Cô bước xuống từ lầu trên, vội vã chạy về phía anh, Bùi Quan không tự chủ được mà tăng tốc bước đi. Lớp tuyết vừa phải phủ trên mặt đất, mềm mại, mỗi bước đi đều để lại dấu chân.
Dừng lại, cô đứng trước mặt anh, ngẩng lên nhìn anh: “Anh đợi lâu chưa?”
“Không lâu.”
Nói xong, Thẩm Hành Trạc hạ mắt, nhìn cô chăm chú.
Do vội vàng, hơi thở của cô có phần gấp gáp, lúc này cô đang nhẹ nhàng th* d*c.
Một làn sương trắng từ miệng cô bốc lên, lơ lửng trên không, một lớp sương mỏng phủ lên mi mắt cô.
“Thật không?” Thấy trên vai anh phủ một lớp tuyết không ít, Bùi Quan nghi ngờ hỏi.
“Em muốn nghe thật không?”
“Vâng, muốn nghe.”
“Chắc khoảng hơn một tiếng.”
Bùi Quan ngẩn người: “Sao không liên lạc với em sớm hơn?”
“Muốn để em ngủ thêm một chút.”
Mùa đông ở Trân Hải lạnh buốt, khí hậu khô hanh, cái lạnh kéo dài hơn. Thế nhưng kỳ lạ là, dù tuyết đang rơi, cô lại không cảm thấy lạnh.
Có lẽ là vì trong ánh mắt bình thản của anh, cô tìm thấy một tia nhiệt huyết chân thành. Phát hiện này khiến cô quên đi cái lạnh của mùa đông.
Nhận ra ánh mắt cô chứa đầy cảm xúc, Thẩm Hành Trạc nhìn cô một lúc lâu, rồi bất ngờ, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má cô bằng các đầu ngón tay.
Ngón tay anh lạnh như thường lệ. Bùi Quan theo phản xạ rùng mình.
“Lên xe đi.” Anh mở lời, giọng nói nhẹ nhàng.
Bùi Quan đáp ứng, cảm ơn một câu nhỏ, khi anh mở cửa xe cho cô, cô cúi người ngồi vào. Trong xe, hệ thống sưởi đã bật rất mạnh, mùi hương quen thuộc của rêu gỗ sồi tràn ngập trong không khí.
Khi anh ngồi vào ghế lái, Bùi Quan tò mò hỏi: “Tiểu Chung đâu rồi?”
“Ở Thanh Xuyên.”
“Sao không cùng anh qua đây?”
“Cho cậu ta nghỉ phép.”
“Ngắn hạn ạ?”
“Ừm. Muốn kéo dài thêm thời gian ở riêng với em.”
Bùi Quan quay đầu nhìn sang anh, ánh mắt lộ vẻ tò mò mơ hồ.
Để có được ‘thời gian ở riêng’ này, anh đã phải lái xe tới Trân Hải từ lúc sáng sớm. Với một Thẩm Hành Trạc như vậy, cô cảm thấy một cảm giác rất lạ lùng.
Anh giảm tốc độ xe, tiện thể liếc mắt nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Bị hỏi bất ngờ, Bùi Quan cười nhẹ rồi đáp: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy anh có chút xa lạ.”
“Xa lạ ở điểm nào?”
“Không thể nói rõ… cảm giác anh như thật, nhưng cũng có chút gì đó không thật.”
Tất cả sự yêu thương anh dành cho cô đều bày tỏ ra ngoài, đó chính là lý do khiến cô cảm thấy thật sự an toàn. Nhưng anh quá tuyệt vời, đến mức khiến cô cảm giác có chút gì đó mơ hồ, không chân thực.
Cô không hiểu tại sao mình lại có tâm trạng mâu thuẫn như thế. Nhưng dù sao, cô vẫn cảm thấy vui vẻ, vì tình cảm anh dành cho cô là điều thật sự ấm áp, chân thành.
Cô nói lộn xộn như vậy, có lẽ khiến ý nghĩa lời nói bị mơ hồ, nhưng vẫn may là anh hiểu được cô đang muốn nói gì.
Anh rẽ xe vào một ngõ tối phía trước, đỗ lại rồi nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt gặp nhau trong chốc lát, cả hai không ai vội vàng lên tiếng.
