Ngục Thánh

Chương 236

Tám trăm năm kỷ nguyên hiện đại, người Tuyệt Tưởng trung thành với lối sống cũ. Đến thời vua Đấu Nhân mở cửa, họ vẫn ngoảnh mặt trước những giá trị mới hoặc tiếp nhận một cách dè dặt, tiếp tục sống theo cái cách mà thế giới nói về mình: kiêu căng, ngạo mạn, tự hào quá đáng, bảo thủ cùng cực. Vì gìn giữ giá trị cũ, họ chống lại cả gã vua trẻ Đấu Thánh cùng kế hoạch tị nạn. Đã có lúc người ta lo sợ về một cuộc đảo chính ngay giữa thời khắc Tuyệt Tưởng Thành chật vật chống đỡ chiến tranh. 

Nhưng sau cái chết của đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt, không ai bảo ai và chẳng đợi nhân vật uy tín nào lên tiếng, dân chúng khẩn trương lên đường tị nạn. Ngày 17 tháng 12, từng tốp người đầu tiên rời thành phố qua cánh cổng đông bắc, sau đấy men theo những chặng đường khúc khuỷu vùng núi để thoát khỏi tầm ảnh hưởng của bão điện từ. Tại đó, hạm đội vận tải của hai giáo đoàn Tam Lâu và Siêu Sinh đưa họ đến nơi tập kết ở miền tây lục địa rồi chuyển giao cho liên quân. Ba ngày đầu tiên, khoảng bảy ngàn người Tuyệt Tưởng tha hương trong lặng lẽ lẫn nước mắt nhớ nhung xứ sở sa mạc. Vô Phong biết chắc đa số dân chúng vẫn phản đối việc tị nạn song khác mấy ngày trước, họ tuyệt đối tuân lệnh gã vua trẻ. Hắn cảm thấy lạ.

Dân chúng đã vậy nên tranh cãi phe phái trong chính phủ sớm chấm dứt. Ban nội các Tuyệt Tưởng cuối cùng cũng chịu ngồi xuống lắng nghe Đấu Thánh trình bày kế hoạch tái thiết hậu tị nạn. Suốt những ngày bị phản đối rồi tẩy chay, trong sự giúp sức của Tây Minh cùng đám trợ lý ít ỏi, gã vua trẻ đã hoàn thiện bản kế hoạch dài hơn sáu trăm trang. Nó không phải đống giấy tờ tháu ngoáy vội vàng mà tỉ mỉ chi tiết từ việc xây dựng công trình trên mặt nền dải đất chết, cải tạo vùng đất hoang hóa, các loại tài nguyên có thể sử dụng, chuyển hướng ngành kinh tế thay vì khai thác quang tố cho đến xây dựng quan hệ đồng minh. Bản kế hoạch vạch rõ lộ trình chuyển giao công nghệ Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm cốt sao có lợi nhất cho người Tuyệt Tưởng, dự đoán cả trường hợp Phi Thiên quốc gây sức ép hòng sở hữu công nghệ sớm hơn dự kiến. Vùng đất mới đòi hỏi thể chế cùng cách quản lý mới cũng được tính đến, gã vua trẻ nói:

-Chương trình trao đổi nhân lực của Phi Thiên quốc là con dao hai lưỡi. Chúng ta có thêm lao động nên việc tái thiết nhanh hơn, nhưng đồng thời nạn chảy máu chất xám mạnh hơn. Những người ưu tú nhiều khả năng rời bỏ chúng ta và tìm cách nhập cư những nước khác có điều kiện hấp dẫn, cụ thể là Phi Thiên quốc với dòng họ Hỏa nổi tiếng. Chuyện này sẽ xảy ra và rất khó ngăn chặn, chỉ còn cách ứng biến tùy tình hình cụ thể, ta không thể dự đoán hết, mong các vị giúp. Còn nữa, về chương trình trao đổi nhân lực, hãy cẩn thận với đám lao động từ Phi Thiên quốc vì họ có thể là cư dân chợ rác Uất Hận Thành. Phi Thiên quốc đang đau đầu với chợ rác, đây là dịp tốt để họ tống khứ đám này còn chúng ta sẽ lãnh đủ. Tuyệt đối không áp dụng chính sách đu dây như Vinh Môn quốc đang làm(*)! Hoàn cảnh không cho phép! – Gã nhấn mạnh – Bằng mọi giá phải dựa vào Phi Thiên quốc và Khối Ngũ Giác, họ là mỏ neo cuối cùng của chúng ta. Đừng nhầm lẫn, chúng ta tự bơi tự lội nhưng họ là mỏ neo giúp ta không bị cuốn trôi! Chuyện nghĩa vụ liên minh đều ghi chép trong này nhưng đừng cứng nhắc, hãy thay đổi tùy hoàn cảnh. Ta chỉ tính được mười năm, mười năm kế tiếp thế nào phải trông chờ các vị…

