Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 83

Sau khi rời khỏi nhà Đỗ Nghiêm Thanh, họ trở về Bổn Diên Thủy Loan, dành vài ngày chỉ có hai người bên nhau.

Tết Nguyên Tiêu gần kề, dì Trần từ quê lên, biết Bùi Quan cũng ở đây nên đặc biệt mang theo mấy món đặc sản quê nhà, cùng vài chiếc bùa hộ mệnh và vòng tay cầu may từ chùa địa phương. Bùi Quan nhận quà mà cảm động, cẩn thận đặt vào hộp đựng đồ.

Hôm nay Thẩm Hành Trạc không ở nhà, anh bị bà nội và mấy anh em trong nhà hẹn dùng bữa. Bùi Quan rảnh rỗi, ăn xong trưa cùng dì Trần đi siêu thị nhập khẩu ở trung tâm mua một số thực phẩm tươi ngon và đồ dùng sinh hoạt.

Khi đi thang cuốn xuống, cô thấy tầng hai có cửa tiệm may đo đồ nam giới. Nói với dì Trần một câu, Bùi Quan bước vào cửa tiệm, chọn lựa một hồi quyết định đặt may một bộ com lê màu đen làm quà ngày lễ tình nhân cho Thẩm Hành Trạc.

Cô bảo nhân viên lấy số đo của anh rồi thanh toán đặt cọc, thong thả rời đi, xuống hầm gửi xe.

Chưa lâu sau khi về đến Bổn Diên Thủy Loan, Thẩm Hành Trạc xuất hiện ở cửa chính.

Bùi Quan vừa đi xuống cầu thang, gặp anh ở góc cầu thang. Thấy anh cầm hộp gỗ đỏ tinh xảo, cô tò mò hỏi: “Đây là gì ạ?”

Anh đưa cho cô, trả lời bình thản: “Thẩm Tri Dư mang bánh cho em.”

Bùi Quan mở hộp ra nhìn, cười nói: “Sao cậu ấy không về cùng anh?”

“Bị ba nó gọi đi làm việc, không rảnh.”

Cô gật đầu: “À ra vậy.”

Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì, vòng tay qua vai cô đi lên phòng làm việc. Trên người anh còn mang chút hơi lạnh của sương bên ngoài khiến Bùi Quan rùng mình, nhưng cô không tránh mà ôm chặt anh, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho anh.

Sau Tết, Thẩm Hành Trạc bắt đầu bận rộn, dù mấy ngày nay không đến công ty nhưng dành hầu hết thời gian trong phòng làm việc xử lý công việc.

Bùi Quan thường ở bên, đọc sách hoặc phác thảo thiết kế. Anh bận cô không quấy, họ gần như không nói nhiều nhưng không hề cảm thấy có khoảng cách.

Hôm nay cũng vậy, vào phòng, Bùi Quan đặt hộp bánh lên bàn trà, cô ngồi trên thảm thắp một cây nến thơm, mở quyển sách chưa đọc xong ra, lật từng trang đọc kỹ.

Thời gian trôi qua lặng lẽ. Thẩm Hành Trạc nhận một cuộc gọi, là tổng giám đốc bộ phận thiết kế mới.

Cuộc gọi kết thúc, Bùi Quan nhìn anh, bỗng hỏi: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”

Anh nhìn cô: “Em hỏi đi.”

“Lúc trước anh nhờ Đoàn Tịnh Tầm đưa em rời Thanh Xuyên tới Trân Hải phát triển, đó có phải chủ ý của anh không?”

Câu hỏi của cô nhẹ nhàng, hy vọng anh trả lời thẳng: “Ý em là, thành lập phòng làm việc riêng do anh bắt ép hay là anh ta tự nguyện?”

“Ừ…”

Anh nói ngắn gọn: “Anh không thể để cậu ta mãi làm dưới trướng anh, em hiểu không?”

Cô phần nào hiểu được: “Nếu không có em, anh ta cũng sẽ tự lập công ty riêng, ý anh là vậy?”

Anh không phủ nhận: “Nên em không cần tự trách bản thân mình.”