Một vài giây sau, anh nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, kéo nhẹ về phía mình, rồi từ từ đặt tay cô lên trái tim mình. Cảm giác của lòng bàn tay truyền đến là nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, một nhịp rồi lại một nhịp.
Cô cảm nhận rõ từng nhịp tim đó, cũng như cảm nhận được cảm xúc thật sự của anh qua vẻ ngoài bình thản.
“Cảm giác thế nào?” Anh khẽ nói: “Vẫn còn cảm thấy không thật sao?”
Bùi Quan nhìn anh thật lâu, nhịp thở của cô dần hòa theo nhịp đập của trái tim anh, gần như không còn muốn thở.
Một lúc sau, cô rút tay ra, cúi đầu xuống, giọng nói mềm mại: “… Anh lái xe đi.”
Anh khẽ cười, âm thanh như vỡ vụn trong cổ họng.
Xe lại tiếp tục di chuyển trên đường. Bùi Quan không quá quen thuộc với khu vực này, nên cô tùy tiện hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đến bảo tàng triển lãm.”
Khoảng bốn mươi phút sau, hai người đến nơi. Những nhân viên mặc đồ com lê chỉnh trè đón họ ngay bên ngoài, khi nhìn thấy họ xuống xe, lập tức tiến lại gần, lịch sự chào: “Thẩm tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Anh nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn.”
Bùi Quan tò mò hỏi: “Chuẩn bị gì vậy ạ?”
“Chờ chút sẽ biết.” Anh nhận lấy túi xách của cô, giúp cô mang theo: “Đi thôi.”
Nhân viên mỉm cười và lịch sự nói: “Mời hai vị theo tôi.”
Bảo tàng nghệ thuật nằm trên mặt nước. Mùa đông, mặt nước đã đóng băng, bao quanh là sương mù dày đặc. Nhìn ra xa, như thể thấy ảo ảnh của biển cả.
Đi một đoạn, vượt qua sân thượng ngoài trời và vòng tròn nổi, họ bước vào một căn phòng. Vừa vào cửa, nhân viên dẫn họ đi vào một lối đi VIP. Trong lúc di chuyển, Bùi Quan càng lúc càng cảm thấy tò mò.
Ra khỏi lối đi, một cánh cửa kính lớn hiện ra ngay trước mắt. Ánh mắt anh lướt qua, ra hiệu cho cô vào trước.
Cô không nghĩ ngợi gì nhiều liền bước tới vài bước rồi ấn nút điều khiển cạnh cửa. Cánh cửa kính tự động mở ra. Khi nhìn thấy cảnh vật bên trong, Bùi Quan lập tức đứng khựng lại.
Những ô cửa sổ kính lớn được phủ một lớp rèm mỏng. Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua rèm, tạo thành những đường thẳng song song, phản chiếu lên sàn nhà, giống như một hình quạt.
Thực sự là một thiết kế rất đẹp mắt. Nhưng điều này không phải là điểm quan trọng. Điều quan trọng là, trên bức tường sóng đối diện với cửa sổ kính treo những bản vẽ thiết kế chính là những bản vẽ cô đã sao chép hay tự mình thiết kế trong suốt những năm qua.
Từ lúc mười một tuổi đến mười chín tuổi, từ thiết kế cảnh quan, kiến trúc, đến những ý tưởng nội thất kỳ quái, tất cả đều được treo trên bức tường này, và mỗi bức tranh đều được đóng khung một cách cẩn thận.
Bùi Quan bước chậm về phía bức tường đó, chăm chú nhìn vào những lời giới thiệu dưới mỗi khung tranh. Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng lại khái quát rất chính xác cảm xúc và suy nghĩ khi cô vẽ ra từng tác phẩm. Cô hơi quay người, không kìm được mà tìm kiếm bóng dáng của anh.
Anh đứng ngay sau cô, cách cô chỉ một khoảng rất gần. Chỉ cần cô quay lại là có thể tìm thấy anh.
Anh tiến lại gần, đứng sát bên cô, hỏi: “Em có thích không?”
“Thích…” Bùi Quan nghe thấy giọng mình có chút run rẩy.
Không một nhà thiết kế nào lại không bị xúc động trước cảnh tượng này, đây là thứ thực sự nuôi dưỡng tâm hồn cá nhân, cũng là một lời tôn vinh đầy ý nghĩa.
