Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 79

Ngày trước Tết, Bùi Quan một mình đến Thanh Xuyên. Tiểu Chung đang chờ cô tại quán cà phê trong sảnh chờ của sân bay.

Khi đến nơi, cô tìm thấy anh ta ở vị trí gần cửa sổ. Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy chiếc vali bên cạnh anh ta, Bùi Quan lên tiếng: “Xin lỗi, tôi đã làm phiền thời gian của anh rồi.”

Tiểu Chung cười đáp: “Không sao, không có vấn đề gì. Dù cô không hẹn tôi, tôi cũng sẽ đến đây để chờ chuyến bay thôi.”

Bùi Quan cũng cười lại một cái, hỏi: “Là chuẩn bị về quê ăn Tết sao?”

“Ừ, hiếm khi được nghỉ phép, tôi muốn về nhà một thời gian.”

Lúc đầu, họ nói chuyện chủ yếu về những chủ đề bình thường, không có gì đặc biệt.

Tiểu Chung trêu: “Cô Bùi, năm nay lại quyết định ở lại Thanh Xuyên đón Tết à?”

Biết anh tađang ám chỉ gì, Bùi Quan thật thà nói: “Thực ra, tôi đã quyết định như vậy từ trước rồi, nhưng khi Thẩm Hành Trạc hỏi tôi, tôi không trả lời rõ ràng.”

“Muốn tạo cho Thẩm tổng một bất ngờ?”

“Có lẽ là vậy.” Bùi Quan mỉm cười.

Mấy ngày trước, cô và Thẩm Hành Trạc lại gặp nhau lần nữa. Anh đi công tác ở Lâm Thành, tình cờ đi qua Trân Hải và đã dừng lại dùng bữa trưa cùng với cô.

Trước khi rời đi, anh hỏi cô năm nay dự định đón Tết ở đâu. Cô cảm giác như anh có lẽ muốn hỏi ý cô đón giao thừa chung.

Cô định chủ động nhắc đến vấn đề này trước, nhưng nghĩ đến một vài việc cần làm trước khi gặp anh,

nên chỉ trả lời một cách mập mờ: “Chưa nghĩ ra, đến lúc đó sẽ quyết định.”

Chưa kịp nói gì thêm, Tiểu Chung đã chuyển đề tài: “Cô vội vàng tìm tôi, chắc chắn là muốn hỏi về chuyện của Thẩm tổng đúng không?”

“Đúng vậy.” Bùi Quan gật đầu: “Tôi muốn biết trước khi chúng tôi chia tay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tiểu Chung không vội trả lời, mà tò mò hỏi lại: “Cô Bùi làm sao phát hiện ra dấu hiệu này?”

“Nói ra chắc anh sẽ không tin đâu, chỉ là cảm giác thôi.”

Sau khi nghe Trịnh Di Nam nói về chuyện Thẩm Hành Trạc đầu tư vào phòng làm việc, ban đầu Bùi Quan có chút nghi ngờ, không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.

Tối hôm đó, nằm trên giường không thể ngủ được, trong đầu cô tràn ngập vô vàn suy nghĩ tiêu cực. Khi trời chưa sáng, cô lấy ra chiếc nến thơm anh từng tặng và châm lửa.

Một ngọn lửa nhỏ nhảy múa trong bóng tối. Mùi hương quen thuộc giống như mùi hương trên người anh tràn vào khoang mũi cô. 

Chỉ trong giây phút ấy, cô bỗng hiểu ra. Anh yêu cô.

Những gì anh làm đều xuất phát từ trái tim, tình yêu của anh là thật. Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ thay đổi.

Dựa trên tất cả những điều này, dù hiện tại cô không thể lý giải hết mọi chuyện, nhưng đã đủ để cô quyết định ngay lập tức. 

Dù anh đã làm gì trong quá khứ, cô vẫn chọn tin tưởng vô điều kiện. Tin tưởng rằng anh chưa bao giờ thực sự muốn làm tổn thương cô.

Tiểu Chung hành động khiến cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh ta kéo khóa túi xách, lấy một tờ tài liệu từ trong đó và đặt lên bàn, đẩy về phía cô.

“Cô Bùi, cô xem cái này trước đi.” Tiểu Chung giải thích: “Hôm qua khi tôi nhận được cuộc gọi của cô, tôi vừa đang ở nhà thu dọn hành lý. Có cảm giác hôm nay chúng ta sẽ nói về chuyện này nên tôi đã mang theo luôn.”

Bùi Quan cầm tờ tài liệu, không vội mở ra, chỉ nhìn lướt qua dòng chữ đen in trên đó, ngạc nhiên nhìn anh ta: “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tự nguyện?”

