Cô có gánh nổi không? Cô đương nhiên là không gánh nổi. Chút lý trí còn sót lại khiến Bùi Quan âm thầm trả lời câu hỏi ấy trong lòng.
Sự chú ý bất giác dồn hết lên chính bản thân mình. Từ trước đến nay cô chưa từng thuộc về ai, cũng chưa từng có ai mang đến cho cô cảm giác áp chế về mặt sinh lý hay tâm lý như vậy.
Khi Thẩm Hành Trạc nói chuyện, từng cử chỉ động tác đều không dừng lại, thong dong mà chậm rãi đi lên.
Bùi Quan cảm thấy bản thân giống như món đồ chơi trong tay anh, dễ dàng bị thao túng, chạm nhẹ thôi là vỡ. Mỗi khi anh lướt đến một chỗ mới, thần kinh cô lại căng lên thêm một chút.
Nhưng rõ ràng anh hoàn toàn không vượt quá giới hạn, điều đó mới chính là điều khiến người ta khó chịu nhất.
Trái tim như bị kéo căng, lơ lửng giữa không trung, không lên cũng chẳng xuống được. Cô nín thở, bỗng nhiên rất muốn anh dứt khoát một chút.
Trớ trêu thay, lúc này Thẩm Hành Trạc lại vô cùng kiên nhẫn. Cô không trả lời, anh cũng không nói gì, nửa ôm cô, im lặng chờ đợi.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, chỉ có chiếc đèn gỗ kiểu Nhật bên sofa dùng để chiếu sáng đang bật.
Cổ tay ôm quanh cổ anh có chút cứng đờ, Bùi Quan khẽ động đậy, cảm nhận được bàn tay giấu trong tay áo cũng khẽ động theo.
Cảm giác lạnh buốt ấy khó khiến người ta không đổ mồ hôi lạnh. Cô cố gắng làm ngơ sự hiện diện của anh, hít lấy mùi gỗ quen thuộc để đầu óc trống rỗng.
Cổ họng dâng lên cảm giác khô rát, nóng bừng. Bùi Quan gượng gạo suy nghĩ một lúc, cố moi óc tìm ra một câu trả lời: “… Thẩm Hành Trạc, em đang bị bệnh mà.”
Câu trả lời không đúng với câu hỏi. Chủ đề bị chuyển đi một cách vụng về.
Cô dụi vào hõm cổ anh làm nũng, giọng nói nhẹ nhàng.
Cả người nhẹ bẫng, mang theo vẻ yếu ớt của bệnh tật, cổ tay vòng qua vai anh mảnh mai yếu đuốt, dường như chỉ cần chạm nhẹ là gãy.
Thẩm Hành Trạc nheo mắt, rút tay từ dưới vạt áo ngủ của cô ra, bình thản đưa ra kết luận: “Rất gượng ép.”
“Dạ? Sao cơ?” Bùi Quan giả vờ ngốc nghếch.
“Chủ đề em tìm ra đó.”
“Nhưng em thực sự thấy hơi choáng mà.”
“Vậy nghỉ ngơi đi. Tôi về trước.”
Ánh đèn cam mờ ấm áp, đan dệt nên một bầu không khí tràn đầy thân mật, cảm xúc bị đẩy lên đúng mức.
Bùi Quan không còn quá gò bó, cũng không để tâm đến sự lạnh nhạt của anh nữa, ôm anh chặt hơn: “Anh đừng đi được không?”
Thẩm Hành Trạc không đáp, tay đeo đồng hồ nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra một khoảng.
Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt anh nhìn cô không chút ấm áp, đến cả sự đánh giá cũng chẳng còn, hờ hững đến mức gần như trống rỗng. Không thể đoán nổi cảm xúc của anh lúc này là vui hay buồn.
Bùi Quan ngơ ngác nhìn lại anh, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, nụ cười nơi khóe môi khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục như thường.
“Nằm xuống trước đi.” Cô nghe anh nói.