Thời gian trôi qua từng giây, Bùi Quan xem hết tất cả những lời giới thiệu, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Những cái này là do thầy Đỗ viết sao?”
“Là anh viết.”
Cô cảm thấy không thể tin nổi: “Nhưng… anh làm sao biết được em lúc vẽ đã nghĩ gì?”
Anh bình tĩnh giải thích: “Trước khi lấy những tác phẩm này từ tay thầy Đỗ, anh đã hỏi ông một vài điều về em rồi nhìn vào từng đường nét phác thảo trên tranh, anh có thể đoán được phần nào.”
Từng cảm xúc dâng lên trong lòng cô. Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng không biết diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào. Cảm giác ấy gần như là sự thỏa mãn tột cùng đến mức muốn khóc vì xúc động.
Vì anh đã dùng cách này để cùng cô kết nối trong tâm hồn. Về một phương diện nào đó, họ thật sự rất hợp nhau.
“Thẩm Hành Trạc, em rất cảm động… thật đấy.”
“Anh biết.” Anh dịu dàng đáp lại.
Anh hiểu cô, vì vậy anh biết cô đang muốn nói gì. Không cần nghĩ, cô đã hiểu được hết ý nghĩa thật sự của câu nói đó. Họ im lặng rất lâu, nhưng không hề cảm thấy lạc lõng.
Ánh mắt cô dừng lại ở một trong những bức thiết kế treo trên tường, mang tên ‘Động đá nơi hoang mạc’. Bùi Quan bỗng nhớ lại: “Em nhớ anh cũng đã sao chép bức này.”
Anh cười nhẹ: “Còn nhớ à?”
“Vâng, em cũng nhớ anh đã nói với em một câu.”
“Câu gì?”
Cô không vội vã trả lời, quay người đối diện với anh, một tay nắm chặt áo khoác của anh, siết chặt, rồi nhón chân lên.
Cô từ từ áp môi vào tai anh, thì thầm: “Lần đó anh nói với em, nếu yêu thích không đủ thuần khiết thì chi bằng đừng thích.”
Hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào cổ anh. Ánh mắt anh xoáy thật sâu, muốn ôm trọn cô vào trong vòng tay, nhưng cô nhanh chóng né tránh.
Ngay sau đó, cô đã lùi lại hai bước, giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối với anh.
Bùi Quan mỉm cười, rồi bổ sung thêm một câu: “Anh còn nói với em, con người đôi khi nguy hiểm hơn cả thiết kế.”
Bờ môi anh khẽ cong lên một cách tinh tế: “Đó là những gì anh đã nói à?”
“Không nhớ sao?”
“Chỉ nhớ những gì em nói.”
“… Những gì em nói?”
“‘Tình cảm giữa người với người đôi khi thật khó để diễn tả thành lời, giống như giữa anh và em.” Anh lặp lại từng từ một cách từ tốn.
Bùi Quan hơi ngừng lại, rồi lên tiếng sửa lại anh: “Em đâu có nói ba từ cuối đó.”
“Nhớ rõ vậy sao?”
Bùi Quan bật cười khẽ: “Anh không phải cũng vậy sao?”
Không khí giữa họ ấm áp, thoải mái đến mức vừa đủ.
Họ ở lại trong phòng một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, anh nói: “Mấy ngày nữa, người của bảo tàng sẽ gửi thẻ ra vào cho em. Khi nào muốn đến, em có thể qua bất cứ lúc nào.”
Bùi Quan dừng lại một chút, rồi hỏi: “Đến đây sao?”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Phòng triển lãm này sẽ mãi mãi thuộc về em.”
—
Nhân viên đã đậu xe trước cửa bảo tàng trước. Nhận lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên, Thẩm Hành Trạc quay sang hỏi cô: “Chút nữa em muốn ăn gì?”
Bùi Quan suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như không có gì đặc biệt muốn ăn cả.”
“Vậy để anh quyết định.”
“Vâng.”
Vào trong xe, cài dây an toàn xong, Bùi Quan bỗng nhiên nghĩ ra một chỗ để ăn. “Em đột nhiên nhớ ra một nơi có thể ăn.”
“Ở đâu?”
“Chỉ là có chút xa, phải lái xe một lúc lâu, anh có thể đi được không?”
“Không sao. Em nói đi.”
