Phòng khách rộng rãi, thoáng đãng, không hề ngột ngạt. Bùi Quan đã ngồi trên sofa gần mười phút.
Lòng bàn tay đặt trên đệm ghế, cảm giác mềm mại, như đang v**t v* một tấm vải thượng hạng. Trong lò sưởi tạo khói có ngọn lửa đang bập bùng cháy, nhỏ hẹp, sáng rực, cảm xúc bức bối từng chút thấm dần vào không gian.
Mười phút trước, cách một bức tường ngoài cánh cửa.
Thẩm Hành Trạc không nói nhiều, đỡ cô dậy, dẫn cô vào phòng khách, đơn giản dặn dì giúp việc chuẩn bị sẵn trà gừng và khăn khô.
Đúng lúc có cuộc gọi đến. Trước khi bắt máy, anh chỉ nhàn nhạt dặn một câu: “Lau khô tóc trước đi”. Rồi anh đi thẳng lên thư phòng trên lầu.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh nhạt như nước. Không hề phản hồi hay bình luận gì về những lời cô vừa nói.
Càng là sự lãnh đạm đến tột cùng ấy, càng khiến Bùi Quan bất an. Cảm giác như bị ngăn cách bởi một lớp sương mờ, mơ hồ, không thể nắm bắt, không thể phân định rõ.
Có tiếng bước chân. Dì giúp việc bưng bát trà gừng mới nấu đến gần cô, mỉm cười thân thiện: “Biết các cô cậu trẻ tuổi không thích uống mấy thứ này, tôi cố tình bỏ thêm chút đường đỏ. Cô Bùi, uống lúc còn nóng nhé.”
Bùi Quan thu lại vẻ mặt, giãn bớt biểu cảm căng cứng, mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn dì Trần.”
“Cô Bùi khách sáo quá. Tôi đi lấy thêm một chiếc khăn khô khác cho cô. Trước mắt dùng tạm chiếc trên bàn trà lau sơ đi kẻo cảm lạnh.”
“Vâng.”
Bùi Quan không động đến bát trà gừng, cầm lấy chiếc khăn, sơ sài lau vài cái phần đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước, cũng không lau quá khô.
Ánh mắt cô nhìn thẳng, tập trung lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ sát đất.
Chẳng bao lâu sau, dì giúp việc quay lại, tay cầm một chiếc khăn khô mới, tay kia là một tách cà phê vừa pha.
Bùi Quan nhìn chằm chằm tách sứ trắng trước mặt mấy giây, chủ động hỏi: “Dì ơi, tách cà phê này là mang lên lầu sao ạ?”
“Ồ… cô nói tách này hả? Đúng thế, là chuẩn bị cho cậu Thẩm.” Dì cười: “Nếu cô cũng muốn uống, tôi pha thêm cho một tách nữa.”
“Cháu không uống đâu.” Bùi Quan cũng cười: “Cháu có thể giúp mang lên không?”
“Đương nhiên được.” Dì ngừng một chút: “Vậy thì làm phiền cô nhé.”
Bùi Quan đưa tay nhận lấy, ngón cái và ngón trỏ giữ lấy quai chiếc tách. Cô điều chỉnh nhịp thở, nhấc chân bước lên lầu.
Khoảng cách chỉ hai, ba chục bậc thang, nhưng Bùi Quan bước lên chậm rì rì. Một phần vì sợ cà phê tràn ra, một phần khác… có lẽ là vì tâm lý. Một cảm giác nặng nề như thể đang bước lên chiến trường.
Thư phòng không xa lắm từ đầu cầu thang, chỉ cần quẹo qua góc là tới. Cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ. Đèn tường ở hành lang mờ mờ, ánh sáng từ khe cửa hắt ra đặc biệt sáng rõ.
Bùi Quan dừng bước, đứng ở vùng ngược sáng ngoài cửa.