“Vậy anh có đi không?” Cô dường như đặc biệt cố chấp với câu hỏi này.
Thẩm Hành Trạc nhìn cô một cái: “Đợi em ngủ rồi tôi đi.”
“Thật chứ?”
Thẩm Hành Trạc không trả lời.
Biết anh đã ngầm đồng ý, Bùi Quan hơi xoay người, vén góc chăn lên, thuận thế nằm xuống.
Cô nhích vào trong một chút, chừa ra một chỗ trống cho anh.
Ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Hành Trạc đơn giản vuốt phẳng nếp nhăn ở cổ áo sơ mi, đứng dậy, cầm lấy tập tài liệu để trên sofa, rồi ngồi lại mép giường.
Đèn bàn đầu giường bật sáng, ánh sáng không quá chói. Bùi Quan liếc mắt nhìn qua nội dung trên giấy, là bản in kế hoạch phát triển dự án mà cô đã thấy trong thư phòng chiều nay.
Cô thực sự thấy choáng, nhưng ngủ lâu như vậy rồi, bây giờ đã không còn buồn ngủ nữa. Ánh mắt cô dần hướng lên trên, muốn bắt được nét mặt của anh. Như dự đoán, chẳng có gì.
Cảm nhận được ánh nhìn từ cô, Thẩm Hành Trạc hơi nhướng mắt nhìn cô: “Ngủ không được à?”
Bùi Quan ngập ngừng: “Không muốn ngủ lắm, chỉ muốn ở bên anh thêm một chút.”
Nói dối nhiều rồi, đôi khi ngay cả chính cô cũng hoài nghi không biết những lời ấy là thật hay giả. Thật hay giả, Bùi Quan cũng bắt đầu mơ hồ, nhất thời chẳng phân biệt rõ ràng nổi nữa.
Hiển nhiên khả năng phân biệt của Thẩm Hành Trạc mạnh hơn cô: “Tôi đã nói rồi, đừng làm những việc mà em không gánh nổi hậu quả.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của anh, Bùi Quan không biết phải đáp lại thế nào, chỉ nhẹ nhàng gọi anh: “Thẩm Hành Trạc.”
“Sao?”
“Đối với em, anh thực ra là một người rất xa vời.”
Thẩm Hành Trạc liếc cô một cái, dường như không hứng thú nghe mấy lời hư vô mờ mịt này.
Dù lúc này đã cảm nhận được sự lãnh đạm của anh, Bùi Quan cũng không quá bận tâm, vì dư âm của cái ôm lúc nãy vẫn còn phảng phất.
Hành động quá mức thân mật ấy khiến cô có một cảm giác mơ hồ như đang trong mộng. Những lúc như thế, khó tránh khỏi việc con người ta trở nên cảm tính.
Khẽ cười, Bùi Quan tiếp tục nói: “Anh có biết không? Hồi nhỏ ba em từng đưa em tới công trường, trên đường có đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi cao cấp. Em đứng ngoài cửa kính nhìn thấy một con búp bê với bao bì tinh xảo. Anh đối với em, cũng xa vời như con búp bê đó vậy.”
Thẩm Hành Trạc vẫn không nói gì, ánh mắt quay lại trang giấy, không rõ anh có nghe vào lời cô nói hay không.
“Sau đó em năn nỉ mãi, ba em mới miễn cưỡng đồng ý, nói nếu kỳ thi cuối kỳ em đứng nhất, ông sẽ mua nó cho em.” Bùi Quan dừng lại một chút: “… Đáng tiếc.”
Tiếc là, chưa kịp thực hiện lời hứa ấy, ông đã qua đời.
“Tiếc điều gì?” Thẩm Hành Trạc bất chợt lên tiếng.
“Tiếc là kỳ thi năm đó em không đứng nhất nên không có được con búp bê ấy.” Bùi Quan cười nhẹ như chẳng mấy để tâm.
Con búp bê đắt tiền ấy, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới. Người đàn ông trước mắt cô, nào có khác gì đâu.
