Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 80

Họ đã ở trong phòng tắm suốt một thời gian dài, đến mức Bùi Quan tưởng chừng như trời sắp sáng rồi. Cuối cùng, cơ thể mệt mỏi rã rời, lưng và chân đau nhức không chịu nổi, tới mức cô không muốn nhấc tay lên nữa.

Ngược lại, Thẩm Hành Trạc lại tỏ ra như thể vừa được ăn uống no đủ, hoàn toàn thư giãn. Anh vươn tay, giúp cô vén những lọn tóc ướt lòa xòa ra sau tai, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô ra khỏi làn nước ấm.

Anh đặt cô lên chiếc đệm mềm được phủ chăn, kéo một chiếc khăn tắm khô gần đó, cẩn thận lau khô những sợi tóc của cô còn đang nhỏ giọt.

Sau đó, anh tiếp tục lau dần xuống dưới. Ánh sáng trong phòng rất sáng, mọi thứ hiện lên rõ nét đến mức không thể nào thôi chú ý.

Ánh mắt anh bình tĩnh, không hề mang theo chút d*c v*ng. Tuy nhiên, dù vậy, một cảm giác ngượng ngùng bất chợt lại dâng lên trong lòng cô.

Bùi Quan cảm thấy hơi ngứa ngáy dưới tay anh, lười biếng giơ tay lên định ngừng anh lại, chậm rãi tránh khỏi sự chạm vào của anh: “… Được rồi mà anh.”

Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên tai cô, Thẩm Hành Trach trầm giọng nói: “Tránh cái gì? Có chỗ nào của em mà anh chưa từng thấy qua.”

“Cái đó không giống…”

“Không giống chỗ nào?” Anh khẽ cười: “Vừa nãy trong nước không phải em rất mạnh bạo sao?”

Sợ anh sẽ tiếp tục nói nữa, Bùi Quan hơi nhổm người lên, làm động tác như muốn bịt miệng anh lại.

“Anh đừng nói nữa… em xin anh đó.”

Đầu ngón tay mịn màng trắng ngần của cô gần ngay trước mắt anh. Thẩm Hành Trạc lập tức nắm lấy tay cô, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Cử chỉ của anh dịu dàng như đang nâng niu bảo vệ một vật quý giá. Cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng lan tỏa từ đầu ngón tay cô, Bùi Quan nhìn chằm chằm vào anh, hơi thở cô dần trở nên chậm lại. Cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu và sự dịu dàng trong ánh mắt anh.

Hành động này anh đã làm vô số lần, nhưng cô chưa từng thật sự hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong đó.

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh cắt ngang suy nghĩ của cô.

Bùi Quan bừng tỉnh, mỉm cười nhẹ nhàng: “Đang nghĩ về anh.”

“Về anh thế nào?”

Cô không trả lời, chỉ vươn tay về phía anh: “Chú út, ôm em.”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm hơn, nhưng anh không nói gì mà chỉ làm theo.

Họ cùng quay về phòng ngủ rồi ngã vào chiếc giường mềm mại. Cả hai nhìn nhau, đôi mắt còn đọng lại sự cháy bỏng của những khoảnh khắc vừa qua.

Thẩm Hành Trạc lên tiếng trước, giọng anh chứa đựng một chút nghiêm túc khó nhận ra: “Khi nào em định thay đổi cách xưng hô?”

“Vâng? Đổi thành gì ạ?” Bùi Quan ngập ngừng, mất một chút thời gian để phản ứng.

“Em nghĩ sao?”

“Chú út nghĩ sao?” Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Đổi thành anh trai* ạ?” (*ca ca)

Nghe cô cố ý kéo dài âm cuối, Thẩm Hành Trạc khẽ nhướn mày, rồi dịu dàng chỉnh lại: “Đổi thành ông xã.”

Bùi Quan hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hiểu ra ý anh, cười nói: “Anh đang cầu hôn em sao?”

“Em có muốn không? Chuyện kết hôn ấy.”