Trước khi gõ cửa, cô nghe thấy tiếng người đàn ông bên trong đang nói chuyện điện thoại. Giọng trầm, trong, nhịp điệu đều đều, không nghe ra cảm xúc gì.
Không định nghe kỹ nội dung cuộc gọi, Bùi Quan hít sâu một hơi, đưa tay gõ nhẹ bằng khớp ngón tay.
Từ trong vang ra một tiếng “vào đi” rất khẽ.
Cô đẩy cửa bước vào, nét mặt bình thản như thường lệ.
Thẩm Hành Trạc ngẩng lên nhìn cô một cái. Mạch nói chuyện của anh thoáng gián đoạn, rất kín đáo. Bùi Quan không nhận ra điểm đó, đứng yên tại chỗ nhìn anh.
Anh ngồi phía trong bàn làm việc gỗ mun, tựa lưng vào ghế. Áo sơ mi đen tháo mở hai cúc, cổ lỏng lẻo bẻ xuống lộ ra bên dưới là xương quai xanh. Trông anh có vẻ lười nhác, phong trần thoát tục, không lạnh lùng nhưng vẫn khiến người khác khó lại gần.
Bùi Quan thu mắt trước, cô bước đến trước mặt anh, không nói gì. Vì anh đang nghe điện thoại, cô cũng không tiện mở lời. Không khí im lặng dâng lên, cô chẳng nói tiếng nào, đặt tách cà phê lên mặt bàn.
Khi buông quai chiếc tách, đầu ngón tay từ trắng bệch dần dần ấm lại. Ánh mắt cô ngước lên lần nữa, nhìn anh, khẽ cười, mấp máy môi không ra tiếng nói: “Em đi đây.”
Một câu mơ hồ, không rõ là xuống dưới hay rời khỏi Bổn Diên Thủy Loan.
Bùi Quan cười dịu dàng, môi nhợt nhạt, lộ ra vài phần ốm yếu.
Nói xong ba chữ ấy, cô không đợi phản hồi, xoay người, từng bước chậm rãi đi về phía cửa. Bước chân nhẹ tênh, bước đi rất chậm, như đang đánh cược một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Và giây tiếp theo, có lẽ là may mắn, cô dường như đã cược đúng.
Thẩm Hành Trạc gọi cô lại: “Đợi đã.”
Bùi Quan lập tức dừng lại, quay đầu, trong ánh mắt có chút ngỡ ngàng.
Thẩm Hành Trạc nói nhỏ với đầu dây bên kia: “Cậu cứ tiếp tục.”
Anh bật loa ngoài, tùy ý đặt điện thoại lên bàn. Rồi đứng dậy, bước đến gần cô.
Bùi Quan ngơ ngác đứng yên tại chỗ đợi anh. Anh cao hơn cô nhiều, cô chỉ có thể ngẩng mặt nhìn anh. Từ dưới nhìn lên, ánh mắt hơi ngước, vô hình trung khiến tư thế của cô có phần hạ thấp.
Không để cô có thời gian suy nghĩ, Thẩm Hành Trạc hạ mắt, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến ngồi xuống bên chiếc sofa.
Ngón tay áp lên cổ tay cô vẫn lạnh băng, Bùi Quan dường như đã quen với hơi lạnh mà anh truyền sang.
Cơ thể cô không còn phản ứng bản năng như run rẩy nữa, trái lại còn muốn dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm lòng bàn tay anh.
Chỉ là một cái chạm chỉ thoáng qua, anh lập tức buông tay cô ra. Bùi Quan cúi đầu liếc nhìn vị trí cổ tay vừa bị nắm lấy. Cảm giác bị anh giữ chặt vẫn chưa tan biến.
Lúc trợ lý ở đầu dây bên kia đang báo cáo được nửa chừng, Thẩm Hành Trạc lên tiếng cắt lời, đặt vài câu hỏi ngắn gọn.
Trong lúc nói chuyện, anh quay người đến bên chiếc tủ đựng đồ đối diện bàn làm việc, lấy ra một chiếc khăn lông dài màu be.