Thẩm Hành Trạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô rất lâu, đột nhiên lên tiếng: “Tôi nhớ hình như trước đây từng hứa với em một điều.”
“Dạ?” Bùi Quan suýt nữa không phản ứng kịp.
“Bây giờ có thể nói rồi.”
Bùi Quan nhanh chóng xâu chuỗi lại đầu mối trong đầu: “Gì cũng được sao?”
“Gì cũng được.”
Trong khoảnh khắc nhìn nhau ấy, Bùi Quan thực sự đã từng nghĩ tới việc thổ lộ hết mong muốn thật sự trong lòng với anh, nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc. Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, thoáng qua rồi tan biến.
Cô đã sớm biết mối quan hệ giữa Kỷ Viễn Minh và nhà họ Thẩm. Còn cô, đối với Thẩm Hành Trạc, chỉ là một người ngoài không hề liên quan, cùng lắm cũng chỉ là bạn của Thẩm Tri Dư.
Giữa hai người ấy, nặng nhẹ ra sao, liếc mắt là rõ. Cô không dám đánh cược, mà cũng chưa bao giờ có tư cách để cược.
“Nếu thực sự cái gì cũng được, em muốn anh cùng em làm một việc rất quan trọng.”
Bùi Quan chợt thấy hơi lạnh, liền rút tay vào trong chăn, khẽ cong khóe mắt nhìn anh, trong ánh mắt gợn lên từng tầng sóng.
“Việc gì?” Thẩm Hành Trạc thuận miệng hỏi theo.
“Anh có thể bù cho em một bữa tối được không?” Bùi Quan nói với anh.
Thẩm Hành Trạc nhìn cô, đưa ra kết luận: “Đây là việc em cho là rất quan trọng sao?”
“Ừm, đối với em thì rất quan trọng.” Bùi Quan nhẹ giọng giải thích. “Chúng ta rõ ràng đã hẹn tối nay cùng nhau ăn tối, nhưng cuối cùng lại không ăn, không phải vậy sao?”
Thẩm Hành Trạc đặt chồng tài liệu trong tay xuống mép giường, vô cớ bật cười một tiếng: “Xem ra là tôi đã đánh giá thấp em rồi.”
Sắc mặt Bùi Quan hơi khựng lại, không hiểu ý anh nói câu đó là gì.
Không để cô nghĩ nhiều, Thẩm Hành Trạc bất ngờ vươn tay, giúp cô vén lọn tóc rối trước trán ra sau tai. Hành động thân mật vốn chỉ có giữa người yêu với nhau xuất hiện giữa hai người bọn họ không khỏi khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Bối rối, cô độc và bất lực, bởi cô biết những khoảnh khắc dịu dàng này, suy cho cùng chỉ là ảo ảnh.
Ngón tay anh luồn vào mái tóc cô, dừng lại gần nơi sau gáy, ngón cái đặt đúng nơi mạch đập mạnh mẽ nhất. Từng nhịp, từng nhịp, cảm nhận được nhịp tim từ chậm rãi đến dồn dập.
Bùi Quan có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo phủ lên cổ mình. Như thể bị bóp nghẹt huyệt mệnh, không thể giãy giụa, cũng không thể thoát thân.
Cái chạm khiến người ta sợ hãi ấy không kéo dài lâu.
Rất nhanh sau đó, cô cảm thấy anh thu tay về.
Trước khi rời khỏi phòng, Thẩm Hành Trạc nói khẽ: “Tôi không phải người tốt, cũng không hứng thú với việc làm việc thiện.”
“Bùi Quan, hãy suy nghĩ kỹ lời tôi nói.”
Cánh cửa phòng nhanh chóng được khép lại.
Cùng với đó, là chút ấm áp cuối cùng cũng bị rút sạch.
—
Nửa đêm về sau, Bùi Quan gần như không chợp mắt.
Sáng sớm, sau khi rửa mặt thay đồ chỉnh tề xuống lầu, cô gặp Thẩm Hành Trạc đang ăn sáng ở tầng một.
