Sau khi rửa tay xong, Thẩm Hành Trạc đi đến bên bàn làm việc và ngồi xuống.
Kiều Ôn Nghê đặt chiếc điện thoại của anh lên mặt bàn, rút hai tờ giấy từ hộp khăn giấy và đưa cho anh.
Kiều Ôn Nghê giải thích với giọng nhẹ nhàng: “Vừa rồi bên kia không có động tĩnh gì, không biết là ai. Cũng có thể là một cuộc gọi quấy rối.”
Thẩm Hành Trạc không lên tiếng, không mấy bận tâm, từ từ lau khô tay. Anh hơi ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại, dùng hai ngón tay xoa xoa giữa trán, cả người toát lên vẻ u ám, dường như tâm trạng rất tồi tệ.
Nhìn thấy sự mệt mỏi và lạnh lùng của anh, Kiều Ôn Nghê lên tiếng: “Có vẻ như đã lâu lắm tôi chưa thấy cậu giận dữ như vậy. Thật lòng mà nói, chị thấy cũng hơi lạ.”
Thẩm Hành Trạc từ từ mở mắt, nói: “Vừa rồi chị cũng thấy rồi đấy. Những người đó bảo thủ cứng đầu, nếu không có chút thái độ thì làm sao có thể kiềm chế được họ.”
“Vậy có phải cậu không thể chịu đựng được những người bảo thủ đó bắt nạt Huy Nhu… Làm điều này vì em ấy?”
“Sau này đừng đùa kiểu đó, nhất là khi có mặt em ấy.” Thẩm Hành Trạc nói một cách lạnh lùng.
Kiều Ôn Nghê nghiêm túc lại: “Bọn chị là người ngoài, dễ dàng nhận ra tình hình và hiểu rằng cậu làm vậy là vì sự cải cách mô hình đầu tư và tích hợp trong tương lai của công ty, nhưng em ấy chưa chắc đã nhìn thấu.”
Thở dài một hơi, Kiều Ôn Nghê lại nói: “Cách đây vài ngày, trước sinh nhật Huy Nhu, chính là đêm hôm đó chị và Hạ Châu cùng ăn tối với em ấy, em ấy có nhắc đến việc đã gặp cậu ở Thường Nhan. Khi nói đến chuyện này, mặt em ấy trông rất khó coi. Đến giờ chị vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người hôm đó, hỏi em ấy thì em ấy không chịu kể chi tiết.”
“Giữa em và em ấy không có gì xảy ra cả.” Giọng nói của Thẩm Hành Trạc bình tĩnh. “Những gì cần nói đã nói rõ vào đêm giao thừa, nói thêm nữa cũng chẳng có ích gì.”
“Với tư cách là anh trai, ít nhất cậu cũng nên an ủi em ấy vài câu.”
“An ủi cô ấy là việc của đối tượng mai mối của em ấy, không phải của em.”
Biết rõ không thể thuyết phục được anh, Kiều Ôn Nghê không nói thêm gì nữa, chuyển sang chuyện công việc. “Cậu đã làm việc không ngừng mấy ngày rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không? Buổi chiều chị sẽ đi dự buổi họp báo cáo của bộ chiến lược, cậu không cần phải lo.”
“Không cần đâu. Chị tự giải quyết được mà.”
Kiểu Ôn Nghê hiểu ý anh, gật đầu. “Vậy chị ra ngoài trước, cậu nghỉ ngơi đi. Chút nữa gặp.”
“Ừ.”
Đến cửa, bước chân khựng lại, cô quay đầu nhìn anh và cười nói: “Dạo này cậu không ăn cơm cùng bọn chị đúng không? Tối nay về nhà tụ tập chút, anh hai của cậu sẽ nấu ăn.”
Thẩm Hành Trạc không từ chối, ánh mắt lướt qua một cách lơ đãng: “Bảo anh ấy chuẩn bị sẵn rượu ngon.”
*Chị Nghê là vợ của anh hai Thẩm Hạ Châu nha!
—
Bùi Quan nằm ngủ trên ghế sofa một lúc. Cô ngủ không sâu giấc, cảm thấy hơi lạnh và đã bị cái lạnh thức giấc hai lần giữa chừng.
Khi ý thức lại chìm vào mơ màng, chẳng bao lâu sau, cô lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lờ mờ mò mẫm lấy điện thoại, cô nhìn vào màn hình và thấy là cuộc gọi từ Trình Úc.
Cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, cô ngồi thẳng dậy, lướt ngón tay lên nút nghe: “… Có chuyện gì vậy?”