Ban nội các và hoàng đế họp suốt ngày đêm tại sảnh chính. Vô Phong – giờ là đội trưởng ngự lâm – cũng theo dõi cuộc họp ngần ấy thời gian. Từ tầng lửng tòa sảnh, tên tóc đỏ nhận ra thành viên nội các tập trung xây dựng bản kế hoạch thay vì phản đối hay mong muốn nhà vua suy nghĩ lại. Hắn không tin dân chúng hoặc chính phủ đồng thuận với nhà vua nhanh đến vậy chỉ vì cái chết của Triệt Phạt. Có điều gì đấy ẩn sâu trong tiềm thức người Tuyệt Tưởng mà hắn không thể hiểu. 

Những ngày trung tuần tháng 12, tên tóc đỏ dẫn quân bảo vệ mặt trận đông bắc thành phố ngăn bọn Chó Hoang tập kích đoàn tị nạn. Cũng dịp đó hắn tái ngộ Triết Xa. Anh chàng tài xế vẫn sống sót sau cuộc chiến vùng mỏ nhưng mất chân trái vì trúng đạn pháo. Trên chiếc xe lăn, Triết Xa không giấu được nỗi lo sợ về tương lai ở miền đất xa lạ:

-Ai cũng sợ cả! Chúng tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu hay làm gì. Nghe nói dải đất chết khô cằn, chẳng có tài nguyên và không thể trồng trọt, tôi không biết chính phủ sẽ làm thế nào… đành rằng có công nghệ nhưng việc tái thiết vẫn cần sức người, mà thương binh hay mấy người như tôi có thể làm gì đây? Không phải tôi ngại khổ cực, mà tôi sợ mình trở thành gánh nặng. Vả lại chúng tôi sống ra sao khi vẫn nhớ về Tuyệt Tưởng Thành? Tôi có một đứa con trai, thằng bé hỏi “Bao giờ chúng ta quay về?”. Tôi không biết trả lời nó thế nào nữa…

-Mọi người vẫn có quyền kiến nghị nhà vua mà?! – Vô Phong nói – Trưng cầu dân ý, biết đâu nhà vua sẽ nghĩ lại? 

Triết Xa lắc đầu cười. Anh chàng tài xế cúi đầu suy nghĩ rồi đáp:

-Mấy ngày vừa rồi, chẳng ai đáp lại nhà vua trừ đội trưởng Triệt Phạt – một người đáng kính. Nhưng chúng tôi tuân lệnh nhà vua không phải vì cái chết của ông ấy. Chiến tranh mà, nhiều Thống Lĩnh hay Thủ Lĩnh giỏi đều ra đi, ngay cả Hoàng Tử Cát… cậu biết đấy… Triệt Phạt đáp lại nhà vua không chỉ vì bổn phận, ông ấy sống vì điều mà người Tuyệt Tưởng luôn tôn sùng: kiêu hãnh và phẩm giá. Chúng tôi đã mất kiêu hãnh nhưng còn phẩm giá, phẩm giá cốt lõi ở Tuyệt Tưởng Thành là không được phản bội thủ lĩnh. Chúng tôi tự hào truyền thống nhưng lại quay lưng với nhà vua, phạm phải điều thiêng liêng nhất. Triệt Phạt đã nhắc nhở chúng tôi, thế nên… 

Triết Xa nhún vai thay vì nói tiếp. Vô Phong hỏi:

-Kể cả khi thủ lĩnh – nhà vua là một gã tồi?

-Phải, đôi lúc trở thành mù quáng, lịch sử Tuyệt Tưởng Thành chứng kiến vô số chuyện không hay vì điều đó. Dù sao chúng tôi cũng nổi tiếng bảo thủ cứng đầu! – Triết Xa tặc lưỡi – Nhưng ít nhất thì nhà vua Đấu Thánh không phải gã tồi. Chỉ là chúng tôi không muốn đi, ai muốn bỏ quê hương xứ sở chứ? 

