Tin nhắn wechat của Trình Úc được gửi đến vào lúc hơn sáu giờ sáng. Bùi Quan vừa rửa mặt xong thì nghe thấy điện thoại rung hai lần trên bàn. Mở khóa nhìn qua, chỉ có hai tin nhắn ngắn gọn.
Trình Úc: Nửa tiếng nữa.
Trình Úc: Cổng sau trường.
Bùi Quan biết dạo này Trình Úc khá bận, nếu không phải có chuyện rất quan trọng thì chắc chắn sẽ không đến tìm cô.
Nghĩ đến cuộc điện thoại hôm kia gọi cho anh trong xe taxi, cô đại khái đoán được chuyện anh muốn nói hôm nay, tinh thần theo đó cũng căng lên vài phần.
Thay đồ xong, cô ngồi trên ghế một lúc. Thấy thời gian gần đến, liền lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.
Vừa ngồi vào ghế phụ, mùi khói thuốc nồng nặc lập tức xộc vào mũi. Bùi Quan theo phản xạ nhíu mày, đưa tay giật đi điếu thuốc đang cháy trên tay Trình Úc, dập tắt rồi ném vào gạt tàn.
Không đầu không đuôi hỏi một câu: “Anh đến từ sớm rồi đúng không?”
“Ừ.” Trình Úc đáp trầm thấp trong cổ họng, cúi đầu nhìn đống tàn thuốc tích lại trong gạt tàn.
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, em chịu được.” Bùi Quan nói khẽ.
“Có một chuyện liên quan đến ba em, bây giờ vẫn chưa chắc chắn. Anh phải đến Trân Hải gặp luật sư Tiết, xác nhận xong sẽ nói kỹ cho em biết.”
“Còn hai tài liệu kia? Đã tra ra gì chưa?”
Trình Úc mở ngăn chứa đồ, lật vài lần, lấy ra một xấp giấy A4 in sẵn.
“Đây là phần thông tin quan trọng anh nhờ người lọc ra từ báo cáo phân tích tiến độ dự án. Sau khi đối chiếu từng mục, đã lọc ra vài công ty đối tác. Trong đó có một công ty tên Phàm Duệ, người kiểm soát thực tế lại là anh em họ với một trong hai ông chủ công ty cấp dưới mà em từng cung cấp.”
“Vậy tức là… Kỷ Viễn Minh có liên hệ với cả hai người này?”
“Không phải liên hệ mà là có hành vi mờ ám.”
“Ý anh là gì?”
“Rất nhiều giao dịch không thể công khai đều được thực hiện thông qua Phàm Duệ. Nói trắng ra, công ty này chỉ là công cụ che đậy cho họ.”
Trình Úc nói tiếp: “Quan trọng nhất là, tiền thân của Phàm Duệ chính là Phi Kỳ, công ty trang trí năm xưa từng thu nạp ba em và đội xây dựng của ông ấy.”
Sắc mặt Bùi Quan khựng lại, môi dần trở nên tái nhợt.
Cô hiểu rất rõ mối quan hệ hợp tác mật thiết giữa công ty trang trí Phi Kỳ và công ty kiến trúc Trí Viễn của Kỷ Viễn Sinh năm xưa.
Cô vẫn luôn nghĩ Phi Kỳ đã phá sản từ lâu, không ngờ tất cả chỉ là một màn ‘lột xác’ trá hình.
“Chuyện các lãnh đạo Phi Kỳ mang tiền bỏ trốn năm xưa ầm ĩ cả lên, có rất nhiều chi tiết không đứng vững, họ làm sao lại dám trắng trợn dựng lại vỏ bọc cho công ty đó chứ.”
“Thật ra, giờ có một điểm đã rõ, điều đó rất có lợi cho chúng ta.” Trình Úc an ủi.
“Là điểm nào?”
Trình Úc rút ra vài tờ từ xấp tài liệu, đưa cho cô: “Chi tiết kế hoạch tài chính cho việc tái xây dựng dự án dang dở và bản đối chiếu tài chính thực tế có sự chênh lệch rất lớn.”
