Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 17

Câu hỏi của anh quá bất ngờ, Bùi Quan không khỏi sững lại một chút. Người đàn ông vừa rồi còn nhắm mắt như đang nghỉ ngơi không biết từ lúc nào đã mở mắt, ánh nhìn hờ hững dừng lại trên người cô.

Cô không đoán nổi anh đang nghĩ gì. Sau vài giây đối mắt, Bùi Quan dịu giọng đáp: “Có chút ngọt, không ngon lắm. Anh muốn nếm thử không?”

Thẩm Hành Trạc không nói gì, chỉ nhìn cô vài giây rồi lại khép mắt.

Bùi Quan cảm thấy có gì đó là lạ, trong lòng rối loạn, không còn tâm trạng uống nữa. Cô đặt ly giấy lên giá đựng, khẽ dựa người ra sau để bản thân chìm vào bóng tối, cố làm dịu cơn bối rối cuộn trào.

Suốt quãng đường đến nơi, cả hai đều im lặng. Điểm đến không phải khách sạn, mà là một hội sở cao cấp, kín đáo và riêng tư.

Xuống xe, cô lặng lẽ đi theo sau lưng Thẩm Hành Trạc. Bước qua cửa, lên thẳng tầng cao nhất bằng thang máy.

Ra khỏi thang máy, Bùi Quan vừa chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn trong đầu vừa nhìn theo bóng lưng anh, bước nhanh hơn để sóng vai cùng anh.

Hành lang vắng vẻ không một bóng người, ánh đèn chồng lên nhau tạo nên bóng đổ dài bất định. Cô cố giữ bình tĩnh, lắng nghe tiếng giày dẫm nhẹ trên tấm thảm mềm.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tiến triển cũng quá nhanh. Con đường ấy chưa đủ dài, mà họ lại bước quá vội.

Căn phòng bao đã ở ngay trước mắt. Khi Thẩm Hành Trạc đưa tay trái lên nắm lấy tay cầm cửa, Bùi Quan định thần, cất tiếng gọi anh, nhưng âm cuối hơi gượng gạo: “Thẩm…”

Nhưng đã muộn. Cánh cửa đã bị mở ra, mùi đàn hương cháy xen lẫn với mùi thuốc lá ập thẳng vào mặt.

Thẩm Hành Trạc vẫn giữ tay trên tay nắm cửa, nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì sao?

Bùi Quan nín thở, trong đầu thoáng lóe lên ý định muốn rút lui. Đang định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy trong phòng vang lên tiếng cười nói rôm rả.

Bên trong có người, không chỉ một. Thì ra… không phải là chỉ có cô và anh.

“Sao vậy?” Thẩm Hành Trạc hỏi cô.

“Không có gì.” Bùi Quan hơi khựng lại, gượng gạo kiếm một cái cớ: “Chỉ là… đột nhiên thấy dạ dày hơi khó chịu.”

“Vào trước đã.”

“… Vâng.”

Cô bước vào theo anh, đi sâu vào trong, vượt qua tấm bình phong lụa liền thấy ba, bốn người đang tụ lại quanh bàn rượu gỗ du trò chuyện vui vẻ.

Người đàn ông mặc đồ thể thao sáng màu ngồi ở vị trí chính giữa, là người đầu tiên trông thấy cô, sau đó ánh mắt chuyển sang Thẩm Hành Trạc phía sau.

Bùi Quan thoáng bắt được nét ngạc nhiên lướt qua trong mắt anh ta.

“Mấy hôm trước chẳng phải cậu bảo không đến à?”

Trịnh Già Mẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, người ngả ra sau, hai tay vắt lên lưng ghế, nhìn Thẩm Hành Trạc đầy hứng thú.

Thẩm Hành Trạc liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt, không có hứng thú đáp lại.

“Đến cũng thôi đi, lại còn dẫn theo một cô gái. Đúng là hiếm có.” Trịnh Già Mẫn chẳng lấy gì làm lạ trước thái độ hờ hững của anh, vẫn cười cợt trêu chọc.

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên mấy ánh nhìn dò xét, bao gồm cả ánh mắt của Kỷ Viễn Minh.