Trong vài lượt đối thoại qua lại, Thẩm Hành Trạc quay trở lại trước mặt cô, không ngồi xuống, đứng tại chỗ phủ chiếc khăn l*n đ*nh đầu cô. Anh cúi đầu, đầu ngón tay khẽ dùng lực, giúp cô lau đi những giọt nước trên tóc. Hành động bất ngờ, mang theo một không khí dịu dàng đầy ám muội.
Bùi Quan hơi ngẩn ra, cơ thể vô thức cứng đờ, toàn bộ sự chú ý đều dồn l*n đ*nh đầu. Tầm nhìn bị khăn phủ che khuất, cảm giác an toàn mất đi, cô hạ giọng gọi tên anh theo bản năng: “Thẩm Hành Trạc…”
Giọng nữ vang lên đột ngột. Đầu dây điện thoại bên kia vừa hay ngừng nói.
Động tác của Thẩm Hành Trạc không dừng lại, thản nhiên nói: “Cậu cứ nói tiếp.”
Đầu dây bên kia lúc này mới tiếp tục.
Cảnh tượng có chút ngượng ngùng. Bùi Quan không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi trên sofa, chờ anh lau tóc cho cô xong.
Qua khe hở của chiếc khăn, cô có thể nhìn thấy rõ từng đường vân vải trên chiếc áo sơ mi của anh vì khoảng cách giữa họ quá gần. Gần đến mức khiến cô gần như quên mất ranh giới vốn nên có giữa hai người.
Sự thân mật quá đỗi gần gũi này không kéo dài bao lâu. Thẩm Hành Trạc cất khăn đi, tiện tay ném lên sofa. Anh lùi nửa bước, hỏi trợ lý: “Dự án khu nghỉ dưỡng ở phía nam thành phố tiến triển thế nào rồi?”
Nghe anh nhắc đến khu nghỉ dưỡng ở phía nam, đầu óc Bùi Quan như ong lên một tiếng.
Dường như không ngờ ông chủ sẽ bất ngờ nhắc đến dự án này, trợ lý bên kia khựng lại hai giây, rồi báo cáo: “Phía Khởi Thịnh đã hoàn tất dự toán đầu tư xây dựng, có khả năng kế hoạch tiếp tục sẽ được đẩy sớm hơn.”
Thẩm Hành Trạc lặng lẽ liếc nhìn Bùi Quan một cái, lại hỏi thêm hai câu, rồi bảo trợ lý cúp máy.
Tiếng trò chuyện dừng lại. Trong phòng trở nên im ắng một cách quá mức.
Thẩm Hành Trạc là người lên tiếng trước: “Trong phòng của Thẩm Tri Dư có đồ mới, đi thay đồ ướt ra đi.”
Bùi Quan ngẩn người, không đáp, hít mũi, giọng khàn khàn hỏi: “Sao anh không hỏi em vì sao lại đến tìm anh?”
“Em muốn nói à?” Thẩm Hành Trạc không trả lời, ngược lại hỏi lại cô.
“Nếu anh muốn nghe… thì đương nhiên em muốn nói.”
Thẩm Hành Trạc tựa vào mép bàn làm việc, cầm bật lửa châm điếu thuốc. Chậm rãi nhả một làn khói, làm như vô tình hỏi: “Từ trường đến à?”
Bùi Quan do dự một lát, không nói thật: “Vâng, từ trường đến.”
Anh không hỏi thêm, cô cũng chọn cách đưa ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Hôm qua là ngày rất đặc biệt với em. Em thấy khó chịu… nhớ đến anh. Muốn gặp anh nên em đã đến.”
“Muốn gặp tôi ư?” Thẩm Hành Trạc nhàn nhạt lặp lại một lần.
Bùi Quan cứng rắn nặn ra một nụ cười. “Không được muốn gặp anh sao?”
Thẩm Hành Trạc không nói được, cũng không nói không được, ánh mắt nhìn cô có phần lãnh đạm.