Khóe mắt lướt qua bóng dáng anh, cô không nhìn kỹ, chỉ lặng lẽ bước tiếp về phía trước.
Dì Trần nghe thấy tiếng động, là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Bùi.”
“Chào buổi sáng ạ.” Bùi Quan mỉm cười đáp lại.
“Cơ thể đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ, chỉ là cảm cúm thông thường thôi, nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi.”
“Tôi có hầm cháo rau củ, cô lại đây ăn một chút đi. Dưỡng dạ dày, tốt cho sức khỏe lắm.”
Bùi Quan ban đầu định từ chối khéo, nhưng thấy dì đã quay vào bếp múc cháo, cô đành gượng gạo đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Thẩm Hành Trạc ngồi ngay đối diện. Thấy cô lại gần, anh chỉ liếc nhìn nhè nhẹ rồi thu ánh mắt về, hoàn toàn không có ý định chủ động bắt chuyện.
Không biết nên hình dung bầu không khí lúc này như thế nào. Hơi lúng túng, cũng có phần gượng gạo khiến Bùi Quan bất giác nhớ đến lần say rượu năm ngoái. Sinh nhật Thẩm Tri Dư, cả nhóm kéo nhau đến quán bar uống mừng, vừa uống vừa chơi trò chơi.
Cô không rành luật chơi nên uống không ít, thêm vào tửu lượng vốn kém, cả đêm hôm đó gần như mơ mơ màng màng trôi qua. Sáng hôm sau, Thẩm Tri Dư gửi cho cô video quay lại tối qua. Nhìn chằm chằm vào bản thân say xỉn trong điện thoại, cô xấu hổ đến mức thề sẽ không bao giờ động vào rượu nữa. Cảm giác của Bùi Quan lúc này chính là như vậy.
Bầu không khí tối qua dịu dàng vừa vặn khiến người ta dễ sinh ảo giác, dễ buông lỏng lý trí mà làm ra những chuyện vượt khuôn khổ. Ví dụ như cái ôm lẽ ra không nên tồn tại đó và những lời tình cảm vụng về cô đã nói với anh.
Bùi Quan cầm lấy cốc nước trên bàn, nhấp một ngụm nước ấm để trấn tĩnh lại, rồi chủ động nói với Thẩm Hành Trạc một tiếng: “Chào buổi sáng.”
Giọng không lớn, khí thế cũng không đủ, dễ dàng nghe ra sự gượng gạo giả vờ bình thản trong đó.
Thẩm Hành Trạc khẽ nhấc mí mắt: “Lát nữa mấy giờ đi?”
“… 8 giờ.”
“Tiện đường đưa em một đoạn.”
“Không cần đâu, em tự bắt xe đi là được.” Bùi Quan gần như không suy nghĩ gì, liền buột miệng từ chối.
Chút nữa cô sẽ đi gặp Trình Úc, để nói kỹ hơn về những chuyện đã nhắc qua trong cuộc gọi hôm qua. Trong tiềm thức, Bùi Quan thật ra không mong Thẩm Hành Trạc biết đến sự tồn tại của Trình Úc.
Có lẽ bởi vì đó là bí mật được cô giấu kín nơi sâu thẳm nhất trong lòng, ngoại trừ Đỗ Nghiêm Thanh và Trình Úc, cô không muốn bất kỳ ai khác tùy tiện bước vào.
Tôn trọng lựa chọn của cô, Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm, tay phải cầm dao nĩa, lặng lẽ dùng bữa sáng.
Trong lúc chờ dì Trần mang cháo rau củ lên, Bùi Quan nhìn thẳng về phía trước, cũng đồng thời nhìn thẳng vào anh.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu xám chì, chỗ nối tay áo cài một chiếc khuy măng-sét kim loại có hoa văn độc đáo, cùng tông màu với mặt đồng hồ đeo tay.
Tư thế ăn uống rất nhã nhặn, đôi tay cầm dao nĩa với các khớp ngón tay dài và thon, từng cử chỉ đều toát lên vẻ đẹp thanh đạm, gần như lạnh lẽo.