Bùi Quan không trả lời, mà trực tiếp kết nối điện thoại với bluetooth trên xe, mở ứng dụng điều hướng và nhập địa chỉ. Âm thanh máy móc của hệ thống chỉ dẫn vang lên trong xe.
“Quán bánh chẻo này nằm ở vùng quê, quán nhỏ thôi nhưng vị rất ngon và cũng rất sạch sẽ. Hồi nhỏ, ba mẹ thường đưa em và em trai tới đây ăn.”
Vì ít khi nghe cô nhắc tới bố mẹ, Thẩm Hành Trạc hỏi: “Lâu rồi em không tới đó ăn phải không?”
“Rất lâu rồi.” Bùi Quan cười nhẹ: “Lần cuối cùng đi, ba mẹ vẫn còn ở đó.”
Im lặng vài giây, Thẩm Hành Trạc bỗng dưng hỏi: “Xung quanh có nhà nghỉ hay nơi nào có thể ở lại không?”
“Có, nhưng là nhà nghỉ cấp bốn, không được sáng sủa cho lắm.” Bùi Quan nhìn anh một cách nghi ngờ: “Chúng ta sẽ ở lại đó sao?”
“Không phải ở lại, chỉ nghỉ tạm thôi.”
Đi qua hai con phố, Thẩm Hành Trạc dừng xe lại bên đường. “Em giúp anh mua một cốc cà phê nhé.”
Bùi Quan nhìn theo ánh mắt anh, thấy một quán cà phê không xa. “Anh muốn uống cà phê nóng hay lạnh?”
“Tùy em chọn.”
“Được.” Cô nói rồi mở cửa xe, bước ra ngoài.
Thẩm Hành Trạc ngẩng lên, lướt mắt nhìn bóng cô dần khuất xa, lấy điện thoại ra và gọi cho Tiểu Chung. Chỉ vài câu ngắn gọn dặn dò, xong anh cúp máy.
Khoảng mười phút sau, Bùi Quan cầm hai cốc đồ uống trở lại xe. Một cốc cho anh, còn một cốc là hot chocolate cô mua cho mình.
Trên đường đi, sợ anh không tiện mở đồ uống, cô giúp anh mở bao bì và gắn ống hút vào. “Anh uống luôn được không?”
Chú ý đến hành động của cô, Thẩm Hành Trạc bình thản nói: “Em đút cho anh uống đi.”
Cô hơi lúng túng nhưng vẫn làm theo, đợi anh thử một ngụm, rồi hỏi: “Có ngon không?”
“Rất đắng.”
Nghe anh nói vậy, Bùi Quan đưa cốc cà phê lại gần mình, không nghĩ ngợi gì đã thử một ngụm.
Nuốt xong, cô lẩm bẩm: “… Có vẻ cũng tạm được mà.”
Mới vừa dứt lời, cô bỗng nhận ra, cầm cốc trong tay mà cảm giác ngón tay bắt đầu trở nên cứng ngắc. Họ hiện tại thật sự không phải mối quan hệ có thể chia sẻ một cốc đồ uống như vậy.
Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng. May mắn là Thẩm Hành Trạc không có ý định nhắc đến chuyện khiến cô tự cảm thấy khó xử, anh tiếp tục lái xe tập trung.
Thời gian trôi qua, hơi ấm trong xe lan tỏa tạo cảm giác thoải mái. Bùi Quan ngả người vào ghế, nhắm mắt lại, mơ màng.
Đến giữa trưa họ mới tới nơi. Xung quanh là những ngôi làng nhỏ, cơ sở hạ tầng không bằng thành phố, cộng thêm trời lạnh và đường trơn, xe cộ khó đi, nên họ đến muộn hơn dự tính hơn nửa tiếng.
Cô mở cánh cửa nặng trĩu của quán ăn, hai người lần lượt bước vào. Giờ đã qua bữa ăn chính, trong quán chỉ còn thưa thớt vài bàn khách.
Mấy năm không đến, nơi này vẫn không thay đổi mấy.
Bàn ghế bằng gỗ tự nhiên, tường sơn màu xanh trắng, gạch lát sàn màu sáng.
Quầy thanh toán đã có hệ thống thu ngân điện tử, bảng hiệu trên trần giờ là màn hình LED, không còn đơn giản như trước với bảng phấn trắng và phấn đen.
