Giấc ngủ của Bùi Quan không quá sâu. Trong cơn mơ màng, cô lờ mờ nghe thấy bên cạnh có tiếng động nhỏ.
Tiếng vải quần áo cọ xát, tiếng bước chân, tiếng cửa đóng. Sau đó, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Cô trở mình, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hành Trạc có thói quen chạy bộ không bao giờ thay đổi, dù ở đâu cũng vậy.
Khoảng bảy giờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Anh bước vào, cởi hai nút đầu áo thể thao màu đen, tiện tay kéo nhẹ cổ áo.
Trong lúc tháo đồng hồ đeo tay, khóe mắt anh liếc thấy Bùi Quan đã tỉnh, liền quay đầu nhìn cô một cái: “Anh đánh thức em à?”
Bùi Quan chậm rãi lắc đầu: “Không ạ, đồng hồ báo thức reo rồi.”
“Anh vào tắm đã. Nếu còn buồn ngủ thì em cứ ngủ thêm.”
Thấy anh định vào phòng tắm, Bùi Quan khẽ gọi tên anh: “Anh muốn ăn gì không? Hoặc… có kiêng gì không?”
Thẩm Hành Trạc khựng lại một chút, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.
Bùi Quan giải thích: “Trước đó em có chuẩn bị chút nguyên liệu ở nhà, có thể nấu bữa sáng.”
Chữ “ở nhà” từ miệng cô thốt ra.
Vốn dĩ vì vội nên anh không định ăn sáng với cô.
“Không kiêng gì cả. Em cứ làm theo ý mình.” Thẩm Hành Trạc đổi ý.
Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm vang lên, không quá lớn.
Ngủ chưa được mấy tiếng, người có phần uể oải. Bùi Quan ngây người nhìn trần nhà một lúc, định thần lại, rồi lảo đảo bò dậy khỏi giường.
Nhặt chiếc váy ngủ bị vứt trên thảm, mặc vào. Vừa định bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang bàn trang điểm, cô thấy điện thoại của Thẩm Hành Trạc để trên đó.
Không hiểu sao lại dừng lại. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn cầm điện thoại lên. Cảm giác nặng trĩu, như có tảng đá lớn dính chặt trên lòng bàn tay.
Nhanh chóng nhập mật khẩu, mở wechat, kéo xuống danh sách bạn bè, tìm đến người có ghi chú là ‘giám đốc tài chính Trần Nguyên’ mà cô từng vô tình thấy.
Mở khung chat, tìm kiếm chính xác theo từ khóa file.
Đầu ngón tay cô không kiềm được khẽ run. Gần đây không có nhiều tài liệu trao đổi, gần như dễ dàng tìm thấy mục tiêu. Chuyển tiếp, xóa lịch sử trò chuyện, tắt chạy nền, nhấn tắt màn hình, liền một mạch.
Tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại. Tim Bùi Quan lỡ một nhịp. Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, bước chân cứng đờ, lặng lẽ rẽ vào phòng ngủ phụ để rửa mặt.
Bữa sáng nấu trong trạng thái tâm trí không tập trung.
Không rảnh để bận tâm món ăn trông thế nào, cô chỉ tùy tiện làm hai phần trứng ốp la kèm thịt xông khói, thêm hai ly sữa nóng.
Vừa bày xong đồ ăn, ngẩng đầu đã thấy Thẩm Hành Trạc đi về phía này. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, thay áo sơ mi sáng màu, phối với quần âu đen ống đứng. Trên tay áo có khuy măng sét kim loại với hoa tiết tinh xảo lạ mắt.
Thấy anh kéo ghế ngồi đối diện, Bùi Quan cố nặn ra nụ cười, giả vờ bình tĩnh trò chuyện: “Thịt xông khói với trứng ốp la được chứ?”
Thẩm Hành Trạc đáp nhàn nhạt: “Được.”
Thời gian trôi qua trong yên lặng. Bùi Quan vẫn còn có chút bàng hoàng, cúi đầu nhấp từng ngụm sữa, nhất thời quên việc tiếp tục trò chuyện.
Lại là Thẩm Hành Trác mở lời trước: “Tối qua Thẩm Tri Dư đi đâu vậy?”