Vô Phong khẽ gật đầu. Ở thế giới mà hắn thường sống, thủ lĩnh chỉ là chức danh quân đội còn nhà vua có thể bị bôi gio trát trấu bất cứ lúc nào. Hắn nhận ra mình mãi mãi không thể hiểu chữ “thủ lĩnh” trong tâm thức dân chúng xứ sở này, thấu hiểu thế giới của người khác là chuyện bất khả. Nhưng ít nhất là hắn dành lòng cảm thông cho Triết Xa và người Tuyệt Tưởng. 

Cuộc trò chuyện chẳng được lâu, Triết Xa từ biệt tên tóc đỏ để theo kịp đoàn tị nạn. Trước lúc rời đi, anh chàng tài xế ngoảnh lại cười:

-Cậu là Thủ Lĩnh tuyệt vời, tóc đỏ! Người ta nói về cậu nhiều lắm! Tin tôi đi, mười năm sau, chúng tôi sẽ hát Trường Khúc về cậu!

Tên tóc đỏ nhăn răng cười toe, coi đấy chỉ là lời bông đùa. Hắn cúi lưng giang tay tạm biệt Triết Xa như người Tuyệt Tưởng thực thụ rồi tiếp tục công việc. Hắn cần hoàn thành trách nhiệm với tiểu quốc cho tới ngày cuối cùng. 

Trung tuần tháng 12, hàng vạn người lũ lượt rời Tuyệt Tưởng Thành nhưng vẫn quá chậm vì hai giáo đoàn đánh thuê không thể tải hết. Cùng thời gian, Đạn Đạo đặt chân đến tiểu quốc như giao hẹn. Bằng quang tố cùng nhiều lợi ích đi kèm, Đấu Thánh thuyết phục gã trợ giúp kế hoạch tị nạn. Vô Phong nghĩ gã con buôn Đạn Đạo sẽ thừa nước đục thả câu nhưng trái lại, cuộc thương thảo kết thúc khá chóng vánh. Trong tiếng tóp tép nhai kẹo cao su, Đạn Đạo nói với gã vua trẻ:

-Cha cậu đối xử tốt với ta, ưu đãi nhiều và là người duy nhất không chửi ta là “thằng ngựa giống”. Ta biết ơn ông ấy! Thế nên hãy giữ lại một nửa số quang tố, tiểu quốc sẽ cần chúng. Về chuyện vận tải, riêng Đạn Đạo đẹp trai này không đủ sức, nhưng nếu Đạo Chích Không Trung đưa thăng vân tàu đến đây thì sao? Để ta kêu gọi họ! Đạo Chích vốn sinh ra từ đế chế Tuyệt Tưởng, chúng ta sẽ giúp đỡ nguồn cội thêm một lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng(**). 

Gã tóc vàng nói được làm được. Sau buổi thương lượng, Đạn Đạo liên tục truyền tin kêu gọi giới Đạo Chích trợ giúp. Ít ngày sau, từng chiếc thăng vân tàu đơn lẻ rồi những hạm đội lần lượt cập bến tiểu quốc, tổng cộng gần hai trăm chiếc mà đa phần ở lục địa Kim Ngân, số khác từ Thượng Cổ, một số ít từ Đông Thổ xa xôi cũng tới giúp sức. Giới Đạo Chích đã hưởng ứng lời Đạn Đạo. Họ tự nguyện chuyển người Tuyệt Tưởng đến khu tập kết, sẵn sàng chuyến hành trình đến dải đất chết miền tây Thượng Cổ, tuyệt đối không đòi hỏi thêm lợi ích. Lý do có thể vì Đạn Đạo chơi đẹp biết chia sẻ miếng ăn, nhưng Vô Phong tin rằng đằng sau hành động là mối liên kết mơ hồ giữa Đạo Chích Không Trung với tòa thành này. Tháng 12 năm ấy, Đạo Chích đồng loạt nghỉ việc nên hàng hóa khan hiếm trầm trọng, quái vật không trung độn giá cao ngất ngưởng. 

