Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 81

Mùng một Tết, Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc cùng nhau đến thăm Đỗ Nghiêm Thanh để chúc Tết.

Sáng sớm, đúng lúc Đỗ Nghiêm Thanh đi ra từ phòng hoa, ông nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng của căn nhà bên. Khi nhận ra người đến là họ, ông liền dừng bước, tay cầm bình nước, đứng lại đợi họ đến gần.

Bùi Quan bước nhanh lại gần, một tay khoác lên cánh tay của Đỗ Nghiêm Thanh, cười nói: “Ông ơi, năm mới vui vẻ ạ.”

Đỗ Nghiêm Thanh lấy ra kính lão từ trong túi áo lông chồn, đeo lên sống mũi. Ông liếc nhìn Thẩm Hành Trạc đứng phía sau cô, rồi ánh mắt dừng lại trên người Bùi Quan, chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới.

Ông nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới từ tốn lên tiếng: “Cuối cùng cũng đã có chút da thịt rồi, có tiến bộ.”

Bùi Quan nở nụ cười sâu hơn: “Đều là công lao của ông cả. Có ông dạy bảo con, con đâu dám không nghe.”

“Con đấy…” Đỗ Nghiêm Thanh khẽ lắc đầu. “Chỉ biết nói những lời ngon ngọt tới làm ông vui.”

“Không có đâu, con nói thật lòng mà.” Nói xong, Bùi Quan liền chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Bọn con mang quà Tết đến cho ông đây, hiện đang trên đường, lát nữa sẽ có người giúp mang vào.”

Thẩm Hành Trạc không nén được lên tiếng đúng lúc: “Thầy Đỗ, chúc mừng năm mới.”

Đỗ Nghiêm Thanh khẽ gật đầu, nói: “Người đến là tốt rồi, không cần phải lo lắng chuẩn bị mấy thứ này cho ta đâu.”

“Đây là lòng thành của Bùi Quan dành cho ông.”

Bên cạnh, Bùi Quan liền bổ sung: “Thực ra là công lao của anh ấy. Con còn chưa kịp nói, anh ấy đã lo liệu tất cả rồi.”

Câu này Bùi Quan nói khẽ bên tai của Đỗ Nghiêm Thanh. Đỗ Nghiêm Thanh làm sao không hiểu ý cô, nhưng ông chỉ im lặng đặt ấm trà lên giá gỗ không xa, rồi mời họ vào nhà.

Ba người vừa trò chuyện, vừa bước vào trong.

Chẳng bao lâu, có tiếng gõ cửa. Hai người đàn ông đứng tuổi trong bộ com lê từ từ mang đồ vào, nhẹ nhàng đặt chúng vào góc phòng khách gần tường rồi lịch sự chào Thẩm Hành Trạc, sau đó lập tức rời đi.

Bùi Quan ngồi trên ghế sofa, tay chống lên tay vịn, cằm tì nhẹ, mắt nhìn chăm chú. Trên sàn là vài chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau, tất cả đều được làm bằng gỗ trắc quý hiếm, trên bề mặt chạm khắc những hoa văn tinh xảo, mỗi hộp đều có một chiếc khóa vàng nhỏ tinh tế nối liền với các khe hở.

Sáng nay, cô hỏi Thẩm Hành Trạc trong những hộp này là gì, anh chỉ nói là vài món cổ vật mà không nói rõ hơn.

Cô liếc nhìn thấy Đỗ Nghiêm Thanh đang đi về phía tủ trà phía nam, có vẻ đang chuẩn bị pha trà đãi khách. Bùi Quan chợt bừng tỉnh, đứng dậy đi tới: “Để con làm, ông cứ nghỉ ngơi đi ạ.”

Cô mở tủ lấy ra mấy bộ ấm chén, mở bình gỗ chứa trà bích loa xuân. Trong khi chờ trà sôi, tiếng trò chuyện của hai người thỉnh thoảng vọng đến.