Câu hỏi không đầu không đuôi. Bùi Quan phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó hiểu ra anh đang nói đến chuyện cô gọi video với Thẩm Tri Dư tối qua.
“Cậu ấy đến quán cà phê gần trường, tụ tập với bạn, sau đó về khu Bổn Diên Thủy Loan.”
“Bạn?”
“Hoặc có thể nói là… cậu bạn mà mà cậu ấy thích?” Bùi Quan đổi cách nói.
“Người đó thế nào?”
“Gia cảnh tốt, ngoại hình cũng ổn, nhân phẩm tạm được.” Dựa vào ấn tượng ít ỏi, Bùi Quan nhận xét công bằng.
Thẩm Hành Trạc không hỏi gì thêm, chỉ nhàn nhạt dặn dò: “Chuyện của con bé, em nên để tâm nhiều hơn.”
“Em sẽ mà.”
Bầu không khí lặng ngắt. Cô đã quen với việc đoán suy nghĩ và ẩn ý sau lời nói của anh, lần này cũng vậy.
Bùi Quan không rõ lời anh có ẩn chứa hàm ý sâu hơn không, chẳng hạn như cũng là đang nhắc nhở cô phải nghiêm túc giữ khoảng cách với người khác.
Không đoán được, cô đành trực tiếp hỏi: “Anh có để ý chuyện Trần Sở Diệc không?”
Thẩm Hành Trạc nhìn cô một cái: “Ai?”
“Người mà hôm qua Dư Dư nhắc, từng theo đuổi em.”
“Em quen ai, tiếp xúc với ai là quyền tự do của em. Anh sẽ không can thiệp.”
Anh không hẹp hòi đến mức phải dùng cách hạn chế cô xã giao để giữ một mối quan hệ.
Thật kỳ lạ, nghe anh nói vậy, Bùi Quan lại không thấy nhẹ nhõm như cô tưởng.
Anh đối với chuyện của Thẩm Tri Dư và của cô có hai thái độ hoàn toàn khác nhau, thật khó tránh khỏi việc so sánh trong lòng.
Cảm giác kỳ lạ đó không kéo dài lâu, Bùi Quan nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười nói: “Em nhất định không phụ lòng tin của anh.”
Thẩm Hành Trạc không trả lời, dường như không hứng thú với đề tài này.
Ăn xong miếng trứng cuối cùng, anh rút khăn giấy chậm rãi lau khóe miệng, hỏi: “Hôm nay em có kế hoạch gì?”
Bùi Quan suy nghĩ sơ qua: “Chiều em có buổi dạy kèm, khoảng ba tiếng.”
“Nếu cần tiền cứ nói với anh bất cứ lúc nào.”
“Chẳng phải anh đã để lại cho em một cái thẻ rồi sao?” Bùi Quan chống cằm, mím môi cười với anh.
Thẩm Hành Trạc không nói thêm, cúi mắt nhìn đồng hồ: “Anh còn việc, đi trước đây. Dạo này anh không qua, em tự chăm sóc bản thân nhé.”
Bùi Quan gật đầu: “Anh đi đường cẩn thận… bye.”
Do dự một lúc, cô vẫn quyết định đứng dậy tiễn anh.
Cùng anh đi đến cửa thang máy, Bùi Quan nhìn chăm chú mấy con số đang từ từ tăng lên trên màn hình, sau đó chuyển ánh mắt sang anh.
“Đinh” cửa thang máy mở ra.
Thẩm Hành Trạc bước vào, nhìn cô: “Em vào đi.”
Bùi Quan khẽ nói “vâng”, nhưng cô không rời đi. Chớp mắt sau, cô cũng bước vào thang máy, hai tay quấn lấy anh, nhón chân, đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
Thẩm Hành Trạc đưa tay ôm lấy cô theo phản xạ, nhẹ nhàng véo eo cô một cái. “Sao thế?”
“Em sẽ nhớ anh.” Bùi Quan ghé sát bên tai anh, giọng mềm mại thì thầm.
Lần này cô không hỏi: “Anh có nhớ em không?” mà là nói: “Em sẽ nhớ anh”.