“Em đã từng nghĩ tới… nhưng lại cảm thấy chưa phải lúc.” Cô đưa tay nhẹ nhàng v**t v* mắt và lông mày anh, giọng điệu như đang tâm sự. “Em muốn trước hết là yêu anh một cách trọn vẹn.”

Một cuộc tình nồng nàn, phóng khoáng, cháy bỏng và chân thành.

Thẩm Hành Trạc ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Em muốn thế nào anh cũng đều nghe theo.”

Bùi Quan tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, lặng yên một lúc.

Một lúc sau, Thẩm Hành Trạc đột nhiên lên tiếng: “Sao em lại tìm anh vào lúc này?”

“Chúc mừng sinh nhật anh.” Bùi Quan trả lời: “Cũng tiện đó cùng nhau đón năm mới luôn.”

“Không phải là không nhớ sinh nhật của anh nữa rồi sao?”

Nhớ lại cuộc gọi video với Thẩm Tri Dư vào đêm giao thừa năm ngoái, Bùi Quan cảm thấy hơi có lỗi, liền chủ động giải thích: “Lúc đó em có chúc anh sinh nhật vui vẻ, nhưng là ở một nơi kín đáo.”

Cô đã nghĩ rằng lời chúc đó sẽ chẳng bao giờ được nói ra. May thay, cô vẫn có cơ hội để nói trực tiếp.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô như thể hiểu rõ tất cả những gì cô nghĩ. Anh ôm cô chặt hơn, cằm đặt l*n đ*nh đầu cô: “Thời gian còn dài, chúng ta còn nhiều cơ hội.”

Một cảm giác ấm áp dâng lên khiến mắt cô hơi cay, Bùi Quan im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe rèm cửa, ánh sáng mờ mờ của một buổi sáng xám xịt. Bên ngoài, không khí dần dần sáng lên. Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng lại không nỡ chìm vào giấc ngủ. Cô như thế mà anh cũng vậy.

Thẩm Hành Trạc tựa người vào đầu giường, rút một điếu thuốc từ hộp, lấy bật lửa và châm lửa rồi từ từ nhả ra từng vòng khói.

Khi người ta mệt mỏi, dường như mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng và gần gũi. Bùi Quan khép hờ mắt, chỉ nghe được tiếng hít thở của anh, cảm giác thật quyến rũ.

Cô mở mắt, dùng tay chống vào cơ bụng rắn chắc của anh, nhẹ nhàng nâng mình ngồi dậy.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”

“Chờ em một chút, em đi lấy đồ.”

Cô tìm một chiếc áo sơ mi của anh, khoác vội lên người, rồi nhanh chóng xuống dưới. Quỳ trên thảm, cô mở vali, lấy ra hai món đồ.

Cô trở lại và ngồi xuống cạnh anh trên giường, đưa hai chiếc hộp cho anh: “Anh mở ra xem đi.”

“Quà sinh nhật?”

“Vâng, là quà em chuẩn bị cho anh đấy.”

Hai chiếc hộp quà, một đen, một xám.

Một trong số đó chứa một lá bùa bình an, là lá bùa mà cô đã xin ở chùa Thanh Loan lần trước. Hộp còn lại là một cặp khuy măng sét, chất liệu kim loại bạc, thiết kế lỗ bánh răng, nhìn rất hợp với chiếc ghim cài áo bạc mà anh từng đeo.

Thẩm Hành Trạc cầm lá bùa lên, nhìn cô một cách chăm chú: “Là em xin cho anh?”

Bùi Quan giả vờ vô tội cười: “Còn ai vào đây nữa, em xin cho anh chứ ai.”

“Quan Quan, anh rất vui.”

“Em biết ạ.” Cô cũng hiểu anh.

Cô hạ ánh mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh, ánh mắt bỗng trở nên mơ màng. Ở khuỷu tay anh có một vết sẹo, là dấu vết của một vết bỏng.

Nhìn thấy chúng, trái tim cô đột nhiên đau nhói. Một cảm giác u sầu xâm chiếm, cổ họng cô nghẹn lại.

