Sáng sớm thứ sáu, Bùi Quan đã xin nghỉ, một mình lên chuyến xe buýt đường dài đi đến nghĩa trang ngoại ô Trân Hải.
Chuyến đi mất hơn bốn tiếng, mệt mỏi vô cùng. Cô dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt giả vờ chợp mắt, nhưng lòng thì rối bời lạ thường.
Trước khi xuống xe, cô nhận được tin nhắn wechat từ Trình Úc gửi đến.
Trình Úc: Đến chưa?
Bùi Quan gõ ngắn gọn trên màn hình
Bùi Quan: Sắp rồi.
Trình Úc: Đi đường nhớ cẩn thận. Ban ngày anh bận, tối anh qua đón em.
Bùi Quan: Biết rồi, anh lo việc của anh đi.
Khi xuống xe, bên ngoài đang mưa xuân. Mưa lất phất dày đặc, vừa như sương vừa như tơ, rơi xuống mang theo cảm giác sắc nhọn như kim châm. Bùi Quan không mang ô, đành liều mình đi dưới mưa.
Đi bộ hơn hai mươi phút mới đến gần nghĩa trang, áo khoác đã ướt sũng, dính sát lưng qua lớp áo hai dây mỏng nhẹ, cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, một nhân viên mặc đồng phục bước ra, tay cầm một chiếc ô đen đưa cho cô.
Bùi Quan nhận lấy, tay trái nắm chặt cán ô, khẽ nói lời cảm ơn. Bước qua cổng chính nghĩa trang, cô đi thẳng, cuối cùng dừng lại trước một bia mộ.
Khu vực xung quanh mộ không mấy sạch sẽ. Giữa các khe đá có giấy vụn, bao bì thực phẩm bị bóc dính đầy đất và nước mưa.
Nơi đây chỉ đến một lần mỗi năm, thường ngày thật sự chẳng có ai đặc biệt đến để quét dọn kỹ càng.
Cô đặt bó hoa tươi và đồ viếng mang theo trước bia mộ, chiếc ô nghiêng che lên những thứ ấy.
Bùi Quan ngồi xổm xuống, dùng tay nhặt từng mảnh rác dưới đất. Nhặt xong, cô ngẩng đầu nhìn lên di ảnh của mẹ ở chính giữa bia mộ.
“Ở bên đó mẹ sống có tốt không?”
Bùi Quan khô khốc nở nụ cười, lẩm bẩm tự nói, trò chuyện với mẹ về những chuyện thường ngày trong gia đình.
“Có vẻ năm nay là một năm tốt lành. Mẹ xem, mới đầu xuân mà trời đã bắt đầu mưa rồi.”
“Sau mưa chắc sẽ có cầu vồng mẹ nhỉ.”
“Con đã lâu lắm rồi không thấy cầu vồng, nhưng vẫn nhớ rõ hình dáng của nó.”
“Chắc chắn sẽ đẹp như bức tranh cầu vồng đơn giản mà mẹ từng vẽ cho con hồi nhỏ.”
“Bùi Tranh sắp tốt nghiệp cấp hai rồi.”
“Nó học hành cũng bình thường, không biết có thi đậu lên cấp ba được không.”
“Quan hệ giữa con và nó vẫn căng thẳng, ngoài chuyện tiền nong ra, hình như không còn gì để nói nữa.”
…
Bùi Quan lắp bắp kể rất nhiều chuyện, nghĩ gì nói nấy, đa phần là những chuyện vặt vãnh thường ngày. Những điều nhỏ nhặt ấy, gộp lại thì mỗi năm chỉ có thể nói hai lần. Một lần trước mặt ba, một lần trước mặt mẹ.
Cô ngồi xổm tại chỗ rất lâu, đến mức chân tê cứng, mất hết cảm giác. Loạng choạng đứng dậy, bàn tay đang cầm rác vô thức siết chặt.
Lòng bàn tay có cảm giác trơn nhớp, mép mu bàn tay bị đất bám vào, nhanh chóng bị nước mưa rửa trôi, để lại một vệt bẩn kéo dài.
Bùi Quan không mấy bận tâm đến lớp bùn ướt dính trên tay, vứt đồ vào túi, bước thêm vài bước, cúi người nhặt những mẩu giấy vụn còn sót lại.