Như thể đang dùng cách này để cố gắng xoay chuyển thế bị động trước đây. Nói xong, cô lùi lại nửa bước, bấm nút mở cửa. Không đợi anh đáp lời, liền quay người rời khỏi thang máy.
Từ đầu đến cuối, cô không để bản thân quay đầu nhìn anh lấy một lần. Chưa đi được mấy bước, cảm nhận được cánh cửa thang máy tự động đóng lại, Bùi Quan dừng chân, ngoảnh lại nhìn về hướng anh vừa khuất bóng.
Mi mắt cụp xuống, giấu đi muôn vàn tâm sự. Không dừng lại nữa, cô quay về phòng.
—
Buổi dạy kèm buổi chiều thực ra là đến nhà họ Kỷ để dạy con trai của Kỷ Viễn Minh.
Trên đường đi, Bùi Quan gửi cho Trình Úc hai tài liệu lấy được từ Thẩm Hành Trạc sáng nay.
Một là bảng chi tiết kế hoạch tài chính tái xây dựng dự án khu nghỉ dưỡng ở phía nam thành phố bị bỏ dở, cái còn lại là báo cáo phân tích tiến độ các dự án lớn nhỏ có liên quan đến Khởi Thịnh trong vài năm trở lại đây.
Chẳng bao lâu sau khi gửi đi, Trình Úc gọi điện thoại thoại đến, đi thẳng vào vấn đề: “Thẩm Hành Trạc đưa cho em à?”
“Anh hỏi vậy là sao?” Bùi Quan hơi sững lại.
“Những thứ này đều là tài liệu quan trọng mà Khởi Thịnh tuyệt đối không công bố ra ngoài. Trừ phi Thẩm Hành Trạc cố ý điều tra, nếu không sẽ không ai đi đào sâu mấy thứ này.”
“Ý anh là… anh ấy đang điều tra Khởi Thịnh?”
“Người ở bên cạnh anh ta là em. Ngay cả em còn không rõ anh ta đang làm gì thì anh càng không thể biết chi tiết.”
Bùi Quan hiểu ý anh. “Nhưng Kỷ Viễn Minh có mối liên hệ dây mơ rễ má với anh ấy và cả nhà họ Thẩm, anh ấy không có lý do gì để điều tra Khởi Thịnh cả.”
Trình Úc nắm được trọng điểm: “Nói cách khác, tài liệu này không phải Thẩm Hành Trạc đưa cho em mà là do em tự lấy từ chỗ anh ta.”
“Anh ấy sẽ không đưa cho em và cũng không thể nào cho em.”
“Vậy thì lạ thật. Em có từng nghĩ qua, anh ta lấy hai tập tài liệu này để làm gì không?”
“… Chẳng lẽ lại là để giúp em. Anh ấy đâu có biết gì về mấy chuyện cũ kỹ này.”
Nói thêm vài câu, Trình Úc bảo: “Mấy hôm tới anh sẽ đối chiếu lại chi tiết tài chính trong tài liệu, đồng thời phân tích lại những đối tác từng có hợp tác cụ thể với Khởi Thịnh trong những năm gần đây. Có thể sẽ có đột phá, đợi tin của anh.”
Kết thúc cuộc gọi, Bùi Quan đưa tay day huyệt giữa hai lông mày đang giật giật liên hồi, trong đầu rối như tơ vò.
Trước đó, cô nhờ Trình Úc điều tra hai ông chủ của công ty đối tác hạ nguồn từng tham gia buổi tụ họp trong phòng bào hôm đó, kết quả còn khó khăn hơn tưởng tượng.
Chỉ tra được vài thông tin bề ngoài, nhìn qua thì không có sơ hở gì, mà quan hệ giữa họ và Khởi Thịnh dường như cũng không quá sâu. Có thể là thực sự không liên quan, hoặc cũng có thể là bị che giấu quá giỏi. Rốt cuộc là lý do nào, hiện giờ hoàn toàn không thể xác định.
Trước đó không lâu, cô và Trình Úc còn đến nhà Vương Thanh Huy, thợ xây từng liên quan tới vụ việc năm xưa, nhưng vẫn không tìm được người.
Ngoài nguyên nhân đến từ phía cô, hai đầu mối tưởng như song song tiến triển lại hoàn toàn không có kết quả. Đây mới là điều thực sự khiến người ta sốt ruột.