Như sực nhớ ra điều gì, Bùi Quan nói: “À đúng rồi… Khi anh rời khỏi phòng em tối qua có để quên một thứ. Trước khi xuống lầu, em đã để nó lên bàn trong thư phòng của anh.”
Thứ đó là gì, không cần nói cũng rõ.
Ngoài hơi lạnh như sương mà anh để lại trong phòng cô tối qua, thì chỉ còn lại tập tài liệu kia.
Thẩm Hành Trạc rõ ràng không mấy để tâm đến thứ đó, nuốt thức ăn xong mới nhàn nhạt hỏi: “Em không xem nội dung bên trong chứ?”
Ngón tay Bùi Quan cầm cốc nước siết lại rõ ràng, sau đó mới thả lỏng, mỉm cười đáp: “Ngành em học chẳng liên quan gì đến đầu tư, dù có xem cũng chưa chắc hiểu nổi.”
Nói xong, cô không kìm được liếc nhìn phản ứng của anh.
Sắc mặt anh bình thản, giọng điệu cũng chẳng khác gì ngày thường, như thể chỉ đang nói chuyện phiếm trong bữa ăn.
Bùi Quan âm thầm thở phào. Thấy anh không nói thêm gì, cô đang định mở lời để làm dịu bầu không khí thì khóe mắt đã bắt gặp dì Trần đang mang cháo đến.
Cuộc trò chuyện đến đây kết thúc, không ai chủ động nói thêm, mỗi người tập trung ăn phần ăn của mình.
Hai người ngồi đối diện, đồ ăn sáng kiểu Tây và kiểu Trung chia đều hai bên bàn. Thật giống họ, ở giữa là một hố sâu như núi biển cách ngăn, không thể vượt qua.
Đến cuối bữa, điện thoại của Bùi Quan sáng lên trên bàn, âm thanh rung vang rõ. Cô cầm điện thoại lên nhìn, thấy người gọi là Trình Úc, theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hành Trạc, ánh mắt thấp thoáng vẻ chột dạ.
Nghe thì không tiện, không nghe lại càng đáng nghi. Lưỡng lự trong chốc lát, Bùi Quan vẫn bắt máy, áp điện thoại lên tai: “Có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia, giọng Trình Úc nghe như vừa ngủ dậy, có phần khàn khàn.
Anh hắng giọng, rồi hỏi: “Em đang ở trường à? Anh qua đón em nhé. Anh đang vội, chiều còn phải đến Trân Hải một chuyến.”
Không biết có phải ảo giác không, Bùi Quan cảm thấy giọng anh trong điện thoại đặc biệt to. Cô kín đáo bấm nút giảm âm lượng ở cạnh bên điện thoại, rồi nói: “Em không có ở trường. Anh gửi địa chỉ cho em đi, em sẽ qua tìm anh.”
“Hử?” Trình Úc có vẻ hứng thú hỏi: “Không về ký túc ngủ, đi đâu vậy?”
“…” Bùi Quan không trả lời, chỉ lảng tránh: “Địa chỉ.”
Nhận ra cô có gì đó không bình thường, Trình Úc không hỏi thêm, thuận miệng nói: “Anh đang ở nhà.”
Bùi Quan “ừ” một tiếng, rồi cúp máy luôn.
Cất điện thoại xong, cô lại nhìn sang Thẩm Hành Trạc, phát hiện anh đã ăn xong.
Thẩm Hành Trạc dùng khăn ăn lau khóe miệng hai cái, đứng dậy, tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác măng tô màu đen vắt trên lưng ghế sô pha rồi bước thẳng ra cửa.
Trong suốt quá trình đó, anh không nói với cô lấy một lời.
—
Khi Bùi Quan đến nhà Trình Úc thì đã gần mười giờ.