“Anh ngồi trước đi, để em gọi món.” Bùi Quan nói: “À, em nhớ là quán này có món hoành thánh rất ngon, anh có muốn ăn không?”
Thẩm Hành Trạc nhìn cô: “Đều nghe em.”
Ba từ rất bình dị, nhưng từ miệng anh nói ra lại mang theo một chút chiều chuộng và an ủi.
“Đợi em một chút, em sẽ nhanh thôi.” Cô đáp, giọng vô thức dịu dàng.
Nói xong, không đợi anh đáp, cô quay người đi về phía quầy. Nhìn một lúc vào màn hình LED, cuối cùng cô gọi hai bát hoành thánh tôm, thêm một đĩa bánh bao nhân bí ngô và mộc nhĩ, cùng hai đĩa rau nhỏ.
Trở lại chỗ ngồi, Bùi Quan cởi áo khoác ra và đặt lên ghế cạnh bên. Món ăn nhanh chóng được bưng ra, còn bốc hơi nghi ngút, khó mà không khiến người ta muốn ăn ngay.
Cầm thìa, cô nhẹ nhàng thử một ngụm nước dùng hoành thánh, cảm thán: “Vẫn giống hương vị ngày xưa.”
“Ngon không?”
“Ngon lắm, anh thử đi.” Cô mỉm cười nhìn anh.
Ăn được một nửa, bỗng nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người trong xe vừa rồi, Bùi Quan dựa vào ấn tượng hỏi: “Vẫn phải đặt phòng nghỉ ạ?”
“Đặt rồi.”
“… Anh đặt khi nào vậy?”
“Lúc em đi mua cà phê.”
Nghe vậy, Bùi Quan không suy nghĩ nhiều, đáp lại một tiếng nhẹ, cúi đầu, cắn một miếng tôm, từ từ nhai trong miệng. Không biết từ lúc nào, cô đã ăn hết nửa bát hoành thánh.
Sau bữa cơm, họ bước ra khỏi quán, không quay lại xe mà đi bộ đến một nhà nghỉ gần đó. Nói là nhà nghỉ, nhưng thực ra là một chỗ nghỉ tạm được mở ra bởi những người trẻ địa phương.
Sau khi hoàn tất thủ tục, chủ quán nhiệt tình dẫn họ ra sân, đưa chìa khóa phòng cho Thẩm Hành Trạc, rồi rời đi.
Trước khi bước vào, Bùi Quan nhìn quanh một lượt. Đó là một ngôi nhà nhỏ kiểu tứ hợp viện, sân phía nam trồng một vài cây mai con thưa thớt. Những nụ hoa còn chưa nở hết, chỉ vừa mới bắt đầu hé nở. Cảnh vật ấy kết hợp lại, thoạt nhìn cũng khá có vẻ đẹp thanh thoát.
Bùi Quan theo bước anh, bước qua ngưỡng cửa, mùi hoa thơm ngào ngạt đập vào mặt, ngay lập tức cô nhìn thấy trong nhà là những cành mai trắng được bày biện khắp nơi.
Trên bệ cửa sổ và góc tường, vài nhánh hoa được cắm trong những chiếc bình sứ bát tràng, thân cây phủ chút sương, như thể mới được mang vào không lâu.
Thẩm Hành Trạc từ trong túi áo khoác móc ra một hộp thuốc lá, cúi đầu quẹt bật lửa, châm một điếu. Anh kẹp điếu thuốc mảnh trong tay, đi đến bên lò sưởi, tùy tay nhặt vài cành củi trong giỏ tre, đốt lửa rồi ném vào lò. Ngọn lửa lập tức bùng lên.
“Qua đây ngồi đi.” Thẩm Hành Trạc liếc mắt nhìn cô.
Bùi Quan rút một nhánh mai trắng từ trong lọ, bước đến, kéo chiếc ghế thấp, ngồi xuống bên cạnh anh. “Những thứ này là anh bảo người sắp xếp à?”
“Bảo Tiểu Chung tìm người sắp xếp.”
Ngọn lửa nhảy múa trước mặt, hơi ấm từ đó lan tỏa ra.
Bùi Quan nghe thấy giọng mình nhẹ nhàng và từ tốn: “Rất đẹp, em rất thích.”
“Anh biết mà.”
“Biết em chắc chắn sẽ thích sao?”
“Ừm.”