“À đúng rồi… Con quên chưa nói với mẹ, con đã gặp một người.”
“Người đó có lẽ có thể giúp con thực hiện điều ước, chỉ là hiện tại con vẫn chưa biết cái giá phải trả là gì.”
“Nhưng mà biết hay không hình như cũng không quan trọng lắm.”
“Vì hai người đều đã không còn nữa, nên bây giờ con chẳng còn gì để mất nữa.”
“Thật ra con rất sợ người đó, sợ ở nhiều phương diện.”
“Con mãi không đoán được người đó đang nghĩ gì, nên khi ở bên người đó, con thường không kiềm được mà để lộ sự lúng túng.”
“Nhưng ngoài người đó ra, không còn ai khác nữa.”
…
Dọn dẹp xong, Bùi Quan lẩm bẩm đến tận cuối cùng.
Cô bước đến bên bia mộ, đưa tay khẽ chạm vào tấm ảnh khắc trên đó, mỉm cười không thành tiếng: “Sau này con sẽ lại đến thăm mẹ.”
“Hy vọng đến lúc đó có thể mang theo tin tốt cho mẹ.”
Dọn dẹp sơ qua rác và đồ linh tinh. Bùi Quan cầm ô, quay lại theo đường cũ.
Ra khỏi nghĩa trang, mưa cũng đã dần tạnh. Cô đem ô trả lại phòng bảo vệ, rồi thuận tay gọi một chiếc taxi gần đó, tùy tiện báo địa chỉ ở trung tâm thành phố Trân Hải.
Xe đi qua nhiều khúc ngoặt, cuối cùng dừng lại trước một văn phòng luật ở trung tâm thành phố.
Bùi Quan đẩy cửa bước vào, nói với lễ tân: “Chào chị, tôi có hẹn với luật sư Tiết để tư vấn hôm nay.”
Lễ tân lễ phép đáp lời, cúi đầu kiểm tra lịch hẹn, mỉm cười hỏi: “Cô mang họ gì?”
“Tôi họ Bùi.”
“Được.” Lễ tân gật đầu hiểu ý. “Tôi sẽ đưa cô đến phòng tiếp khách, luật sư Tiết họp xong sẽ qua ngay.”
“Được, cảm ơn.”
Bùi Quan được dẫn đến phòng họp ở hướng nam tầng ba.
Trợ lý mang trà vào, đặt lên bàn trà, khẽ gật đầu nói: “Mời dùng!” rồi rời khỏi.
Bùi Quan khẽ cảm ơn, ngồi yên trên ghế sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn mọi vật xung quanh.
Lá trà mới pha dần bung ra, ngâm trong nước từ trong suốt chuyển thành xanh nhạt. Trên miệng ly bốc lên làn hơi nước, theo thời gian từ từ tan biến.
Mãi đến khi trà nguội hẳn, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Tiết Sở Duyên bước qua ngưỡng cửa, tiện tay đóng cửa lại, quay người nhìn Bùi Quan: “Bùi Quan, lâu rồi không gặp.”
Bùi Quan đứng dậy, chào anh ta: “Luật sư Tiết.”
“Tôi không ngờ cuộc họp lại kéo dài bất ngờ như vậy. Xin lỗi vì để cô đợi lâu.”
“Không sao, tôi cũng không đợi lâu lắm.”
Hàn huyên vài câu, Tiết Sở Duyên nhanh chóng vào thẳng vấn đề: “Vẫn là vì vụ án năm xưa của ba cô sao?”
“Vâng, tôi muốn sắp xếp lại dòng thời gian năm đó.”
“Dạo trước cô liên lạc với tôi đột ngột, tôi cũng đoán là vì chuyện này.”
Có tiếng gõ cửa. Trợ lý mang tài liệu vào. Tiết Sở Duyên tháo bao bì giấy, lấy ra một tập hồ sơ, đặt trước mặt cô: “Đây đều là tài liệu điều tra lúc đó, tôi đã nhờ trợ lý chuẩn bị sẵn rồi.”
Bùi Quan cầm lấy tài liệu, định xem kỹ, nhưng bị Tiết Sở Duyên ngăn lại.