Cô giật mình không phải vì gì khác mà vì anh luôn đoán đúng suy nghĩ cô. Cô vừa nghĩ sợ mình làm ảnh hưởng sự nghiệp của Đoàn Tịnh Tầm.

Đang mơ màng, cô nhìn thấy anh bước lại gần. Cô quay đầu, nhận lấy ánh mắt của anh khi anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Anh vuốt nhẹ sau ót cô, hỏi: “Khi nào em qua bên đó?”

“Bên Trân Hải ạ?”

“Ừ.”

Cô suy nghĩ vài giây: “Sau Tết Nguyên Tiêu.”

Anh không nói gì thêm: “Khi đó anh sẽ đưa em đi.”

“Nếu anh bận thì thôi, em tự đi được mà.”

“Công việc của em là quan trọng nhất.”

Cô nhìn anh, chống tay trên thành ghế, ngồi xuống gần bên, nói: “Mấy tháng tới chúng ta có thể sẽ xa nhau.”

“Không phải vấn đề lớn.”

“Sao ạ?”

“Cuối tuần anh sẽ đến gặp em.”

Cô cười: “Không cần tuần nào cũng như vậy, xa quá, em không muốn anh đi lại mệt.”

“Là anh muốn gặp em.” Anh đưa tay ôm lấy cô, để cô dựa vào vai mình.

Cô thở dài, chợt buồn: “Có thể không chỉ vài tháng mà có thể là vài năm, chúng ta cứ thế xa nhau… thật sự không sao chứ ạ?”

“Chỉ cần có lòng sẽ không cảm thấy xa.”

“Thẩm Hành Trạc.”

“Hửm?”

“Sao trước đây em không biết anh giỏi nói lời yêu thương thế này?”

Anh liếc cô: “Em còn nhiều điều chưa biết lắm.”

“Thật ạ?” Cô cười, vòng tay quấn cổ anh: “Ví dụ như?”

“Không có ví dụ.”

“Đợi để em tự khám phá?”

Anh không nói gì, nâng cằm cô lên rồi cúi xuống chạm môi cô. Cô hơi ngừng một chút rồi đáp lại, siết chặt vòng tay.

Cô rất thích hôn anh. Anh rất biết cách tạo nên sự tiến triển nhẹ nhàng, luôn để ý từng phản ứng nhỏ của cô.

Chẳng bao lâu, cô đã mềm nhũn, th* d*c trong vòng tay anh, gần như ngã gục. Anh buông cô ra, không định tiến triển xa hơn, anh nhìn đôi môi cô đỏ ửng vì bị anh hôn.

Anh dùng tay lau đi những vệt nước còn đọng lại trên môi cô, giọng nhẹ nhàng nói: “Khi Tiểu Chung quay lại, anh sẽ bảo cậu ta chuẩn bị một căn hộ gần phòng làm việc cho em ở.”

Bùi Quan hơi há miệng th* d*c một lúc, không nghĩ nhiều, chỉ đáp lại một tiếng vội vã. Thẩm Hành Trạc còn nhiều việc phải làm, không tiếp tục nói chuyện với cô, anh tới bên bàn làm việc.

Bùi Quan vẫn ngồi trên sofa, ôm gối mềm mại, tâm trí hơi mơ hồ, dường như vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc mặn nồng vừa rồi với anh.

Lâu lắm mới hoàn hồn lại. Cô nghĩ lại câu chuyện vừa rồi, rồi trả lời thêm: “Chỗ em đang ở cũng khá tốt mà.”

Anh ngẩng mắt nhìn cô: “Dù sao cũng phải có chỗ ở của riêng mình.”

“Em muốn độc lập.” Cô nói thẳng.

“Chỗ của anh chẳng phải cũng là của em sao?” Anh nhướn mày.

“Bản chất khác nhau chứ.” Cô nhẹ nhàng phân tích: “Em biết nói vậy có vẻ gượng gạo… Em không thể mãi dựa dẫm anh, hơn nữa sắp tốt nghiệp rồi, em muốn tự mình đứng vững trong công việc và cuộc sống.”

Lần trước cô không ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Một phần là không muốn nhận quà quý giá như vậy, phần khác cũng thật sự thấy không xứng đáng. Dù vô hình hay hữu hình, anh đã hi sinh quá nhiều cho cô, cô không thể cứ mắc nợ mãi.