“Thẩm Hành Trạc.” Bùi Quan khẽ gọi tên anh: “Trước khi tìm anh em đã gặp Tiểu Chung. Anh ta kể cho em nhiều chuyện em chưa bao giờ biết về anh.”

Thẩm Hành Trạc im lặng để cô nói hết những gì chưa thốt ra.

Bùi Quan khẽ run mi mắt, tiếp tục: “Có lẽ vì trước đây em thiếu cảm giác an toàn nên không dám tìm hiểu sâu về anh, không dám tin anh yêu em. Trên đường đến Bổn Diên Thuỷ Loan em đã nghĩ… nếu như lúc trước em kiên định hơn, tin tưởng anh hơn, liệu chúng ta có phải sẽ không xa nhau?”

“Là lỗi của anh. Vì anh không bày tỏ rõ tình cảm mình.” Thẩm Hành Trạc nói.

“Không phải vậy… Em lúc đó không đủ hiểu anh.”

“Quan Quan, em không cần phải tốn công tìm hiểu anh.”

Bùi Quan nhìn anh, ngơ ngác: “Tại sao?”

“Vì anh luôn ở đây.”

Ánh mắt cô trở nên mơ hồ, giường như cô chỉ còn nhìn được đường nét khuôn mặt mờ mờ của anh. Sau đó lại nghe thấy nói của anh vang lên bên tai cô.

Thế rồi, anh cất giọng với âm thanh kiên định hơn bao giờ hết, không chút nghi ngờ: “Anh yêu em.”

Vì mệt mỏi do chuyến đi dài và thêm phần bị anh dày vò thâu đêm suốt sáng nên đến khi mặt trời lên cao, Bùi Quan mới từ từ tỉnh lại.

Gối bên cạnh không có ai. Cô vô thức sờ thử vào lớp chăn bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo. Hình như Thẩm Hành Trạc đã dậy từ lâu.

Cô không vội vàng ngồi dậy, chỉ quấn chặt chăn, chui vào trong đó, cố gắng tìm lại chút ấm áp.

Lấy điện thoại lên, mở ứng dụng wechat, lướt qua một chút, tiện tay nhận luôn bao lì xì của Đỗ Nghiễm Thanh và Trình Úc.

Sau khi trả lời từng tin nhắn, cô mới nhận ra Thẩm Hành Trạc đã bước vào phòng.

Bùi Quan nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Hành Trạc đáp lại một tiếng: “Em dậy lúc nào thế?”

“Khoảng nửa tiếng trước ạ.”

“Trưa nay muốn ăn gì?”

“Anh chọn là được rồi.”

Nói xong câu này, Bùi Quan không kìm được, ánh mắt cứ dính chặt vào anh. Anh mặc chiếc áo len màu be rộng thùng thình, quần dài màu đen thoải mái. Tóc ngắn hơi rối xoã ra phía trước trán, che phủ đôi lông mày.

Nhìn anh rất thu hút, mà bất ngờ là anh có vẻ như một chàng trai trẻ.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi: “Em nhìn gì vậy?”

Bùi Quan bỗng cảm thấy hơi nóng liền rút cánh tay khỏi chăn.

Một loạt động tác xong xuôi, không hiểu sao cô lại hỏi: “Chú Thẩm à, lúc anh đi học thì thế nào?”

“Chú Thẩm?”

Nghe cô gọi vậy, ánh mắt Thẩm Hành Trạc thoáng chốc có chút thay đổi, rồi cuối cùng nở một nụ cười mỉm đầy ẩn ý.

“Em muốn biết về phương diện nào? Nói cụ thể anh nghe.”

“Ví dụ như… ngoại hình, phong cách ăn mặc, tính cách, còn… lúc đó có nhiều cô gái theo đuổi anh không?”

“Trọng điểm là câu cuối?”

“Anh thấy vậy thì là vậy thôi.” Cô sao có thể thừa nhận.

“Em muốn nghe sự thật à?”

“Đương nhiên ạ.”

“Không ít đâu.” Thẩm Hành Trạc bình thản đáp.