“Bùi Quan, trước khi xem, tôi thấy cần nhắc cô một điều.”
Ngừng vài giây, anh ta bổ sung: “Vụ án này trước đây không thể khởi tố vì thiếu chứng cứ, đã nhiều năm trôi qua, hy vọng lật lại là rất mong manh. Điều tra lại, phần lớn là công cốc.”
“Tôi hiểu mà.” Bùi Quan ngẩng đầu nhìn anh ta, vẫn giữ nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt đã lộ vẻ tê dại.
“Luật sư Tiết, ba mẹ tôi chết không rõ ràng, tôi là đứa con còn sống, ít nhất phải làm gì đó để báo hiếu họ.”
Nghe vậy, Tiết Sở Duyên không khuyên thêm, rút từ bàn tiếp khách hai tờ giấy trắng.
Anh ta cầm bút, viết vài thông tin lên đó: “Thật ra trước khi cô đến, tôi đã theo dõi tình hình hiện tại của vài người có liên quan đến ba cô.”
Bùi Quan hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Tiết Sở Duyên dùng đầu bút chỉ vào hai cái tên: “Hai người này từng là thợ điện nước và thợ xây đầu tiên làm trong đội thi công của ba cô. Một người giờ đã trở thành doanh nhân lao động có tiếng ở Trân Hải, nhưng ba tháng trước đã đưa cả gia đình ra nước ngoài định cư.”
“Còn người kia?”
“Vẫn ở Thanh Xuyên. Không có việc làm, nhưng đứng tên rất nhiều bất động sản.”
Bùi Quan hít thở chậm lại, vẻ mặt không thay đổi gì: “Tôi muốn biết… Kỷ Viễn Sinh hiện đang ở đâu.”
“Không tra được. Tám năm trước vội vàng xuất cảnh, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.”
Bùi Quan im lặng không nói gì.
“Người ở đâu không quan trọng nhất.” Tiết Sở Duyên an ủi cô. “Muốn làm rõ mọi chuyện, trước tiên phải tìm được nguồn gốc.”
“Nguồn gốc?”
“Kiến trúc Trí Viễn thực chất trực thuộc Khởi Thịnh kiến công, tức chính là Tập đoàn Khởi Thịnh hiện nay, có quan hệ hợp tác với công ty trang trí Phi Kỳ, đơn vị năm xưa từng thu nhận ba cô cùng đội thi công của ông ấy.”
“Tôi đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng hoàn toàn không thể lần ra nguồn gốc.” Bùi Quan nói: “Trí Viễn đã làm thủ tục hủy tư cách kinh doanh từ tám năm trước, còn Phi Kỳ cũng tuyên bố phá sản từ hai năm trước rồi.”
“Công ty có thể giải thể, nhưng sổ sách vẫn còn.”
Bùi Quan sững người một lúc, rồi nhanh chóng hiểu ra:
“Vậy nên… đầu mối là ở chỗ khoản tiền công trình năm đó đã đi đâu?”
“Gần đúng rồi. Dự án dang dở ở khu nghỉ dưỡng phía nam thành phố Thanh Xuyên mới là then chốt.”
Hai người đã trò chuyện với nhau rất lâu. Bùi Quan đã xin anh ta một địa chỉ liên lạc của một người có liên quan đến sự việc năm đó.
Trước khi rời đi, Tiết Sở Duyên gọi cô lại: “Bùi Quan, mong cô mọi việc suôn sẻ.”
Bùi Quan mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn!”
—
Chạng vạng. Khi Trình Úc đến nơi, thấy Bùi Quan đang ngồi trong quán ăn nhanh ăn mì hoành thánh.
Anh ngồi xuống đối diện cô, quay đầu gọi bà chủ một bát hoành thánh, rồi tiện tay lấy khăn giấy bắt đầu lau kỹ bát đũa.
Bùi Quan từ lâu đã quen với tính sạch sẽ thái quá của anh, nên không lấy làm lạ. Cô chỉ ngạc nhiên về chuyện khác.
“Anh trước giờ luôn khinh thường mấy món ăn vặt kiểu này mà, sao nay lại đột nhiên muốn ăn?”