Bùi Quan ngẩng đầu nhìn họ, lòng ngập tràn cảm giác mãn nguyện. Đây chính là cuộc sống cô hằng mong muốn.

Sau hai ba phút, nước trà đã sôi, hơi nước bốc lên từ miệng ấm. Bùi Quan cúi người, nhấc chiếc khay sứ từ ngăn tủ thấp, đặt ấm chén lên đó rồi bước về phía ghế sofa.

Cô ngồi cạnh Thẩm Hành Trạc, hỏi ông: “Đúng rồi, sao không thấy vợ con ông đâu ạ?”

Đỗ Nghiêm Thanh nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười: “Sáng nay họ đã đi thăm bà con ở Lâm Thành, phải qua hai ngày mới trở về.”

“Bọn con tối nay sẽ ở lại cùng ông.”

“Ừ, nếu mấy đứa không bận thì ở lại càng tốt. Nhà này lâu rồi không có không khí vui vẻ, lâu lắm mới có dịp náo nhiệt.”

Bùi Quan cười, nói: “Trình Úc sẽ tới sau, anh ấy sẽ đến vào tối nay.”

“Khoảng khi nào thì tới?”

“Chắc là chiều tối ạ, anh ấy nói sẽ ăn cơm trưa với gia đình rồi đến.”

Đỗ Nghiêm Thanh nhẹ gật đầu: “Gia đình đoàn tụ thật không dễ dàng, tối nay ông sẽ làm sủi cảo.”

“Vâng, con sẽ giúp ông chuẩn bị.”

Ngồi thêm một lát, Đỗ Nghiêm Thanh nhận được cuộc gọi video từ bạn cũ. Họ trò chuyện rất vui vẻ, chúc mừng năm mới xong thì chuyển sang bàn về cây cối, hoa cỏ. 

Đỗ Nghiêm Thanh hào hứng, ra hiệu cho họ tự nhiên rồi cầm điện thoại đi thẳng vào phòng hoa để khoe bạn xem những loài hoa quý hiếm mà ông đã chăm sóc tỉ mỉ.

Phòng khách chỉ còn lại Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc.

Bùi Quan nhìn về phía đèn nhang đang cháy cách đó vài mét, những điểm sáng cam lóe lên rồi biến mất trong làn khói trắng mờ mịt, dần dần tan biến trong không khí.

Cả phòng tràn ngập mùi hương trầm của gỗ mun, thật dễ chịu. Thẩm Hành Trạc quay qua liếc nhìn cô: “Em đang nhìn gì thế?”

Bùi Quan xoay đầu, đối diện với ánh mắt anh, mỉm cười: “Không gì đâu ạ, chỉ là bỗng dưng thấy mọi thứ thật kỳ lạ.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ… em chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày anh ngồi đây uống trà với em với tư cách là bạn trai. Cảm giác này hơi lạ lẫm, em hình như vẫn chưa quen.”

“Không chỉ có em đâu.” Thẩm Hành Trạc khẽ nhếch miệng cười.

“Dạ?”

“Thầy Đỗ chắc cũng chưa quen với sự thay đổi này.”

Bị anh nhắc nhở, Bùi Quan chợt nhận ra điều đó và bật cười: “Đúng là vậy. Nghe hai người trò chuyện, em thấy có vẻ sâu sắc hơn thường lệ, ông luôn hỏi thăm chuyện nhà anh.”

“Trước khi quyết định đưa em trở về, anh đã hứa với ông sẽ không để những chuyện này làm em phiền lòng.” Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng giải thích: “Ông lo lắng cho em vì vậy mới hỏi đi hỏi lại.”

Bùi Quan đưa tay quàng qua cánh tay anh, xích gần lại khiến mình ngồi gần anh hơn.

“Có các anh bên cạnh thật là tốt.” Cô nhẹ nhàng nói: “Thẩm Hành Trạc, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh vì đã làm tất cả mọi điều vì em.

Thẩm Hành Trạc nắm lấy tay phải của cô, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô, rồi cố tình hỏi: “Có phần thưởng không?”