Chuyện người Tuyệt Tưởng tha hương nhanh chóng lan ra khắp lục địa. Lũ khủng bố lẫn Đầu Sói hai miền đổ về tuyến đường đông bắc hòng kiếm chút cơm cháo. Tháng 12 là đỉnh điểm mưa bạc, bão cát mạnh làm phi thuyền của hai giáo đoàn đánh thuê hoặc thăng vân tàu lắm phen trục trặc, dân chúng phải cuốc bộ và vô tình trở thành đối tượng bị tấn công. Đấu Thánh đương đau đầu tìm cách giải quyết thì những người chậm chân nhất là Tổng Lãnh Thánh Sứ cộng thêm dăm chục thánh sứ Kim Ngân cuối cùng cũng có mặt. Gã vua trẻ không căn vặn họ chuyện muộn màng, chỉ cảm ơn tất cả rồi nhờ bảo hộ tuyến đường đông bắc. Nhờ đám thánh sứ, con đường tị nạn an toàn hơn hẳn. Cuối cùng, những chính phủ bù nhìn cũng trả lời bức thư của vua Đấu Nhân mà tưởng chừng không bao giờ có lời hồi đáp(***). Người Kim Ngân theo cách nào đó vẫn nhớ về Tuyệt Tưởng Thành.

Giữa cuộc tị nạn, chiến tranh vẫn tiếp diễn. Phía Liệt Giả gửi tin đề nghị thương lượng rằng quân phương nam sẽ ngừng tấn công mặt trận đông bắc với điều kiện quân đội tiểu quốc rút khỏi vùng mỏ, nhưng do đã ký hiệp ước với Phi Thiên nên Đấu Thánh không thể đình chiến. Nhằm gây sức ép, Liệt Giả liên tục thúc quân dồn đánh khắp các mặt trận. Gần như ngay lập tức, Đấu Thánh liên hệ với Băng Hóa quốc xin viện trợ chiến trường vùng mỏ, đổi lại Tuyệt Tưởng Thành sẽ chuyển giao vài mỏ quang tố. Băng Hóa quốc đồng ý ngay. Động thái trên khiến Phi Thiên phật lòng, Bạch Dương Đệ Thập gọi điện phàn nàn đồng thời yêu cầu giải thích, gã vua trẻ trả lời:

-Đây chỉ là thỏa thuận quân sự chứ không phải hiệp ước, chúng tôi sẽ cung cấp nội dung thỏa thuận. Nếu muốn đối chiếu, ngài có thể hỏi bên ngoại giao Băng Hóa và đại diện Đại Hội Đồng. Chúng tôi thỏa thuận với riêng Băng Hóa chứ không phải Liên Minh Phương Bắc, vả lại những mỏ quang tố mà Băng Hóa nhận không hề ảnh hưởng đến phần của Phi Thiên quốc. 

Hai bên tranh cãi khá lâu song Đệ Thập rốt cục phải chịu thua vì Tuyệt Tưởng Thành không vi phạm hiệp ước. Đợi Đấu Thánh ngắt tín hiệu liên lạc, Tây Minh liền hỏi gã:

-Những mỏ quang tố mà ngài trao đổi với Băng Hóa đúng là không động chạm Phi Thiên, nhưng ai biết chuyện gì xảy ra khi người Băng Hóa đặt chân tới đây? Họ đang thiệt hại vì nội chiến lục địa, họ cần khoản bù lỗ, họ sẽ lấn phần của Phi Thiên quốc rồi kéo theo các liên minh về đây đòi chia chác. Không lẽ ngài muốn khơi mào cuộc chiến mới?

-Phải, tôi muốn vậy! Theo lộ trình hiệp ước, hai năm nữa chúng tôi mới chính thức là thành viên Khối Ngũ Giác, nghĩa là suốt thời gian đó Tuyệt Tưởng Thành vẫn là đối tượng dễ bị xâu xé, dễ bị tổn thương. Cuộc tranh chấp tài nguyên sẽ làm các liên minh bớt chú ý chúng tôi và nếu nó kéo dài đủ lâu, người Tuyệt Tưởng sẽ hưởng lợi. 

Đại thánh sứ lắc đầu cười. Đứng sau quan sát, tên tóc đỏ nhận thấy Đấu Thánh đã chuẩn bị mọi thứ cho thời đại mới. Hắn dần hiểu tại sao Hoàng Tử Cát sẵn sàng hy sinh tính mạng để người em trai lên ngôi vua. 