Sau một hồi im lặng nhìn cô, anh đột nhiên cất tiếng: “Lại đây.”
Giọng anh đều đều, nhưng không khó để nghe ra ngữ khí ra lệnh.
Trước phản ứng khó đoán của anh, Bùi Quan không kìm được mà thấy tê dại da đầu.
Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn đứng dậy khỏi sofa, bước về phía anh.
Chưa kịp tới gần, Thẩm Hành Trạc đột ngột đưa tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cả người cô về phía mình.
Lực kéo mạnh hơn lúc nãy. Khi buông ra, nơi cổ tay cô hiện lên một vệt hồng nhạt nhìn rõ ràng bằng mắt thường, nhưng nhanh chóng trở lại màu da bình thường.
Bùi Quan chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt đã bị anh kéo vào lòng. Sự mất thăng bằng khiến cô theo bản năng bám lấy anh, hai tay chống lên ngực anh. Qua lớp áo sơ mi mỏng, lòng bàn tay cô cảm nhận được rõ ràng hơi ấm trên người anh. Đó là một cảm giác nóng bỏng hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay anh.
Một tay anh ôm lấy eo cô, cẳng chân cô thỉnh thoảng chạm vào ống quần âu của anh. Hơi thở giao hòa, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nhẹ thoang thoảng trên người anh.
Hàng mi Bùi Quan khẽ run lên, cô hé môi, định nói gì đó nhưng rồi lại không thể thốt nên lời.
Thẩm Hành Trạc giơ tay trái kẹp thuốc, cố ý nghiêng tay ra xa, tạo khoảng cách để cô không bị khói thuốc làm sặc.
Khói thuốc quẩn quanh hai người, chậm rãi bay lên.
Tay phải anh nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại ở phần thắt eo nhỏ nhắn của cô.
Thẩm Hành Trạc không vạch trần lời nói dối vụng về của cô, chỉ thuận theo lời cô mà dịu giọng nói: “Muốn gặp tôi thì gọi điện cho tôi. Tôi cho người đến đón em.”
Giọng điệu dịu dàng, giống như đang dỗ dành.
Nhưng giữa họ, thật chẳng thể gọi là ‘dỗ’ hay ‘được dỗ’.
Thời tiết u ám, phòng bật đèn. Dù có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, Bùi Quan vẫn thấy, anh mang lại cảm giác lạnh lẽo hơn.
Như mưa rào, sương giá, băng tuyết, sự lạnh nhạt đậm đặc.
‘Lạnh nhạt’. Nghĩ đến từ đó, Bùi Quan chợt tỉnh táo hơn một chút.
Hai cánh tay cô buông lỏng tự nhiên, áp vào hai bên cơ thể, tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa cô và anh.
Cảm nhận được hành động của cô, Thẩm Hành Trạc khẽ nhếch môi, nụ cười như có chút mỉa mai, rồi thu tay lại khỏi eo cô.
Tựa như có gì đó đang chậm rãi rút đi từng lớp từng lớp. Không do dự, Bùi Quan lập tức đưa tay ra, ngón tay móc vào mép áo sơ mi nơi hông anh.
Cô siết chặt, níu lấy như bám vào một cọng rơm cứu mạng. Cô bước lên nửa bước, dán sát cả người vào anh.
Khẽ kiễng chân, cô ghé sát tai anh, thì thầm hỏi: “Nếu em gọi cho anh, anh có đích thân tới đón em không?”
Thẩm Hành Trạc không đáp, chỉ để mặc cô tựa vào mình, thản nhiên nói: “Có thời gian sẽ tới.”
Biết rằng anh đã nhượng bộ, Bùi Quan thở phào nhẹ nhõm, vùi mặt vào ngực anh, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ.
Giây tiếp theo, cô ngẩng đầu, cố tỏ ra nhẹ nhàng đùa giỡn: “Vậy khi nào em rảnh em sẽ gọi cho anh.”