“Anh muốn gì ạ?”

“Em thấy sao.” Anh không vội vã đáp lại.

Không biết có phải là do cảm giác của cô hay không, nhưng khi anh nói câu này, giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi, nhưng cuối câu lại thấp xuống mang theo một chút gì đó mập mờ khó tả.

Lòng bàn tay cô bỗng nhiên có một cảm giác tê dại, giống như bị một làn sóng nhè nhẹ kéo theo vào sâu trong cơ thể. Hơi thở của cô trở nên nhẹ nhàng và chậm lại.

“Em không biết.” Cô giả vờ ngây ngô, đối diện với anh.

Qua đôi mắt sâu thẳm của anh, cô có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng của chính mình phản chiếu.

“Có muốn anh nói rõ ra không?” Thẩm Hành Trạc buông tay cô, nhẹ nhàng chạm vào thắt lưng mảnh mai của cô, rồi bổ sung: “Nói về những gì chúng ta chưa làm xong tối qua.”

Lời trêu ghẹo rõ ràng quá mức. Bùi Quan đâu còn dám giả vờ nữa, vội vã nghiêng người, đưa tay lên che miệng anh: “Anh đừng nói… em hứa với anh rồi mà.”

Anh khẽ cười, hơi thở ấm áp phả vào kẽ tay cô. Cô như bị bỏng nhẹ, vô thức rụt tay lại.

Cứ tưởng câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng anh lại không dễ dàng để cô yên, thẳng thắn hỏi: “Khi nào em sẽ thưởng cho anh?”

“Chờ về nhà rồi tính.” Bùi Quan lảng tránh: “Ít nhất không phải tối nay.”

“Quan Quan, anh rất mong đợi.”

Bùi Quan không nói gì, chỉ cảm thấy tai mình nóng bừng.

Dựa vào vai anh một lúc cho bình tĩnh lại, thấy Đỗ Nghiêm Thanh vẫn chưa quay lại, ngồi mãi cũng thấy buồn chán, Bùi Quan đề nghị: “Anh có muốn đi tham quan phòng của em không?”

“Ở lầu trên à?”

“Dạ, tầng hai có hai phòng, là ông chuẩn bị cho em và Trình Úc.”

Thẩm Hành Trạc không từ chối. Bùi Quan đứng dậy trước, nắm tay anh, kéo anh đứng lên. Cả hai cùng nhau bước lên tầng trên.

Phòng ngủ của cô nằm ở cuối hành lang, góc quẹo.

Cô cầm nắm tay nắm cửa, xoay mở cửa, lùi qua một bước để nhường lối cho anh rồi ngẩng đầu nhìn anh nói: “Thẩm tiên sinh, mời vào.”

Thẩm Hành Trạc hạ mắt nhìn cô một cái, ánh mắt có vẻ thích thú, anh không nói gì, đi qua cô bước vào trong.

Phòng ngủ toàn bộ có tông màu ấm áp, chủ yếu là màu hồng nhạt, tông màu phụ là màu kem. Dọc theo chân tường là những món đồ chơi nhồi bông đủ kích cỡ, một bàn trang điểm kiểu Pháp, giường công chúa có màn trắng mỏng bao quanh.

“Có phải rất nữ tính không ạ?” Bùi Quan dựa vào quầy, cười hỏi.

“Đây là phong cách em thích trước đây à?”

“Không phải.” Bùi Quan lắc đầu, giải thích nhẹ nhàng, “Phòng này được trang trí khi em mười một tuổi. Lúc đó ba em mới qua đời, thầy Đỗ lo em sẽ buồn nên thường bảo em qua ở đây để dỗ dành em vui vẻ nên đặc biệt trang trí phòng này cho em.”

Thẩm Hành Trạc nói: “Có thể thấy rõ sự quan tâm của ông ấy.”

“Vì vậy em luôn cảm kích thầy Đỗ, chính ông và Trình Úc đã cho em tình thân và tình yêu khiến em không thiếu thốn về mặt này.”

