Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 82

Ăn xong cơm trưa, ba người đàn ông bước vào phòng trà và ngồi xuống. Trình Úc khoanh chân ngồi trên ghế mềm bên phía sau tấm bình phong chơi điện thoại, còn Thẩm Hành Trạc thì cùng Đỗ Nghiêm Thanh chơi cờ.

Bùi Quan đặt dĩa hoa quả đã rửa và bổ gọn gàng lên mép bàn rồi đi đến phía sau Thẩm Hành Trạc, cúi đầu quan sát tình hình của họ.

Hai quân trắng đen đan xen trên bàn cờ, thế trận phức tạp chồng chéo. Dù không hiểu rõ luật chơi cờ vây lắm nhưng Bùi Quan vẫn phần nào nhận ra, Thẩm Hành Trạc không hề nhường nhịn Đỗ Nghiêm Thanh để lấy lòng, trái lại còn có ý tiến công dồn dập từng bước.

Chính điểm này lại là điều Đỗ Nghiêm Thanh rất ngưỡng mộ, ông mỉm cười nói: “Trước đây lão Mạnh thường khoe về kỹ nghệ cờ của cậu với ta, khi đó ta không để ý lắm, giờ nhìn kỹ mới thấy đúng như ông ấy nói thật.”

Thẩm Hành Trạc cầm quân đen, từ tốn đặt xuống rồi nói giọng đều đều: “Ông quá khen rồi.”

“Cậu học chơi cờ này từ đâu vậy?”

“Là cháu tự học.”

Đỗ Nghiêm Thanh trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Bây giờ ít người trẻ chịu ngồi xuống nghiêm túc nghiên cứu mấy thứ này lắm.”

“Ngày mới tốt nghiệp, tâm tính dễ nóng nảy, cháu dùng cách này để tĩnh tâm.”

“Tốt.” Đỗ Nghiêm Thanh khen ngợi: “Hành Trạc, kỹ nghệ chơi cờ của cậu tinh xảo, đến ta cũng phải thẹn không bằng.”

“Được ông công nhận là vinh hạnh của cháu.”

Nghe tiếng họ nói chuyện thong thả không vội, Bùi Quan không nhịn được liếc nhìn Thẩm Hành Trạc.

Anh mặt vẫn bình thản, nhưng trạng thái toàn thân mềm mại hơn nhiều. So với bình thường, anh bớt đi chút cô độc lạnh lẽo, tăng thêm chút hơi thở đời thường đậm màu nhân tình. Anh như vậy khiến người ta không khỏi muốn tiến lại gần anh hơn.

Nghĩ vậy, cô liền làm theo. Bùi Quan nhẹ nhàng kéo chiếc ghế trống đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

Thẩm Hành Trạc quay đầu nhìn cô, tay vuốt qua tóc cô: “Sao thế?”

Bùi Quan cười đáp: “Muốn xem hai người chơi cờ gần hơn ạ.”

Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm, thu tay lại, chuyên tâm vào ván cờ.

Bùi Quan cầm cái dĩa để bên mâm hoa quả, vô ý xiên một miếng xoài rồi chậm rãi nhai. Cả một khoảng thời gian dài sau đó, cô yên lặng quan sát họ đấu trí.

Đến cuối cùng, Đỗ Nghiêm Thanh đặt quân trắng trong tay vào hũ cờ, bất đắc dĩ cười nói: “Thua rồi.”

Bùi Quan hơi sửng sốt: “Không phải còn chưa kết thúc sao ạ?”

“Đã rơi vào ngõ cụt rồi, chơi tiếp cũng vô ích.”

Một ván cờ kết thúc, Thẩm Hành Trạc ra ngoài trả lời một loạt cuộc gọi bị tắt giữa chừng, còn Đỗ Nghiêm Thanh vẫn ngồi nguyên vị trí tự mình ngẫm lại ván cờ.

Bùi Quan ngồi lâu mỏi người, đứng lên vận động một chút, đi được vài bước thì bị Trình Úc gọi lại không xa.

Trình Úc thản nhiên trêu chọc: “Nhìn ra chưa? Thầy ngày càng hài lòng với người nhà em rồi đấy.”

“Trước kia không hài lòng chắc?”

“Cũng không hẳn không hài lòng, chỉ là ông có thiện cảm bằng cái người từng gặp lần trước thôi.”