Bùi Quan rất bất ngờ khi thấy Kỷ Viễn Minh cũng có mặt ở đây, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy cũng hợp lý. Dù sao thì mối quan hệ giữa hắn ta với nhà họ Thẩm, cả với Thẩm Hành Trạc, vốn không hề đơn giản. Chợt cô lại nghĩ, những người có mặt ở nơi này, nào phải chỉ dùng ba chữ ‘không đơn giản’ là đủ hình dung.

Bỏ qua lợi ích trên thương trường, nếu không có quan hệ thân thiết riêng, ai lại ngồi tụ tập cùng nhau uống rượu, trò chuyện?

Càng nghĩ vậy, cô càng cảm thấy khó xử, như thể không thể nhúc nhích nổi. Nếu một ngày nào đó sự việc thật sự bại lộ, Thẩm Hành Trạc e rằng khó tránh khỏi việc bao che cho Kỷ Viễn Minh.

Bùi Quan không dám nghĩ tiếp, cùng Thẩm Hành Trạc đến bên bàn rượu ngồi xuống. Cô ngồi cạnh anh, còn đối diện cách một chiếc bàn chính là Kỷ Viễn Minh.

Ánh mắt hai người giao nhau. Kỷ Viễn Minh nở nụ cười thân thiện: “Cô Bùi, đã lâu không gặp.”

Chưa kịp để Bùi Quan đáp lại, Trịnh Già Mẫn bên cạnh đã xen vào: “Sao? Lão Kỷ quen à?”

“Tết năm nay từng cùng chơi mạt chược một lần.” Kỷ Viễn Minh cười nói: “Tôi còn nhớ rất rõ, hôm đó tôi thua thảm hại.”

Trịnh Già Mẫn quay đầu sang phía Bùi Quan, nói: “Nhiều năm như vậy rồi, đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy cậu đem người bên cạnh tới đấy.”

Bùi Quan liếc nhìn Thẩm Hành Trạc, rồi cố làm ra vẻ thoải mái, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh đã nể mặt.”

“Sao lại nói thế?” Trịnh Già Mẫn lập tức hứng thú hỏi.

“Tôi đoán, mỗi lần Thẩm tổng đưa ai đến anh đều sẽ nói câu đó với họ. Nhưng lần này tôi cảm nhận được anh nói rất thật lòng nên tôi nói cảm ơn anh đã nể mặt.”

Nghe câu đùa vừa đúng mực, không kiêu không nịnh ấy, Trịnh Già Mẫn bật cười: “Cô thú vị thật đấy.”

Thẩm Hành Trạc cầm chiếc bật lửa trên bàn, châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, qua làn khói mờ híp mắt đánh giá cô.

Từ lúc bước vào đến khi ngồi xuống, không khó để nhận ra cô có chút căng thẳng. Nhưng chưa bao lâu, cô đã điều chỉnh được trạng thái, trò chuyện ứng đối tự nhiên, không hề lúng túng. Thích nghi nhanh thật!

Lát sau, Trịnh Già Mẫn lấy từ ngăn dưới bàn ra hai chiếc ly sạch, hỏi Bùi Quan: “Biết uống rượu chứ?”

Miệng thì hỏi, nhưng tay đã cầm lấy một chai brandy định rót. Cổ chai vừa nghiêng một chút, còn chưa rót xuống, đã bị chặn lại.

Thẩm Hành Trạc dời ly rượu trước mặt cô sang chỗ mình, gắp vài viên đá từ khay đá bỏ vào, rồi nhận lấy chai rượu từ tay Trịnh Già Mẫn.

Anh rót một ly cho mình, uống một ngụm, rồi thản nhiên nhận xét hành động của đối phương: “Quản lắm chuyện. Uống phần của cậu đi.”

“Người ta còn chưa nói gì, cậu đã vội bênh rồi.” Trịnh Già Mẫn cười trêu.

Bùi Quan đúng lúc lên tiếng: “Tôi thật ra không giỏi uống rượu.”

“Vậy để cậu ấy dạy cô.” Trịnh Già Mẫn nói: “Tôi chưa từng thấy cậu ấy say rượu bao giờ, tửu lượng dọa người đấy.”