Ngừng một lát, anh nói thêm: “Anh gần như có thể khẳng định, đây là thủ đoạn quen thuộc của Kỷ Viễn Minh. Mỗi dự án quan trọng đều có hai bộ sổ sách, một bản công khai, một bản riêng. Nếu theo logic này mà điều tra các khoản giao dịch giữa Trí Viễn và Phi Kỳ năm đó, rất có khả năng lần ra được đường đi cuối cùng của khoản tiền công trình kia.”
“Chuyện này sắp có kết quả rồi… đúng không?” Bùi Quan ngẩn ngơ thì thầm nói với anh, cũng như tự nói với chính mình.
“Nếu không có gì bất ngờ thì đúng vậy. Giờ chúng ta biết Phàm Duệ thực ra chính là Phi Kỳ thì mọi thứ sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.”
Lần ra đường đi của tiền công trình, theo dấu tìm ra tung tích các lãnh đạo Phi Kỳ thì có thể biết rõ nguyên nhân cái chết thực sự của ba cô và rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì. Cũng có thể từ đó mà lần ra được tung tích của Kỷ Viễn Sinh.
“Trình Úc, cảm ơn anh.” Bùi Quan nghiêm túc nói.
Trình Úc nhìn cô một cái thật sâu, rồi bất chợt đưa tay lên, như đang an ủi, vuốt nhẹ mái tóc cô hai cái: “Giữa anh với em không cần phải nói cảm ơn, hiểu chưa?”
“Nhưng em vẫn muốn cảm ơn.” Bùi Quan chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười cay đắng: “Anh và thầy Đỗ là hai chỗ dựa duy nhất giúp em sống được đến ngày hôm nay.”
“Đừng nói mấy câu cảm động nữa. Em biết anh ghét nhất là thấy em như vậy.”
Trình Úc rút tay về, tựa người ra ghế với vẻ mệt mỏi: “Đúng rồi, anh muốn hỏi em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Nếu chuyện của ba em kết thúc rồi, em định xử lý mối quan hệ với Thẩm Hành Trạc như thế nào?”
Bùi Quan khẽ cứng người, rất nhanh đã thả lỏng, suy nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Chắc sẽ không liên lạc nữa đâu.”
“Thật sự buông được à?”
“Em không biết. Nhưng em rõ giữa bọn em sẽ không có tương lai nên sẽ không tự huyễn hoặc bản thân nữa.”
Lời của Thẩm Phòng Thường hôm ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu cô. Dẫu nó chói tai, thực tế, nhưng đủ để khiến người ta tỉnh táo. Thời thế đổi thay, ngược lại cô lại càng muốn nghe những lời như thế.
“Mối quan hệ giữa hai người vốn đã không cân bằng, cắt đứt sớm thì tốt hơn.”
Bùi Quan không muốn tiếp tục nói về Thẩm Hành Trạc, liền đổi đề tài: “Anh vừa nói có một chuyện liên quan đến ba em cần đến Trân Hải tìm luật sư Tiết để xác nhận?”
“Ừ.”
Khóe môi Trình Úc mím chặt thành một đường: “Anh tình cờ tìm thấy trong bản báo cáo một bản báo giá của công ty công trình Trí Viễn từ nhiều năm trước, cần xác minh trước khi đưa ra kết luận.”
“Liên quan gì đến ba em à?”
Trình Úc muốn nói lại thôi. Anh muốn mở lời nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng nói ra.
Làm sao có thể nói với cô rằng, ba cô có lẽ đã bị giới tư bản ép đến đường cùng mà chết. Mà những kẻ đẩy ông đến cái chết đó lại thông đồng, cấu kết với nhau, ung dung ngoài vòng pháp luật. Chưa từng có ai ghi nhớ rằng gia đình cô đã tan vỡ vì họ.