“… Ai cơ?”

“Cũng là học trò của lão Mạnh.”

Bùi Quan hiểu ra, biết anh ta nói về Đoàn Tịnh Tầm, cô cạn lời nhìn anh: “Em và anh ta chẳng có gì hết.”

“Có thể thầy nghĩ anh ta hợp với em hơn Thẩm Hành Trạc.”

“…”

Nói chưa được bao lâu, Đỗ Nghiêm Thanh xuất hiện, hai tay để sau lưng, giả vờ giận dỗi liếc Trình Úc một cái: “Cứ nghĩ ta bị điếc rồi không nghe thấy cậu nói chuyện hả?”

Bị điểm tên, Trình Úc ngồi thẳng dậy, nói đùa lảng sang chuyện khác để qua chuyện.

Nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ, Bùi Quan dìu Đỗ Nghiêm Thanh lên tầng ngủ trưa. Xuống dưới, cô tình cờ thấy Thẩm Hành Trạc từ ngoài đi vào.

Anh không khoác áo ngoài, chiếc sơ mi đen có vài vệt trắng, là tuyết rơi chưa kịp tan trên đó.

“Trình Úc đâu ạ?” Cô tiến lại gần hỏi.

“Ra ngoài đón bạn gái.”

“Chị Chu Nhiễn lát nữa có qua không anh?”

“Tối sẽ qua.”

Bùi Quan hiểu ý, gật đầu: “Anh muốn lên phòng chợp mắt chút không?”

Thẩm Hành Trạc nắm lấy tay cô: “Đi nào.”

Về phòng ngủ của cô, Bùi Quan đi thẳng đến tủ lưu trữ bên phía bắc, trong tủ quần áo cô lục ra một chiếc khăn sạch.

Đứng trước mặt anh, cô nhón chân lau những vết nước tuyết còn dính trên áo anh. Thẩm Hành Trạc cúi xuống nhìn cô không nói gì, để cô thoải mái lau cho anh.

Lau xong, anh một tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào mình hơn.

“Mệt không?” Anh hỏi.

“Cũng bình thường ạ. Còn anh thì sao?”

“Một chút.”

Bùi Quan cười, ném chiếc khăn còn hơi ẩm lên sofa, kéo anh ngồi xuống mép giường.

Cởi dép, cô leo lên giường trước, nghiêng sang một bên, chừa chỗ trống cho anh: “Em sẽ nằm với anh một lát.”

Tối qua họ ngủ khá khuya, lại còn dậy sớm để đến đây, thực ra chẳng nghỉ ngơi được nhiều. Cô thì không quá mệt nhưng để thể hiện thành ý nên Thẩm Hành Trạc không nhờ người khác đến đón mà tự lái xe đến đây. Từ biển qua chỗ này, ít nhất cũng mất ba đến bốn tiếng.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô một hồi, tháo đồng hồ đặt lên đầu giường, anh cởi hai nút áo sơ mi trên cùng.

Anh nằm xuống, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo chăn phủ lên người. Mặt áp vào gáy cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ thôi.”

Bùi Quan khẽ “dạ” một tiếng, nhắm mắt cố gắng buông thả tâm trí để ngủ. Mệt mỏi nhanh chóng lan tới nhưng cô vẫn không ngủ được.

Nằm lâu một tư thế, cơ thể bắt đầu cứng đờ, cô muốn lật người đổi tư thế cho thoải mái hơn, lại sợ làm anh thức giấc, đành giữ nguyên như vậy.

Mở mắt rồi lại nhắm, vô thức cô dần trôi vào giấc ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy trời đã tối sầm.

Thẩm Hành Trạc dường như đã thức từ lâu, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, đặt laptop lên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên touchpad như đang xem tài liệu gì đó.

Phòng tối om, không bật đèn, ánh sáng mờ nhạt từ màn hình máy tính chiếu thẳng lên mặt anh.

Nghe tiếng cô trở mình, anh ngẩng đầu nhìn: “Dậy rồi hả?”

Bùi Quan dịu dàng đáp: “… Em đã ngủ được bao lâu rồi ạ?”

“Hơn ba tiếng.”

“Vậy anh thức từ lúc nào?”

“Trước em hai tiếng.”