Tiểu Chung gật đầu: “Tờ giấy này đáng ra phải được đưa cho cô vào đầu tháng sáu năm nay.”

“Đầu tháng sáu…? Tại sao?”

“Thẩm tổng đã nói rõ, khi cô chính thức gia nhập phòng làm việc, ngài ấy sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của mình cho cô. Cô có thể mở ra xem, hợp đồng có hiệu lực từ tháng sáu, tức là lúc cô vừa tốt nghiệp.”

Sau một lúc im lặng, Bùi Quan thì thầm: “Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại làm như vậy.”

“Có thể cô nghĩ đây là sự bồi thường của ngài ấy, nhưng thực ra không phải.”

“Tôi vẫn không hiểu…”

Tiểu Chung bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu: “Tai nạn xe mà cô gặp phải trước đây không phải là ngẫu nhiên mà là có người cố ý gây ra.”

“Tên tài xế Từ Gia Dũng là người của Kỷ Viễn Minh, đồng thời cũng có mối thù lớn với Thẩm tổng. Đối với Từ Gia Dũng, cô chính là mục tiêu trả thù tốt nhất.”

“Lúc đó không có bằng chứng xác thực để chứng minh Từ Gia Dũng có âm mưu giết người, vì vậy vụ án được chuyển thành tai nạn giao thông thông thường. Người này cực kỳ cực đoan và tạm thời không thể truy cứu trách nhiệm pháp lý, có nghĩa là cô luôn có thể gặp nguy hiểm.”

“Vào lúc đó, bà nội của Thẩm tổng đột ngột phát bệnh và được đưa đi cấp cứu. Vừa tỉnh lại không lâu, bà gọi Thẩm tổng đến giường bệnh và bắt ngài ấy thề sẽ không bao giờ được cưới cô. Thẩm tổng không đồng ý, nhưng cũng biết chuyện này gần như đã định và sẽ không thể thay đổi trong thời gian ngắn.”

“Ngài ấy không muốn kéo cô theo để phải chờ đợi khổ sở bên ngài ấy. Biết mình không thể bảo vệ được cô nên ngài ấy quyết định buông tay.”

“Lúc đó, cô ở lại Thanh Xuyên thực sự rất nguy hiểm vì vậy Thẩm tổng đã nhờ Đoàn tổng đưa cô đi.”

“Ngài ấy đã trao quyền quyết định đi hay ở cho cô. Nếu cô quyết định đến Trân Hải, ngài ấy sẽ chuẩn bị sẵn con đường cho cô, còn nếu cô không đi, ngài ấy sẽ âm thầm bảo vệ cô hết sức. Ngài ấy hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô.”

“Khi quyết định đưa cô trở lại, ngài ấy đã giải quyết những chuyện khó khăn này rồi, nhưng quá trình giải quyết… thật sự rất gian nan, có thể nói là đã bị lột hết da thịt.”

“Thẩm tổng đã ký hợp đồng liên kết thương mại với Thẩm Phòng Thường. Không chỉ phải từ bỏ lợi ích khổng lồ mà còn phải giúp bà ta loại bỏ những đối thủ trong công ty, thay bà ta quản lý công ty cho đến khi bà ta rút lui. Mục đích của việc ký hợp đồng này… là để bà ta thuyết phục bà nội, cũng để bà ta nói đỡ vài lời về cô trước mặt bà nội.”

“Ngài ấy đã nói với bà nội rất rõ, ngoài cô ra, ngài ấy sẽ không cưới ai khác. Vì câu nói này, ngài ấy đã bị phạt quỳ gối trong từ đường ba ngày liền… may mắn là kết quả cuối cùng vẫn tốt.”

“Xử lý xong chuyện của Thẩm Phòng Thường, Thẩm tổng đã vào nhà giam gặp Kỷ Viễn Minh, đàm phán với hắn ta bằng điều kiện chịu trách nhiệm đến cùng vì tương lai của Kỷ Chi Hoà để buộc hắn ta cung cấp thông tin giả cho Từ Gia Dũng, dụ hắn ta mắc câu.”

“Cô có nhớ lần cô nhờ Tiểu Dư gọi điện cho tôi hỏi Thẩm tổng có đang ở tại Bổn Diên Thủy Loan hay không không? Lúc đó tôi đã nói… Thẩm tổng ở nhà và tôi đang ở bên cạnh ngài ấy, nếu cô muốn tới thì cứ tới.”

“Thực ra hôm đó tôi không tới Bổn Diên Thủy Loan, vì tôi đang bận xử lý chuyện Từ Gia Dũng phóng hỏa. Khi nghe cô muốn đến thăm Thẩm tổng, sợ cô biết ngài ấy ở nhà một mình sẽ không đến nên đã nói dối cô.”