Ở đầu dây bên kia, Trình Úc im lặng vài giây: “Giọng mũi của em nặng quá đấy, bị cảm à?”
“Không, em vừa thức dậy, chưa kịp tỉnh lại.” Bùi Quan cố gắng trấn tĩnh, nhẹ nhàng đáp.
Nhận thấy cảm xúc của cô không ổn, Trình Úc nói nghiêm túc hơn. “Nếu công việc không tiến triển thuận lợi hoặc có khó khăn gì thì nhớ nói cho anh biết, đừng gắng gượng một mình. Nghe rõ chưa?”
“Em biết rồi, anh đừng lo. Hiện tại em không gặp vấn đề gì.” Nói xong, Bùi Quan liền chuyển chủ đề: “Anh tìm em có chuyện gì?”
“Muốn gặp em một lát.”
“Gặp em?”
“Không phải anh muốn. Cô ấy đến Thanh Xuyên công tác, bảo lâu rồi không gặp em, muốn gặp em.”
Bùi Quan miễn cưỡng nở một nụ cười, cố tỏ ra thoải mái cười khẽ hai tiếng: “Anh đang lấy em làm cớ để giữ chị ấy lại ở Thanh Xuyên lâu thêm chút phải không?”
Trình Úc không phủ nhận, thẳng thắn đáp, cười nhẹ: “Nhìn ra cũng không nên nói, ít nhất cũng cho anh chút thể diện.” Rồi anh lại hỏi: “Vậy em có đến không?”
“Đến chứ. Gửi địa chỉ cho em.”
“Anh đến trường đón em.”
“Không cần đâu, anh ở cùng chị ấy đi. Em sẽ tự bắt taxi đến.”
Trình Úc không tiếp tục khăng khăng nữa, sau khi nói vài câu xã giao, anh mở wechat và gửi vị trí của mình cho cô.
Bùi Quan liếc qua, thoát khỏi chế độ chia sẻ vị trí, đứng dậy và đi thẳng vào phòng tắm.
Mồ hôi đã thấm vào áo, cô cần tắm rửa làm sạch bản thân, cũng là để rửa trôi những tâm trạng rối bời không đáng có.
Mãi đến hơn một giờ sau, Bùi Quan mới rảnh rỗi. Cô về phòng thay đồ, gọi taxi đến nhà hàng Trung Hoa mà Trình Úc đã hẹn trước.
Khi bước vào, cô thấy hai người quen ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Chưa kịp đến gần, cô đã thấy Chu Nhiễn đối diện Trình Úc quay đầu nhìn về phía mình. Hai ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng cười.
“Chị Chu Nhiễn.” Bùi Quan chủ động chào.
“Quan Quan, lâu rồi không gặp.” Chu Nhiễn vẫy tay về phía cô: “Lần gặp trước hình như là sau kỳ thi đại học của em, hè năm ấy?”
Bùi Quan ngồi xuống ghế cạnh, mỉm cười: “Đúng là lâu rồi. Em định đi thăm chị ở Trân Hải, nhưng Trình Úc không cho phép.”
“Đừng nghe lời anh ấy. Sau này nếu nhớ chị, cứ đến chơi bất cứ lúc nào.”
“Được ạ.”
Trình Úc ngồi đối diện không nhịn được, lên tiếng: “Này, anh bao giờ không cho em đi gặp cô ấy hả?”
“Chẳng phải anh cấm em đó sao?” Bùi Quan liếc anh.
“Có cấm à?”
“Có đấy.”
“…”
Trước mặt Chu Nhiễn, Bùi Quan rất hiếm khi cãi vã với Trình Úc. Thấy không cãi lại được, anh im lặng không đáp, lấy điện thoại ra quét mã đặt món ăn.
Món ăn lần lượt được bưng lên, trong đó có món Chu Nhiễn thích ăn và những món nhà làm mà Bùi Quan thường gọi.
Trình Úc rất chú trọng đến việc ăn uống, nhưng trước mặt hai người, anh không bao giờ lấy sở thích của mình làm chủ.
Trong suốt bữa ăn, Trình Úc ít khi nói chuyện, thỉnh thoảng nghe hai người bàn về mình thì anh mới chen vào vài câu.
Bữa ăn đang đến giữa chừng, Chu Nhiễn đứng dậy đi vệ sinh.
Bùi Quan ngẩng đầu uống một ngụm súp ngọt, hỏi Trình Úc: “Bọn anh đã làm lành chưa?”
Trình Úc trả lời ngắn gọn: “Chưa.”