Ngồi ngẩn người nhìn trần nhà một lúc, cô kéo chăn xuống, bước đến phòng tắm. Ngủ lâu nên đầu óc không tỉnh táo, người mơ màng muốn rửa mặt cho tỉnh táo lại.

Một lát sau đi ra, cô ngồi bên cạnh Thẩm Hành Trạc: “Trình Úc đã quay lại chưa anh?”

“Ở phòng khách.”

“Vậy xuống chào họ thôi.”

“Chờ chút. Em nghỉ ngơi thêm đã.”

Anh đóng laptop lại, nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng ôm eo cô, kéo cô lại ngồi đối diện trên đùi anh.

Tay trái anh hơi nhấc lên, với qua chỗ cô, lấy chiếc khăn sạch vừa bị cô ném sang một bên.

Bùi Quan nhìn anh hơi ngơ ngác, nhanh chóng hiểu ý. Anh một tay đặt lên gáy cô, tay kia vuốt nhẹ cổ, lau đi lớp mồ hôi li ti trên da cô. Phòng bật sưởi ấm áp, không biết từ khi nào cô đã ra mồ hôi.

Anh lau nhẹ nhàng, cô chỉ thấy hơi ngứa ngáy, cười rồi vô thức muốn né tránh: “… Em tự lau được mà.”

“Đừng động.” Giọng anh trầm lắng.

Nghe vậy, cô không cử động nữa, yên lặng ngồi đó, mắt nhìn xuống nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh anh, ánh mắt hơi đờ đẫn, chẳng biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cô nhẹ gọi: “Thẩm Hành Trạc.”

“Sao thế?”

“Anh có phải đã đoán được ý thầy Đỗ từ lâu rồi không?” Cô hỏi không rõ ràng.

Câu nói không cụ thể, nhưng anh hiểu ý, đáp nhẹ nhàng: “Anh biết ông ấy không thích anh.”

“Em không hiểu lý do tại sao.”

“Nhiều lý do lắm. Gia thế, tuổi tác, thân phận.”

Bùi Quan nhìn anh chăm chú: “Vậy sau đó anh làm sao thuyết phục ông?”

“Không cần thuyết phục, dùng hành động chứng minh.”

Cô cắn môi, im lặng. Cô hiểu tính cách Đỗ Nghiêm Thanh, một khi ông đã quyết thì rất khó thay đổi. Dù lúc này anh nói chuyện nhẹ nhàng, cô cũng hiểu đó là kết quả của rất nhiều khó khăn.

“Thực ra em có thể giúp được.” Cô nói: “Nếu lúc đó kéo dài thêm thời gian, đợi chúng ta hòa giải, em sẽ giúp anh thuyết phục thầy để anh bớt vất vả hơn.”

“Quan Quan, anh không đợi được.” Anh trả lời bình thản.

Hai người nhìn nhau một lúc.Bỗng nhiên, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Lúc đầu nhẹ nhàng, sau dần học theo cách anh từng làm với cô, cô tách môi anh, trao anh những nụ hôn thật sâu.

Thẩm Hành Trạc không chủ động đáp lại sự nhiệt tình ấy, cũng không như mọi khi mạnh mẽ nắm quyền chủ động mà theo nhịp điệu chậm rãi của cô.

Kỹ thuật của cô chưa thành thạo nhưng anh vẫn cảm nhận được vị ngọt ngào, theo cô dẫn lỗi mà đi. Thời gian trôi qua từng giây, cô chống hai tay lên vai anh, môi trượt xuống, ngậm lấy yết hầu anh.

Vài phút sau, tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Giọng Trình Úc vang lên ngoài cửa: “Bùi Quan, thầy gọi em xuống gói sủi cảo.”

Cô hít một hơi sâu, thở đều lại, giả vờ bình tĩnh đáp: “Biết rồi, xuống ngay đây.”

Ở trong lòng anh một lúc, cô đứng dậy: “Chúng ta xuống thôi anh.”

Nói vậy nhưng cô lại ngại nhìn thẳng vào mắt anh. Vừa nãy bộc phát quá nhiều, cô chủ động quá mức, lúc cảm xúc tan đi lại thấy hơi ngại ngùng.

Thẩm Hành Trạc đứng dậy theo, nhìn cô hai giây, chậm rãi nói: “Học rất nhanh nhỉ.”