“Nói về vụ phóng hỏa này… gần Bổn Diên Thủy Loan có một kho chứa đồ bỏ hoang, ngài ấy đã dùng chính mình làm mồi nhử để dụ Từ Gia Dũng đến, mục đích là để đưa Từ Gia Dũng vào tù triệt để… vì ngài ấy biết đối phương sau khi nhìn thấy ngài ấy chắc chắn sẽ có hành động liều mạng.”

“Cô Bùi, không biết cô đã thấy vết sẹo trên cánh tay Thẩm tổng chưa? Vết bỏng đó chính là do lần đó để lại.”

Bùi Quan im lặng lắng nghe Tiểu Chung kể lại toàn bộ sự tình. Tim cô dường như không còn cảm nhận được nhịp đập vì nỗi đau đã trở nên tê liệt.

Từ sự kinh ngạc, ngỡ ngàng đến xúc động, cuối cùng chỉ còn lại nỗi xót xa thay anh. Hóa ra đây chính là sự thật mà cô luôn không biết. Anh đã dành tất cả những gì có thể để hy sinh vì cô, anh luôn yêu cô từ đầu đến cuối.

Qua một lúc lâu, Bùi Quan nghẹn ngào nói: “… Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ làm nhiều chuyện như vậy vì tôi.”

Tiểu Chung đáp: “Có thể ngài ấy chưa từng nói yêu cô, nhưng ngài ấy đã làm tất cả những gì liên quan đến chữ yêu rồi.”

“Hôm nay tôi mới hiểu.” Bùi Quan cười chua chát: “May là vẫn chưa quá muộn.”

Tình yêu của anh không phải là những lời nói trực tiếp, mà thể hiện qua từng chi tiết nhỏ nhất. Tất cả những chuyện này gộp lại, không có điều gì là không chứng minh rằng anh yêu cô, nhưng lúc đó cô lại không biết, không hiểu.

Rõ ràng, rất nhiều người đã đưa cho cô bằng chứng rằng anh yêu cô, bao gồm cả chính anh. Chỉ có cô là không muốn và không dám tin. Cô luôn nghĩ rằng chỉ mình cô đã yêu sâu đậm.

Nhưng không phải vậy. Từ đầu đến cuối, họ luôn yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm.

Năm nay, gia đình nhà họ Thẩm không có kế hoạch ở lại tổ trạch để đón Tết.

Ban đầu, họ chỉ tụ họp một lần mỗi ba năm, mang tính tượng trưng theo lễ nghi. Năm nay chưa đến thời gian hẹn, cộng với việc không có ai trong dòng họ trực hệ kết hôn, các họ hàng không có lý do để tụ tập, cũng không cần phải tụ họp quá nhiều, chỉ cần đến thăm và chúc Tết vào đêm giao thừa là đủ.

Buổi tối, Thẩm Hành Trạc đến thăm ngôi nhà kiểu Tây hiện tại của bà nội, cùng với một vài người anh em trong gia đình họ Thẩm ăn tối với bà.

Không có kế hoạch ở lại qua đêm, cũng không chuẩn bị đón giao thừa tại đây, sau bữa tối, họ liền rời đi ngay.

Đến khi vêf đến Bổn Diên Thủy Loan, cũng đã gần sáng. Chú Vu qua gương chiếu hậu nhìn về phía Thẩm Hành Trạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lịch sự nhắc: “Thưa tiên sinh, đã tới nơi rồi.”

Thẩm Hành Trạc mở mắt, không nói gì, chỉ đơn giản mở cửa xe và bước xuống. Đi qua sân, ánh mắt anh dừng lại ở phía trước, nhìn thấy một chiếc vali trắng đặt ở khoảng đất trống không xa.

Bước chân anh chậm lại một chút rồi bước nhanh hơn. Không ngoài dự đoán, ngay trước cửa, anh thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy.

Cô mặc chiếc áo khoác len màu trắng, quần jeans phối cùng đôi bốt da cao cổ màu đen. Có lẽ vì lạnh, cô vùi mặt vào cổ áo lông dày cộp. Lúc này, cô đứng đó, quay lưng về phía anh, im lặng chờ đợi anh trở về.

Dường như cảm nhận được có một ánh mắt dính chặt trên mình, Bùi Quan ngẩng đầu, kéo nhẹ cổ áo, quay lại nhìn.