—
Sau khi trở về ký túc xá, Bùi Quan thu dọn sách vở đơn giản rồi cùng bạn cùng phòng đi đến tòa nhà dạy học để lên lớp. Cả buổi sáng cô đều không tập trung.
Đến trưa, Thẩm Tri Dư cùng hai bạn cùng phòng khác tới căng tin ăn cơm, còn Bùi Quan vì không có khẩu vị, mang theo thân thể mệt mỏi quay về ký túc xá trước.
Leo lên giường nằm ngửa, muốn ngủ một lúc, nhưng mãi không ngủ được.
Tiết học đầu tiên buổi chiều là môn thể thao. Lúc đầu kỳ học mới bắt đầu chọn môn, Bùi Quan đăng ký môn tennis, còn Thẩm Tri Dư chọn môn thể dục nhịp điệu. Vì chọn khác môn nên địa điểm học cũng khác nhau.
Tay cầm vợt tennis, cô một mình đến sân vận động, hòa vào hàng ngũ bắt đầu chạy vòng khởi động giữa tiết học.
Vừa chạy được chưa đầy nửa vòng, liền có một bóng người tiến lại gần. Bùi Quan liếc sang, phát hiện là Trần Sở Diệc, người đã một thời gian không gặp.
Trần Sở Diệc cởi áo khoác gió, để lộ áo phông đen bên trong, tiện tay vắt áo khoác lên cánh tay, giảm tốc độ, chạy cùng cô.
Ban đầu Bùi Quan không định mở miệng, nhưng liếc thấy có không ít người đang nhìn về phía họ, đành phải lên tiếng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Nhìn không ra à? Đi cùng em.” Trần Sở Diệc trả lời một cách thản nhiên.
“… Tôi không cần người đi cùng.”
“Em soi gương chưa?”
“Gì cơ?”
“Sắc mặt em trông tệ lắm, trắng bệch như tờ giấy. Tôi sợ em đột nhiên ngất xỉu.”
Nếu không bị anh ta nhắc thì còn đỡ. Nhưng vừa nghe xong, Bùi Quan mới phát hiện tim mình đập loạn, thậm chí mắt còn hơi tối sầm. Buổi trưa không ăn gì, có lẽ là triệu chứng hạ đường huyết.
Chưa kịp phản ứng gì, cổ tay đã bị người ta nắm chặt. Trong chớp mắt, cô bị Trần Sở Diệc kéo ra khỏi hàng ngũ, cùng đi đến khán đài gần đó.
Bùi Quan do dự vài giây nhưng rốt cuộc vẫn không từ chối. Vì cô biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, lúc này thực sự cần dừng lại nghỉ một chút.
Trần Sở Diệc kéo cô đến bậc thang ngồi xuống, nói một câu: “Chờ ở đây!” Rồi xoay người, biến mất sau khúc cua.
Lúc quay lại, trong tay xách một túi đồ ăn vặt. Anh ta đưa cho cô, giải thích: “Trong này có socola và bánh ngọt, ăn một chút sẽ đỡ.”
Bùi Quan ngập ngừng, rồi vẫn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hiếm khi không từ chối. Trần Sở Diệc hơi nhướng mày:
“Cuối cùng cũng đổi tính rồi à?”
“Tôi vẫn sẽ trả lại tiền cho anh, hoặc đem quyên góp thay anh.”
“Không sao, em tự quyết đi.”
Hai người im lặng một lúc. Trần Sở Diệc ngồi cạnh cô, không nhìn cô mà ngẩng đầu nhìn ra phía trước: “Bùi Quan.”
“Gì vậy?”
“Nếu sau này chúng ta có gặp lại, có thể giống như bây giờ, ngồi nói chuyện đàng hoàng với tư cách bạn bè không?”
Thể chất yếu ớt, cộng thêm sự quan tâm đột ngột khiến người ta dễ buông lỏng cảnh giác, Bùi Quan cũng không ngoại lệ.
Cô dịu giọng, hiếm khi bình thản đáp lời anh ta: “Tôi vẫn luôn cho rằng làm như anh nói mới là không công bằng với anh. Trần Sở Diệc, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Tôi thật sự không đáng.”