“Tùy em.” Thẩm Hành Trạc đẩy cô ra, xoay người đi lấy điện thoại. “Đi thay đồ đi, đồ ướt đưa cho dì đem giặt.”
Anh không nhìn cô nữa, mắt dán lên màn hình điện thoại. Đầu ngón tay chạm nhẹ, mở ra tập tài liệu điện tử trợ lý vừa gửi đến.
Bùi Kính hiểu rằng, mình không còn lý do để ở lại thêm, bèn nói: “Vậy em ra ngoài trước.”
Thẩm Hành Trạc “ừ” một tiếng, lại nói: “Tối nay mưa sẽ không tạnh, em ở lại ngủ một đêm, sáng mai tôi cho người đưa em về trường.”
“Em biết rồi.”
Trước khi rời đi, Bùi Quan vô tình hay cố ý liếc nhìn nội dung tài liệu trên màn hình điện thoại của anh.
Phần nội dung chính nhìn không rõ lắm, nhưng tiêu đề in đậm cỡ lớn ở chính giữa thì lại thấy rất rõ. Kế hoạch phát triển dự án khu nghỉ dưỡng khu kinh tế Hoài, thành phố Thanh Xuyên.
Bùi Quan thu lại ánh mắt, đột nhiên mỉm cười hỏi: “Tối nay có thể ăn cơm cùng nhau không?”
“Có thể.” Thẩm Hành Trạc đáp gọn gàng.
“Vậy em đợi anh.”
“Ừm.”
—
Bùi Quan trở lại phòng ngủ của Thẩm Tri Dư ở tầng ba, từ tủ quần áo tìm một bộ váy sạch để thay, rồi đi thẳng vào phòng tắm trong cùng.
Trên người vừa bết dính khó chịu, dạ dày lại quặn thắt đau nhức, cô rất cần một bồn nước nóng để xoa dịu những cơn khó chịu từ thể xác đến tinh thần.
Vặn mở vòi nước, xả nước nóng vào bồn. Tắm qua thật nhanh, rồi ngâm mình trong nước, mãi đến khi gần như nghẹt thở mới chịu ngoi đầu lên.
Bùi Quan hít thở từng ngụm lớn, tay bám lấy thành bồn tắm, quay đầu nhìn vào gương mờ hơi nước, ánh mắt thất thần.
Khi từ phòng tắm bước ra đã là hơn hai tiếng sau. Chải mượt mái tóc vừa sấy khô xong, Bùi Quan liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian cũng vừa vặn, bèn chỉnh trang lại quần áo rồi xuống lầu chuẩn bị ăn tối.
Bên ngoài vẫn mưa tầm tã, có xu hướng ngày một lớn hơn. Thật ra cô rất thích những ngày mưa. Mưa như phép gột rửa, dịu dàng, mát lành, dường như có thể tẩy trôi cả những vẩn đục tận sâu trong linh hồn.
Vạn vật sinh sôi, khắc khoải đợi mong, bản thân đó chính là một quy luật tự nhiên đầy ý nghĩa.
Bùi Quan ngồi xuống cạnh bàn ăn, chống cằm ngắm nhìn cơn mưa dội xối xả bên ngoài cửa sổ. Dì Trần từ bếp bước ra, vừa trò chuyện vừa hỏi han: “Có đói bụng không? Tối nay tôi hầm canh rồi, bổ khí trừ hàn, lát nữa cô nhớ uống nhiều một chút.”
“Cũng không hẳn là đói lắm ạ, chỉ là hơi thèm món dì nấu thôi.” Bùi Quan mỉm cười đáp.
Dì Trần bật cười: “Vậy dùng cơm bây giờ luôn chứ?”
Bùi Quan ngẩn người: “Không đợi Thẩm… Thẩm tiên sinh sao ạ?”
“Thẩm tiên sinh có việc đột xuất, nửa tiếng trước đã ra ngoài rồi, nói là tối nay không về.”