Khi thấy người tới là anh, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Thẩm Hành Trạc, anh đã về rồi.” Nói xong, ánh mắt cô long lanh sáng ngời.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô vài giây rồi lại quay đi. Anh đi sang một bên, kéo vali lại, rồi bước từng bước tới gần cô.

Dừng lại trước mặt cô, anh hỏi: “Em đợi lâu chưa?”

“Không lâu, em cũng không nhớ rõ nữa.” Cô trả lời, giọng có chút nghẹt mũi.

Thẩm Hành Trạc nắm lấy tay cô lạnh buốt, kéo cô vào trong: “Vào nhà trước đã.”

“Vâng.”

Vào đến trong nhà, anh bật đèn phòng khách và mở công tắc điều hòa.

Làm xong tất cả, Thẩm Hành Trạc lên tiếng, giọng bình thản: “Quên mật mã cửa rồi sao?”

“Không ạ, em nhớ.”

“Vậy sao không vào trong đợi?”

“Em muốn khi anh về có thể nhìn thấy em ngay lập tức.” Bùi Quan cười nói.

Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như đang quan sát.

Bùi Quan để mặc anh nhìn mình, đặt chiếc túi lên kệ, nhanh chóng cởi áo khoác, bước tới ôm lấy eo anh, trực tiếp ôm chầm lấy anh.

Cô mang một mùi hương ngọt ngào tự nhiên. Thẩm Hành Trạc ôm lại cô, giọng khàn khàn: “Lại đang nạp năng lượng?”

Bùi Quan dụi vào ngực anh: “… Lần này không phải.”

“Vậy là gì?”

Cô kiễng chân, thì thầm một câu bên tai anh.

Thẩm Hành Trạc hơi nheo mắt: “Em nói thật chứ?”

Bùi Quan cười khẽ: “Không được ạ?”

Hôm nay, cô trở nên đặc biệt chủ động, cũng càng lúc càng dạn dĩ hơn. Thẩm Hành Trạc nhếch môi, cười nhẹ rồi nhanh chóng bế cô lên đặt cô ngồi trên quầy bar.

Họ đối diện, hơi thở đan cài vào nhau.

“Em chắc chứ?” Anh hỏi.

“Anh không muốn em ư?” Cô hỏi lại, giọng mềm như tơ: “… Một năm rồi, anh không muốn ngủ với em sao?”

Lúc đầu anh còn lưỡng lự, sợ rằng tiến triển quá nhanh sẽ làm cô sợ hãi. Nhưng câu nói ấy như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng anh khiến nó bùng cháy không thể kiểm soát.

Anh muốn chiếm hữu, cũng muốn phá hủy tất cả.

Bùi Quan mở miệng định nói thêm gì đó. Chưa kịp nói ra, câu nói ấy đã bị anh nuốt trọn trong một nụ hôn cuồng nhiệt.

Nụ hôn mãnh liệt và đầy kỹ thuật dần dần nhấn chìm mọi lý trí còn sót lại của cô. Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy mình bắt đầu tan chảy, trong khi anh vẫn giữ nguyên vẻ ngoài hoàn hảo.

Cơn gió ấm từ điều hòa thổi tới, cô cảm thấy càng lúc càng nóng, đến mức lớp mồ hồi mỏng cũng bắt đầu rịn ra.

Ánh mắt Bùi Quan trở nên mơ màng, th* d*c, siết chặt lấy anh. Cơ thể anh mát lạnh, đúng lúc làm dịu đi cái nóng bức.

Đã lâu rồi cô không trải qua cảm giác này, không phải là không có đau đớn, dù trước đó anh đã chuẩn bị rất lâu. Giữa chừng, cô dần dần cảm thấy thỏa mãn, trái tim như đã được lấp đầy trọn vẹn.

Như bất chợt nhớ ra điều gì, Thẩm Hành Trạc di chuyển tay từ eo cô xuống dọc theo bắp chân đến cổ chân.

Ngón tay anh lướt qua chiếc lắc chân, đồng thời chạm phải viên bạch kỳ nam và viên ngọc trên đó. Cảm giác mềm mại, ấm áp, nhưng không bằng làn da cô. Cảm giác ấy làm anh càng thêm muốn phá hủy.

Khi mọi thứ yên tĩnh lại, anh bế cô lên đưa cô vào phòng tắm trên lầu để tắm.

Bùi Quan không còn sức lực, cổ họng khô rát vì vừa rồi đã nói quá nhiều lời van xin. Cô không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ nhớ rõ thời điểm vừa mới bước vào cửa, nhưng vậy là đủ rồi.

Bùi Quan mở đôi mắt mờ sương. Cô áp môi vào tai anh, thì thầm nhẹ nhàng: “Thẩm tiên sinh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Bình Luận (0)
Comment