“Vậy nên, sự lạnh nhạt trước giờ của em không phải vì ghét tôi mà là không muốn tôi đặt quá nhiều kỳ vọng vào em?”
“Gần như là vậy. Anh biết rõ tôi không thích anh.”
“Nhưng tôi cũng biết em không bài xích tôi. Thế là đủ.”
Bùi Quan không nói gì, quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt như đang cảm thấy khó hiểu.
Trần Sở Diệc chống tay đứng dậy, phủ áo khoác lên người cô: “Ngồi nghỉ một lát đi, đợi khi nào thấy khỏe hơn rồi hãy quay lại học. Tôi đi trước.”
Bùi Quan định kéo chiếc áo trên vai xuống, nhưng bị anh ta ngăn lại, rồi nghe cậu nói thêm: “Có gió, cứ khoác vào đi. Áo khoác không cần trả lại, tùy em xử lý.”
Không ở lại thêm, Trần Sở Diệc quay người rời đi, không ngoảnh đầu.
Bùi Quan thu lại ánh nhìn, xé bao socola, cúi đầu cắn một miếng.
—
Liên tục họp ở Trân Hải hai ngày, lúc rảnh rỗi, Thẩm Hành Trạc nhận được cuộc gọi từ Trịnh Già Mẫn, nói bạn cậu ta có chỗ mới khai trương, rủ anh qua chơi một chút.
Ban đầu anh không định đi, dặn Tiểu Chung lái xe thẳng về Thanh Xuyên. Giữa đường lại nhận được tin nhắn wechat của Trịnh Già Mẫn, gửi liền ba tin kèm theo một địa chỉ cụ thể. Thẩm Hành Trạc cất điện thoại, bảo Tiểu Chung lái theo địa chỉ đó.
Đến nơi, anh đi thẳng lên quán bar tầng hai, tìm thấy Trịnh Già Mẫn đang uống rượu giải sầu ở quầy bar, liếc cậu ta nhàn nhạt: “Chuyện gì gấp mà phải nói ngay bây giờ?”
Trịnh Già Mẫn uống một ngụm rượu: “Người anh em của cậu thất tình rồi, chẳng lẽ không gấp chắc?”
“Nhảm nhí.” Miệng thì nói vậy, nhưng Thẩm Hành Trạc vẫn ngồi xuống, lấy ly sạch bên cạnh, tiện tay rót một ly whisky.
“Cậu thấy tòa nhà này thế nào? Ăn chơi giải trí đủ cả. Nếu thấy ổn, sau này tôi cũng mở một chỗ tương tự ở Thanh Xuyên.”
Thẩm Hành Trạc nhận xét ngắn gọn: “Không phải loại kinh doanh lâu dài, phí công.”
Tán gẫu vài câu, Trịnh Già Mẫn mới vào thẳng chủ đề:
“Người anh em này hỏi cậu, rốt cuộc phụ nữ muốn gì?”
Thẩm Hành Trạc lạnh lùng liếc anh ta, chẳng buồn trả lời.
“Cậu chủ động cho thì cô ấy không cần, cậu không cho thì cô ấy lại muốn lấy từ cậu. Nói xem, rốt cuộc cô ấy muốn tôi thế nào?”
“Hỏi người trong cuộc, đừng hỏi tôi.”
Lại tán vài chuyện lặt vặt, Trịnh Già Mẫn hỏi: “Thế cậu thì sao, dạo này với cô gái lần trước thế nào rồi?”
“Không mặn không nhạt, vẫn thế thôi.”
“Vẫn kiểu ‘không thể nói là có cảm giác gì nhưng cũng không bài xích’ như trước à?”
Thẩm Hành Trạc không trả lời, chỉ gắp mấy viên đá bỏ vào ly.
“Cậu không nói thì tôi nói hộ nhé.” Trịnh Già Mẫn bật cười hai tiếng. “Nếu cậu thực sự không có cảm giác thì đã chẳng để cô ấy bên cạnh lâu như vậy.”