“… Vậy bọn anh hiện tại là quan hệ gì?”
“Cô ấy coi anh như bạn tình, còn anh một chiều coi cô ấy là bạn gái. Quan hệ như thế đấy.”
“…” Bùi Quan nhìn anh vài giây, rồi gật đầu. “Em cũng thấy rồi.”
“Ừ? Em nhìn ra sao?”
“Cổ áo anh có một sợi tóc của chị ấy kìa.”
Trình Úc nhìn theo ánh mắt của cô xuống cổ áo mình, quả nhiên thấy một sợi tóc dài màu nâu đang dính trên đó.
Anh bình thản gỡ nó ra và vứt vào thùng rác, rồi nhướng mày: “Anh đoán em đang nghĩ gì.”
“Đang nghĩ gì?”
“Em chắc đang nghĩ đến mức này là anh đáng đời.”
“Em không nghĩ đến mức đó, nhưng có thể nói anh nói không sai.” Bùi Quan dùng thìa khuấy nhẹ bát súp. “Ngày xưa là anh đã phụ chị ấy.”
Trình Úc khẽ chớp mắt, không phủ nhận. “Có lẽ cô ấy là số mệnh anh không thể tránh khỏi.”
Một lúc sau, Trình Úc hỏi về tình hình công việc của Bùi Quan.
Cô mỉm cười bất lực: “Tiến độ vẫn giậm chân tại chỗ.”
“Lý do?” Trình Úc nhíu mày. “Không tìm được cách vào hay sao?”
“Không phải… là do em.”
Thời gian gần đây đầu óc cô hỗn loạn vì suy nghĩ quá nhiều mà suýt nữa bỏ lỡ công việc.
Cảm giác bồng bềnh như trong mơ, hờ hững đến mức hầu như không cảm nhận được, phần lớn đến từ Thẩm Hàn Trạc. Anh quá cuốn hút, chỉ cần nhận được một chút quan tâm từ anh cô đã dễ dàng lạc lối như thể đang rơi vào mê trận.
Rất nhiều cảm xúc dần dần len lỏi vào, tan ra, cuối cùng được nhận thức muộn màng.
Cái cuộc gọi vào buổi trưa hôm đó thật sự đã đánh thức cô. Với cô, anh chỉ là một hòn đảo tạm thời để trú ẩn. Cô sẽ không ở lại mãi nơi đó và anh cũng sẽ không để cô dừng chân lại mãi.
Mà anh, thật ra cũng sẽ chẳng yêu một người có thủ đoạn và có mưu đồ với anh như cô. Hiểu được điều này, nhiều chuyện tự nhiên cô không còn để ý nữa.
Trình Úc nhìn về phía Bùi Quan, người đang thất thần, thẳng thắn hỏi: “Em yêu hắn ta rồi sao?”
Bùi Quan dừng tay lại một chút, bàn tay vẫn nắm thìa, nhưng không trả lời câu hỏi mà nói: “Em biết mình muốn gì. Ngoài điều đó ra, em không còn mong cầu gì nữa.”
“Nếu em nghĩ như vậy thì tốt, nhưng anh vẫn khuyên em đừng quá cố chấp.”
“Trình Úc.” Bùi Quan buông thìa xuống, khó khăn nở một nụ cười mờ nhạt. “Tình cảm với em thật sự quan trọng sao?”
Câu hỏi mang đầy sự phủ nhận rõ ràng.
Trình Úc nuốt một ngụm nước bọt, im lặng.
Trong lòng thay cô trả lời.
Quan trọng! Nhưng cô lại không tự biết.
—
Cuối tuần, Bùi Quan cùng Thẩm Tri Dư đi dạo phố gần trường. Trong lúc đó, cô nhận được tin nhắn wechat từ Tiểu Chung thông báo rằng món đồ nội thất cuối cùng sẽ được giao đến tiểu khu Trung Cốc vào chiều tối.
Sau khi trả lời tin nhắn một cách ngắn gọn, cô cất điện thoại đi và tập trung chờ Thẩm Tri Dư từ phòng thử đồ bước ra.
Hai người ăn tối gần đó rồi quay lại trường. Thẩm Tri Dư có hẹn với bạn bè nên trang điểm lại rồi vội vã rời khỏi ký túc xá.
Bùi Quan nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã khá muộn, liền đứng dậy xuống lầu và đi về hướng tiểu khu Trung Cốc.
Cô bước đi chậm rãi, đầy do dự, mãi cho đến khi bước vào cổng tiểu khu cư thì mới cảm thấy quyết tâm.