Nhưng gã vua trẻ không hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ. Những ngày cuối tháng 12, Đấu Thánh chỉ đạo đội ngũ pháp sư đóng chặt rẻo Mạn Đà, phong tỏa những lối ra vào bằng nhiều bùa chú cổ xưa mà pháp sư ngày nay không thể phá giải. Nếu kẻ bên ngoài cố tình xâm nhập, bùa chú sẽ phá nát dải núi rồi chôn vùi toàn bộ quang tố. Nhưng đại thánh sứ cảnh báo rằng Cụ Cố Tổ – một trong Bảy Người Mạnh Nhất – sở hữu vô số kiến thức phép thuật, nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới Tâm Mộng. Nếu muốn, Liệt Giả sẽ nhờ cậy ông ta xâm nhập rẻo Mạn Đà. Ngẫm nghĩ hồi lâu, gã vua trẻ liền gửi tin đề nghị Liệt Giả sắp xếp thương lượng. Hai bên đồng ý hẹn gặp tại quận Tây Chinh Kiếm. 

Tối ngày 19, đích thân Đấu Thánh đến điểm hẹn, Vô Phong tháp tùng còn đội Sóc Bay bí mật theo sau. Phía bên kia, Liệt Giả đi cùng Hệ Tôn. Không mào đầu cũng chẳng chào hỏi, hai bên giáp mặt nhau trong im lặng. Hệ Tôn nhăn răng cười cợt còn Đấu Thánh vô cảm trước kẻ chặt đầu anh trai mình; ở phía khác, Liệt Giả lẫn Vô Phong nhìn nhau bằng ánh mắt khó xử. Im lặng hồi lâu, Liệt Giả và Đấu Thánh vào việc. Liệt Giả khá thất vọng vì gã vua trẻ không đề cập chuyện vùng mỏ. Hết thất vọng, gã lại cau mày vì đề nghị từ Đấu Thánh:

-Tôi không đến để đình chiến, cứ tiếp tục chiến tranh nếu ông muốn. Chỉ là sau khi ông chiếm được tòa thành, tôi mong ông hãy giữ nguyên trạng rẻo Mạn Đà. 

-Chuyển giao vùng mỏ, ta sẽ xem xét. – Liệt Giả đáp.

-Rất tiếc, tôi không thể nhượng lại mỏ quang tố, hiệp ước với Phi Thiên quốc không cho phép. Nhưng tôi có giải pháp khác. Sau cuộc chiến này, cả bốn liên minh đều nhắm về đây, chắc ông cần thêm vũ khí chống lại họ? Nhưng nghe nói ông đang gặp vấn đề tài chính? Theo tôi thấy, lực lượng của ông hiện giờ không đủ sức chống liên quân. Tôi có thể giúp đỡ ông. Tuy bão điện từ gây ảnh hưởng nhưng chúng tôi vẫn còn một lượng lớn vũ khí tại phía bắc thành phố. Chúng tôi sẽ không phá hủy chúng, các ông có thể sử dụng nó. Ông lấy số vũ khí trên, đổi lại là giữ rẻo Mạn Đà nguyên trạng, thỏa thuận? 

Nguồn tin tình báo cho biết Uất Hận Thành đã can thiệp thị trường chợ đen khiến nguồn vốn tài trợ quân phương nam bị chặn đứng, động thái đòi kiểm soát vùng mỏ của Liệt Giả là minh chứng rõ ràng. Đấu Thánh nhờ vậy mới tự tin thương lượng. Nhưng gã vua trẻ chưa tính rằng Liệt Giả không phải chính trị gia, càng không phải loại người thích nhượng bộ. 

-Đúng là phía chúng ta gặp khó, nhưng nếu ta trả lời “không thích” thì cậu tính thế nào? – Liệt Giả nói – Ngay ngày mai, ta có thể tập trung quân đánh thẳng mặt trận đông bắc. Cậu không cầm cự nổi nửa ngày đâu, nhóc! Và chúng ta thừa đạn để tàn sát hơn ba triệu người Tuyệt Tưởng đang mắc kẹt trong thành. Nếu sự việc như vậy, cậu tính sao đây?

Trước cặp mắt xanh lá như mắt chó sói của Liệt Giả, gã vua trẻ bất giác ớn lạnh, bàn tay hơi run rẩy như có trận gió tuyệt tràn qua. Nhưng Đấu Thánh nhanh chóng áp chế nỗi sợ hãi, nhìn thẳng mắt kẻ mạnh hơn tất cả rồi đáp:

-Vậy tôi đảm bảo rằng dân chúng Tuyệt Tưởng vẫn đến khu tập kết an toàn còn ông phải bỏ xác ở sa mạc này! 