“Quan Quan.” Anh gọi tên cô nhẹ nhàng.

“Vâng”

“Em luôn dựa vào chính bản thân mình.”

Cô hơi giật mình, không hiểu tại sao anh lại nói thế.

“Nếu em không đủ xuất sắc, Đoàn Tịnh Tầm đã không nhận em vào đội ngũ của cậu ta.”

Dù ban đầu anh có ý muốn nhờ Đoàn Tịnh Tầm đưa cô rời Thanh Xuyên, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ lý do, phần lớn xuất phát từ chính năng lực của Bùi Quan.

Cô hạ mắt, tay luồn vào dây gối, xoay nhẹ hai ngón tay quanh dây. Tim cô đã đầy ắp nhưng vẫn có cảm giác nhẹ bẫng như bị thứ gì đó mảnh mai như lông vũ ve vuốt, vừa tê tê vừa ngứa ngáy.

Anh quá hiểu cô, anh biết nói gì để an ủi, biết dùng lời nào để chạm tới tầng cảm xúc mà cô giấu kín. Có lẽ… cô lại yêu anh hơn nữa rồi. Hay nói đúng hơn, ngay từ lúc nào không hay, cô đã yêu anh đến tột cùng. Thậm chí còn hơn thế nữa.

Hiểu ra điều này, tâm trạng cô rất vui vẻ. Cô đặt gối sang một bên, đứng dậy đến trước mặt anh. Đẩy đống giấy tờ trên bàn sang hai bên, dựa người vào mép bàn, ngẩng đầu nhìn anh.

Chưa đợi anh phản ứng, cô mở lời trước: “Thẩm Hành Trạc, em yêu anh.”

Giọng cô chắc chắn. Anh lùi nhẹ người lại, tựa lưng vào ghế, nghiêm túc đáp: “Anh cũng yêu em.”

Lời đáp chân thành khiến lòng cô mềm nhũn. Cô định nói thêm thì thấy anh dang tay, hai tay chống lên bàn, vòng cô vào lòng.

Cô thuận theo, dịch sát vào trong bàn, hai chân lơ lửng, dép rớt xuống sàn kêu lạch cạch. Cô nhìn anh đầy trìu mến, bắp chân nhẹ chạm vào ống quần anh.

Chưa kịp nghịch ngợm thì anh đã lấy một tay giữ chặt mu bàn chân cô. Cô cười ngây thơ hỏi: “Anh làm gì thế?”

Anh mỉm cười, môi khẽ cong: “Muốn ở đây?”

“Em không hiểu ý anh đâu.”

“Thật sự không hiểu?” Anh không cho cô giả ngơ, chậm rãi nói thêm: “Được, có cơ hội sẽ thực hiện. Trên bàn luôn.”

Nói về trêu chọc, cô không phải đối thủ của anh. Cô gạt tay anh ra, dựa vào bàn nhảy xuống, chân chạm mặt đất, nhanh chóng mang dép vào.

Làm xong những việc đó, cô nói: “Không làm phiền anh nữa, em đi trước đây.”

Nói xong, cô chạy ra khỏi phòng làm việc. Dù không ngoái đầu lại cô cũng cảm nhận rõ ánh mắt đầy vẻ tinh quái kia dính lấy mình. Kết hợp lời anh vừa nói, cô cảm thấy nóng bừng cả người, lưng đổ lớp mồ hôi mỏng.

Ra khỏi phòng, cô xuống tầng dưới. Vừa đến phòng khách liền thấy Tiểu Chung lâu rồi chưa xuất hiện đang ngồi trên sofa, sắp xếp đống hồ sơ trên bàn trà.

Thấy anh ta bất ngờ, cô hơi ngạc nhiên.

Nghe tiếng bước chân, Tiểu Chung nhìn lên, cười: “Cô Bùi, lâu rồi không gặp.”

Cô mỉm cười đáp: “Lâu rồi không gặp. Tôi nhớ kỳ nghỉ vẫn còn hơn nửa tháng, sao anh về sớm vậy?”

“Ở nhà chán quá, muốn về sớm để giúp tổng giám đốc giảm bớt gánh nặng công việc.”