Chưa lâu sau khi vào phòng, một nhân viên mang món đồ nội thất đến và giao cho cô một chiếc hộp vô cùng tinh xảo.
Bùi Quan nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ màu đỏ gạch trong tay, nó được chạm khắc họa tiết tinh tế, hộp sơn mài tre, điểm xuyết bằng gỗ bạch dương đắt tiền. Chỉ cần nhìn qua là biết bên trong chắc chắn chứa vật phẩm có giá trị không hề nhỏ.
Cô không vội mở ngay mà hỏi nhân viên về nguồn gốc của món đồ. Người đó mỉm cười lắc đầu, nói rằng họ chỉ làm theo chỉ thị mà thôi.
Khi nhân viên rời đi, Bùi Quan lấy điện thoại từ trong túi ra và gọi cho Tiểu Chung.
Âm thanh điện thoại rung vang lên trong khoang xe.
Tiểu Chung dừng lại động tác thắt dây an toàn, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Do dự vài giây, anh nhấc máy: “Cô Bùi?”
Ở đầu dây bên kia, Bùi Quan nhanh chóng miêu tả vài câu về tình huống và kiểu dáng của chiếc hộp rồi hỏi anh ta có phải đã giao nhầm địa chỉ không.
Tiểu Chung suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng nhận ra: “Không giao nhầm đâu. Là Thẩm tổng gửi cho cô.”
Bùi Quan im lặng.
Tiểu Chung tự giải thích: “Chiếc hộp gỗ bạch dương này là chúng tôi vừa mới đặt làm tạm thời, dùng để đóng gói quà. Tôi tưởng phải đợi vài ngày mới hoàn thành, không ngờ họ làm xong sớm và gửi đi cho cô trước.”
Bùi Quan nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
“Cô khách sáo rồi.”
“… Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cúp máy, Tiểu Chung khởi động động cơ xe, từ từ lái xe rời khỏi bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau, anh ta đắn đo mãi rồi không nhịn được, hỏi: “Thẩm Tổng, gần đây cô Bùi có liên lạc với ngài không?”
Thẩm Hành Trạc mở mắt liếc anh ta một cái: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Là thế này… tuần trước, tôi đến giao đồ cho cô Bùi, cô ấy hỏi thăm tình hình của ngài, còn nói là sợ ngài bận nên không dám liên lạc. Vậy nên tôi mới nói với cô ấy… mặc dù ngài rất bận nhưng không đến mức không có thời gian dành cho cô ấy.”
Im lặng trong giây lát.
Thẩm Hành Trạc lên tiếng: “Tuần trước là lúc nào?”
“Chính là vào trưa hôm ngài trở về từ nước ngoài.”
Chợt nhớ ra điều gì đó, Thẩm Hành Trạc mở màn hình điện thoại, kéo xuống xem lịch sử cuộc gọi.
Anh nhìn thấy một số điện thoại quen thuộc không lưu tên. Cuộc gọi kéo dài hơn hai mươi giây vào chiều thứ năm tuần trước.
Quả thật, anh không ngờ cô lại gọi điện đến.
Cách thức họ tương tác gần đây như vậy, anh không khó nhận ra sự khiêm nhường giả tạo và sự nịnh nọt của cô. Cử chỉ và lời nói đều pha trộn giữa thật và giả, diễn xuất vẫn vụng về như mọi khi.
Mục đích của cô luôn rõ ràng, lần này cũng không phải ngoại lệ. Anh chỉ đành mặc cô, giả vờ không biết gì, tiếp tục diễn trò cùng cô.
Cô nói không dám liên lạc, anh chỉ thuận theo mà bảo: “Muốn gặp thì gặp thôi.”
Anh nghĩ câu “không dám” của cô vẫn chỉ là chiêu bài, không ngờ lần này cô thật sự là “không dám”.
Xe sắp vào giao lộ cao tốc từ Thanh Xuyên đến Trân Hải. Thẩm Hành Trạc lạnh nhạt ra lệnh: “Không đi Trân Hải nữa.”
Tiểu Chung ngạc nhiên một chút: “Vậy hội thảo sáng mai ở đó…”
“Rời xuống buổi chiều.”
Tiểu Chung gật đầu đồng ý: “Giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Thẩm Hành Trạc không lên tiếng. Chỉ trong một khoảnh khắc, Tiểu Chung đã hiểu ra.
Anh ta giảm tốc độ, quay đầu xe, lái một đoạn rồi rẽ phải, rẽ vào một con đường mới. Đó là con đường chính dẫn tới tiểu khu Trung Cốc.