Nghe anh nhận xét, cô đỏ bừng mặt: “Em đi trước nhé, ở cầu thang chờ anh.”

Nói xong, cô như chạy trốn về phía cửa, phía sau vang tiếng cười trầm ấm của anh.

Hai người sánh vai bên nhau đến gần bàn ăn tầng một. Đỗ Nghiêm Thanh đang nhào bột, Trình Úc và Chu Nhiễn ngồi đối diện, một người trộn nhân sủi cảo, người kia bóc tỏi.

Nhìn thấy Chu Nhiễn, cô là người lên tiếng trước, mỉm cười nói: “Chị Chu Nhiễn, lâu rồi không gặp chị.”

Chu Nhiễn ngẩng đầu đáp lại nụ cười: “Quan Quan.”

Sau vài câu xã giao, cô giới thiệu với chị ấy: “Đây là bạn trai em, anh ấy họ Thẩm.”

Chu Nhiễn nhìn Thẩm Hành Trạc, nói: “Anh Thẩm, chào anh. Tôi là Chu Nhiễn.”

Anh gật nhẹ: “Chào cô.”

Hai bên chào hỏi xong liền ngồi xuống.

Là khách nên Thẩm Hành Trạc và Chu Nhiễn không bị bắt giúp, Đỗ Nghiêm Thanh giao việc gói bánh cho Bùi Quan và Trình Úc.

Cô rửa tay rồi ngồi lại, cầm lấy lớp bột cán mỏng Đỗ Nghiêm Thanh vừa làm, múc một thìa nhân sủi cảo, gói lại.

Trình Úc và Chu Nhiễn đều hoạt ngôn, câu chuyện không ngừng mở rộng.

Thẩm Hành Trạc biểu cảm bình thản, không có nhiều biến đổi, nhưng cũng không từ chối giao tiếp. Ảnh thỉnh thoảng đáp lời, lại biết điều tiết, không để câu chuyện bị bỏ lửng.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên sôi nổi giữa tiếng cười nói. Trong lúc đó, Trình Úc kể về đủ thứ chuyện ngố tàu hồi nhỏ của Bùi Quan.

Bùi Quan không chịu thua, đáp trả bằng cách kể hết mọi chuyện ngố của Trình Úc cho Chu Nhiễn nghe không sót chữ nào.

Nghe tiếng họ cãi nhau rôm rả, Đỗ Nghiêm Thanh thở dài: “Mấy đứa đấy…”

Ông đặt chiếc bánh cuối cùng lên bàn rồi quay vào bếp chuẩn bị đun nước luộc sủi cảo.

Bùi Quan định xuống bếp pha nước chấm, nhưng nghĩ lại, quay sang nhìn Thẩm Hành Trạc, cười hỏi: “Anh thích chấm sủi cảo với giấm không?”

Thẩm Hành Trạc đáp: “Anh không kén đâu, giống em là được.”

“Vậy em đi lấy.”

Hai mươi phút sau, bàn ăn bày ra vài đĩa sủi cảo nóng hổi cùng đủ món ăn kèm và món khai vị.

Nhìn thấy rượu vang đỏ đã chuyển sang rượu trắng, Bùi Quan khẽ chạm tay vào cánh tay anh.

Thẩm Hành Trạc liếc cô bằng ánh mắt hỏi có chuyện gì.

“Tối nay còn uống tiếp không anh?” Bùi Quan hỏi, giọng có chút lo lắng.

Buổi trưa họ không uống nhiều, nhưng cô linh cảm buổi tối mới là phần quan trọng. Rượu là thước đo con người, dù thầy Đỗ đã đồng ý chuyện giữa họ nhưng không có nghĩa không có chuyện ép rượu với anh.

“Em biết anh uống được bao nhiêu, nhưng thầy Đỗ với Trình Úc cũng chẳng vừa đâu.” Cô khẽ nói vào tai anh.

“Không sao, anh biết giới hạn.” Thẩm Hành Trạc an ủi.

Nghe vậy, Bùi Quan thôi không nói nữa. Cô cúi đầu mở điện thoại, vào app giao hàng xem có hiệu thuốc nào mở cửa không, tính mua thuốc giải rượu.

Đúng dịp Tết, mùng một đầu năm, cửa hàng mở rất ít, chỉ có một hiệu cách đây khoảng năm cây số. Cô đành bỏ ý định, cất điện thoại lại, ngồi nhìn chằm chằm vào bát nước chấm trước mặt.