“Gần đây anh ấy đúng là rất bận.” Cô nói.

“Phải, đầu năm nào cũng vậy.”

Nói chuyện với anh ta vài câu, cô ra bếp tìm dì Trần chuẩn bị nguyên liệu nấu tối và học thêm cách chế biến món ăn ngon hơn.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh. Dọn món cuối cùng lên bàn, cô lên tầng hai gõ cửa phòng làm việc gọi Thẩm Hành Trạc xuống ăn.

Tối vẫn còn công việc, Tiểu Chung không rời đi mà cùng ăn tối.

Bữa ăn trong không khí ấm cúng. Bùi Quan và Tiểu Chung nói chuyện thường ngày, từ chuyện nhỏ đến tin đồn, rồi chuyện liên quan đến Thẩm Hành Trạc.

Là người trong cuộc, Thẩm Hành Trạc không hề lên tiếng ngăn cản bọn họ bàn tán về mình, thậm chí thỉnh thoảng còn kiên nhẫn chỉnh lại đôi câu quan điểm sai lệch

Bữa ăn kết thúc trong sự thân mật. Ăn xong, Tiểu Chung theo Thẩm Hành Trạc về phòng làm việc, Bùi Quan ở lại dọn dẹp bàn ăn với dì Trần.

Dọn xong, cô ngồi chút ở phòng khách rồi lên phòng ngủ chuẩn bị tắm. Đã hơn 9 giờ tối, cô định kiếm việc làm cho qua thời gian, chờ anh về.

Không lâu sau, mệt mỏi ập đến không cưỡng nổi. Cô tắt đèn phòng, chỉ bật đèn bàn nhỏ. Đặt mình nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết đã ngủ bao lâu. Có hơi ấm dễ chịu từ phía sau truyền tới, hệt như là nhiệt độ tỏa ra từ anh.

Ý thức không hoàn toàn tỉnh táo nhưng điều đó không ngăn được cô khao khát hơi ấm, cô vô thức nghiêng người sát lại gần anh hơn.

Cuối cùng, cô dứt khoát trở mình ôm chặt lấy anh.

Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô.

Buổi trưa ngày Tết Nguyên Tiêu, nhà họ Thẩm có buổi tụ họp ăn uống. Thẩm Hành Trạc có ý muốn đưa Bùi Quan cùng đến dự nhưng rõ ràng Bùi Quan vẫn chưa sẵn sàng để gặp gia đình anh quá sớm. Huống hồ trước đây Thẩm Phòng Thường từng xen vào phá rối mối quan hệ của họ, những chuyện cũ ấy không phải không để lại bóng tâm lý trong lòng cô.

Dù bây giờ Thẩm Phòng Thường đã chịu tiếp nhận cô, nhưng nếu bất ngờ gặp mặt, chưa biết chừng lại khiến mọi người lúng túng. Cô nghĩ cứ từ từ sẽ tốt hơn, thế nên cô đã thẳng thắn nói hết những lo lắng trong lòng với Thẩm Hành Trạc.

Anh nghe xong cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ tôn trọng quyết định của cô.

Bùi Quan ôm lấy anh nũng nịu, giọng dịu dàng: “Vậy em ở nhà đợi anh về nha. Anh nhớ gửi lời chúc Tết đến Dư Dư giúp em.”

Cô tiễn anh ra tận cửa, kiễng chân chỉnh lại cổ áo chiếc áo khoác dạ màu đen cho anh.

Trước khi đi, Thẩm Hành Trạc điềm tĩnh dặn: “Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi. Em nhớ chuẩn bị tâm lý trước.”

Bùi Quan mỉm cười gật đầu: “Em biết rồi mà, anh yên tâm ạ.”

Sau khi tiễn anh đi, Bùi Quan quay lại nhà, lần lượt gọi điện chúc Tết Nguyên Tiêu cho Đỗ Nghiêm Thanh và Trình Úc.

Gác máy, cô mở wechat, gửi lời chúc lễ cho Đoàn Tịnh Tầm và Trịnh Di Nam rồi lần lượt trả lời tin nhắn từ bạn học và đồng nghiệp. Xong xuôi, cô mới cất điện thoại đi.