Liệt Giả chú mục gã trẻ tuổi nhưng chẳng khai thác được bất cứ điểm yếu nào. Đôi mắt gã chuyển hướng nhìn quanh như suy tính cân nhắc nặng nhẹ, sau cất lời:

-Đằng nào các người cũng rời khỏi đây, rẻo Mạn Đà hay bất cứ thứ gì ở đây sẽ không thuộc về các người nữa. Tại sao phải giữ dải núi ấy? Cho dù không phải ta, nhiều kẻ khác cũng mò tới hòng phá vỡ bùa chú phong ấn. Cậu mong chờ điều gì, nhà vua trẻ?

-Chúng tôi cần hy vọng. Chừng nào dải núi ấy còn tồn tại, chúng tôi còn hy vọng quay về. – Đấu Thánh trả lời.

-Quay về? Hàng trăm năm, thậm chí nhiều thế kỷ sau, các người đừng hòng quay lại đây!

Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, gã vua trẻ quỳ hai chân. Suốt chiều dài lịch sử Tuyệt Tưởng Thành, gã là ông vua đầu tiên quỳ gối trước kẻ thù. Đấu Thánh nói:

-Hàng trăm năm, hàng thế kỷ hoặc lâu hơn thế nữa, nhưng người Tuyệt Tưởng sẽ quay về. Người Tuyệt Tưởng chắc chắn quay về! Tôi đảm bảo! Mong ông chiếu cố, hãy cho người Tuyệt Tưởng một hy vọng!

Dứt lời, gã cúi thấp đầu như cầu xin ân huệ. Hệ Tôn trông vậy thì cười hô hố nhưng nhanh chóng câm bặt khi bắt gặp cái lừ mắt từ sếp sòng. Liệt Giả không dự liệu tình huống này. Gã chăm chăm nhìn kẻ quỳ gối, gương mặt không biểu lộ sự hân hoan chiến thắng hay niềm vui hạ nhục đối thủ. Cuối cùng Liệt Giả đặt một chai bia bên cạnh gã trẻ tuổi rồi lẳng lặng bỏ về. Đấu Thánh không hiểu ý gã nhưng tu một hơi hết sạch chai bia đoạn thở khà khoan khoái “Bia ngon!”. 

Sau cuộc thương lượng, chiến tranh vẫn tiếp diễn nhưng chẳng xuất hiện cuộc tấn công tổng lực nào như Liệt Giả đe dọa. Không ai rõ gã giữ lời hay không nhưng ít nhất quân phương nam đã bỏ ngỏ mặt trận đông bắc, dòng người tị nạn có thời gian di chuyển. Vài ngày sau đó, nhiều hạm đội Đạo Chích mãi tít Hoa Thổ hoặc Băng Thổ cũng đến góp sức giúp Tuyệt Tưởng Thành. Tới ngày 25, tổng cộng hơn bốn triệu người dân đã rời tiểu quốc, chiến dịch tị nạn về cơ bản hoàn thành. Bấy giờ các cơ quan chính phủ hay thành phần quân sự bắt đầu rút lui. Vô Phong thở phào, tâm lý sẵn sàng quay về Phi Thiên thành. Kết quả cuộc chiến không như mong đợi nhưng dù gì nó cũng sắp kết thúc. Hắn cần giấc ngủ dài, thật dài. 

Chiều ngày 26, tên tóc đỏ bỗng phát hiện công nương Tha Xuân tất tả chạy vào tòa điện chính, bước chân vội vã làm rơi mũ trùm và xổ bung những ngọn tóc hớt hải(****). Công nương đặt tập giấy trước mặt Đấu Thánh đoạn hỏi dồn:

-Bản kế hoạch hậu tị nạn… phần thể chế chính phủ, tại sao lại là chế độ “cộng hòa”? Chẳng phải cậu sẽ dẫn dắt chúng tôi xây dựng cuộc sống mới trên mảnh đất chết? Thế này là thế nào? Cậu là vua, vua không thể mang chữ “cộng hòa”!