Cô thành thạo nhập mật mã, mở khóa, đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa đã thấy Trình Úc nằm phờ phạc trên ghế sô pha, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Thay dép đi trong nhà ở ngay lối vào, Bùi Quan nhấc chân đi đến, rút điện thoại ra, đưa cho anh xem phần nội dung kế hoạch phát triển dự án mà cô đã chụp lại lúc rạng sáng.
Trình Úc liếc mắt xem sơ qua, kinh ngạc nhìn cô: “Mấy cái này đều là cơ mật kinh doanh, em chụp ở đâu vậy?”
“Chuyện cụ thể để sau hãy nói.” Bùi Quan ngồi xuống cạnh anh nói: “Dữ liệu trên này đối với chúng ta có quan trọng không?”
“Đương nhiên. Những phần khác thì không đáng ngại, chỉ cần tập trung phân tích chuỗi lợi ích mà Khởi Thịnh nhận được trong đó là đủ.”
“Những khoản nợ cũ từ trước có thể điều tra ra không?”
“Không biết nữa, nhưng chắc chắn sẽ có cá lọt lưới. Thử tra các công ty hạ nguồn hiện vẫn còn hợp tác lâu dài với Khởi Thịnh xem sao.”
Nói xong chuyện chính, Bùi Quan cảm thấy khát, cô vào tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, vặn nắp uống hai ngụm. Nước lạnh trôi xuống cổ họng, xoa dịu phần nào cảm giác đau rát nơi yết hầu.
Uống thêm một ngụm nữa, cô bắt đầu hỏi chuyện nhà họ Thẩm.
Trình Úc nói: “Nhà họ Thẩm từ mấy chục năm trước đã dồn trọng tâm vào lĩnh vực đầu tư. Những năm gần đây, từ cấp quốc gia đến các ngành nghề nhỏ lẻ đều có dòng tiền của họ chảy vào. Nói chung là, cả nền tảng tổ tiên để lại lẫn thực lực đầu tư hiện tại đều không thể xem thường.”
“Thế còn Thẩm Hành Trạc thì sao?” Bùi Quan hỏi.
Trình Úc nhướng mày: “Em hỏi về phương diện nào? Tình cảm hay sự nghiệp?”
“Tình cảm và sự nghiệp.”
“Tình cảm thì không rõ lắm, phải có người điều tra kỹ, mà cũng chưa chắc điều tra ra được. Dù gì thì cái giới đó cũng đâu dễ vào.”
Trình Úc giũ tàn thuốc, rồi nói tiếp: “Nhưng em thấy đấy, những người dính đến tư bản như họ, có mấy ai thật sự sạch sẽ. Con người là loài phức tạp, ai mà chẳng có h*m m**n.”
Bùi Quan không hỏi thêm, chầm chậm uống thêm mấy ngụm nước. Chẳng mấy chốc, nước trong chai cũng gần cạn.
Một tay nắm lấy thân chai nước, trong đầu cô lại hiện lên bóng lưng của Thẩm Hành Trạc lúc rời đi vào buổi sáng.
Rất kỳ lạ. Rõ ràng anh có tất cả mọi thứ, nhưng cô lại luôn cảm thấy anh chẳng có gì cả, giống như một đỉnh núi cao sừng sững trong mây mù. Có thể ngẩng đầu chiêm ngưỡng, nhưng không thể trèo lên, vì thế mà trông càng thêm quạnh quẽ, hoang vắng.
—
Nửa tháng trôi qua, Trong khoảng thời gian đó, Bùi Quan không gặp lại Thẩm Hành Trạc.
Kể từ đêm đó chia tay trong không vui, cô từng nghĩ sẽ chủ động liên lạc với anh, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên lại không tìm được lý do để gọi đi.
Chần chừ rất lâu, cuối cùng đều bỏ cuộc. Lần nào cũng vậy, không có ngoại lệ. Thế nên cô cứ để chuyện kéo dài đến tận bây giờ.
Trưa thứ bảy, sau khi hoàn thành xong buổi dạy kèm, cô bước ra khỏi tiểu khu của nhà họ Kỷ.