“Anh phải học cách sống thực tế một chút, nếu không thì làm sao giành lại được cô ấy.”
“…” Bùi Quan cạn lời nhìn anh. “Hôm nay không đến chỗ chị ấy à?”
“Không. Ban ngày bận đủ thứ việc, không có thời gian.” Trình Úc đáp: “Hơn nữa, nếu đến tìm cô ấy thì đi đi về về mất nhiều thời gian, sẽ rất trễ mới tới đón em được.”
“Không sao, em kiên nhẫn đợi anh là được.” Bùi Quan cúi đầu uống ngụm nước dùng, vẻ mặt ủ rũ.
Nhận ra tâm trạng cô không ổn, Trình Úc đặt khăn giấy xuống bàn, nhìn cô hỏi: “Không vui à?”
“Ừm.” Bùi Quan thẳng thắn thừa nhận.
“Vì hôm nay là ngày giỗ của dì à?”
“Một phần là vậy.”
“Còn phần kia thì sao?”
“Trình Úc.” Môi Bùi Quan hơi nhợt, giọng cô bình thản, không rõ là buồn hay không. “Có lẽ không thể tìm được Kỷ Viễn Sinh nữa rồi.”
Anh hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào với cô. Gương mặt Trình Úc trầm xuống.
Cha mẹ Bùi Quan lần lượt qua đời, những năm qua cô sống không dễ dàng. Kỷ luật nghiêm khắc với bản thân, đè nén cảm xúc, lúc nào cũng tỉnh táo và tự chủ một cách quá mức.
Dù phần lớn thời gian vẫn tỏ ra vui vẻ như bao cô gái khác, nhưng hiểu rõ cô, biết sự mệt mỏi và đau đớn trong lòng cô sâu đến mức nào.
Đỗ Nghiêm Thanh người chứng kiến toàn bộ sự việc, thậm chí còn hiểu Bùi Quan hơn cả anh. Chính vì hiểu, nên ông ấy luôn nhắc anh phải quan tâm, an ủi cô nhiều hơn.
Chỉ là, như nước ấm lạnh chỉ người uống mới biết, anh có cố gắng đến đâu cũng không chắc có thể xoa dịu được nỗi lòng cô, những an ủi mơ hồ ấy, chưa chắc cô thật sự cần.
Không lâu sau, bà chủ mang bát hoành thánh lên.
Trình Úc nhìn làn khói nóng bốc lên từ bát nước dùng rồi hỏi: “Trừ việc tìm được hắn ta, không còn cách nào khác sao?”
“Có, nhưng còn khó hơn.” Bùi Quan cầm lấy bộ bát đũa anh mới lau được một nửa, dùng khăn giấy lau lại lần nữa rồi đưa cho anh.
“Nói anh nghe xem.” Trình Úc nhận lấy, bỏ vào bát.
Bùi Quan tóm tắt lại cuộc trò chuyện chiều nay với luật sư Tiết Sở Duyên: “Lúc nãy em suy nghĩ lại, đại khái hiểu được dụng ý của luật sư Tiết.”
Trình Úc “ừ” một tiếng, ra hiệu cô nói tiếp.
Sau một lúc ngừng lại, Bùi Quan kết luận: “Dự án khu nghỉ dưỡng ở phía nam thành phố bị đình trệ nhiều năm, chẳng qua là vì tòa nhà có người chết không ai dám nhận. Việc Khởi Thịnh năm nay lên kế hoạch xây dựng tiếp chứng tỏ vụ việc năm xưa chuyện các lãnh đạo Phi Kỳ ôm tiền công trình bỏ trốn đã được giải quyết ổn thỏa.”
“Cũng có thể là tung hỏa mù che mắt người ta thôi.” Trình Úc cười lạnh. “Năm xưa Kỷ Viễn Minh vì muốn rũ bỏ liên quan giữa mình với đứa em trai mà không từ thủ đoạn. Bây giờ bao nhiêu năm trôi qua, còn chuyện gì là hắn không dám làm nữa chứ?”
“Dù thế nào đi nữa, trước tiên vẫn phải tìm được chứng cứ.”
Trình Úc cúi đầu ăn thử miếng hoành thánh, thấy nhạt nhẽo như nhai sáp, liền đặt thìa xuống, không ăn nữa.