Bùi Quan gật đầu một cách nhàn nhạt, không hỏi thêm nữa, sợ rằng nếu tiếp tục sẽ đi quá sâu vào chuyện riêng tư của anh.

“Hỏi xong chưa?”

“Vâng.”

“Giờ đến lượt anh hỏi.”

Bùi Quan không nói gì, chờ anh hỏi.

Thẩm Hành Trạc cũng không vội vàng, anh mở chăn, nhẹ nhàng ôm cô ra ngoài, để cô ngồi lên đùi mình.

Anh lấy chiếc áo sơ mi mà cô đã mặc trước đó, giúp cô mặc vào.

Sau khi làm xong những việc đó, anh mới hỏi một cách chậm rãi: “Sao đột nhiên lại muốn tìm hiểu những chuyện này?”

Bùi Quan không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đáp qua loa: “Chỉ đơn giản là hiếu kỳ thôi ạ, muốn biết một chút về quãng thời gian lúc anh còn trẻ.”

“Lúc còn trẻ?”

“Ý em là… anh bây giờ cũng không già mà.” Cô mỉm cười, vẻ mặt nịnh nọt.

Thẩm Hành Trạc lặp lại lời cô một cách nhẹ nhàng: “Bây giờ không già?”

“Em sai rồi.” Bùi Quan quấn chặt lấy vai anh, giọng điệu mềm mại như đang nũng nịu: “Anh chẳng có chút gì liên quan tới từ ‘già’ cả.”

Đôi mắt cô sáng lấp lánh như ánh sáng trên mặt hồ, đầu mày có chút quyến rũ mà cô không hề nhận ra.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng anh đã hình dung ra sẽ làm gì với cô tiếp theo.

Cảm thấy tình trạng cơ thể cô không thích hợp để làm những chuyện đó quá thường xuyên, suy nghĩ đó chỉ lướt qua nhanh chóng và anh không có ý định thực hiện.

Thời gian trôi qua, họ không nói thêm lời nào, câu chuyện này tự nhiên bị bỏ qua. 

Cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, rèm cửa kéo kín, ánh sáng mặt trời mờ ảo xuyên qua khe cửa.

Bùi Quan yên tĩnh nằm trong lòng anh, liếc nhìn ánh sáng chói chang bên ngoài rồi khẽ rút tầm mắt lại, ngáp một cái.

Mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể, cô không nhận ra khi nào mình đã nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc ý thức dần rời đi, cô cảm nhận được bàn tay anh dần dần di chuyển từ eo lên phía sau ót mình.

Bùi Quan vô thức ngẩng đầu, muốn dán vào bàn tay anh.

Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng vuốt tóc cô, từng chút một, không vội vã.

Một lúc sau, anh khẽ thì thầm: “Không cần hoài nghi. Đời này anh chỉ yêu duy nhất mình em.”

Vào buổi trưa, Thẩm Hạ Châu và Thẩm Mạnh Đường lần lượt gọi điện cho anh, muốn mời anh đi ăn. Thẩm Hành Trạc tìm lý do từ chối một cách thẳng thừng.

Sau khi ăn trưa, Bùi Quan kéo anh ngồi xuống ghế sofa. Hôm nay là ngày cuối năm, lại thêm là sinh nhật của anh, căn nhà rộng lớn chỉ có hai người bọn họ nên không tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, vắng vẻ. Vì vậy, cô đề nghị ra ngoài ăn mừng.

Thẩm Hành Trạc tất nhiên không phản đối, liền hỏi cô muốn đi đâu. Bùi Quan suy nghĩ một chút, rồi nói cô muốn đi biển, nơi anh đã đưa cô đến vào lần sinh nhật trước.

Nhớ lại lời hứa lần trước chưa kịp thực hiện, Thẩm Hành Trạc nắm tay cô, nhẹ nhàng siết nhẹ vào lòng bàn tay cô như một cách thể hiện sự áy náy. Bùi Quan liền nắm lại tay anh, bằng một hành động im lặng như muốn an ủi anh.