Bùi Quan không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cánh hoa mai trắng. Có lẽ là do ngồi gần lò sưởi, lúc này cô cảm thấy mình càng lúc càng nóng.
Thẩm Hành Trạc gõ gõ đầu điếu thuốc: “Trước kia, em thường hay đến đây với gia đình sao?”
“Đại khái là vậy. Chỗ nhà em ở cách đây khoảng một cây số, rất gần.”
“Những năm trước khi họ gặp chuyện, em vẫn hay qua đây sao?”
“Thật ra em không nhớ rõ… Mới đầu, em sống rất mơ hồ, nếu không có thầy Đỗ và Trình Úc bên cạnh, có lẽ em sẽ không thể bước ra được.”
Anh lại hỏi vài câu nữa, Bùi Quan đều trả lời thật lòng.
Cô không hiểu tại sao anh đột nhiên lại hỏi những chuyện này, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang cố tìm hiểu quá khứ của cô.
Khi câu chuyện dừng lại, cả hai đều im lặng một lúc. Thẩm Hành Trạc bỗng lên tiếng, giọng anh trầm thấp hơn một chút: “Anh xin lỗi.”
Bùi Quan nhìn anh mà không hiểu lý do.
“Những chuyện này anh lẽ ra phải biết từ sớm, là anh đã bỏ lỡ lúc đó.”
Bùi Quan hơi ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra. Anh đang nói về chuyện trước đây khi cô dẫn anh đến căn nhà cũ nơi cô sống cùng ba mẹ định kể rõ sự thật với anh.
Hôm đó, cô đã lấy hết dũng khí để nói cho anh biết quá khứ của mình, nhưng chưa kịp mở lời thì bị anh ngắt lời.
Sau đó, họ đã chia tay lần đầu.
“Đã qua rồi… Hơn nữa, lúc đó thực sự là em đã lừa dối anh trước, có nguyên nhân mới có kết quả, em chưa từng trách anh. Nếu phải nói về đúng sai, chính em mới là người cần xin lỗi anh.” Bùi Quan nở một nụ cười nhẹ, đổi đề tài: “Thẩm Hành Trạc, thật ra em rất vui.”
“Vui chuyện gì?”
“Cảm ơn anh vì đã sẵn sàng mở lòng và nói những điều này với em.”
Thẩm Hành Trạc rít một hơi thuốc, không biết phải đáp lại thế nào, im lặng một lúc.
Không khí chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của củi gỗ cháy lách tách. Bùi Quan nhân lúc này tìm một chủ đề dễ nói hơn: “Thầy Đỗ có biết chuyện của chúng ta không? Nếu không, sao ông ấy lại đưa những bản vẽ đó cho anh?”
“Có. Lần em đến biệt thự nhìn biển tìm ông thì ông đã nhận ra rồi.”
“… Ông chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với em.”
“Ông đương nhiên sẽ không nhắc đến.”
“Tại sao?”
“Vấn đề nằm ở anh, không phải ở em.”
Bùi Quan có chút ngờ ngợ: “Vậy anh đã đi tìm thầy và nói rõ mọi chuyện với ông sao?”
“Anh muốn xin sự tha thứ và xin sự ủng hộ từ ông.”
Ngay lúc này, một cành hoa mai trắng rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Bùi Quan dừng lại, định nhặt lên, nhưng anh đã đưa tay ngăn lại.
“Rơi thì rơi thôi, không phải thứ quan trọng.” Anh nói.
Bùi Quan từ từ lắc đầu: “Không phải vậy đâu, những thứ này rất quan trọng đối với em.”
Thẩm Hành Trạc nhìn cô thật sâu. Bùi Quan không tránh đi, để mặc anh nhìn, từ đôi mắt sâu thẳm ấy, cô thoáng nhìn thấy hình bóng của mình. Hai người nhìn nhau không nói lời nào, nhưng cảm giác rất dạt dào.
Bỗng nhiên, anh nắm lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô xuống, đè lên tấm thảm mềm mại. Nhánh hoa mai cô đang cầm trong tay rơi xuống một bên.
Lông mi Bùi Quan khẽ run, môi hơi hé, đôi mắt trong suốt ngập nước không chớp, khóa chặt lấy anh. Hai tay cô đặt tự nhiên bên hông, không ôm lấy anh, dường như không đồng ý với hành động đột ngột của anh. Nhưng cũng không có ý từ chối.