Bùi Quan hoàn toàn sững lại. Rõ ràng đã hẹn ăn tối cùng nhau. Vậy mà anh lại rời đi không một lời báo trước.
Nghĩ lại thì… cũng chẳng có gì sai. Cô vốn chẳng là gì của anh, anh không cần thiết phải báo trước, cũng sẽ không chủ động nhắn cho cô.
Những hành động dư thừa, thật sự không cần thiết, làm chỉ tổ lãng phí thời gian.
Bùi Quan không rõ trong lòng là cảm xúc gì. Không hẳn là thất vọng, nhưng đúng là có một nỗi hụt hẫng khó hiểu len vào tim.
Dì Trần nhận ra vẻ khác thường của cô, quan tâm hỏi: “Cô sao vậy?”
“Không sao, cháu chỉ đang nghĩ sáng mai phải về trường thế nào thôi.” Bùi Quan bịa ra một lý do cho có.
“Cô định đi lúc mấy giờ? Tôi gọi cho tài xế hẹn trước là được.”
“Khoảng 8 giờ ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ bảo tài xế chuẩn bị sẵn xe.”
Hai người trò chuyện một lúc, dì vào bếp dọn cơm. Sáu món mặn một món canh, đủ đầy tinh tế, hài hòa giữa mặn – nhạt – đạm – ngọt.
Bụng vẫn còn cồn cào, vốn không có khẩu vị, nhưng nhờ dì nhiệt tình mời mọc, Bùi Quan vẫn ráng uống thêm nửa bát canh.
Cơm nước xong, cô không nán lại phòng khách mà trở về phòng ngay. Vừa bước qua cửa, tin nhắn của Trình Úc gửi đến.
Trình Úc: Nếu tiện thì gọi lại cho anh.
Bùi Quan khép cửa, gọi cho Trình Úc, ngồi xuống mép ghế sofa.
Điện thoại được bắt ngay, Trình Úc không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện lần trước em nhờ anh điều tra, có chút manh mối rồi.”
Bùi Quan cau mày: “Nghe giọng anh… có vẻ không phải tin tốt?”
“Quả thật không tốt.” Trình Úc đáp: “Manh mối bên Kỷ Viễn Sinh hoàn toàn đứt rồi, không tìm được người.”
“Còn gì nữa không?” Bùi Quan đã phần nào dự đoán được điều này, nên không mấy bất ngờ.
“Còn một chuyện, khu nghỉ dưỡng ở phía nam thành phố là do nhà họ Thẩm đầu tư phát triển. Bên Khởi Thịnh muốn chia phần lợi ích nên chủ động nhận xây dựng tiếp dự án chung cư bỏ dở đó.”
Ngừng hai giây, Trình Úc nói thêm: “Việc thi công sắp bắt đầu. Kế hoạch tiếp tục xây dựng khu chung cư đó đã được đẩy sớm hơn một tháng. Bùi Quan, thời gian của em không còn nhiều đâu.”
Chưa kịp nói gì thêm, cuộc gọi đã kết thúc.
Bùi Quan ôm bụng, khom người, cố giảm bớt cơn đau thắt dữ dội. Không kiểm soát được, trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại câu nói của Trình Úc.
Bùi Quan, em không còn nhiều thời gian nữa. Không còn nhiều thời gian. Thời gian đã không còn nhiều.
Trán đổ mồ hôi hột, Bùi Quan lảo đảo đứng dậy, dựa vào tường bước vào phòng tắm. Cởi bỏ đồ, bật vòi hoa sen, chỉnh nước xuống mức thấp nhất. Dòng nước lạnh xối thẳng từ đỉnh đầu xuống, tràn qua làn da, buốt giá đến tê dại.
Tắm nươc lạnh rất lâu cô mới quay về phòng ngủ. Bùi Quan mặc máy móc bộ đồ ngủ, nằm xuống giường, nhắm mắt lại vờ ngủ.