Tối đó, Thẩm Hành Trạc trở về. Trên người anh vương mùi rượu và chút mùi thuốc lá nhàn nhạt. Bùi Quan đẩy anh lên tầng tắm rửa, nhưng vừa định rời khỏi phòng tắm đã bị anh kéo ngược trở lại.

Nước nóng từ vòi hoa sen ào ào chảy xuống, dội lên người cả hai. Không cho cô thời gian thích nghi, Thẩm Hành Trạc liền áp cô vào tường, tay giữ lấy ót cô, bờ môi lạnh lẽo hôn lên vành tai cô rồi trượt xuống xương quai xanh. Cuối cùng anh cắn lấy đôi môi cô.

Biết ngày mai cô sẽ rời khỏi Thanh Xuyên, đêm nay anh không định buông tha cô dễ dàng. Giống như đang dùng cách này để bù đắp trước cho những thương nhớ xa cách sau này.

Họ ở trong phòng tắm rất lâu. Sau đó, anh bế cô đến thư phòng, thực hiện lời hứa buổi chiều hôm ấy. Trên chiếc bàn đầy tài liệu, laptop bị đẩy lệch sang một bên, giấy trắng rơi vãi đầy dưới đất.

Mọi thứ quen thuộc dường như không còn tồn tại. Trên bàn làm việc, chỉ còn lại cô. Mất đi điểm tựa, Bùi Quan đành chống tay lên mép bàn, bị buộc phải dùng toàn bộ cơ thể để cảm nhận mọi xúc cảm đang diễn ra.

Bên tai là giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh. Vô số từ ngữ ghép lại thành những lời thì thầm khiến người ta đỏ mặt tim đập, được anh chậm rãi nói ra từng câu một.

Mãi đến tận khuya mới kết thúc, Bùi Quan kiệt sức đến mức gần như thiếp đi ngay lập tức. Thế nhưng cô không muốn ngủ, vì biết thời gian ở bên anh chẳng còn bao nhiêu.

Lưng cô áp vào chiếc đệm mềm mại, cơn buồn ngủ lại ập đến lần nữa. Bùi Quan mơ màng cố gắng chống lại cơn mệt mỏi, khẽ ho một tiếng, dù cổ họng rát bỏng vẫn gắng cất lời: “… Lúc em không ở đây, anh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”

Thẩm Hành Trạc cúi mắt nhìn cô, nhẹ giọng đáp: “Em cũng thế.”

“Anh sẽ nhớ em chứ?”

“Em nghĩ sao?”

Bùi Quan mỉm cười: “Tất nhiên là sẽ nhớ em rồi.”

Không khí lúc này rõ ràng rất dịu dàng, rất ấm áp, nhưng lại khiến cô bất giác thấy buồn đến lạ. Rất buồn, cô không muốn rời xa anh.

Sợ anh nhận ra điều gì, Bùi Quan vờ như thoải mái chuyển chủ đề: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu đó.”

Thẩm Hành Trạc “ừm” khẽ, có vẻ hơi lơ đãng.

Bỗng cô nhớ lại lần đầu đến tổ trạch, đêm giao thừa hôm ấy cô đã nói với anh: “Chúc anh năm mới vui vẻ.”

Thẩm tiên sinh, chúc anh năm mới vui vẻ. Đèn sáng soi năm cũ, đón Tết an lành.

Vậy mà đã hơn hai năm trôi qua. Khi nhìn lại, cô bỗng cảm thấy tất cả như chuyện của kiếp trước.

Bùi Quan xốc lại tâm trạng, nhẹ nhàng nói: “Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.”

Hiểu được ẩn ý đằng sau lời chúc ấy, Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô: “Anh cũng không nỡ xa em.”

Hai người lặng im hồi lâu.

Bùi Quan khẽ nói: “Thật ra em cũng có thể cân nhắc sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại Thanh Xuyên.”

Có lẽ như thế sẽ là cách vẹn toàn cho cả hai.

“Quan Quan, em không cần phải vì anh mà thay đổi điều gì cả.” Thẩm Hành Trạc dịu dàng đáp.

“Cứ làm điều em muốn. Anh sẽ luôn ở phía sau em.”

Bình Luận (0)
Comment