nói thì dông dài, mà nghe thì nhàm tai…
(*) Trần Độ và Lục Châu đã thảo luận về chuyện bầu cử, việc sử dụng truyền thông hay mục đích tham gia chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, xem lại Q3 Chương 107(**) kế hoạch di dời chợ rác, xem lại Q3 Chương 3 và 35(***) quốc hội Phi Thiên phân thành hai viện là hội đồng dân biểu và pháp chính viện, chi tiết xem lại Q3 các Chương 52,53 và 67(****) Trần Độ đã từng nói về sự phức tạp phe phái trong chuyện bầu cử ở Phi Thiên cho Mai Hoa, xem lại Q3 Chương 48; bản thân Đệ Thập đã lo ngại về sự nổi dậy của Hội Đồng Pháp Quan sau khi ông ra đi, xem lại Q3 Chương 67(*****) xem lại Q3 Chương 112, Hiệp Dung đã từng thắc mắc về chuyện chợ rác biết Phương Tưởng bị đánh hội đồng nhưng vẫn làm ngơ cho Hệ Tôn gia nhập Bảy Người Mạnh Nhất