Dừng bước, đứng dưới ánh nắng gay gắt, cô lấy ra số điện thoại đã lưu sẵn, do dự nhiều lần rồi quyết định gọi đi.
Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Thẩm Hành Trạc. Âm thanh chờ máy vang lên rất nhanh. Mỗi tiếng nhạc chờ reo lên một lần, Bùi Quan lại cảm thấy khó chịu thêm một lần.
Thời gian chờ đợi kéo dài đến mức cô tưởng bên kia sẽ không bắt máy nữa thì điện thoại mới chậm rãi được nhấc máy.
Ban đầu, hai bên đều im lặng.
Dường như đã nhận ra là cô, Thẩm Hành Trạc cũng lười nói một tiếng “alo”. Rõ ràng anh đang đợi cô chủ động mở lời.
Bùi Quan hít một hơi thật sâu, nói qua ống nghe: “… Là em đây.”
Thẩm Hành Trạc thẳng thắn hỏi: “Có chuyện gì.”
Bên kia môi trường ồn ào, giọng anh hoà lẫn vào đó, mang theo một nét lạnh lùng cô độc.
Bùi Quan suy nghĩ rồi nói theo kịch bản chuẩn bị sẵn: “Lời anh nói hôm đó còn hiệu lực chứ?”
“Câu nào?”
“Lời hứa với em… điều gì cũng có thể thực hiện.”
Phía bên kia vang lên tiếng bật lửa bật điếu, anh dường như đang châm thuốc.
“Dĩ nhiên còn hiệu lực.” Thẩm Hành Trạc thở ra một làn khói. “Lúc nào cũng có thể thực hiện.”
Bùi Quan liền nói: “Đi ăn tối cùng em được không?”
Bên kia im lặng vài giây rồi hỏi: “Không hối hận chứ?”
“Không hối hận, em muốn gặp anh.”
“Tôi bảo tài xế tới đón em.”
“Vâng.”
Thẩm Hành Trạc cúp máy trước.
Bùi Quan thở dài, tưởng rằng cuộc gọi sẽ nặng nề, nhưng thực tế thì không hề như vậy. Có cảm giác như tảng đá khổng lồ treo trên cao bỗng nhiên rơi xuống, nhẹ nhõm vô cùng.
Chẳng mấy chốc có điện thoại đến. Là chú Vu tài xế, hỏi cô đang ở đâu. Bùi Quan nói địa chỉ rồi lịch sự cảm ơn, tìm một điểm dừng xe buýt gần đó ngồi chờ.
Có vẻ Thẩm Hành Trạc đang ở gần đây. Chưa đầy hai mươi phút, xe của anh dừng đối diện trạm xe buýt. Bùi Quan đi qua, cúi mình ngồi vào ghế sau, mỉm cười chào chu Vu.
Xe rẽ vào con hẻm tối cách đó khoảng trăm mét, chạy một đoạn, nhanh chóng đến nơi.
Bùi Quan bước xuống xe, được nhân viên đứng ngoài cửa đón vào, đi thẳng đến phòng riêng cuối hành lang hướng về phía nam.
Đây là nhà hàng mang phong cách Trung Hoa cổ điển, không gian yên tĩnh đậm chất Hán Đường, thiết kế rất tinh tế.
Có vẻ Thẩm Hành Trạc đặc biệt ưa thích những nhà hàng mang phong cách quốc phong. Nghĩ đến đây, Bùi Quan ngấm ngầm trong lòng.
Cánh cửa phòng được kéo mở. Khi Bùi Quan bước vào, thấy Thẩm Hành Trạc đang ngồi trên nệm bồ đoàn uống trà.
Cô tiến về phía đối diện, định co chân ngồi xuống thì bỗng nghe anh nói: “Ngồi bên này.”
Bùi Quan không nói gì, hơi dịch chân tới bên cạnh anh.