Bùi Quan nhìn sang Thẩm Hành Trạc, mỉm cười hỏi:

“Anh dạy em nhé?”

Bàn tay vốn đang đặt sau lưng cô của Thẩm Hành Trạc bỗng khẽ tiến lại gần, véo nhẹ một cái vào eo cô, giọng anh nhàn nhạt: “Học cái gì cho tốt vào.”

Cái chạm bất ngờ khiến cơ thể Bùi Quan đột ngột cứng đờ, làn da dưới lớp vải như bị thiêu đốt, cảm giác thật khó tả. Nhưng cảm giác ấy không kéo dài lâu, vì sự chú ý của cô nhanh chóng bị dời đi.

Mọi người quanh bàn rượu từ chuyện giới giải trí tán gẫu sang các chuyện lặt vặt trong cuộc sống. Rượu được ba lượt, câu chuyện chuyển sang chuyện chính.

Lúc đầu Bùi Quan cũng không để ý mấy, nửa tựa vào lòng Thẩm Hành Trạc vừa ăn trái cây. Mãi đến khi nghe thấy Kỷ Viễn Minh nhắc đến dự án khu nghỉ dưỡng ở khu phía nam thành phố, tay cô khựng lại giữa chừng.

Cô ngẩng đầu, âm thầm nhìn Kỷ Viễn Minh đối diện, rồi xiên một miếng xoài bỏ vào miệng, chậm rãi nhai. Vị nhạt nhẽo vô cùng.

Kỷ Viễn Minh từ tiến độ dự án đến quy hoạch và bảng báo giá đều nói sơ qua một lượt. Có người hỏi thì hắn ta đáp gọn gàng rõ ràng.

Bùi Quan lúc này mới nhận ra, trong số những người có mặt hôm nay, có hai người liên quan mật thiết đến dự án này.

Thẩm Hành Trạc là nhà đầu tư, còn hai người kia là đối tác hạ nguồn, một người phụ trách tích hợp quy hoạch ngành du lịch, người kia phụ trách phát triển tài nguyên khu nghỉ dưỡng.

Trong suốt quá trình, Thẩm Hành Trạc gần như không mở miệng, tựa lưng trên ghế, không phản hồi gì với bản báo cáo.

Cánh tay anh vắt qua thành ghế, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đỏ rực. Bàn tay đeo đồng hồ thỉnh thoảng lại đùa nghịch đuôi tóc cô, cuốn rồi buông, nhịp điệu chậm rãi.

Khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, anh mới chọn thời điểm thích hợp mở lời, điều khiển nhịp câu chuyện quay lại đúng hướng.

Lúc ấy có một người đàn ông mặc đồng phục phục vụ gõ cửa vào thêm món ăn.

Thẩm Hành Trạc gọi anh ta lại: “Mang cho tôi một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa.”

Nhân viên gật đầu, hỏi kỹ: “Cần chuẩn bị một ly nước ấm không ạ?”

“Nước cam. Nhiệt độ phòng.”

“Vâng.”

Biết rõ là anh gọi thuốc cho mình, Bùi Quan không khỏi ngạc nhiên. Cái cớ cô viện ở cửa lúc nãy chỉ là ứng phó qua loa, không ngờ anh lại để tâm.

Nghe anh nói đến nước cam, không hiểu sao trong đầu cô lại thoáng hiện lên câu hỏi trong xe khi nãy: “Có ngon không?” Giọng điệu lạnh nhạt đến khó chịu. Thật sự là người thất thường.

Thẩm Hành Trạc nhìn nghiêng cô một lát, rồi bỗng hỏi:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Bùi Quan không quay sang, mà khẽ nghiêng người tới gần, thì thầm bên tai anh: “… Nghĩ về anh.”

Cũng chẳng phải nói dối. Thật sự đang nghĩ đến anh, nghĩ vì sao anh luôn khó đoán đến thế.

Thẩm Hành Trạc bật cười khẽ, rõ ràng không quá tin, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi: “Ngồi đây không thấy nhàm à?”