Chuẩn bị xong mọi thứ, hai người rời khỏi Bổn Diên Thủy Loan. Thẩm Hành Trạc không gọi chú Vu đến đón mà tự lái xe đi.

Trên đường, anh liên lạc với tất cả các trợ lý trừ Tiểu Chung, yêu cầu họ chuẩn bị lều trại, thức ăn và các dụng cụ sưởi ấm ở khu vực gần đó.

Vào chiều đêm giao thừa, xe cộ trên đường không đông, không có dấu hiệu kẹt xe. Họ đến nơi sớm hơn khoảng bốn mươi phút so với thời gian bình thường.

Mùa đông ở Thanh Xuyên không lạnh như ở Trân Hải, nhiệt độ không đủ thấp để làm đóng băng biển, chỉ có vài mảnh băng nhỏ trôi dạt trên bờ. Mở cửa xe bước xuống, Bùi Quan nhìn về phía biển mênh mông, tâm trạng cô rất tốt.

Thẩm Hành Trạc tắt máy, bước xuống theo sau. Đến bên cô, anh chủ động nắm lấy tay cô, cùng cô đi về phía chiếc lều không xa.

Bên trong lều được bài trí không có gì thay đổi so với lần trước. Đèn chùm gió, thảm chần màu sắc, nệm, bàn trang trí và tủ thấp. Điểm khác biệt một chút là trong lều đã có lò sưởi và vài chiếc đèn ấm. 

Có nhân viên đang bỏ củi vào lò sưởi, khi thấy họ vào, lễ phép chào hỏi rồi rời đi.

Không khí ấm áp lập tức lan tỏa khắp không gian. Trong không khí, thoảng mùi hương của hổ phách và gỗ tuyết tùng, từ chiếc nến thơm mới được thắp lên.

“Chút nữa có muốn uống rượu không?” Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô.

“Có ạ.”

Thẩm Hành Trạc đi ra ngoài lều, mang hai bình rượu từ thùng về, rồi bước vào trong.

Bùi Quan đang ngồi cạnh lò sưởi nướng khoai. Trên lò có một tấm lưới sắt, đặt một bình rượu ấm và vài củ khoai lang. Chẳng mấy chốc, trong lều ngập tràn mùi thơm của khoai nướng.

Cả buổi chiều, họ ngồi bên lò sưởi, vừa uống rượu vang cam ấm vừa trò chuyện thoải mái.

Thời gian bên anh luôn trôi qua thật nhanh. Bùi Quan đã uống không ít rượu, cuối cùng không chịu nổi nữa liền nằm xuống giường và ngủ say.

Khi cô tỉnh lại thì trời đã tối, đêm đã hoàn toàn buông xuống. Cả hai ăn qua bữa tối, Bùi Quan muốn ra biển dạo chơi.

Trước khi đi, Thẩm Hành Trạc lấy một chiếc chăn lông phủ lên vai cô. Đêm mùa đông dù sao vẫn lạnh, sóng biển mang theo sương lạnh vỗ liên tiếp vào bờ.

Thẩm Hành Trạc ôm cô đi về phía trước, cùng cô dạo bước bên bờ biển.

Bùi Quan quấn chặt chiếc chăn, cười nhìn anh, đột nhiên thốt lên: “Có anh ở đây thật tốt.”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô, không nói gì, chỉ siết cô vào lòng chặt hơn.

Bùi Quan dừng bước, bỗng nhiên nhớ lại: “Thẩm Hành Trạc, anh có biết lần đầu tiên em gặp anh là khi nào không?”

“Không phải lần ở thư phòng tổ trạch sao?”

“Không phải.” Bùi Quan lắc đầu: “Còn sớm hơn lần đó nữa.”

Hè năm đầu đại học, cô làm thêm ở một quán cà phê đối diện công ty của anh. Lúc đó cô đã biết mối quan hệ giữa anh và Kỷ Viễn Sinh nên đã tìm cách điều tra anh.