Thẩm Hành Trạc không phản bác: “Cô ấy tiếp cận tôi là có mục đích.”
“Rồi sao? Cậu giả vờ không biết à?”
“Tôi không rảnh đến mức diễn kịch với cô ấy mãi.”
“Thôi đi, tôi còn lạ gì cậu.” Trịnh Già Mẫn nói: “Bình thường nếu thấy nhàm chán, cậu sẽ chẳng thèm động vào. Mà đã chịu diễn với cô ấy lâu như vậy, chứng tỏ trong tiềm thức cậu chẳng thấy chuyện này quá phiền, ngược lại còn cam tâm để cô ấy tiếp tục.”
Thẩm Hành Trạc không phủ nhận.
Giữa chừng, Trịnh Già Mẫn vào nhà vệ sinh.
Thẩm Hành Trạc ngồi lại uống thêm hai ly rượu, sắc mặt có chút thờ ơ, cầm hộp thuốc và bật lửa, lơ đãng châm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, khóe mắt anh liếc thấy có người ngồi cách hai, ba chỗ bên cạnh. Anh không định nhìn kỹ, chỉ cúi mắt, gạt tàn thuốc.
Chưa đầy mấy phút, nghe người kia gọi điện thoại: “Rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em. Ừ, anh vừa gặp anh ta, để mai anh về rồi kể chi tiết sau. Bùi Quan, hai tài liệu em gửi thực sự đã phát huy tác dụng rất quan trọng.”
Thẩm Hành Trạc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh ta một cái. Chợt nhớ ra đã từng gặp người này một lần bên ngoài nhà hàng Nhật.
Không cần nghĩ sâu chỉ cần liên tưởng một chút. Thẩm Hành Trạc liền cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn wechat cho Tiểu Chung, bảo anh ta mang laptop vào.
Chừng hai phút sau, Tiểu Chung xuất hiện: “Thẩm tổng, đồ ngài cần đây.”
Anh mở laptop, đăng nhập vào wechat. Ngón tay nhẹ chạm vào bàn di chuột, kéo danh sách tin nhắn xuống, tìm đến khung trò chuyện với Bùi Quan.
Nhấn vào xem, hai tin nhắn đã bị cô xóa hiện rõ rành rành trên màn hình.
Thẩm Hành Trạc khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt và lãnh đạm.
Quả nhiên!
—
Hôm sau, Bùi Quan tan ca làm thêm ở quán cà phê thì đã hơn mười một giờ đêm. Ký túc xá sắp đóng cửa, cô dứt khoát không quay về trường mà đi thẳng đến chỗ tiểu khu Trung Cốc.
Quét vân tay mở cửa bước vào. Trong phòng tối om.
Bùi Quan đưa tay chạm vào bảng điều khiển điện tử, định bật đèn phòng khách.
Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh rất khẽ, là tiếng vải quần áo cọ xát với sofa. Cô giật mình, gần như theo phản xạ quay đầu nhìn về phía ghế sô pha. Nhờ ánh trăng mờ nhạt hắt qua cửa sổ, lờ mờ có thể thấy có người đang ngồi ở đó.
Ngay sau đó, mùi khói thuốc nhàn nhạt len vào khứu giác. Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Bùi Quan cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ thở ra một hơi, nhẹ giọng hỏi: “… Anh đến từ khi nào vậy? Sao không bật đèn?”
Chỉ có không khí đáp lại cô. Một lúc sau, Thẩm Hành Trạc bỗng lên tiếng, giọng nhạt nhẽo, nghe không ra cảm xúc: “Mệt không?”
Bùi Quan hơi khựng lại, trả lời: “Cũng tạm ạ, không quá mệt.”
Thẩm Hành Trạc nhếch môi, nụ cười thoáng qua mang theo chút giễu cợt, cố kiềm chế mà hỏi lại một lần nữa:
“Mệt không?”
Giữa hai người đàn ông mà xoay vòng qua lại như thế. Mệt không?