“Không đâu.” Bùi Quan lắc đầu. “Nghe các anh trò chuyện cũng thú vị.”

“Vậy thì tiếp tục nghe.”

Sau một khoảng lặng, Bùi Quan khe khẽ “vâng” một tiếng, luôn cảm thấy giọng điệu anh vừa rồi hơi khác thường. Nhưng khác chỗ nào, nhất thời không nói rõ được. Cô không nghĩ thêm nữa, cho là mình hơi quá nhạy cảm.

Bùi Quan tìm một tư thế thoải mái, tựa vào lòng anh, lặng lẽ lắng nghe những câu chuyện trên bàn.

Chuyện công việc kết thúc, lại quay về tán gẫu linh tinh. Thoáng cái đã là nửa đêm về sáng, hai người không chịu nổi cơn buồn ngủ nên xin về sớm. Kỷ Viễn Minh và một người khác chuyển sang chơi bi-a ở góc phòng.

Trịnh Già Mẫn ra ngoài nghe điện thoại, rất lâu sau mới quay lại, sắc mặt đã khác trước, rõ ràng là không tốt.

Anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất với Thẩm Hành Trạc, cầm lấy ly rượu uống cạn một hơi, rồi than thở với anh: “Cậu nói xem, đường tình của tôi sao lại lận đận như thế nhỉ.”

Thẩm Hành Trạc liếc anh ta một cái. “Không hứng thú giúp cậu phân tích mấy chuyện tẻ nhạt đó.”

“Với cậu thì nói cũng chẳng hiểu.” Trịnh Gia Mẫn quay đầu nhìn Bùi Quan. “Tôi còn chưa biết cô tên gì nữa?”

“Bùi Quan.” Bùi Quan mỉm cười đáp.

“Bùi Quan, tên hay đấy.” Trịnh Già Mẫn nói: “Tôi hỏi cô nhé, nếu một người phụ nữ không thật sự thích một người đàn ông, nhưng cô ta buộc phải ở bên cạnh anh ta, cô nghĩ cô ấy sẽ cư xử thế nào?”

Câu hỏi khá chung chung, Bùi Quan một lúc chưa biết trả lời sao, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tôi nghĩ… chắc sẽ là nịnh nọt chiều ý thôi.”

“Tại sao?” Trịnh Già Mẫn khiêm tốn hỏi.

“Không thật sự thích nhưng vẫn phải ở bên, chứng tỏ cô ấy có lý do bất đắc dĩ. Có lý do bất đắc dĩ thì hẳn sẽ có điều muốn cầu, có điều muốn cầu nên mới phải lấy lòng đối phương.”

Nghe cô nói chuyện từ tốn, Trịnh Già Mẫn không khỏi cau mày, tự nhủ: “Cười nhạo là cô ấy còn không thèm lấy lòng tôi nữa kia kìa.”

Anh ta không hỏi thêm, uống tiếp vài ngụm rượu rồi cầm điện thoại bước ra ngoài, dường như muốn gọi cho ai đó.

Bùi Quan thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa, ngửa mặt uống một ngụm nước cam, liếc thấy Trầm Hành Trạc đang nhìn mình.

Nước cam còn đọng trong miệng chưa kịp nuốt, cô hơi ngước lên, đối mặt với anh. Anh chỉ nhìn cô, chẳng nói năng gì khiến Bùi Quan có chút bối rối.

Hương nước cam ngọt ngào trôi xuống cổ họng, cô mỉm cười hỏi: “Sao vậy ạ?”

Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dừng lại trên mặt cô một lát, như đang dò tìm điều gì. Bùi Quan bị ánh mắt anh nhìn làm hơi sợ, nụ cười cứng lại.

“Có lý do bất đắc dĩ thì hẳn sẽ có điều muốn cầu.” Anh nhắc lại lời cô vừa nói, giọng rất nhẹ, không thể nghe được cảm xúc.

Nói xong, anh còn thêm một câu nhận xét: “Nói cũng không tệ.”

Bùi Quan không ngu đến mức không phân biệt được lời khen đó là tích cực hay mỉa mai. Không biết nên đáp lại ra sao, cô đành im lặng nhướng mày, hơi có chút nũng nịu nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt anh dài, hình dáng rất đẹp, ánh nhìn sâu thẳm như những rặng đá ngầm. Trong đó cô không thấy bóng dáng mình.