Làm thêm được nửa tháng, cô vẫn không thấy anh xuất hiện ở gần đó. Sau đó, nhân viên phụ trách giao cà phê gặp sự cố, cô thay anh giao hàng, mang hai cốc cà phê đến địa chỉ trên đơn.

Trên đường, cô tình cờ thấy xe anh đỗ ở một góc đường vắng. Cô nhận ra chiếc xe này vì đã thấy trong tài liệu do Trình Úc gửi cho cô.

Cửa xe mở, anh ngồi ở ghế sau. Bên ngoài xe là một người đàn ông trung niên, ăn mặc bảnh bao, đang cúi người nói gì đó với anh, nét mặt chân thành và vội vã.

Trong lúc người đàn ông nói, anh hoàn toàn im lặng, mặt không biểu lộ cảm xúc gì khiến người ta không thể phân biệt được anh vui hay giận.

Đến cuối cùng, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa trán, bình thản nói: “Một lần phạm lỗi hay nhiều lần phạm lỗi với tôi đều không có gì khác biệt. Chú cứ ra phòng nhân sự nhận giấy từ chức đi.”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang một áp lực rất lớn. Khi người đàn ông thất vọng rời đi, cô vẫn đứng yên tại chỗ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, anh lười biếng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô, bốn mắt đối diện. Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể khiến người ta rùng mình.

Chỉ trong một giây đối diện, cô vội vàng cúi đầu, không nghĩ ngợi gì mà quay người bỏ đi. Nếu xét theo nghĩa chính xác, đây là lần gặp mặt thật sự đầu tiên của họ.

Cô nhớ lại một chút rồi mỉm cười nói: “Anh hoàn toàn không biết lúc đầu em sợ anh đến mức nào đâu.”

Thẩm Hành Trạc khẽ cười: “Đối mặt với thử thách?”

“Vâng… lúc đó em không còn cách nào khác, chỉ có anh mới giúp được em nên em phải tiếp cận anh, dù có khó khăn đến đâu.”

“Vậy từ khi nào em không còn sợ anh nữa?”

Bùi Quan suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Chắc là lần ở Bổn Diên Thủy Loan ấy… khi em thú nhận đã tự ý chuyển tiếp hai tệp tài liệu từ điện thoại của anh cho bản thân. Lúc đó em tưởng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ anh lại để em ở lại bên cạnh. Hình như từ đó em không còn sợ anh nữa.”

Cả hai trò chuyện thêm một chút, rồi một cơn gió bất ngờ thổi qua. Thẩm Hành Trạc kéo cô về phía mình, dùng lưng chặn gió cho cô.

Họ đối diện nhau. Bùi Quan không tiếp tục câu chuyện đó mà hỏi: “Anh có ước nguyện gì vào sinh nhật không?”

“Không có.”

“Ngay cả lúc nhỏ cũng không ước sao?”

“Ừm.”

“Em thì mỗi năm đều ước.” Bùi Quan ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Năm ngoái anh đưa em đến đây mừng sinh nhật, em cũng đã ước.”

“Em ước điều gì?”

Cô thì thầm bên tai anh: “Ước rằng anh mãi mãi là ý nghĩa cho sự tồn tại của em.”

Im lặng nhìn nhau. Trong đôi mắt họ chỉ có nhau.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô chăm chú vài giây, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng nói: “Bùi Quan, em có nguyện ý ở bên anh không?”

Bùi Quan ngơ ngác nhìn vào mắt anh.

Dù mức độ thân thiết của họ đã rõ ràng, nhưng anh vẫn chọn tạo cho cô cảm giác đặc biệt. Anh muốn dành cho mối quan hệ của họ một định nghĩa thật chân thành.

Một lúc lâu sau, Bùi Quan nghe thấy giọng của chính mình vang lên: “Em nguyện ý. Em muốn ở bên anh thật dài, thật lâu.”

Đắm giữa ngược dòng, chìm trong làn sương mờ.

Anh là quá khứ của cô, cũng là tương lai của cô.

Hoàn chính văn.

Bình Luận (0)
Comment