Quả nhiên như cô đoán, ba người đàn ông chưa ăn bao nhiêu đã cầm ly rượu lên uống. Suốt bữa, hộp rượu Quốc Giáo 1573 anh mang theo ban ngày gần như đã uống hết hơn nửa.

Bùi Quan chăm chú nhìn ly rượu trong suốt, mùi đào nồng nàn hòa với hương rượu lên men. Cô liếc sang anh, thấy anh tỉnh táo, không có dấu hiệu say dù uống khá nhiều nhưng vẫn lo lắng.

Rượu có nồng độ cao, cộng thêm anh từng bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, uống vậy thật sự không tốt cho sức khỏe.

Thấy ba người đàn ông vẫn say sưa trò chuyện, Bùi Quan đứng lên, đi đến bên Chu Nhiễn, nhỏ giọng hỏi: “Chị Chu Nhiễn, chị có thể đi cùng em vào bếp nấu một nồi canh giải rượu được không?”

Chu Nhiễn không từ chối, cười đáp: “Đi thôi, chị cũng định làm mà.”

Hai người vào bếp. Bùi Quan lục tủ lạnh lấy hành hoa và trứng, bắc nồi nêm nếm gia vị và bột năng, chờ nước sôi.

Chu Nhiễn đứng phụ bên cạnh. Họ chuyện phiếm qua loa.

“Quan Quan, nhìn em bây giờ rõ ràng rất hạnh phúc.” Chu Nhiễn cười nói.

Bùi Quan cười theo: “Mấy năm trước nhìn chị với Trình Úc bên nhau, thật lòng nói dù thấy hai người rất hợp đôi nhưng em cũng không quá ghen tỵ. Hồi đó không nghĩ tình yêu quan trọng với mình đến thế, thậm chí nghĩ không cần nó cũng được.”

“Giờ thì thay đổi rồi?”

“Vâng… Cảm thấy thật kỳ diệu. Mỗi giai đoạn con người thay đổi thật nhiều.”

Nghe cô chia sẻ, Chu Nhiễn hỏi: “Sau này có dự định gì không? Tốt nghiệp là cưới luôn hay sao?”

“Muốn đợi thêm chút nữa ạ. Giữa em với anh ấy trải qua bao sóng gió mới được ở bên nhau, muốn yêu đương một cách trọn vẹn không lo nghĩ đã.”

“Tư tưởng tốt đấy.”

Nói vài câu về chuyện riêng, Bùi Quan đổi đề tài: “Chị Chu Nhiễn, chị với Trình Úc tính cưới khi nào?”

“Chưa quyết, nhưng chắc là cũng sắp rồi.”

“Thật ạ?”

“Gần rồi.” Chu Nhiễn vuốt tóc, cười dịu dàng: “Lúc đó sẽ mời em làm phù dâu.”

“Được ạ.”

Nồi canh giải rượu sôi, họ lần lượt ra khỏi bếp.

Bữa ăn gần kết thúc, bàn ăn chỉ còn lại Đỗ Nghiêm Thanh và Thẩm Hành Trạc, Trình Úc đi vào nhà tắm nôn.

Mấy năm gần đây Đỗ thầy ít uống rượu, chỉ ngày Tết mới chút ít. Dạ dày ông nóng rát, nhưng không say, gọi Bùi Quan đến giúp lên lầu nghỉ.

Cô đặt bát canh lên bàn, nhìn Thẩm Hành Trạc im lặng ra hiệu anh uống. Thẩm Hành Trạc mím môi không nói gì, trước khi cô dìu thầy Đỗ đi anh đã uống cạn bát canh.

Sắp xếp ổn thầy, giúp ông uống thuốc dạ dày xong mới rời phòng.

Từ tầng ba xuống tầng hai, gặp Thẩm Hành Trạc đang lên lầu.

Anh bước đi rất chậm, cổ áo nới cúc lỏng lẻo, da hơi đỏ do uống nhiều rượu. Thấy cô, anh nắm lấy cổ tay cô, nửa ôm cô, kéo cô đi dọc hành lang, giọng khàn khàn vì say: “Đi với anh về phòng ngủ đi.”

Bùi Quan hơi vùng vẫy: “Em dọn dẹp mấy món trên bàn xong rồi lên với anh.”