“Có điều muốn cầu chưa hẳn là chuyện xấu.” Thẩm Hành Trạc nhẹ giọng nói.

“Vậy ạ?” Bùi Quan giả vờ ngây thơ, coi như những lời đó không phải do cô nói ra.

Thẩm Hành Trạc không cho cô cơ hội giả ngây, nắm lấy lòng bàn tay cô, hơi siết nhẹ, kéo người cô lại gần hơn. “Nói tôi nghe, em không có điều gì muốn cầu.”

Khoảng cách giữa hai người khiến cô cuối cùng nhìn rõ bóng mình phản chiếu trong đồng tử mắt anh.

Bùi Quan không dám nói dối anh, đành đáp: “… Em không phải không có điều muốn cầu.”

“Muốn cầu gì?”

“Muốn cầu anh.”

Im lặng trong chốc lát. Thầm Hành Trạc đẩy cô ra, chỉnh lại nếp nhăn trên vai phải nơi cô tựa vào, đứng dậy, ánh mắt nhìn xuống. “Tầng dưới có phòng trống, em đi nghỉ đi.”

Nghe giọng nói lạnh lùng như muốn đuổi khách, Bùi Quan suýt không phản ứng kịp, buột miệng hỏi: “Còn anh thì sao?”

“Tôi chưa mệt, sẽ ra ngoài một lúc.”

“… Vậy lát nữa anh sẽ xuống tìm em chứ?”

“Xem tình hình.”

Thẩm Hành Trạc đến quán bar tầng ba. Nửa đêm về sau đang vào cao điểm lượng người, nhiều nam nữ thỏa thích nhảy múa trong sàn nhảy.

Thẩm Hành Trạc nhíu mày, cảm thấy hơi ồn ào, liền vượt qua đám đông đi về phía quầy bar ở góc.

Trịnh Già Mẫn đang ngồi trên ghế cao uống rượu, thấy anh tiến lại gần, tùy ý vẫy tay nói: “Đến rồi hả người anh em.”

“Ừ.” Thẩm Hành Trạc nhận lấy ly rượu do pha chế đưa, uống một ngụm.

“Cô gái đó cậu dẫn tới đâu rồi? Sao không đưa cô ấy đi cùng?”

“Quá muộn rồi, để cô ấy đi nghỉ.”

“Cậu thành thật nói với tôi đi, cậu có cảm tình với người ta không? Tôi thấy cô gái đó để ý cậu lắm đấy.”

“Để ý?” Thẩm Hành Trạc mỉm cười. “Giả vờ để ý có lẽ hợp lý hơn.”

“Vậy rốt cuộc cậu có cảm tình không?” Trịnh Già Mẫn tiếp tục hỏi.

“Không thể nói là có cảm giác gì, nhưng cũng không bài xích.”

Anh không phải không biết cô đến gần mình là có mục đích khác. Chính vì biết rõ điều đó nên anh mới nhiều lần hỏi cô muốn gì.

Anh rất ít khi sinh lòng thương hại người khác, nhưng đối với Bùi Quan, ít nhiều cũng có ý muốn giúp đỡ cô một chút.

Về những lời v* v*n như mơ hồ của cô, anh đều nhìn thấy, biết cô không chịu nổi hậu quả mới hứa với cô một lời cam kết. Chỉ là không ngờ cô ấy lại lấy lời cam kết đó làm công cụ để tiếp tục thăm dò thêm.

Cho nên đêm đó anh nhắc nhở cô, bản thân không hứng thú làm việc thiện, thay vì đổi lời hứa thành một bữa tối hình thức, nói thẳng ra những điều thực tế sẽ có ích hơn. Anh có thể thực hiện điều cô muốn, nhưng không có nghĩa là anh sẽ luôn kiên nhẫn giúp cô vui.

Ngỡ rằng đã nói rõ với cô rồi. Ấy thế mà ngày đó cô ấy gọi điện đến, vẫn không thay đổi ý định, khiến anh có phần bất ngờ.