Khoảng hai mươi phút sau, taxi dừng lại phía đối diện cổng tiểu khu. Xuống xe, Bùi Quan đăng ký ở phòng bảo vệ xong liền đi thẳng đến biệt thự nhà họ Kỷ.
Vào nhà, cô thay dép trong sảnh. Tưởng như mọi cuối tuần khác, trong nhà ngoài bảo mẫu và Kỷ Chi Hòa thì không có ai khác.
Hôm nay lại không như vậy. Bùi Quan đi vào trong, thấy trong phòng khách có Kỷ Viễn Minh và một người phụ nữ lạ mặt.
Kỷ Chi Hòa ngoan ngoãn ngồi bên kia ghế sofa, thấy Bùi Quan tới, cậu bé kiềm chế cảm giác muốn reo lên chào, chỉ lễ phép nói: “Cô Bùi ạ.”
Kỷ Viễn Minh theo ánh mắt con trai nhìn sang Bùi Quan, mỉm cười thân thiện: “Cô Bùi đến rồi.”
Bùi Quan cũng mỉm cười đáp lại: “Chào ông Kỷ.”
Kỷ Viễn Minh giới thiệu: “Đây là vợ tôi.”
Ánh mắt Bùi Quan theo lời giới thiệu nhìn sang người phụ nữ, mỉm cười chào.
Đối phương chỉ nhàn nhạt liếc cô hai cái, gượng gạo nói: “Chào cô!” Thái độ rõ ràng không mấy coi trọng.
Bùi Quan vốn không để tâm đến thái độ ấy. Nhìn kỹ, cô phát hiện ngũ quan của người phụ nữ này có vài nét giống với Thẩm Hạ Châu, chú hai của Thẩm Tri Dư.
Nếu không đoán sai, người này chính là Thẩm Phòng Thường, cô của Thẩm Hành Trạc và Thẩm Hạ Châu.
Không nán lại phòng khách lâu, Bùi Quan dắt tay Kỷ Chi Hòa lên lầu, chuẩn bị vào phòng cậu bé để bắt đầu buổi học.
Mới dạy được mấy phút, Kỷ Chi Hòa chợt nhớ ra để quên một quyển bài tập ở phòng khách, vừa định nhảy xuống ghế đi lấy đã bị Bùi Quan ngăn lại.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé hai cái, cười nói: “Con làm bài ngoan nhé, cô đi lấy cho.”
Chắc là vì có mẹ ở nhà, hôm nay Kỷ Chi Hòa ngoan bất ngờ, liên tục gật đầu, rồi ghé tai cô thì thầm: “Cô ơi, tiện thể giúp con lấy luôn máy chơi game được không?”
“Ở chỗ nào vậy?”
“Ngay dưới quyển bài tập… Nhưng mà nhất định đừng để mẹ con thấy, không là bị tịch thu mất.”
“Được rồi, cô biết rồi. Để cô đi lấy.”
Đi qua hành lang, đến góc cầu thang. Vừa định bước xuống, chợt nghe thấy tiếng thở dài của Kỷ Viễn Minh:
“Chuyện này thực sự không còn đường lui sao?”
“Ít nhất hiện tại là không.” Thẩm Phòng Thường nói: “Bây giờ Hành Trạc nắm quyền, anh cũng biết rõ thủ đoạn của nó rồi đấy, tốt nhất nên thu liễm một chút trước khi làm gì.”
“Không lẽ để Viễn Sinh phải trốn ở bên ngoài cả đời?”
“Lúc nào có cơ hội, em sẽ nói với Hành Trạc. Dù không nể anh thì ít ra nó cũng phải nể em ba phần.”
Kỷ Viễn Minh lại thở dài, rồi bất chợt nói: “Cô gái vừa rồi vào nhà, quan hệ với cậu ta không hề đơn giản.”
Thẩm Phòng Thường hơi nhướng mày, tỏ ra hứng thú:
“Vậy thì thật thú vị.”
Rồi lại hờ hững nói thêm: “Nhưng mà, mối quan hệ này sớm muộn gì cũng chấm dứt—”
“Chỉ là chơi bời thôi, đâu thể cưới về làm vợ.”