“Không được.”

“Thẩm Hành Trạc… anh nghe lời đi.” Cô đứng yên, vòng tay quanh eo anh, nhẹ nhàng mè nheo.

Anh hạ mắt nhìn cô, ngực rung nhẹ, nghẹn giọng cười khẽ: “Dỗ trẻ con đấy à?”

“Anh chẳng phải sao?” Cô ngước nhìn anh: “Bạn nhỏ cứ đòi phải có người bên cạnh.”

Thẩm Hành Trạc xoáy sâu vào mắt cô một lần nữa, ấn gáy cô sát vào ngực, cằm tựa l*n đ*nh đầu nơi có tóc mềm mại của cô.

Ôm yên lặng một lúc, rồi thả cô ra: “Đi đi, anh đợi em trong phòng.”

“Anh tự chăm sóc nhé, em sẽ nhanh quay lại.” Bùi Quan nhẹ giọng dặn dò.

“Biết rồi.”

Đang định xuống lầu thì cô bỗng nhớ ra điều gì, quay lại trước mặt anh: “Anh có đau dạ dày không? Em đi lấy thuốc cho.”

“Không sao, không cần.”

“Thật sự không cần ạ?”

“Ừm.”

Bùi Quan không ép nữa, nhìn anh đi về phía cuối hành lang, đợi anh vào phòng rồi mới xuống tầng một.

Chu Nhiễn đang dọn bàn ăn. Trình Úc ngồi bệt trên sofa, ánh mắt hơi lơ đãng. Bùi Quan liếc anh một cái, rồi bước đến bên Chu Nhiễn, cầm túi rác thừa bắt đầu dọn từ phía kia.

“Trình Úc có sao không chị?” Cô hỏi.

“Không có gì nghiêm trọng đâu, nôn ra là ổn.”

Bùi Quan gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Dọn gần xong, còn vài việc lặt vặt. Như nhìn ra sự sốt ruột của cô, Chu Nhiễn cười bảo: “Em nhanh lên đi, đừng để anh ấy đợi lâu.”

Bùi Quan không do dự: “Vậy em lên trước nhé.”

“Đi đi.”

Trước khi lên lầu, cô cầm theo hai chai nước khoáng để trong tủ lạnh, nghĩ khi anh khát có thể dùng.

Vào phòng, nghe tiếng nước chảy thấp loáng từ phía nhà tắm. Thẩm Hành Trạc đang tắm, trên giường đặt áo sơ mi và quần dài anh mặc, một bộ đồ ngủ màu đen, điện thoại và đồng hồ cá nhân. Biết hôm nay sẽ ngủ lại đây, anh đã cẩn thận lấy sẵn bộ đồ thể thao trong cốp xe làm đồ ngủ. 

Khoảng mười lăm phút sau, tiếng nước ngừng đột ngột. Cánh cửa nhà tắm mở, tiếng bước chân tiến gần. Anh bước ra, quấn khăn tắm trắng quanh người, tay lau mái tóc ướt.

Bùi Quan ngồi trên mép giường, ngước nhìn, thấy đôi mắt anh hơi đỏ.

“Anh ổn chứ?” Cô hỏi lo lắng.

“Ừ, lâu rồi mới có cảm giác này.”

“Cảm giác gì ạ?”

“Cảm giác say rượu.”

Bùi Quan cười: “Lần cuối anh say là khi nào, lúc nhập viện sao?”

“Không phải.”

“Vậy là khi nào ạ?”

“Quá lâu rồi, không nhớ nữa.”

Anh đặt khăn lên ghế sofa, tháo khăn tắm, vô tư thay đồ ngủ. Hình ảnh trước mắt là cơ bụng săn chắc, nước từ bên trên cơ thể anh chảy xuống rớt xuống mặt sàn.

Dù không có tiếng động, nhưng lại khiến cô cảm thấy rung động sâu sắc. Cảm giác quyến rũ này cô không thể cưỡng lại, dù anh không hề tỏ ra dấu hiệu gì.

Mắt cô chớp nhẹ, quay đi, cảm thấy má nóng bừng, vẫy vẫy tay quanh mặt. Ngay cả gió nhẹ cũng thấy nóng bức.

Một lúc sau, cô đột nhiên đứng lên nói: “… Em đi tắm đây.” 