“Nhưng có một điều em nói đúng.”
“Điều gì?”
“Điều tra sổ sách còn khó hơn tìm Kỷ Viễn Sinh.”
Im lặng một lúc, Bùi Quan nói: “Em đại khái đã có hướng đi rồi.”
Giọng cô rất nhẹ nhưng không khó để nhận ra sự kiên quyết trong đó.
Trình Úc tôn trọng quyết định của cô, không hỏi thêm, chỉ nhắc: “Bùi Quan, đừng làm những việc không đáng.”
Bùi Quan không đáp, quay đầu nhìn ra khung cảnh đêm ngoài ô cửa kính. Phố xá mờ tối trong ánh hoàng hôn, đèn đường vừa lên, xe cộ tấp nập.
Ngàn vạn ánh đèn, không có ngọn nào là vì cô mà sáng. Khó mà không thấy xót xa.
Một lúc sau, Bùi Quan khẽ nói: “Trên đời này, rốt cuộc bình thường vẫn là đa số.”
Trình Úc không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”
Cô không trả lời, chỉ gọi tên anh: “Trình Úc.”
“Sao vậy?”
“Người bình thường thì số phận cũng phải như cỏ rác sao?” Cô bỗng cười hỏi.
Trình Úc khẽ nuốt một ngụm, cổ họng nghẹn lại, không đáp gì.
—
Sáng hôm sau, Bùi Quan được Trình Úc đưa trở lại trường. Cả đêm hầu như không ngủ, cộng thêm di chuyển vất vả, dạ dày cô đau quặn dữ dội.
Cô lục lọi khắp nơi tìm thuốc dạ dày, uống tạm với nước, định trèo lên giường ký túc xá chợp mắt một lát thì tiếng rung điện thoại vang lên.
Mở màn hình. Là tin nhắn wechat trong nhóm gia sư sinh viên của trường, có người tag toàn bộ thành viên.
Vì sức khỏe không tốt, cuối tuần này Bùi Quan vốn không định nhận lớp dạy kèm nào.
Cô lướt qua các thông tin tuyển gia sư được đăng trong nhóm, ánh mắt dừng lại ở phần số điện thoại liên hệ và địa chỉ nhà.
Động tác đóng giao diện đột nhiên khựng lại, ngón tay cô dừng trên màn hình. Mười phút sau, Bùi Quan ăn mặc chỉnh tề, rời khỏi ký túc xá, bắt taxi đến một tiểu khu cao cấp đã hẹn trước.
Đến nơi, cô vào phòng bảo vệ đăng ký thông tin xong, đứng tại chỗ chờ một lát, liền có người ra đón vào cổng chính.
Quãng đường không xa, cô đi theo người đó vài phút thì trước mắt hiện ra một căn biệt thự phong cách châu Âu.
Vào trong nhà, đến khu vực sảnh, cô thay dép đi trong nhà. Người giúp việc căn dặn vài câu đơn giản, thấy Bùi Quan đáp “vâng” một tiếng, liền mím môi cười nhẹ rồi quay người vào bếp tiếp tục công việc.
Cô quay mắt nhìn quanh một vòng, thấy phòng khách trống không một bóng người, rồi bước đi, nhấc chân lên đi lên tầng hai.
Băng qua hành lang, nhìn thấy cánh cửa phòng thứ ba bên phải hé mở nửa, âm thanh trò chơi điện tử vang lên từ trong đó.
Cậu bé khoảng bảy, tám tuổi nghe tiếng liếc lên, đôi mắt tò mò chăm chú nhìn cô. Bùi Quan mỉm cười thân thiện, nhẹ nhàng gọi tên cậu bé: “Bạn nhỏ… Kỷ Chi Hòa?”
“Cô là gia sư mà ba cháu mời đến phải không?” Cậu bé lên tiếng, giọng trong trẻo.
“Đúng thế, cô đến dạy học cho cháu.”
“Ồ… vậy thì cô vào đi.”
Ba tiếng học gia sư trôi qua rất nhanh, cậu bé ngoan hơn Bùi Quan tưởng rất nhiều.
Kết thúc buổi học, cô không vội rời đi, ngồi cùng cậu chơi điện tử một lúc trên thảm trải sàn.