Đêm đó, như mong đợi, cô phát sốt cao. Ngay trước lúc ý thức tan rã, cô khàn giọng gọi dì Trần, yếu ớt nói: “Dì ơi… giúp cháu gọi điện cho Thẩm tiên sinh được không?”
Nghe thấy dì đáp “được”, Bùi Quan an tâm để bản thân thiếp đi.
Giấc ngủ này chẳng yên lành. Trong mơ màng, cô cảm nhận được tiếng bước chân qua lại, còn thấy có người dùng mu bàn tay áp lên trán mình.
Lờ mờ nghe thấy giọng của Thẩm Hành Trạc. Anh nhàn nhạt trao đổi vài câu với bác sĩ gia đình, sau đó không nói gì thêm. Căn phòng trở lại tĩnh lặng.
Nửa đêm, Bùi Quan mơ màng tỉnh lại, thấy trên mu bàn tay mình dán một miếng dán giảm viêm.
Thẩm Hành Trạc đang ngồi ở ghế sofa không xa, đọc tài liệu. Nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Còn thấy khó chịu không?”
“… Hơi choáng một chút.” Giọng Bùi Quan khàn đặc.
Thẩm Hành Trạc đứng dậy, rót cho cô một ly nước. Chờ cô uống xong rồi ngồi xuống mép giường, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào má cô.
“Bác sĩ đã truyền dịch hạ sốt cho em. Bây giờ gần như đã hết sốt rồi.”
Khi anh chuẩn bị rút tay lại, Bùi Quan đưa tay ra, nắm lấy lòng bàn tay anh. Thẩm Hành Trạc liền siết chặt tay cô, đầu ngón tay chạm đến lớp da mềm nơi lòng bàn tay cô, hỏi khẽ: “Sao thế?”
Bùi Quan cụp mi mắt, tránh né ánh mắt dò xét của anh:
“Vì sao anh lại quay về? Dì Trần nói… anh sẽ không về tối nay.”
Thẩm Hành Trạc hỏi ngược lại: “Em hy vọng vì sao tôi quay về?”
Bùi Quan bật cười tự giễu: “Chẳng lẽ… là vì em bị ốm sao?”
Hai người đều im lặng một lúc.
Bùi Quan lấy hết can đảm, bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay lướt qua nốt ruồi nhỏ nơi xương quai xanh anh. Một cái ôm quá mức thân mật, rõ ràng là cô chủ động, nhưng đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng.
Thẩm Hành Trạc không ôm lại cô, chỉ khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Cô trả lời khẽ: “Đang nghĩ về một chuyện… liên quan đến anh.”
“Liên quan đến tôi?”
“Ừm. Nghĩ xem… liệu anh có thể chừa cho em một chút không gian, để em biết… anh cũng từng nghĩ đến em không.”
Khi nói ra những lời đó, má cô gần như đã áp sát vào cổ áo sơ mi của anh.
Một khoảng lặng ngắn ngủi…
Thẩm Hành Trác không để lộ biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô, bàn tay khẽ vỗ, khẽ vuốt như dỗ dành. Cử chỉ đó giống hệt như một loại xiềng xích lẫn thương xót, lại cứ khiến người ta say mê đến khó cưỡng.
Bùi Quan vô thức căng người lên. Anh luôn có thể khiến cô cảm thấy sợ hãi một cách không tên.
Bất chợt, không còn là cách một lớp áo, mà là sự tiếp xúc chân thực khiến cô run rẩy lần nữa.
Bàn tay anh lạnh lẽo, chậm rãi di chuyển ở nơi eo và lưng cô, lực vừa nhẹ vừa từ tốn. Hành động triền miên ấy vô cớ mang đến một loại áp lực không thể chịu nổi.
Rất lâu sau, Bùi Quan nghe thấy anh bình thản cất tiếng, coi như là phản hồi cho tất cả những gì cô đã làm ngày hôm nay.
“Bùi Quan, dụ dỗ tôi thì có thể.”
“Nhưng hậu quả… em có gánh nổi không?”