Không đợi anh trả lời, cô nhanh chân vào nhà tắm.

Hơn nửa tiếng sau khi tắm xong. Thẩm Hành Trạc nằm im trên giường, dường như đã ngủ say.

Bùi Quan nhẹ nhàng bước đến cửa phòng, tắt đèn, tận dụng ánh trăng xuyên qua khe rèm đi lại trên giường, bật đèn ngủ của mình.

Ánh sáng cam ấm áp lan tỏa trên tường, tạo cảm giác dễ chịu. Cô vuốt tóc cho gọn, tựa lưng vào đầu giường, bật điện thoại, lướt tin giải trí cho khuây khỏa.

Ngủ nhiều vào lúc chiều nay nên giờ cô không thấy buồn ngủ. Chốc lát sau, bên cạnh phát ra tiếng vải và ga giường cọ xát.

Bắt gặp ánh mắt anh, cô ngẩn người: “Sao anh tỉnh rồi?”

Giọng anh khàn khàn: “Lại đây.”

Cất điện thoại dưới gối, cô nằm xuống, cuộn tròn trong vòng tay anh. Thân nhiệt của anh cao hơn bình thường, vòng tay nóng rực kỳ lạ.

Cô định đợi anh ngủ rồi tiếp tục lướt điện thoại. Chưa kịp bao lâu sau, cổ áo bị kéo mạnh xuống, những nụ hôn nhỏ li ti rơi xuống vai cô, nóng bỏng đến khó tả.

Bùi Quan th* d*c, nhẹ nhàng ngăn lại: “Đừng anh… ở đây không có bao.”

Anh không để ý, không có ý định dừng lại, lòng bàn tay ấm áp lướt khắp thân thể cô, khám phá, dò hỏi, lướt đi. Anh hiểu cô quá rõ, biết mọi thay đổi nhỏ nhất trên người cô.

Cảm giác ngứa ngáy, phấn khích lan khắp, cô thở nhẹ, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không nói thành lời.

Thời gian kéo dài, cô cảm thấy như sắp tan chảy, thân thể treo lơ lửng giữa trời, tim đập mạnh, mồ hôi nhỏ xuống gối. Đó là cảm giác lạ lẫm chưa từng có khiến người ta sôi sục khắp cơ thể.

Cô vô thức đưa tay ra, ngón tay luồn vào mái tóc còn ướt của anh, tay kia siết chặt ga giường như sắp vỡ òa. Quả thật là cô khóc, vỡ òa trong im lặng.

Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, anh lại nằm xuống, ôm cô vào lòng, ngón tay lau vội giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt cô.

Anh hôn lên trán cô: “Ngoan, ngủ đi.”

Cô đã kiệt sức, không còn sức để nói nên nằm lặng im, lâu sau mới hồi phục. Ngón tay vẫn run rẩy không ngừng, cảm giác như trải qua một lần sinh tử.

Một lúc lâu sau, cô trở lại hiện thực, hít sâu, nói với giọng nghèn nghẹn: “Anh ngủ ngon.”

Anh cười nhẹ, đắp chăn cho cô: “Sao ngoan vậy?”

“Ngoan chỗ nào chứ.”

Anh không đáp, hai ngón tay siết cằm cô, buộc cô ngước lên, ngón tay cái v**t v* làn môi cô.

“Có thích không?” Giọng anh trầm thấp hỏi.

Cô hít sâu không nói, cúi đầu cắn ngón tay anh, không dùng nhiều sức, như phản bác câu hỏi. Hành động này giống như trêu ghẹo. Anh nheo mắt, cơn nóng bừng trong người dậy lên dữ dội.

“Quan Quan, đừng chọc anh.” Giọng anh khàn khàn.

Cảm nhận phần lưng bị chạm nhẹ, cô thả tay, nghiêng sang một bên, nhắm mắt giả vờ ngủ. Không để cô thoát, anh lại kéo cô vào lòng.

Hai người không nói gì thêm, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Ý thức mơ màng, khi nghe anh gọi, Bùi Quan lờ mờ đáp lại, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Hành Trạc hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cô: “Ngày mai gặp lại.”

Ngày mai gặp lại.

Đó là cách anh thể hiện tình yêu — vừa dịu dàng, vừa thẳng thắn.

Bình Luận (0)
Comment