Chưa kịp ngồi, cánh tay bỗng lạnh buốt, cô bị anh kéo lại gần. Chỉ trong tích tắc, cô đã ngồi lên đùi anh. Đôi tay lớn của Thẩm Hành Trạc ôm lấy eo cô, giữ cho cô được thăng bằng.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức cô không có thời gian suy nghĩ gì. Bùi Quan ngây người chịu đựng trong vòng tay anh, mũi ngửi thấy hương nước hoa thoang thoảng trên người anh, hoà quyện với mùi trà Bích Loa Xuân nhẹ nhàng.
Cô hơi sững lại, ngước mặt nhìn anh, có thể thấy rõ nét góc nghiêng khuôn mặt, cùng yết hầu lộ rõ lên.
Một lúc sau, cô giả vờ bình tĩnh hỏi: “… Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Hành Trạc một tay ôm cô, tay kia cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, nói: “Đang ở đây bàn chuyện với người khác.”
“Vừa bàn xong ạ?” Bùi Quan nhìn chăm chăm tách trà men vàng đồng trong tay anh.
“Ừm.”
Im lặng một lúc.
Thẩm Hành Trạc hỏi: “Sao tự dưng lại muốn tìm tôi?”
“Anh không tìm em thì em phải chủ động tìm anh chứ?” Bùi Quan ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi tưởng tối hôm đó đã nói rõ với em rồi.”
Anh vừa nói xong, Bùi Quan lần đầu tiên đoán được ý anh, biết anh đang nói về câu nói anh từng nói với cô đêm đó. “Tôi không phải là người tốt, cũng không thích làm việc thiện.”
Những ngày qua cô luôn suy nghĩ, với Thẩm Hành Trạc mà nói, ‘làm việc thiện’ rốt cuộc có nghĩa là gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Quan đi đến kết luận: chỉ có sự trao đổi công bằng mới không bị coi là ‘làm việc thiện’.
“Em hình như… ngoài bản thân mình, chẳng còn gì có thể cho anh.” Bùi Quan nhẹ nhàng nói.
Thẩm Hành Trạc đặt tách trà xuống, hai ngón tay giữ cằm cô, nhìn cô lâu, giọng nói không nóng không lạnh: “Em chính là hiểu ý tôi như vậy.”
Bùi Quan không nghe được cảm xúc vui giận trong lời anh, nhưng cảm giác đau nhói dưới môi lại là thật.
Cô vô thức siết chặt vải áo sơ mi anh, dùng nụ cười làm dịu đi tâm trạng căng thẳng: “Em không nghĩ còn có ý gì khác nữa.”
Thẩm Hành Trạc im lặng nhìn cô, không tiếp tục chủ đề này, mà hỏi: “Muốn gì nào?”
Đây là lần thứ hai anh hỏi cô câu này. Lần đầu cô nói chẳng muốn gì, lần này cô trả lời chung chung: “Muốn điều ước thành sự thật.”
Thẩm Hành Trạc mỉm cười lạnh lùng: “Vậy thì nói gì thiết thực hơn đi.”
Bùi Quan vắt óc nghĩ câu trả lời, nhưng anh đã mất kiên nhẫn.
Anh buông cằm cô ra, đột ngột cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi môi cô.
Cử chỉ đầy xâm lược khiến cô quên mất cách thở, qua đôi mắt sâu thẳm của anh, cô lờ mờ thấy bóng dáng hoảng hốt của mình phản chiếu.
Bùi Quan có phần bối rối, vô thức bấu chặt lấy anh. Cảm giác như sắp ngạt thở khiến cô nhớ lại lần nhỏ bị đuối nước. Cơ thể bị nước bao phủ, không thể cử động, không thể kêu cứu, chỉ biết chịu đựng mình bị cuốn vào vòng xoáy lạnh buốt và mềm mại.
Lần này khác một chút là không còn lạnh lẽo nữa, thay vào đấy là sự nóng bỏng. Nụ hôn ấm nóng đó, cùng với anh khiến người ta không thể nào cưỡng lại mà sa đắm, cho đến khi càng ngày càng chìm sâu.