Ngừng một chút, Bùi Quan lại nói: “Hình như em chưa bao giờ nói với anh về em trai em, cậu nhóc là người thân duy nhất có quan hệ huyết thống với em trên thế giới này, nhưng mối quan hệ giữa bọn em rất mỏng manh.”

Nói về Bùi Tranh, có lẽ vì máu mủ ruột rà nên cô thực sự rất khó làm ngơ. Cậu thân thiết với người cô đã từng ngược đãi cô mà xa lánh cô, chỉ riêng việc này cũng đủ để cắt đứt hoàn toàn tình chị em vốn đã rất ít ỏi của họ. Nhưng dù vậy, cô vẫn rất khó bỏ được Bùi Tranh, nếu có thể, cô vẫn muốn làm gì đó cho cậu.

Nhận thấy sự mâu thuẫn trong lòng cô, Thẩm Hành Trạc lên tiếng nhẹ nhàng: “Quan Quan, không phải tất cả sự hy sinh đều có thể đổi lại được một kết quả tương xứng.”

Bùi Quan hơi sững lại, có chút bất ngờ vì anh lại hiểu cô đến vậy, hiểu rõ từng thay đổi nhỏ trong cảm xúc của cô.

“Cứ làm những gì em cảm thấy là đúng, sống thuận theo tự nhiên chẳng có gì sai cả.”

Bùi Quan không vội vàng trả lời, bước lại gần anh.

Cô định dừng lại cách anh nửa bước, nhưng đột nhiên anh một tay kéo cô vào lòng.

Gò má cô đụng phải ngực anh, cũng không đau đớn vì có hai lớp vải mềm ngăn cách. Thẩm Hành Trạc ôm chặt eo cô khiến cô sát lại gần anh hơn.

Hơi thở của cả hai đan vào nhau. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, trong ánh mắt phản chiếu hình bóng của riêng đối phương. Không ai vội vàng lên tiếng.

Bùi Quan cũng ôm lại anh, là người lên tiếng trước: “Em muốn hỏi anh một câu.”

“Câu gì?”

“Nếu sự hy sinh của anh vì em cuối cùng không được đền đáp tương xứng, anh có hối hận không?”

“Không có giả thiết này.”

Bùi Quan không hiểu lắm: “Tại sao?”

“Vì em yêu anh.” Anh nói.

Anh hiểu cô quá rõ, cũng đã thấy cô yêu anh như thế nào.

Dù đêm hôm đó ở Bổn Diên Thủy Loan cô đã nói đã buông bỏ, anh vẫn chưa bao giờ dao động chút nào và luôn tin vào điều này.

“Vậy nếu có giả thiết này thì sao?”

“Không hối hận.” Thẩm Hành Trạc thấp giọng nói: “Quan Quan, vì em, anh cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả.”

Họ không ở trên tầng lâu lắm. Cảm thấy thời gian cũng gần tới, Bùi Quan kéo Thẩm Hành Trạc trở lại phòng khách.

Dù vậy, Đỗ Nghiêm Thanh không có ở đó. Âm thanh lách cách từ bếp truyền đến, nghe giống như tiếng thái rau.

Bùi Quan quay đầu lại nói với Thẩm Hành Trạc: “Anh ngồi một chút đi, em ra giúp ông một tay.”

Chưa kịp bước đi, cô bị anh nắm chặt cổ tay, nghe anh nói bằng giọng bình thản: “Để anh làm.”

“Anh làm được không?” Bùi Quan hỏi một cách không chắc chắn.

Chưa kịp để anh trả lời, cô nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, giọng kéo dài, cười mỉm nhìn anh: “Suýt quên là anh biết nấu ăn.”

Thẩm Hành Trạc liếc cô một cái, từ tốn tháo đồng hồ đeo tay ra đưa cho cô: “Đợi anh quay lại.”