Nếu vào lúc này, anh hôn xuống hoặc nếu lúc này họ thực sự có gì xảy ra. Cuối cùng, có lẽ cũng chỉ là sự tự nhiên trong bầu không khí mờ ám ấy, có thể không phải là điều cô hoàn toàn mong muốn.
Cô chưa hoàn toàn sẵn sàng để đón nhận tất cả. Thẩm Hành Trạc sao không nhìn ra suy nghĩ của cô. Kiềm chế cơn nóng trong người, anh nhấc mình đứng dậy, kéo cô ngồi lên.
“Lần sau anh sẽ chú ý.” Anh đột nhiên nói.
Bùi Quan vuốt lại mái tóc hơi rối, không hiểu ý anh, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Chú ý gì cơ?”
“Chú ý kiểm soát mức độ tiến triển.”
Cô nghe ra trong giọng điệu bình tĩnh ấy là một sự kiềm chế, tim Bùi Quan khẽ thắt lại một nhịp. Cô phần nào hiểu được ý nghĩa của câu “kiểm soát mức độ tiến triển” từ anh.
Lần trước khi đến đây, anh đã nói với cô rằng muốn bắt đầu lại và giờ anh thực sự đang hành động để thực hiện điều đó. Từng chút, từng chút một, chậm rãi, đó chính là sự chân thành của anh.
Thẩm Hành Trạc nghiêng người lấy hộp thuốc, lại châm một điếu mới. Anh ngậm điếu thuốc giữa môi, rít một hơi thật sâu để làm dịu bớt cơn khô nóng đang bừng bừng trong cơ thể.
Sau khi cả hai đều bình tĩnh lại, họ bắt đầu trò chuyện.
Cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, không đi vào những vấn đề quá sâu sắc.
Anh nói năng chừng mực, luôn dành cho cô sự tôn trọng, không bao giờ cố hỏi quá sâu về những bí mật riêng tư của cô. Trước kia như vậy, bây giờ cũng thế.
Thời gian trôi qua, lâu đến mức ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt, chỉ còn lại những đám tro. Cả hai mặc áo khoác vào, đứng dậy, rời khỏi căn phòng, chuẩn bị quay lại theo con đường cũ.
Trên đường về, Bùi Quan cảm thấy hơi mệt, cô co mình vào ghế xe, nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, cô nhận ra xe đã dừng dưới tòa nhà, nhưng không biết đã dừng bao lâu.
Như lần trước ở Bổn Diên Thủy Loan, anh vẫn không gọi cô dậy, để cô có đủ thời gian nghỉ ngơi. Bùi Quan cảm thấy hơi ngượng ngùng vì luôn để anh phải như vậy, cô nói: “Lần sau nhớ gọi em dậy.”
Thẩm Hành Trạc không trả lời ngay, chỉ nói: “Về thôi, em về nghỉ sớm nhé.”
“Vâng… Anh lái xe cẩn thận, trời có tuyết, đường trơn đấy.”
“Biết rồi.”
“Vậy em đi đây, hẹn gặp lại.”
“Chờ một chút.”
Cánh tay đang nắm lấy cửa xe của Bùi Quan khựng lại, cô quay lại nhìn anh.
Thẩm Hành Trạc từ trong ngăn chứa đồ lấy ra một chiếc hộp nhung màu trắng, đưa cho cô.
Bùi Quan nhận lấy, vẻ mặt hơi ngơ ngác: “Đây là gì thế?”
“Mở ra xem đi.”
Cô mở hộp. Bên trong là một chiếc ghim cài áo màu bạc, thiết kế cổ điển đơn giản, có vẻ đẹp tinh tế nhưng không quá nổi bật.
“Đây là… chiếc ghim cài mà trước đây anh đã từng đeo ạ?”
“Không phải, là chiếc khác, nhưng hình dáng giống nhau.”
“Vậy sao anh lại đột nhiên tặng em cái này?” Bùi Quan ngập ngừng hỏi.
“Quan Quan.” Thẩm Hành Trạc không vội trả lời, anh gọi tên cô một cách nhẹ nhàng.
Bùi Quan khẽ “vâng” một tiếng, âm cuối hơi nâng lên.
“Hy vọng khi em nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến anh.” Anh thì thầm như một lời vỗ về.