Gần đến trưa, có người trở về. Bùi Quan như mong muốn, gặp được người đàn ông cô dự đoán sẽ gặp.
Kỷ Viễn Minh khi nhìn thấy cô, hơi ngẩn người, có chút ấn tượng với cô. Dẫu sao Thẩm Hành Trạc đi xã giao chưa từng dẫn theo bạn gái, cô gái này là người đầu tiên kề bên anh.
Bùi Quan tiến lên hai bước, dừng lại trước mặt anh, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi: “Ngài Kỷ.”
“Xưng hô thế nào?” Kỷ Viễn Minh ôn hòa cười, lịch sự hỏi.
“Bùi Quan.”
“Không ngờ thật trùng hợp, hóa ra cô Bùi là gia sư của con trai tôi.”
“Đúng là khá trùng hợp.” Bùi Quan cười nói: “Chi Hòa rất thông minh, năm mươi bài toán chỉ sai có một bài.”
“Thế thì chỉ chứng tỏ cô giáo dạy tốt thôi.” Kỷ Viễn Minh vui vẻ cười hai tiếng.
Con trai được khen, người làm ba tất nhiên vui mừng. Kỷ Viễn Minh đi đến trước mặt Kỷ Chi Hòa, một tay bế con lên, để cậu bé cưỡi trên vai mình.
Hai ba con người chơi đùa vui vẻ không ngừng. Thực sự là một cảnh tượng rất ấm áp. Nhưng càng là tình cảm đong đầy, càng mỉa mai.
Bùi Quan đứng không xa, lạnh lùng nhìn họ. th* d*c, ngực nặng trĩu. Mắt nhìn sang bức ảnh gia đình treo trên tường, một gia đình bốn người, nụ cười sáng rỡ có phần chói mắt.
Bao nhiêu năm đã trôi qua. Hắn ta có gia đình hạnh phúc, tự do về tài chính, trở thành doanh nhân từ thiện được ca tụng.
Hắn ta có thể giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, sống vui vẻ tự tại như thường. Sao lại có thể chứ? Sao hắn ta lại có thể chứ?
Lúc này Kỷ Viễn Minh bỗng nhìn về phía cô nói mời cô ở lại nhà ăn trưa.
Bùi Quan buông lỏng cơ thể căng thẳng, kéo nụ cười ra, lịch sự từ chối, âm điệu cuối hơi run nhẹ. Tới chỗ hắn ta chỉ cần gặp mặt một lần là đủ rồi. Cô lấy túi, lễ phép tạm biệt.
Kỷ Viễn Minh đương nhiên không giữ cô lại, gọi người giúp việc tận tình tiễn cô ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô khuất sau góc tường, hắn ta rút điện thoại từ túi ra, gửi hai tin nhắn hỏi thăm đầy tâng bốc cho Thẩm Hành Trạc. Cảm giác nịnh nọt rõ ràng quá mức.
Ra khỏi tiểu khu chưa lâu, bên ngoài bắt đầu mưa rào kéo dài. Bùi Quan che ô đi đến ven đường, vẫy một chiếc taxi đi ngang.
Trước khi lên xe. Cô thu ô lại, vứt ô vào thùng rác bên cạnh.
Tài xế qua gương chiếu hậu nhìn cô một cái, hỏi: “Cô đi đâu?”
Khuôn mặt Bùi Quan hơi cứng đờ, trả lời: “Bổn Diên Thủy Loan.”
—
Khi Thẩm Hành Trạc nhận được tin nhắn wechat, anh đang uống rượu tại quán của bạn thân Trịnh Già Mẫn.
Trong vài năm gần đây, công việc của Trịnh Già Mẫn chủ yếu ở nước ngoài, về Thanh Xuyên ngày càng ít hơn.
Hai người hiếm khi tụ tập, lần này cũng uống khá nhiều. Nhìn thấy anh chăm chú nhìn điện thoại, Trịnh Già Mẫn ‘tặc lưỡi’ hai tiếng, vừa nói vừa rót rượu vào cốc anh.
“Ai gọi cậu thế? Cuối tuần mà phá hỏng không khí quá.”