Muốn biết cô có hối hận vì bỏ lỡ lời cam kết này hay không, hỏi cô thì cô nói không hối hận, giọng nói phía đầu dây bên kia quyết đoán như sắp bước vào chiến trường.

Điều này càng làm tăng sự tò mò của anh, vậy nên gọi người đi đón cô. Lúc gặp cô, ánh mắt chạm nhau thoáng chốc, anh bỗng nảy sinh vài suy nghĩ.

Kéo cô vào lòng hỏi một hồi mới biết cô hiểu sai ý anh đêm đó. Cho cô một cơ hội chọn lựa lại, hỏi cô muốn gì. Cô trả lời mập mờ, rõ ràng vẫn không muốn nói ra.

Anh cũng không hỏi thêm, định nghĩa lại mối quan hệ giữa hai người.

Anh không quan tâm cô nhận được hay lấy đi gì từ anh. Nếu nói rõ yêu cầu, anh có thể chủ động đáp ứng, nhưng không muốn cô với mục đích riêng cứ cố ý tiếp cận nhiều lần.

Rõ ràng, anh đã dành cho Bùi Quan đủ kiên nhẫn, đến mức cô có cơ hội liên tục thử thách giới hạn của anh.

Tò mò là một phần. Nhưng lúc này, anh thừa nhận, lời nói vừa rồi của cô làm cho sự tò mò và kiên nhẫn của anh dần tan biến

Sau khi nói chuyện với Trịnh Già Mẫn, Thẩm Hành Trạc hút một điếu thuốc, ngồi ở quầy bar một lát.

Nghĩ đến cô còn ở lại một mình trên lầu. Anh hỏi nhân viên lấy hai chiếc thẻ phòng, phòng cô và phòng kế bên.

Lên lầu bằng thang máy, quẹt thẻ, đẩy cửa bước vào. Trong phòng không bật đèn, chỉ nhờ ánh trăng mờ mờ mới thấy có người nằm trên giường.

Xác nhận cô an toàn, Thẩm Hành Trạc quay người, định rời đi, bỗng nghe thấy tiếng động nhẹ.

Bóng đêm mờ mịt, cô thì thầm gọi: “Thẩm Hành Trạc.”

Anh nhìn về phía giường, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Em không ngủ được.” Cô nói.

“Đã muộn rồi, ngủ sớm đi.”

“Anh định đi ạ?”

“Ừm.”

Cô không nói gì nữa. Kéo vạt chăn, bước xuống giường, chân trần tiến về phía anh.

Chớp mắt sau, cô vòng tay ôm lấy eo gầy nơi anh, áp má vào ngực anh.

Thẩm Hành Trạc không đáp lại, cúi đầu nhìn xuống cô, hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cô dụi dụi trong lòng anh, như muốn dỗ anh. “Em biết em làm anh không vui rồi… nhưng Thẩm Hành Trạc, em không nói dối anh.”

“Anh hỏi em muốn gì, em chỉ muốn một cơ hội được ở bên anh.”

“Với em, không có chuyện gì quan trọng hơn điều đó.”

“Thẩm Hành Trạc, thật sự… không có chuyện gì quan trọng hơn điều đó.”

Nghe cô nói dứt quãng xong, Thẩm Hành Trạc nhìn cô một lúc, chỉ thấy mái tóc mềm mại của cô.

Xung quanh tối tăm yên tĩnh, không thể nhìn rõ nét mặt cô, nhưng nghe ra sự bất lực và uất ức trong lời cô. 

Có thực sự bất lực, có thật sự uất ức không, giờ anh cũng không muốn phân biệt.

Đôi tay buông thõng xuống ôm lấy eo cô, nói khẽ: “Tôi biết rồi. Đi nghỉ đi.”

Cô ôm anh chặt hơn: “Anh đừng đi có được không?”

“Biết mình đang nói gì không?”

“Em biết. Em không muốn anh đi.”

Ánh trăng nhẹ nhàng rơi vào phòng.

Thẩm Hành Trạc bế ngang người cô: “Vậy thì không đi.”

Bình Luận (0)
Comment