Gã vua trẻ lật vài trang giấy. Như không muốn giấu giếm thêm, gã thở dài rồi đáp:

-Tôi cũng muốn đi cùng mọi người, nhưng cải cách thì phải triệt để! Tuyệt Tưởng Thành trước nay quá tin chữ “thủ lĩnh” bất chấp thủ lĩnh là loại người thế nào, nó không tốt cho thời đại mới. Trên mảnh đất đó, người Tuyệt Tưởng phải trông cậy lẫn nhau, phải cùng thảo luận trước khi đưa ra quyết định chứ không thể chờ đợi cá nhân cụ thể. Sẽ có nhiều khó khăn, nhưng tôi tin người Tuyệt Tưởng vượt qua được. Rất nhiều người Tuyệt Tưởng tài năng chưa được khai thác, họ không thể sống mãi dưới cái bóng nhà vua. Chúng ta đã thoát khỏi Ngọn Xám nhưng chúng ta phải thoát khỏi những định kiến cổ hủ, việc đó còn quan trọng hơn nhiều!

Công nương quỳ gối đoạn nắm tay Đấu Thánh, nước mắt ngắn dài chảy đẫm má:

-Tôi xin ngài, đức vua! Dã Thố đã mất cha, con bé cần cha đỡ đầu! Người dân cần ngài, chúng tôi cần nhà vua. Không có đức vua, chúng tôi không thể làm gì cả!

-Dã Thố phải học cách tự bước đi. – Đấu Thánh trả lời – Nếu muốn làm nữ hoàng đầu tiên của Tuyệt Tưởng Thành, con bé phải bước trên đôi chân mình. Muốn tồn tại ở thời đại mới, người Tuyệt Tưởng phải tự thân vận động. Bóng tối rộng lớn, chúng ta cô độc, chúng ta phải tự bước, không ai hay kẻ nào sẽ giúp chúng ta. 

Công nương Tha Xuân bóp chặt tay nhà vua, giọng thổn thức:

-Tại sao ngài chọn con đường này… tại sao ngài lựa chọn như thế… tại sao ngài không đi cùng chúng tôi…?

Đấu Thánh tặc lưỡi:

-Suy cho cùng, tôi vẫn chỉ là thằng đàn ông Tuyệt Tưởng. Tôi thuộc về thời đại cũ, chẳng chiếc thăng vân tàu nào đưa tôi đến thời đại mới được nữa. 

Dứt lời, gã vua trẻ gỡ tay Tha Xuân rồi rời đi, bỏ lại sau lưng tiếng khóc của người phụ nữ rưng rức khắp tòa sảnh. Đứng trên tầng lửng, Vô Phong bối rối vô cùng. Nhưng rồi hắn chợt hiểu tại sao Đấu Thánh dày công xây dựng bản kế hoạch hậu tị nạn và dự đoán đủ điều cho bốn mươi năm kế tiếp của Tuyệt Tưởng Thành. Nhớ lại những ngày gã vua trẻ bất động như xác chết trên ngai vàng, tên tóc đỏ ngộ ra rằng ngay từ lúc đó, Đấu Thánh đã lựa chọn kết cục cho mình.

Con quạ cuối cùng cũng tới điểm cuối cuộc hành trình.

Cuối tháng 12, mưa bạc vần vũ khắp sa mạc. Giữa giờ khắc cuối cùng của thời đại cũ, hoa Tuyệt Tưởng bắt đầu bay khắp tiểu quốc. Trong tháng năm chẳng có huy hoàng và đầy tủi hổ, hoa nở rực rỡ hơn bao giờ hết. 

(*) Vinh Môn quốc thực thi chính sách trung lập hòa hợp với tất cả các bên, Độc Trùng từng gọi đây là kiểu chính trị “con điếm”, xem lại Quyển 1 Chương 13

(**) những Đạo Chích Không Trung đầu tiên xuất phát từ đế chế Tuyệt Tưởng, họ giữ cái tên “đạo chích” để nhớ về nguồn cội Tuyệt Tưởng Thành, xem lại Quyển 3 Chương 113

(***) Đấu Nhân đã gửi thư xin Tổng Lãnh Kim Ngân trợ giúp theo lời khuyên của Hoàng Tử Cát, xem lại Quyển 3 Chương 115

(****) trang phục truyền thống của phụ nữ Tuyệt Tưởng Thành là áo cao cổ che nửa mặt và mũ trùm, xem lại Quyển 3 Chương 113

Bình Luận (0)
Comment