Thẩm Hành Trạc lướt nhanh qua hai tin nhắn do Kỷ Viễn Minh gửi đến, không trả lời, tắt màn hình, vứt điện thoại sang một bên.
Anh cầm ly rượu uống một ngụm, trả lời ngắn gọn: “Kỷ Viễn Minh.”
“Con cáo già đó à.” Trịnh Già Mẫn cười thờ ơ: “Mấy năm nay hắn ta lợi dụng cái danh con rể nhà họ Thẩm để quậy phá ngoài kia không ít. Bà cụ nhà cậu sao chưa quét hắn ra đường vậy?”
“Chẳng gây ra chuyện gì to tát nên thôi kệ.”
“Cũng đúng.” Trịnh Già Mẫn nghịch chiếc bật lửa trên tay. “Nhưng thằng em trai hắn ta mấy năm qua ở nước ngoài, sau này chắc chắn sẽ là củ khoai nóng khó xử.”
“Bị bỏng là tay hắn ta, không phải nhà họ Thẩm.” Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì, cầm áo khoác và điện thoại, đứng dậy định đi.
“Này.” Trịnh Già Mẫn gọi lại. “Uống xong rồi hả? Vừa mới chưa đã.”
“Không có hứng uống. Đi đây.”
Ra khỏi câu lạc bộ, anh ngồi vào xe, tài xế lễ phép hỏi anh đi đâu.
“Về nhà đi.” Thẩm Hành Trạc tựa lưng vào ghế, đưa tay day nhẹ trán.
Tài xế đáp lời, khởi động xe.
Quán của Trịnh Gia Mẫn cách Bổn Diên Thủy Loan không xa, xe chạy khoảng hơn một giờ.
Thẩm Hành Trạc vờ chợp mắt nhưng không ngủ được. Nghe tài xế nhắc đã đến nơi, anh chậm rãi mở mắt.
Xe dừng trước cổng sân nhà. Anh che ô đi vào, tay đeo đồng hồ vừa chạm vào tay nắm cửa thì ánh mắt thoáng liếc thấy một bóng người đang ngồi xổm dựa vào tường ở góc.
Nhìn quanh, dường như người đó đã ngồi đó rất lâu rồi.
Chiếc áo khoác cardigan màu nâu nhạt đã ướt đẫm, mỏng manh ôm sát cơ thể gầy guộc. Cô buông xõa tóc, vài lọn tóc ướt dính trên trán, vòng tay ôm gối. Nghe tiếng, cô ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt yếu đuối, bất lực.
Họ nhìn nhau không nói lời nào.
Anh tiến lại gần cô. Một chiếc ô màu đen nghiêng về phía cô, che trên đỉnh đầu cô.
Bùi Quan ngước mặt nhìn anh, thì thầm nói: “Anh về rồi.”
“Ở nhà có người giúp việc, sao em không vào trong?” Thẩm Hành Trạc hỏi nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Anh không ngạc nhiên khi cô bất ngờ xuất hiện, cũng không hỏi vì sao cô lại ở đây. Chỉ hỏi vì sao cô không vào trong.
Bùi Quan gượng cười: “Em muốn đợi anh ở đây.”
“Lần sau đến thì gọi điện trước, số điện thoại đâu phải để đó không.”
“Em không dám gọi anh.”
Thẩm Hành Trạc nhìn cô trầm lặng. Vẫn không hỏi lý do.
Trong tai nghe tiếng mưa rơi tí tách như tiếng ồn trắng, Bùi Quan cố gắng để tâm trạng mình trống rỗng.
Cô không nhìn phản ứng của anh, chỉ nói những lời muốn nói cho anh nghe: “Lần trước anh nói, chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể gặp anh.”
“Em biết anh là để thực hiện lời hứa trong phòng chơi mạt chược. Ngoài ra… không có bất cứ ý nghĩ gì khác.”
Bùi Quan chun mũi: “Nên em mới nói… em không dám gọi anh.”
“Nhưng phải làm sao đây, Thẩm Hành Trạc.”
“Em muốn gặp anh.”
Tít: Khúc này quyết định đổi xưng hô từ tôi sang em nha! Vì từ giờ Bùi Quan chính thức bước trên con đường cưa cẩm anh Thẩm.