Bùi Quan nhận lấy, tiện tay tháo cúc áo ở tay anh, giúp anh xắn tay áo sơ mi lên. Làn da của anh trắng lạnh, ngón tay thon dài và thanh mảnh, khớp xương ở cổ tay rõ rệt, áo sơ mi đen ôm sát bắp tay, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng, thanh thoát.

Chợt nhiên, cô bất chợt gọi anh, giọng rất nhẹ: “Chú út.”

“Sao nữa?”

Bùi Quan liếc nhìn về phía bếp, thấy Đỗ Nghiêm Thành không chú ý đến họ, cô siết lấy cổ áo anh, đứng nhón chân lên, hôn nhẹ vào khóe môi anh.

Làn môi lạnh lẽo truyền đến. Ngay sau đó, cô lùi lại hai bước, cười nói: “Anh đi đi, em chờ anh.”

Không nhìn phản ứng của anh, cô quay người bước vào phòng sách, định tìm một cuốn sách đọc.

Vài phút sau, khi cô đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải Trình Úc đang bước vào.

Bùi Quan ngạc nhiên: “Không phải anh nói là ăn trưa xong mới đến sao?”

Trình Úc vừa phủi phủi tuyết trên vai, vừa cởi áo khoác ra và treo lên giá: “Biết hôm nay em mang người nhà đến, anh tới sớm xem thử.”

“… Không phải đã gặp bao nhiêu lần rồi sao?”

“Ngốc. Ý nghĩa khác mà.”

Bùi Quan nhìn anh không nói gì trong hai giây, không tiếp tục đề tài này nữa: “Chị Chu Nhiễn đâu? Em còn tưởng anh sẽ dẫn chị ấy đi cùng.”

“Ở nhà anh chơi với ba mẹ anh, tạm thời không tiện.”

“Xem ra lần gặp gỡ gia đình này thuận lợi nhỉ.”

“Cũng tàm tạm.” Trình Úc nói lười biếng: “Bên anh thì ổn nên anh muốn xem thử tình hình bên em thế nào.”

“Bên bọn em cũng thuận lợi mà.”

Hai người không nói thêm nhiều. Trình Úc rửa tay xong, trực tiếp vào bếp.

Bùi Quan chẳng có gì làm, định ngồi đọc sách nhưng vì không chú tâm nên lật vài trang mà không vào được, đành gấp sách lại. Ánh mắt vô thức hướng về phía bếp, ngẩn người nhìn qua cửa kính mở ra. 

Đến giờ ăn trưa. Đó là bữa ăn trang trí tinh tế kiểu Tây có bánh tart nấm truffle đen, gà nướng mật ong, mì ống và ba phần bò bít tết thăn ngoại.

Trên bàn là rượu vang vừa mới mở và một ly nước cam để ở nhiệt độ thường. Hiếm khi thấy Đỗ Nghiêm Thanh ăn món Tây, Bùi Quan cảm thấy khá lạ, liền dùng ánh mắt hỏi Trình Úc tình hình thế nào.

Trình Úc ngồi đối diện cô, nhìn lại cô một cái, như thể muốn nói: Ai mà biết, có thể ông đột nhiên thay đổi khẩu vị.

Bùi Quan thu tầm mắt lại, định cầm dao nĩa lên.

Lúc này, cô nhận ra tay trái của Thẩm Hành Trạc đang đặt trên đùi cô, xuyên qua lớp vải quần jeans, tay anh nhè nhẹ x** n*n. Cử động không quá mạnh, nếu không để ý thật khó mà phát hiện ra. Tuy vậy, không hiểu sao, cô lại cảm thấy một cảm giác lo lắng như thể sắp bị phát hiện.

Cùng với một sự k*ch th*ch không rõ lý do khiến cô không khỏi thấy hưng phấn. Bùi Quan vô thức mím môi, nhìn anh với ánh mắt có phần khó hiểu.

Đỗ Nghiêm Thanh và Trình Úc đang trò chuyện về cách điều chỉnh sốt cho bít tết. Lợi dụng lúc này, Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Hỏi người khác chi bằng hỏi anh.”

Bình Luận (0)
Comment